Vòng bảy người - Chương 11
Chương 11:
5P3CI3436-368742
Chu
Quyết ngừng đọc sách, cậu nghi hoặc nhìn hai người Khỉ Còi và Tam Béo, hai
người cũng chẳng hiểu ra sao, song từ trong mắt bọn họ đều lóe ra một loại mê
muội không thể tự thoát ra. Chu Quyết khép sách lại đưa ra câu hỏi: “Tụi mày
nói xem Thúy Nương này có phải có chút cổ quái hay không?”
Tam
Béo từ trong túi quần rút ra một gói thuốc nói: “Đâu chỉ cổ quái, con mẹ nó
nàng chính là Hồng Phất Nữ[1] thần bí a. Nhóm người này... rốt cuộc
có lai lịch gì nhỉ?”
[1]
Nàng thích cầm cây phất trần màu đỏ nên mọi người gọi là Hồng Phất Nữ. Truyện
về cô gái này có nhiều cách nói nên rất bí ẩn. Nhưng nhìn chung nàng là người
thông minh, đa mưu túc trí có mắt nhìn người. Sau này nàng giúp chồng là Lý
Tịnh thành nghiệp lớn.
Khỉ
Còi thấy hai người này không đọc sách nữa, hắn thúc giục nói: “Đừng ngừng lại, tiếp
tục a. Xem tiếp theo đi.”
Nhưng
Chu Quyết còn chưa bắt đầu lật sách, thình lình điện thoại di động truyền đến
một trận tiếng sói tru. Dọa Tam Béo sợ đến vây bỏng tàn thuốc lên mặt, hắn
mắng: “Chu lão Nhị! Thời kỳ căng thẳng vậy mà mày còn đặt nhạc chuông này
hả, mày để đoạn phong ba mật tâm kinh gì gì đó đi, mày không có... tao bắn
bluetooth cho!”
Chu
Quyết ngẩng đầu mắng: “Mẹ kiếp, mày quên bài ‘Khiêu vũ cùng bầy sói’ này là mày
gửi cho tao rồi sao? Bà nội mày nói cứ như mình không phải đầu sỏ?”
Tam
Béo ấp úng nửa ngày không có cách nào cãi lại, Chu Quyết vẻ mặt đại nhân ta
không thèm chấp tiểu nhân như mày đảo mắt lắc lắc đầu với hắn, cậu cầm lấy di
động phát hiện đây là một dãy số xa lạ, do dự chốc lát vẫn nhận điện, đầu dây
bên kia cực kỳ yên tĩnh, chậm rãi. Chu Quyết nghe được tiếng bước chân, cảm
giác có một người từ đàng xa đang đi tới. Chu Quyết quay đầu lại nhìn thoáng
qua hai đứa bạn cậu, hai người đều đang ra hiệu, hỏi có phải Trần Hạo gọi tới
không.
Chu
Quyết chột dạ a lô một tiếng, nhưng đầy dây bên kia không hề truyền đến hồi âm
nào, dần dần tiếng bước chân đình chỉ, ngay sau đó truyền đến một trận tiếng mở
cửa, tiếp theo là đóng cửa. Sau đó là thanh âm xê dịch ghế, phảng phất như có
một người ngồi xuống. Tiếp theo chỉ có thanh âm cực kỳ nhỏ vang lên, phảng phất
như là tiếng hít thở, cùng với thanh âm chất lỏng nhỏ giọt trên mặt đất.
Chu
Quyết nuốt nước bọt, tiếp theo điện thoại di động đột ngột truyền đến thanh âm
tắt máy, điện thoại di động của Chu Quyết thoáng cái tự động tắt. Điều này
khiến Chu Quyết sợ đến một thân mồ hôi lạnh. Cậu liếm môi cố gắng nặn ra một nụ
cười nói với Tam Béo và Khỉ Còi: “Có lẽ... Có lẽ là hết pin rồi.”
Hai
người ậm ừ một tiếng, nhưng trong lòng Chu Quyết biết, pin của điện thoại mình
kỳ thật đầy vạch. Cậu tự an ủi rằng chỉ là chất lượng điện thoại có vấn đề, hơn
nữa hạ quyết tâm muốn mua cái cao cấp hơn. Cậu lén lén lút lút mở điện thoại
lại, bỏ vào túi sách.
Hai
người hỏi: “Vậy trước khi hết pin mày đã nghe được gì? Có phải Trần Hạo không?”
Chu
Quyết đỡ trán nói: “Không biết, không ai nói chuyện, cảm giác như có người tiến
vào sau đó ngồi xuống. Tiếp theo là tắt điện thoại.”
Trên
đầu Tam Béo đều là mồ hôi, vẻ mặt Khỉ Còi thì mờ mịt. Tiếp theo lại truyền ra
một tiếng sói tru nọ, sợ đến ba người đồng thời nhảy dựng, Tam Béo vẻ mặt khóc
tang nhìn điện thoại di động nọ, hắn vỗ khuôn mặt to mọng của mình nói: “Ông
nội của tôi ơi, lão tử sau này cho mày mấy thứ này nữa, tao liền viết chữ Lý
đảo ngược.”
Chu
Quyết tưởng rằng vẫn là loại thanh âm kỳ quái lúc trước, cậu không nói gì, đầu
kia cũng không có thanh âm, mãi qua nửa phút, đầu kia mới truyền đến thanh âm
của Trần Hạo, anh mất hứng nói: “A lô, cậu còn sống không? Đừng mãi thở không
ra tiếng a nhóc.”
Chu
Quyết vừa nghe thanh âm của Trần Hạo, cơ hồ xả toàn bộ khí trong khoang bụng, cậu
thở dài nói: “Thầy, thầy đừng một câu cũng không nói vậy chứ? Thầy không biết
người dọa người sẽ hù chết người sao?”
Trần
Hạo buồn bực nói: “Rốt cuộc là ai dọa ai hả, được rồi, cậu nói cho tôi biết ký
túc xá của các cậu ở đâu? Tôi nhất thời nhớ không nổi chỗ của các cậu.”
Chu
Quyết nói: “306, thầy đi tới tòa nhà xếp sau cùng, bên cạnh có con mương thối
chính là ổ của tụi em.”
Trần
Hạo bị mô tả của cậu chọc cho cười thành tiếng, nhưng tiếp theo anh lại lâm vào
trầm mặc, Chu Quyết phải a lô mấy tiếng, Trần Hạo mới trả lời: “Các cậu đọc
quyển sách kia rồi?”
Lông
tơ của Chu Quyết lại dựng đứng lên, cậu hàm hồ ừ một tiếng, Trần Hạo cũng không
nói gì, chỉ cúp điện thoại. Chu Quyết mơ hồ cảm thấy trong điện thoại tiểu tử
này đã nghe thấy gì đó.
Không
tới năm phút, bọn họ chợt nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, vừa mở cửa nhìn quả
nhiên là Trần Hạo, anh không mang dù, cả người ướt đẫm, tóc dính trước mặt anh
ngược lại có vài phần cảm giác ngang ngạnh, song rất nhanh đôi mắt của anh
chàng đẹp trai ngang ngược này chợt trợn to, con ngươi cơ hồ muốn từ trong vành
mắt anh rớt ra.
Anh
kéo bả vai Chu Quyết, cả người Chu Quyết liền dán trước ngực anh, chợt nghe
thấy phía sau Tam Béo hô một câu oang oang trời đất gì đó, sao thầy liền trước
mặt bọn em cướp người rồi.
Sau
đó Trần Hạo không hề quay đầu lại túm cổ áo Chu Quyết một mạch chạy đi, Chu
Quyết như một con gà nhỏ bị anh túm. Phía sau Tam Béo và Khỉ Còi chạy theo, hai
người không hiểu rõ tình huống lắm, cũng đi theo ra ngoài. Bọn họ theo Trần Hạo
lao xuống lầu, đâm đầu vào trong cơn mưa to bên ngoài. Nước mưa điên cuồng quất
vào mặt bọn họ.
Chu
Quyết vẩy khỏi tay Trần Hạo, lau mặt nói: “Anh tới cùng làm sao vậy? Làm gì mà
kéo chúng tôi đi a.”
Ánh
mắt Trần Hạo cơ hồ như là thấy quỷ, anh chỉ vào cửa sổ ký túc xá trên lầu nói: “Phùng
Tường thật đã chết rồi sao?”
Chu
Quyết gật đầu, song từ trong ánh mắt Trần Hạo, cậu phảng phất như biết hắn hỏi
việc này là ý gì. Lúc này Tam Béo và Khỉ Còi cũng theo xuống tới, bọn họ mắng: “Mẹ
kiếp, mấy người làm gì vậy hả, cầu yêu trong mưa kiểu Plato[2] hả?”
[2]
Plato là một nhà triết học nhà văn của Hy Lạp. Tình yêu kiểu Plato là tình yêu
tốt đẹp nhất, cao thượng nhất ở trên cõi đời này.
Chu
Quyết không nghe lọt tai câu nói nhảm của Tam Béo, cậu hỏi: “Anh rốt cuộc đã
nhìn thấy gì?”
Trần
Hạo muốn châm thuốc, nhưng mưa quá lớn bật lửa vài lần không thành, anh ném
điếu thuốc xuống nói: “Trước đó tôi gọi điện cho cậu, phát hiện trong điện
thoại vẫn luôn có một người ở bên cạnh cậu lặng lẽ nỉ non cái gì tiếp tục đọc, cùng
lên đường. Vòng bảy người một cũng không thể thiếu.”
Chu
Quyết lui lại mấy bước, phía sau Khỉ Còi đỡ lấy cậu. Chu Quyết nói: “Sau đó... Anh
đã nhìn thấy gì?”
Trần
Hạo nói: “Người gọi là Phùng Tường kia hắn ngồi vị trí cạnh song cửa sổ, nhìn
chằm chằm các cậu. Trên đầu của hắn đều là vết thương, máu nhỏ giọt trên sàn
nhà. Trên tay của hắn hình như đều là lông màu đen... Cảm giác như cánh tay khỉ.”
Chợt
nghe thấy Tam Béo phía sau bịch một tiếng, không đứng vững nữa, trực tiếp ngồi
bệt trên mặt đất. Chu Quyết cơ hồ cũng cảm thấy chân nhuyễn choáng đầu, cậu
nói: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Có vẻ như giữa trưa ngày đó, Lão Cửu đi trước
gọi cơm, trong đám đồ ăn sáng chính là cá trích chiên... Chẳng lẽ thật sự sẽ...”
Lại
nghe một tiếng bịch, sức lực để ngồi của Tam Béo cũng bị tháo cạn nằm sấp trên
mặt đất. Cả người run thành một đoàn.
Trần
Hạo nhìn Chu Quyết nói: “Trước tới nhà tôi đi thôi. Xem ra chúng ta nếu không
động thủ, tiếp tục sẽ không còn cơ hội nào cho chúng ta nữa.”
Đề
nghị này là thích hợp nhất hiện tại, bởi vì đích xác không ai dám trở về nữa. Nhưng
Khỉ Còi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nước mưa đánh vào trên mặt hắn, hắn
mím môi cứng ngắc đứng trong mưa nói: “Sách... Sách còn ở trên.”
Tam
Béo rên rỉ hô: “Mày không cầm?”
Khỉ
Còi phẫn nộ trừng Tam Béo, Tam Béo chột dạ không dám nói lời nào. Trần Hạo mím
môi nói: “Sách này sớm muộn cũng quay trở lại bên cạnh chúng ta, mọi người từng
đọc sách đều trốn không thoát. Không cần lo lắng, bây giờ trở về quá mạo hiểm.”
Thế
là bốn người vẫy một chiếc taxi, thẳng đến nhà Trần Hạo, cha mẹ của tiểu tử này
vốn không ở nhà, nhà cửa cũng không tính là nhỏ, ba đại nam nhân Chu Quyết quây
quần ở đây làm tổ một đêm, Trần Hạo lấy ra ba bộ quần áo khô cho bọn họ, chỉ
vào phòng vệ sinh nói: “Đi tắm rửa, nếu không sẽ bị cảm.”
Vì
vậy bốn người thay phiên tắm rửa nước nóng, sau đó anh đưa ba người đến thư
phòng của anh thoải mái ngồi hai tay đan nhau, bắt chéo chân nói: “Tôi đã giải
ra mật mã.”
Ba
người nghe thấy, thoáng run lên. Chu Quyết cười khan nói: “Anh Trần, anh chắc
chứ? Không nói giỡn chứ?”
Trần
Hạo từ trong một ngăn kéo của bàn làm việc lấy ra một xấp giấy, anh viết nhanh
xuống chuỗi mật mã nọ.
“5P-3C-I3436-368742.”
Trần
Hạo vừa viết, vừa thì thầm: “Năm hàng, ba tầng, I3436-368742...”
Bất
quá sau khi anh viết xong lần này, Chu Quyết lập tức ý thức được hàm nghĩa của
chuỗi mã này.
Chu
Quyết kinh hô: “Mã hóa tứ giác! Chị gái anh kỳ thật đang nói vị trí của một
quyển sách!”
Đầu
Chu Quyết lập tức hiểu ra, chuỗi số liệu này đích thật là chị Trần Hạo có khả
năng viết ra nhất. Mã số tứ giác là một trong những phương pháp tra từ thường
dùng trong từ điển Hán ngữ, dùng tối đa 5 chữ số Ả Rập để tiến hành phân loại
chữ Hán.
Cách
tra mã số tứ giác dùng con số từ 0 đến 9 để gán cho nét bút ở bốn góc của mỗi
chữ Hán, có khi ở một vị trí cuối cùng bổ sung thêm số. Kỳ thật là một loại mã
số quản lý mã hóa thường dùng trong thư viện. Dưới tình huống bình thường, sách
mới nhập đều tra mã số tứ giác của tác giả sách mới, sau đó sẽ viết mã số vào
trong sách, thuận tiện tra tìm và quản lý.
Khỉ
Còi chống đầu nhìn mật mã nói: “Mật mã này chẳng lẽ là một quyển sách trong thư
viện Chu Quyết làm thuê?”
Tam
Béo tiếp lời: “Ngày mai đi tìm? Chúng ta chỉ cần tìm được quyển sách kia là có
thể biết tin tức rồi?”
Trần
Hạo quăng bút nói: “Không cần, tôi biết nội dung của quyển sách kia, cho nên
tôi cũng biết chị ấy muốn nói gì với chúng ta.”
Khỉ
Còi và Tam Béo khó hiểu nhìn anh hỏi: “Anh đã đi tìm rồi?”
Trần
Hạo lắc đầu vừa muốn mở miệng, lại bị Chu Quyết ngăn cản, Chu Quyết cảnh giác
nhìn Trần Hạo nói: “Anh Trần, tôi cho rằng tôi nên biết rõ ràng một việc trước.”
Trần
Hạo ừm một tiếng, Chu Quyết nhìn chằm chằm mật mã này nói: “Tôi muốn hỏi chính
là, anh tham gia vào chuyện này, đơn giản là vì chị gái anh?”
Vừa
dứt lời, sau con mắt đồng thời nhìn chằm chằm Chu Quyết, Chu Quyết vẫn như cũ
không chút dao động, cậu nâng vai dùng khăn mặt lau tóc, thay đổi một loại ngữ
khí rất bình thản nói tiếp: “Đầu tiên, chúng tôi chỉ biết chị gái anh mất tích,
việc này không sai, nhưng những thứ khác đều thông qua miệng anh nói ra. Tôi
tin, có chút chuyện dù tôi không nói, nhưng đám bạn tôi không có khả năng im
lặng, đó chính là anh tới cùng đóng vai nhân vật gì trong sự kiện này?
Terminator đến từ tương lai? Chúa cứu thế? Hay là... kẻ chủ mưu? Chúng tôi biết,
anh cũng biết, nhưng anh biết đó, chúng tôi chỉ có thể thông qua giải thích từ
miệng anh. Nói thật tôi nghĩ chuyện khó bề tưởng tượng nổi, lại nguy hiểm như
vậy, người thường sẽ không nhào vào.”
Sau
khi Chu Quyết hờ hững nói xong những lời này, dùng ánh mắt liếc bốn phía, Tam
Béo và Khỉ Còi đều đã đứng bên cạnh cậu, ba người bọn họ liền thành một đường
đối diện Trần Hạo. Mà Chu Quyết vẫn như cũ khống chế ánh mắt và tâm tình của
mình. Còn Trần Hạo vẫn không nhúc nhích nhìn cậu, ánh mắt phi thường bình tĩnh,
không chút gợn sóng. Thậm chí có chút vị đạo thưởng thức và nghiền ngẫm.
Song
phương đều muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra gì đó, nhưng đều không thể làm
được. Cuối cùng Chu Quyết nhẹ giọng cười nói: “Ha ha, kỳ thật tôi cũng không
khác, chỉ là cho rằng anh không phải quá quan tâm đến chuyện này, mà bằng chứng
lại có quá ít.”
Trần
Hạo cười lạnh mở miệng nói: “Cậu tưởng rằng tôi có mục đích khác?”
Chu
Quyết lắc đầu, lần này cậu không cười, mà lấy một loại nhãn thần rất lạnh nhạt
nhìn anh nói: “Tôi không phải tưởng rằng, tôi khẳng định.”
Trần
Hạo nghe nói thế, cư nhiên phốc một cái bật cười, anh cười nhìn Chu Quyết, run
rẩy bả vai nói: “Tôi thật là càng ngày càng thích tiểu tử cậu, cậu thật sự rất
giống chị gái tôi.”
Chu
Quyết nghiêng đầu nói: “Nói vậy là sao?”
Trần
Hạo ngửa mặt về phía sau, thay đổi chân bắt chéo nói: “Không có gì, cậu và chị
gái tôi giống nhau thích dùng một ít lời lẽ cũ rích thử dò xét người, cậu muốn
thử tôi tới cùng có chuyện gì gạt các cậu hay không. Cậu không tin tưởng tôi, cho
nên cậu cần ép buộc tôi thẳng thắn.”
Chu
Quyết nghe thấy lời này của anh, ánh mắt rốt cuộc xẹt qua một tia kinh hãi, bất
quá thần sắc chỉ chợt lóe qua, nhưng không tránh được ánh mắt của Trần Hạo,
Trần Hạo thoáng nở nụ cười với cậu, Chu Quyết biết giả bộ thử nữa cũng không có
nghĩa gì, cậu khó xử cười nói: “Quả nhiên là anh Trần, người từng trải, xem ra
chỉ có thể nói thật với anh, kỳ thật tôi thật sự có chút cảm giác kỳ quái, làm
thế nào anh lại quan tâm đến chuyện này như vậy. Anh khẳng định biết hơn gì đó.
Anh cứ nói cho chúng tôi biết đi, mạng chúng tôi hiện tại xem như ngọn nến
trước gió a.”
Trần
Hạo không ngờ tới tâm tình Chu Quyết có thể chuyển biến nhanh như vậy, bị cậu
đột ngột thẳng thắn, trái lại có chút luống cuống, anh than thở từ trong giá
sách rút ra một quyển, sau đó nói: “Đây chính là nhật ký của chị tôi, cũng là
tin tức duy nhất chị lưu lại cho tôi.”
Chu
Quyết nhìn sách, Trần Hạo ra hiệu bọn họ có thể đọc. Chu Quyết phát hiện quyển
sổ nhật ký này cực kỳ xinh đẹp, khó được hiện tại còn có người có thể viết chữ
tốt như vậy. Dựa theo cách nói của Chu Quyết chính là hiện tại xã hội này đại
đa số mọi người tương đối thông thạo trí năng quỷ gì gì đó, đã thoái hóa đến
không cách nào dùng tay viết ra văn chương ngoài hai nghìn chữ.
Mà
nhật ký đích xác cùng cách nói của Trần Hạo không sai biệt lắm, cơ hồ chưa từng
nhắc tới quyển tiểu thuyết, Chu Quyết rất nhanh liền mất kiên nhẫn, cậu dứt
khoát lật đến một tờ cuối cùng, đó là ngày cuối cùng chủ nhận này viết nhật ký.
“Tôi
thật sự không cách nào tiếp tục chờ nữa, tiểu thuyết tôi đã đọc được hai phần
ba, rất nhiều nội dung và câu hỏi khiến tôi cảm thấy hoang mang, mấy hôm trước
em trai nói tiên đoán của tôi cứu nó một mạng. Lúc nó nói rất kích động, nhưng
tôi rất sợ hãi, sợ nó sẽ trở thành người thứ hai như tôi. Nếu thật sự như vậy, thế
thì, một nhà chúng ta đều xong rồi. Tôi bây giờ là một người điên, tôi phân
không rõ hiện thực và hư ảo, kỳ thật tôi biết nó đều là sự thật, nhưng cũng đều
là giả.
Tôi
bị trói rồi, làm sao bây giờ? Hai u linh đồng thời vươn tay về hướng tôi, tôi
nên duỗi về hướng nào? Tôi không thể đợi lát nữa, tôi là một trong bảy người, mà
sáu người khác còn đang chờ tôi, có lẽ bọn họ sớm đã chết rồi, nhưng không sao,
sẽ có kẻ tiếp nhận, tựa như nếu tôi chết, có lẽ em trai tôi chính là người thay
thế tôi. Tôi phải đi lấy tín vật nọ, tìm được nó... Không được, không thể đi!
Đi rồi sẽ không về được... Đi tìm đi, nó thuộc về mày, có nó thì có chìa khóa
sáng tỏ hết thảy bí ẩn. Không được... Đi tìm đi, đừng do dự nữa. Đừng do dự nữa...”
Đoạn
viết này đích xác như lời văn của một người điên, Chu Quyết cảm giác được một
loại mâu thuẫn, hình như có hai linh hồn đang viết nhật ký, bọn họ thay phiên
khống chế suy nghĩ của chị gái Trần Hạo. Mà cuối cùng chị gái Trần Hạo quả thật
đã đi tìm.
Trần
Hạo nhìn mặt Chu Quyết, anh mở miệng nói: “Cậu cũng sẽ giống chị ấy, kể cả hai
người bạn học của cậu, đã bị u linh triệu hoán.”
Tam
Béo giành trước hỏi: “Anh khẳng định vậy?”
Trần
Hạo quay đầu nhìn hắn nói: “Đúng vậy, khẳng định.”
Tam
Béo không khống chế được tâm tình của mình, chỉ có thể cứng ngắc cười ngây ngô,
hắn nhìn Chu Quyết và Khỉ Còi bên cạnh, nói: “Anh dựa vào cái gì nói? Anh đến
giờ vẫn chưa đụng vào quyển sách chó má nọ mà, anh đây không phải đứng nói
chuyện không đau thắt lưng sao, đúng vậy, lão Nhị nói rất đúng chúng tôi cũng
không tin tưởng anh. Chúng tôi dựa vào cái gì tin anh?”
Khỉ
Còi không phụ họa, hắn chỉ yên lặng nhìn vào mắt Trần Hạo, hắn là người trầm
mặc nhất, những cũng là người ngay thẳng nhất, hắn không nói nhiều, nhưng mỗi
câu đều phi thường đúng trọng tâm, hiện tại hắn không nói lời nào, chỉ bởi vì
hắn đang đợi Trần Hạo đưa ra lời tín nhiệm.
Mà
tâm tư của Chu Quyết còn phức tạp và tỉ mỉ hơn hắn nhiều, cậu ngoại trừ ngoài ý
muốn không tín nhiệm Trần Hạo, cậu còn muốn biết tất cả tin tức Trần Hạo có
được, Chu Quyết hiểu được một mặt mù quáng tín nhiệm, cuối cùng chỉ có thể làm
hỏng việc, tín nhiệm là dưới tình huống song phương bình đẳng sinh ra. Bằng
không một phương bỗng dưng vô cớ tín nhiệm trừ phi là giữa người yêu, nếu không
loại tín nhiệm này chính là giả dối.
Trần
Hạo vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi của anh, anh mở miệng nói: “Kilimanjaro”[3],
quyển sách này chính là sách I3436, có lẽ các cậu không tin, nhưng tôi thực sự
có thể nhớ kỹ rất nhiều thứ, đó cũng là nguyên nhân tôi phải dùng thuốc ngủ mỗi
ngày và định kỳ châm cứu mới có thể ngủ đủ. Năng lực ghi nhớ của tôi gấp sáu
mươi lần các cậu. Chị gái tôi mất tích năm năm trước, cho nên tôi có thể nói ra
thứ tự sắp xếp của tất cả các sách trong thư viện năm năm trước.”
[3] Kilimanjaro là tên ngọn
núi cao nhất châu Phi.
Mọi
người đều hít một ngụm lãnh khí, nhưng Chu Quyết chỉ ậm ừ một tiếng, tỏ vẻ cậu
đã sớm nghe nói. Sau đó Trần Hạo nói: “Mấy số liệu mật mã phía trước tôi đã dựa
theo ký ức tìm được quyển sách này, mặt sau 368742, cái này khiến tôi mất một
ít tâm tư, tôi đã sắp xếp rất nhiều, nhưng không cách nào hệ thống được. Sau đó
tôi phát hiện số liệu này kỳ thật rất đơn giản, chị gái tôi sẽ không phức tạp
hóa sự việc, cho nên dựa theo phương pháp suy nghĩ trực tiếp nhất.”
Tam
Béo hỏi: “Suy nghĩ gì?”
Trần
Hạo mở máy tính, sau đó dùng Baidu tra ra quyển sách “Kilimanjaro” này, sau đó
anh nói: “Dựa theo trình tự, chữ thứ ba, chữ thứ sáu, chữ thứ tám, chữ thứ bốn
mươi hai. Liền cho ra được ý tứ chính là ‘Hẹn bảy người, Sinh Tử hội’.”
Tam
Béo niệm ra sáu chữ này, đần ra hồi lâu, cuối cùng tổng kết ra một câu: “Nghĩa
là gì?”
Khỉ
Còi cũng yên lặng nhớ kỹ sáu chữ này, nhưng Chu Quyết không niệm, cậu tựa hồ đã
hiểu được hàm ý của Trần Hạo, cậu ngẩng đầu lên nói: “Còn có vài người đã xem
qua tiểu thuyết này?”
Trần
Hạo hài lòng chỉ ngón tay nói: “Nếu cậu là nữ, có lẽ tôi sẽ yêu cậu mất. Đúng
vậy, chí ít mỗi một lần đều có bảy người xem qua quyển sách này, tính chị gái
tôi, cậu, Tam Béo, Khỉ Còi, Lão Cửu vừa ngã chết, còn hai người. Hai người
chúng ta chưa biết.”
Khỉ
Còi cũng được gợi ý thông suốt, hắn một chưởng vỗ trên bàn nói: “Nói cách khác,
chúng ta là bảy người trong này? Vòng bảy người?”
Tam
Béo aiz một tiếng ngồi trở lại vị trí ban đầu nói: “Không đúng a, trong tiểu
thuyết đã nói, nếu người đã chết nhất định phải do người kế tiếp thay thế. Cảm
giác cùng chạy tiếp sức giống nhau. Vậy Lão Cửu treo. Ai tới tiếp nhận?”
Chu
Quyết nói vấn đề tiếp theo: “Hơn nữa tạm thời không tính người ngoài chúng ta
không biết, còn có một chỗ khiến tôi rất cổ quái, trong tiểu thuyết nói Lâm Húc
và Thúy Nương đều ăn cá, tại sao bọn họ không bị độc chết? Trái lại chỉ con khỉ
bị quỷ hồn nam nhân nhập thể, cũng chính là si, lại bị độc chết. Trừ lần đó ra
trước đó anh Trần nói... Nhìn thấy Lão Cửu đã chết ngồi phía sau chúng ta, trên
tay hắn đều là lông... Đây rốt cuộc là chứng tỏ điều gì chứ?”
Càng
nghĩ càng hồ đồ, cuối cùng ba người vẫn đem ánh mắt thả lại trên người Trần Hạo,
Trần Hạo khẽ mỉm cười nói: “Điều tra, các cậu có dũng khí đi điều tra không?”
Ba
người đồng thời nói: “Điều tra?”
“Đúng
vậy, đi điều tra rõ sự tình này, rốt cuộc có quỷ hay là có người giả thần giả quỷ,
lai lịch của quyển sách này, độc giả thần bí khác. Các cậu cần phải đi thăm dò,
mà một cửa đột phá khác chính là bản thân quyển tiểu thuyết này, được rồi, ngủ
một giấc trước đi. Ngày mai quay về ký túc xá, các cậu nhìn xem quyển sách kia
tới cùng còn đó không.”