Trọn Đời Bên Nhau - Chương 51

Chương 51: Để Anh Nghe Lời Em Nói (3)

Ngày nghỉ tết dương lịch, ở trường học vẫn còn tập
trung rất nhiều người, mọi người cùng bàn nhau tổ chức một bữa tiệc tối trong
trường.

Cho dù đi thế nào thì Cố Bình Sinh tuyệt đối vẫn
là giảng viên được chào đón nhất, khi Sinh viên gọi điện thoại tới cho anh thì
anh cũng đã xác nhận là có thể đi, cũng có vài Sinh viên biết Đồng Ngôn cũng
gọi điện thoại tới mời cô.

Cô ngắt điện thoại, yên lặng tính toán một chút,
rõ ràng vẫn là sinh viên hai mươi mốt tuổi, năm bốn, nhưng mà làm sao lại bị sinh
viên của anh bên này kêu một tiếng sư mẫu, bên kia kêu một tiếng tiểu sư nương
rồi, khiến cho bản thân cô cũng hoài nghi tuổi tác thật của mình.

“Em rõ ràng là đang còn thực tập mà...” Cô dùng
chiếc lược gỗ màu nâu, chậm rãi chải đầu, “Thầy Cố, ở bên cạnh anh lâu ngày em
đều trở thành một người lão luyện thành thục rồi…”

Cố Bình Sinh ngã người tựa trên ghế sofa, nhìn
thời gian, “Em nên đi ngủ trưa rồi.”

Hoàn toàn coi thường kháng nghị của cô.

Đồng Ngôn chân không nhảy trên sàn nhà, cũng không
quan tâm lời cảnh báo nói cô sẽ bị cảm lạnh của Cố Bình Sinh, từ trong phòng
ngủ lấy ra một đống bình thủy tinh nhiều màu sắc cùng túi bông vải mà khi thu
dọn hành lý cô đã bỏ vào, ném lên trên ghế sofa.

“Anh cảm thấy màu nào đẹp?” Cô hỏi anh

Cố Bình Sinh đối với những thứ không khỏe mạnh như
thế này thật sự không có cảm giác gì được, cũng biết con gái luôn thích mình
xinh đẹp, có đôi khi ngẫu nhiên sẽ trang điểm một chút cũng là chuyện bình
thường.

“Màu hồng này đi.” Anh cố ý cho ý kiến.

“Anh cũng sẽ sơn móng tay màu này sao?”

“Sẽ không.” Anh không thể tưởng tượng được mà nhìn
cô, “Em cảm thấy, anh sẽ sơn màu này sao?”

Đồng Ngôn cố nén cười, “Đương nhiên không nên, Cố
tiên Sinh tuy rằng là mỹ nhân, nhưng cũng không phải ẻo lả.” Cô tùy tay chọn
một bình sơn móng tay, rất cẩn thận đem cây chổi quét sơn, đưa cho anh.

Cố Bình Sinh trầm mặc, nhìn cô trong chốc lát, qua
một lúc sau cũng không nói tiếng nào cầm lấy dụng cụ trong tay Đồng Ngôn, rồi
cầm lấy tay cô, cúi đầu nghiên cứu xem nên vẽ từ nơi nào đi thì sẽ tốt.

Đồng Ngôn bỗng nhiên vươn ngón trỏ, nắm lấy cằm
của anh.

“Cố phu nhân còn có cái gì phân phó?” Ánh mắt Cố
Bình Sinh nhếch lên, mang theo một chút trêu chọc như vậy.

Đồng Ngôn vừa lòng gật đầu, nói, “Anh nếu như cầm
toàn bộ tay, thì sẽ rất khó để sơn vì nó sẽ rối tinh rối mù lên, cần phải cầm
một ngón tay thôi, nhớ rõ trước tiên sơn ở giữa một chút trước, sau đó sơn sang
hai bên, hơn nữa phải thật chú ý không cần để nó tràn khỏi móng tay. Nhưng mà
anh anh sơn thì nó tràn ra khỏi móng tay chút cũng không sao, em cầm bông và
nước tẩy móng tay là có thể rửa sạch rồi.”

Anh à một tiếng, tiếp tục cúi đầu, rút cuộc cũng
bắt đầu đưa tay thực thi.

Vốn là nghĩ rằng đã chuẩn bị rất tốt rồi nhưng cô
lại xem nhẹ sự cẩn thận của Cố Bình Sinh. Cơ bản sau khi giải quyết ngón út
xong, hoàn toàn cứ thế mà tiến vào quỹ đạo cho các ngón còn lại. Đồng Ngôn nổi
giận nhìn anh, vốn muốn làm khó dễ với anh, không nghĩ tới hoàn toàn là tính
tình trẻ con.

Nhưng nghĩ đến sự nhẫn nại luyện tập để có thể
hiểu được khẩu âm của người khác trước đây, rất nhanh cô đã bình thường trở
lại.

Đúng là tính tình có chút đặc biệt, quả nhiên là
trời Sinh đã vậy rồi.

Hai người chân trần, khoanh chân ngồi đối mặt.

Anh quá mức cẩn thẩn, vì thế liền cho cô rất nhiều
thời gian để ngắm nhìn anh.

Ánh nắng chính là trang sức tốt nhất, hơn nữa còn
trong cảnh vật như thế này, sáng rực rõ, nhu hòa hơn rất nhiều. Cô cố gắng nhìn
vào ngũ quan cứng rắn mạnh mẽ của anh, nếu thực có gì tiếc muối, cũng chỉ có
một chút, anh là mắt một mí.

“Mắt mọt mí có thể di truyền hay không?” Cô không
ngừng huơ tay trái, làm cho màu móng tay mới sơn phát huy tác dụng.

“Mắt hai mí có di truyền cũng rất dễ nhìn ra, mắt
một mí di truyền nhưng nó là ghen lặn nên rất khó phát hiện, nói đơn giản một
chút thì người có mắt một mí rất ít.” Cố Bình Sinh đưa mắt lướt nhìn qua những
chiếc bình thủy tinh còn lại, bỗng nhiên nói đầy hưng phấn, “Đổi màu khác được
không?”

“Được.” Cô ngoan ngoãn đem tay phải cho anh, “Nếu
nói như vậy, anh khẳng định là thuộc loại thứ hai mà em là thuộc loại thứ nhất,
hay là thứ hai nhỉ? Nếu về sau có con mà giống như anh mắt một mí thì khẳng
định đều là sai lầm của anh rồi…”

“Giống anh thì có cái gì không tốt sao?”

“Giống anh không có gì không tốt… nhưng nếu như
mắt một mí giống anh, những thứ khác giống em thì chất lượng thấp không ít
đâu.” Đồng Ngôn cho tới bây giờ luôn tự nhận mình Sinh ra cũng không tệ, nhưng
ánh mắt nhiều nhất cũng chỉ được coi là sáng như tuyết, “không tệ” mà so với
“vô cùng tốt” thì vẫn còn kém rất nhiều.

Hai người nói rất nhiều, đại đa số đều là những
vấn đề không có dinh dưỡng, nhưng cô lại thích cùng với Cố Bình Sinh nói những
chuyện vô nghĩa đó. Trò chơi đem những người tinh anh trở nên giống như chính
mình thì không bao giờ cảm thấy nhàm chán, làm không biết mệt.

Cô ngồi dựa vào tấm nệm mềm, nhìn màu sắc ở hai
tay không giống nhau, cảm thán nói, “Nếu em không có anh, khẳng định không sống
nổi rồi, căn bản tìm không thấy người nào tốt hơn anh.” Anh đem bình thủy tinh
đậy nắp cẩn thận, sau đó bỏ lên bàn với những lọ còn lại, “Em không có anh, hẳn
là có thể sống tốt hơn nữa.” Giọng nói có chút lười nhác, có chút vui đùa, lại
có chút thật.

“Đúng vậy, anh yên tâm, bất luận có xảy ra chuyện
gì đi chăng nữa, em không có anh cũng nhất định có thể sống rất tốt. Bởi vì em
còn rất nhiều người phải chăm sóc.” Cô cắn môi dưới, còn thật sự trở về chỗ cũ,
vì sao đề tài bỗng nhiên lại nghiêm túc như thế này?

Cố Bình Sinh bấm đốt ngón tay, búng lên trán của
cô, “Thế này mới đúng.”

Đồng Ngôn một lần nữa cầm hết những bình thủy tinh
đầy màu sắc kia, chạy được hai bước lại quay đầu lại nhìn anh.

“Cũng không đúng, em nghe sao cũng cảm thấy mình
bạc tình quá như vậy?” Cô xoay người, nhíu mày nói, “Không ai biết được sau này
sẽ xảy ra chuyện gì đúng không? Tuy rằng anh lớn hơn em mười tuổi, nhưng cũng
không thể chứng mình rằng em sẽ sống lâu hơn anh được, đúng không? Nếu anh
không có em, cũng khẳng định rằng anh sẽ tiếp tục một cuộc sống rất tốt đẹp.”

Không đợi cho anh trả lời câu nào, cô cười cười
rồi đi về phía phòng ngủ.

Những lời mà Chu Thanh Thần đã từng nói cô đều nhớ
rất rõ ràng.

Các di chứng thường thấy như xơ hóa phổi, loãng
xương, xương đùi hoại tử, đây là những bệnh chung, sự miễn dịch của các cơ quan
nội tạng đều bị phá hư hoàn toàn, người không có sức, tim yếu, đủ loại… Tóm lại
một câu, trị hết được bệnh có di chứng nhưng còn sống, trị không hết bệnh thì
chết, hơn nữa bệnh này mới đi qua có tám năm, ai cũng không biết về sau còn có
di chứng gì hay không.”

Được sánh ngang với căn bệnh ung thư, tổng kết rất
trực tiếp.

Nhưng cô cũng không sợ anh gặp phải bất trắc gì,
cô không phải lạc quan một cách mù quàng, mà hiểu được Sinh mệnh rất yếu ớt, có
lẽ nói rằng bản thân mình có khả năng rời khỏi trước người kia, nhưng cũng có
khi sẽ là người còn lại sau cùng, ai có thể nói trước được điều gì, không phải
sao?

May mắn hai người sở dĩ thản nhiên ở bên nhau,
không nghĩ nhiều cũng không sợ đối mặt với tương lại như vậy là bởi vì tính
cách của hai người khi ở bên cạnh nhau rất giống nhau. Cảm tình không phải là
tất cả, nhưng bất kể như thế nào, con người không phải chỉ có mình bản thân
mình, mặc kệ là vì ai đều phải tiếp tục sống sót.

Nhưng tóm lại vẫn có sự khác biệt, giống như loại
tình yêu cả đời khó cầu này, làm sao còn có thể gặp được lần thứ hai?

Bữa tiệc tối hôm tết dương lịch đó, Cố Bình Sinh
cũng có tiết dạy ở trường.

Cô dựa theo thời gian đã hẹn, một mình ngồi xe đến
trường của anh. Đến khi đến trước cửa trường, trời cũng đã bắt đầu nhuộm tối,
anh nhắn tin cho cô nói rằng chưa có xong tiết dạy, nói cô trực tiếp đi vào
trung tâm của khuôn viên trường, nơi diễn ra bữa tiệc.

Đồng Ngôn tuy rằng từ nhỏ đã đi tham quan trong
các trường học ở đây, nhưng dù sao cũng không phải là Sinh viên tốt nghiệp ở
đây, nên khó tránh khỏi sự mờ mịt ban đầu, sau đó bắt đầu vừa đi vừa hỏi đường
đi về trước. Trùng hợp hỏi được một cô gái là Sinh viên khoa luật, hai người
cùng nhau đồng hành đến dưới khán đài trung tâm của hoạt động đêm nay, cô gái
kia còn tưởng rằng cô là người ngoài trường tới tìm bạn trai.

“Đến đây, bạn trai của cậu là Sinh viên năm ba hay
là Sinh viên năm tư thế?” Cô gái kia rất nhiệt tình kéo tay của cô mà nói, “Cậu
nói đi, nói không chừng tớ biết được người đó cũng nên.”

Đồng Ngôn xấu hổ, vẫn không biết nên nói như nào.

Thẳng đến khi bước lên những bậc thang đến lầu
hai, có mấy Sinh viên ngồi ở trên ghế sofa ở hành lang nói chuyện phiếm, nhìn
thấy Đồng Ngôn thì đồng loạt đứng lên, hì hì cười chạy tới gọi cô là tiểu sư
nương, làm cho cô gái kia sợ hãi mà đứng ngẩn ngơ ra đó.

Khéo nhất là cô vừa đi trên hành lang lầu hai thì
anh đã xuất hiện ở đại sảnh lầu một.

Vì thế trong lúc hỗn loạn, anh đi từng bước một
dọc theo cầu thang đi lên, sau đó đương nhiên là anh hung cứu mỹ nhân, ở trước
mặt đám Sinh viên này đem Đồng Ngôn ôm vào trong lòng, trong tiếng ồn ào không
dứt bên tai kia, đi vào đại sảnh diễn ra bữa tiệc.

Anh nghe không được, không có nghĩa là cô nghe
không được.

Cuối cùng bên tai Đồng Ngôn cũng đều bắt đầu đỏ
lên, ngồi cùng anh ở hàng ghế dành cho giảng viên, nhỏ giọng nói với anh, “Em
có dự cảm không tốt.” Anh không thể tưởng tượng được mà nhìn cô, “Cái gì mà dự
cảm không tốt?”

“Bình thường đã rất nhiều người chú ý rồi, ở đây
lại là bữa tiệc tối chẳng phân biệt được tôn ti trật tự gì nữa, em sợ sẽ bị
người khác trêu đùa…”

Cố Bình Sinh à một tiếng, rất có vẻ hưng phấn, “Sẽ
trêu chọc như thế nào đây?”

“Em không biết…”

Đồng Ngôn yên lặng cầu nguyện.

Anh bắt đầu chào hỏi lần lượt những giáo sư đang
ngồi xuống gần đó, một bàn tay vẫn luôn để ở phía trước, đặt lên trên đùi, nắm
tay cô không buông. Đương nhiên, thật đúng là cơ hội phải biết nắm cho chặt, cơ
hội nói cho mọi người biết chính mình đã muốn Not available...

Cô ban đầu còn cảm thấy ngại ngùng, sau đó lại bị
anh cuốn hút, phải dựa lên bờ vai anh để xem các tiết mục biểu diễn. Bởi vì bữa
tiệc diễn ra trong khuôn viên trường, màu trang trí chủ yếu vẫn là màu đỏ của
các băng rôn biểu ngữ và những quả bóng bay, trang phục chủ yếu là người nào
người nấy chuẩn bị, mặc dù không tinh trí nhưng cũng mang đậm không khí của một
đêm tất niên.

Cô đang bị tiết mục ở trên lễ đài làm cho bật
cười, vui vẻ nói thầm cùng Cố Bình Sinh, đúng lúc đó nữ MC bỗng nhiên đem câu
chuyện chuyển hướng tới trên người bọn họ, “Thầy Cố?”

Cô kéo áo sơ mi của anh.

Cố Bình Sinh quay đùa, nhìn hai Sinh viên MC trên
lễ đài.

“Chúng em nghĩ… nếu hôm nay thầy là người duy nhất
mang vợ đến đây, thì nên cho chúng em một sự bất ngờ hơn thế này được không ạ?
Hai người có phải là nên hát bài ‘Phu thê cùng về’ hay không?”

Lời nói còn chưa dứt, toàn bộ hội trường đã sôi
trào lên.

Có thể bức bách một người đàn ông hoàn mỹ như thế
này cùng vợ của anh ta cùng nhau hát bài hát đó, tuyệt đối có thể được ghi vào
sử sách của trường đại học này.

Kỳ thật bọn họ đưa ra yêu cầu như vậy cũng có chút
khôi hài, nhưng phần nhiều hơn vẫn là bận tâm đến anh. Loại kịch vui chọc cười
khán giả này bất kể như thế nào thì hát cũng không quá tệ. Đáng tiếc người bị
bắt hát là Cố Bình Sinh cũng biết cái gì là “phu thê cùng về”, chỉ quét mắt
nhìn bốn phía, đại khái đoán được chuyện thú vị đang xảy ra là gì.

Anh trầm mặc vài giây, có chút suy nghĩ rồi nói,
“Học kỳ sau khóa 010 có tiết học của tôi, tôi cùng viện trưởng đã thương lượng
qua, thành tích sẽ mô phỏng theo toàn án hẳn sẽ chiếm 60 %.”

Mô phỏng theo tòa
an? Hiển nhiên là có ý phóng thủy rồi.

Lớp mười ban ba
ngay tức khắc đã ngừng công kích, nhanh chóng dao động trước lời đề nghị đó.

MC nam cười hì hì,
“Em đại diện cho sinh viên nữ của khóa mười, chúng em yêu thầy, thầy ơi.”

Đồng Ngôn đưa mắt
ngắm nhìn anh, thật sự là… Lạm dụng chức quyền.

Anh nói rất rõ
ràng, vẫn còn câu tiếp theo chưa hoàn, “Tôi cũng có làm việc ở bên ngoài, kế
hoạch thực tập trong kỳ hè này, chủ yếu là Sinh viên năm ba khoa luật, thành
tích đòi hỏi phải là những người đứng đầu.” Nói tới đây, anh cố ý nói chậm lại,
“Nghe nói, nghiệp vụ do tôi phụ trách có vẻ nhiều, hẳn là sẽ có ba đến bốn
người có thể phù hợp với yêu cầu này.”

Những Sinh viên khóa
09 cũng lập tức che miệng lại, ánh mắt mở lớn.

Ngay cả Đồng Ngôn
cũng có cảm giác hâm mộ ghen tị, nếu như bị bạn học của chính mình biết, chỉ sợ
không ròng mất thôi…

Hai sự dụ hoặc lớn
như thế, tất cả mọi người đều dừng công kích rồi..

Nhưng nữ MC chính
lại cố tình như không liên quan tới mình, “Thầy Cố, em là Sinh viên khóa 08,
cũng đã xác định được mục đích của bản thân mình, nhưng em không phải là Sinh
viên của khoa này…” Ánh mắt của cô ấy nhìn về phía Đồng Ngôn rồi lại trở lại
trên người Cố Bình Sinh, tiếp tục nói, “Nhưng nếu như thầy Cố muốn biểu hiện
thành ý, chúng em cũng sẽ không làm khó dễ, tiết mục tự chọn, như thế nào?”

Báo cáo nội dung xấu