Hồ Vương Thanh Liên - Chương 16 + 17

Chương 16

DỤC
TUẦN NHÂN GIAN

Khi Bắc Dao Bảo Bảo tỉnh ngủ thì mặt trời cũng
đã lêm cao, Hạ Ngữ và Thu Tuyết đã cuốn rèm lên, điểm tâm nóng hổi cũng đã được
đặt trên bàn, mùi hương ngào ngạt tỏa khắp phòng làm cho nàng cũng cảm thấy
đói.

Nhưng nàng đã tỉnh lại, cũng không lập tức
đứng lên mà có cảm giác như nàng đã quên chuyện gì đó rất quan trọng, không
phải là nàng đang chờ Thanh Liên đến thăm nàng sao? Sao có thể ngủ được? Hơn
nữa còn ngủ say đến quên cả trời đất, hôm qua Thanh Liên đã nói gì, làm gì,
nàng hoàn toàn không nhớ gì hết, làm cho Bảo Bảo không khỏi thấy uể oải, không
vui.

“Hạ Ngữ tỷ tỷ, Thu Tuyết tỷ tỷ, ngày hôm qua
Vương thúc khi nào thì đi?” Nghĩ đến đây, nàng làm sao còn nằm được, lập tức
ngồi dậy, cách bức rèm che hỏi.

Hạ Ngữ mỉm cười vén bức rèm lên, đi vào, “tiển
chủ, người đã tỉnh? Chúng nô tỳ cũng không biết hôm qua Hồ vương đại nhân khi
nào rời đi, chỉ là khi chúng nô tỳ tiến vào để hầu hạ tiểu chủ ngủ thì đã thấy
người đã ngủ say rồi, cũng không nhìn thấy Hồ vương đại nhân, có lẽ rời đi sau
khi người ngủ a.”

“Ta đã ngủ?” Bảo Bảo cảm thấy có gì đó không
thích hợp. Xà tộc của nàng tính cảnh giác rất cao, ngay cả trong giấc ngủ, cho
dù nàng là kết hợp giữa người và rắn thì tính cảnh giác vẫn không mất đi, hơn
nữa còn sâu sắc hơn cả tộc nhân, ngủ đối với nàng chẳng qua là nghỉ ngơi lấy
sức mà thôi, cũng không thực sự là ngủ, ngay cả ngủ đông đặc thù của loài rắn,
nàng cũng không thự sự cần, vậy sao lúc này lại ngủ say như chết, đến nỗi không
phát giác được chuyện gì?

Lúc này, nàng có thể khẳng định giấc ngủ hôm
qua của nàng tuyệt đối không bình thường, ít ra cũng không phải do nàng muốn
ngủ, nói cách khác, nhất định là Thanh Liên đã động tay chân gì đó đối với
nàng. Hiện tại, nàng có chút lo lắng là hôm qua, trước khi nàng ngủ, không biết
Thanh Liên có làm gì đối với nàng không? Hay là nàng đã nói cho hắn biết cái
gì?

Mở lòng bàn tay ra, vết thương hôm qua đã
không còn, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Thanh Liên chữa trị cho nàng.
Cố nghĩ một chút còn nhớ được cảm giác quen thuộc mà xa lạ khi đầu ngón tay hắn
chạm qua, đêm qua là Thanh Liên dùng đầu ngón tay của hắn để chữa thương cho
nàng sao?

Trí nhớ trong đầu có thể bị xóa bỏ, nhưng cảm
giác thì không, Bảo Bảo cũng từ từ đứng lên. Mặc kệ là thế nào, nàng cần phải
gặp Thanh Liên ngay lập tức, hai mắt tỏa sáng, “Thanh Liên vương thúc đang ở
đâu?”

“Hồ vương đại nhân đang ở Thanh cư, dường như
là định đi ra ngoài.” Hạ Ngữ đột nhiên thối lui vì ánh mắt của Bảo Bảo quá mức
lợi hại, làm cho nàng có cảm giác tiểu chủ có chút nguy hiểm, cho theo bản năng
mà lùi lại.

Bắc Dao Bảo Bảo lập tức cũng cảm giác được
phản ứng của Hạ Ngữ, biết là mình không cẩn thận làm cho nàng bị dọa, vội vàng
thu giấu hơi thở, dùng biểu tình tinh khiết, vô tội như trước mỉm cười với nàng,
“cảm ơn Hạ Ngữ tỷ tỷ, ta đi tìm vương thúc.”

Nói xong liền lập tức chạy ra ngoài, Hạ Ngữ
lúc này mới lắc đầu cười thầm vì mình quá mức nhạy cảm, tiểu chủ thiện lương,
ngây thơ như thế sao lại nguy hiểm được chứ? Vừa cười, vừa chạy theo, “tiểu
chủ, người còn chưa ăn sáng a.”

Đáng tiếc lúc này Bắc Dao Bảo Bảo đã sớm đi
xa!

Trải qua ba ngày ở đây, Bảo Bảo đã sớm rành Hồ
cung như lòng bàn tay, cho nên không có chuyện đến Thanh cư của Thanh Liên mà
bị lạc đường.

Chạy một mạch, quên cả sử dụng pháp lực, cho
nên khi nàng tiến vào Thanh cư thì đã thở hồng hộc, làm cho mấy nha hoàn kinh
ngạc nhìn nàng, vừa tò mò vừa đề cao cảnh giác, mà Bảo Bảo thì làm như không để
ý, từ lúc bước vào, ánh mắt của nàng chỉ dính chặt vào thân ảnh tiêu sái mặc
xiêm y màu xanh kia.

Thanh Liên dường như sinh ra đã thích màu
xanh, từ lúc nàng lần đầu nhìn thấy hắn cho đến giờ, hắn dường như không hề
thay đổi màu sắc quần áo, không phải xanh vân bào thì cũng là xanh nho sam,
kiểu dáng không giống nhưng đều tinh xảo và thanh nhã, bộ xiêm y đang mặc trên
người hắn lúc này cũng thế.

Mái tóc dài mượt như tơ lụa được cột bằng một
sợi tơ màu xanh, kết hợp với bộ xiêm y màu xanh vân bào càng làm nổi bật sự
thanh lịch, tao nhã, hơn nữa vóc dáng hắn vốn to cao nên càng thấy ngọc thụ lâm
phong. Đôi mi thanh tú, ánh mắt sâu thẳm khó hiểu. hắn mỉm cười nhìn nàng hỏi:
“Sao lại chạy nhanh như thế?”

“Vương, Vương thúc? Ngươi, ngươi phải xuất
môn?” Bắc Dao Bảo Bảo hơn nửa ngày mới thu hồi ánh mắt, lắp bắp hỏi lại.

“Muốn đến nhân gian dạo chơi vài ngày, coi như
là sự từ biệt lần cuối đối với kiếp sống tu hành.” Thanh Liên khẽ gật đầu,
thanh âm réo rắt như ngọc, rất êm tai.

“Vậy ta thì sao?” Thanh Liên phải rời khỏi Hồ
tộc đến thế giới nhân loại, Bảo Bảo không biết nàng nên làm gì bây giờ?

“Bảo Bảo nếu thích có thể tiếp tục ở lại Hồ
cung!” Thanh Liên nhẹ nhàng đáp, nhóm thị nữ cũng không còn để ý đến Bảo Bảo
nữa mà tập trung lo công việc của mình, hai người còn giúp Thanh Liên mặc xong
xiêm y chỉnh tề, hai người khác thì thu dọn đồ đạc.

Bắc Dao Bảo Bảo nhìn thấy thì biết Thanh Liên
có lẽ sẽ đi rất lâu, “vương thúc, ngươi đi bao lâu?”

“Tùy tình hình, cũng không biết trước, có lẽ
là hai cũng có thể là mười, hai mươi năm không chừng. Nếu ta không ở đây, ngươi
cứ xem đây như là nhà của mình, bất kỳ kẻ nào trong cung cũng tùy ngươi sai
phái, lát nữa ta sẽ phân phó.”

Vẫn trầm tĩnh như trước, nhưng nét phong tình
trước giờ vẫn được Thanh Liên che giấu thì nay đã tản mát ra bên ngoài làm cho
người ta cảm thấy say mê, hắn như vậy, nàng làm sao yên tâm để hắn đến nhân
gian chứ?

Nhìn mấy thị nữ lúc này cũng đang mê mẩn nhìn
hắn, sự ghen tỵ trong lòng nàng đã rất lớn, nếu để hắn một mình đến nhân gian,
chắc chắn tất cả trai gái, già trẻ lớn bé đều si mê hắn. Không được, hắn là của
một mình nàng, nàng không chia sẻ với bất kỳ ai, dù chỉ là một phần nhỏ.

“Ta muốn đi theo ngươi!” Cơ hồ không chút suy
nghĩ, lớn tiếng mà bốc đồng yêu cầu, Bảo Bảo mang theo ánh mắt quật cường,
không thỏa hiệp nhìn Thanh Liên, tựa như nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ không để
hắn yên.

Thanh Liên vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt lại thâm
trầm hơn, “được.”

“Ách? Cái, cái gì?” Lại là một kết quả ngoài ý
muốn, nàng nghĩ hắn sẽ cự tuyệt, nghĩ hắn sẽ dùng nhiều cớ để không cho nàng
theo, nàng nghĩ… Nhưng không hề nghĩ hắn sẽ đồng ý, làm cho Bảo Bảo có chút ảo
não lại khó hiểu, không có cảm giác vui sướng mà ngược lại là cảm giác bị người
ta gài bẫy, tuy nhiên nàng lại không tìm ra lý do để nói mọi chuyện không thích
hợp, chẳng phải là nàng đòi theo hắn sao? Hắn cũng đã đồng ý không phải sao?
Vậy thì nàng sao lại thấy không vui? Chẳng lẽ phải để hắn không đồng ý, nàng sẽ
khóc nháo đủ kiểu để ép buộc hắn đồng ý thì mới thấy thoải mái sao?

“Cần phải chuẩn bị gì không? Nếu không thì
ngươi ăn sáng đi, một lát nữa sẽ cùng ta ra cung.” Thanh Liên dường như không
để ý đến sự kinh ngạc của nàng, vẫn bình thản nói.

“Dạ,” Bảo Bảo theo phản xạ gật đầu, rồi lại
lập tức ngước mắt nhìn Thanh Liên, “vương thúc, ngươi đã sớm dự đoán được ta sẽ
yêu cầu ngươi dẫn ta theo?”

Thực ra, nói về giả bộ thì Thanh Liên không
thua kém Bảo Bảo, nếu không nói là còn cao hơn nàng, nên biết trên thế giới này
làm gì có động vật nào giảo hoạt lại ngụy trang giỏi hơn hồ ly chứ?

Thanh Liên nghe Bảo Bảo hỏi, mặt không chút
bối rối, ngược lại biểu tình còn có chút sủng nịch nhìn nàng, “hôm qua vương
thúc không kiềm chế được, làm Bảo Bảo bị thương, trong lòng vẫn rất áy náy. Bảo
Bảo muốn đi theo dạo chơi để đỡ buồn là có thể, nếu không muốn thì có thể ở lại
Hồ cung, chẳng lẽ ngươi không muốn đi ra ngoài dạo chơi cùng ta sao?”

Bảo Bảo không thốt nên lời, hồi lâu mới đáp: “Bảo
Bảo đương nhiên muốn đi cùng vương thúc, ta muốn đi ra ngoài.”

“Tốt lắm! Đi chuẩn bị đi! Ăn một chút gì! Ta ở
chỗ này chờ ngươi! Đừng gấp, thời gian vẫn còn nhiều.” Thanh Liên nói xong liền
xoay người đi vào trong điện, các thị nữ cũng lui ra ngoài, còn Bảo Bảo thì vẫn
đang sững sờ đứng yên, đương nhiên nàng không nhìn thấy trong mắt Thanh Liên
hiện lên ý cười.

Chương 17

ĐÁNH
BẠC THỔ LỘ

Cuối xuân, cảnh vật tươi đẹp như một bức
tranh, trên bờ đê văng vẳng tiếng tiêu, một nữ tử Giang Nam mặt mày thanh tú,
một tay chống lên trúc tán, xiêm y hoa lệ, cũng là một cảnh vui ý đẹp.

Chiếc xe ngựa đi đến đây thì chậm lại, rất
chậm, tựa hồ như không có việc gì mà chính là đi ngắm cảnh, nhưng người đang đi
trên đường cũng không vì sự xuất hiện của chiếc xe ngựa này mà kinh ngạc.

Thân xe sơn màu tím hồng, nước sơn cao quý
thâm trầm, bốn ngựa kéo xe cũng thuộc loại ngựa quý, không có người đánh xe mà
ngựa vẫn có thể tư mình tìm đường đi, vó ngựa bước đều, tự nhiên mà có quy
luật.

Bên trong thùng xe rộng thùng thình, một Hỏa
Hồ xinh đẹp đang lười biếng nằm dài, xuyên qua ô cửa sổ của xe mà ngắm nhìn
cảnh sắc mùa xuân của Giang Nam. Tiểu hồ hình thể không lớn nên cũng chỉ
chiếm một khoảng không nhỏ xíu trong xe, còn lại là chỗ cho bàn trà, bình ly,
cùng với vài thứ vật dụng khác…

Bên trái Hỏa Hồ là một nam tử áo xanh phong
hoa tuyệt đại lại xinh đẹp phi phàm đang nằm ngủ trên nệm nhung mềm mại, trên
người hắn phủ một tấm chăn mềm mại màu xanh, đôi mắt phượng xinh đẹp lúc này
nữa khép nửa mở, thân hình nằm nghiêng giống như là đang chợp mắt, đối với cảnh
xuân tươi đẹp bên ngoài không có chút hứng thú.

Không cần hỏi, cũng biết một người, một hồ
được miêu tả trong xe ngựa này chính là Thanh Liên và Bắc Dao Bảo Bảo.

Tầm mắt của tiểu Hỏa Hồ dời từ cửa sổ sang
Thanh Liên đang nằm chợp mắt, cẩn thận đánh giá, từ lúc ra khỏi Hỏa Hồ cung,
Thanh Liên liền biến nàng thành bộ dáng Hỏa Hồ, hơn nữa còn phong tỏa pháp lực
của nàng, làm cho nàng lúc này chỉ có thể ai oán, tiếc nuối mỹ nam tử ở gầng
trong gang tấc mà không xơ múi được gì. Coi như là điều kiện để hắn cho nàng
cùng đi, Bảo Bảo tuy rằng không muốn nhưng cũng không thể để một mình hắn đến
nhân gian.

Bất quá biến thành tiểu hồ cũng có lợi, thời
điểm Thanh Liên tâm tình tốt, hắn sẽ ôm nàng ở trước ngực, ở nơi có nhiều
người, hắn thậm chí còn đem nàng giấu vào trong quần áo, không để cho mọi người
thấy tiểu hồ đáng yêu lại có màu lông đặc biệt mà nảy sinh lòng ham muốn, cho
nên nàng cũng nhân cơ hội này mà ăn thật nhiều đậu hũ của hắn. Cho nên tới bây
giờ, ngoài trừ việc không thể dùng hình người để thân cận với hắn thì việc được
ở gần hắn, lắng nghe nhịp tim và hơn thở của hắn cũng làm cho Bảo Bảo thấy thỏa
mãn.

Nhìn hắn nằm ngủ thật thoải mái, nàng cũng
muốn tiến vào ngực hắn cùng ngủ nhưng trải qua mấy ngày nay, nàng phát hiện hắn
rất dễ tỉnh ngủ, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể làm hắn thức giấc, chuyện
này có lẽ là tất cả yêu tinh sau khi tu luyện thành người đều như vậy.

Mà nàng lại rất thích nhìn bộ dáng hắn lúc
ngủ, cho nên cuối cùng vẫn quyết định không đánh thức hắn là tốt nhất.

Xe ngựa di chuyển rất êm, lúc này nhìn ngắm mỹ
nam ngủ cũng là một chuyện hết sức tốt đẹp, Bảo Bảo quay người đi đến gần Thanh
Liên nhưng không dựa sát quá, rồi chậm rãi nhắm hai mắt, không lâu sau cũng rơi
vào mộng đẹp, ở bên cạnh Thanh Liên dường như nàng rất dễ ngủ.

Mà khi hô hấp của Bảo Bảo trở nên thâm trầm
thì người đang ngủ kia lại mở mắt, đăm chiêu nhìn tiểu Hỏa Hồ đang nằm bên
cạnh, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, đêm tấm chăn trên mình đắp lên người Bảo Bảo
rồi ôm nàng vào lòng.

Sự ấm áp bao trùm cả hai thân hình của hai
người, Bảo Bảo đang trong ngực của Thanh Liên cũng khẽ hé mắt một cái, rồi nhắm
lại rất nhanh, hai người đều có thói quen che giấu tình cảm và tính kế, thật
không biết ai cao tay hơn ai.

Tuấn mã đương nhiên là biết mục tiêu mà tới,
cho nên từ lúc bọn họ lừa dối lẫn nhau cho đến khi cả hai thực sự ngủ say, rồi
tỉnh lại thì không biết xe ngựa đã đi xa được bao nhiêu.

Bắc Dao Bảo Bảo tỉnh dậy trước Thanh Liên, khi
hắn động đậy thì nàng cũng lập tức mở mắt, một người ngẩng đầu, một người cúi
đầu cùng thốt ra lời thăm hỏi ân cần, “tỉnh rồi?”

Bảo Bảo còn tính giả bộ kinh ngạc và vui sướng
vì thấy mình nằm trong ngực hắn nên người trước là giả vờ khách sáo, mà người
sau thì là chân tình đích thực, Thanh Liên cũng chỉ có thể mỉm cười ảo não.

“Thanh Liên, ta muốn biến thành hình người bồi
bên cạnh ngươi.” Bảo Bảo thấy hắn tâm tình tốt, lại tiếp tục làm nũng và thỉnh
cầu.

Từ lúc rời khỏi Hỏa Hồ cung, Bảo Bảo vẫn gọi
hắn là Thanh Liên, mà không còn là vương thúc nữa. Thanh Liên đối với sự thay
đổi xưng hô của nàng cũng không có phản ứng, nàng thích gọi hắn là Thanh Liên
cũng được, cũng không khác gì khi nàng gọi hắn là vương thúc, làm cho Bảo Bảo
không khỏi ưu tư.

“Ngươi muốn làm cho người ta chú ý sao?” Tuy
rằng đã tỉnh dậy, nhưng tư thế của Thanh Liên vẫn không thay đổi, bàn tay khẽ
vuốt lên cái cổ màu đỏ, đầy lông mềm mại của Bảo Bảo.

Bảo Bảo được hắn vuốt như vậy cảm thấy thật thoải
mái, nhưng nàng càng muốn được hắn vuốt ve như vậy khi nàng thành hình người,
hơn nữa lý do mà hắn đưa ra nàng không đồng ý chút nào. “Thanh Liên, ta bây giờ
không làm người ta chú ý sao?”

Nàng không tin nàng bây giờ là Hỏa Hồ có bộ
lông màu đỏ như lửa sẽ không làm người ta chú ý, nói không chừng lỡ bị vương
công quý tộc nào đó nhìn trúng thì sẽ bị hắn lột lấy da làm áo khoác, dù sao da
lông của Hỏa Hồ cũng rất trân quý.

“Không phải có ta ôm ngươi sao? Có ta ở đây,
ai dám động tới ngươi?” Thanh Liên khẽ nhếch mắt, ngữ khí vẫn thản nhiên. Hắn
lúc này như một công tử nhà giàu phong lưu, không có chút nào là yêu tinh tu
luyện thành, tuy rằng là yêu tinh mị hoặc nhất thiên hạ nhưng có được hơi thở
trong sáng là một chuyện rất không có khả năng, nhưng Bảo Bảo không thích Thanh
Liên như vậy, hắn như thế vẫn bị một đám phàm phu tục tử vây quanh.

Dường như đã có chuyện gì đó thay đổi từ sau
khi nàng đánh đàn xướng khúc ở hoa viên, mặc dù nàng nhạy cảm cảm nhận được sự
thay đổi nhưng lại không biết nên làm thế nào để nắm quyền chủ động, để khống
chế thế cục.

Thanh Liên lúc này đúng như ca khúc nàng đã
hát “Như Gần Như Xa,” mới nhìn thì thấy như là có chút ý tứ với nàng nhưng thật
ra lại là sự quan tâm của trưởng bối dành cho hậu bối, làm cho nàng sắp mất hết
kiên nhẫn. Giống như vây giờ, khẩu khí của hắn đều lộ ra ẩn ý làm cho nàng miệt
mài theo đuổi nhưng càng đuổi theo càng thấy phía trước thực ra không có gì cả,
hết thảy đều do nàng tự nghĩ.

Xem ra yêu phải một hồ ly mấy ngàn năm thì
phải trả giá lớn một chút.

“Vậy sao không biến ta thành hình người, còn
Thanh Liên biến về nguyên hình để ta ôm? Ta cũng có thể bảo hộ ngươi a. Ta cũng
tin ai dám động đến ngươi trong tay ta thì phải trả giá lớn a.”

Bắc Dao Bảo Bảo không phục nói, bất quá là một
đám phàm nhân, ai có thể chân chính làm gì được nàng? Cho dù nàng chỉ mới một
trăm tuổi nhưng kim đan của phụ thân đã giúp nàng có tu vi của một ngàn năm, hơn
nữa còn có Hỏa Hồ Thánh Châu trong cơ thể, cho nên nàng có được đạo hạnh của
một yêu tinh ba, bốn ngàn năm a.

Mặt khác, Xà tộc của nàng bẩm sinh đã có độc,
căn bản không cần dùng đến pháp lực, ai nếu đối với nàng bất lợi, nàng chỉ cần
dùng móng tay bấm lên da người đó một cái thì hắn cũng đã đủ đi gặp Diêm Vương
gia. Nghĩ thế nào cũng thấy nàng hoàn toàn có đủ năng lực để bảo vệ Thanh Liên.

“Bảo Bảo đừng bướng bỉnh, ta là trưởng bối,
ngươi là tiểu bối, ta là nam nhân, ngươi là nữ nhân, làm gì có trưởng bối để
cho vãn bối bảo hộ, có nam nhân để cho nữ nhân bảo hộ chứ?”

Thanh Liên vẫn nhẹ giọng đáp, ánh mắt vẫn điềm
nhiên ngắm phong cảnh bên ngoài xe ngựa, dù có mành che thì cũng không ngăn cản
được tầm mắt của hắn.

Mà xe ngựa cũng không đi thong thả như trước
nữa, không biết từ khi nào đã bắt đầu phi nước đại, chạy rất nhanh mà vững
vàng, phong cảnh bên ngoài cũng từ cảnh phố xá náo nhiệt chuyển sang một mảng xanh
ngắt.

Hai bên đường là những cánh đồng lúa xanh
biếc, từ bên ngoài đưa vào không khí tươi mát, lại nồng đậm hơi thở mùa xuân,
làm cho người ta nhịn không được mà hít thở thật nhiều, hưởng thụ tâm tình tự
do

“Nhìn không ra ngươi lại để ý như vậy, ai quy
định nữ nhân không thể bảo hộ nam nhân? Nói thế nào thì ta cũng không thừa nhận
ngươi là trưởng bối của ta.” Bảo Bảo cãi lại, dùng cái lông xù chọc vào cổ
Thanh Liên, ý muốn dời lực chú ý của hắn từ ngoài xe vào người nàng, thực không
hiểu một đống cỏ dại bên ngoài thì có gì đẹp.

“Ngươi nếu không thừa nhận, cũng không biến đổi
được chuyện ta là trưởng bối của ngươi, hơn nữa chỉ cần Như Mặc và nương ngươi
thừa nhận là được rồi, nên nhớ năm đó, thiếu chút nữa thì ta đã thu ngươi và đệ
đệ ngươi làm con nuôi.”

Thanh Liên cũng không chút hoang mang mà đối
đáp lại nàng, tầm mắt cũng theo ý nàng mà nhìn vào nàng, nhưng ánh mắt vẫn
trong sáng, không chút tạp niệm, làm cho Bảo Bảo lại thở dài trong lòng.

So với bây giờ, nàng vẫn thích ở Hồ cung lúc
trước hơn, khi đó hắn dễ bị chọc ghẹo hơn bây giờ nhiều, còn hiện tại, hắn thật
khôn ngoan, hoàn toàn không để cho nàng có đường lui. Nếu biết sớm như vậy sẽ
không vội vàng thi hành khổ nhục kế, xem ra bây giờ thì ngựa lành chữa thành
ngựa què rồi.

Bắc Dao Bảo Bảo trong lòng ảo não. hơn nữa
ngay từ đầu gọi hắn là vương thúc cũng chỉ muốn hắn không có đề phòng, thuận
lợi tiếp cận hắn mà thôi, nhưng lúc này xưng hô đó đã là cái cớ để phân định
bối phận của bọn họ, cho dù nàng không còn gọi hắn là vương thúc nữa thì hắn
cũng luôn tùy thời tùy lúc mà lấy thân phận trưởng bối nhắc nhở nàng, làm nàng
tức chết mà.

Xem ra hiện tại người cần phải ngả bài lại
chính là nàng, nàng vẫn tự nhận thông minh hơn mẫu thân, nghĩ có thể dùng mưu
kế làm cho Thanh Liên rơi vào tay, rồi sau đó là tự nguyện bên nhau cả đời,
nhưng lúc này phải thừa nhận là mẫu thân đại nhân nàng thông minh hơn, trước
tiên là ăn phụ thân đến mạt tịnh, đến lúc phụ thân muốn trốn chạy cũng không
còn kịp nữa, mà chiêu này, đệ đệ chết tiệt của nàng là Mặc Mặc lại dùng rất
thuận lợi, thuần thục vô cùng.

Tại sao đồng dạng kế sách như vậy nhưng tới
phiên nàng thì không có tác dụng? ngược lại còn đem ưu thế biến thành bất lợi? Bảo
Bảo buồn bực không thôi, mặc kệ thế nào, “Thanh Liên, ta thích ngươi! Ta mặc
kệ, ngươi không phải là trưởng bối của ta, hay suýt chút nữa thì thành cha nuôi
của ta, cho dù ngươi có là cha nuôi của ta thì ta cũng muốn cưới ngươi về làm
vương phu của ta.”

“Cái gì?” Thanh Liên đối với sự thổ lộ của
nàng cũng kinh ngạc không thôi, vì đêm đó hắn đã biết nội tâm và ý đồ của nàng,
nhưng lúc này nghe chính miệng nàng nói ra, hắn vẫn rất sợ hãi. Bởi vì đây là
điều hắn đã dự đoán được, nàng thiếu kiên nhẫn so với hắn nghĩ, hắn nghĩ phải
mấy ngày nữa nàng mới bị buộc nói ra những lời này, không ngờ, mới có mấy ngày,
nàng đã nhịn không được.

Xem ra kế hoạch của hắn cũng thành công. Đúng
vậy. Hết thảy đều là kế hoạch của hắn, từ lúc hắn biết được nội tâm của nàng
thì cũng đã lên kế họach, nếu đã không phân biệt được là duyên hay là nghiệt,
mà hắn cũng bị tâm ý của nàng làm cho cảm động, như vậy có lẽ nên thử một lần,
cũng không là chuyện xấu gì. Dù sao tình cảm của Như Mặc và Bắc Dao Quang cũng
từng làm hắn cảm động và hâm mộ.

Vì tránh cho tộc nhân cùng các trưởng lão phát
giác cùng quấy nhiễu, hắn cố ý lựa chọn rời khỏi Hỏa Hồ cung, đi đến nhân gian,
lấy cớ là tuần tra lần cuối nhưng thực ra là chuẩn bị thu phục con rắn nhỏ
nhiệt tình này. Cho dù đối với nàng có vài phần động tâm, hắn cũng không muốn
để Bảo Bảo biết, hắn muốn nhìn xem nàng vì hắn có thể bỏ ra được bao nhiêu,
nàng yêu hắn đến mức nào.

Mỗi một phản ứng của Bảo Bảo, hắn đều dự đoán được
và Bảo Bảo cũng đúng như hắn đã tưởng tượng, rất nhanh đã thổ lộ với hắn, nhưng…

Nàng nói, nàng cưới hắn về làm vương phu mà
không phải gả cho hắn làm vương hậu?

Điều này khác xa với ý đồ của hắn, cho nên
Thanh Liên có chút ngạc nhiên lại không hài lòng nhìn nàng, không biết nàng vì
lý do gì mà có ý tưởng đó.

Mà Bắc Dao Bảo Bảo vừa thấy hắn nhướng mi,
phượng mâu có chút không hài lòng nhìn nàng, thì nàng biết không nên nói ra
những lời không nên nói, hận không thể cắn nát đầu lưỡi của mình, sao mấy ngày
gần đây đầu óc của nàng trở nên ngu dốt như vậy? Lại nói ra mục đích cuối cùng
của mình với hắn, như thế hắn còn để ý tới nàng sao?

Đừng nói hắn là vua của một tộc, không thể ở
rể, cho dù hắn không là vua thì hắn cũng là một nam nhân, làm sao hắn có thể từ
bỏ tôn nghiêm của nam nhân để đi theo thê tử. Đương nhiên là trừ bỏ phụ thân
đại nhân vĩ đại của nàng, phụ thân ngay cả họ cũng theo họ mẫu thân, cho nên
phụ thân mới thật sự vĩ đại. Bây giờ nàng đã thốt ra lời, e rằng sự phòng bị
của hắn đối với nàng sẽ càng cao.

Nhưng lời đã nói ra như nước trong bình đổ đi,
sao có thể thu lại. “Thanh Liên, ý của ta là ta nhận định ngươi, muốn trở thành
thê tử của ngươi, nếu ngươi không muốn tới sống ở Xà tộc thì ta sẽ theo ngươi
về Hỏa Hồ tộc, tóm lại, chỉ cần ngươi đồng ý, ta cái gì cũng sẽ theo ngươi.”

Không thương thì đã sao, trước hết phải ổn
định tình huống cái đã rồi tính sau, Bảo Bảo âm thầm nói.

Báo cáo nội dung xấu