Hồ Vương Thanh Liên - Chương 37
Chương 37
TRAO ĐỔI VẬT ĐÍNH ƯỚC
“Thanh
Liên, kia, cái kia?” Liễu Vô Song lắp bắp một hồi cũng không nói được điều muốn
nói.
“Ân?” Thanh Liên ít nhiều cũng đã dự đoán hắn muốn
nói gì, nhưng vẫn làm như không biết mà nhìn hắn.
Ánh mắt trong suốt mang theo sự khó hiểu làm cho
Liễu Vô Song càng khó nói hơn, trước giờ hắn chưa từng có cảm giác như vậy, sao
lúc này nhìn thấy muội muội của Thanh Liên tâm tình lại kích động như vậy chứ?
Thanh Liên dùng ánh mắt tín nhiệm lại trong suốt
như vậy nhìn hắn, làm hắn dù thế nào cũng không dám hỏi xem Bảo Bảo đã có hôn
ước hay chưa, tựa như nếu những lời này nói ra miệng thì sẽ có lỗi với sự tin
tưởng của hắn.
Cho nên ấp úng một hồi, Liễu Vô Song vẫn chua xót
đem lời định nói nuốt trở lại vào bụng, chỉ lắc đầu đáp, “không, không có gì,
chỉ muốn hỏi ngươi xem nhị muội có thích ăn cá hay không thôi.”
Thanh Liên đương nhiên biết hắn lúc đầu định hỏi
không phải là chuyện này nhưng cũng không truy vấn, chỉ gật đầu, “ân, canh cá
bổ thân, tốt cho thân thể của Bảo Bảo.”
Xoay người, tiếp tục thả câu, nhưng cắp mắt kia
không còn trong suốt nữa mà trở nên sâu thẳm, cuối cùng cũng tránh không khỏi,
nếu Liễu Vô Song thực sự hỏi thì hắn sẽ phải trả lời thế nào?
Hơn nữa câu hỏi của Liễu Vô Song cũng làm cho Thanh
Liên giật mình, hắn đúng là không biết Bảo Bảo thích ăn cái gì, không thích ăn
cái gì, chỉ lo tính kế với nàng, làm cho nàng yêu mình nhiều hơn nhưng chưa
từng chủ động tìm hiểu sở thích, nhu cầu của nàng.
Hai người hai tâm sự khác nhau cùng ngồi câu cá,
hôm nay thu hoạch thật phong phú, nhìn thấy trời sắp tối mới dừng lại để chuẩn
bị cơm chiều.
Đưa cá cho phòng bếp để chế biến xong, bước chân
của Thanh Liên đã không tự chủ mà đi về phía phòng của Bảo Bảo, mà Liễu Vô Song
cũng theo quán tính đi cùng một đoạn khá xa, cho đến khi Thanh Liên xoay người,
ngạc nhiên nhìn hắn, “Vô Song, ta đi gọi Bảo Bảo, ngươi đi đâu vậy?”
“A? Ta muốn ra ngoài một chút, sẽ trở về trước bữa
cơm chiều,” bị hỏi thình lình, Liễu Vô Song vội vàng tìm cách ứng phó.
Bởi vì này con đường này ngoại trừ hướng đến phòng
của Bảo Bảo thì cũng chính là hướng ra cửa lớn cho nên dù hắn không có ý định
như thế thì giờ cũng đành phải ra ngoài một chuyến.
Thanh Liên làm như đã hiểu, “ngươi phải ra ngoài
sao? Vậy phải cẩn thận. Vốn để ngươi rảnh rang lo chuyện của mình, không cần để
ý đến bọn ta, nào biết mới đó ngươi đã tìm tới. Vô Song thực sự không biết dùng
từ nào để diễn tả cái tốt của ngươi, nhưng thực sự cảm ơn ngươi đã chiếu cố
chúng ta.”
“Thanh Liên, ngươi đừng nói như vậy, chuyện của ta
đều xong xuôi, sắp tới cũng là rảnh rỗi, có thể quen biết các ngươi, tuy rằng
là ngoài ý muốn nhưng lại làm ta rất cao hứng, may mắn lại tìm được các ngươi,
nếu không sao biết được nhị muội bị bệnh. Ngươi yên tâm đi, cứ ở đây vài ngày,
chờ nhị muội hết bệnh rồi, khi nào các ngươi không thích ở đây nữa thì chúng ta
lại lên đường cũng không muộn.”
Liễu Vô Song cũng không biết mình rốt cuộc là bị
làm sao, đối với huynh muội này chỉ là bình thủy tương phùng, không là người
nhà, cũng chẳng phải bạn thân nhưng lại trong thời gian ngắn làm cho hắn không
thể từ bỏ được, luôn một lòng muốn chiếu cố bọn họ. Thanh Liên lịch sự, tao
nhã, ôn nhuận, tri thư đạt lễ, trầm ổn, so với các nhân vật bằng tuổi trong
giới võ lâm hay là ở triều đình thì không thể sánh bằng một nửa của Thanh Liên.
Mà muội muội Bảo Bảo của Thanh Liên là một nữ tử
tuyệt sắc, lần đầu gặp mặt cũng chỉ làm hắn thất kinh diễm nhưng chưa động tâm,
thế nhưng tái kiến lần này lại thấy nội tâm mãnh liệt mênh mông. Một loại cảm
giác kích động trước giờ chưa từng có lưu chảy trong cơ thể hắn, muốn chiếu cố
nàng cả đời.
Hắn đã hai mươi tám tuổi, không phải là một thiếu
niên ngây thơ, đối với việc tình dục cũng có kinh nghiệm, trong phủ cũng có vài
hồng nhan tri kỷ nhưng cảm giác đối với huynh muội Thanh Liên hoàn toàn khác
với những nữ nhân khác, hắn không biết nên hình dung thế nào mới tốt, đối với
người luôn nắm giữ mọi thứ trong tay như hắn mà nói việc không khống chế được
cảm giác làm cho hắn cực kỳ khủng hoảng.
Có lẽ hắn cần thời gian để lắng đọng tâm tình,
không để sự bối rối của mình làm bọn Thanh Liên lo sợ, nghĩ vậy, hắn càng bước
đi nhanh hơn, vượt qua người Thanh Liên, “ta
phải đi ra ngoài, không thể cùng ngươi thăm nhị muội được.”
Thanh Liên nhìn hắn nói xong câu này thì thân hình
cũng bay đi, lại lần nữa hạ mắt, sự thay đổi tâm lý của Liễu Vô Song hắn đều
nhìn thấy, cho dù đoán thì cũng đã đoán trúng đến tám, chín phần nhưng chân
chính nhìn thấy tâm tình của hắn, trong lòng Thanh Liên cũng có chút khủng
hoảng, hắn biết Bảo Bảo sẽ không thể nào để hắn được yên tĩnh.
Nếu hắn sớm biết khi Bảo Bảo ra tay xử lý Liễu Vân
Song thì sẽ xuất hiện một Liễu Vô Song như bây giờ thì có lẽ hắn đã ngăn cản
nàng, hoặc có thể xử lý Liễu Vân Song hoàn toàn thì cũng không nảy sinh phiền
toái như bây giờ.
Liễu Vô Song cũng không phải là người trì độn, lúc
này hắn cũng đã nhận biết tâm tình có chút không thích hợp, tin rằng chỉ trong
vài ngày hắn sẽ tìm hiểu được nguyên nhân vì sao hắn có dục vọng giữ lấy với
Bảo Bảo, đến lúc đó chẳng phải Thanh Liên hắn sẽ có một tình địch sao?
Thanh liên lúc này hối hận vì đã dùng thân phận là
huynh muội với Bảo Bảo.
Mang theo cảm xúc vào phòng Bảo Bảo, mà Bảo Bảo vừa
cảm nhận được mùi của Thanh Liên thì liền mở mắt, vội vàng rời giường, lao
thẳng vào ngực hắn.
Thanh Liên cũng vừa văn ôm lấy nàng, trút bỏ phiền
toái trong lòng, trêu chọc, “nhiệt tình như vậy sao? Có ngủ được không?”
“Không ngủ được!” Đôi mắt phượng xinh đẹp vẫn nhìn
hắn chằm chằm, miệng thì thành thật trả lời.
“Không ngủ là vì suy nghĩ chuyện gì?” Thanh Liên
cúi đầu hôn lên mắt nàng, tiểu yêu tinh Bảo Bảo này chắc là chưa phát hiện ra
sự tồn tại của khỏa chí.
“Nhớ ngươi!” Bảo Bảo không chút nghĩ ngợi mà trả
lời ngay
“Nghĩ về ta thế nào?” Thanh Liên nhẹ hôn lên môi
nàng như là để tưởng thưởng.
“Nghĩ đến việc khi nào ngươi trở thành phu quân của
ta,” Bảo Bảo vốn định nói là vương phu nhưng cũng đã kịp thời sửa đổi, dù sao
nàng cũng đã đáp ứng từ nay về sau sẽ trở thành nô lệ của hắn, cho dù nàng biết
vẫn còn có chút khoảng cách nhưng mà chỉ cần hắn trở thành người của nàng thì
hắn theo nàng hay nàng theo hắn, kết quả cũng như nhau thôi.
Cho nên chuyện xưng hô cứ tạm gác qua một bên,
chuyện quan trọng trước mắt là hai người phải ký kết hôn ước đã.
“Ta không phải đã đáp ứng rồi sao? Ngươi cũng đã
nhận tín vật đính hôn của ta, chỉ có tiểu yêu tinh ngươi là còn chưa đưa tín
vật cho ta,” Thanh Liên hài lòng khi nàng gọi hắn là phu quân.
“Tín vật?” Bảo Bảo sửng sốt, có chút không rõ.
Thanh Liên ôm nàng ngồi lên giường, nâng chân phải
của nàng lên, “nha, cái này không phải sao?”
“Đây là cái gì?” Bảo Bảo vốn rất thích vòng đeo
chân tinh xảo này, giờ nghe Thanh Liên nói là tín vật đính ước hắn đưa cho nàng
thì hạnh phúc vô cùng, cười đến mức đôi mắt phượng chỉ còn thành một đường nhỏ.
Thanh Liên nhẹ nhàng vỗ vào chiếc vòng trên chân
nàng, “cái này gọi là khóa tình, khi ta đeo nó trên người ai thì nữ nhân đó trở
thành bạn đời của ta, cả đời chỉ có thể giao phó trái tim và tình cảm cho ta,
nếu phản bội ta thì vĩnh viễn sẽ không có được tình yêu của ai nữa, cũng không
có lòng dạ nào để yêu người khác. Vật bá đạo này ta chỉ giao cho một mình
ngươi, sau này ngươi chỉ có thể yêu một mình ta, ngươi có thấy ta quá phận
không?”
“Không quá phận, ta rất thích, ngươi có bao nhiêu
thứ này thì cứ đưa ta mang hết cho. Lòng của ta, người của ta, tình của ta đều
đã sớm dành hết cho Thanh Liên, đừng nói là phản bội ngươi, ngươi muốn ta yêu
ngươi ít hơn, nhớ ngươi ít hơn, nhìn ngươi ít hơn thì cũng như là muốn lấy mạng
của ta rồi. Nếu thứ này có thể làm cho ngươi tin ta thêm một chút, yên tâm hơn
về ta cũng làm cho ngươi tiếp nhận ta, yêu ta thì đừng nói là một cái, cho dù
có trăm ngàn cái ta cũng nguyện ý, vì ngươi mà mang chúng, chỉ vì ngươi.”
Bảo Bảo ra sức miết đôi môi đỏ mọng lên ngực Thanh
Liên, nói một hơi như tuyên cáo tình cảm của nàng nhất định không thay đổi, đã
nhận định hắn thì sẽ dũng cảm tiến tới, tuyệt không quay đầu lại.
Thanh Liên ôm chặt lấy nàng, mấy ngày qua ôm nàng
nhiều lần hắn mới phát hiện ra thân thể nàng rất phù hợp để hắn ôm ấp, như là
trời sinh ra để hắn ôm vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mắt, môi, mũi, miệng của
nàng, ánh mắt ôn nhu, “nha đầu ngốc, làm gì có yêu tinh nào lại thổ lộ tình cảm
với người khác chứ. Đứa ngốc, ngươi là lắm mưu nhiều kế, sao không đem ra sử
dụng với ta, để cho ta yêu ngươi nhiều hơn?”
“Ta không phải là thổ lộ tình cảm với người khác,
ta chỉ đối với một mình ngươi. Ta mới không ngốc đâu. Có thể có được ngươi thì
ta là người thông minh nhất.” Bảo Bảo cảm thấy mỹ mãn, không để ý chuyện hắn
nói nàng ngốc, nếu ngốc hơn nữa mà có được Thanh Liên thì nàng cũng tình
nguyện.
Thanh Liên tinh tế ôm nàng, “đói bụng chưa? Đã
nhiều ngày không ăn cơm rồi, thấy khó chịu không?”
“Đói bụng vô cùng, sớm có thói quen một ngày ba bữa
nên nhiều ngày không ăn đúng là có chút không quen. Thanh Liên, chúng ta còn
phải ở lại đây bao lâu, ta không thích ánh mắt của Liễu Vô Song nhìn ngươi,
ngày mai chúng ta liền rời đi có được không?”
Nàng là yêu tinh, làm sao chỉ vì có mấy ngày không
ăn cơm mà bị đói, chẳng qua là thói quen khó thay đổi thôi. Lần đầu nàng không
có kinh nghiệm, bị Thanh Liên làm cho ngủ đến mê man, thật sự là mất mặt yêu
tinh, nhất định sau này sẽ không như thế nữa, nhưng việc quan trọng trước mắt
là phải đem kẻ âm hồn bất tán Liễu Vô Song rời đi, thật sự là kẻ đáng ghét, sao
lại tìm bọn họ làm gì chứ?
“Ngươi còn tưởng rằng hắn sẽ thích ta?” Thanh Liên
thật sự là dở khóc dở cười, vật nhỏ này còn chưa nhìn ra tình cảm của Liễu Vô
Song dành cho nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng đã gần bốc cháy, nàng không nghĩ mình
có sức hấp dẫn đến mức nào, ngược lại còn lo lắng Liễu Vô Song sẽ thích hắn.
“Đó là đương nhiên, Thanh Liên ngươi xuất sắc như
vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là không thể rời khỏi ngươi, cho dù ngươi có ngụy
tạo dung mạo bình thường thì cũng không thể che giấu được khí chất. Liễu Vô
Song vừa nhìn đã biết là tên mắt cao hơn đỉnh nhưng lại đối xử với ngươi rất ân
cần tử tế là biết, nhưng ngươi là của ta, ta đương nhiên không chấp nhận người
khác dùng ánh mắt mơ ước nhìn ngươi, cho nên ngày mai ngươi dù không muốn cũng
phải theo ta đi.”
Bảo Bảo nhất thời kích động, nhịn không được đã thể
hiện sự uy nghiệm khi nghị triều cùng Xà tộc, khỏa mỹ nhân chí cũng hiện ra
cùng uy nghiêm của nàng, phảng phất đánh vào lòng Thanh Liên, làm cho huyết
mạch của hắn lưu động theo quang hoa kia, cảm giác không thể cãi lời nàng.
Thanh Liên biết là do Bảo Bảo vô ý đã thúc giục huyết khế, mà hắn đã trở thành
nô lệ của nàng cho nên theo bản năng mà không thể cãi lời nàng.
Cố gắng kiềm chế cảm giác, dịu dàng vuốt ve tay Bảo
Bảo, “tiểu yêu tinh, dấm chua thật không nhỏ a, ta chưa nói là không đi, ngươi
kích động cái gì? Ta còn lo lắng ánh mắt hắn nhìn ngươi kìa, sáng sớm mai,
chúng ta sẽ cáo từ được không?”
“Thật sự? Thanh Liên, ngươi hiện tại rất tốt với
ta, ta cảm giác như mình đang chìm trong mộng đẹp,” Bảo Bảo được hắn vuốt ve,
tâm tình trở nên ổn định, thoải mái hơn.
Lòng của nàng bình thản thì tâm tình của Thanh Liên
cũng ổn định theo, làm cho hắn không khỏi âm thầm thở dài, trước kia hắn không
tin lợi hại của huyết khế nhưng bây giờ mới biết, đúng là không thể kháng cự, “được
rồi, đã nằm nhiều ngày rồi, thân hình cũng đã cứng hết, đứng lên đi, nên ăn cơm
thôi, ngươi thích ăn cá không?”
Bảo Bảo nhìn hắn, ra sức gật đầu, rồi lập tức như
chim khách líu ra líu ríu nói một hơi, “thích, nếu là Thanh Liên câu thì ta
càng thích hơn. Ta còn thích ăn thịt bò, ngải cây cỏ, quả hồng, còn có nhiều
thứ khác nữa, sau này sẽ nói cho Thanh Liên nghe. Thịt động vật ăn rất ngon
nhưng đáng tiếc Thanh Liên không ăn, cò có tiên tảng thịt bò phụ thân ta làm ăn
cũng rất ngon, nương ta thích ăn nhất món này, ta cũng biết làm, nếu sau này
Thanh Liên muốn thử thì ta sẽ làm cho ngươi ăn.”
Thanh Liên nhìn nàng hoạt bát thì mỉm cười, lặng lẽ
đem những lời nàng nói ghi vào lòng, nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục trêu chọc
nàng, “ngươi có thể ăn nhiều như vậy nhưng cũng không thấy ngươi có mấy lạng
thịt nha.”
“Cái này gọi là thiên sinh lệ chất, là câu nương ta
thường nói, thế nào, ngươi ghen tỵ sao?” Bảo Bảo trợn mắt đáp lại, tỏa ra sự
phong tình khó cưỡng lại, Thanh Liên thầm nghĩ cũng may là tiểu yêu tinh này
sinh ra ở Xà tộc, lại bị Bắc Dao Quang và Như Mặc quản lý nghiêm ngặt, nếu sinh
ra ở Hỏa Hồ tộc thì có lẽ toàn bộ giống đực trong tộc đều bị nàng bắt mất hồn.
Quên đi, hắn coi như là vì sự an nguy và hạnh phúc của người trong thiện hạ, từ
nay về sau đành hi sinh cái tôi mà bảo trụ cho hàng ngàn hàng vạn giống đực
khác.
Thanh Liên âm thầm thở dài, còn Bảo Bảo thì hai mắt
sáng rỡ nhìn hắn, cảm thấy thêm kiên định tình cảm của mình dành cho Thanh
Liên, không ngại hắn là kẻ tối mị lực, có thể câu dẫn toàn bộ nữ tử trong thiên
hạ, nàng cũng nhất quyết chỉ cần mình hắn. Cái này có được gọi là phu thê thần
giao cách cảm không?
“Là ta ghen tỵ được chưa,” Thanh Liên thực sự là
không có biện pháp với nàng, một giây trước còn uy nghiêm như nữ hoàng, giây
sau đã là một thiếu nữ hồn nhiên, hoạt bát, lúc này hắn đã hiểu được cảm giác
khi chứng kiến hôn lễ của Như Mặc, hiểu được cảm giác vừa sủng vừa yêu, vừa
giận vừa bất đắc dĩ này là từ đâu mà đến.
Không biết có phải toàn bộ nữ nhân trên thế giớ này
đều như thế, nhưng hắn biết là tiểu yêu tinh trong ngực hắn lúc này là đã hoàn
toàn nắm được hắn trong lòng bàn tay.
Vừa mới dứt lời, Bảo Bảo đã hôn hắn thật mạnh, sau
đó là một vật tròn thơm ngát theo miệng của nàng đưa vào miệng hắn.
Thanh Liên còn chưa có phản ứng thì Bảo Bảo đã rút
môi lại, “đạo hạnh của ta còn quá thấp, chưa luyện được bảo bối gì để đưa cho
ngươi, phụ thân và mẫu thân cũng không cho ta thứ gì quý giá để có thể dùng làm
tín vật đính ước với ngươi, bảo bối trong tộc cũng không xứng với ngươi, cho
nên ta chỉ có thể đem nội đan của ta cho ngươi.”
Thanh Liên đang định lên tiếng thì Bảo Bảo đã lấy
tay che lại, “ngươi đừng vội nói, hãy nghe ta nói hết đã. Ta biết nội đan của
ta không có pháp lực gì, cho ngươi thì việc tu hành của ta không ảnh hưởng mà
đối với ngươi cũng không có tác dụng gì nhưng đây là vật duy nhất ta có thể đưa
cho ngươi. Nếu có thể thì ta muốn giao trái tim mình cho ngươi, đáng tiếc trái
tim nằm trong cơ thể ta, không có nó thì ta sẽ chết mà ta muốn vĩnh viễn sống
bên cạnh ngươi, cho nên chỉ có thể đem nội đan đưa cho ngươi, như vậy giống như
bất cứ lúc nào ta cũng ở bên cạnh ngươi, đây là vật đính ước của ta, ngươi phải
vĩnh viễn giữ lấy nó, được không?”
Thanh Liên rốt cuộc nói không nên lời, còn có vật
đính ước nào trân quý hơn.
Thanh Liên gắt gao ôm chặt nàng, gật gật đầu, “hảo!”
Nàng vô tư như thế, thẳng thắng như thế, mà nội đan
đối với một yêu tinh thì giống như là sinh mạng nhưng nàng lại không chút do dự
mà đưa cho hắn, còn có gì để chứng minh sự chân tình của nàng hơn nữa?
Còn hắn lại gạt nàng chuyện huyết khế, Thanh Liên
không khỏi cảm thấy mình có chút đê tiện, đang tính nói hết cho Bảo Bảo nghe
thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Hắn không thể không để nàng lại trên giường, vừa
mới buông màn thì hai nha đầu đã tiến vào, cung kính hành lễ, “tiểu thư, công
tử, cơm chiều đã chuẩn bị xong, thiếu gia cho nô tỳ mời tiểu thư và công tử đi
dùng cơm.”
“Đã biết, sẽ đến ngay,” Thanh Liên đành phải thu
hồi ý định, xem ra đợi rời khỏi đây mới có thể nói cho Bảo Bảo nghe.

