Giấc mộng giang sơn - Chương 68 + 69

Chương 68: Cống Tặng Nữ Hầu

“Ai nha, đây không
phải là Ám Vương sao? Nhiều ngày không gặp, Ám Vương rất tiêu diêu tự tại a.”
Xa xa tiếng cười ôn nhu truyền đến, ngữ khí trong đó cũng không tốt đẹp gì, Lâm
Phong cau mày đánh giá.

Không nhìn thì
không biết chứ vừa nhìn đã bị hù dọa đến giật mình, con đường phía trước cả một
đống oanh oanh yến yến đang đứng, cơ hồ toàn bộ nữ nhân của Lôi Nhiên cùng đi
với nhau, cầm đầu chính là hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi cùng một thiếu nữ ăn mặc
lộng lẫy, người đang nói là Triệu Phỉ Phi, thiếu nữ bên cạnh mi mục như họa,
chính là người nàng từng thấy ở Trường Bàn Cung hồi đó - Vinh Hoa công chúa.

So ra thì Vinh Hoa
công chúa cũng không có ý nhằm vào Lâm Phong, cười cười nói với nàng: “Ám Vương
cũng có thời gian đi dạo ngự hoa viên hả, hai ngày trước hoàng huynh còn nói,
huynh và Ám Vương bận tối mày tối mặt, nếu không vậy thì hôm nay đi ngắm hoa,
chúng ta nhất định đã mời Ám Vương rồi.”

Vinh Hoa công chúa
tâm cơ không nặng, mặc dù từng gặp Lam Phượng, nhưng đã bị Lôi Nhiên cảnh cáo
nên nàng ta hiển nhiên không dám có chủ ý đối đầu với Lâm Phong, dù sao thân là
công chúa, nàng ta và Lâm Phong cũng không có xung đột ích lợi, thậm chí còn hy
vọng Lâm Phong có thể lưu lại, vấn đề thân phận dĩ nhiên là Lôi Nhiên nói gì
thì là cái đó.

Vinh Hoa công chúa
thầm nghĩ, nàng ta ở đây, hoàng huynh càng giống một người có máu thịt, có tức
giận hay phẫn nộ, ngay vẻ tươi cười cũng nhiều hơn trước rất nhiều, tại sao
trước kia lại không phát hiện ra hoàng huynh thích Phượng Phi chứ.

Lâm Phong không
khỏi giật giật đôi mày, cảm nhận một cỗ mùi vị của âm mưu, tại sao nàng không
biết hôm nay có tiệc tùng gì?

Hoàng hậu Triệu
Phỉ nhi, Lý Phi, Thục Phi, Phương Phi, mấy nữ nhân này đều là những nhân vật
tranh sủng trong hậu cung, lúc này ánh mắt đang tập trung trên người nàng, gương
mặt niềm nở nhưng lại ẩn giấu vẻ căm ghét thật sâu, Lâm Phong thừa biết là vì
sao.

Từ hôm mình vào
hoàng cung, đừng nói là quý phi, ngay cả hoàng hậu Triệu Phỉ Phi cũng chưa được
Lôi Nhiên gọi thị tẩm qua, ngược lại Lâm Phong mỗi ngày đều cùng Lôi Nhiên lấy
đủ các loại cớ để cùng ở chung một chỗ, từ đó tới giờ vẫn cùng một chỗ, “đồng
giường cộng chẩm” nhiều ngày, có thể không làm cho các nàng tức đến phun máu
sao.

Một đám oán phụ
khuê phòng! Còn không biết các ngươi buổi tối ở góc nào cùng thị vệ gian díu
đây!

Lâm Phong xem
thường, một mặt thì suy ngẫm trong lòng xem nên bắt tên chủ sự đứng phía sau
giật giây những người đến tìm nàng gây phiền toái kia thế nào, một mặt thì tươi
cười: “Thịnh tình của công chúa, thật sự khiến kẻ khác cảm động, bổn vương vốn
thích náo nhiệt, nghe nói trong hậu cung của Lôi Vương nuôi dưỡng một nhóm heo
mẹ biết hát, tiếng ca uyển chuyển lay động, thân thể ưu mỹ có thể nói là nhân
gian nhất tuyệt, liền lặng lẽ đến xem, vừa nhìn quả nhiên là nghe tiếng không
bằng gặp mặt, quả thật là danh bất hư truyền, không phụ sự kì vọng, không phụ
kì vọng nha!”

Vừa nói, cặp mắt
mang theo ý cười cũng chậm rãi đảo qua đám nữ nhân, hơn nữa còn dạo qua một
vòng trên người hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi, làm đám nữ nhân giận đỏ mặt tía tai.

Heo mẹ biết hát?

Vinh Hoa công chúa
sửng sốt, quay đầu lại đám phi tần hậu cung trên mặt đều tím tái, ngay sau đó
“phốc” một tiếng không nhịn được mà bật cười.

“Ngươi, ngươi...
ngươi...” Triệu Phỉ Nhi chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy, ngày xưa Lam Phượng
bị nàng ta dẫm nát dưới chân, hôm nay lại bị khi dễ công khai như vậy, hết lần
này tới lần khác vì e ngại thủ đoạn tàn bạo của Lôi Nhiên mà nàng ta không dám
đối phó Lam Phượng, chỉ có thể “ngươi... ngươi” vài câu lâu cũng không thể làm
gì, phỏng chừng trong sách sử cũng chưa có một hoàng hậu nào lại phải chịu ấm
ức như vậy.

“Hoàng hậu nương
nương, ngươi mắc chứng cà lăm khi nào vậy?” Vẻ mặt Lâm Phong ngạc nhiên, lắc
đầu hảo tâm hảo ý mà nói: “Tốt nhất là mau chóng đi tìm ngự y chẩn trị, nghe
Lôi Vương nói, hắn rất không thích nữ nhân bị cà lăm, mặc dù chỉ là tật nhỏ
thôi nhưng vạn nhất ngày nào đó Lôi Vương vừa đi đến tẩm cung của ngươi lại
nghe được mấy câu nói cà lăm rồi sẽ nổi trận lôi đình cũng không hay.”

Triệu Phỉ Nhi
thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, trong lời nói của Lâm Phong rõ ràng có ý cười
nhạo, ám chỉ Triệu Phỉ Nhi ngày sau nhất định đơn côi một mình, Lôi Nhiên sẽ
không bao giờ gặp nàng nữa.

Một hoàng hậu bị
nhục nhã đến thế, lại không dám đáp trả, hoàng hậu này tựa hồ cũng đến cùng
rồi?!

“Ai nha, hoàng hậu
tỷ tỷ, Ám Vương, chúng ta chỉ đến ngắm hoa, đừng để ảnh hưởng đến hòa khí, Ám
Vương là có ý tốt nên mới nhắc nhở nha.” Vinh Hoa công chúa thấy có xu hướng
lớn chuyện, vội vàng đứng ra giảng hòa, nhưng nói ra Lâm Phong “có ý tốt” làm
Triệu Phỉ Phi suýt nữa thổ huyết, rõ ràng là Vinh Hoa công chúa nghiêng về phía
Lôi Nhiên nên đối với Lâm Phong cũng hữu hảo hơn nhiều.

“Công chúa quả
nhiên hiểu đạo lý, chẳng trách Lôi Vương yêu thích nàng đến vậy.” Lâm Phong
cũng cười cười với Vinh Hoa công chúa.

“Ám Vương quá
khen, nếu Ám Vương không chê có thể trực tiếp gọi ta là Hương nhi.” Vinh Hoa
công chúa nhìn khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa suất khí của nàng, trong lòng giật
mình thầm nghĩ, đáng tiếc Lam Phượng không phải là một nam nhân, nếu là một nam
nhân, sợ rằng ngay cả hoàng huynh cũng không có phong thái xuất chúng như của
nàng.

Lâm Phong cảm nhận
mùi thơm từ Lôi Hương một lát, mặt mũi phấn chấn, thần thanh khí sảng đáp:
“Hương nhi muội muội thực rất thơm mát, cuối cùng cũng lấp hết mùi của đám heo
mẹ biết hát đó rồi, đám heo mẹ biết hát này mặc dù hát dễ nghe nhưng lại không
thoát khỏi bản tính của heo mà.”

Nhìn Lâm Phong giả
bộ mang vẻ mặt gật gù đắc ý, Lôi Hương không nhịn được lần nữa “phì” một tiếng,
cười đến khàn giọng.

Trong cung đấu đá
nhau cũng nhiều, nhưng như kiểu Lâm Phong trắng trợn nhục nhã như vậy lại là
lần đầu tiên nhìn thấy, nghe đồn Ám Vương mưu kế hơn người, không ngờ lại là bộ
dáng kiêu ngạo, ngang ngược như thế này.

Lâm Phong thật ra
không có tâm tư đó, trong bụng âm thầm sảng khoái, nhưng xem ra cũng không cần
thiết, so sánh địa vị của mình với các nàng một chút thì căn bản là nàng không
cần âm thầm động thủ. Ta nhục nhã các ngươi thì sao? Có bản lãnh các ngươi cứ
bẩm báo Lôi Nhiên, xem thử một chút, Lôi Nhiên là nghe ta hay là giúp đỡ các
ngươi?

Đối mặt với một
Lâm Phong không hề sợ hãi, chúng tần phi không thể làm gì khác hơn là nghiến
răng chịu trận, sự thiên vị của Lôi Nhiên mấy ngày nay ai ai cũng biết, đúng
lúc Lâm Phong “đắc sủng” như ánh trời giữa trưa, không ai dám chọc tức trước
mặt nàng.

“Ám Vương thật
đúng là khôi hài.” Đang lúc mọi người tức đến đỏ mắt, một nữ nhân mặc bạch y có
vẻ cao nhã thuần khiết chậm rãi từ giữa các phi tần đi ra, che miệng cười nói:
“Tiểu muội nghe nói thị nữ của Ám Vương không hợp ý ngài, trong cung tiểu muội
gần đây mới nhận vào một thị nữ vừa nhu thuận, hiểu chuyện lại nghe lời, không
bằng tặng Ám Vương làm lễ vật, chắc Ám Vương sẽ không chối từ chứ?”

Lâm Phong thoáng
sửng sốt, đảo qua đám người hoàng hậu vẻ mặt có chút mất tự nhiên, trong lòng
rung động.

Chút vẻ khẩn
trương này làm Lâm Phong nhanh chóng nghĩ ra, cung nữ bị phái tới đây khẳng
định là có vấn đề, nói không chừng là để hãm hại nàng, tuy nhiên bạch y nữ tử
tặng người cho nàng lại làm nàng có chút nghi hoặc.

Nữ tử này không
phải ai khác mà chính là Lý Phi nương nương, nếu là người khác, Lâm Phong không
chừng đã cự tuyệt luôn rồi, nhưng vốn là Lý Phi, nàng lại muốn nhìn xem rốt cục
nàng ta đang tính toán cái gì.

Lâm Phong có chút
khó chịu mà nhíu mày, lúc sau mới nói: “Bổn vương mặc dù không thiếu cung nữ,
nhưng nể mặt Lý Phi nương nương một mảnh thành tâm, ta sẽ không chối từ. Nhưng
ta phải nói trước, nếu như nàng ta tay chân không sạch sẽ, đừng trách bổn vương
lột sạch nàng rồi ném tới ngự hoa viên triển lãm một tháng.”

Chúng tần phi lúc
này đều rùng mình, nguyền rủa Lâm Phong hỗn đản vô sỉ sớm xuống địa ngục, chỉ
có Lý Phi dường như nghĩ tới chuyện gì buồn cười mà trong mắt đều là ý cười
không che giấu được.

“Tinh nhi, còn
không mau tới cạnh Ám Vương, hầu hạ cho tốt, nói không chừng ngày nào đó sẽ lên
như diều gặp gió.” Lý Phi vẫy tay, cung nữ cúi đầu, chậm rãi bước tới, cung
kính hành lễ với Lâm Phong, nhỏ giọng nói.

“Diện kiến Ám
Vương.”

Vóc người cung nữ
tuy thon cao nhưng dường như hết sức e lệ, nơm nớp lo sợ ngẩng nửa mặt lên,
khăn che giấu gương mặt, dung mạo chỉ có thể nhìn thoáng qua, nhưng ngay cả như
thế, nghe thấy thanh âm nàng ta, đánh giá hình dáng nàng ta một chút là Lâm
Phong hóa thạch tại trận...

Vừa mới nuốt xuống
nước miếng suýt nữa phun ra ngoài, Lâm Phong vội vàng ho khan vài tiếng, che
giấu thất thố.

Lần này nàng đã
hiểu hết rồi, chẳng trách Lý Phi lại lộ ra vẻ mặt này, lột sạch “nàng” rồi ném
tới ngự hoa viên triển lãm... Khụ khụ...

Nói như vậy, sự
việc ngự hoa viên hôm nay, hơn phân nửa là do “nàng” ở phía sau giở trò quỷ.

“Ám Vương có hài
lòng không?” Lý Phi cười nói.

“Ừm, thoạt nhìn
cũng rất nghe lời, không biết dùng rồi thì thế nào.” Sau một chút giật mình,
Lâm Phong dường như chọn thương phẩm tại chợ, sờ soạng người cung nữ vài cái,
lập tức khôi phục khí chất cao thâm khó lường, lơ đãng hỏi: “Nhưng không biết
nàng ta có lai lịch gì? Tại sao cao như vậy... tráng kiện như vậy?”

“Ám Vương có điều
không biết, Tinh nhi là từ quân doanh phía thành nam đến.” Lý Phi cười sáng
lạn, hoàng hậu cùng các tần phi khác ngẩn người, đều lộ ra nụ cười như thực
hiện được gian kế.

Quân doanh? Vậy...
không phải là quân kỹ sao?

Lâm Phong lại bị
uống nước miếng chính mình, Lý Phi đưa cho nàng một quân kỹ, trong mắt mọi
người dĩ nhiên là muốn nhục nhã đả kích nàng, người đã đưa ra thì Lâm Phong
phải nhận, tin rằng nàng không thể trước mặt mọi người mạnh mẽ từ chối, không
thể làm gì khác hơn là ngậm bồ hòn làm ngọt.

Đám người Triệu
Phỉ Nhi bộ dáng tâm cao khí ngạo, Lâm Phong cũng không rảnh để ý, dường như
chịu ấm ức gì đó, nghiêm mặt mang theo tên cung nữ này nhanh chóng dọn đường
hồi phủ. Đám người Triệu Phỉ Nhi phía sau tưởng rằng âm mưu của mình thực hiện
được đều kiêu hãnh, khóe môi Lâm Phong bất giác câu khởi thành hình cung.

Ám vệ Lôi Nhiên
phái tới sẽ không theo nàng tiến vào tẩm cung, vào trong Ám Nguyệt cung, Lâm
Phong không nhịn được nữa, lúc này nhào tới giường lớn vừa đấm giường vừa cười
điên cuồng, cười tới rút gân.

“Hắc hắc hắc...
Quân kỹ, Tinh nhi cô nương, ha ha ha ha...”

Đối mặt với Lâm
Phong đang cười, “Cung nữ Tinh nhi” bất đắc dĩ lắc đầu, hai tay vươn tới ôm,
đôi môi ưu mỹ có chút giơ lên, hai tròng mắt hẹp dài tự tiếu phi tiếu nhìn chăm
chú nàng: “Cười đủ chưa?”

“Đủ rồi, đủ rồi.” Lâm
Phong thở hổn hển, nói tiếp: “Chẳng trách dù có dọa đánh chết thì Doãn Tình
cũng không chịu nói cho ta biết ngươi trà trộn vào cung thế nào, ta đã nói binh
lính nhập ngũ chắc chắn phải có đăng ký, ai không thích hợp Lôi Nhiên sẽ tra ra
được, không ngờ ngươi lại dùng thân phận này trà trộn vào, quân kỹ a... hắc hắc
hắc...”

“Tinh nhi cô
nương” này lại chính là Bắc Thần Thiên...

Chương 69: Tự Phụ

Bắc Thần Thiên
không xấu hổ đặt mông ngồi bên cạnh nàng, cánh tay hữu lực ôm nàng vào trong
lòng, thở dài trừng mắt nhìn nàng, nói: “Tốt xấu gì ta cũng là vì nàng mới trở
thành bộ dáng này, ngay cả quân kỹ cũng giả trang, nàng không an ủi còn đi giễu
cợt ta, aiz, ta tạo nghiệt khi nào mà gặp phải nữ nhân không có lương tâm như
nàng a.”

“Ta vốn không có
lương tâm như vậy, ngươi chẳng lẽ không biết?” Lâm Phong nhún nhún vai đáp, nói
không thèm để ý: “Dù sao ngươi đánh chết ta thì chỉ sợ tính cách này vẫn không
thay đổi được, nói thật, nếu như không muốn có ngày bị ta bán đứng, ngươi nên
cách ta xa một chút thì hơn.”

Bị thiên hạ đệ
nhất mỹ nam tử mờ ám ôm vào trong ngực phóng điện, nhưng nữ tử này sắc mặt sắc
không đổi, hô hấp cũng không rối loạn nửa phần, làm cho Bắc Thần Thiên mặt đầy
thất bại trừng mắt nhìn nàng, đồng thời cảm thán sâu sắc.

“Bán đứng?” Bắc
Thần Thiên cười cười, từ ngữ này đối với hắn tương đối mẫn cảm, nhưng sắc mặt
hắn không thay đổi, như không hề để ý, như thật cao hứng: “Nàng có thể nói như
vậy, kỳ thật là trong lòng nàng đã lệch hướng về ta rồi, tốt lắm, tốt lắm.”

Đối mặt với khuôn
mặt tươi cười của, Lâm Phong suýt nữa chán nản, nghiêm mặt gằn từng chữ nói:
“Bắc Thần Thiên! Ta không nói giỡn!”

“Ta biết.” Cánh
tay ép chặt, đôi mắt hẹp dài thản nhiên nheo lại, Bắc Thần Thiên tiến đến bên
tai Lâm Phong cười nói: “Bất quá nàng không có cơ hội này, ta biết rõ con ngươi
của nàng. Mặc dù là một tiểu nhân nhưng nàng là một tiểu nhân rất thông minh,
hơn nữa tính cách lại có chút lười biếng, không muốn bị sai sử, ai mang cho
nàng lợi ích nhiều, nàng sẽ lệch hướng về phía người đó. Chỉ cần ta có thể mang
lại cho nàng đủ ích lợi, một vị trí hoàn hảo, cho nàng những thứ nàng muốn,
lòng nàng sẽ nghiêng về phía ta, trước đó vài ngày ta đã bảo Doãn Tình thông
tri với nàng, ta đã nói rất rõ ràng, nàng lại không nghe không hiểu đi?”

“Hừ, tự phụ!” Lâm
Phong trừng mắt, rồi lại không thể không thừa nhận, đây là sự thật, Bắc Thần
Thiên hiểu rõ nàng đã xâm nhập đến linh hồn, cũng như nàng hiểu rõ Bắc Thần
Thiên vậy.

“Không không
không, đây là tự tin.” Bắc Thần Thiên lắc đầu nghiêm túc nói: “Ta cũng đã quyết
định, nếu sự việc đã rồi cũng chỉ có thể nhận lấy, nếu muốn có được phải không
từ thủ đoạn mà tranh đoạt, mặc kệ như thế nào cũng không dễ dàng buông tay, tựa
như vương vị của ta vậy.”

Tuy rằng bộ dạng
hắn đang đắc ý dào dạt, khí sắc y như thật, vừa tự đại cuồng vọng lại rất vô
sỉ, Lâm Phong lại không cách nào phủ nhận là nam nhân anh tuấn tới cực điểm này
thoạt nhìn qua thôi cũng đã rất đẹp trai rồi, chỉ là ăn vận nữ trang có chút
phá phong cảnh nha.

Cùng vương vị của
hắn giống nhau sao? Lâm Phong lại ngạc nhiên một chút, chính nàng cũng thật
không ngờ, nàng trong lòng Bắc Thần Thiên, địa vị đã quá cao rồi.

“Hắc hắc, nếu có
một ngày ta thật sự phản bội ngươi, vậy ngươi có muốn đuổi giết ta đến chân
trời góc biển không?” Lâm Phong cười rộ lên, nghĩ tới từng trò khi xem qua mấy
ngôn tình tiểu thuyết, rất nhiều vị sau khi biết mình bị “phản bội” đã nổi trận
lôi đình, nhớ tới rất nhiều câu kiểu nói cùng loại “Không nên phản bội ta, hậu
quả sẽ rất nghiêm trọng”, đột nhiên có chút chờ mong, phản ứng của Bắc Thần
Thiên có thể giống mấy nam nhân đó không?

“Đương nhiên.” Bắc
Thần Thiên thản nhiên hừ một tiếng, khẳng định gật đầu, không đợi Lâm Phong có
phản ứng gì, lại thâm tình nói một câu: “Đuổi tới chân trời góc biển, cũng muốn
bắt nàng trở về tiếp tục làm Ám Vương của ta.”

Lâm Phong vừa
nghe, nhất thời lông tóc dựng đứng, run rẩy nổi da gà, thiếu chút nữa nhảy dựng
lên trong lòng hắn, lại bị Bắc Thần Thiên ấn lại.

Bắc Thần Thiên lắc
đầu, nghi hoặc nói: “Nàng bây giờ không phản bội ta, vội vã trốn thoát như vậy
làm gì? Ta không phải cọp, sẽ không ăn nàng.”

“Bắc Thần Thiên,
ngươi đừng có đùa giỡn kiểu này, ngươi cho rằng ngươi là tình thánh sao?!” Lâm
Phong nhất thời không tránh được cánh tay của hắn, lại không muốn kinh động hộ
vệ bên ngoài, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt liếc nhìn hắn một cái,
khóe miệng co quắp nói.

“Ta là tình thánh
thì có thể đến bây giờ còn không có một phi tần nào sao? Nàng không thể oan
uổng ta như vậy!” Vẻ mặt Bắc Thần Thiên biểu hiện “ta rất bị thương”, ai oán
trừng mắt nhìn Lâm Phong, Lâm Phong thấy vậy trong lòng bỗng sợ hãi.

Lâm Phong biện hộ,
cảnh giác theo dõi hắn: “Ngàn vạn lần đừng nói ngươi yêu ta, nếu không ta nôn
mửa một ngày một đêm đó.”

Bắc Thần Thiên
cười tủm tỉm nói: “Ta nói ta xem trọng nàng, được không?”

Lâm Phong: “...”

Gió thu lá rụng,
trời đang ấm bỗng có điểm lạnh...

“Ta nói thật.”
Trầm mặc hồi lâu, Bắc Thần Thiên dường như biết Lâm Phong đang suy nghĩ gì, mỉm
cười mở miệng nói: “Bị phản bội là do năng lực của nam nhân không đủ, không
cách nào thỏa mãn được nữ nhân thôi, đổ trách nhiệm lên người nữ tử, làm như
một chút cũng không phải do mình, đó chỉ có kẻ nhu nhược mới gây nên. Nếu như
nàng phản bội ta, chỉ có thể chứng minh mị lực của ta quá kém, hoặc là ích lợi
ta chu cấp cho nàng còn chưa đủ nhiều, ta đây không thể làm gì khác hơn là đuổi
theo đem nàng trở về, thỏa mãn nàng nhiều hơn, để nàng tiếp tục nghiêng hướng
về ta.”

Lâm Phong đổ mồ
hôi, mặc dù biết từ “thỏa mãn” này có hàm nghĩa trên nhiều phương diện, cũng
không phải có ý tứ mập mờ như vậy, nhưng tại sao lại nghe thấy không thích hợp
a.

“Ngươi đối với bộ
hạ phản bội mình, hình như không phải khoan dung như vậy.” Lâm Phong hồ nghi
nói.

“Cái này không
giống nhau, ta không coi trọng bọn họ, lại không nhận thức bọn hắn, làm sao có
thể so sánh với nàng?” Bắc Thần Thiên nói dĩ nhiên, thần thái hai mắt sáng láng
nhìn Lâm Phong, thanh âm trầm thấp cực kỳ hoặc: “Ta nhận thức rõ nàng, sẽ không
để nàng có thể chạy mất, ta sẽ không cho nàng có cơ hội phản bội mình.”

“Càng ngày càng tự
phụ!” Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, trở mình xem thường.

“Là càng ngày càng
tự tin mới đúng, hơn nữa ta nhận thấy ta tự tin không có gì là không ổn.” Bắc
Thần Thiên cười hắc hắc, nghiêm trang nói: “Nàng xem ta là loại nam nhân không
cách nào thỏa mãn phụ nữ sao? Vừa rồi không phải nàng cũng sờ qua rồi?”

Lâm Phong: “...”

Rất muốn phản bác
tên hỗn đản tự đại này một chút, nhưng sau lúc Lâm Phong đánh giá khuôn mặt
tuấn mỹ tinh xảo cùng với vóc người thon dài to lớn có thể nói là hoàn mỹ không
giống người bình thường của hắn, nàng lại cảm giác không thể mở miệng nổi. Hơn
nữa lấy trình độ phúc hắc của Bắc Thần Thiên, nói thêm gì nữa không biết chừng
hắn sẽ thốt ra một câu “Nếu không nàng tới thử xem?” quá, suy nghĩ một chút,
Lâm Phong vứt bỏ ý định tiếp tục tranh luận cùng hắn.

Câu trả lời của
Bắc Thần Thiên làm nàng rất hài lòng, ý định thực tế của hắn, Lâm Phong nghe
hiểu rõ ràng, hắn sẽ đối tốt với nàng, tốt đến mức làm cho nàng không muốn phản
bội hắn, ý niệm rời đi không dậy nổi trong đầu, đây là thủ đoạn nam nhân này
đối phó với nàng.

Vốn dĩ Lâm Phong
mềm rắn đều không ăn thua, nhưng tính cách Bắc Thần Thiên rất giống nàng nên dễ
dàng làm nàng cảm giác thân thiết, có cảm giác đồng loại với hắn. Bắc Thần
Thiên lợi dụng triệt để loại cảm giác này tiếp cận nàng, hắn lại hợp ý nàng,
lấy ích lợi ra làm nàng xao động, giữ nàng lại, vì thế từng bước một đạt tới
mục đích của mình, có thể nói là tâm cơ không từ thủ đoạn.

Nhưng nếu không
phải là không từ thủ đoạn như thế, căn bản là không thể lay động được Lâm
Phong.

Bắc Thần Thiên ôm
mỹ nhân, cười tự phụ, dụng tâm kế thì sao chứ, dù sao với trí thông minh của
Lâm Phong cũng không phải không nhận ra. Tâm kế của hắn chân chính lợi hại ở
chỗ, mặc dù Lâm Phong biết được nhưng vẫn có hảo cảm với hắn, chỉ cần là người,
ai không hy vọng có người đối tốt với mình?

“Tốt lắm, ngươi
tới nghĩa là mọi chuyện cũng đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, đúng không?” Lâm Phong
quả là không để ý nhiều đến vậy, lười biếng tìm trong lòng hắn một vị trí thư
thái để nằm, con mắt nhíu lại, chuyển lời nói về việc chính sự.

“Không quá ba
ngày, Lôi Nhiên sẽ đưa nàng đến tân phủ đệ.” Bắc Thần Thiên gật đầu, giương mắt
nhìn bộ dáng Lâm Phong mỵ nhãn như tơ, trái tim rung động, buồn rầu mãi thôi,
tại sao mị lực của nàng đối với hắn càng ngày càng mãnh liệt không cách nào
chống lại, mà nàng vẫn như một đầu gỗ vậy, hoàn toàn không để hắn vào trong
mắt, hình như danh hiệu mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ của hắn vốn là hư danh.

Aizz, phụ nữ quá
mức lý trí cũng có chỗ không tốt nha.

Nhưng Lâm Phong
dường như không nhận ra sự biến hóa tâm lý của hắn, thật ra nàng hơi kinh hãi:
“Công trình nhanh như vậy đã hoàn thành rồi? Ta còn tưởng rằng ít nhất phải mất
nửa năm, cả một ngọn núi đó!”

“Nàng đánh giá
thấp Lôi Nhiên rồi, hắn muốn lấy từ Lý gia một ngọn núi cũng đã có tính toán cả
rồi.” Bắc Thần Thiên tuấn mi khẽ nhíu, cười nhẹ nói: “Gần kinh thành chỉ có một
ngọn núi thỏa mãn yêu cầu, ngọn núi này là núi Triều Lâm, chính là nơi ở của
huynh trưởng của đương kim hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi, phía sau núi là biệt viện
để Triệu thị truân binh, hiểu chưa?”

“Hả, nguyên lai là vậy...” Lâm Phong bừng tỉnh đại
ngộ, ánh mắt vừa động: “Lôi Nhiên muốn nhân cơ hội này ép khô khô tiền tài Lý
thị, rồi diệt trừ võ trang ngoại thích Triệu thị nắm giữ, Lý thị phụng lệnh làm
việc, ngọn núi của Triệu thị dù không muốn cũng phải nhường, đến lúc đó tiền tài
Lý thị cho Triệu thị, Lôi Nhiên có thể ‘không cẩn thận’ phát hiện ra bọn họ tự
ý nuôi binh cố ý làm phản để bắt Triệu Quốc cữu, tài phú Lý gia có thể lọt vào
trong túi tiền Lôi Nhiên, hay cho kế hoạch ác độc một hòn đá ném trúng hai
chim, nói không chừng là đã có ý định từ lâu!”

“Đó là đương nhiên, ta đã nói rồi, không nên đánh
giá thấp Lôi Nhiên.” Trong mắt Bắc Thần Thiên lộ ra tinh quang, thản nhiên nói:
“Lúc Lôi Nhiên cưới mấy vị phi tử, hắn đã suy ngẫm ra bố cục ứng đối rồi, để
tránh ngày sau ngoại thích gây sự, lúc ấy hắn chỉ có mười sáu tuổi. Sau khi
nhận được tin tình báo của mật thám từ kinh đô Thiên Thành, ta biết vị Thái tử
này không đơn giản, Thiên Thành lại luôn là tử địch của Bắc Thần, cho nên việc
bố trí ở kinh đô Thiên Thành cẩn mật, đông đảo hơn nơi khác gấp hơn năm lần.
Trong khoảng thời gian Lôi Nhiên tại vị, hắn cật lực thu thập thế lực trong
tay, cố gắng một lưới bắt hết ngoại thích, mấu chốt là lần này, mấy ngày sau,
núi Triều Lâm sẽ là một hồi đại chiến.”

“Mười sáu tuổi...” Hai tròng mắt Lâm Phong đột
nhiên nhảy nhảy, có chút ngẩng đầu, kinh hãi không thôi: “Bắc Thần Thiên, lúc
đó, ngươi cũng chỉ có mười sáu tuổi!”

Hai thiếu niên mười sáu tuổi, đã mưu đồ nghiệp lớn
thiên hạ mà không phải xuyên qua, điều này thật sự làm kẻ khác khó có thể tưởng
tượng nổi.

“Đúng vậy, mười sáu tuổi, sáu năm trước.” Bắc Thần
Thiên cười nhẹ, nhìn phương xa, phảng phất nhớ lại, tất cả huy hoàng đều không
đáng nhắc tới.

Sáu năm trước, hôm nay hắn là một chiến thần, là
‘ứng cử viên’ cho vị trí quân vương Ân Tang, cũng là một thanh niên không quá
hai mươi hai tuổi.

Lâm Phong hình như hiểu ra, sự tự phụ và tự tin
của nam nhân này bắt nguồn từ đâu.

===

[Lời
tác giả:] Ôi, trời ạ, chính ta cũng thấy Tiểu Bắc càng ngày càng cực phẩm rồi,
thật muốn bảo Phong Phong bắt lấy hắn, nhưng Phong Phong có vẻ không đồng ý a,
mọi người cho ý kiến nào!

Báo cáo nội dung xấu