Cứ như vậy mà yêu em - Ngoại truyện (Hết)

NGOẠI TRUYỆN 1: NGƯỜI YÊU CŨ

Cuộc sống
hôn nhân của Khiết Khiết rất hạnh phúc, chỉ có điều bây giờ không thể tự do như
trước, làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến mặt mũi của chủ tịch. Sau một tháng tập
huấn các quy tắc ứng xử của giới thượng lưu với bác gái và chị Lam, cô thẳng thừng
tuyên bố với Thượng Vĩ là không thể thích ứng được khi cả hai ở nhà. Những tưởng
chủ tịch sẽ phật ý nhưng anh chỉ cười rồi khẽ xoa đầu cô.

“Anh
biết trước rồi, là anh muốn họ bỏ cuộc thôi. Anh đã nói là em không thể cải tạo
được nhưng họ không tin.”

Khiết
Khiết toan cãi lại nhưng suy nghĩ kỹ xong chỉ hỏi anh:

“Bình
thường… em thất lễ lắm sao?”

“Không,
chỉ là hơi gượng gạo thôi. Mỗi khi dự tiệc đều thấy em không thoải mái, họ muốn
em thích ứng tốt hơn.” Thượng Vĩ dịu dàng nói. “Sau này sẽ còn rất nhiều dịp
như vậy, anh cũng không muốn em khó chịu.”

Cô gật
đầu:

“Em hiểu
rồi. Tại những nơi đó có nhiều quy tắc quá, em là tuýp người thích tự do mà. Em
lại không thể uống được rượu nên càng ngại hơn.”

Chủ tịch
bỏ quyển sách xuống giường, tập trung nhìn cô.

“Từ
lúc nào em biết bản thân không thể uống đồ có cồn?”

Khiết
Khiết suy nghĩ một lát rồi trả lời:

“Hình
như là năm hai đại học. Lúc đó lớp em có một buổi liên hoan với nhau. Em uống hết
cả lon bia thì không nhớ gì nữa, vậy nên hôm sau em hỏi Tiểu Phi xem có chuyện
gì không. Tiểu Phi nói là sau khi uống say em đã ôm Gia Thanh ngủ, tiệc tàn thì
cậu ấy đưa em về. Cái hài nhất là chiều hôm đó Gia Thanh tỏ tình với em, tức cười
lắm đúng không? Anh…”

Cô bỏ
lửng câu vì bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của người bên cạnh, quên mất vị chủ tịch
này rất giỏi tính toán, Khiết Khiết mím môi do dự rồi lẩm bẩm:

“Chuyện
đó là tai nạn say xỉn thôi. Em cũng đâu có đồng ý. Mà trước khi gặp em chủ tịch
chẳng phải cũng có bạn gái sao?”

“Ừ,
nhưng anh chưa từng uống say rồi ôm ai ngủ hết!” Thượng Vĩ đanh giọng.

Cảm thấy
vô cùng oan ức, Khiết Khiết trả đũa ngay:

“Phải
rồi, vì anh chỉ ôm khi đang tỉnh táo thôi. Em vốn biết anh có thói quen này mà.
Chỉ giỏi tính toán với em.”

Chủ tịch
chồm về phía cô, ánh mắt hừng hực.

“Em
nói cũng phải, anh suy nghĩ lại cảm thấy bản thân rất thiệt thòi. Vậy phải làm
sao đây? Em có nên bồi thường cho anh không?”

Vốn dĩ
vị chủ tịch này đâu cần câu trả lời, vì chưa kịp nói gì đôi môi của Khiết Khiết
đã bị anh chiếm hữu nồng nhiệt rồi. Thua như vầy thật không cam tâm, cô vừa nói
vừa cố đẩy anh ra:

“Là
mình anh có bạn gái cũ, tại sao em phải bồi thường?”

Thượng
Vĩ dừng lại nhìn vẻ hờn dỗi của vợ mình mà mỉm cười:

“Em
nói đúng, nếu vậy để anh bồi thường cho em.”

Vậy là
cô bị anh ấn xuống giường, thiệt là ảo não, về lý thì cô đúng nhưng người được
lợi lúc nào cũng là anh.

NGOẠI TRUYỆN 2. NHẬN CON NUÔI

Thượng
Vĩ ngồi xem tivi một mình ở phòng khách. Khiết Khiết đi từ trong phòng ra, chần
chừ lựa lời giây lát rồi đến ngồi xuống bên cạnh. Theo thói quen, chủ tịch liền
đưa tay quàng qua vai cô, kéo gần về phía mình.

Vì đang
có chuyện cần bàn thảo nên Khiết Khiết ngoan ngoãn tựa vào người anh rồi nói:

“Chủ tịch.
Em có chuyện muốn anh đồng ý!”

“Nói
thử xem!”

Cô nhỏ
nhẹ bày tỏ ý nguyện: “Em muốn có con!”

Nghe đến
đây thì Thượng Vĩ dứt mắt khỏi màn hình, chăm chú nhìn cô. Bờ môi anh cong
thành một nụ cười.

“Được.
Bây giờ chúng ta vào phòng sản xuất một đứa!”

Anh lập
tức ôm lấy cô nhưng Khiết Khiết phản ứng nhanh hơn. Cô tránh anh ra rồi nghiêm
túc nói:

“Em
không phải có ý này… Là lần trước em thay mặt công ty đi tham gia một hoạt động
ở nhà thờ. Lúc đó em có gặp một bé con rất thông minh cũng rất ngoan ngoãn. Em
thật sự thích thằng bé lắm. Chủ tịch. Chúng ta nhận nuôi nó nha!”

Khiết
Khiết kết thúc với một nụ cười và ánh mắt mong chờ. Thượng Vĩ chẳng biết do mất
hứng hay bất ngờ mà không trả lời, chỉ nhìn vợ mình.

“Anh
thấy sao?” Cô nhắc lại.

“Em cảm
thấy sống với anh rất ngột ngạt à? Vậy nên mới đi kiếm một kẻ thứ ba xen vào.”

Khiết
Khiết cau mày bối rối:

“Không
phải!”

“Hay
em thấy anh không đủ khả năng cho em một đứa. Vậy thì anh có thể chứng minh
ngay.” Thượng Vĩ áp sát về phía cô rồi cất giọng bá đạo.

“Không
phải mà!” Cô mèo nheo. “Đâu có giống nhau. Chúng ta không nhất thiết phải mang
thằng bé về đây. Mình có thể chu cấp nuôi dưỡng, tạo điều kiện cho thằng bé học
tập. Ngày mai ở đó lại có hoạt động. Chúng ta hãy đến đó gặp thằng bé. Đi mà
ông xã!”

Đôi
mày anh tuấn của Thượng Vĩ khẽ chau lại. Cô biết mình đã thuyết phục thành
công. Từ “ông xã” lúc nào cũng hiệu quả.

“Được
thôi!” Chủ tịch trả lời. Khiết Khiết vui vẻ nhướn người hôn lên má Thượng Vĩ.
Sau đó thì anh đáp trả gấp đôi. À không, gấp n lần.

~oOo~

Lúc họ
đến nơi thì khu vực nhà thờ đã có rất nhiều người. Khiết Khiết nắm tay chủ tịch
đi vào chào vị sơ đứng đầu ở đây rồi bắt đầu đi tìm Minh Gia. Tìm kiếm một lúc
lâu cũng không thấy thằng bé nên cô đi hỏi thăm, để Thượng Vĩ ngồi trên băng ghế
ngoài sân. Khi cô quay lại thì thấy anh đang đứng ở gần chiếc Audi của họ.

“Cho
dù nhóc con muốn làm gì với nó thì cũng không có khả năng thành công đâu.” Thượng
Vĩ nói lãnh đạm với một đứa bé.

“Chú
nghĩ cháu muốn làm gì? Cháu chỉ ngắm nó thôi!” Minh Gia trả lời.

“Thật
sao?”

Thằng
bé mỉm cười:

“Sao lại
không thật? Chú đừng tưởng mình đoán được người khác nghĩ gì. Chú có chiếc xe đẹp
nghĩa là chú giàu có, chẳng liên quan gì đến đầu óc đâu.”

Đây có
lẽ là lần đầu Thượng Vĩ bị người ta chê ngốc nghếch. Ánh mắt anh bắt đầu hiện
lên tia khó chịu. Khiết Khiết định đứng đó xem trò vui nhưng rồi lại thôi, cô
tiến đến rồi vui vẻ nói:

“Minh
Gia. Đây là chồng cô! Hôm nay cô cùng chú ấy đến là để gặp con!”

Thượng
Vĩ nghe vậy thì càng tỏ vẻ không vui. Trong khi đôi mắt đầy vẻ sinh động của
Minh Gia chăm chú nhìn chủ tịch một giây rồi quay sang phía Khiết Khiết.

“Con
thấy chú Kỳ lần trước đến đây có vẻ tốt hơn. Cô có cần suy nghĩ lại không?”

“Hả?”
Khiết Khiết sững sờ không biết phải nói gì. Thằng bé vừa chọc trúng chỗ hiểm của
chủ tịch. Anh đặc biệt hay ghen tuông với Thiếu Kỳ.

“Nhóc
con. Chú thì có gì không tốt?” Thượng Vĩ hỏi, sự phẫn nộ tăng cao thấy rõ.

Tuy
nhiên Minh Gia không hề run sợ mà lại tỏ vẻ ung dung:

“Vậy
chú nói xem chú có gì tốt?”

Khiết
Khiết vẫn biết thằng bé này tính tình già dặn hơn tuổi lại rất hoạt ngôn, nhưng
thật không ngờ có tình huống này. Chủ tịch bây giờ trông như sắp bùng nổ. Cô vội
xoa dịu tình hình:

“Minh
Gia! Cô sẽ không suy nghĩ lại đâu. Chú ấy là lựa chọn của cô. Còn nữa… thật ra
chú ấy rất tốt.”

Minh
Gia khẽ nhún vai thể hiện rõ ràng ba chữ ‘tùy-cô-vậy’ rồi nói tạm biệt với Khiết
Khiết. Sau khi thằng bé rời đi thì cô quay sang nghiêng đầu hỏi Thượng Vĩ:

“Anh
có chắc mình không có con rơi không?”

Chủ tịch
nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm pha chút trêu đùa:

“Ngoài
em ra anh chưa động vào ai. Vậy em có lén lút sinh con sau lưng anh không?”

Khiết
Khiết mỉm cười, ôm lấy cánh tay của chồng mình:

“Có
thì tuổi tác cũng không hợp. Anh cũng thấy Minh Gia rất thông minh mà. Thằng bé
chỉ là thích xe hơi mới đến ngắm. Chúng ta nhận cấp dưỡng cho Minh Gia nha!”

Anh
không trả lời cô mà lại hỏi một câu khác:

“Rốt cục
em thích nó ở điểm nào?”

“Ưm…
Chắc có lẽ vì Minh Gia giống anh!” Cô nói với chút thẹn thùng.

Thượng
Vĩ tặc lưỡi rồi dứt khoát tuyên bố:

“Cũng
không tồi. Cứ theo ý em đi!”

Khiết
Khiết nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, lập tức kéo tay anh vào bên trong gặp sơ để
xin phép. Có điều cô không hề lường được cuộc chiến về sau giữa hai người này.

NGOẠI TRUYỆN 3. NỘI CHIẾN

Sáng sớm
Khiết Khiết đứng trước gương chỉnh trang lại lần cuối. Hôm nay là chủ nhật nên
cô quyết định đưa Minh Gia đến khu vui chơi. Giờ thằng bé là con trai cô, Khiết
Khiết muốn làm thật tốt vai trò người mẹ này. Nếu có cơ hội thì thuyết phục chủ
tịch mang thằng bé về đây luôn.

“Em
không cảm thấy mình rất quá đáng sao?” Thượng Vĩ hỏi, anh đang đứng khoanh chặt
tay phía sau cô.

Khiết
Khiết xoay người thắc mắc:

“Quá
đáng? Tại sao?”

“Tại
sao?” Chủ tịch tiến lên mấy bước, vòng tay kéo cô về phía mình. “Hiếm khi anh rảnh
rỗi như hôm nay, nhưng phu nhân đây lại bỏ anh đi ra ngoài với người khác. Em
nói xem như vậy có quá đáng không?”

“Anh lại
giở trò trẻ con rồi. Đây là lần đầu Minh Gia đến khu vui chơi. Vậy anh cũng
tính toán với con?” Khiết Khiết cau mày nói.

Thượng
Vĩ tặc lưỡi với nụ cười nửa miệng rồi nheo mắt nhìn cô:

“Anh
giở trò trẻ con sao? Được, vậy giờ chúng ta cùng làm chuyện người lớn đi!”

“Hả?
Không được.” Khiết Khiết lập tức phản đối, nhưng vẫn không có hiệu quả. Thượng Vĩ
đang vùi hẳn vào hõm cổ cô. Sau đó thì đến môi Khiết Khiết bị anh xâm chiếm.

Trang
phục vừa được cân chỉnh của cô đã và đang bị nhàu nát, Khiết Khiết cố hết sức
ngăn cản lần nữa.

“Chủ tịch!
Minh Gia đang chờ em!”

“Càng
hay. Lý do này được lắm. Để thằng nhóc đó chờ đi!” Thượng Vĩ ôm cô, vừa hôn vừa
nằm lên giường.

Khiết
Khiết chuyển sang giọng năn nỉ:

“Nó là
con trai anh đó!”

“Còn
em là vợ anh.” Chủ tịch vẫn là nhất định không bỏ cuộc. “Nếu em còn chống đối
thì anh sẽ để nhóc con đó chờ đến tối.”

Dứt lời
Thượng Vĩ lại đặt môi mình lên môi Khiết Khiết. Cô biết anh nói được làm được
nên đành để mặc. Nhưng thật lòng cô không thể nào quen được mỗi khi anh nồng
nhiệt, chỉ tại bản hợp đồng hẹn hò của hai người đã bị vô hiệu hóa nên giờ chủ
tịch cứ thích kéo dài. Khiết Khiết bị anh hôn đến hết cả hơi, thân thể rắn chắc
của Thượng Vĩ vẫn ép chặt lên người cô. Mùi hương nam tính của anh tràn ngập
làm đầu óc cô bế tắc. Làn da Khiết Khiết bắt đầu xuất hiện những vết đỏ, quần
áo thì mỗi thứ một nơi. Lúc nhận ra cô bắt đầu rầu rĩ nghĩ đến việc làm sao để
xóa hết mấy dấu vết đó.

Từ
ngày hai người kết hôn chuyện này vẫn thường xảy ra. Chủ tịch còn mặt dày đến nỗi
bảo là phải bù lại những lúc phải kiềm chế trước kia. Đã mấy lần Thượng Vĩ phải
xin nghỉ làm thay cô chỉ vì tối hôm trước anh ‘rảnh rỗi’. Tối qua anh cũng rảnh
nhưng cô cố ý than mệt rồi trốn đi ngủ. Cứ tưởng không sao ai ngờ vẫn là chạy
trời không khỏi nắng.

Sau
khoảng thời gian lăn lộn trên giường, cuối cùng Khiết Khiết cũng được buông
tha. Cô dù mệt nhưng vẫn phải giữ lời hứa với con trai, nhanh chóng thay bộ
trang phục khác, dùng kem và phấn phủ che đi mấy vết tích rồi ra ngoài.

“Anh sẽ
đi cùng!” Thượng Vĩ nói, anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho đề nghị này.

Khiết
Khiết nói giọng hoài nghi:

“Chứ
không phải anh không thích Minh Gia sao?”

“Phải!
Vậy nên anh không thể để thằng nhóc có thời gian riêng với em. Đi thôi!”

~oOo~

Khi họ
đến nơi thì Minh Gia đang ở trong phòng thay vì chờ ngoài sảnh. Khiết Khiết vào
tìm thằng bé, nhỏ nhẹ lên tiếng:

“Minh
Gia. Mẹ xin lỗi! Mẹ có việc đột xuất nên đến trễ. Chúng ta đi bây giờ nha!”

“Là
chú ấy không cho mẹ đi chứ gì?” Minh Gia đóng quyển sách trên tay lại nói với vẻ
thông hiểu.

“Hả?
À… Không phải đâu. Hôm nay cha còn cố ý đi cùng chúng ta nữa mà.” Khiết Khiết bối
rối giải thích trong khi giúp Minh Gia mặc áo khoác vào.

Thằng
bé phì cười với chút nhạo báng:

“Xì!
Chú ấy là không muốn con đi chơi riêng với mẹ thì có!”

Khiết
Khiết nghe vậy chỉ biết trố mắt ngạc nhiên. Nói hai người này không phải cha
con thì đúng là khó tin.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Hành
trình đến khu vui chơi khá êm ả. Cả Thượng Vĩ và Minh Gia đều có vẻ nhường nhịn
nhau một chút, nhờ vậy mà Khiết Khiết thấy nhẹ nhõm phần nào. Thông thường mỗi
lần họ gặp nhau thì cứ như trong nhà có bão. Hậu quả là Minh Gia không chịu gọi
chủ tịch là cha trong khi Thượng Vĩ thì thích ngăn Khiết Khiết đi gặp thằng bé.

Sau
khi chơi xong một số trò, chủ tịch nói:

“Chúng
ta vào đó đi!”

Khiết
Khiết và Minh Gia tự động nhìn theo, chỗ anh nói là ngôi nhà ma. Minh Gia kéo
tay hỏi cô:

“Mẹ có
phải không chơi được trò này không?”

“Sao
con biết?”

“Vậy
nên chú ấy mới có đề nghị đó!” Minh Gia ung dung nói. Thật sự thằng bé này chẳng
khác nào một ông cụ non trong lốt trẻ con.

“Nhóc
con! Nếu nhóc cảm thấy bản thân thông minh như vậy thì thử giải một câu đố
xem.” Thượng Vĩ nói, gương mặt anh tuấn của anh đang ánh lên nét thách thức.

“Câu
gì?”

“Khi bắt
được chuột Jerry thì mèo Tom nói gì?”

Sau mấy
giây suy nghĩ Minh Gia trả lời:

“Bắt
được mày rồi.”

“Không
đúng!” Chủ tịch lắc đầu.

“Mày đừng
hòng chạy thoát?”

“Vẫn
không đúng!”

“Vậy
thì là gì?” Minh Gia hỏi lại, nét mặt thể hiện rõ sự hiếu kỳ.

Thượng
Vĩ nghiêng người nhìn thằng bé rồi yêu cầu:

“Gọi
ta là cha đi!”

Mất
vài giây suy nghĩ, Minh Gia cuối cùng cũng nhượng bộ:

“Vậy
Tom nói gì? Cha!”

“Mèo Tom không biết nói con trai à!” Thương Vĩ
nói rồi đi về phía quán nước gần đó, bỏ Minh Gia ở lại với nét ngỡ ngàng.

“Không
sao đâu!” Khiết Khiết cố gắng nhịn cười mà ngồi xuống an ủi. “Con chỉ mới có bảy
tuổi và mẹ vẫn bị lừa hoài đấy thôi!”

Cô nắm
lấy tay Minh Gia đi theo chồng mình. Bây giờ thì họ mới thật sự giống một gia
đình.

~The End ♫~​

Thực
hiện bởi:
Biên
tập: Mèo Lười
Đăng:
Mint
Thiết
kế bìa: Émily_

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3