Lâu đài kinh hoàng - Chương 13 - 14

Chương 13: Biểu
tượng của ba thám tử

-
Rồi chuyện gì xảy ra sau khi con Ma Xanh chạm vào vai cậu, hả Bob?

Chính
Hannibal vừa đặt ra câu hỏi này. Sau ba
ngày, lần đầu tiên, ba cậu mới tập họp lại được ở
bộ chỉ huy. Thật vậy, Peter đã cùng cha
mẹ đi thăm lâu đài mấy người em họ Ở San Franciscọ Bob đã bị quá tải công việc,
vì một phụ tá thư viện khác bị bệnh, còn Hannibal đã dành thời gian chữa cho
cái chân và đọc sách.

-
Sao, - Hannibal hỏi lại, - chuyện gì xảy ra?

Dường
như Bob không muốn kể tiếp câu chuyện lắm.

- Ý cậu nói: chuyện gì xảy ra sau khi
mình la lên hả?

-
Phải.

-
Sao cậu không hỏi Peter đi cậu ấy cũng có mặt ở đó.

-
Được, Peter ơi, chuyện gì xảy ra?

-
Khi nhận thấy rằng Bob không còn chạy theo mình nữa, mình quay lại tìm Bob. Cậu
ấy đang nằm trong đống lá khô, nên mình nắm lấy vai cậu ấy để đỡ cậu ấy ngồi
dậy. Nhưng Bob vẫn tiếp tục giãy giụa và hét: "Ma Xanh, mày hãy quay về
nơi từ đâu mày đến, nếu không coi chừng đấy". Mình phải mất đến năm phút
để trấn an cậu ấy và giải thích cho cậu ấy là chính mình thở mạnh do mình bị
mệt vì chạy nhiều. Phải giữ cậu ấy lâu nên mình bị đau cả hai tay.

-
Cậu thì quay trở lại để giúp bạn, còn Bob thì muốn nện một trận đòn cho con Ma
Xanh. Hai cậu coi vậy cũng dũng cảm
lắm đấy chứ - thám tử trưởng tuyên bố. Rồi khi hai cậu ngưng vật lộn với nhau
thì hai cậu phát hiện ra một điều: mọi cảm giác hoảng sợ đã biết mất, đúng
không?

Peter
và Bob thất vọng nhìn nhau. Làm thế nào Babal đoán ra được chuyện này? Hai cậu định thông báo bất ngờ cho
Hannibal!

-
Phải! - Peter công nhận. - Không hề hoảng sợ gì nữa.

-
Nói cách khác, cảm giác đặc biệt này không lan truyền ra ngoài lâu đài,
Hannibal nói vẻ khá hài lòng. Đây là một phát hiện khá lý thú.

-
Thật sao?

-
Thật, - Hannibal đáp. - Chắc là hình xong rồi đó. Peter ơi,
cậu làm ơn vào phòng tối lấy hình đi trong khi mình đóng cửa sổ lại? Chú Titus
làm ồn quá!

Hannibal
đóng cửa sổ thông gió trên nóc bộ chỉ huy lại, và Peter mang đến những tấm hình
mà Bob đã chụp ở lâu đài; hình còn hơi ươn ướt nhưng đã rõ.

Hannibal
xem xét hình qua kính lúp, rồi chuyển cho hai phụ tá xem. Cậu có vẻ đặc biệt
chú ý đến những tấm chụp trong thư viện của Stephen Terrill và những tấm hình
chụp bộ áo giáp mà Bob đã làm rơi.

-
Cộng việc tốt lắm, Bob ạ - cuối cùng sếp
nói. - Trừ một điểm. Trong đây mình không
thấy con Ma Xanh đang chơi đàn organ.

-
Sao! Bộ cậu tưởng mình sẽ chụp con Ma Xanh à? Thưa ngài Ma, ngài làm ơn cho tôi
chụp một pô, cười lên nào?

-
Không ai có thể làm được - Peter nói thêm. - Làm
sao giải thích cho cậu nhỉ? Không khí đầy hoảng sợ...
Cả cậu, nếu ở đó, cũng không thể...

-
Có thể - Hannibal công nhận. -
Khi mình đang sợ, rất khó hành động bình tĩnh. Tuy nhiên, nếu có tấm hình sẽ
giúp chúng ta rất nhiều trong việc giải bí ẩn này.

Peter
và Bob không trả lời. Trong ba
ngày, Hannibal đã có thời gian suy nghĩ nhiều và cậu chưa trình bày những kết
luận mà cậu đã đạt được.

-
Các cậu thấy không - cuối cùng Hannibal nói, - có một chuyện hết sức bất thường
trong cuộc phiêu lưu của các cậu. Ma Xanh đã hiện ra trước mắt các cậu vào ban
ngày.

-
Nhưng bên trong, tối lắm! - Peter trả lời.

-
Nhưng bên ngoài, mặt trời vẫn chưa lặn. Chưa bao giờ có ai đã nhìn thấy những
hiện tượng siêu tự nhiên ở Lâu Đài Kinh Hoàng trước khi trời tối. Bây giờ ta
hãy xem hình báo cho chúng ta điều gì. Trước hết, xem tấm này.

Hannibal
chỉ tấm hình bộ áo giáp.

- Áo giáp có vẻ bóng, hầu như không
sét.

-
Có nhiều chỗ sét - Bob lưu ý. - Nhưng nhìn chung thì không nhiều.

Bây
giờ ta hãy xem những tấm về thư viện ông Terrill. Sách và tranh gần như không có bụi.

-
Ồ! Cũng có ít bụi - Peter trả lời. - Không
có hàng tấm bụi, nhưng vẫn có.

-
Hừm! Rồi bộ xương trong quách. Qùa di chúc thật kỳ cục!

Đúng
lúc đó, toàn bộ bộ chỉ huy bị rung lên ở móng. Một
cây sắt tựa vào đó rớt xuống.

-
Mình tưởng trận động đất! - Peter nói.

-
Ta nên bế mạc cuộc họp, lỡ chú Titus đàn bài quốc ca - Hannibal nói. - Nhưng trước hết các cậu hãy cầm lấy
cái này.

Hannibal
đưa cho mỗi bạn một viên phấn dài, phấn xanh dương cho Peter và xanh lá cây cho
Bob.

-
Để làm gì? - Peter hỏi.

-
Để nhận dạng vết đường đi của chúng ta qua biểu tượng của ba Thám Tử Trẻ.

Hannibal
lấy một viên phấn trắng vẽ một dấu chấm hỏi lớn trên tường.

-
Cái này có nghĩa, cậu giải thích, rằng một trong ba
Thám Tử Trẻ đã đi qua đây. Màu trắng cho chúng ta biết là thám tử trưởng. Dấu
chấm hỏi xanh dương chỉ thám tử
phó, và dấu xanh lá cây chỉ lưu trữ
viên của chúng ta. Nếu mình nghĩ ra sớm hơn,
thì các cậu đâu có bị lạc trong Lâu Đài Kinh Hoàng. Các cậu đã có thể báo về
đường đi của mình bằng những dấu chấm hỏi và tìm đường lãi dễ dàng.

-
Úi chà! Cậu nói đúng - Peter công
nhận.

Peter
và Bob hứa sẽ tuân theo chỉ đạo của Hannibal.

-
Còn một chuyện nhỏ - Hannibal nói. - Mình
có gọi điện cho ông Alfred Hitchcock. Henrietta báo cho mình biết là sáng mai,
ông Hitchcock triệu tập cuộc họp lớn với toàn bộ tham mưu để quyết định xem bộ
phim sắp tới sẽ quay ở Anh quốc hay không, trong một ngôi nhà xác nhận là có ma
thật sự. Điều này có nghĩa là chúng ta phải báo cáo về công tác ngay ngày mai.
Nói cách khác...

-
Không, không và không! - Peter ngắt lời. - Mình
sẽ không đi. Mình coi Lâu Đài Kinh Hoàng như có ma và mình không cần xác nhận
gì cả.

-
Mình đã có thời gian suy nghĩ - Hannibal bình tĩnh nói tiếp, - và mình đã đi đến những kết luận cần
phải xác minh. Mà các cậu đều biết, chúng ta buộc phải làm việc theo nhịp độ
gia tăng; nên các cậu xin phép cha mẹ tối nay về trễ.

-
Đúng vậy, tối nay, chúng ta sẽ tấn công lần cuối cùng vào bí mật của Lâu Đài
Kinh Hoàng.

Chương 14: Con
ma và tấm gương

Toàn
bộ khối Lâu Đài Kinh Hoàng dựng sững trong màn đêm. Không có trăng. Chỉ có vài
ngôi sao đâm thủng bóng đêm đang bao quanh Peter và Hannibal.

-
Đêm rồi - Hannibal nói. -
Vào thôi.

Peter
nắm chặt hơn cái đèn pin vừa mới mua, mạnh hơn cái bỏ lại thư viện, trên kia.

Hai
cậu bước lên cái bực thềm dẫn lên sân hiên và băng qua hết sân. Hannibal đi còn
hơi khập khiễng do chân còn đau và còn băng. Bên cạnh hai cậu, là con thú, hoảng sợ vì nghe tiếng
người bước vang dội trong đêm, phóng ra khỏi chỗ ẩn náo của nó.

-Tên
này hiểu, nó bỏ đi - Peter bình luận.

Hannibal
không trả lời. Cậu kéo tay cầm lên cửa. Cửa không mở.

-
Peter ơi, giúp mình với. Có cái gì bị kẹt.

Đến
lượt mình, Peter nắm lấy tay cầm to bằng đồng. Tay cầm rớt ra ngay và nằm lại
trong tay cậu. Hai thám tử ngã ngửa ra phía sau.

-
Cậu đè mình!- Peter thở hổn hển. - Cậu
xê ra nếu không mình bị nghẹt thở mất.

Hannibal
to tướng lăn sang một bên, Peter ngồi dậy và sờ nắn thân thể:

-
Không bị gãy gì cả - cậu thông báo.

Trong
lúc đó, Hannibal đang xem xét tay cầm bằng đèn pin.

-
Nhìn này - cậu nói. - Đai ốc giữ chặt tay cầm bị mở
lỏng.

-
Có gì đâu - Peter lầm bầm. - Mười
ngày nay bọn mình không ngừng quay cái tay cầm này. Chắc chân vít bị mòn rồi.

-
Hừm! - Hannibal nói. - Mình, thì tự hỏi không biết
đai ốc có cố tình bị xiết lỏng ra không.

-
Ai lại bày ra trò đùa như thế? Dù sao,
điều rỏ ràng là bọn mình không thể vào được. Thành ra, tốt nhất là nên về ngay.

-
Không đúng, chúng ta không thể đi vào
được bằng cửa. Chúng ta sẽ thử vào bằng cửa sổ.


khoảng nửa chục cửa sổ lớn nhìn ra sân hiên. Năm cửa sổ đầu tiên bị khoá lại.
Cửa sổ thứ sau hé mở. Sau cửa sổ là bóng tối
bí hiểm.

Tuy
nhiên, khi đèn của Hannibal chiếu vào, bóng tối cũng đỡ bí hiểm hơn, đèn của
Hannibal quét sáng lên một cái bàn dài có ghế xung quanh. Cuối bàn nhìn thấy
chén dĩa.

-
Phòng ăn - Hannibal nói khẽ. - Vào
đi.

Cả hai
bước vào. Đèn pin của hai cậu làm hiện lên những cái ghế bằng gỗ chạm, một cái
bàn đồ sộ bằng gỗ dái ngựa, tủ buffet to tướng. Tường được lát gỗ hoàn toàn.

-
Có nhiều cửa - Hannibal lưu ý. -
Chúng ta sẽ bắt đầu bằng cửa nào đây?

-
Mình nghi... ái!

Peter
vừa mới quay lại và cái cậu nhìn thấy đủ là nguyên nhân của tiếng kêu nghẹn
ngào.

một
người phụ nữ, mặc chiếc áo dài rộng, giống như loại áo người ta hay mặc cách
đây ba trăm năm, đang đứng phía sau hai cậu và nhìn chằm chằm vào hai cậu với
vẻ mặt buồn bã vô cùng. Có một sợi dây đang thắt quanh cổ của cô ta. Đầu dây thòng xuống đến chân cô. Tay cô giấu trong tay áo.

Peter
bám vào áo vét Hannibal.

-
Chuyện gì vậy? - thám tử trưởng hỏi.

-
Nhìn... nhìn, bọn... bọn mình không có... có một mình ở đây... đây. Bọn mình...
mình có bạn... bạn, - thám tử phó nói lắp.

Đến
lượt Hannibal cũng quay lại và Peter cảm thấy bạn cũng cứng đờ người lại. Điều
này chứng tỏ rằng Hannibal cũng nhìn thấy người phụ nữ có sợi dây, tức là cô
không phải là hậu quả của sự ảo ảnh... Cô vẫn nhìn hai cậu, không cử động,
không thở... Peter dễ dàng đoán ra cô là ai: hồn ma của cô gái mà ông Rex kể,
cô đã thà treo cổ hơn là phải lấy người mình không yêu.

Một thời gian lâu, hai cậu đứng đờ
ra. Ma hiện hình vẫn im lặng và đứng yên.

-
Cậu sẽ chĩa đèn vào cô ấy khi mình nói đến ba -
Hannibal nói khẽ. Một, hai, ba!

Hai đèn pin chiếu vào con ma, ma biến mất ngay, một cách im lặng như đã
đến. Ở chỗ trước kia người phụ nữ treo cỗ đứng, giờ chỉ nhìn thấy một tấm gương
vĩ đại, gương phản chiếu lại ánh sáng đèn pin của hai cậu thám tử.

-
Tấm gương! - Peter la lên. Vậy là cô ấy ở phía sau bọn mình.

Cậu
quay ngoắt lại, dùng đèn quét căn phòng. Nhưng phòng trống không.

-
Cô ấy đi rồi, - thám tử nhận thấy. - Và mình cũng đi luôn.

-
Khoan đã! Thám tử trưởng trả lời và nắm lấy cổ tay bạn. Rõ ràng chúng ta đã
nhìn thấy một con ma hiện hình trong tấm gương. Nhưng có thể chúng ta lầm.
Chúng ta đã sai lầm khi hành động vội vã như vậy. Đáng lẽ chúng ta phải dành
thời gian nhiều hơn để nghiên cứu hiện tượng.

-
Thời gian nhiều hơn hả? - Peter
la lên. - Vậy sao cậu không chụp hình
hiện tượng của cậu? Cậu cầm máy ảnh mà. Chính cậu mới là một hiện tượng!

-
Cậu nói đúng. - Hannibal bực tức công nhận. - Mình quên chụp hình.

-
Để làm gì? Cậu có biết người ta chưa phát minh ra phim ảnh nhạy cảm với ma
không?

-
Mình còn biết là ma không phản chiếu lại trong gương. Mà con ma này có, trừ phi
chính nó nằm trong gương. Mình rất muốn xem nó hiện hình lần thứ hai.

-
Mình thì không muốn - Peter đáp. - Cậu
cần gì nữa? Bọn mình đã chứng minh được rằng Lâu Đài Kinh Hoàng có ma. Cậu gọi điện cho ông Hitchcock rồi
bọn mình hãy đi chơi bóng chày.

-
Cuộc điều tra của chúng ta chỉ mới bắt đầu - sếp nói. - Chúng ta còn rất nhiều thứ phải phát
hiện ra. Chúng ta hãy tiếp tục thám hiểm. Lần này mình sẽ không quên sử dụng
máy ảnh. Mình rất muốn có tấm ảnh con Ma Xanh đang chơi trên cây đàn organ cũ
kỹ hư hỏng.

Sự
bình thản của Hannibal làm cho Peter bình tĩnh trở lại và Peter nhún vai:

-
Thôi được rồi. Nhưng sao cậu không đánh dấu lộ trình của bọn mình bằng phấn?

-
Phải! - Hannibal la lên. - Thêm
một chi tiết mình quên nữa. Mình sẽ chỉnh sự sơ ý này ngay tức khắc.

Hannibal
vẽ dấu chấm hỏi lớn trên trụ vòm cửa sổ nơi hai cậu đã vào. Cậu vẽ thêm dấu
khắc trên bàn, cẩn thận không làm trầy bẩn, và một dấu thứ ba trên tấm gương.

-
Như vậy - cậu giải thích, - nếu
Bob và Warrington đi tìm chúng ta, hai người sẽ chú ý đến những điểm đánh dấu
này.

Để
cho phấn in lên gương được, Hannibal ấn vào bằng toàn bộ sức lực của các ngón
tay.

-
Này! - Peter la lên.- Warrington và Bob chỉ đi tìm
bọn mình nếu như bọn mình biến mất hoàn toàn mà!

Hannibal
không trả lời.

Dưới
sức ấn của bàn tay cậu, tấm gương đang im lặng xoay, như một cánh cửa. Phía
sau, có một hành lang đâm sâu vào lòng Lâu Đài Kinh Hoàng.

Báo cáo nội dung xấu