Lâu đài kinh hoàng - Chương 11 - 12

Chương 11: Lời
tiên đoán của mụ Bôhem

Xui
quá!

Hai
ngày đã trôi qua từ lúc Hannibal bị té không phải lúc chút nào. Chú Titus đã
dẫn cậu đi bệnh viện, nơi cậu phải ở lại cả ngày. Tại đó, người ta đã chụp hình
cho cậu, rồi người ta nhúng chân cậu vào một chất lỏng bí ẩn. Cuối cùng người
ta cho phép cậu về nhà và thậm chí bác sĩ còn? khuyên cậu nên cho cổ chân vận
động thật nhiều.

Tuy
nhiên cậu vẫn còn nằm trên giừơng, với một hai kilômét băng quấn quanh chân. Và
trong thời gian đó, không ai biết ông Hitchcock có đang tìm ra, bằng những
phương tiện khác ngoài ba thám tử trẻ, cái ngôi nhà có ma mà ông đang cần chưa.

Ngồi
bên giừơng Hannibal, Peter và Bob cảm thấy hết sức nản lòng.

-
Cậu có đau không? - Peter hỏi khi thấy Hannibal
cắn chặt răng mỗi khi cậu cựa quậy.

-
Mình xứng đáng bị đau vì mình đã quá bất cẩn như thế - thám tử trưởng trả lời. - Các cậu ạ, phải bắt tay vào làm việc
thôi. Điểm thứ nhất cần làm sáng tỏ: nguồn gốc cú điện thoại mà chúng ta đã
nhận được ngay sau chuyến tham quan thứ
nhất ở Lâu Đài Kinh Hoàng. Warrington nghĩ rằng chúng ta đã bị theo dõi: dường
như là bởi Skinny Norris láu cá.

-
Đúng - Bob nói. - Skinny biết rằng bọn mình
quan tâm đến lâu đài.

-
Skinny không thể nào biến đổi giọng nói như vậy đâu - Peter bác bỏ. - Hắn nói chuyện như con ngựa hí.
Giọng nói trong điện thoại nghe đục, vô hồn... hừ hừ!

-
Đúng - Hannibal công nhận. - Tuy
nhiên cậu xê dịch chân và nhăn nhó vì đau đớn, mình nhất định không tin, trừ
khi nào có người chứng minh ngược lại rằng ma biết sử dụng điện thoại.

-
Thôi cứ bỏ qua - Bob đề nghị. - Điểm
thứ nhì: ai đã cho lăn đá vào đầu các cậu?

-
Nếu mình bắt được tên ấy, nó sẽ biết tay mình - Peter đe doạ.

-
Tạm thời, ta cứ bỏ qua - Hannibal nói. - Chúng
ta biết là không phải Skinny, bởi vì Skinny đã đi rồi, khi sụp lở bắt đầu. Có
thể vụ sụp đổ ngẫu nhiên được gây ra do một
người đi dạo lơ đãng vô tình đẩy viên đá.

-
Vậy thì cái người đi dạo lơ đãng của cậu nhắm hay quá chừng. Peter lầm bầm.

-
Ta hãy để sang một bên đến khi nào có sự kiện mới xuất hiện. Hiện, mình nghĩ
đến những lời ngược ý do ông Rex nêu ra. Tại sao ông ấy lại khẳng định rằng ông
ấy đang cắt cây trong khi, rõ ràng, ông không cắt? Tại sao ông ấy đã chuẩn bị
nước chanh y như là đang chờ chúng ta đến?

-Ta
càng tiến đến, ta càng ít hiểu - Peter trịnh trọng nói và gãi đầu.

Đúng
lúc ấy, bà Jones bước vào phòng, nói chuyện như sấm vang.

-
Babal ơi, thím quên kể con nghe! Hôm qua có một chuyện buồn cười xảy ra, ngay
trước khi con từ bệnh viện trở về. Thím cảm động quá đến nổi quên mất tiêu.

-
Một chuyện buồn cười à?- Hannibal hỏi và lắng tai, cũng như hai bạn.

-
Phải. Một mụ già Bôhem đến gỏ cửa. Bà nói về con. Thím không biết có nên nói
lại lời bà ấy không.

-
Thím nói đi, thím Mathilda ạ. Con rất muốn biết bà ấy nói gì.

-
Tất nhiên là chuyện bậy bạ. Mụ nhỏ xíu, gù, và nói chuyện với giọng khủng khiếp
lắm. Mụ khẳng định rằng mụ biết tai nạn của con xảy ra như thế nào và mụ phải
cảnh cáo con.

Ba
cậu không tin tai mình nữa.

-
Mụ có xem bài - bà Jones nói tiếp, - và
ba lần liền bài chỉ như nhau. Con phải đề phòng
chữ L.K. Tai nạn của con là do L.K. gây nên và L.K. sẽ còn hại con nhiều nếu
con không chịu khó tránh nó. Thím cười mụ ấy và nói mụ nói đúng rồi, bởi vì
chắc L.K. có nghĩa là "Liến khỉ". Mụ tội nghiệp ấy đi rồi, thím nghĩ
mụ không bình thường lắm.


Jones đi ra đóng rầm cửa lại, ba
cậu nhìn nhau.

-
L.K... - Bob nói khẽ bằng một giọng lo
lắng. - Lâu dài kinh hoàng.

-
Có thể Skinny cho tiền bà Bôhem để bà đóng màn kịch ấy? - Hannibal giả thiết,
mặt tái xanh hơn thường lệ. - Không,
hắn không thể nào có đủ sức tưởng tượng. Hắn đã làm quá sức hắn với con chuột
chết.

-
Ai hay cái gì đó - Peter nói, - muốn
bọn mình không được đùa với lâu đài kinh hoàng kia nữa. Bắt đầu là một cú điện
thoại, tiếp theo là bà già Bôhem, ai hay cái gì đó, rất kiên trì. Mình đề nghị
biểu quyết để quyết định. Ta có nên từ bỏ cuộc điều tra hay không? Ai đồng ý bỏ đưa tay lên.

-
Mình đồng ý - Bob nói.

-
Mình cũng thế, - Peter la lên. - Bọn
mình được tuyệt đại đa số.

-
Bộ các cậu muốn Skinny Norris có thể có cơ sở để chê cười chúng ta sao -
Hannibal vừa hỏi vừa nhìn hai đồng đội.
Hắn đang chuẩn bị thông báo rằng hãng thông tin của chúng ta là một sự thất
bại. Chúng ta phải nhanh chân hơn. Mà các cậu không thấy rằng những lời cảnh
cáo này đưa thêm một bí ẩn vào vụ của chúng ta sao?

-
Sao? - Peter hỏi.

-
Theo chúng ta biết, không có ai nhận được những lời cảnh cáo giống vậy. Nên
phải tin là chúng ta sắp làm sáng tỏ dược vụ bí mật này.

-
Nếu chấp nhận thế, - Peter chịu thua, - nhưng
rồi sau đó, bọn mình vẫn không thể làm gì
khi cậu vẫn còn phải nằm giừơng.

-
Không hoàn toàn đúng, - Hannibal bác bỏ. - Hôm qua, mình không ngủ được, và
mình có thể tha hồ suy nghĩ, nên mình đã quyết định thay đổi cách thức hành
động. Chính hai cậu sẽ đi thám hiểm Lâu đài kinh hoàng khỏi cần mình, trong khi
mình sẽ tìm kiếm giải pháp cho những vấn đề mà các cậu gặp phải.

-
Mình ấy à? Thám hiểm Lâu đài hả?- Bob thét lên. -
Mình đã run lập cập khi đọc bài báo nói về lâu đài.

-
Mình không mong đợi các cậu sẽ tìm ra được gì - sếp nói rõ. Nhưng mình hy vọng
các cậu sẽ có được cái cảm giác lo lắng ấy, mà trước tiên biến thành sự căng
thẳng, và sau đó thành sự hoảng hốt. Khi các cậu có được những cảm giác ấy,
mình muốn các cậu đo giúp mình các cậu cảm nhận đến đâu.

-
Thế nào là đến đâu? - Peter phẫn nộ. Lần cuối cùng, mình cảm nhận từ đỉnh đầu
đến ngón chân và từ ngoài vào trong. Bộ cậu tưởng sao? Cậu tưởng rằng tay phải
của mình nổi da gà trong khi tay trái không cảm nhận gì cả hả?

- Ý
mình nói: ở khoảng cách nào trong lâu đài, những cảm giác ấy còn rõ rệt -
Hannibal nói rõ. Một khi rời khỏi lâu đài, các cậu phải chạy một khoảng cách
bằng bao nhiêu mới hết sợ.

-
Lần cuối, khoảng 30 kilômét - Peter trả lời. - Có
30 kilômét giữa giừơng mình với lâu đài.

-
Được rồi. Lần này, nếu các cậu lại có cảm giác lo sợ, mình muốn các cậu đi
chậm, một cách trang nghiêm cho xứng với các cậu. Các cậu sẽ dừng lại dọc đường
để xem cảm giác có giảm hay không.

-
Chậm! - Peter cười khẩy. - Một
cách trang nghiêm cho xứng...

-
Mà có thể các cậu sẽ không cảm nhận gì cả bởi vì các cậu sẽ đi vào chiều mai.
Các cậu sẽ xem xét toàn bộ lâu đài. Vào lúc chiều hôm, nếu thích, các cậu có
thể chờ gần cửa vào, để xem cảm giác lo sợ có lan truyền đến đó không.

-
Chỉ có vậy thôi! - Peter nói.

Bob
thở phào nhẹ nhõm.

-
Ngày mai, - Bob tuyên bố, - mình
không rảnh. Mình làm việc ở thư viện cả ngày, và cả ngày mốt nữa.

-
Mình cũng bận, - Peter khẳng định. - Ở nhà cần mình. Rất tiếc cậu ạ,
nhưng không được. Xin cậu nhận lời xin lỗi.

Hannibal
Jones véo môi dưới.

-
Nếu thế, - Hannibal nói, - thì chúng ta buộc phải thay đổi kế
hoạch.

-
Chính là điều mà hai đứa mình muốn chứng minh cho cậu thấy, Peter la lên.

-
Các cậu còn vài giờ nữa trước khi mặt trời lặn. Các cậu sẽ ăn tối thật nhanh
rồi các cậu sẽ thám hiểm lâu đài ngày hôm nay. Rõ
chưa?

Chương 12: Con
ma xanh

-
Tại sao, - Peter thắc mắc, - mỗi khi bọn mình tranh luận, thì
Babal luôn luôn thắng?

-
Có thể nói là cậu ấy thắng ván này mười chọi lại không! - Bob nói quá lên.

Trước
mặt hai cậu, Lâu Đài Kinh Hoàng đứng sững, cao tít trên mõm đá. Các tháp, các
cửa sổ vỡ, lớp cây nho phủ vài chỗ, tất cả hiện lên rõ ràng dưới ánh nắng.

Bob
rùng mình.

-
Có lẽ nên vào nhà - Bob nói khẽ. - Hai
tiếng nữa mặt trời lặn. Trời sẽ tối trước khi bọn mình kịp kêu trời.

Peter
nhìn lại phía sau. Bị khuất sau khúc quẹo, Warrington đang chờ cùng xe ôtô Warrington có giúp Bob trèo qua
những khối đá to nhất, sau đó chú đã buộc phải quay lại coi xe.

-
Cậu nghĩ lần này Skinny có theo bọn mình không?

-
Không, - Bob trả lời. - Mình đã nhìn đường. Mà Babal
tin chắc là hắn sẽ không dám trở lại quanh lâu đài.

-
Vậy phải nói là bọn mình can đảm hơn hắn! - Peter buồn rầu nói.

Peter
vẫn mang máy ghi âm, còn Bob đeo máy ảnh. Ngoài ra, hai cậu còn trang bị đèn
pin gắn ở dây thắt lưng.

Hai cậu băng qua sân và hiên. Cửa lớn
đóng.

-
Kỳ quá, - Peter nói. - Mình chắc chắn là Skinny bỏ cửa mở
lúc hắn chạy ào ra.

-
Chắc là gió thổi đóng cửa lại - Bob đáp.

Peter
xoay thử tay cầm. Cánh cửa mở ra với tiếng cọt kẹt kéo dài khiến hai cậu giật
mình.

-
Bản lề bị sét, - Bob nói. - Không có gì phải căng thẳng.

-
Ai nói mình căng thẳng? - Peter trả lời.

Hai cậu bước vào tiền sảnh, để cửa
mở. Phía bên hông, có một căn phòng rộng lớn, trang bị theo kiểu xưa cổ, có bàn
ghế chạm khắc và một lò sưởi to tướng. Babal đã ra lệnh thám hiểm và chụp hình,
Bob không thấy phòng này có gì đặc biệt lắm, nhưng cậu vẫn chụp hình.

Sau
đó, hai cậu đi qua phòng hình tròn, phòng Tiếng Vang. Trông phòng khá thảm thê,
với những bộ áo giáp trọn vẹn dựng đứng trong các hốc tường và những bức tranh
hình Stephen Terrill treo đầy tường. Nhưng một tia nắng xuyên qua cửa sổ đầy
bụi trên cầu thang mang lại một nét làm vững lòng.

-
Bọn mình sẽ tưởng tượng là bọn mình đang đi trong viện bảo tàng, Bob đề nghị.
Cậu cũng biết trong viện bảo tàng thế nào rồi: không có gì phải sợ cả.

-
Đồng ý - Peter nói. - Mà nơi này cũng giống viện
bảo tàng: cũ kỹ và chết chóc.

-
Chết chóc, chết chóc, chóc, chóc... - các
bức tường đáp lại.

-
Ồ, tiếng vang. Mình không thích cái này, - Bob la lên.

-
Cái này! Cái này! - Tiếng Vang nói
theo.

-
Đi sang bên này. - Peter khuyên. - Tiếng
vang chỉ có khi ta đứng ở giữa.

Bob
làm theo ngay. Cậu luôn thích đùa với tiếng
vang trên núi, nhưng cậu không hề muốn nghịch ngợm với tiếng vang của Lâu Đài
Kinh Hoàng.

-
Ta hãy xem xét các bức tranh - Bob đề nghị. - Bức
tranh nào nhìn cậu với con mắt sống động?

-
Bức này - Peter trả lời và chỉ vào chân dung của tên hải tặc chột mắt. Bỗng
nhiên con mắt sống động đã biến thành con mắt vẽ.

-
Ta hãy xem gần hơn - Bob quyết định. - Cậu
trèo lên cái ghế này đi: có thể cậu sẽ tháo bức tranh xuống được.

Peter
đặt chiếc ghế bằng gỗ chạm khắc dưới bức chân dung. Nhưng cả với phần nối thêm
như vậy, cậu cũng không với tới khung nổi.

-
Phía trên có một hành lang - Bob nói, - và
các bức tranh đều treo bằng dây cáp qua hành lang ấy. Nếu bọn mình leo lên trên
đó, bọn mình có thể kéo khung lên, cậu có nghĩ thế không?

Peter
định bước xuống ghế, còn Bob tiến hai bước về phía cầu thang. Ngay lúc đó, Bob
cảm thấy có ai đó chụp lấy sợi dây máy ảnh đang đeo trên vai và nhìn thấy một
hình bóng vĩ đại đứng dậy trong một cái hốc tường ngay bên cạnh cậu. Cậu khiếp
sợ hét lên và phóng ra cửa.

Cậu
không đi xa được. Dây máy ảnh kéo cậu về phía sau trở lại: cậu bị mất thăng
bằng và trượt té xuống nền đất bằng đá hoa cương. Khi té xuống Bob nhìn thấy
cái hình bóng vĩ đại nhào xuống chỗ mình. Đó là một nhân vật mặc áo giáp từ đầu
đến chân và hươ cây kiếm, kiếm sắp chẻ đầu Bob làm đôi.

Bob
lăn sang một bên. Cây kiếm va vào nền đất, gây tiếng ồn rất lớn, đúng vào chỗ
mà Bob nằm một khoảng khắc sớm hơn. Đến lượt nó, nhân vật áo giáp cũng sà
xuống, gây tiếng ồn như một thùng đồ hộp chạy xuống bờ dốc.

Trong
thời gian đó máy ảnh tuột ra khỏi vai Bob. Không còn bị cái gì níu lại nữa. Bob
tiếp tục tự trượt trên đá hoa cương đến khi đụng phải bức tường cản dừng lại.
Tưởng mình bị rượt đuổi, Bob liếc nhìn đằng sau. Điều Bob thấy khiến cậu dựng
tóc gáy.

Cái
đầu của người áo giáp đút rời khỏi thân thể
và đang lăn qua căn phòng...

Khi
nhìn kỹ hơn, Bob nhận thấy là bộ áo giáp trống
rỗng và mũ chiến cũng vậy. Mũ chiến bị rời khỏi áo giáp khi toàn bộ rớt xuống
đất.

Bob
đứng dậy và phủi người cẩn thận. Máy ảnh của cậu đang nằm dưới đất, dây đeo vẫn bị mắc vào
các mắc thép của áo giáp. Bob lượm máy lên và chụp tấm ảnh chớp nhoáng Peter
đang đứng trên ghế ôm bụng cười.

-
Hình con ma buồn cười, tức hồn ma hớn hở của Lâu Đài Kinh Hoàng, - Bob thuyết minh. - Anh bạn Babal của ta chắc chắn sẽ
rất thích.

-
Xin lỗi nhe Bob - Peter la lên và lau nước mắt. - Chính
cậu cũng sẽ cười nếu cậu có thể tự thấy cậu đang lôi kéo theo mình cái bộ áo giáp
cũ kỹ kia.

Bob
chụp hình bộ áo giáp bị sét hết một nửa, vài phút trước đây bộ áo giáp đứng
trên cái ghế nhỏ trong hóc tường, còn giờ thì chỉ là những bộ phận rời. Sau đó
cậu chụp hình bức chân dung tên hải tặc và nhiều bức tranh khác.

-
Khi nào cậu cười xong rồi, có thể cậu sẽ nhận thấy là ở đây có một cánh cửa mà
bọn mình không để ý - cuối cùng Bob nói. - Có
cả tấm bảng trên đó, có đề - cậu phải lé mắt để đọc ra phần chữ khắc trên tấm
bảng đồng - "Phòng chiếu".

Peter
đến xem.

-
Ba kể rằng thời trung cổ mọi ngôi sao điện ảnh đều có phòng chiếu riêng - Peter
giải thích. - Như thế họ có thể chiếu phim
của mình cho bạn bè xem. Cậu muốn vào không?

Bob
kéo tay cầm. Cửa mở ra khó khăn y như bị ai giữ lại ở phía bên kia. Một luồng
khí ấm, hôi mốc, thoát ra. Trong phòng tối đen, tối đen như trong ruột của con
cá sấu.

Peter
bật đèn pin lên. Trong chùm sáng hẹp, hai cậu có thể nhìn thấy rằng phòng chiếu
có kích thước rất lớn. Khoảng một trăm chiếc ghế bọc nhung xếp thành hàng. Cuối
phòng có cái khối mờ nhạt của cây đàn organ vĩ đại.

- Y
như rạp chiếu phim thật, - Peter
nói. - Cậu nhìn cây đàn organ kia!
Nó lớn hơn đàn của ông Jones mua gấp mười lần. Ta đến xem đi.

Bob
cũng thử bật đèn pin, nhưng có lẽ cậu đã làm vở đèn khi té bởi vì đèn không
sáng nữa. May thay, đèn của Peter đủ sáng. Hai cậu qua phòng chiếu, hướng về
cây đàn organ của Stephen Terrill.

Hai
cậu không hề cảm thấy lo lắng. Sự cố bộ áo giáp đã làm cho cả hai thư giản.

Cây
đàn organ cũ kỹ, với mấy ống tube vĩ đại lên đến tận trần nhà, bị phủ đầy bụi
bậm và màn nhện. Hai cậu chụp tấm hình cho Hannibal.

Peter
và Bob đi vòng căn phòng. Ghế nhung lông bị hư hỏng nhiều. Ở chỗ màn ảnh chỉ
còn trơ trọi vài khúc vải trắng. Ở trong phòng càng lâu, hai cậu cảm thấy không
khí càng ấm hơn, và mùi mốc nồng hơn.

- Ở
đây khong còn gì để xem cả -
Peter nhận xét. - Ta hãy lên lầu.

Hai
cậu rời phòng chiếu và trở về phòng Tiếng vang. Tại đó, hai cậu leo lên thang
lầu dọc tường, hình vòng cung. Giữa đường, nơi mặt trời xuyên qua cửa sổ đầy
bụi, hai cậu dừng lại để nhìn ra ngoài. Sườn dốc thẳng dứng của vực hẻm đen
dựng đứng ngay bên cạnh.

-
Trước mắt bọn mình chỉ còn hai giờ ánh sáng ban ngày, hay gần hai giờ - Bob
nói. - Nhiều thời gian hơn bọn mình cần để
thám hiểm lâu dài.

-
Vậy ta hãy xem bức tranh - Bob đề nghị. - Bọn
mình hãy nâng nó lên để xem có kỷ xảo gì không.

Khi
đến hành lang, hai cậu nhận thấy rằng các bức tranh được treo trên một thanh
chạy dọc theo bờ dưới của lan can. Hai cậu nắm lấy dây cáp và kéo lên. Tuy
trọng lượng của khung khá nặng, hai cậu nâng bức tranh lên được đủ để đèn pin
có thể chiếu thẳng vào tranh.

Đó
là một bức tranh như mọi bức khác, hơi sáng hơn một chút vì sơn dầu. Và Bob cho
rằng cảm gíac buổi tối ban đầu của Peter
chính là do ánh sáng này, nhưng Peter có vẻ không tin.

-
Con mắt sự thật có vẻ sống động. Thôi cứ cho là mình lầm. Ta hãy cho bức tranh
về chỗ cũ.

Hai
cậu thả dây cáp xuống và leo thang lầu tiếp. Cả hai đã quyết định tham quan lâu
đài một cách có phương pháp, bắt đầu từ trên.

Tầng
này đến tầng khác, cuối cùng hai cậu đến một cái tháp nhỏ hình tròn, dựng thẳng
trên đình toà nhà. Cửa sổ hẹp như lỗ
châu mai, nhưng có kính. Hai cậu nhìn ra ngoài. Từ chỗ đó, hai cậu dứng cao hơn
vực hẻm Đen và chỉ nhìn thấy núi trùng trùng điệp điệp. Bỗng nhiên Peter la
lên:

-
Nhìn kìa! Ăng ten truyền hình!

Peter
nói đúng. Một ăng ten truyền hình đâm nhọn ngay phía trên ngọn sườn gần nhất.
Có lẽ một người dân vực hẻm đặt nó ở đó để nhận các buổi hình rõ hơn.

-
Như vậy là có một vực hẻm khác gần sát đây -
Peter nói. - Nơi này không hoang vắng như
vẻ ban đầu.

-
Trong vùng có hàng chục vực hẻm có người ở -
Bob trả lời. Cậu nhìn xem các sườn dốc như thế nào kìa. Chỉ có sơn dương mói
leo lên đó được. Mà sơn dương chưa chắc gì leo nổi. Bất kỳ ai cũng phải đánh
vòng.

-
Cậu nói đúng- Peter công nhận. - Ta
hãy đi xuống và tìm một cái gì đó sẽ làm cho Hannibal quan tâm.

Ở tầng dưới, hai cậu tìm thấy thư
viện. Hàng trăm quyển sách chất đầy kệ. Có lẽ chính tại đây Stephen đã để lại
bức thông điệp. Có những bức chân dung giống nhử trong phòng Tiếng vang, nhưng
kích thước nhỏ hơn, trang trí trên tường.

-
Ta hãy nhìn gần hơn, - Peter nói.

Mỗi
bức tranh vẽ Stephen Terrill trong một vai diễn nào đó. Hải tặc, tên cướp, ma
chó sói, ma cà rồng, quái vật biển, nhìn vai này đến vai diễn khác hầu như không nhận ra ông.

-
Người ta gọi ông là người có Triệu Bộ Mặt - Bob nhắc lại cho Peter. - Mình rất muốn xem một bộ phim của
ông ấy, Peter ạ. Ủa cái này là cái gì?

Có một
cái quách nằm dài trong hốc tường. Nắp quách đóng lại và có một tấm bảng nhỏ
bằng bạc. Peter chiếu sáng vào tấm bảng và Bob cúi xuống để đọc.

Ông
Hugh Wilson

Di
tặng lại

Phần
chứa đựng trong cái quách

này
cho ông Stephen Terrill

Người
đã giúp ông có được

những
giây phút vui thích!

-
Úi chà! - Peter la lên. - Cậu
nghĩ cái gì trong đây?

-
Có thể có một cái gì đó quý giá?

Hai cậu mở nắp ra, nắp khá nặng. Khi
mở được một nửa, Peter la lên và thả nắp
ra. Nắp rơi xuống gây tiếng đục.

-
Cậu có nhìn thấy giống mình không?

-
Có - Bob nói. - Một bộ xương.

- Một bộ xương trắng bóc, bóng nhẵn,
sáng lên và đang nhăn cười với bọn mình.

-
Chắc là cha Wilson để lại bộ xương của ông cho Terrill để cám ơn về những giây
phút thích thú ý nghĩ kỳ lạ quá. Phải mở hộp ra lại để chụp hình.

Peter
không hứng thú lắm. Bob phải nhắc lại cho cậu rằng bộ xương không thể hại ai
cả. Thế là hai cậu mở nắp ra lại và Bob chụp hình. Bob tin chắc là Hannibal sẽ
hài lòng.

Trong
khi Bob cho quay cuốn phim về và lắp bóng đèn flash khác, Peter đến gần cửa số.

-
Này - cậu nói, - Trời sắp tối rồi.

-
Chắc là mặt trời không nhìn đồng hồ.

Bob
chạy ra cửa sổ, Peter nói đúng. Mặt trời đang biến mất sau ngọn núi. Trời đang
tối dần.

-
Mình quên - Bob la lên. - Trong
vực hẻm, trời luôn tối sớm hơn.

-
Ta chuồn thôi - Peter trả lời. - Mình
không muốn ở lại đây trong bóng tối chút nào.

Hai cậu bước ra thư viện, ra ngoài
hành lang. Ở mỗi hành lang, có một cầu thang. Hai
cậu không nhớ mình lên từ cầu thang nào.

-
Đi cầu thang này đi - Peter đề nghị.

Hai cậu xuống một tầng lầu. Trời tối
đi nhanh chóng. Cầu thang không xuống tiếp nữa. Hai
cậu chạy bên này bên kia. Cuối cùng hai cậu tìm ra một cánh cửa, mở ra thấy một
cầu thang xoáy trôn ốc nhỏ.

-
Bọn mình không phải lên từ ngã này - Bob la lên, - có
lẽ nên trở lên tầng một lại.

-
Cầu thang này đi xuống, bọn mình cũng thế, - Peter
đáp. – Phải nhanh lên

Ngay
khi hai cậu vừa mới thả cánh cửa, nó tự đóng lại tức thì dưới tác động của một
lò xo hai cậu ở lại trong bóng tối tuyệt
đối.

-
Lên trở lại đi - Bob thấy hơi khó chịu, quyết định. - Mình không thích bóng tối như thế
này. Mình không nhìn thấy cậu.

-
Mình cũng thế. Không phải là thiệt thòi gì lớn lắm... nhưng thôi ta cứ trở lên
đi.

Hai cậu mò đường trở lên. Bob nắm lấy
tay cầm cánh cửa và thử xoay.

Cánh
cửa kẹt cứng.

-
Chắc là cửa tự động đóng lại từ phía bên này. - Bob
nói và cố gắng giữ bình tĩnh. - Dù
có thích hay không, bọn mình phải đi xuống.

-
Phải chi có chút ánh sáng, -
Peter đáp. - À, mà đầu óc mình để đâu vậy?
Có đèn pin mà!

-
Vậy thì bật lên đi. Mình có cảm giác màu đen càng lúc càng đen hơn.

-
Mình nhầm rồi, - Peter nói bằng một giọng
không vững tâm. - Mình không có đèn pin. Chắc
là mình để quên trên cái quách rồi.

-
May quá! - Bob nói mỉa. - Còn
mình thì làm vỡ đèn lúc cái bộ áo giáp kia lao xuống đầu mình!

-
Cậu có chắc nó bị vỡ không? - đưa mình xem nào.

Suốt
một phút, Peter nện một trận đòn dữ dội cho cái đèn pin. Cuối cùng nó phát được
ánh sáng yếu ớt.

-
Công tắc xấu - Peter bình luận. - Nó
không sáng hơn đèn cầy. Còn hơn là không có. Đi thôi.

Hai cậu đi xuống cầu thang nhanh hơn.

Peter
rọi đường bằng cây đèn pin không chiếu sáng được bao nhiêu. Đến lúc không còn
bậc thềm nữa, hai cậu nghĩ rằng có lẽ đã xuống đến tầng trệt rồi. Hai cậu đang ở trong một căn phòng
vuông nhỏ, có hai cánh cửa. Sẽ mở thử cửa nào đây? Hai cậu vẫn còn đang phân vân, thì
Peter nắm lấy cánh tay Bob.

-
Nghe này. Cậu có nghe thấy không?

Bob
lắng nghe.

Đâu
đó có tiếng cây đàn organ.

Tiếng
organ rất kỳ lạ, rên rĩ và hổn hển... có lẽ là cây đàn organ trong phòng chiếu!
Bob nhận thấy mình đã đạt đến tình trạng hết sức căng thẳng mà Hannibal đã nói
đến.

-
Tiếng nhạc từ chỗ này - Peter thì thầm và chỉ một trong hai cánh cửa.

-
Vậy thì ta hãy chuồn ngã này - Bob trả lời và chỉ cánh cửa kia.

-
Không - Peter đáp. - Vì cậy đàn Organ nằm trong phòng chiếu và
phòng chiếu gần cửa ra. Nếu bọn mình đi hướng khác, bọn mình có thể bị lạc
đường hoàn toàn. Thà vậy còn hơn là bị lạc.

Peter
cương quyết mở cánh cửa do cậu chọn và bước vào một chỗ giống như tiền sảnh tối
tăm. Bob đi theo nắm tay bạn.

Hai cậu càng tiến tới, càng nghe
tiếng nhạc rõ hơn, tuy nhiên tiếng nhạc vẫn kỳ lạ như thế, đầy tiếng than khóc
và kêu rên.

Bob
bước lên vì Peter kéo cậu về phía trước, nhưng cậu càng lại gần tiếng nhạc, sự
căng thẳng của cậu càng gia tăng. Cuối cùng, Peter đầy một cánh cửa và hai thám
tử vào trong phòng chiếu.

ánh
sáng yêu ớt của đèn pin cho phép nhìn được lưng tựa của ghế. Ở cuối phòng, phía cây đàn organ,
một cái gì đó giống như bong bóng màu xanh đang lơ lững giữa không khí và hơi
óng ánh một chút, trong khi cây đàn organ phát ra tiếng thở dài cọt kẹt của nó.

-
Ma Xanh! - Bob thở hổn hển nói.

Khi
đó sự căng thẳng cực độ của cậu biến thành cơn hoảng loạn thuần tuý, y như
Hannibal đã mong đợi.

Hai thám tử phi nước đại qua căn
phòng, về hướng cửa ra. Peter đẩy cánh cửa. Hai
cậu ra phòng Tiếng Vang. Không phân vân một giây, hai cậu lao ra cửa lớn, vẫn
còn mở, và chạy ra sân hiên.

Nhưng
do có dụng cụ chỉnh hình đeo ở chân. Bob vẫn còn hơi lê chân. Ngón chân cậu
đụng phải một tấm đan hơi nhô lên, rồi cậu nằm dài trên một đống lá khô do gió
tích tụ lại ở một góc sân hiên. Cậu tìm cách ẩn núp ngay vào đám lá. Tuy nhiên,
Peter không nhìn thấy gì cả và vẫn tiếp tục chạy trốn.

Dưới
đống lá, Bob thở hổn hển như một cái máy hơi, còn tim cậu đập mạnh hơn cả một
cái máy nén. Khi cậu phát hiện về tiếng ồn mà cậu gây ra, cậu nín thờ, rồi
trong sự im lặng tiếp theo sau, cậu nghe tiếng con Ma Xanh đi tìm cậu, bằng
những bước chân lén lút, bằng cách lướt ngắn hầu như không thể nhận thấy được.
Và con Ma ấy, nó cũng thở! Nó thở hổn hển không đều, nghe ran và rùng rợn.

Báo cáo nội dung xấu