Đại mạc dao (Tập 1) - Chương 08 phần 1

Chương 8: Cuộc hội ngộ đáng sợ

Bên ngoài mây giăng kín trời, sấm chớp ầm ầm, mưa
rơi như trút nước, trong phòng lại thắp nến sáng rực, ba người chúng tôi ngồi
quây quanh bàn.

Tôi nhìn Lý Nghiên nghiêm túc nói: “Mấy ngày trước
ta đã đi gặp công chúa, từ hôm nay trở đi, cô phải hoàn thành những yêu cầu của
ta trong thời gian ngắn nhất.”

Lý Nghiên gật đầu nói: “Xin được chỉ giáo.”

Tôi chỉ vào giá sách bên trái: “Bên này là Tôn
Tử Binh Pháp,
toàn văn tổng cộng có 7.476 chữ, chia thành Thủy kế, Tác
chiến, Mưu công, Quân hùng, Binh thế, Hư thật, Quân tranh, Cửu biến, hành quân,
Địa hình, Cửu địa, Hỏa công, Dụng gian, tổng cộng mười ba thiên, ta muốn cô học
thuộc tất cả. Hôm nay những việc chúng ta làm chính là ‘Thủy kế’, chiến trường
của cô là chốn hoàng cung thâm hiểm, cô sẽ phải tranh đấu với hoàng đế và các
mỹ nhân khác, trận chiến này tuy không có khói lửa nhưng nguy hiểm đổ máu cũng
sẽ không thua kém gì chiến tranh giữa quốc gia với quốc gia. Bệ hạ mười sáu
tuổi đã lên ngôi, năm nay ba mươi sáu tuổi, chính là cái tuổi mà mọi thứ đều đã
lên đến đỉnh điểm của một người đàn ông, văn tài võ công đều xuất sắc, hành sự
vô cùng khó lường, có lúc lạnh lùng hà khắc, có lúc lại tế nhị đa tình. Vương
thái hậu mẫu thân của người trước khi gả cho tiên đế đã sinh một đứa con gái
cho nhà họ Kim, đến bản thân thái hậu cũng không dám nhắc đến, nghe nói sau khi
biết chuyện bệ hạ vẫn tự mình đi tìm người chị cùng mẹ khác cha này rồi phong
tên hiệu cho cô ta, bất chấp lời can gián của các đại thần.”

Lý Nghiên nhìn chằm chằm vào từng cuốn sách thẻ tre
trên giá, một lúc sau, chầm chậm và kiên định gật đầu: “Hoàng đế là kẻ thù mà
ta muốn chinh phục, lại cũng là đồng minh duy nhất mà ta có thể dựa dẫm, đây là
cuộc tâm chiến giữa nam và nữ tử. Ta từ trước đến giờ chưa có kinh nghiệm gần
gũi đàn ông, trong khi bệ hạ đã trải qua không ít, trong trận tâm chiến này,
nếu ta đánh mất trái tim mình tức là ta thua, phải không?”

Tôi khẽ thở dài, chỉ vào giá sách bên phải: “Đây
Hoàng Đế Nội kinh, Tố nữ chân kinh, Thập vần, Hợp âm dương phương,
Thiên hạ chí đạo đàm.”

Lý Nghiên ngạc nhiên hỏi: “Hoàng Đế Nội
kinh
hình như là điển tích y học, mấy cuốn kia ta đều chưa bao giờ
nghe đến, ta phải học cả y nữa sao?”

Tôi nói: “Lúc nhan sắc suy tàn cũng là tình yêu
phai nhạt, chúng ta không thể chống lại việc lão hóa, nhưng có thể cố sức để nó
đến chậm hơn. Cuốn Hoàng Đế Nội kinh miêu tả chi tiết sinh lý
của nữ giới, ngươi có thể đọc để tham khảo cách điều dưỡng cơ thể mình. Nhưng
chuyện quan trọng hơn là…” Tôi hắng giọng, chăm chú nhìn xuống mặt bàn nói:
“Chuyện quan trọng hơn cả chính là, những sách còn lại đều giảng về… giảng về…”
Hồng cô từ đầu đến giờ vẫn ngồi yên lặng bên cạnh, mỉm cười nói thay tôi:
“Giảng về ‘thuật phòng the’, ‘đạo tiếp âm’”.

Tôi và Lý Nghiên đỏ ửng mặt, Lý Nghiên cũng nhìn
xuống mặt bàn, lí nhí hỏi tôi: “Tiểu Ngọc, cô đọc rồi à?”

Tôi lúng túng đáp: “Đâu có.” Nghĩ đến thôi là tim
đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Thư tịch vốn là thứ rất hiếm, những cuốn này lại
càng chẳng đâu bán. Hồng cô tuy có nghe nói đến, bảo tôi đi tìm nhưng thật ra
bản thân bà cũng chưa bao giờ đọc, chỉ nói với tôi ở thành Trường An chắc chỉ
có những nhà vương hầu quý tộc mới thu thập mấy cuốn sách này. Tôi nghĩ lưu trữ
sách vở đầy đủ nhất không đâu hơn được cung đình, vạn bất đắc dĩ đành phải đi
tìm Hoắc Khứ Bệnh.

“Làm phiền ngươi giúp ta tìm một ít sách.” Tôi cúi
đầu mắt nhìn chằm chằm vào chiếc chiếu đang ngồi.

Hoắc Khứ Bệnh nằm nghiêng người trên sạp, thờ ơ
hỏi: “Sách gì? Chắc không phải sách binh pháp nữa chứ?”

Tôi càng cúi gằm mặt nói lí nhí như tiếng muỗi vo
ve: “Không phải.”

Hoắc Khứ Bệnh băn khoăn hỏi: “Hôm nay nàng làm sao
thế? Có chuyện gì mà không thể thẳng thắn nói mau ra? Ậm ậm ừ ừ mãi.”

Tôi hít một hơi thật sâu, nói chậm rãi: “Là… là
chuyện ấy… sách về… về chuyện nam nữ… nam nữ…”

“Cái gì?” Hoắc Khứ Bệnh giật mình bật dậy, sững sờ
nhìn tôi. Đầu tôi vẫn cúi rất thấp, ánh mắt tập trung nhìn vào mặt chiếu, không
dám lên tiếng nữa, chỉ cảm thấy đến cổ cũng nóng hừng hực, chắc mặt mũi đã đỏ
rực như mây hồng rồi.

Hắn chợt nghiêng đầu cười rộ lên, vừa cười vừa nói:
“Chuyện ấy? Chuyện ấy là chuyện gì? Ta nghe không hiểu nàng đang nói gì. Nàng
nói rõ ràng cụ thể xem nào.”

Tôi lập tức đứng dậy muốn bỏ đi: “Không tìm thì
thôi!”

Hắn liền kéo tay áo tôi, cười hỏi: “Nàng tìm để
mình đọc hay cho người khác đọc?”

Tôi không dám nhìn hắn, vẫn đứng quay lưng lại, cúi
đầu nói: “Cho người khác đọc.”

Hắn bật cười nói: “Mấy quyển sách này chỉ e trong
cung cũng là độc bản, đầu tiên phải tìm người sao chép, mấy ngày nữa ta sẽ mang
sang cho nàng. Nàng cũng đọc thử nhé, về sau cũng rất có ích, có chỗ nào không
hiểu, ta có thể…” Hắn còn chưa dứt lời, tôi nghe được hắn đồng ý giúp liền giật
tay áo lại nhanh chóng rời đi.

Tôi và Lý Nghiên đều cúi đầu ngồi im lặng, Hồng cô
liếc nhìn rồi cười: “Hiếm khi thấy hai người lúng túng thế này. Bình thường các
muội hành sự luôn tinh minh trầm ổn, bây giờ lại lúng túng đến nỗi một câu cũng
không nói ra hồn. Lý Nghiên, đây mới chỉ là bắt đầu, những việc cần phải làm
vẫn còn rất nhiều.”

Lý Nghiên khẽ nói: “Muội sẽ đọc hết, đa tạ Hồng cô
quan tâm.”

Hồng cô gật đầu cười cười: “Ta còn đến phường kỹ nữ
trả giá cao mời mấy cô nương tinh thông thuật này nhất trong thành Trường An về
giảng bài cho muội. Giờ học ta sẽ cho người kê bình phong ngăn cách, một mặt
không để họ biết đang giảng giải cho ai, mặt khác muội có thể một mình ngồi
nghe, không phải ngượng ngùng, cứ mặc sức suy nghĩ.” Mặt Lý Nghiên đỏ ửng như
tụ máu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Hồng cô hết nhìn Lý Nghiên lại quay sang nhìn tôi,
cười tà mị, tựa như hết sức hài lòng khi nhìn thấy chúng tôi lúng túng: “Ngọc
nhi, hay là muội cũng cùng học với Lý Nghiên đi! Đằng nào thì sớm muộn cũng sẽ
cần.” Thấy tôi nghiêng đầu trừng mắt nhìn, Hồng cô bật cười nói: “Ta nói sai gì
nào? Chẳng lẽ muội về sau trong lòng không có người đàn ông nào à? Hai người
không thể…”

Hồng cô hôm nay lại thích đùa dai. Không muốn cho
bà nói hết, tôi vội ngắt lời: “Hồng cô, muội vẫn còn mấy lời muốn nói riêng với
Lý Nghiên.” Hồng cô vội ngừng cười đùa, đứng dậy đi ra.

Tôi đặt chiếc gương đồng trước mặt Lý Nghiên: “Mẫu
thân cô dạy cô ca múa, dạy cô đi đứng hành động thế nào cho mỹ lệ yêu kiều,
nhưng bà ấy đã bỏ sót một điều. Ánh mắt cô có thể rất xinh đẹp đáng yêu, có thể
ẩn giấu nội tâm thầm kín, có thể lạnh lẽo thảm thiết, có thể âu sầu thương cảm,
nhưng không thể lãnh đạm, càng không thể lạnh như mũi đao. Nếu đến ta cô cũng
không thể giấu được, thì làm sao giấu được hoàng đế? Cô hãy về quê thăm ruộng,
ngắm xem ánh mắt của các cô gái nông thôn mười sáu mười bảy tuổi trông như thế
nào, quan sát thật kỹ càng ánh mắt ấy, rồi xem lại ánh mắt của chính mình. Ta
cũng không phải là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi bình thường nên chuyện này
không giúp được, cô phải tự học hỏi thôi.”

Lý Nghiên im lặng một lúc rồi nói: “Ta nhất định sẽ
học được.”

Tôi nói: “Mẫu thân không cho cô khóc, nhưng từ nay
trở đi, ta muốn cô khóc, muốn cô bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi lệ, không phải
chỉ là khóc mà phải khóc sao cho thật đẹp, thật thanh tú, khóc như hoa lê dầm
mưa, hải đường đẫm sương. Nghe đồn lúc bệ hạ đưa Vệ Tử Phu vào cung, vì Trần
hoàng hậu đương thời không đồng ý, vì ngại thế lực của mẫu thân Trần A Kiều là
Quán Đào trưởng công chúa, hơn một năm liền bệ hạ không gặp Vệ Tử Phu, về sau
khi gặp lại, Vệ Tử Phu khóc xin bệ hạ cho nàng xuất cung. Ta tin cô biết câu
chuyện này từ lâu, kết quả ra sao chúng ta cũng biết rồi. Nước mắt và nụ cười
đều là vũ khí của cô, cô cần phải suy nghĩ xem làm sao để sử dụng chúng.”

Lý Nghiên hít một hơi thật dài rồi gật đầu.

Tôi lặng im nghĩ ngợi một lúc thấy không còn thiếu
sót gì nữa: “Đại khái có mấy chuyện đấy, những việc còn lại nhìn chung khá đơn
giản, hàng ngày lúc nào rảnh chúng ta lại ngồi ôn lại những chuyện của bệ hạ từ
lúc người còn bé đến giờ, tuy cô sớm đã nghe qua, nhưng lần này cô có thể nghe
lại để nhớ kỹ hơn, kết hợp với việc đọc binh pháp có thể suy xét kỹ càng tính
tình của bệ hạ.”

Lý Nghiên nghe xong liền đứng dậy, cẩn thận chỉnh
đốn lại y phục, quỳ xuống trịnh trọng hành lễ vái lạy tôi. Tôi muốn đỡ nàng
dậy, nhưng nàng nắm lấy tay tôi nói: “ Xin hãy để ta làm cho trọn lễ, vì tương
lai cô sẽ phải quỳ xuống hành lễ với ta còn long trọng hơn, chỉ là căn phòng
này không xứng đáng với tâm tư của cô hôm nay.” Tôi rút tay lại, thản nhiên
nhận lễ của nàng.

***

Quả kim ngân vừa mới chín tới được mang đến, theo
lời dặn của thợ làm vườn, tôi đem hạt trồng trong luống hoa nhỏ mới vun, mùa
xuân năm sau hạt sẽ nảy mầm. Tôi muốn đợi đến khi hoa nở rồi sẽ mời chàng đến
ngắm hoa, không biết chàng có đến không? Hay là tôi nên trồng thêm ít hoa ở
Thạch phủ nữa? Chàng đối xử với tôi rất tốt, mỗi câu hỏi của tôi chàng đều trả
lời kỹ càng, mỗi yêu cầu của tôi, chỉ cần không liên quan đến Thạch phảng,
chàng cũng đều đáp ứng. Nhưng chàng đặt tôi ở chỗ nào trong trái tim chàng đây?
Có lúc tôi cảm nhận chàng ngày càng gần tôi hơn, nhưng hễ tôi vừa giơ tay ra,
chàng lại đột nhiên xoay người bỏ tôi đi rất xa, vì sao thế?

...

Tôi dừng bút trầm lặng suy nghĩ, đúng thế! Vì sao
thế? Chẳng lẽ tôi phải vĩnh viễn thăm dò đoán mò cảm xúc của chàng? Lấy chiếc
hộp trúc ra, tôi cất mảnh lụa vào trong, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong thư phòng, Lý Nghiên đang ngồi đọc sách dưới
ánh đèn, tôi đứng ở cửa ra vào một lúc sau nàng ta mới giật mình nhận ra, ngẩng
đầu nhìn tôi: “Muốn cùng ta đọc sách không?” Tôi lắc đầu, đi vào phòng ngồi đối
diện với nàng.

Tôi nói: “Ta muốn rủ cô đi gặp Lý sư phụ hỏi một
chuyện.”

Lý Nghiên nói: “Chuyện gì? Chuyện của ca ca ta cũng
biết, hỏi ta cũng được mà, có khi lại thấy dễ chịu hơn.”

Tôi mân mê ống tay áo đáp: “Tâm tư của nam giới nên
để nam giới trả lời, phụ nữ không dò đoán chính xác được trái tim đàn ông đâu,
hơn nữa ca ca của cô còn đang…” Tôi nhìn Lý Nghiên rồi lè lưỡi trêu, “Có đi
cùng ta không?”

Lý Nghiên cười nói: “Được phép làm biếng, sao mà
không đi?” Nói rồi gập sách đứng dậy. Tôi vừa khóa cửa phòng vừa nói: “Đợi cô
đi rồi, ta sẽ thanh lý hết đống đồ này, thế là khỏi sợ phiền phức gì.” Mặt Lý
Nghiên ửng đỏ ngượng ngùng.

Tôi tự nhiên cảm thấy tò mò, nắm lấy tay nàng vừa
đi vừa thì thầm hỏi: “Rốt cuộc cô đã học đến đâu rồi?” Lý Nghiên đẩy tôi ra,
chỉ chăm chăm bước đi cho nhanh, nhưng tôi nhanh chân bắt kịp, kéo tay nàng lắc
lắc: “Nói đi, nói đi mà!”

Lý Nghiên lí nhí đáp: “Nếu cô muốn biết đến thế thì
tự mình đến nghe giảng xem sao, như thế là biết được còn gì?”

Tôi cố nén cười nhưng vẫn bật cười: “Ta việc gì phải
phí công thế! Ta đã học thì học thứ tinh hoa nhất luôn, đợi cô học xong kể lại
với ta là được.”

Lý Nghiên giật tay tôi ra: “Cô đúng là không biết
xấu hổ! Nhà chồng còn chưa biết là ai mà đã nghĩ đến mấy chuyện này. Bị người
ta biết chắc chắn cô sẽ không gả được cho ai” Tôi hừ một tiếng, không thèm đáp
lại.

Hai người im lặng bước đi một lúc, Lý Nghiên liền
khoác tay tôi nói: “Tuy cô không biết cụ thể mình bao nhiêu tuổi nhưng chắc
không hơn kém ta bao nhiêu, đừng dự định cả đời làm kinh doanh, cũng nên có dự
tính khác cho cuộc sống nữa. Cô không có cha mẹ mình thu xếp, bản thân lại
không lo lắng, chẳng lẽ cứ ngồi đợi mình già đi theo năm tháng hay sao? Ta chưa
gặp chủ nhân Thạch phảng bao giờ, nhưng ta để ý thấy cô đối với người ấy có vẻ
rất ân cần, nghĩ kỹ ắt là có khác thường, nếu tuổi tác phù hợp, người ta lại
chưa vợ, thì có thể đừng ngại…”

Tôi giơ tay khẽ véo hai má nàng: “Cô nương nhà
ngươi giỏi lắm, tự mình muốn lấy chồng nên bây giờ cũng không thích nhìn người
khác an nhàn tự tại.”

Lý Nghiên hừ một tiếng: “Làm ơn mắc oán.”

Chúng tôi vừa bước vào cửa thì Phương Như cũng đang
đi ra, nhìn thấy chúng tôi, bèn cúi đầu lí nhí: “Muội đến thỉnh giáo Lý sư phụ
về một khúc nhạc.”

Tôi ngẩng đầu cười cười: “Ta đã hỏi gì đâu, sao cô
vội vàng giải thích thế? Hình như là hơi…” Lý Nghiên khẽ véo khuỷu tay tôi, cúi
chào Phương Như rồi kéo tôi tránh đường, đưa tay mời Phương Như đi trước.

Phương Như hơi cúi mình hành lễ với tôi rồi vội vã
rời đi. Tôi chun mũi nhìn Lý Nghiên: “Còn chưa phải là đại tẩu của cô cơ mà! Ta
toi rồi, về sau được cô nâng đỡ, trong nhà này lại có một thái hậu rồi.”

Lý Nghiên trừng mắt nhìn tôi: “Ca ca ta và Phương
Như đều là người ôn hòa nho nhã, ai vô duyên vô lại như cô.”

Lý Diên Niên ở trong phòng hỏi vọng ra: “Tiểu muội
về đấy à?”

Lý Nghiên đáp: “Là muội ạ! Đại ca, có cả Ngọc cô
nương nữa.”

Lý Diên Niên nghe thấy liền lập tức ra nghênh đón.

Lý Diên Niên rót cho tôi một chén nước trắng, nhún
nhường nói: “Tôi không uống trà, chỉ có nước trắng, nên cũng chỉ có nước trắng
tiếp khách.”

Lý Nghiên hi hi cười nói: “Đại ca, cô ấy nói có
chuyện muốn hỏi huynh.”

Lý Diên Niên ôn hòa nhìn tôi, yên lặng đợi tôi mở
lời trước. Tôi cúi đầu, ngón tay vô thức vẽ mấy vòng tròn trên bàn: “Người
trong cung có dễ ứng đối không?”

Lý Diên Niên nói: “Vì được Bình Dương công chúa dẫn
vào nên mọi người đều đối xử với tôi rất hòa nhã.”

Tôi nói: “Nghe nói bệ hạ nghe Lý sư phụ đàn xong đã
thưởng rất hậu.”

Lý Diên Niên cười nhạt: “ Chỉ ban cho tôi một vài
thứ thôi, sao có thể nói là thưởng rất hậu được.”

Tôi nói: “Sư phụ thấy sống ở đây ra vào cung điện
có tiện không?”

Lý Diên Niên chưa kịp trả lời, thì Lý Nghiên đã
chen lời: “Kim Ngọc, rốt cuộc cô muốn hỏi gì? Chẳng lẽ còn định hỏi ca ca ta
hằng ngày ăn những gì?”

Lý Diên Niên đưa mắt cho tiểu muội, lại nhẫn nại
đáp: “Đi lại đã có xe ngựa, rất tiện.”

Tôi nâng chén uống một ngụm nước, rồi đặt chén
xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Lý Diên Niên: “Chuyện là thế này, có một người tình
cảm kín đáo, cũng chỉ thích âm nhạc, có một cô gái muốn đem tâm sự trong lòng
thổ lộ với người kia, nhưng không biết trong lòng người ấy nghĩ gì, nên cô gái
không dám nói thẳng. Theo Lý sư phụ, làm sao để vừa biểu lộ tâm tư của cô gái,
vừa có thể khiến người ta dễ chấp nhận tình cảm?”

Lý Diên Niên ngây người ra một lúc, cúi đầu im lặng
suy nghĩ. Lý Nghiên ngồi một bên tóm lấy tay áo của ca ca, ôm bụng cười rộ lên,
tôi mặc kệ nàng, chỉ chăm chăm nhìn Lý Diên Niên.

“Kim Ngọc, cô cũng thật là buồn cười, Tôn
Tử Binh Pháp
của cô đâu rồi? Bây giờ đến chuyện này mà cũng phải đi
hỏi người khác. Hóa ra cô chỉ là kẻ chỉ biết bàn việc binh trên giấy, chẳng
khác gì Triệu Quát[1], ta phải suy xét kỹ lại mấy lời cô căn dặn ta
xem rốt cuộc có khả năng áp dụng không mới được.”

[1] Triệu Quát là con trai của Triệu Xa – một danh
tướng thời Chiến quốc – thời trai trẻ từng đọc rất nhiều binh thư, là một người
khá thông minh, thích nói về quân sự, người khác không nói lại được, cha y đôi
khi cũng không tranh luận nổi với y. Do đó, y tỏ ra kiêu ngạo, tự cho mình là
giỏi nhất thiên hạ. Vua Triệu cử Triệu Quát ra tiền tuyến nghênh địch, hậu quả
40 vạn quân Triệu chỉ trong chốc lát đã bị tiêu diệt hoàn toàn, bản thân Triệu
Quát cũng tử trận thê thảm.

Tôi nhìn Lý Nghiên bình tĩnh nói: “Ta không coi
chuyện này là một trận chiến, vì ngay từ đầu tấm lòng ta đã mở rộng sẵn, ta
không hề phòng vệ, ta không sợ chàng tiến vào, chỉ e chàng không muốn tiến vào
mà thôi. Ở đây không có lý trí lạnh lùng, chỉ có trái tim.”

Lý Nghiên ngưng tiếng cười, ngồi thẳng người nhìn
tôi một lúc rồi cúi đầu làm thinh. Lý Diên Niên nghiêng đầu nhìn tiểu muội như
vừa nghĩ ra điều gì, nhất thời trong phòng trở nên im ắng tĩnh lặng.

Phải một lúc sau Lý Diên Niên mới nhìn tôi cười áy
náy: “Tôi là người dạy nhạc, chỉ có thể dùng âm nhạc truyền tải tiếng lòng,
muốn vậy trước tiên cần phải thổi được một khúc nhạc cho tốt đã, tôi nghe
Phương… nghe người ta nói Ngọc nương đã học thổi sáo rồi.”

Lý Diên Niên vừa nói vừa lấy chiếc sáo ra thổi một
đoạn, tôi chăm chú lắng nghe. Lý Diên Niên thổi xong nói: “Tiểu muội tôi cũng
biết thổi sáo đấy, tuy thổi không hay lắm nhưng miễn cưỡng cũng có thể dạy
người khác. Hai người hay ở cùng nhau, có thể nhờ tiểu muội dạy cho Ngọc
Nương.”

Tôi gật đầu cười, cái gọi là nói “không hay lắm’
của Lý Diên Niên đối với người bình thường ắt hẳn là rất hay.

Lý Nghiên đột nhiên đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng
bỏ ra ngoài. Tôi chắp tay vái Lý sư phụ, ra ý bảo y không phải tiễn chân, rồi
xoay người đuổi theo Lý Nghiên.

Trong phòng không thắp đèn, chỉ có ánh trăng cuồn
cuộn tràn vào. Lý Nghiên quay mặt hướng ra cửa sổ, cả người chìm trong ánh
trăng, dáng dấp cô độc như ánh trăng sáng trên trời kia, tuy thần thái, tư chất
xinh đẹp trong sáng như trăng, nhưng lại toát lên vẻ cô đơn tĩnh lặng.

Tôi đứng ở cửa nói: “Nếu bây giờ ngươi hối vẫn còn
kịp đấy, cùng lắm là đắc tội với Bình Dương công chúa, nhưng ta có thể gỡ được
chuyện đấy.”

Lý Nghiên đứng yên bất động, nhẹ nhàng nói: “Ta rất
ghen tỵ với cô, cô sống tự do như thế, có thể làm việc mình muốn làm, theo đuổi
niềm vui của chính mình.”

Tôi ngắt lời: “Bây giờ cô cũng đang làm việc cô
muốn làm mà, có ai bắt ép cô đâu.”

Lý Nghiên nói: “Nhưng tự bản thân ta ép ta. Kim
Ngọc, cô không hiểu được đâu, ta cũng hy vọng cô vĩnh viễn không phải nếm trải
cảm giác tự ép buộc bản thân thế này.”

Tôi không biết nên nói gì để an ủi nàng ta, lặng im
một lúc mới tiếp lời: “Hôm nay cô đi nghỉ sớm đi! Ngày mai lại tiếp tục.” Nói
xong liền xoay người chậm rãi rời đi, tâm tình trầm lắng xuống, đột nhiên Tiểu
Đào đang bay trên không lao vù xuống đậu vào vai tôi. Tôi vừa thấy dưới chân nó
có cuộn vải nhỏ liền vui trở lại, vội vã chạy nhanh về phòng.

***

Công chúa được thị nữ đỡ bên cạnh, vừa đi vừa hỏi:
“Ngươi sáng sớm hỏi phủ công chúa có rừng trúc không, cầu xin bổn cung cho phép
ngươi dùng rừng trúc, vì sao phải đặc biệt thu xếp ở đó?”

“Có hai nguyên nhân, thứ nhất, mỹ nhân cũng giống
như hoa, phong thái khác nhau, có người như mộc lan tươi đẹp, phú quý, có người
như thu cúc thanh cao đạm nhạt, cũng có người như hải đường mộc mạc yêu kiều
động lòng người, hoa khác nhau nên ắt có cách ngắm hoa khác nhau, chỉ như thế
mới có thể chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp độc đáo của từng loài hoa được. Thứ hai, thế
nhân ai cũng dễ nhớ tới ấn tượng đầu tiên, nếu cảm thấy mềm yếu đáng thương thì
về sau trong lòng ắt sẽ tràn đầy thương tiếc, nếu cảm thấy cao quý thanh tú, ắt
hẳn cũng nảy lòng tôn kính. Vì thế lần đầu gặp nhau rất quan trọng, nếu đã có
thiên thời địa lợi giúp đỡ thì đương nhiên không thể lãng phí.” Lần đầu tiên
nghe Hồng cô giảng giải đạo lý này, tôi và Lý Nghiên hết sức ngạc nhiên, cuối
cùng mới hiểu tại sao mấy vị công tử thiếu gia kia không hề đoái hoài gì đến
kiều thê mỹ thiếp ở nhà, mà chỉ ngày ngày lui tới chốn phường hát, lầu xanh,
thủ đoạn cám dỗ, mị hoặc thế này, nhất định các cô gái bình thường khó mà nghĩ
tới được.

Giải thích xong, tôi lập tức được dẫn đi xem rừng
trúc.

Vừa khéo đúng lúc mặt trời đang lặn, tầng tầng lớp
lớp mây hồng bao phủ bầu trời phía Tây, ấm áp vô cùng, càng về phía Đông sắc
hồng càng nhạt đi, dần dần hòa vào sức mạnh trời xanh biếc tịch mịch kia, rừng
trúc trong sáng chiều tà cũng hơi ửng lên sắc đỏ hây hây, trong quầng sáng ấy
vẫn là vẻ rậm rạp xanh tươi của lá cây.

Lý Nghiên đứng quay lưng về phía chúng tôi, người
dựa vào cây trúc, dáng đứng rất đẹp.

Công chúa chăm chú nhìn bóng dáng ấy một hồi rồi
mới thấp giọng hỏi: “Là ngươi bảo cô ta làm thế à?”

“Không phải ạ, dân nữ chỉ dặn cô ấy đứng đợi ở rừng
trúc, cũng không nói thêm gì, thậm chí còn không nói với cô ấy là công chúa
muốn gặp ở đây. Mọi chuyện không thể không chuẩn bị, nhưng nếu tận lực quá mức
để dàn xếp có khi lại thành thừa thãi.”

Công chúa khẽ thở dài: “Chỉ một tấm lưng mà đã
khiến người ta phải suy tưởng miên man, muốn được nhìn dung mạo nàng, nhưng
cũng sợ bị thất vọng, dung mạo của cô ta ngàn vạn lần không được thua kém dáng
điệu kia, tâm thái thấp thỏm bồn chồn thế này đích thực không thể có nếu triệu
kiến cô ta ở trong nhà.”

Tôi chỉ hơi nhoẻn miệng cười không nói gì, công
chúa ngắm nhìn thêm lát nữa rồi mới giơ tay ra hiệu thị nữ đứng yên tại chỗ, tự
mình chầm chậm bước về phía rừng trúc. Tiếng bước chân làm kinh động Lý Nghiên,
nàng ta giật mình quay đầu, miệng nở một nụ cười, một tay chỉ về phía mặt trời
lặn định nói gì đó, chợt nhìn rõ người đến là ai, nàng ta thoáng kinh hoảng,
lập tức cúi lạy công chúa.

Công chúa vội nói: “Đứng dậy rồi hãy nói.” Lý
Nghiên quỳ gối dập đầu một cái rồi mới từ từ đứng dậy.

Vóc dáng nàng như tôn thêm vẻ đẹp cho trúc, lạt váy
xanh xõa trên mặt đất, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm ngọc xanh biếc, ngoài ra
không còn món nữ trang nào cả. Công chúa lại ngắm nhìn Lý Nghiên lần nữa,
nghiêng đầu nhìn tôi cười: “Đích thị là mỹ ngọc, lại còn là tuyệt thế mỹ
ngọc ‘Hòa thị bích’[2]. Bổn cung vừa rồi bị dung mạo của ngươi
làm cho giật mình kinh hãi, trong lòng không muốn ngươi phải quỳ xuống chút
nào.”

[2] Hòa thị bích: viên ngọc bích của nhà họ Hòa,
một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc.

Tôi nhìn Lý Nghiên, những việc mà ta có thể làm chỉ
có thế này thôi, từ giờ trở đi mọi chuyện cô phải dựa vào chính mình. Ánh mắt
cả hai chạm vào nhau, rồi cùng không biến sắc mà dịch chuyển ra hướng khác.

Lúc đi xe ngựa có hai người, lúc về xe chỉ còn một
người, vừa mới vào nhà, Lý Quảng Lợi đã vội vã chạy ra đón: “Công chúa có hài
lòng với tiểu muội không?” Tôi khẽ gật đầu, hắn liền vung tay vẫy lung tung,
hét ầm lên sung sướng.

Lý Diên Niên vẫn đứng im dưới bóng cây, tựa như
không hề động đậy gì từ lúc chúng tôi rời khỏi nhà. Trời đã ngả tối, không nhìn
rõ sắc mặt y, chỉ thấy lúc y vừa nhìn thấy tôi gật đầu chợt ra sức đấm mạnh vào
thân cây bên cạnh. Lý Quảng Lợi giật mình hét lên: “Đại ca!” Phương Như không
biết từ đâu đi tới, muốn đến gần nhưng lại dừng bước đứng yên một chỗ.

Tay Lý Diên Niên hơi trầy xước, máu chảy ra. Tôi
nhìn Phương Như đưa tay ra ý bảo cô qua đấy, rồi nhìn Lý Quảng Lợi nói: “Ngươi
quay về trước đi.” Lý Quảng Lợi nhìn ca ca thăm dò một lúc rồi lớn tiếng gọi,
nhưng chỉ thấy Lý Diên Niên đứng bất động, nên đành từng bước vừa đi vừa quay
đầu nhìn rồi chầm chậm rời hẳn.

Mặt Phương Như hơi ửng đỏ, cô dùng khăn tay giúp Lý
Diên Niên lau vết máu, nhẹ nhàng phủi đi mấy mảnh vỏ cây dính trên vết thương.
Lý Diên Niên nhìn tôi nói: “Có lẽ việc ta hối hận nhất đời này chính là đến Lạc
Ngọc phường.”

Tôi nhìn Phương Như đáp: “Không phải tất cả đều là
chuyện xấu chứ?”

Ánh mắt Lý Diên Niên nhìn khuôn mặt Phương Như
thoáng vẻ dịu dàng nhưng lúc nhìn sang tôi thì đã lạnh lùng như băng rồi: “Tuy
tiểu muội nói đây là thứ muội ấy muốn, đều là chủ ý của muội ấy, nhưng ta vẫn
không thể không căm ghét ngươi, ngươi làm ta thật sự thất vọng, ngươi tham vinh
hoa phú quý vậy sao? Không mảy may tiếc nuối hy sinh đời một người con gái
sao?”

Tôi điềm tĩnh cười: “Muốn căm ghét oán hận ta xin
cứ tự tiện! Nhưng dù gì thì Lý Nghiên cũng đã đặt chân lên con đường không thể
quay đầu lại rồi, mặc cho ngươi tán thành hay phản đối đều phải giúp đỡ cô ấy,
dùng tất cả tài hoa của ngươi mà giúp đỡ cô ấy.”

Bỏ lại Lý Diên Niên trơ ra như tượng gỗ, tôi xoay
người rời đi, chợt thấu hiểu mấy lời lúc Lý Nghiên nắm tay tôi nhòa lệ nói, có
rất nhiều chuyện không thể giải thích được, cũng không có cách giải thích.

Về đến phòng đã thấy Hồng cô đang ngồi trên sập
đợi, tôi ngồi xuống đối diện, bà hỏi: “Mọi chuyện thuận lợi chứ?”

Tôi gật đầu: “Lý Nghiên lần này thật sự phải cảm ơn
tỷ nhiều, tỷ dàn dựng khung cảnh màn gặp gỡ quả nhiên lay động được công chúa,
làm người đã gặp không ít mỹ nhân như công chúa phải thất thần, mấy lí lẽ thưởng
người như thưởng hoa có lẽ sớm đã làm công chúa động lòng rồi, công chúa khẳng
định sẽ tận lực khiến cho lần đầu Lý Nghiên tiếp kiến bệ hạ cũng sẽ tuyệt đối
phi thường.”

Hồng cô che miệng mỉm cười: “Lăn lộn chốn phong
trần nửa đời người, mấy chuyện tai nghe mắt thấy toàn là đấu sắc so dáng, nếu
chỉ luận những chuyện này, con gái nhà lành làm sao vượt qua được chúng ta? Bây
giờ chỉ còn xem Lý Nghiên thôi, không biết cô ta định làm sao tiếp kiến bệ hạ.”

Tôi yên tĩnh ngồi xuống một lúc, chợt bật dậy lấy chiếc
khăn tay màu xanh Hồng cô đưa hôm nọ, ngắm thân dây leo quấn thành hình chữ
“Lý”, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, nhấc khăn lên đốt trước đầu ngọn nến,
nhìn nó từng chút từng chút một cháy đỏ rực lên, sau đó chuyển thành màu đen,
rồi màu xám, lúc tia lửa suýt chạm vào tay tôi, tôi vội thả lỏng ngón tay, góc
khăn cuối cùng vẫn cháy đỏ hồng hồng rơi xuống mặt đất, nhanh chóng biến thành
tro bụi, không thể nhận ra nguyên dạng nữa.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3