Giấc mộng giang sơn - Chương 48 + 49

Chương 48: Mã Tặc

Đêm khuya, một
bóng đen thân nhẹ như yến rời khỏi doanh trại, thẳng đường hướng đông phi thân,
không bao lâu đã tới một nơi bí mật trong rừng. Bốn phía nhìn quanh, xác nhận
không ai theo dõi, người đó gõ nhẹ vài cây đại thụ, có hai hán tử che mặt từ
phía sau đi ra, không thấy rõ dung mạo.

“Lúc nào giao
dịch?”

“Hàng đã tới, chủ
thượng định liệu đêm nay đám mã tặc nhất định tập kích đại doanh, ngày mai các
ngươi đến đây có thể nhận hàng, các ngươi chỉ cần thông tri Yến tướng quân, hắn
sẽ tự có chủ ý.” Nam tử đè thấp thanh âm, không cho người khác nghe ra lai
lịch.

Hai hán tử kia
cười: “Phương thức cấp tiền theo lời các ngươi thật không rõ, từ khi nào Ân
Tang xuất hiện cái kiểu này.”

Nam tử kia dường
như cười nhạt: “Bởi vì tiền tài mà làm ăn, đâu cần tại sao nhiều như vậy.”

Hai tên kia cũng
biết thân phận, biết mình nhiều lời liền cười xòa, ẩn vào trong bóng tối. Hắc y
nam tử thân hình chớp động, chỉ chốc lát sau lại đã trở về trong đại doanh,
thay đổi quần áo đi qua nhiều lều vải, cuối cùng tiến vào trong một lều vải to
nhất vẫn sáng ánh đèn.

Người bên trong
trướng mỉm cười, trên bàn bày bản đồ thư mực, thấy hắn tiến vào liền để bút
xuống cười hỏi:

“Thế nào rồi?”

Nàng choàng bên người
một chiếc áo khoác màu đen giống như suối tóc đen nhánh thả dài, ngũ quan dưới
ánh sáng hơi lộ chút tái nhợt nhưng vẫn yêu kiều làm cho người ta không dám
nhìn thẳng! Chỉ là ý cười trên mi mắt nàng lại nói lên nàng tuyệt đối không
phải thiếu nữ tử nhu nhược yếu đuối, một phần tự tin cùng kiêu ngạo thậm chí
còn tự phụ thản nhiên tản ra, nếu không phải Lâm Phong thì còn là ai được?

“Chủ thượng, đêm
đã khuya vẫn không có động tĩnh gì.” Dưới ngọn đèn là gương mặt nam nhân anh
tuấn thon gầy đó là Tần Tranh, lúc hắn tiến vào trướng thấy nàng thì nhìn ngây
người, có chút xấu hổ ho khan một tiếng, biết trong đại trướng không thích hợp
đàm luận, Lâm Phong không hỏi hắn là sợ bại lộ tin tức, vì vậy thay đổi đề tài
một chút, cau mày nói: “Bọn họ có phải sẽ không tới?”

“Không, chúng sẽ
đến.” Lâm Phong liếc mắt nhìn bản đồ trên bàn, nắm chắc mười phần nói: “Hôm nay
đi đến địa phương này là nơi có địa hình tiến công thích hợp nhất. Ngày mai
chúng ta đi qua đèo thì đều là bình nguyên, kiểu gì cũng có thể liên lạc với người
Xa Trì quốc, Xa Trì dù muốn thấy chết không cứu cũng không thể để Thần Thiên
tìm được nhược điểm mà khai chiến, cho nên bọn chúng muốn tới chỉ có thể là hôm
nay.”

Vừa dứt lời, bên
ngoài đột nhiên nghe tiếng hiệu lệnh ầm ầm rối loạn một trận mà binh lính quân
doanh lại có vẻ rất trấn tĩnh, Lâm Phong sợ đám mã tặc nhìn ra đầu mối phân phó
Tần Tranh thông tri binh lính chuẩn bị ứng chiến, không được tiết lộ tin tức.
Để cho đám mã tặc thấy bọn họ không phòng bị, một chiêu gậy ông đập lưng ông.

Khóe miệng Lâm
Phong câu khởi ý cười, cầm bản đồ trên bàn cuộn lại cất một bên, quát lớn với
bên ngoài trướng: “Truyền lệnh, kéo khoảng cách hai quân, để đám mã tặc tiến
công vào.” Người bên ngoài trướng như đã biết thủ đoạn của Ám Vương, đáp lời đi
thi hành. Lâm Phong đứng lên buộc lại tóc, áo khoác ngoài đổi thành trường sam,
không mặc khải giáp, cười nói với người phía sau.

“Đi ra ngoài xem
một chút.”

Tần Tranh cúi đầu
đáp ứng, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, không dấu vết theo sau.

Lâm Phong ra ngoài
trướng, đi về phía trước, quân doanh không hề lộn xộn, trong lòng âm thầm gật
đầu, hỏi: “Tường Vương gia đâu?”

“Vương gia từ xế
chiều đã dẫn theo một đội nhân mã ra ngoài, bây giờ còn chưa trở về.”

“Ồ?” Khó trách xế
chiều không gặp bóng người Bắc Thần Tường, chỉ là địa hình này mà ra ngoài...
Bắc Thần Tường không hổ là một tướng quân! Trong lòng Lâm Phong lại sinh ra vài
phần bội phục, hiểu rõ cười một tiếng không hề hỏi nhiều. “Chúng ta đi xem đám
mã tặc này!”

Trên trận địa bụi
mù giương dày đặc làm người ta không thấy rõ mặt người, chung quanh tiếng gào
thét la lối, đám mã tặc cực kỳ hung hãn, còn nhiều tên lấy một địch mười, vây
công làm rất nhiều người bị binh khí đâm vào người làm máu phun ra ngoài, tên
thủ lĩnh mã tặc càng lại hung hãn hơn, thanh âm vang dội, cười ha ha.

“Bắc Thần quân
lương chỉ có thế thôi sao, hôm nay Hoắc Phàm ta đoạt hết các ngươi!”

Lúc này là canh
ba, hai bên nhân mã đều có chút thương vong, địch nhân mặc dù lộn xộn nhưng còn
có thể miễn cưỡng ngăn cản được, tên Hoắc Phàm trong lòng không vui, thầm nghĩ
không chém giết sảng khoái như ngày xưa, nếu Xa Trì không dung túng thì sao có
thể hành sự qua loa thế này?

Chợt thấy hai bên
tách ra, từ giữa bụi mù xuất hiện một nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi mi thanh mục tú,
trên người ngay cả khải giáp cũng không có, binh lính chung quanh cúi người
khom lưng với hắn, Hoắc Phàm biết hắn thân phận địa vị cực cao, nhưng chỉ có
thể nói hắn còn chưa tỉnh ngủ, trong lòng đắc ý!

“Tiểu tử, nạp mạng
đu!” Một chiếc búa lớn vung lên, Hoắc Phàm cả người lẫn ngựa phi tới!

“Ám Vương cẩn
thận!” Chung quanh mấy binh lính kinh hô.

Lâm Phong thấy thế
tới hung mãnh cũng không dám khinh thường, chỉ là khẽ mỉm cười, Thiên Hoang
Nhẫn cài trên cổ tay lặng yên khai mở, bình thường xuất ra một đao! Thân mình
quay tròn, phi lên chỗ cao, ánh sáng lóe lên rồi phủ lên trước đầu Hoắc Phàm.

Con ngực của Hoắc
Phàm gào thét một tiếng, tứ chi nhất tề phun máu mà đứt, sắc mặt Hoắc Phàm đại
biến ngã ngựa! Vội vàng chống búa trên mặt đất, thình lình cảm nhận trên đầu
một trận kình phong, phi thân dậy thì thấy gương mặt Lâm Phong cười dài ập tới.

“Tên này hồ ngôn
loạn ngữ, làm loạn quân tâm, ta trảm đầu hắn đem tế đại kỳ!”

Lâm Phong gằn từng
chữ, một cước đá vào lưng Hoắc Phàm, đối phương chưa kịp kinh ngạc đã giơ đao
chém xuống nhanh như chớp! Một cái đầu người máu chảy đầm đìa tức khắc rơi
xuống mặt đất.

Tình hình chiến
đấu bốn phía rất kịch liệt, căn bổn không ai kịp tới phản ứng, khi đám mã tặc
phục hồi lại tinh thần đã phát hiện đầu của thủ lĩnh bị người ta đặt ở trên
khay, bên cạnh một nam tử anh tuấn thần thái phấn chấn đứng mỉm cười, vui mừng
hét to đội quân Bắc Thần. Lại nhìn đội quân Bắc Thần, đám người chỉnh tề, khí
định thần nhàn, không biết từ lúc nào lại nhiều thêm một nhóm lại một nhóm
người, một lúc chúng mới hiểu được.

Mã tặc lúc này mới
lui bước, nọ một tên y phục sáng màu tức giận hét lớn: “Là bẫy rập! Các ngươi...
những tên chó săn này, lão tử liều mạng cùng các ngươi!”

“Lúc này mới biết
là bẫy, có phải quá muộn rồi không?” Thần sắc Lâm Phong lãnh liệt, cười lạnh,
giương tay tiếp tục quát: “Binh lính phía sau chặn bọn họ lại, một tên cũng
không được để thoát!” Mã tặc lại nhìn phía sau, không biết từ khi nào lại thêm
quân đông như vậy, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không công không thủ
được, ầm ầm hỗn loạn, xung phong liều chết, lại làm đội ngũ thêm toán loạn.

Lâm Phong nhăn
chân mày, không nghĩ trong đám mã tặc có người có chút bản lãnh, tập hợp một
tiểu đội nhân mã làm hỗn loạn một phương để xông ra ngoài, hướng phía sơn trại
trên núi chạy trốn.

Vừa đuổi tới nơi,
mấy hàng người vội vã đi trước cả người lẫn ngựa trở mình ngã xuống đất, thì ra
Lâm Phong mấy ngày trước có nói qua cho Bắc Thần Tường cách giăng dây trong tối
để gạt ngã người ngựa địch, lúc này đám mã tặc nhìn lại thấy một đội quân dường
như đã ở chỗ này chờ đợi từ lâu, tướng quân cầm đầu một thân khải giáp uy vũ,
tuấn mỹ bất phàm, ngồi ở trên ngựa vững như thái sơn, vừa nhìn cũng biết là
không dễ đối phó.

Lại nhìn phía sau,
Lâm Phong cũng đã dẫn người chạy tới, một thân thanh sam tung bay như thư sinh
văn nhược, nhưng nếu nhìn thấy nàng một đao chặt đầu tên mã tặc sẽ không còn
cảm giác như thế nữa, trước sau đều bị vây quanh, đám mã tặc có chắp cánh cũng
không thể bay được!

Lâm Phong cười,
phân phó: “Bắt sống.” Ánh mắt cùng Bắc Thần Tường đối diện giao hội, tâm tình
sung sướng, Bắc Thần Tường quả nhiên mai phục tại đây, trên núi là sơn trại, dễ
thủ khó công, muốn phá sơn trại cũng khó. Lần này tổn thất được hạ xuống thấp
nhất, cũng xem như đám mã tặc không có đầu óc, đánh lén không nổi lại bị phản
chiêu mang họa sát thân.

Sơn trại đột nhiên
có khói đặc xuất hiện, Lâm Phong mỉm cười, biết Yến quân đã động thủ rồi, thời
gian rất chuẩn xác.

“Phó trại chủ,
trên núi phát hỏa!” Tên phó trại chủ còn đang có ý định ngoan cố chống cự nhìn
thấy trên núi khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy hừng hực, trong đêm tối cũng sáng rõ
vạn phần, trong lòng hắn giật mình cứng ngắc, rốt cục thở dài, buông binh khí
trong tay xuống.

Những mã tặc khác
thấy vậy cũng đều buông binh khí đầu hàng.

Lúc này trừ đầu
hàng ra, bọn họ đâu còn con đường khác? Người ta rõ ràng đã tính kế chu toàn,
làm một lồng sắt thiết kế cho họ nhảy vào, bọn họ thật đúng là ngu si nên nhảy
vào trong đó, Xa Trì để lộ tin tức chính là hoàng tử, làm bọn họ đến đây làm dê
con chịu chết, Xa Trì không mất một binh tốt nào lại có thể xác minh thực lực
binh đội Bắc Thần xuất hành lần này, hoàn toàn đổ tội danh lên người khác! Phó
trại chủ đám người càng nghĩ càng ảo não.

“Đưa hai tên phía
trước đến trướng lớn, ta có lời muốn hỏi, còn lại áp giải xuống, không nên đả
thương tánh mạng bọn họ.” Bắc Thần Tường nói, lúc này hắn đi tới bên cạnh Lâm
Phong, không khỏi khẽ nhíu mày, ân cần hỏi: “Tại sao không mặc chiến giáp, vạn
nhất bị thương thì sao?”

Lâm Phong trừng
hắn một cái cười nói: “Tường Vương gia có phải bị choáng đầu rồi không, ta là
đi quan viên sứ không phải là tướng quân, căn bản không có khải giáp, hay ngươi
muốn ta đi tìm trong đám binh lính xem có khải giáp nào thừa?”

Bắc Thần Tường lúc
này mới nhớ đây cũng không phải là chiến trường, mặt ửng hồng lên, cười xấu hổ,
nhưng chân thành nói: “Từ nay về sau không nên tùy tiện đi tiên phong, ngươi ở
phía sau chỉ huy là được, xảy ra chuyện gì có ta chịu trách nhiệm.” Lâm Phong
thấy hắn quan tâm, gật đầu cười nói: “Được.”

Trận chiến này
hoàn tàn thắng lợi, hắn cùng Lâm Phong hợp tác nhuần nhuyễn khéo léo làm tâm
tình hắn rất thoải mái, xoay người vào lều lớn bắt đầu tra hỏi chân tướng đám
mã tặc, Lâm Phong ngồi bên cạnh có chút không tập trung, hắn biết nàng không có
hứng với kết quả quá trình này.

Sự giải thích của
Bắc Thần Tường và sự suy đoán của Lâm Phong không khác nhau, bất quá họ không
nghĩ tới Xa Trì chẳng những với đám mã tặc thái độ ngấm ngầm đồng ý còn đi tiết
lộ tin tức đội ngũ đi sứ cho chúng biết. Chẳng qua là nguồn tin âm thầm báo lại
cũng không có chứng cớ, Lâm Phong cùng Bắc Thần Tường rất giận dữ, gọi người
giam giữ đám mã tặc, tới vương đô nhất tịnh đưa cho Xa Trì, xem bọn hắn xử lý
như thế nào.

Ngày thứ hai tới
một thôn trang, trong thôn tình hình rất thê thảm, chắc là do đám mã tặc hôm
qua đến cướp bóc, Bắc Thần Tường và Lâm Phong đang cưỡi ngựa phía trước đội
ngũ, bỗng nghe binh lính phía sau báo cáo vị thánh nữ đệ nhất mỹ nhân muốn ở
lại giúp đỡ dân thôn, chu cấp cho họ chút đồ.

Bắc Thần Tường có
chút nhíu mày: “Nữ tử này sao lại hồ đồ như thế.”

Lâm Phong từ chối
cho ý kiến, cười cười: “Dù sao hành trình chúng ta còn sớm, đêm qua binh mã đại
chiến cũng rất mệt mỏi, lưu lại nghỉ tạm một ngày cũng không sao, thánh nữ phải
có hình ảnh của thánh nữ, Tường tướng quân, ta cứ đồng ý đi.”

Bắc Thần Tường vốn
đang bực mình nghe nàng nói thế lại cười: “Cũng tốt, truyền lệnh xuống, đóng
trại.” Trong lúc nhất thời ồn ào ầm ĩ, Tần Tranh thủy chung ở một bên nhìn, lúc
này rốt cục có chút không nhịn được, tiến lên bên tai Lâm Phong thấp giọng nhắc
nhở.

“Chủ thượng, ngài
có sơ suất quá không?”

Chương 49: Gặp Nạn

Lâm Phong thâm ý
nhìn hắn, gật đầu nói: “Ta biết ngươi nói có ý gì, bất quá ta tự có chừng mực.”

“Nhưng chủ thượng,
không nói đến thái độ của Tường Vương gia... Ngài không cảm thấy mấy ngày nay,
ngài đối với hắn cảnh giác ít hơn nhiều sao?” Tần Tranh nhắc nhở, hắn biết
chuyện tích Lâm Phong, kể cả những chuyện nàng làm ở Bắc Thần hay Thiên Lục,
lần này bắt đầu đi đường hắn đã cảm giác thái độ Lâm Phong bỗng nhiên ôn hòa lạ
thường, kỳ quái hơn là lo lắng, vì sao Lâm Phong chuyển biến như thế?

“Ngươi không cảm
thấy mình nhiều lời hơn sao?” Lâm Phong mỉm cười, trong tròng mắt xinh đẹp hắc
bạch phân rõ hiện lên tia tinh quang: “Bất quá ngươi nên may mắn ngươi nói
nhiều, hôm nay ta có thể yên tâm không coi ngươi như Cẩm Y mà xử. Về phần khác,
chớ có hỏi nhiều như vậy, phải nhớ kỹ, người như ta vĩnh viễn không thể theo
đuổi nguy hiểm.”

Ngôn ngữ sắc bén
mà sáng tỏ, Tần Tranh rùng mình, lúc này mới nhớ mình cũng là nửa đường đi
theo, dĩ nhiên lại bất tri bất giác đem nữ tử này trở thành chủ nhân, thậm chí
muốn toàn tâm trợ giúp nàng.

Có lẽ là vì nàng
cường hãn, vì nàng xinh đẹp, còn có mị lực mãnh liệt trên người nàng tản ra hấp
dẫn trí mạng, lúc đó bất tri bất giác, không chỉ hắn, Bắc Thần Thiên, ngay cả
Bắc Thần Tường từ đầu đối với nàng thấy phản cảm cũng có hảo cảm với nàng.

“Ngươi không biết
sao?” Lâm Phong thấy hắn trầm tư không nói, mỉm cười, nhảy xuống ngựa, Tần
Tranh theo nàng xuống ngựa, theo sát phía sau. Lâm Phong tiện tay bẻ gãy một
cành cây xanh biếc, ở trong gió khua tay hai cái.

“Ban đầu đến đây
vì tình thế khẩn trương, đích xác có một đoạn thời gian ta rất cảnh giác, bây
giờ nghĩ lại không khỏi thấy bộc lộ tài năng quá rồi. Nếu nói người trong cuộc
u mê, sau khi trở về từ Thiên Lục Phường, ta cẩn thận suy tư liền phát hiện
hành động của mình có một sơ hở rất lớn...” Nàng xoay người nhìn Tần Tranh,
thấy vẻ mặt hắn nghi hoặc nhìn mình, không khỏi lắc đầu: “Thần Thiên nếu nghe
ta nói thế có lẽ đã đoán ra rồi, dù đoán không ra cũng có thể nhận ra chút manh
mối.”

“Chủ thượng, Thiên
Vương vốn là Bắc Thần đệ nhất kỳ tài, thuộc hạ không dám ngang hàng, thứ thuộc
hạ ngu dốt không thể hiểu rõ ý tứ chủ thượng.” Tần Tranh cúi đầu.

“Ta hỏi ngươi,
chuyện ở Thiên Lục ngươi nhớ kỹ ai nhất?” Nhánh cây Lâm Phong cầm trong tay thả
xuống trước mắt, mạn bất kinh tâm hỏi.

“Dĩ nhiên là chủ
thượng.” Tần Tranh nói.

Lâm Phong liếc
nhìn hắn một cái, lại hỏi: “Vì sao?”

“Ám Vương, đốt
sông, đánh lui địch, trợ giúp Thiên Lục Vương đoạt quyền, mỗi chuyện đều là đại
sự làm cho người ta nhớ kỹ, ngay cả Thiên Vương cũng phong ngài là Tịnh Kiên
Vương, a...” Nói đến đây, Tần Tranh như bừng tỉnh đại ngộ mà bưng kín miệng,
Lâm Phong nhìn hắn như thế, tươi cười chói mắt, quả nhiên không phải quá đần.

“Biết nói sao? Ta
làm nên chuyện khác hẳn thường nhân, cho nên có rất nhiều người dễ dàng chú ý
tới hành động của ta, lúc xuất thủ thì vẫn phải muốn xuất thủ, nhưng khi không
xuất thủ thì không thể lúc nào cũng mang vẻ cảnh giác, như vậy chỉ làm mọi
người chung quanh cũng trở nên mẫn cảm hơn mà dễ dàng phát hiện ra ta, thậm chí
muốn nắm giữ tất cả tin tức tình báo về ta.” Lâm Phong hai mắt híp lại: “Diều
này tuyệt đối là tình trạng bây giờ ta không mong muốn, lúc trước cùng Thần
Thiên trừ hắn ra không ai truy tìm tung tích của ta, song bây giờ là tình huống
gì?”

“Ta dám khẳng
định, trải qua chuyện Thiên Lục, Lôi Nhiên, Xa Trì, Phong Vũ đều có hứng thú
với ta, hơn nữa còn vội vã điên cuồng truy xét thân phận và thế lực của ta, như
vậy ta tiếp tục âm thầm bày thế lực thế nào? Sự tồn tại của Thiên Lang chính là
nguyên nhân ta không thể vọng động, bọn họ còn chưa đủ thành thục, còn chưa thể
tự mình đảm đương công chuyện, cho nên ta mới lựa chọn ngươi ở chính giữa điều
khiển Thiên Lang.”

Tần Tranh nhíu
nhíu mày, hắn không thích cảm giác bị người ta lợi dụng.

Lâm Phong nhận
thấy động tác nhỏ của hắn, cười:

“Mục đích của
ngươi ta không cần hỏi, Tần Mộ Quân cho ngươi đi theo bên người ta là muốn thăm
dò lai lịch ta, nàng không phải muốn lợi dụng ta sao? Bất quá vì làm ăn cùng
phát triển, các ngươi tồn tại cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của ta, cho nên
ta mới có thể không hề cố kỵ mà nói thân phận cho mấy người các ngươi. Là ta
muốn Tần Mộ Quân biết bản lãnh của ta, cũng cho nàng biết nếu ta có thể thiết
lập một Thiên Lang thì cũng có bản lãnh tạo ra thế lực khác, cho dù không chuẩn
bị thế lực khác, mượn chút quyền lực của Thần Thiên cũng không thành vấn đề,
nếu như mục đích của nàng chỉ là lợi dụng ta, vậy cũng áng chừng được mình nặng
mấy trọng lượng.”

“Tần Tranh, ngươi
là một nhân tài, ngươi đã quan tâm ta, tức là ta có thể mượn sức ngươi, thậm
chí ngươi còn thật sự cho rằng ta mới là chủ tử của ngươi! Bây giờ ngươi nói,
thái độ của ta đúng là trở nên ôn hòa, nhưng ngươi cảm giác ánh mắt ta có ôn
hòa như vậy không?” Lâm Phong khóe miệng mang theo tia cười nhạt, bỗng dưng
nàng ném cành cây cầm trong tay đi, trở mình rút đoản kiếm giấu trong tay áo
ra, kiếm khí sắc bén xẹt qua không trung.

Trong phút chốc,
cành cây vỡ tan tành!

Lâm Phong xoay
người đi, không cần phải nhiều lời nữa.

Tần Tranh nhìn
cành cây trên mặt đất không còn một mảnh đầy đủ, tâm trạng hoảng sợ, trong
miệng lẩm bẩm nói: “Có lẽ... Ta cũng vẫn hy vọng đi theo một chủ nhân, chính là
nàng.” Nàng sao thể biến thành ôn hòa được? Chỉ là càng thêm hiểu rõ che giấu
chính mình, âm thầm nhưng lại càng thêm sắc bén!

Lâm Phong biết,
trong lòng Tần Tranh nhất định đã lệch hướng về nàng, cho dù không phải khăng
khăng một mực, cũng nhất định sẽ còn chủ nhân thủ hạ xa lạ như trước nữa, thái
độ nam nhân này bắt đầu bất đồng, hắn một mực tìm một người đáng giá để hắn phụ
trợ và thưởng thức chính hắn? Đã như vậy, nàng Lâm Phong tại sao không thu hạ
thuộc hạ rất hữu dụng này đây?

Xế chiều, từng nơi
trong thôn xóm vang lên thanh âm bận rộn, nghe nói Bắc Thần thánh nữ quyên góp
đồ đạc cho thôn dân, trong đó có một đội thương nhân đi đường hình như cũng bị
mã tặc tập kích, vội vã nghỉ ngơi rồi một chút đã rời đi rồi.

Bắc Thần Tường
cùng Lâm Phong càng lúc càng thân cận, một ngày không ngừng tìm nàng uống rượu
tán gẫu, cứ như vậy qua mấy ngày, rốt cục đi tới bên ngoài Xa Trì hoàng đô, đội
ngũ tiếp đón sứ giả của Xa Trì cũng tới, cầm đầu là một lão nhân lớn tuổi có
ánh mắt sắc bén như thư sinh trẻ tuổi, hai người một tả một hữu nói vài câu
cung nghênh, vài câu khách sáo rồi đi trước dẫn đường.

Hai quan hai bên
một người là Chu Sầm, một người là Cổ Nguyệt lão nhân gia trong mắt từ đầu đã
mang theo địch ý còn Cổ Nguyệt trẻ tuổi lại rất hứng thú nhìn chằm chằm Lâm
Phong Bắc Thần Tường bên cạnh dường như rất muốn đi tới bắt chuyện, nhưng ngại
tình huống lúc đó không hợp nên đành phải nhẫn nại lui xuống.

Trong không khí
chẳng rõ từ khi nào đột nổi lên một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, khi đến gần cửa
thành cũng là lúc tinh thần mọi người buông lỏng cảnh giác.

Đột nhiên! Hai bên
đường toát ra hai hàng hắc y nhân cầm đao, công phá đội ngũ ở giữa, hướng về
phía cái rương xông tới!

Bắc Thần Tường
phản ứng đầu tiên, quát to: “Ngăn cản bọn họ!” rồi phi thân bay lên cùng hắc y
nhân chiến đấu. Đám người trong đội ngũ lại vô lực chống cự, như uống phải rượu
say mà lảo đảo ngã trái ngã phải, Lâm Phong cả kinh nói: “Có mê dược! Tường
Vương gia cẩn thận!”

Bắc Thần Tường
cùng nàng đều là người luyện võ, dược tính sẽ phát tác chậm hơn thông thường,
Lâm Phong cảm thấy choáng váng đầu suýt nữa ngã ngựa, vội vàng gọi Bắc Thần
Tường qua. Bắc Thần Tường nghe Lâm Phong bên kia gọi hắn, không chút nghĩ ngợi
liền bay vọt trở về! Thình lình nghe Lâm Phong bên tai hắn thấp giọng nói:

“Để bọn họ lấy
đi.” Nói đến đo, con ngựa cũng như bị say rượu mà ngã trái ngã phải, Lâm Phong
không cẩn thận bị ngã xuống.

Thanh âm có chút
trầm thấp làm trong lòng Bắc Thần Tường nổi lên một cảm giác lạ lẫm, rốt cuộc
công lực hắn thâm hậu hơn chút nên nhất thời loại mê dược này không làm hắn
ngã, vừa thấy Lâm Phong ngã xuống đất, hắn vội vàng vươn tay tiếp đỡ, trong
lòng âm thầm nghĩ, người này cũng quá nhẹ, đây là sức nặng của một nam nhân sao...

Cho đến khi hắn ôm
chặt Lâm Phong trong lòng mới có phản ứng lại, mình dĩ nhiên ôm... Có chút xấu
hổ quay đầu đi, trên mặt hắn hiện ra một chút hồng nhạt.

Những người đó đều
là cao thủ, không tốn sức chút đã đến bên cạnh cái rương, nâng rương lên vận
khinh công chạy trốn!

Lâm Phong nhảy
xuống mà đất, nghiến răng nghiến lợi hung hăng nhìn sứ giả nhu nhược kém cỏi
của Xa Trì: “Các ngươi đang làm gì? Ngay ngoài thành Xa Trì cũng không đi kiểm
tra! Lễ vật để tặng cho Xa Trì Vương các ngươi, bây giờ làm như thế nào cho
phải?”

Lão nhân Chu Sầm
không nghĩ tới tình huống này, sợ đến chân mềm nhũn, trong miệng run rẩy nói:
“Như thế nào cho phải? Như thế nào cho phải?” Quay đầu nhìn Cổ Nguyệt tiên
sinh.

Cổ Nguyệt tương
đối trấn định, kiểm tra đội ngũ một chút phát hiện mục tiêu bọn cướp chỉ là cái
rương, không có người nào thương vong, tỉnh táo nói: “Tường Vương gia, Ám
Vương, việc này phát sinh tại trước cửa Xa Trì hoàng đô, bọn chúng cũng quá
không đem Xa Trì để vào mắt rồi, cho ta thời gian vài ngày ta chắc chắn tra xét
manh mối, truy đáp lễ vật, bảo trì hữu nghị Xa Trì Bắc Thần hai quốc.”

Lâm Phong làm như
thật hừ một tiếng, mỉm cười nói: “Chuyện phát sinh tại cửa các ngươi cũng không
tra được chút phong thanh nào, không biết các hạ muốn dựa vào cái gì mà tra
việc này ra manh mối đây?”

Cổ Nguyệt ngẩn ra,
khéo léo ứng đối: “Có lẽ Vương của ta cũng không phải là không phát hiện ra mà
là muốn truy tìm hang ổ của bọn tặc tử nên mới dục cầm cố túng đây?”

Lâm Phong lạnh
lùng cười to: “Chỉ sợ lạt mềm buộc chặt bắt phải người trong nhà mình đi.”

Lời nói của nàng
làm sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi, đều cảm thấy vị Ám Vương này có phải
quá mức kiêu ngạo rồi không, bất quá tình huống theo như lời Lâm Phong thì
trong lòng mỗi người biết rõ ràng, lúc này Xa Trì cố ý cướp lễ vật để cho Bắc
Thần mất mặt hiềm nghi lớn nhất, Cổ Nguyệt thấy Lâm Phong sai người bắt mấy đám
mã tặc ngày trước đưa tới Xa Trì, đám mã tặc đều mở miệng chửi ầm lên, tất cả
đều là nói bất lợi cho Xa Trì, sắc mặt hắn biến đổi.

“Ám Vương, lời
tiểu nhân gièm pha không thể tin.” Cổ Nguyệt chắp tay nói, giải thích đã là
miễn cưỡng, trong lòng hắn lại cười lạnh, xem ra Ám Vương cũng không có gì đặc
biệt, mặc dù có danh tiếng nhưng lại người đi gây sự, thấy thế nào cũng không
có chút phong phạm khí độ cùng nhẫn nại của người làm đại sự, nghĩ đến lão lại
cười.

“Có thể tin hay
không bổn vương không biết, bổn vương chỉ biết đường đường là ở cửa Xa Trì các
ngươi, toàn bộ mười hòm vàng bạc biểu đạt thành ý của Vương ta đã bị cướp đi,
nói cùng các ngươi không có quan hệ gì sợ rằng hài đồng ba tuổi cũng không tin!
Nghĩ đến thái độ của Xa Trì đối với Vương ta như thế, đã vậy, bổn vương dù liều
mạng cũng không cùng các ngươi thương nghị!” Dứt lời tựa hồ rất phẫn nộ mà phất
ống tay áo, kéo Bắc Thần Tường lên long xa.

Cổ Nguyệt trong
bụng hoảng hốt, không nghĩ Ám Vương đích xác có chút bản lãnh, biết tình hình
bọn họ không có khả năng đối nghịch Bắc Thần Thiên, lấy cái chết mà bức bách.
Nếu như hắn thật sự là người không sợ chết, như vậy những người này đem đối
chất với Bắc Thần cũng là vô ích rồi, trong bụng kêu khổ, ngược lại bị người
khác lợi dụng một phen, bởi vì cái gọi là đùa bỡn sợ không sống lâu được, hắn
có điểm cố kỵ.

Chỉ có thể “truy
tìm” tung tích châu báu, đem trả nguyên vẹn lễ vật cho bọn hắn để tỏ lòng hữu
nghị.

Lập tức giả trang
tinh thần giương cao, quát: “Truyền lệnh xuống, cho người khẩn cấp truy xét
việc này, không được có sai sót!” Dứt lời lão xoay người đối với long xa khom
lưng thi lễ cười nói: “Hôm nay Vương của ta biết các vị đi đường khổ cực, cố ý
thiết tiệc, xin mời Tường Vương và Ám Vương cùng với thánh nữ đại nhân nhất
định phải nể tình tham dự. Về chuyện công chúa nước ta, tặc tử Phong Vũ thật sự
là ghê tởm, nhất là Y Tình tiểu tặc, Vương ta nhất quyết sẽ không bỏ qua bọn
họ, xin các vị yên tâm.”

Bên trong long xa
truyền ra một tiếng hừ lạnh, Cổ Nguyệt mềm nhũn, không thể làm gì khác hơn là
cười cười, coi như không có gì mà đi lên trước tiếp tục dẫn đường.

Bên trong xe Lâm
Phong che miệng cười đến gần ngã, vẻ mặt Tiểu Thúy bên cạnh nàng cũng có chút
hả hê, đối với vẻ mặt Bắc Thần Tường đầy ý không giải thích được mà chỉ chỉ bên
ngoài nói: “Họ thật sự là đáng thương, bị người hãm hại còn không biết chuyện
gì xảy ra.”

“Chuyện gì xảy
ra?” Bắc Thần Tường cũng mơ mơ màng màng: “Lễ vật bị cướp đi rồi, các ngươi còn
cười được?” Vừa nghĩ lại bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, được rồi, Ám huynh sử kế làm
cho những tên đó có thái độ khinh địch với ngươi, lại lấy tánh mạng bức bách
hắn giao ra lễ vật, như vậy mất thể diện ngược lại là bọn hắn, còn có thể làm
sự cảnh giác của họ đối với ngươi thấp đi, ta thật sự là càng ngày càng bội
phục ngươi rồi!”

Lâm Phong trở mình
trở mình hai tròng mắt vừa cười rồi: “Tường Vương gia, đây chỉ là thứ nhất.”

“Hả?” Cái này Bắc
Thần Tường hoàn toàn mơ hồ rồi, Lâm Phong ra tay đã đủ mạnh rồi, còn có ý khác?
Không khỏi cảm thấy rất hứng thú: “Nói nghe một chút.”

Tiểu Thúy cười
khanh khách nói: “Vương gia có điều không biết rồi, trong rương đều là đất đá,
nhưng chủ tử lại muốn bọn họ phun ra vàng bạc, ngài nói bọn họ có phải rất buồn
bực hay không?”

Báo cáo nội dung xấu