Chúa Ruồi - Chương 10

Chương 10: Vỏ sò và mắt kính

Piggy đăm đăm nhìn hình hài đang tiến lại gần. Thỉnh thoảng nó thấy nó
nhìn rõ hơn khi gỡ kính ra rồi đeo trước con mắt kia; nhưng dẫu nhìn qua con
mắt tinh tường này thì sau bao chuyện xảy ra Ralph vẫn hoàn là Ralph, không
nhầm được. Ralph bước ra khỏi hàng dừa, khập khiễng, bẩn thỉu, lá khô bám trên
mái tóc vàng bù xù. Một con mắt ti hí trên cái má sưng vù và một cái vảy to
trên đùi gối bên phải. Nó dừng lại một lúc, nhìn cái hình hài trên vỉa đá.

“Piggy hả? Chỉ còn duy nhất mày thôi sao?”

“Còn vài thằng nhóc nữa.”

“Tụi nó mà kể gì. Không có thằng lớn nào à?”

“Có... Sam - Eric. Tụi nó đang nhặt củi.”

“Không ai khác sao?”

“Theo tao biết thì không.”

Ralph
thận trọng bước lên vỉa đá. Nơi chúng thường hội họp đám cỏ thô vẫn hằn dấu
chân giẫm đạp, chiếc tù và trắng mỏng manh vẫn óng ánh bên chỗ ngồi đã nhẵn thín. Ralph
ngồi xuống bãi cỏ, đối diện với chỗ ngồi của sếp và chiếc tù và. Piggy quỳ bên
trái nó. Chúng im lặng cả phút.

Cuối
cùng Ralph hắng giọng thì thầm gì đấy.

Piggy
khẽ hỏi lại.

“Mày
bảo sao?”

Ralph
nói lớn hơn.

“Simon.”

Piggy
không nói gì, chỉ nghiêm trang gật đầu. Chúng vẫn ngồi đó, mắt đờ đẫn nhìn vào
chỗ dành cho sếp và mặt nước loang loáng. Ánh sáng màu lục và những vệt nắng
bóng loáng nhảy nhót trên thân thể bẩn thỉu của chúng.

Cuối
cùng Ralph đứng lên, lại gần chiếc tù và. Nó nâng niu vỏ ốc trên hai tay rồi
quỳ xuống, tựa vào thân cây.

“Piggy.”

“Hử?”

“Mình
nên làm gì bây giờ?”

Piggy
hất hàm về phía chiếc tù và.

“Mày
có thể...”

“Gọi
họp à?”

Ralph
cười khằn khi thốt ra như thế, còn Piggy nhíu mày.

“Mày
vẫn còn nà sếp mà.”

Ralph
lại cười.

“Mày
nà sếp. Mày cao hơn tụi tao.”

“Tao có tù và.”

“Ralph!
Đừng cười như vậy nữa. Cười chẳng được gì hết. Ralph ạ! Bọn kia sẽ nghĩ gì?”

Cuối
cùng Ralph không cười nữa. Nó rùng mình.

“Piggy.”

“Hả?”

“Thằng
Simon đấy.”

“Mày
nói rồi mà.”

“Piggy.”

“Hử?”

“Thế
là giết người.”

“Thôi
im đi!” Piggy the thé. “Mày nói thế để được gì?”


nhảy dựng lên rồi nhìn xuống Ralph.

“Núc
đó trời tối thui. Nại thêm cái màn múa chết tiệt kia. Sấm chớp và mưa. Tụi mình
sợ thấy mẹ!”

“Tao
đâu có sợ,” Ralph chậm rãi nói, “Tao... tao cũng không biết lúc đó tao làm sao
nữa.”

“Tụi
mình sợ thấy mẹ!” Piggy kích động nói. “Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không
phải như... mày nói đâu.”


vung tay tìm cách diễn đạt.

“Piggy
ơi!”

Giọng
Ralph chậm chạp và đau buồn khiến Piggy ngừng vung tay. Nó cúi xuống, chờ đợi.
Ralph cầm tù và, lắc lư.

“Mày
không hiểu sao, Piggy? Chuyện tụi mình làm...”

“Có
thể nó vẫn...”

“Không
đâu.”

“Có
thể nó chỉ làm bộ thôi...”

Giọng
Piggy nhỏ dần khi nhìn thấy mặt Ralph.

“Mày
đứng bên ngoài mà. Bên ngoài vòng tròn của tụi nó. Mày không hề nhập cuộc thật
sự mà. Mày không thấy tụi tao... tụi nó làm gì sao?”

Giọng
nó ghê tởm, đồng thời lại cuồng nhiệt làm sao ấy.

“Mày
không thấy sao, Piggy?”

“Không
rõ nắm. Giờ đây tao chỉ còn có một con mắt thôi. Mày phải biết chứ, Ralph.”

Ralph
tiếp tục lắc lư.

“Đó
nà rủi ro,” đột nhiên Piggy nói, “chuyện đó nà rủi ro thôi. Rủi ro.” Giọng nó
lại the thé. “Nó từ trong bóng tối chạy ra... nó đâu việc gì phải bò từ trong
bóng tối ra như thế. Nó quả nà điên. Đúng nà nó muốn bị đánh mà.” Nó lại vung
tay không ngớt. “Rủi ro thôi mà.”

“Mày
không thấy chuyện chúng nó đã làm...”

“Ralph
ơi, mình phải quên chuyện này đi. Nghĩ tới chẳng ích gì ráo, hiểu chưa?”

“Tao
sợ. Sợ tụi mình. Tao muốn về nhà. Chúa ơi, tao muốn về nhà.”

“Đó
nà rủi ro,” Piggy khăng khăng nói, “chuyện nà thế đấy.”


đặt tay lên vai trần của Ralph, Ralph rùng mình vì sự đụng chạm này, giữa người
với người.

“Với
nại, Ralph à,” Piggy thoắt nhìn quanh rồi cúi sát hơn, “đừng hé ra rằng tụi
mình có mặt núc chúng nhảy nhót nhé. Đừng cho bọn Sam - Eric
biết.”

“Nhưng
mình có mặt ở đó! Hết thảy tụi mình!”

Piggy
lắc đầu.

“Tụi
mình không ở nại tới phút chót. Trời tối đen, chúng không biết được. Với nại
mày bảo rằng núc đó tao chỉ đứng ngoài...”

“Tao
cũng thế,” Ralph thì thầm, “tao cũng đứng ngoài luôn.”

Piggy
hăm hở gật đầu.

“Đúng
thế. Tụi mình đứng bên ngoài. Tụi mình không nàm gì hết, không thấy gì hết.”

Piggy
ngừng rồi lại nói tiếp.

“Tụi
mình phải no thân mình, bốn đứa mình...”

“Bốn
đứa mình. Mình đâu đủ người để giữ lửa cháy.”

“Mình
sẽ thử. Hiểu chưa? Tao đã đốt nửa rồi đấy.”

Sam - Eric
khệ nệ kéo một súc cây lớn từ rừng ra. Chúng quẳng bên đống lửa rồi chạy ra
vũng tắm. Ralph đứng vọt dậy.

“Ê,
hai đứa!”

Hai
đứa sinh đôi khựng lại rồi đi tiếp.

“Tụi
nó đi tắm đấy mà, Ralph.”

“Tốt
nhất giải quyết cho xong cái đã.”

Hai
đứa sinh đôi ngạc nhiên nhìn thấy Ralph. Chúng đỏ mặt nhìn qua nó vào khoảng
không.

“Ê,
Ralph. Rất mừng được gặp mày.”

“Tụi
tao mới vào rừng...”

“...
kiếm củi cho đống lửa...”

“...
tối hôm qua tụi tao chuồn.”

Ralph
cúi nhìn những ngón chân của nó.

“Tụi
bay chuồn sau...”

Piggy
lau tròng kính.

“Sau
bữa liên hoan,” Sam nghẹn giọng nói. Eric gật đầu. “Đúng thế, sau bữa liên
hoan.”

“Tụi
tao bỏ về sớm,” Piggy nói vội, “vì tụi tao mệt.”

“Tụi
tao cũng thế...”

“...
rất sớm...”

“...
tụi tao rất mệt.”

Sam
sờ một vết xước trên trán rồi rụt vội tay lại. Eric nhấn nhấn cái môi bị toác.

“Đúng
vậy. Tụi tao kiệt sức,” Sam nhắc lại, “thành ra tụi tao bỏ về sớm. Hay hớm gì...”

Không
khí trĩu những điều không được thú nhận. Sam nói vòng vo, rồi buột ra cái từ
chúng cố tránh “... điệu múa ấy?”


ức về điệu múa mà không đứa nào trong bọn chúng đã tham gia khiến cả bốn đứa
chấn động đến run rẩy.

“Tụi
tao về sớm mà lị.”

Lúc
Roger đi tới cái rẻo đất nối Tòa Thành Đá với đảo nó không ngạc nhiên khi nghe
tiếng hô bắt đứng lại. Nó đã tính toán, trong suốt cái đêm khủng khiếp kia,
rằng sẽ gặp được ở nơi an toàn nhất này ít ra vài đứa trong băng nhóm chống
chọi được những chuyện kinh hoàng trên đảo.

Tiếng
hô gay gắt vọng từ trên cao, nơi những tảng đá chồng lên nhau, chông chênh và
nhỏ dần.

“Đứng
lại! Ai đó?”

“Roger.”

“Tiến
tới chút nữa xem nào.”

Roger
tiến tới.

“Mày
thấy tao là ai mà.”

“Sếp
bảo tụi tao phải hô đứng lại với bất kỳ ai.”

Roger
ngó lên.

“Nếu
tao không dừng, mày cũng chẳng chặn tao được.”

“Không
à? Cứ thử lên đây rồi xem.”

Roger
leo lên vách đá hình bậc thang.

“Nhìn
đây này.”

Dưới
tảng đá trên cùng chèn một súc cây, dưới đó là một đòn bẩy khác. Robert ấn nhẹ
vào đòn bẩy, tiếng tảng đá nghiến lạo xạo. Ấn mạnh một cái là khối đá sẽ rơi
như sấm dậy xuống rẻo đất. Roger tỏ vẻ khâm phục.

“Nó
thật đúng là sếp, nhỉ?”

Robert
gật đầu.

“Nó
định kéo tụi mình đi săn.”


hất đầu về phía những cái lều xa xa, nơi một làn khói trắng bốc lên trời. Ngồi
tận rìa vách đá, Roger cau có nhìn về hòn đảo, mấy ngón tay lắc cái răng long.
Mặt nó dừng lại trên đỉnh ngọn núi xa còn Robert né tránh cái đề tài không nên
nói ra.

“Nó
sắp đánh thằng Wilfred đấy.”

“Vì
chuyện gì?”

Robert
đắn đo lắc đầu.

“Tao
không rõ. Nó không nói. Nó nổi giận, nó lệnh cho tụi tao trói thằng Wilfred. Nó
bị,” - nó khúc khích cười kích động - “nó bị trói cả mấy giờ rồi, chờ...”

“Nhưng
sếp không nói tại sao à?”

“Tao
chưa được nghe nó nói.”

Ngồi
trên những tảng đá đáng sợ dưới cái nắng khô cháy, Roger đón nhận tin này như
được khai sáng. Nó ngừng lay răng, ngồi lặng im, thấm thía về những khả năng của
thứ quyền lực vô tội vạ. Rồi, không nói thêm lời nào, nó leo xuống phía sau
những tảng đá, tới cái hang để gặp lũ còn lại trong băng nhóm.

Sếp
đang ngồi đấy, ở trần đến thắt lưng, mặt vẽ vằn vện trắng đỏ. Băng nhóm ngồi
thành nửa vòng tròn trước mặt nó. Thằng Wilfred mới vừa bị đánh và được cởi
trói đang sụt sịt ầm ĩ phía sau. Roger ngồi xổm bên những đứa kia.

“Mai,”
sếp nói tiếp, “mình sẽ lại đi săn.”


chỉ ngọn lao vào đám mọi.

“Vài
đứa bay sẽ ở lại đây lo sửa sang cái hang và gác cổng. Tao dẫn theo vài thằng
thợ săn thôi và sẽ đem thịt về. Những đứa gác cổng phải coi chừng, không để bọn
kia lẻn vào...”

Một
thằng mọi giơ tay, sếp quay bộ mặt vằn vện lạnh lùng về phía nó.

“Sao
tụi nó lại phải tìm cách lẻn vào, hở sếp?”

Sếp
trả lời mơ hồ nhưng nghiêm trang.

“Tụi
nó sẽ lẻn vào đấy. Tụi nó sẽ tìm cách phá hoại những chuyện mình làm. Thành thử
bọn gác cổng phải cẩn thận. Và rồi...”

Sếp
ngừng nói. Chúng thấy một miếng thịt hình tam giác màu hồng vọt ra, xê dịch
trên đôi môi nó rồi biến mất.

“...
và rồi... con ác thú có thể tìm cách lẻn vào. Tụi bay còn nhớ nó đã bò trườn
như thế nào mà...”

Nửa
vòng kia rùng mình, lẩm bẩm tán thành.

“Nó
từng tới rồi đấy... nó cải trang. Có thể nó sẽ tới nữa đấy, dù mình đã cúng nó
cái đầu heo mình giết được. Thành ra phải canh chừng cẩn thận.”

Stanley
rụt tay khỏi tảng đá, giơ một ngón tay lên, xin hỏi.

“Sao?”

“Nhưng
không phải mình đã, không phải mình đã...?”


lúng túng ngó xuống đất.

“Không!”

Trong
sự im lặng tiếp nối đó, mỗi đứa đều thót người trước điều nó nhớ lại.

“Không!
Làm sao tụi mình có thể... giết... nó... được chứ?”

Nửa
nhẹ nhõm, nửa nản lòng trước những nỗi kinh hoàng có thể có về sau, đám mọi
không ngớt lẩm bẩm.

“Thành
ra đừng lý tới ngọn núi kia nữa,” sếp trang trọng nói, “cứ cúng nó cái sỏ heo
nếu bay săn được.”

Stanley
lại giơ ngón tay lên.

“Tao
nghĩ rằng con ác thú đã cải trang rồi.”

“Có
thể,” sếp nói. Nó phán một câu sặc mùi thần học. “Dẫu sao, mình nên làm nó hài
lòng là tốt hơn cả. Ai biết được nó có thể gây ra chuyện gì.”

Chúng
trầm ngâm suy nghĩ rồi rùng mình như bị trúng gió. Trông thấy tác dụng của lời
nó vừa nói, sếp liền đứng bật dậy.

“Nhưng
mà mai mình sẽ đi săn và nếu có thịt, mình sẽ lại mở tiệc...”

Bill
giơ tay.

“Sếp!”

“Gì?”

“Mình
lấy gì để đốt lửa?”

Mặt
sếp đỏ ửng, khuất dưới màu đất sét trắng và đỏ. Tiếng lẩm bẩm của chúng tưới
vào khiến sự im lặng của sếp nặng nề thêm. Rồi sếp giơ tay.

“Mình
sẽ lấy lửa từ bọn kia. Nghe này! Ngày mai mình sẽ đi săn và kiếm được thịt. Tối
nay tao sẽ đi cùng hai thợ săn... đứa nào đi theo tao?”

Maurice
và Roger giơ tay.

“Maurice...”

“Dạ,
sếp?”

“Tụi
nó đốt lửa ở chỗ nào?”

“Ở
chỗ cũ, chỗ tảng đá ấy.”

Sếp
gật gù.

“Những
đứa kia có thể đi ngủ lúc mặt trời lặn. Nhưng ba đứa tao, Maurice, Roger và
tao, sẽ có việc làm. Tụi tao sẽ ra đi ngay trước khi mặt trời lặn...”

Maurice
giơ tay.

“Nhưng
nếu tụi mình gặp... thì sao?”

Sếp
xua tay dẹp nỗi băn khoăn của nó qua một bên.

“Mình
sẽ đi dọc bãi biển. Rồi nếu nó tới mình sẽ lại múa nữa.”

“Chỉ
ba đứa mình thôi à?”

Tiếng
lẩm bẩm lại trỗi lên rồi im bặt.

Piggy
đưa Ralph kính của nó rồi chờ nhận lại, vì không có kính nó không trông thấy gì
cả. Củi ẩm; đây là lần thứ ba chúng đốt lửa. Ralph lùi lại, lẩm bẩm một mình.

“Mình
không muốn thêm một đêm không có lửa.”

Với
vẻ hối lỗi, nó nhìn ba đứa trẻ đứng bên cạnh. Đây là lần đầu tiên nó nhìn nhận
lửa có hai công dụng. Dĩ nhiên một là để khói tỏa lên, gọi người tới cứu; còn
công dụng kia là làm cái lò bếp ấm áp ru chúng vào giấc ngủ. Eric thổi vào củi
cho đến khi đỏ hồng, bốc lên ngọn lửa nhỏ. Một làn khói trắng vàng cuộn lên.
Piggy nhận lại kính, thích thú nhìn làn khói.

“Nếu
mình nắp được máy thu thanh!”

“Hay
máy bay...”

“...
hoặc tàu.”

Ralph
cố moi trong mớ kiến thức đã nhạt nhòa của nó về thế giới.

“Có
thể mình bị bọn da đỏ tóm.”

Eric
hất mớ tóc ra sau.

“Bọn
đó dẫu sao cũng tốt hơn là...”


không muốn nêu tên, còn Sam chấm dứt câu nó kia cho thằng em bằng cách hất đầu
về phía bãi biển.

Ralph
nhớ tới cái hình hài biến dạng mắc vào chiếc dù.

“Nó
nói gì đấy về một người chết...” Nó đỏ mặt bối rối vì thừa nhận đã có mặt ở bữa
nhảy. Nó vặn người thúc bách làn khói. “Đừng dừng lại... lên cao nữa đi!”

“Khói
mỏng quá.”

“Mình
cần thêm củi rồi đấy, ẩm cũng được.”

“Bệnh
suyễn của tao...”

Câu
trả lời bật ra như máy.

“Dẹp
bệnh xiễn của mày đi.”

“Nếu
tao đi nôi củi to về thì bệnh suyễn sẽ nặng hơn. Ước gì tao không bị, Ralph à,
nhưng sẵn mang bệnh rồi.”

Ba
thằng con trai đi vào rừng rồi tha về cả một ôm củi khô. Một lần nữa, khói bốc
cao, vàng và dày.

“Mình
kiếm gì ăn đi.”

Chúng
cùng đi tới những cây có trái, xách theo ngọn lao, nói ít thôi vì còn lo ngốn
vội vã. Khi chúng ra khỏi rừng thì mặt trời đang lặn, trong đống lửa chỉ còn
than cháy dở đỏ hồng, nhưng không có khói.

“Tao
không khuân nổi củi nữa đâu,” Eric nói. “Tao đừ rồi.”

Ralph
hắng giọng.

“Trên
đó mình giữ được lửa đấy.”

“Trên
đó đống lửa nhỏ thôi. Còn đống này sẽ lớn lắm.”

Ralph
đặt một thanh củi lên đống lửa rồi nhìn làn khói cuộn trong bóng chiều tà.

“Mình
phải giữ cho lửa cháy.”

Eric
nằm lăn ra.

“Tao
kiệt sức rồi. Với lại để làm gì?”

“Eric!”
Giọng Ralph sửng sốt. “Chớ nói thế chứ!”

Sam
quỳ bên Eric.

“Chà...
để được gì chứ?”

Ralph
bực bội, cố nhớ lại. Lửa có gì tốt đấy, có gì tốt cực kỳ đấy.

“Ralph
nói với tụi bay quá nhiều rồi,” Piggy rầu rĩ. “Nàm cách nào khác để mình
được cứu đây?”

“Dĩ
nhiên! Nếu mình không làm cho có khói...”


ngồi xổm trước mấy đứa kia; trời nhá nhem dần.

“Bay
không hiểu ư? Ước mơ máy thu thanh hay thuyền mà làm gì?”


chìa tay ra rồi những ngón tay cong lại thành nắm.

“Chỉ
có một việc duy nhất mình có thể làm để thoát khỏi cái chỗ mắc dịch này. Săn
bắt thì đứa nào chả làm được, kiếm thịt thì đứa nào chả làm được...”


nhìn từ khuôn mặt này tới khuôn mặt khác. Rồi đúng lúc cần lâm ly và thuyết
phục nhất thì tấm màn che trong đầu nó hạ ào xuống khiến nó quên béng điều định
nói. Nó quỳ ở đó, tay nắm chặt, trịnh trọng nhìn hết đứa này đến đứa kia. Rồi
tấm màn vụt lên trở lại.

“Phải
rồi. Cho nên mình phải làm cho có khói, càng ngày càng nhiều khói vào...”

“Nhưng
mình đâu thể giữ lửa cháy hoài được! Coi kìa!”

Đống
lửa đang lụi dần.

“Hai
đứa canh chừng lửa,” Ralph nói, như với chính mình, “sẽ được mười hai giờ trong
một ngày.”

“Nhưng
mình không thể kiếm nhiều củi hơn, Ralph à...”

“...
không thể khi trời tối...”

“...
không thể vào ban đêm...”

“Mình
có thể đốt vào mỗi buổi sáng,” Piggy nói. “Ban đêm đâu có ai thấy được khói.”

Sam
gật đầu lia lịa.

“Hồi
đó có khác, khi ngọn lửa còn...”

“...
trên kia.”

Ralph
đứng lên, cảm thấy không được che chở trong bóng tối đang dần tới.

“Vậy
thì tối nay để nó tắt cũng được.”


đi tới trước chiếc lều đầu tiên vẫn còn đứng dù đã xiên vẹo. Ổ lá cây của chúng
trong đó vẫn khô và kêu xào xạc khi chạm phải. Trong cái lều sát đấy một thằng
nhóc mớ trong giấc ngủ. Bốn thằng lớn bò vào lều, chui dưới đống lá. Hai đứa
sinh đôi nằm cạnh nhau, còn Ralph với Piggy nằm phía bên kia. Lá không ngừng
xào xạc một lúc lâu khi chúng cố dỗ giấc ngủ.

“Piggy.”

“Hử?”

“Ổn
cả chứ?”

“Tao
nghĩ thế.”

Cuối
cùng chiếc lều đã yên tĩnh, trừ đôi lúc sột soạt. Một chiếc khung đen hình chữ
nhật lấp lánh trang kim treo phía trước chúng; có tiếng sóng ì ầm vỗ lên dải đá
ngầm. Ralph bắt đầu trò chơi “giả thử” hàng đêm của nó...

Giả
thử được trở về nhà bằng máy bay phản lực thì chúng sẽ đáp xuống sân bay lớn ở
Wiltshire trước khi trời sáng. Rồi chúng sẽ đi tiếp bằng ô tô; không, để cho
ngon lành hết mức chúng sẽ đi xe lửa; suốt xuống Devon rồi lại ở trong ngôi nhà
nhỏ cũ. Rồi bầy ngựa pony hoang dại đến dưới chân vườn, ngó qua tường...

Ralph
trằn trọc trở mình trong đám lá. Dartmoor[16]
vùng còn hoang dã, lũ pony cũng thế. Nhưng sự quyến rũ của cảnh hoang dã đã
biến mất.

[16] Dartmoor là một vùng còn hoang sơ nằm ở trung
tâm hạt Devon ở phía Tây Nam nước Anh.

Đầu
óc nó thoắt tưởng tượng ra một thành phố được bàn tay người xây dựng, ở đó
không có chỗ cho sự hoang dã. Còn gì an toàn hơn bên bến xe buýt với đèn đuốc
và những chiếc xe?

Đột
nhiên Ralph nhảy múa quanh một trụ đèn. Một xe buýt từ bến xe khật khưỡng chạy
ra, một chiếc buýt thật lạ lùng...

“Ralph!
Ralph!”

“Gì
thế?”

“Đừng
ồn ào thế...”

“Xin
lỗi.”

Từ
bóng tối cuối lều có tiếng rên rỉ nghe đáng sợ. Chúng sợ hãi run cả đống lá.
Sam và Eric ôm chặt nhau như vật lộn.

“Sam!
Sam!”

“Ừ...
Eric!”

Rồi
lại tĩnh lặng.

Piggy
khẽ nói với Ralph.

“Mình
phải đi khỏi nơi đây.”

“Mày
nói sao?”

“Phải
được cứu thôi.”

Lần
đầu tiên hôm ấy Ralph phì cười dù đêm tối âm u.

“Tao
tin thế đấy,” Piggy thì thầm. “Nếu mình không sớm về được nhà thì mình sẽ điên
mất.”

“Không
điên cũng dở hơi.”

“Mát
dây.”

“Cuồng.”

Ralph
gạt đuôi tóc đẫm mồ hôi khỏi đôi mắt.

“Viết
thư cho cô mày đi.”

Piggy
thật thà ngẫm nghĩ.

“Tao
không biết bây giờ cô tao ở đâu. Với nại tao không có bì thư và tem. Cũng chẳng
có thùng thư. Hay người đưa thư.”

Trò
đùa nhả thành công khiến Ralph sướng mê tơi. Nó khúc khích cười mãi, lăn lộn
rung cả người.

Piggy
lên mặt cự lại.

“Tao
nói gì tức cười đâu nào...”

Ralph
tiếp tục cười lăn lộn dù đã đau cả ngực. Nó mệt lử, thở không ra hơi, nằm dài
chờ cơn buồn cười sắp tới. Trong một lúc nằm chờ này, nó suýt thiếp đi.

“Ralph!
Mày nại nàm ồn nữa rồi. Yên lặng chút nào, Ralph... vì...”

Ralph
nhổm người trong đám lá. Nó có lý do để cảm ơn vì giấc ngủ gián đoạn, bởi vì chiếc
xe buýt đang tới gần thấy rõ.

“Ơ
hay... sao thế?”

“Im
nào... nắng nghe xem.”

Ralph
thận trọng nằm xuống, đống lá thở dài một lúc. Eric rên rỉ gì đấy rồi nằm yên.
Bóng đêm dày kịt, trừ cái khung hình chữ nhật vô tích sự chứa sao trời.

“Tao
chẳng nghe thấy gì hết.”

“Ngoài
kia có gì đấy đang di động.”

Đầu
Ralph đau như bị kim châm. Tiếng máu của nó chảy át hết tất cả rồi lắng xuống.

“Tao
vẫn chẳng nghe thấy gì hết.”

“Nắng
nghe đi. Nắng nghe một núc đi.”


tiếng một cành cây gãy chỉ cách cuối lều trên dưới một mét, rõ mồn một. Máu lại
dồn lên hai tai Ralph, những hình ảnh lộn xộn đuổi nhau trong đầu óc nó. Một
vật, hội tụ những thứ này, đang lang thang quanh những chiếc lều. Ralph cảm
thấy đầu Piggy áp vào vai, còn một tay bíu lấy nó.

“Ralph
ơi! Ralph!”

“Im
đi. Lắng nghe nào.”

Tuyệt
vọng, Ralph cầu mong con ác thú ưa bọn nhóc tì hơn.

Một
giọng nói thì thầm bên ngoài, nghe khiếp đảm.

“Piggy...
Piggy...”

“Nó
tới đó!” Piggy hổn hển. “Nó có thật!”


ôm chặt Ralph, cố thở.

“Piggy,
ra ngoài này! Tao cần mày, Piggy ơi!”

Miệng
Ralph kề sát tai Piggy.

“Đừng
nói gì hết.”

“Piggy...
mày đâu rồi, Piggy?”


gì đấy cọ vào vách sau lều. Piggy im thin thít được một lúc rồi nổi cơn suyễn.
Nó cong người, hai chân giãy giụa trong đống lá. Ralph lăn người, tránh ra chỗ
khác.

Trước
cửa lều có tiếng gầm gừ dữ tợn và tiếng giậm chân của loài sinh vật. Ai đó vấp
phải Ralph, còn chỗ góc của Piggy loạn xạ những tiếng hầm hè, tiếng đập, tiếng
vung chân, vung tay. Ralph thụi ngay, rồi nó và chừng như cả chục đứa khác đè
lên nhau, đấm, cắn, cào cấu. Bị xô kéo và mấy ngón tay thọc vào miệng, nó liền
bập cắn. Một nắm tay rụt ra rồi tống ngược lại, khiến cả căn lều tóe đom đóm.
Ralph lăn người trên đầu một thân hình đang quằn quại vì đau đớn, cảm thấy có
hơi thở nóng hổi phả trên má. Nó liền nắm chặt tay như chiếc búa, giáng thật
lực xuống cái mồm phía dưới; nó đấm càng cuồng loạn hơn khi khuôn mặt kia trở
nên nhày nhụa. Bị một đầu gối thúc lên giữa hai chân, nó ngã nhào qua một bên,
đau đến nỗi chẳng còn nghĩ đến chuyện gì khác và nó cứ thế hứng đòn. Rồi chiếc
lều đổ ụp như muốn làm chúng chết ngạt hết; những bóng dáng đen ngòm giấu mặt kia
bới tìm lối thoát; ra khỏi đống đổ nát rồi chúng liền vọt đi. Lần nữa, tiếng
kêu la của bọn nhóc và tiếng hổn hển của Piggy nghe rõ mồn một.

Ralph
run giọng gọi ra.

“Lũ
nhóc chúng mày vào ngủ đi. Tụi tao vừa đánh nhau với bọn kia. Bây giờ đi ngủ.”

Sam - Eric
lại gần, đăm đăm nhìn Ralph.

“Hai
đứa bay ổn cả chứ?”

“Tao
nghĩ thế...”

“...
tao bị khơ khớ.”

“Tao
cũng vậy. Piggy thế nào?”

Chúng
kéo Piggy ra khỏi đống đổ nát, để nó tựa vào một thân cây. Đêm lạnh và tạm thời
không còn khủng bố. Piggy đã thở dễ dàng hơn.

“Mày
có trúng đòn không, Piggy?”

“Không
đến nỗi.”

“Vừa
rồi là thằng Jack với đám thợ săn của nó đấy,” Ralph chua xót nói. “Sao tụi nó
không thể để mình yên?”

“Tụi
mình đã cho bọn nó chút gì để ngẫm nghĩ,” Sam nói. Sự chân thật buộc nó nói
tiếp. “Ít ra là mày, chứ tao chỉ chui vào một góc lo phần tao.”

“Tao
cho một thằng trong lũ ấy một trận,” Ralph nói, “Tao dần nó chí tử. Nó sẽ không
dám gấp gáp đến oánh nhau với mình nữa đâu.”

“Tao
cũng vậy,” Eric nói. “Tao vừa thức dậy thì một thằng đá vào mặt tao. Máu me đầy
mặt tao, tao nghĩ thế đấy, Ralph à. Nhưng cuối cùng tao đã trị được nó.”

“Mày
làm cách nào?”

“Tao
lên gối nó,” Eric hơi tự hào, “trúng ngay cái bìu. Giá tụi bay được nghe nó
rống! Thằng đó cũng sẽ không dám vội trở lại đâu. Nghĩa là mình dần tụi nó cũng
dữ đấy chứ.”

Ralph
chợt cựa quậy trong bóng tối, nhưng rồi nó nghe Eric thọc tay vào miệng.

“Sao
vậy?”

“Chỉ
một cái răng bị lung lay thôi.”

Piggy
co chân lên.

“Ổn
cả chứ, Piggy?”

“Tao
cứ nghĩ tụi nó muốn nấy cái tù và.”

Ralph
lon ton chạy xuống bãi biển nhợt nhạt rồi nhảy lên vỉa đá. Chiếc tù và vẫn lóng
lánh cạnh chỗ sếp ngồi. Nó nhìn một lúc rồi quay lại với Piggy.

“Chúng
không lấy tù và.”

“Tao
biết. Chúng tới đây hổng phải vì tù và. Chúng đến vì cái gì khác cơ. Ralph à...
tao phải làm gì bây giờ?”

Xa
tận khúc quanh của bãi biển có ba hình dáng lon ton chạy về phía Thành Đá.
Chúng tránh xa rừng, đi sát mé nước. Thỉnh thoảng chúng khe khẽ hát, đôi lúc
chúng chơi trò lăn bánh xe xuống dải lân quang đang dềnh lên. Sếp của chúng dẫn
đầu, lon ton đều bước, hân hoan vì thành quả đạt được. Giờ đây nó thật sự là
sếp. Nó đâm dứ ngọn lao, tay trái lúc lắc cái kính vỡ một mắt của Piggy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3