Tâm hữu bất cam - Chương 57 + 58
Chương 57: Hồi xưa a, có một con heo mẹ sinh ra ba
con heo con, ba con heo con trắng trắng tròn tròn…
Thời gian cách ba
tháng, từ một hồi hôn nhân đi vào một cuộc hôn nhân khác, Chu Thương Thương
nghĩ bản thân rất thần kỳ, càng thần kỳ chính là, còn đặc biệt tự nhiên, tất cả
tự nhiên như là một vở kịch Thượng Đế đã an bài tốt nội dung. Phụ nữ ly dị lại
phụng tử thành hôn, tình cảm của cô tuyệt đối không thể nói là cao thượng, thậm
chí còn sẽ làm cho người khác lên án, thế nhưng thứ hạnh phúc này, cũng có
trước lên xe sau mới mua vé bổ sung.
Từ như gần như xa
đến cuối cùng nước chảy thành sông thành hôn, tuy rằng chỉ qua ba tháng, thế
nhưng Hàn Tranh tuyệt không cảm thấy nhanh, nếu như một người trường kỳ ở vào
lo được lo mất, chỉ cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều bị vô hạn kéo dài, tim bị
treo lên không chỗ an giấc, tựa như người mất ngủ, dù sao cũng nghĩ buổi tối
phá lệ dài, hạnh phúc dường như ánh bình mình sau đêm tối, trước khi ánh bình
minh tới, cứ nghĩ đêm tối không bờ không bến dài dằng dặc.
Hàn Tranh có hơn
nửa tháng thời gian nghỉ kết hôn, theo lý thuyết hẳn là dùng để du lịch tuần
trăng mật, thế nhưng lo lắng cho ba đứa trẻ trong bụng Chu Thương Thương, sợ
mệt cô cùng con, chỉ có thể mang tuần trăng mật dời về sau.
Ngày hôm sau tỉnh
lại, Chu Thương Thương sớm đã ở phòng giữ đồ chọn quần áo, Hàn Tranh tỉnh lại,
Chu Thương Thương đã ngồi chồm hỗm trên đầu giường nhìn anh, Hàn Tranh hí hí
mắt, kêu một tiếng: “Bà xã.”
Chu Thương Thương
hơi lăng một chút, đứng lên kéo rèm cửa sổ ra, nhất thời, ánh dương quang bên
ngoài trút vào phòng.
Hàn Tranh khởi động
thân thể nhìn Chu Thương Thương, ngày hôm nay Chu Thương Thương mặc một chiếc
áo khoác ngoài đỏ thẫm, mang thai hai tháng, áo khoác tu thân mang vòng eo của
cô hiện ra chưa đầy một nắm tay.
Chu Thương Thương
xoay người lại, lôi kéo Hàn Tranh: “Thập Nhất, nhanh ngồi dậy, lát nữa còn phải
cùng ăn điểm tâm với ba mẹ anh nữa.”
Hàn Tranh cười nhìn
cô, ngữ khí lèm nhèm: “Không có việc gì đâu, ngày hôm nay bọn họ khẳng định sẽ
hiểu.”
Chu Thương Thương
lại đẩy đẩy Hàn Tranh: “Không được, nhanh lên một chút đi, ngồi dậy.”
“Được.” Hàn Tranh
phá lệ thỏa mãn nhìn Chu Thương Thương, đáy mắt cất chứa ý cười, lưu loát từ
trên giường đứng lên, sau đó xỏ đôi dép long phượng đỏ thẫm của mình chạy đến
buồng vệ sinh rửa mặt.
Khi Hàn Tranh đánh
răng, Chu Thương Thương đẩy ra cánh cửa thủy tinh in hoa của buồng vệ sinh, dựa
ở cửa nhìn Hàn Tranh, Hàn Tranh trần nửa người trên, miệng đầy bọt kem đánh
răng, xoay mặt qua, cười nhe răng với cô.
Chu Thương Thương
vui vẻ, sau đó vỗ sau lưng Hàn Tranh, do dự một lúc, mở miệng hỏi: “Thập Nhất,
hôn sự của chúng ta có phải rất tổn thương ba anh hay không?”
Hàn Tranh ùng ục
ùng ục súc miệng, tốc chiến tốc thắng cầm một cái khăn trắng lau khóe miệng,
xoay người mang Chu Thương Thương gông cùm xiềng xiếc ở trước bộ ngực trần của
mình: “Cái gì là ba anh ba anh, là ba chúng ta.”
Chu Thương Thương
ngửa đầu, giương mí mắt: “Em hỏi anh chuyện đứng đắn kìa, đừng ngắt lời.”
Hàn Tranh giả ngu
chớp mắt một chút, bởi vì mới rửa mặt, lông mi đen đặc còn lộ vài giọt nước
trong suốt, anh đưa mặt qua, hôn lên miệng Chu Thương Thương, vô cùng thân
thiết thay cô vén tóc ra sau vành tai, hai người dựa vào nhau quá gần, nhiệt khí
nóng rực của Hàn Tranh phun trên gương mặt Chu Thương Thương, ngưa ngứa.
Chu Thương Thương
đẩy Hàn Tranh ra, lo lắng nhìn vào mắt Hàn Tranh.
Hàn Tranh xùy cười
ra tiếng, ngắt mũi của cô: “Em bây giờ là tân nương tử mới lên kiệu hoa... nhăn
nhăn nhó nhó.”
Chu Thương Thương
tức giận vỗ Hàn Tranh một chút, Hàn Tranh vươn tay giữ lấy tay Chu Thương
Thương, mang tay cô dán trong ngực trái của mình, cúi đầu nhìn Chu Thương
Thương: “Thương Thương, anh lấy hồng tâm của mình đảm bảo, anh tuyệt đối sẽ
không cho em ở đây chịu một chút ủy khuất.”
Chu Thương Thương
nhẹ mím môi, ôm Hàn Tranh: “Thập Nhất, em chỉ là không tự tin...”
Hàn Tranh vỗ vỗ đầu
Chu Thương Thương: “Thương Thương, thở một hơi là có thể mang ba đứa không phải
là nên lòng tự tin chật ních sao?”
Vừa dứt lời, Hàn
Tranh “Ai ui” một tiếng, ăn đau nhếch lên chân trái của mình, vẻ mặt đau khổ
nhìn Chu Thương Thương: “Mưu sát chồng a.”
Chu Thương Thương:
“...”
Tân nương tử ăn
cơm... nhai kĩ nuốt chậm.
Bữa cơm đầu tiên
Chu Thương Thương ăn chung với Hàn bộ trưởng, thật là vừa ăn vừa nơm nớp lo sợ.
Hàn gia nguyên bản bốn miệng ăn, thêm cô nữa là năm, nếu như tính luôn ba đứa
trong bụng, là tám nhân khẩu.
Điểm tâm, cả nhà
ngồi vây quanh bên bàn chữ nhật gỗ lim, Hàn bộ trưởng chủ tọa, bên trái là mẹ
Hàn, Hàn thủ trưởng, bên phải là cô và Hàn Tranh.
“Thương Thương, ăn nhiều cháo gạo đen chút, mẹ
đặc biệt bảo nhà bếp hầm cho con.” Mẹ Hàn mở miệng nói.
Chu Thương Thương
ngẩng đầu nở nụ cười với mẹ Hàn: “Cảm ơn mẹ.”
Hàn Tranh nghiên
mặt nhìn Chu Thương Thương, mở miệng: “Ăn không vô đừng cố, phụ nữ có thai phải
ăn ít nhưng nhiều bữa.”
“Đúng vậy đúng
vậy.” Mẹ Hàn cười cười, nhìn Chu Thương Thương lại bỏ thêm một câu: “Vậy ăn ít
chút, nếu như đói bụng, nhất định phải nói với mẹ, mẹ lập tức bảo nhà bếp làm
cho con.”
Chu Thương Thương
hướng về phía mẹ Hàn gật đầu: “Con sẽ, cảm ơn mẹ.”
Lúc này, Hàn bộ
trưởng ho nhẹ một tiếng, mang đôi đũa thả xuống: “Tôi ăn no rồi.”
Mẹ Hàn liếc Hàn bộ
trưởng, nói với bảo mẫu ở phía đối diện: “A Thể, cho tôi thêm một chén cháo
nữa, ngày hôm nay tôi ăn thấy ngon miệng nha.”
Hàn bộ trưởng bị
coi nhẹ, trầm mặc một lúc, nhìn về phía Hàn thủ trưởng: “Lão đại, lát nữa ba
cùng đi với con đến doanh đội.”
Hàn thủ trưởng bị
điểm danh ngẩng đầu: “Ba, con ngày hôm nay phải đến tổng quân khu họp.” Ngụ ý, anh
là không thể cùng ngài đây đi đến doanh đội.
Hàn Tranh thoải mái
nhàn nhã bóc trứng gà, khóe miệng hàm chứa ý cười phá lệ động lòng người, qua
một hồi, trứng gà bóc xong rồi, đưa cho Chu Thương Thương: “Chúng ta lại ăn
thêm cái trứng, bổ sung an-bu-min.”
Chu Thương Thương
vẫn quấn quýt chính mình mang thai là ba bào thai, cũng không biết là cái tâm
lý gì, khi mấy người bà con Hàn gia hiếu kỳ hỏi cô: “Chị dâu trong bụng thật là
ba bào thai sao?” Khi đó, Chu Thương Thương không tự chủ được sẽ đỏ mặt, sau đó
đặc biệt mất tự nhiên gật đầu: “Hẳn là ba đi...”
Cái gì hẳn là ba
đi, có lần bị Hàn Tranh nghe được, đi tới, đưa tay đặt trên vai Chu Thương
Thương, đối mặt với mấy người anh em họ hiếu kỳ lôi ra nói đùa: “Chờ mấy đứa
nhỏ sinh ra, tụi em phải tới giúp anh thay tã, hai anh chị đây bận rộn không
làm được.”
Chờ sau khi ba đứa
trẻ sinh ra...
Mỗi khi tâm tình
bình tĩnh xuống, Chu Thương Thương mỗi lần nghĩ đến hình ảnh đứa trẻ sau khi
sinh, tâm tình cô thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, lại bắt đầu từ trên xuống
dưới phập phồng.
Tuy rằng bác sĩ nói
phải thả lỏng, thế nhưng áp lực cũng theo cái bụng từng chút từng chút nổi lên,
càng ngày càng tăng lên.
Bởi vì áp lực lớn,
Chu Thương Thương hầu như mỗi đêm đều nằm mơ, cảnh trong mơ thiên kì bách quái,
có huyền nghi, ví dụ như cô có lần mơ tới mình phải lâm bồn, sau đó rõ ràng đâu
có ba bào thai chỉ sinh ra một con búp bê...
Cũng có giấc mộng
thần thoại, ví dụ như buổi tối ngày hôm trước mơ tới mình sinh ra ba đứa bé
giống như kỳ lân, trên đỉnh đầu đều có hai cái sừng, sau đó mũ nón cô với Hàn
Tranh đã chuẩn bị tốt toàn bộ đều phải cắt hai cái lỗ...
Càng kì quái hơn,
có lần cô cư nhiên mơ tới mình sinh ra Na Tra, cục cưng mới ra phòng sinh, liền
cưỡi Phong Hỏa Luân ở trên bầu trời bệnh viện bay tới bay lui, phong cách cực
kì.
...
Buổi tối, Chu
Thương Thương thường hay từ trong giấc mộng khiếp sợ tỉnh lại, nếu như là ác
mộng, khó tránh khỏi sẽ oa oa khóc lên.
Hàn Tranh mông mông
lung lung mở mắt ra, tiếng khóc của Chu Thương Thương thoáng cái làm cho anh
giật mình tỉnh giấc, mở đèn, vội vàng ôm Chu Thương Thương: “Thương Thương, sao
thế, lại mơ thấy cái gì rồi?”
Hàn Tranh vừa nói
vừa vỗ lưng Chu Thương Thương: “Không khóc không khóc a, nằm mơ mà thôi...”
Chu Thương Thương
càng khóc càng thấy ủy khuất, sụt sà sụt sịt mở miệng: “Em sinh ra ba quái
vật...”
Hàn Tranh sờ sờ cái
trán đầy mồ hôi của Chu Thương Thương: “Không khóc không khóc, chúng ta sẽ
không sinh ra quái vật, chúng ta là người địa cầu thuần khiết, sẽ không sinh ra
quái vật...”
Chu Thương Thương
mỗi đêm mất ngủ nhiều mộng, thực sự vội muốn chết Hàn Tranh, cái phương pháp gì
cũng đều thử qua, trước khi ngủ cho Chu Thương Thương ly sữa nóng, mỗi đêm bưng
nước nóng cho cô ngâm chân, trước khi ngủ cùng cô nghe nhạc nhẹ... Để cho Chu
Thương Thương không bị áp lực quá lớn, cũng không dám bởi vì những chuyện này
dắt cô đến bệnh viện, chỉ có thể len lén hỏi bác sĩ, bác sĩ khoa phụ sản nói là
người mang thai bởi vì ba bào thai mà làm cho bản thân mình áp lực quá lớn, mà
biện pháp giảm sức ép tốt nhất là người có thai tự mình điều tiết.
Trung y nói: phụ nữ
có thai nhiều mộng tim đập nhanh, là “Tam khí bất túc”, “Tâm huyết”, “Tâm đảm,
“Tâm khí”, cần dưỡng tâm ích khí, dưỡng huyết an thần...
Hàn Tranh càng nghe
càng khó hiểu, lái xe từ bệnh viện trở về, trong ngực có chút oán giận Tống Tử
Quan Âm...
Đồng dạng mỗi đêm
mất ngủ nhiều mộng, tim đập nhanh bất an còn có Trần Uyển Di, cái thai năm
tháng, bụng Trần Uyển Di đã bắt đầu hiện ra, ả triệt để rời khỏi vòng giải trí,
chuyên tâm dưỡng thai.
Nhưng càng dưỡng
càng buồn bực, nguyên nhân là Tô Dần Chính từ lúc mang ả an bài tại trong căn
biệt thự ở ngoại thành, sẽ không có xuất hiện qua.
Di động của hắn đã
tắt máy thật lâu, Trần Uyển Di rốt cục qua nhiều cách hỏi thăm, cuối cùng có
được dãy số của thư ký Tô Dần Chính, gọi điện cho thư ký, thư ký nói: “Tô tổng
trước mắt không ở quốc nội.”
Ả hỏi: “Có thể nói
cho tôi biết Tô tổng đi đâu không?”
Thư ký không nói
hai lời, mang điện thoại cắt đứt.
Trần Uyển Di tức
giận đến sắp nổ phổi, tức giận nằm ở trên sô pha, một lúc lâu, khóc lên.
Trần Uyển Di cũng
có một người bạn vì kết hôn sinh con mà rời khỏi vòng tròn, nữ minh tinh này gả
cũng không tính là tốt, chí ít trong cái vòng tròn này là gả phải cho một người
kém nhất, chồng không phải con nhà quan cũng không phải con nhà giàu, chỉ là một
nhân viên kĩ thuật công trình bình thường.
Trước đây Trần Uyển
Di từng khuyên cô ta, hiện tại lại ước ao như cô ta, trong một tháng này, ả
thường nghĩ, nếu như Tô Dần Chính là một người đàn ông phổ thông thì thật tốt,
hắn có phải là sẽ toàn tâm toàn ý với ả hay không?
Thế nhưng nghĩ vậy,
Trần Uyển Di cũng phải tự hỏi bản thân, nếu như Tô Dần Chính là một người đàn
ông phổ thông, ả sẽ yêu hắn sao?
Có một số việc
không có biện pháp giả thiết, giống vậy ả không có biện pháp giả thiết mình
không đi yêu Tô Dần Chính.
Hàn Tranh đặc biệt
nghiên các loại bách khoa toàn thư mang thai, để giải áp lực cho Chu Thương
Thương, sớm ngày thoát khỏi mất ngủ nhiều mộng quấy nhiễu, dự định thử xem
phương pháp tâm lý trị liệu, tâm bệnh phải có thuốc tu tâm.
Tâm bệnh của Chu Thương
Thương chính là một cái chữ “Ba”.
Phụ nữ có thai vốn
là có áp lực, huống hồ chi là ba bào thai, như vậy làm sao để cho Chu Thương
Thương từ trong đáy lòng thoát khỏi sự quấy nhiễu của cái chữ “Ba” này đây, Hàn
Tranh trầm tư suy nghĩ một đoạn thời gian.
Buổi tối, gió mát
phất phơ, trên ban công phòng tân hôn đốt một ngọn đèn treo màu lam nhạt, trăng
tròn 15, Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương ngồi ở trên ghế dựa, trước hết nghe
chút nhạc nhẹ, từ ‘Canon’ đến ‘Forest
Rhapsody’.
Bên tai là khúc
dương cầm linh hoạt kỳ ảo khiến người tĩnh lặng, trên đỉnh đầu một vầng trăng
sáng.
Ánh trăng mê người,
cây hoa hồng trên ban công tản ra mùi hương nhè nhẹ, trăng tròn hoa đẹp, ngày
lành mỹ cảnh.
Chu Thương Thương
làm tổ trong lòng Hàn Tranh, nhìn Hàn Tranh: “Nhìn đủ rồi chưa?”
“Thương Thương,
đừng như vậy, chúng ta phải thả lỏng tâm tình nhìn một lúc nữa...” Dừng một
chút, “Ngày hôm qua anh nghiên cứu thơ cổ, có một câu đặc biệt thích.”
Chu Thương Thương
ha ha nở nụ cười: “Thơ nói cái gì vậy.”
Hàn Tranh dừng một
chút, đọc ra: “”Sủng nhục bất kinh, nhàn khán đình tiền hoa khai hoa lạc; khứ
lưu vô ý, mạn tùy thiên ngoại vân quyển vân thư.”
Chu Thương Thương
nhìn trời: “Nào có vân quyển vân thư, căn bản toàn là mây đen.” (vân quyển vân
thư: mây cuốn mây bay)
Hàn Tranh ôm ôm Chu
Thương Thương: “Anh nói chính là ngụ ý, lời này có chỗ hay nha, chính là nói
cho chúng ta mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều phải có một tâm thái tốt, phải siêu
nhiên, phải bình tĩnh, cần bình tĩnh...”
Chu Thương Thương
buồn bực cười ra tiếng, tựa đầu ở trong ngực Hàn Tranh.
Hàn Tranh vuốt ve
bụng dưới của cô, thử xem một loại liệu pháp tâm lý tự nghĩ ra khác... phương
pháp suy tưởng tương lai tốt đẹp.
“Thương Thương,
tiếp nữa anh kể cho em nghe một chuyện xưa.”
Chu Thương Thương
nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng.
“Đây là một chuyện
xưa về ba chú heo con.” Hàn Tranh ngoắc ngoắc khóe miệng, thanh âm phá lệ thuần
hậu, ” Hồi xưa a, có một con heo mẹ sinh ra ba con heo con, ba con heo con
trắng trắng tròn tròn...”
Chương 58: What a
fucking day!
“Trong một ngôi làng xa xôi nọ, có một con heo mẹ cùng ba con
heo con đáng yêu...”
Chuyện xưa chỉ nói được khúc đầu, Hàn Tranh liền “Ai ui” một
tiếng, lập tức buồn bực cười ra tiếng, cúi đầu nhìn Chu Thương Thương vẻ mặt
khó chịu, mặt mày tất cả đều là ý cười thư thái: “Đã quên nói, còn có một con
heo ba.”
Chu Thương Thương xoay mặt qua, cũng cúi đầu nở nụ cười.
Hàn Tranh mang Chu Thương Thương điều chỉnh tư thế ngồi, để
cho cô càng thêm thoải mái, sau đó tựa đầu gác trên vai cô, nhẹ nhàng phun ra:
“Thương Thương, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, ba thì ba đi, chúng ta ngẫm
lại xem, chờ khi con sinh ra, chúng ta mua ba cái giường em bé, một loạt bày
ra, tất cả đều là con của chúng ta, lão đại, lão nhị, lão út; hơi lớn một chút,
biết bước đi, ba em bé xếp hàng, bưng chén nhỏ chờ ăn; lại lớn chút, đi học,
vậy càng thêm thú vị, ở trường học ai dám khi dễ con chúng ta a, một đứa bị khi
dễ, hai đứa khác khẳng định xông lên...”
Chu Thương Thương từ từ nhắm hai mắt, Hàn Tranh nói, đoạn đầu
nghe rất hài lòng, đoạn phía sau đánh nhau kia, cô coi như không có nghe thấy.
Hàn Tranh càng nói càng vui vẻ, Chu Thương Thương cũng nghĩ
không ra sức tưởng tượng của Hàn Tranh sẽ phong phú như vậy, vài hình ảnh về ba
đứa trẻ liền từ trong đầu phát ra.
Hàn Tranh vuốt ve bụng cô: “Có vẻ như ngày hôm nay lại lớn
chút.”
Chu Thương Thương: “Ngày hôm nay ăn nhiều táo.”
Hàn Tranh đẩy Chu Thương Thương: “Đo thử chưa?”
Chu Thương Thương lắc đầu: “Không muốn động.” Trên ban công
gió mát quất vào mặt, đắp thảm lông, làm tổ trong lồng ngực ấm áp, Chu Thương
Thương nổi máu lười.
Hàn Tranh tốt tính mang cô đặt ở trên ghế dựa, sau đó trở về
phòng cầm thước dây qua, ngồi xổm trước mặt Chu Thương Thương, ló người qua đo
bụng cho cô.
Làn da Chu Thương Thương nhẵn mịn, nhất là sau khi mang thai,
toàn bộ da trên eo vừa mềm vừa mịn, Hàn Tranh đo đo, lại có chút tâm viên ý mã
lên. (tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ; sớm nắng chiều mưa; thất
thường)
Bàn tay trên lưng càng ngày càng nóng, Hàn Tranh ngồi chồm hổm
trên mặt đất, nâng mắt nhìn Chu Thương Thương: “Thương Thương, anh muốn hôn
em.”
Chu Thương Thương nghiêng đầu nhìn Hàn Tranh, sau đó phát hiện
“Hôn” trong lời nói của Hàn Tranh cùng với sự lý giải của cô tựa hồ không giống
nhau. Đợi tới lúc Hàn Tranh bắt đầu thay đổi hành động, Chu Thương Thương thiếu
chút nữa từ trên ghế dựa nhảy dựng lên.
Chu Thương Thương chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch
nhảy, hai tay cô cầm lấy tay vịn, thần sắc nghiêm nghị ngăn lại Hàn Tranh, biểu
tình nghiêm túc giống như một đạo sĩ: “Hàn Tranh, anh đừng xằng bậy...” Âm cuối
không cẩn thận run rẩy vài cái.
Hàn Tranh ngẩng đầu, đặc biệt xấu xa chớp chớp mắt: “Thương
Thương, anh cái gì cũng không có làm a.”
Đúng, đích thật là cái gì cũng chưa làm, anh chỉ là không cẩn
thận đưa tay với tới dưới áo ngủ cô, không cẩn thận mò lấy bên trong sườn đùi
cô, không cẩn thận...
Chu Thương Thương không được tự nhiên xoay mặt qua.
Hàn Tranh lại phủ người lên, mồm miệng lại tự liếm phi liếm
dây dưa đường nét vành tai cô, hơi thở nóng rực liên miên không dứt phun vẩy
ra, trăng tròn hoa thắm, Chu Thương Thương bị trêu chọc cũng có chút hứng thú
như vậy, chỉ là như trước im lặng không lên tiếng giả bộ làm đạo sĩ.
Hàn Tranh đè thấp thanh âm, giọng điệu dịu dàng lại ngả ngớn
nói: “Thương Thương, có chút tính yêu sẽ không tổn thương đến em bé.”
Chu Thương Thương tâm viên ý mã “Ừ” một tiếng, Hàn Tranh đưa
mặt qua, cắn cắn khóe miệng cô, cắn một lúc, đầu lưỡi liền chảy đi vào, cuồn
cuộn quấn lên đầu lưỡi Chu Thương Thương, mút lấy.
Chu Thương Thương càng thêm tâm viên ý mã, đẩy ra Hàn Tranh:
“Thập Nhất, về phòng trước, có chút lạnh.”
Hàn Tranh rời khỏi miệng Chu Thương Thương, khóe miệng chảy ra
một sợi nước bọt màu trắng bạc, anh lần nữa liếm liếm môi Chu Thương Thương,
sau đó mang cô ôm lấy, hướng vào bên trong đi đến.
Trở lại gian phòng, Hàn Tranh tiếp tục thân mật, Chu Thương
Thương bị anh hôn đến thân thể một trận mềm mại một trận tê dại, cả người giống
như cái rây, run lên run lên.
Qua một lúc, Hàn Tranh lại bắt đầu nghiêm mặt nắm tay Chu
Thương Thương sờ soạn xuống thân dưới của mình, nơi đó sớm đã nổi lên gân xanh,
cứng rắn lại nóng hổi, nắm ở trong lòng bàn tay, vừa nhảy vừa nhảy.
Hàn Tranh ở bên tai Chu Thương Thương nhẹ nhàng nói: “Thương
Thương, giúp anh chút, có được hay không...”
Chu Thương Thương trầm mặc mà chống đỡ, Hàn Tranh đã nắm tay
cô, từng chút từng chút vuốt ve.
Đã lâu không có làm, cho dù không phải là cái loại tính yêu
nguyên thủy này, lúc đi ra, Hàn Tranh cũng có loại thỏa mãn trước nay chưa từng
có, khi kết thúc còn ôm Chu Thương Thương: “Thương Thương ngoan, thực sự là
sung sướng chết anh.”
Hàn Tranh trước mang Chu Thương Thương vệ sinh sạch sẽ, sau đó
lại vào phòng vệ sinh tắm lại một lần, lúc đi ra, Chu Thương Thương đã ngủ, Hàn
Tranh nhẹ tay nhẹ chân nằm thẳng bên cạnh Chu Thương Thương.
Hàn Tranh tựa ở đầu giường, có chút ngủ không yên, không biết
có phải bởi vì giống đực tinh hoàn chứa đựng nhiều quá hay không, tuy rằng vừa
phóng ra một chút, anh vẫn còn có chút phiền lòng.
Nhắm mắt lại, cảm thụ sung sướng vừa nhảy ra lại từng vòng
từng vòng nổi lên, vừa rồi bảo Chu Thương Thương giúp anh, Hàn Tranh cũng sợ
Chu Thương Thương mệt, cho nên tốc chiến tốc thắng mà kết thúc.
Nói như thế nào đây, mở một bữa tiệc, tuy rằng ăn được thịt,
thế nhưng ăn ít a.
Hàn Tranh khô nóng nhìn Chu Thương Thương đã ngủ sâu, lần nữa
đứng lên đi về phía phòng vệ sinh.
Lần thứ hai, dựa vào năm ngón tay cùng sức tưởng tượng, lúc đi
ra tuy rằng không có sảng khoái đầm đìa như lần đầu tiên vậy, nhưng cũng hơi
chút giảm bớt khốn cảnh, tránh khỏi tâm phiền
Bà xã mang thai, thân là chồng, khổ không nói nổi, cái gì là
khổ không nói nổi, chính là có khổ mà nói không nên lời.
Khi Hàn Tranh lần thứ hai nhẹ tay nhẹ chân leo lên trên
giường, đem Chu Thương Thương nhẹ nhàng ôm vào trong lòng mình, chuẩn bị đi vào
giấc ngủ, một tiếng khe khẽ của Chu Thương Thương kêu ra làm cho anh cả người
cứng lại rồi.
Cái gì là khổ không nói nổi, giờ khắc này, Hàn Tranh mới thật
sâu sắc cảm thụ được biểu đạt của cái từ khổ này.
Anh kinh ngạc nhìn Chu Thương Thương đang ngủ say, nghĩ thầm,
Thương Thương ngủ mơ rốt cuộc mơ thấy cái gì, mới có thể kêu ra tên của Tô Dần
Chính đây.
“Dần Chính...” Hai chữ khe khẽ này, tựa như một khối băng,
trong nháy mắt đâm tới trái tim Hàn Tranh.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Tranh thật là hạnh phúc, hạnh
phúc đến thiếu chút nữa đã quên sự tồn tại của Tô Dần Chính, cũng thiếu chút
nữa đã quên mười bốn năm của Chu Thương Thương với Tô Dần Chính, càng thêm
quên, nếu như không có con, Chu Thương Thương căn bản sẽ không cùng anh phụng
tử thành hôn...
Rõ ràng đã tiếp thu tốt sự thực, nhưng giờ khắc này Hàn Tranh có
chút khó có thể đối mặt, rõ ràng trước khi ngủ, anh với cô còn làm chuyện vợ
chồng, ân ái như vậy, thân mật như vậy.
Người sẽ có lòng tham a, anh cúi đầu nhìn Chu Thương Thương,
trong bóng đêm không rõ Chu Thương Thương ngủ rất điềm tĩnh, cô thấy cái mộng
đẹp gì đây, ngay cả vẻ mặt khi ngủ cũng xinh đẹp như vậy.
Hàn Tranh giơ tay chạm chạm mặt Chu Thương Thương, kì thực là
anh tham lam, hạnh phúc bắt đầu tham lam, bắt đầu quên gốc, thế cho nên không
có cam lòng.
Một đêm này, Hàn Tranh nằm ở trên ghế dựa gỗ lê hoa ngoài ban
công hút hơn nửa đêm thuốc, anh nhìn thái dương từ đường chân trời mọc lên, đỏ
rực, bầu trời một mảnh xanh xám, mông mông lung lung.
Từ ghế dựa đứng lên, thấy bảo mẫu trong nhà đi ra cửa lớn, bảo
mẫu đi mua thức ăn.
Đợi lát nữa Chu Thương Thương sẽ tỉnh, Hàn Tranh xoa xoa mặt,
rón ra rón rén thu thập tàn thuốc rơi dưới mặt đất.
Chu Thương Thương thức dậy thì Hàn Tranh cùng Hàn thủ trưởng
đã sớm vòng quanh đường cái chạy vài km, Hàn Tranh trở lại gian phòng, Chu
Thương Thương trong vệ sinh rửa mặt, anh đẩy cửa đi vào, Chu Thương Thương xoay
người: “Chạy bộ buổi sáng?”
Hàn Tranh gật đầu, tiến lên ôm lấy Chu Thương Thương, dán mặt
hỏi cô: “Tối hôm qua ngủ ngon không, còn gặp ác mộng không?”
Nói đến mộng, Chu Thương Thương liền có chút chột dạ, lắc đầu.
Chu Thương Thương sáng sớm thức dậy liền có chút chột dạ, cô
cũng không biết mình sẽ mơ thấy Tô Dần Chính, hơn nữa còn là Tô Dần Chính khi
còn trẻ, giấc mộng rất đơn giản, Tô Dần Chính ở trên bậc thang cao cao đợi cô,
Tô Dần Chính thời niên thiếu mặc bộ đồ thể thao tam diệp thảo màu trắng, vẻ
cười trên mặt rất rõ ràng, hắn đứng ở bậc thang cao cao vẫy tay với cô...
Chu Thương Thương rửa mặt xong, Hàn Tranh ngồi ở trên sô pha
phòng khách xem báo giấy, bởi vì chột dạ, cô đi tới trước mặt Hàn Tranh, vô
cùng thân thiết ngồi ở trên đùi anh, chủ động cho anh một cái good morning
kiss.
Hàn Tranh tính ra cũng phối hợp, chỉ là khi kết thúc nhìn vẻ
mặt xán lạn của Chu Thương Thương, trong ngực lại càng không là cái mùi vị gì.
What a fucking day!
Ngày hôm nay Chu Thương Thương phải khám thai, Hàn Tranh đi
theo làm tùy tùng, lúc Chu Thương Thương làm BC, Hàn Tranh nhìn chằm chằm màn
ba quả cầu trên màn hình, trong ngực ấm áp không ít.
Đỡ Chu Thương Thương đứng lên, bác sĩ nói: “Bọn nhỏ rất khỏe
mạnh, ba bào thai đều phát triển bình thường, nhưng mà vẫn nên cẩn thận chút.”
Hàn Tranh ghi nhớ trong lòng gật gật đầu, khi đỡ Chu Thương
Thương đi ra ngoài, Chu Thương Thương tránh khỏi tay anh: “Thập Nhất, em bây
giờ chưa cần nâng, có thể tự nhiên bước đi...”
Hàn Tranh giương mắt nhìn mấy thai phụ xung quanh, quả nhiên
cần nâng đều là bụng rất to, bụng Chu Thương Thương chỉ là hơi nhô ra, dáng
người cô thon thả, hơn nữa ăn mặc áo len rộng thùng thình, thoạt nhìn lại càng
không giống mang thai, anh nâng cô như vậy, xem như rất kì quái.
Hàn Tranh cười cười:
“Việc này không thể nói như vậy, trong bụng em là ba đứa, theo số lượng mà nói,
quý giá hơn rất nhiều.”
Chu Thương Thương thanh tú động lòng người trừng mắt nhìn Hàn
Tranh một cái: “Anh ở chỗ này chờ em, em qua WC.”
Hàn Tranh đâu chịu, đỡ Chu Thương Thương tới ngoài WC nữ mới
dừng lại bước chân: “Cẩn thận một chút, sàn trơn.”
Chu Thương Thương gật đầu.
Hàn Tranh đứng ở bên ngoài chờ Chu Thương Thương, hấp dẫn
không ít ánh mắt, có chút mất tự nhiên xoay mặt qua, điện thoại di động trong
túi vang lên, anh đi tới hành lang tiếp điện thoại.
Anh lấy ra di động, nhìn hai chữ “Tống Thiến” trên màn hình,
ấn ngắt.
Qua một lúc, một tin nhắn gửi đến, Hàn Tranh mở tin nhắn, nhìn
một cái, ánh mắt xinh đẹp thình lình sâu lại.
Đúng lúc này, một tiếng “Ai ui” từ trong toilet vang lên,
thanh tuyến quen thuộc vang lên làm cho Hàn Tranh thiếu chút nữa hồn phi phách
tán, anh rất nhanh hướng về phía ngọn nguồn tiếng vang chạy đi, đi tới toilet,
bên ngoài đã bị người vây quanh.
“Có mắt hay không hả, còn đụng vào phụ nữ có thai.” Một người
vây xem nói như vậy.
Hàn Tranh chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng đập, anh đẩy ra
đoàn người vây xem, hướng vào bên trong chen đi vào, khi thấy người ở bên trong
thì, âm thầm thở ra một hơi.
Trần Uyển Di mang kính râm do một vị bảo mẫu mập mạp nâng đỡ,
chủ nhân bị người qua đường đụng phải, bảo mẫu muốn đi lên trước lý luận, bị
Trần Uyển Di ngăn cản: “Tôi không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.”
Trần Uyển Di do bảo mẫu đỡ rời đi, mang theo kính râm, tóc dài
áo choàng.
Hàn Tranh dựa lưng trên tường trắng, Chu Thương Thương từ WC
nữ đi ra bồn rửa tay, rửa tay xong đi ra ngoài, thấy Hàn Tranh bên ngoài vẻ mặt
lăng lăng, vỗ xuống vai của anh: “Hoàn hồn a, Thập Nhất.”
Hàn Tranh lấy lại tinh thần, Chu Thương Thương sinh động đứng
ở phía trước anh.
Vài phút trước Hàn Tranh còn trải qua hồn phi phách tán, ôm cổ
Chu Thương Thương: “Thương Thương...”
What a fucking day!