34. 2201: "Goodbye! I love you" - Phần 1
2201: “GOODBYE! I LOVE YOU”
Năm 2201…
Một kẻ sống trong phi thuyền bên ngoài vũ trụ xa xăm…
Một kẻ ở lại Trái Đất chờ đợi từng ngày…
Tình yêu của hai con người đó mong manh như sợi chỉ…
Chưa từng hứa hẹn, chưa từng bày tỏ, mối dây yêu-thương giữa họ có tiếp
tục tồn tại qua việc chờ đợi?
Khoảng cách về không gian, thời gian và những cú gọi ngắn ngủi mà năm
tháng, thậm chí vài năm, mới đến với nhau một lần… Liệu, những điều này có chia
cắt họ?
2201: “Goodbye! I love You!” – câu chuyện tình mang bối cảnh giả tưởng sẽ
cho bạn thấy, nhiều lúc, tình yêu đủ sức vượt qua các giới hạn lớn lao nhất mà
con người có thể nghĩ…
***
Trong tương lai xa, bước qua năm 2140, hệ sinh thái của Trái Đất bị hủy
họai nghiêm trọng và con người không thể tiếp tục sống. Các nhà khoa học sau
nhiều năm dài nghiên cứu, đã tạo ra những phi thuyền khổng lồ làm nơi ở mới cho
mấy trăm triệu người (dân số lúc này đã giảm nhiều). Và, cuộc di dân quy mô lớn
bắt đầu diễn ra vào năm 2201…
Một nhóm khoa học thiếu niên gồm năm người, tình nguyện ở lại để hoàn
thành kế hoạch khởi động các phi thuyền. Nhưng chuyện không may xảy đến lúc họ
lên tàu cứu hộ, một vụ va chạm mạnh khiến con tàu hư hỏng và rơi xuống mặt đất
khi chưa bay được bao xa.
Năm thiếu niên đó may mắn thoát chết. Và, họ đành ở lại Trái Đất chờ đợi
được cứu sống. Trong khoảng thời gian này, họ phải giữ liên lạc với trung tâm
Không gian Quốc gia bằng máy truyền tín hiệu với những tần số đứt quãng để các
nhà khoa học nắm được tọa độ vị trí của họ rồi đưa tàu cứu hộ đến.
Thế nhưng, cú va chạm đã khiến cho khoảng cách vũ trụ giữa những phi
thuyền và Trái Đất bị vỡ, tạo thành một cái hố xoáy... Các nhà khoa học phải
nghiên cứu làm cách nào đưa tàu cứu hộ vượt qua hố xoáy đó.
Chính vì vậy, cơ hội được cứu của năm nhà khoa học thiếu niên trở nên
mong manh vô vàn... Họ phải chờ đợi bao lâu?
Trong khi ấy, tín hiệu liên lạc càng ngày càng yếu và có nguy cơ biến
mất...
Giữa vũ trụ bao la cùng sự rộng lớn của nỗi sợ hãi, một tình yêu không
lời hứa hẹn đã-đang dần hình thành mối dây liên kết...
Dẫu thế, sự chờ đợi có giúp họ vượt qua những ngăn cản bất tận mà không
gian lẫn thời gian mang lại...
***
Ở Trái Đất, liệu anh có nghe được giọng hát của em đang vượt qua những vì
sao, đến bên anh?
...
“Alo! Cậu nghe chứ? Sóng bắt đầu yếu rồi!” – Vệ Thủy gõ gõ vào phone nghe
đeo trên tai, hỏi qua thiết bị micro ngay miệng.
Bên kia đầu dây, giọng một người con trai vang lên khá nhỏ, kèm theo
những âm thanh rồ rồ – dấu hiệu của việc tín hiệu sắp mất.
“Ừm... còn. Vậy cậu muốn nói gì nữa không?”
“Ờ, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, Phong Lữ. Không khí ở Trái Đất kinh
khủng lắm.”
“Mình biết. Cậu cũng vậy, tối đi ngủ nhớ đắp chăn kẻo cảm.”
Lời dặn dò của Phong Lữ bất giác khiến Vệ Thủy thấy buồn buồn. Lát sau,
cô tiếp:
“Tạm biệt cậu!”
“Tạm biệt c...”
Phong Lữ chưa dứt câu là Tít! Tít! Cuộc gọi tự động kết thúc. Chính xác
là tín hiệu đã mất. Vệ Thủy thở dài chán nản rồi tháo phone nghe ra, đặt lên
bàn. Lần nào cũng thế, lời tạm biệt của Phong Lữ luôn bị đứt quãng. Dù biết vẫn
chỉ là “Tạm biệt cậu!” nhưng cô gái muốn được nghe cho hết bởi phải năm tháng
sau, cô mới có thể liên lạc lại với cậu bạn.
Vệ Thủy đưa mắt nhìn ra bên ngoài qua lớp kính hình tròn nhỏ và chỉ thấy
duy nhất màn đen bao phủ cùng vài vì sao nhấp nháy. Cô đang ở trong một phi
thuyền treo lơ lửng giữa vũ trụ. Đã gần hai năm rồi cô không được thấy ánh nắng
mặt trời. Tất cả mọi người rời khỏi Trái Đất đúng 744 ngày thêm 4 giờ 25 phút.
Điều đó đồng nghĩa, cô đã không hít thở oxi tự nhiên trong ngần ấy ngày. Sống ở
đây chỉ thở oxi nhân tạo.
Nhưng nói gì thì nói, Vệ Thủy như vậy cũng đỡ hơn Phong Lữ rất nhiều.
Hiện, cậu vẫn còn bị “giam” ở Trái Đất và hít không khí ô nhiễm. Cô mong sao,
các nhà khoa học mau mau tìm cách đưa tàu cứu hộ vượt qua hố xoáy kia đến chỗ
người con trai mình yêu, giải cứu cậu cùng bốn người nọ.
Ánh mắt Vệ Thủy bỗng chốc buồn thăm thẳm, chắc còn sâu hơn cả hố xoáy
nữa. Thật lòng cô nghĩ, niềm mong mỏi của mình sẽ rất lâu mới thành...
***
Dưới Trái Đất, trên vùng đất cằn cõi toàn gió cát và những làn khói bụi
mù mịt mờ mờ, Phong Lữ buồn bã tháo phone nghe xuống. Bên cạnh, cô gái mái tóc
tém đen tuyền, nhìn cậu với ánh mắt khá lạnh lùng, hỏi:
“Mất tín hiệu à?”
Phong Lữ quay qua, gật đầu:
“Ờ. Nhưng mình cũng đã kịp tạm biệt cậu ấy. Còn cậu, Mẫu Đơn?”
“Mình chưa kịp nghe anh trai nói tạm biệt...” – Mẫu Đơn nói nhạt, kéo nhẹ
micro xuống.
Trông hai người bạn sầu não, đối diện, một anh chàng tóc dựng đứng, trông
vẻ là người hay đùa, cất tiếng an ủi:
“Thôi, ráng chờ mấy tháng sau nói chuyện tiếp. Ăn đi!”
Dứt lời, cậu đưa hai mẩu bánh mì khô khốc cho bạn.
“Cám ơn, Vạn Niên!” – Hai người nọ cùng đồng thanh nói với anh chàng tóc
dựng đứng.
Phong Lữ chưa kịp đưa bánh mì lên miệng thì đúng lúc, có hai bóng người
chậm rãi đi lại. Một người đeo kính, người còn lại nhìn khá chững chạc nên
trông cậu cứ như là anh trai của cả nhóm.
“Thăm dò tình hình sao rồi, Thạch Trúc?” – Mẫu Đơn nhai nhóp nhép, hướng
mắt vào cậu đeo kính.
Thạch Trúc đẩy nhẹ cặp kính cận dày cuộm, đăm chiêu nhìn miếng bánh mì
hệt kiểu nó là điều khiến mình bận tâm:
“Chẳng gì khác. Nhìn đi đâu cũng chỉ có bụi, ô nhiễm và rác. Gọi là thăm
dò tình hình nhưng giống như mình với Tuyết Tùng đi xem mấy ổ rác khổng lồ.”
Tuyết Tùng, đã chững chạc còn dịu dàng nữa, mỉm cười với đồng đội:
“Tóm lại, mình nghĩ sẽ không có gì mới đâu. Hành tinh này chỉ còn lại năm
chúng ta...”
“Phải, thật kinh khủng!” – Thạch Trúc vô cùng rầu rĩ.
Thấy không gian giữa mọi người bỗng dưng buồn tẻ, Phong Lữ liền cất
giọng, động viên:
“Đừng nản lòng, chỉ mới qua hai năm thôi. Thế nào chúng ta cũng sẽ được
cứu.”
Những người nọ nhìn nhau. Tuy câu nói này đã nghe đi nghe lại hàng ngàn
lần nhưng họ vẫn cảm giác lòng nhẹ nhõm, yên tâm hơn.
“Không bàn chuyện này nữa. Phong Lữ, cậu gọi cho bạn gái thế nào?” –
Tuyết Tùng nhìn sang cậu bạn có dáng người nhỏ nhất, quan tâm.
Gãi đầu, Phong Lữ đáp với vẻ hơi lúng túng:
“Ừm... không phải bạn gái, mình và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường.”
“Xạo!” – Vạn Niên cười giễu. – “Khi nãy gọi điện, thấy cậu hớn hở tíu tít
quá chừng!”
Nhận ra gương mặt đang đỏ cùng dáng vẻ ngượng ngùng của Phong Lữ, Tuyết
Tùng vỗ nhẹ vai cậu, ân cần bảo:
“Nói được những điều cần nói là tốt rồi. Mẫu Đơn thì sao? Anh cậu vẫn
khỏe chứ?”
Mẫu Đơn, nuốt phần bánh cuối cùng vào miệng, phủi phủi tay, nói:
“Ổng mạnh như voi. Anh bảo nhớ mình lắm...”
Đột ngột, Thạch Trúc chen vào, bẻ lái vấn đề sang chuyện của bản thân:
“Ban nãy, may là mình liên lạc sớm với mẹ. Tín hiệu lần này yếu hơn mọi
khi.”
Quan sát cuộc trò chuyện vui vẻ của bốn người bạn, Phong Lữ cười nhẹ rồi
từ từ ngước lên nhìn bầu trời đêm đầy sao. Cậu tự hỏi, không biết Vệ Thủy đã
ngủ chưa. Mới vừa nói chuyện với nhau cách đây chưa đầy một tiếng mà giờ cậu đã
nhớ cô kinh khủng.
Phong Lữ và Vệ Thủy quen nhau năm cấp II. Cả hai rất thân thiết vì hợp
tính. Ban đầu chỉ là bạn bè nhưng về sau, Phong Lữ nhận ra mình thích cô gái đó
từ lúc nào chẳng hay. Cậu chưa bày tỏ tình cảm nhưng cũng không có ý định làm
việc đó. Suy nghĩ của cậu đơn giản và có thể coi là hơi buồn cười: cậu muốn hai
người cứ tiếp tục làm bạn, chí ít bề ngoài là thế. Còn về vấn đề tình yêu, anh
chàng giỏi khoa học này lại hy vọng, bản thân sẽ có một mối tình đặc biệt với
Vệ Thủy. Nôm na rằng, Phong Lữ không thích kiểu nói lời yêu rồi hẹn hò, đi
chơi, nắm tay, hôn nhau... đại loại giống các cặp tình nhân khác. Cậu thích chờ
đợi tình yêu đến thật nhẹ nhàng và chỉ cần trái tim hai người luôn hướng về
nhau là đủ.
Những tháng ngày ở bên cạnh Vệ Thủy, Phong Lữ hạnh phúc lắm. Cậu cùng cô
đi học về rồi bàn chuyện khoa học, tương lai Trái Đất. Hoặc lúc trời đổ mưa,
hai người chạy thục mạng vào mái hiên gần đó, đứng trú và cùng im lặng nhìn
những giọt nước buốt giá đang rơi đều. Có những khi cả hai ở lại trường muộn
một tí vì trực lớp. Tiếng thời gian trôi, tiếng chổi quét lùa, tiếng lau bảng,
những hạt bụi phấn và nhiều thứ khác nữa đã tạo nên ký ức đẹp đẽ, nuôi dưỡng
tâm hồn hai con người chưa một lần nắm tay, chưa hôn, chưa trao nhau ánh mắt
thân thiết đó. Tình bạn kỳ diệu của Phong Lữ, Vệ Thủy còn thể hiện qua những
bức phác họa ngộ nghĩnh, giọng cười đùa hồn nhiên và nhiều lần ở bên cạnh nhau
dù không nói gì nhưng cả hai vẫn thấy nỗi cô đơn được lấp đầy.
Là vậy đấy. Thế thôi. Rất bình dị, giản đơn, thân thuộc.
Phong Lữ cảm nhận, một sự liên kết mơ hồ nhưng vô cùng chắc chắn đã hình
thành giữa mình và Vệ Thủy. Đặc biệt là từ hai năm trước khi cậu cùng bốn người
bạn bị chôn chặt tại Trái Đất, thì mối dây kết nối hai người càng rõ ràng hơn.
Nó vượt khỏi mặt đất, xuyên qua vũ trụ rộng lớn ngoài kia và không điều gì ngăn
cản được. Cậu nghĩ, hẳn, Vệ Thủy cũng có cảm tưởng giống mình...
Phong Lữ vẫn chẳng rời mắt khỏi mấy vì sao ngày càng xa dần. Cậu chỉ muốn
nhìn về nơi có Vệ Thủy, để nói với cô câu chúc ngủ ngon!
***
Kết thúc buổi học hơi nhàm chán, Vệ Thủy thu xếp sách vở, chuẩn bị về. Dù
ở trên những phi thuyền nhưng học sinh vẫn tiếp tục học trong các căn phòng
rộng rãi. Mọi người đang cố gắng để cuộc sống của mình trên “ngôi nhà chung”
này vẫn như cũ lúc còn sống tại Trái Đất.
Vừa rời bàn, Vệ Thủy chợt nghe cuộc nói chuyện của ba cô bạn cùng lớp
đứng cách đó mấy chiếc bàn. Vấn đề họ đang đề cập chính là tình hình của năm
nhà khoa học thiếu niên...
“Không rõ bây giờ họ thế nào?” – Cô nữ sinh đầu tiên lên tiếng, vẻ thắc
mắc.
“Cũng tội thật! Hai năm bị bỏ lại Trái Đất ô nhiễm như vậy, chắc họ bệnh
mất.”
Cô thứ hai vừa dứt là cô thứ ba đã mau chóng tiếp:
“Mong các nhà khoa học mau mau tìm cách đưa tàu cứu hộ vượt qua lỗ xoáy
đến cứu họ. Nếu không, mình sợ họ sẽ chết!”
Lời suy đoán cuối cùng đó khiến Vệ Thủy bỗng dưng xuất hiện nỗi sợ hãi.
Tay siết chặt chiếc cặp, cô gái rời khỏi lớp học.
Về nhà, vừa vào phòng là Vệ Thủy đã đeo phone nghe vào và bấm số gọi cho
Phong Lữ. Thế nhưng vô ích, chẳng hề có bất kỳ tín hiệu kết nối. Không âm thanh
nào vang bên tai cô. Dù mỗi ngày luôn kiểm tra nhưng cô gái hiểu sẽ không thể
có phép màu... Cô lại phải chờ năm tháng sau mới được nói chuyện với Phong Lữ.
Hạ phone nghe xuống, đôi mắt Vệ Thủy buồn da diết. Cô thích Phong Lữ.
Phải!... Và đáng ra, ngày cuối cùng di dân, cô nên ngăn cậu đừng tình nguyện ở
lại. Cô nhớ mãi hình ảnh cậu mỉm cười, vẫy tay chào mình. Tiếp đến, bóng dáng
cậu nhỏ dần khi cô từ trên phi thuyền nhìn xuống mặt đất. Lúc đó, người con gái
mười bảy ấy mới chợt nhận ra tiếng nói thật của trái tim.
Vệ Thủy từ từ gục mặt xuống bàn. Cô sợ lắm. Mong nhớ cậu bạn càng nhiều
thì nỗi sợ càng lớn. Khoảng cách rộng lớn của vũ trụ bao la ngoài kia như bóp
nghẹt tim cô.
...
Hôm sau vào lớp, Vệ Thủy đang mở cặp lấy sách thì bỗng dưng có ai đó đặt
lên bàn một cuốn tập. Ngước lên, cô bắt gặp gương mặt thân thiện của cậu bạn
cùng lớp, Dương Liễu.
“Hôm qua cậu bỏ quên tập Hóa nên mình giữ giúp định sáng nay đưa lại
cậu.” – Dương Liễu cười bảo.
Vệ Thủy cầm tập xem, đúng là của cô. Nói lời cám ơn xong, cô gái tiếp tục
hành động lấy sách ban nãy. Thấy vậy, Dương Liễu ngồi xuống bên cạnh, cố bắt
chuyện:
“Cậu làm bài tập Toán thầy cho chưa?”
Vệ Thủy khẽ gật đầu, tuyệt nhiên vẫn chẳng nhìn anh chàng. Trông biểu
hiện hơi thất vọng trên mặt Dương Liễu cũng đủ hiểu, cậu đang có ý với cô bạn.
“Hình như, cậu có người bạn là một trong năm nhà khoa học thiếu niên còn
đang mắc kẹt ở Trái Đất?” – Dương Liễu chợt nghĩ ra đề tài khiến cô gái này
quan tâm.
Đúng như dự đoán của Dương Liễu, Vệ Thủy đã ngừng công việc lại, chậm rãi
quay qua.
“Sao cậu biết?”
“Ừm, ngày di dân, mình tình cờ thấy cậu luyến tiếc chia tay với cậu bạn
đó.”
Nghe nhắc đến cái ngày không vui ấy thì lòng lại dấy lên nỗi buồn bã, Vệ
Thủy nói khẽ:
“Cậu ấy là bạn rất thân của mình.”
“Vậy ư?” – Dương Liễu không ngạc nhiên lắm. – “Cậu có liên lạc với cậu ấy
lần nào chưa?”
“Có. Suốt hai năm qua, bọn mình nói chuyện với nhau vài lần. Càng lúc,
tín hiệu truyền đến càng yếu và lâu hơn. Mình lo cho cậu ấy.”
Trông dáng vẻ sầu thảm kia, Dương Liễu nhẹ nhàng an ủi:
“Đừng lo! Hai cậu sẽ sớm gặp lại. Cậu đừng mất niềm tin.”
Thoáng im lặng vài giây, Vệ Thủy liền mỉm cười, trả lời nghe chắc chắn:
“Cậu nói đúng. Mình tin sẽ có ngày cậu ấy được cứu. Cám ơn cậu nhiều
lắm.”
Dương Liễu vẫn giữ nụ cười hiền hòa.
Lúc cậu bạn rời khỏi chỗ, Vệ Thủy khẽ khàng đưa mắt nhìn ra tấm kính cửa
sổ tròn. Màn đen thăm thẳm của vũ trụ phủ kín cái nhìn đầy niềm tin đó. Mối dây
liên kết giữa cô và Phong Lữ thêm vững vàng.
***
Năm tháng sau...
“Alo! Phong Lữ!” – Giọng Vệ Thủy mừng rỡ khi bên kia có dấu hiệu liên
lạc.
“Ừm, mình đây. Mấy tháng rồi mới được nghe giọng cậu. Vẫn khỏe chứ?”
“Mình ổn. Còn cậu? Thời tiết Trái Đất khắc nghiệt lắm phải không?”
“Bọn mình ở trong nhà nghiên cứu nên chẳng đến nỗi. Cậu yên tâm, mình sẽ
giữ gìn sức khỏe thật tốt. Việc học của cậu ra sao?”
“Chán lắm!” – Vệ Thủy buông tiếng thở dài. – “Không có cậu bên cạnh mình
học chả còn hứng thú nữa... Chẳng ai bàn chuyện tương lai với mình.”
Giọng cười của Phong Lữ vang nhỏ rồi tiếp đến là tiếng nói dịu dàng.
“Vậy ráng chờ mình lên phi thuyền, khi đó, cậu muốn bàn bao nhiêu ngày
cũng được.”
“OK! Tất nhiên, mình sẽ chờ...”
Cuộc trò chuyện càng trở nên sôi nổi khi người này kể cho người kia biết
về cuộc sống của mình trong mấy tháng qua. Cứ hễ Phong Lữ nói thì Vệ Thủy im
lặng, lắng nghe chăm chú. Ngược lại, đến lượt Vệ Thủy thì Phong Lữ vừa nghe vừa
góp ý. Tóm lại, khoảng thời gian kết nối quý báu đó đã làm hai con người cách
nhau mấy năm ánh sáng này trở nên hạnh phúc vô hạn. Cảm tưởng, sự ngăn cách
rộng lớn giữa họ đã hoàn toàn biến mất.
Khoảng hơn mười lăm phút sau, khi nhận thấy tín hiệu bắt đầu yếu đi, cả
hai tranh thủ nói với nhau vài điều cuối cùng.
“Để kỳ tới, mình kể tiếp cậu nghe. Mình chờ cuộc gọi của cậu!”
“Lần sau mình sẽ gọi trước. Cậu phải giữ gìn sức khỏe đó.”
“Mình biết mà.” – Vệ Thủy thấy thật khó khăn để nói ba từ này. – “Tạm
biệt cậu!”
Đầu dây nọ Phong Lữ chợt lặng im rồi như hiểu chẳng thể kéo dài thêm thời
gian nên cậu bảo thật nhanh:
“Mình nh...”
Tít! Tít! Âm thanh lạnh lùng
vang lên bên tai Vệ Thủy khi chưa kịp nghe lời Phong Lữ định nói. Sự hụt
hẫng và nỗi trống trải kéo đến chiếm ngự cơ thể bất động của cô gái. Lòng
nặng trĩu niềm đau, cô nhắm mắt, kéo nhẹ phone nghe xuống vai.
Lần này giống hệt lần trước, ngay cả lời tạm biệt Phong Lữ gửi đến Vệ
Thủy mà thời gian cũng không thể dài ra thêm ít giây để cô có thể nghe hết.
Chưa bao giờ, cô thấy dòng chảy vô hình đó lại tàn nhẫn đến như vậy!...
Vệ Thủy sợ hãi vô cùng khi mỗi lần buông phone nghe và bởi, những lúc ấy,
cô thấy mình cô đơn kinh khủng!
***
Quan sát điệu bộ thất thần của Phong Lữ là Mẫu Đơn hiểu ngay. Cô tặc lưỡi
bảo:
“Bộ cả hai có nhiều chuyện để nói lắm hay sao mà không khi nào nói hết
thế? Phải biết rút kinh nghiệm chứ. Giống mình nè, mình mau chóng ngăn ông anh
lắm lời lại để kịp tạm biệt anh ấy. Ổng cũng nói được hết câu yêu mình!”
Phong Lữ gãi đầu soàn soạt, trình bày rõ lý do khiến mình “bê trễ”:
“Vì hồi nãy tự dưng mình chợt nhớ cần nói với cậu ấy một câu trước khi
tạm biệt. Cũng tại mình lưỡng lự lâu quá.”
“Thế thì cậu nhắn tin đi! Chắc tín hiệu vẫn chưa mất hẳn đâu, tin nhắn dễ
truyền hơn cuộc gọi, biết đâu cô ấy sẽ nhận được.”
Đầu óc Phong Lữ “sáng hẳn” khi nghe lời góp ý từ cô bạn. Lập tức, cậu lấy
trong túi ra máy nhắn tin. Đắn đo tới lui, anh chàng khoa học quyết định gõ
ngắn gọn ba từ. Sau khi bấm nút send xong, cậu ngước nhìn bầu trời đêm, lòng
thấy vui vui vì tưởng tượng ra cảnh Vệ Thủy nhận được điều cậu muốn nói.
Bỗng, chất giọng trầm của Mẫu Đơn làm cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu
Phong Lữ:
“Hóa ra, đêm ở Trái Đất còn đẹp quá cậu nhỉ?”
Phong Lữ liền hướng ánh mắt về phía trước. Dẫu khung cảnh khá hoang tàn,
vài làn gió bụi thổi quanh không ngớt, những bãi rác nối đuôi nhau kéo dài
nhưng đêm tối vẫn lung linh nhờ các vì sao lấp lánh xa tít trên cao. Ngồi tại
vùng đất rộng lớn dưới vòm trời mang màu đen huyền hoặc thì còn gì tuyệt hơn.
“Đúng.” – Phong Lữ mỉm cười. – “Giá như mọi người có thể ngắm nhìn bầu
trời đêm nay...”
Cười nhạt, Mẫu Đơn ngẩng mặt lên, chậm rãi từng lời:
“Con người thật ích kỷ! Họ bốc lột, tàn phá, hủy họai Trái Đất đến tận
cùng để rồi sau đó bỏ trốn, phủi sạch trách nhiệm! Họ cứ thế rời khỏi đây, đi
tìm hành tinh mới, bỏ mặc nơi đã nuôi dưỡng và cho mình rất nhiều thứ kỳ diệu.”
“Mẫu Đơn!”
“Này, Phong Lữ!” – Cô gái tóc tém hít sâu một hơi. – “Mình ganh tỵ với
những thế hệ con người trước lắm. Họ được sống trong bầu không khí trong lành,
được ngắm nhìn những dãy núi tuyết phủ, được nghe chim hót, được thấy vô vàn
cảnh đẹp và màu xanh cây cỏ... Còn chúng ta, thế hệ sinh sau, phải sống trong
các tòa nhà bọc kính, không dám ra ngoài vì ô nhiễm, không có được cảm giác mát
mẻ khi giơ tay ra hứng lấy từng giọt mưa, không thể đứng trên cao để gió mơn
trớn da mặt. Tất cả xúc cảm đó mình cảm giác như bị tước đoạt!”
Nói đến đấy, Mẫu Đơn cúi đầu vì sự xúc động làm giọng lạc hẳn. Bên cạnh,
mí mắt Phong Lữ chùng xuống, lòng hòa cùng nỗi buồn bất tận với cô bạn. Bởi,
cậu nhớ lời ông ngoại từng nói: “Không có hành tinh nào đẹp như Trái Đất đâu
cháu ạ! Vì, nó là tình yêu của Thượng Đế! Là tất cả các kết tinh hoàn mỹ nhất
mà Ngài dành cho chúng ta!”Bố mẹ chết do nhiễm phóng xạ, cậu chỉ còn mỗi ông
ngoại. Sống gần trăm tuổi và ông hay kể cho cháu trai duy nhất nghe cuộc sống
lúc nhỏ của mình. Ông rất yêu thiên nhiên. Yêu từng cơn gió nhẹ nhàng trưa hè,
yêu từng chiếc lá mùa thu, yêu tiếng dòng suối chảy, yêu âm thanh con sóng đập
vào bãi cát, yêu màu nắng trải mình lên cỏ xanh mà ông hay gọi là “màu ký ức”,
yêu cảm giác hít thở không khí trong lành đến căng lồng ngực... Nhiều, nhiều
lắm tình yêu ông dành cho Trái Đất. Nhưng tiếc thay, cậu lại không có được
những cảm giác như thế.
Sinh ra và lớn lên khi hệ sinh thái Trái Đất bị hủy họai nặng nề, Phong
Lữ cùng những đứa trẻ đồng trang lứa chỉ biết nhìn cảnh vật xung quanh qua lớp
kính bọc trong suốt của nhà mình. Mỗi ngày đến trường cũng là việc khó khăn.
Nhìn đâu cũng chỉ thấy khói đen, rác thải, bụi đất phủ đầy, không bóng cây.
Thậm chí, mưa xuống còn chẳng dám tắm vì độ axit cao. Phong Lữ không tài nào
hình dung được, bốn mùa của Trái Đất sẽ thế nào. Biển xanh trời cao là ra
sao... Cậu không thấy gì ngoài sự lụi tàn!
Đó quả là một thiệt thòi to lớn cho những thế hệ sau.
Còn đắm chìm trong nỗi niềm của bản thân thì cả hai chợt nghe âm thanh
nói chuyện vang lên từ phía sau. Hai người quay lại thì thấy ba cậu bạn đang
vừa đi vừa bàn vấn đề gì đó rất quan trọng. Trông nét mặt lo lắng của họ thì
Phong Lữ đoán đã có chuyện xảy ra...
“Hai cậu nãy giờ ở ngoài đây à?” – Vạn Niên hỏi khi đến chỗ hai người
bạn.
“Ừm.” – Mẫu Đơn gật đầu. – “Có gì mà các cậu lo dữ vậy?”
Vạn Niên với Thạch Trúc nhìn nhau, khẽ thở dài. Thấy thế, cũng đủ hiểu
tính nghiêm trọng của vấn đề đó rồi.