Vòng bảy người - Chương 12

Chương 12: Quỹ đạo của
bướm đêm

Nói
đến ngủ, Chu Quyết ý thức được một vấn đề, đó là nơi này mặc dù hoàn toàn rộng
rãi, nhưng lại chỉ có ba gian phòng ngủ, một phòng ngủ của chủ nhà, là của cha
mẹ Trần Hạo, anh sống chết không cho vào. Còn một gian là của anh, anh âm dương
quái khí cũng rất không tình nguyện, cuối cùng một gian là của chị gái đã mất
tích của anh. Bọn họ thề không vào ngủ. Ngủ sofa một người, chăn trải sàn một
người. Còn một người bị bỏ rơi, Trần Hạo phi thường vô sỉ nghĩ tới bồn tắm lớn.
Khỉ Còi là người đầu tiên nhảy dựng lên nói không thể bởi vì hắn thấp bé mà cho
hắn ngủ bồn tắm lớn.

Lăn
qua lăn lại đến quá nửa đêm, cuối cùng Trần Hạo vẫn là nới lỏng, Chu Quyết đi
theo anh ngủ phòng trong. Việc này quả thực dẫn tới mãnh liệt bất mãn từ hai
đứa kia, cùng với Tam Béo ý vị thâm trường trào phúng.

Thanh
âm của đồng hồ báo thức nặng nề gõ vang ba lần, báo cho mọi người hiện tại nếu
còn không ngủ, ngày mai đều sẽ mắt gấu trúc. Chu Quyết đi theo Trần Hạo vào
phòng của anh, Trần Hạo lúc này đã thay một thân áo ngủ màu lam sẫm, anh đeo
một cái kính gọng đen, hóa ra mắt anh kỳ thật là cận thị, chỉ có điều bình
thường mang kính sát tròng. Lúc này bộ dáng của anh nhìn qua càng như bạn cùng
lứa của Chu Quyết, nhưng thay vào đó loại này gọi là phần tử tinh anh. Anh chỉ
vào giường trong phòng nói: “Cậu ngủ bên trong, tôi lát nữa sẽ đến.”

Chu
Quyết ờ một tiếng, buông hành lý, Trần Hạo lại không để cậu vào, ngược lại kéo
cậu. Chu Quyết cảnh giác nhìn anh, kỳ thật từ sau khi Chu Quyết nghe mấy câu
nói nhảm hữu ý vô ý nọ của Tam Béo, đối với loại tình hình này trong lòng có
chút vướng mắc. Bất quá cậu rất minh xác bản thân không thuộc loại người nọ, nhưng
không biết Trần Hạo thế nào...

Trần
Hạo chỉ vào chân cậu nói: “Cậu cởi vớ rồi hãy vào trong chăn. Tôi không muốn
ngửi mùi vớ thối.”

Chu
Quyết bị nói đến đỏ mặt, đích thật là vài ngày rồi chưa đổi vớ... Cậu cúi đầu
lé mắt len lén ngắm Trần Hạo, Trần Hạo cau mày hỏi cậu làm sao vậy. Chu Quyết
khó xử ho khan vài tiếng nói: “Vậy anh Trần... Quần lót có phải đổi không?”

Kỳ
thật những lời này của Chu Quyết ba phần thật, bảy phần châm chọc, người bình
thường nghe được lời này của cậu đều sẽ hiểu được chút ý châm chọc. Nhưng ngoài
dự liệu của Chu Quyết, Trần Hạo như được nhắc nhở, a một tiếng, phảng phất như
quên chuyện gì vỗ đầu. Anh xoay người đi tới ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một
cái quần lót màu trắng chưa từng mặc qua ném cho Chu Quyết nói: “Thiếu chút nữa
đã quên việc này, cậu thay đi. Không cần trả lại tôi, coi như tôi tặng cậu.”

Chu
Quyết bị anh nghẹn như vậy, mặt đỏ như khoai lang, cậu cảm thấy phong cách yêu
sạch sẽ và tiếp đãi mọi người của người này, có lẽ thuộc về một tinh cầu nào đó
của hệ ngân hà. Tóm lại cách người địa cầu chênh lệch 10,8 ngàn tỷ năm ánh sáng.
Cậu cười lạnh tiếp nhận quần, Trần Hạo nói xong liền ra cửa, Chu Quyết xoay
người thấp giọng nói thầm: “Thiệt sự là quy mao[1] mà, nào có lần
đầu tiên lại tặng người ta quần lót. Trong đầu thật sự biến thái.”

[1] Quy mao: chỉ người cực
kỳ nhàm chán, không thú vị, nghiêm túc mà sinh ra một ít hành vi khác hẳn người
thường, dẫn đến người xung quanh đều muốn phát điên.

Không
ngờ tới, lúc Chu Quyết chuẩn bị đổi quần, thình lình từ phía sau truyền đến một
câu phi thường băng lãnh nói: “Con mẹ nó cậu nói ai biến thái đó? Hử?”

Chu
Quyết đứng không vững, trực tiếp ngã sấp trên mặt đất, nửa quần con móc trên
đầu gối, nhưng người kia nào có hứng thú nhìn dáng vẻ khôi hài của cậu như vậy,
Chu Quyết nghĩ mặt mũi trong ngoài đều mất hết, cảm thấy từ khi khai giảng đến
giờ, Trần Hạo cho cậu đủ loại ủy khuất, dù cậu là nước lạnh, cũng có chút sôi
trào. Hiện tại Chu Quyết đã sôi trào. Cậu vụt đứng lên nói: “Chính là nói anh, thế
nào!”

Đương
nhiên Chu Quyết nói xong câu đó, cũng cảm thấy hối hận, trái lại Trần Hạo cười
càng thêm vui vẻ, anh đóng cửa phòng, từng chút tới gần Chu Quyết, Chu Quyết
lui đến không thể lui hơn, người kia cơ hồ tựa như bắt gà con muốn xách áo Chu
Quyết, ném tới trên giường. Theo sau đó là một hồi phong ba nho nhỏ, bất quá
lúc ấy đồng hồ lại lần nữa vang lên, phong ba này cũng bởi vì sau khi Chu Quyết
đã bị trúng hai quyền mà chấm dứt. Sau đó như cô vợ nhỏ rúc vô một góc thở sâu,
còn Trần Hạo thì nhắm mắt liền ngủ.

Buổi
sáng, Trần Hạo mở cửa phòng ngủ, phát hiện Tam Béo trốn phía sau cửa không biết
đang trông ngóng cái gì, bất quá hắn chỉ nhìn thấy Chu Quyết còn nằm trên giường,
sau đó như radar xạ tuyến đem cả giường quét một lần, phát hiện đích xác phi
thường hỗn độn, hắn không biết trên giường này, Chu Quyết bởi vì một lần hồ đồ
của bản thân dẫn đến trúng hai quả đấm nhớ đời. HP[2] đã tụt xuống
âm.

[2] Chỉ số sinh lực, dùng trong
game.

Tam
Béo cúi đầu khom lưng như tổng quản thái giám nói: “Anh Trần... Tối hôm qua?
Tận hứng không?”

Trần
Hạo không rõ ý tứ của hắn, sau khi vuốt bụng suy nghĩ một chút, nghĩ có thể là
nghe được tối hôm qua đánh Chu Quyết, tên béo này tới thăm dò thật hư, sợ anh
xuống tay nặng. Trần Hạo lúc này mới không cho là đúng ừm một tiếng nói: “Yên
tâm cậu ấy không chết được, tiểu tử này rất sung sức.”

Nói
xong cũng không quay đầu lại đến nhà xí, lưu lại Tam Béo ngây người như phỗng
canh giữ ở cửa, trong mắt lóe lệ quang, trong miệng hoảng hốt nhắc đi nhắc lại:
“Nhà chúng ta có con gái mới trưởng thành...”

Đợi
tất cả mọi người rửa mặt xong, Chu Quyết mới từ trong HP giá trị âm chậm chạp
bước đến, cậu bưng bụng mình thấp giọng mắng: “Chết tiệt đồ quái dị, cuồng
khiết phích.”

Rốt
cuộc, lúc ba người Chu Quyết một lần nữa về tòa nhà ký túc xá, đã qua 11 giờ
sáng, đám học sinh xung quanh rộn ràng nhốn nháo chuẩn bị đến phòng ăn, huyên
náo ầm ĩ truyền dũng khí cho ba người. Tam Béo vuốt miệng nói: “Này, có thể còn
đang ở trên đó không?”

Chu
Quyết cúi đầu nhìn xuống điện thoại di động nói: “Còn mười lăm phút nữa đến 12
giờ, 12 giờ chúng ta trở lên đó... Giờ an toàn.”

Ba
người ngẩng đầu nhìn tòa nhà nhỏ, tất cả mọi nơi đều cực kỳ huyên náo, duy chỉ
có phòng ký túc xá của bọn họ, cửa sổ đóng chặt, một mảnh đen kịt. Phảng phất
như phòng này tách biệt với tất cả các nơi khác, không thuộc cùng một không
gian. U tối, chỉ là một nguyên nhân, mà không biết nhân tố còn lại càng thêm
đáng sợ.

Bọn
họ vốn cho rằng thời gian qua sẽ rất chậm, nhưng bọn họ sai rồi, bọn họ còn
chưa chuẩn bị tốt tâm lý thời gian đã đến 12 giờ. Đây là một lần cơ hội duy
nhất của bọn họ, bởi vì nếu một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm không
khơi dậy được dũng khí, có thể cuối cùng không ai bước vào nữa. Dù sao sợ hãi
là một trong những tâm ma mà con người không cách nào chống cự nhất.

Khỉ
Còi nặn nắm đấm nói: “Mẹ nó, rốt cuộc tụi bây làm sao hết vậy? Cho dù thật là
Lão Cửu, hắn cũng là anh em tốt của chúng ta, cần gì sợ thành dạng này?”

Tam
Béo dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Nói là nói vậy, nhưng mà... Dù
sao âm dương có ngăn cách... Người quỷ chia hai đường a...”

Chu
Quyết không nói gì, cậu thở dài một hơi đi thẳng về phía trước, Khỉ Còi trừng
mắt liếc Tam Béo, ba bước liền đi theo. Tam Béo do dự vài giây, cũng bay nhanh
theo đuôi.

Ba
người như đội quân cảm tử, một đường thẳng đến lầu ba, càng chạy trong lòng
càng trống rỗng, đại não càng không cách nào suy nghĩ. Xông lung tung dẫn tới
đông đảo tiếng mắng oán giận. Bất quá khi bọn họ phát hiện trong ba người này
có Khỉ Còi, liền dừng lại.

Chu
Quyết trước một bước đi tới cửa, cậu cầm nắm cửa, trán đều là mồ hôi lạnh, Tam
Béo nhỏ giọng thúc giục nói: “Nhanh mở cửa a, còn chờ gì?”

Ánh
mắt Chu Quyết phi thường sợ hãi, cả người đều bắt đầu run rẩy, cậu hỏi: “Mày...
Mày tối qua đã đóng cửa lại sao?”

Tam
Béo gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, trên thực tế hắn cũng không thể xác định. Chu
Quyết cười khổ nói: “Cửa không đóng, bên trong hình như...”

Còn
chưa nói xong, cánh cửa liền được mở mạnh từ bên trong. Đứng ở cửa không phải
ai khác, chính là Phùng Lão Cửu đã chết kia, hắn phảng phất như chưa từng phát
sinh chuyện gì đứng trước mặt bọn họ, chẳng qua Chu Quyết phát hiện trong phút
chốc mắt đối mắt đó, đôi mắt của hắn hình như có chút sáng bóng cổ quái đang
lưu động.

Ba
người cùng người hẳn là đã ngã chết này mặt đối mặt giằng co vài giây, cuối
cùng theo Chu Quyết rống lớn: “Quỷ a!” Nói xong liền muốn ba chân bốn cẳng bỏ
chạy, nhưng lại bị Phùng Lão Cửu ôm trụ cánh tay, Chu Quyết quay đầu lại, phát
hiện hai đứa kia không có nghĩa khí đã lao xuống lầu, nhân ảnh cũng biến mất.

Cậu
bị Phùng Lão Cửu túm vào phòng, trên mặt Phùng Lão Cửu có chút phẫn nộ và khó
hiểu, hắn nói: “Ba đứa mày làm gì vậy? Một học kỳ không gặp, nhìn thấy tao tựa
như thấy quỷ?”

Đại
não Chu Quyết đã sớm nhớ đến tình cảnh đầu tiên cậu nhìn thấy lúc hắn chết. Phùng
Lão Cửu đóng cửa phòng, đi thẳng đến bên giường của mình, hắn lẩm bẩm: “Tụi mày
cũng thật giỏi, tao không phải đã nói sao, tao đã nhắn tin sẽ đến muộn một
tháng. Sao rồi? Nè, tao lần này đến Tân Cương còn mang về cho tụi mày vài thứ.”

Nói
xong liền đem một túi lớn gì đó nhét vào trong tay Chu Quyết, nhưng Chu Quyết
run rẩy thật sự quá kịch liệt, tay còn chưa bắt được túi đồ tất cả đều rơi trên
mặt đất. Rốt cuộc lúc này Chu Quyết mới kịp phản ứng, vội vàng nói: “Không có
việc gì, tao đến.” Cậu khom lưng phát hiện Phùng Lão Cửu không phải quỷ, hắn có
chân.

Chu
Quyết sợ đến sau lưng ướt đẫm, sợi tóc đều bắt đầu tích mồ hôi. Cậu run cầm cập
bắt đầu nói chuyện với “Lão Cửu”.

Chu
Quyết thử nói: “Mày nói... Mày vừa về?”

Chu
Quyết không thể nhìn thấy mặt của Phùng Lão Cửu, hắn đưa lưng về phía Chu Quyết
cắm đầu sửa sang lại giá sách. Thờ ơ nói: “Đúng vậy, vừa về. Tao không phải nói
tao muốn đến Tân Cương sao. Không phải còn thông qua điện thoại nhờ mày thay
tao nói với những người khác sao.”

Chu
Quyết thắc mắc: “Gọi điện nói? Lúc nào?”

Phùng
Lão Cửu vẫn không xoay người, hắn cắm đầu sắp xếp đồ đạc, nói: “Chính là lúc
chưa khai giảng đó. Tao gọi điện đến chỗ mày làm thuê...”

Phùng
Lão Cửu vừa mới xoay người, chợt nghe rầm một tiếng đóng cửa, mà Chu Quyết bằng
tốc độ nhanh nhất chuồn khỏi phòng ký túc xá, phía sau truyền đến tiếng quát to
của Phùng Lão Cửu. Cậu không hề nghe thấy, bởi vì cậu hiện tại cái gì cũng đều
nghe không rõ nữa. Cậu trực tiếp xông ra khỏi ký túc xá, dương quang chói mắt
khiến cậu cảm thấy ngơ ngác xây xẩm. Cậu không biết đây rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, cậu cảm thấy hết thảy đều thất thường, cậu không thể xác định bất cứ
sự tình gì. Trí tuệ và cảm tính trong loại chuyện này quả thực nhỏ nhặt không
đáng kể. Cậu tới cùng còn có thể tin tưởng ai? Đại não cậu một mảnh hỗn loạn, loạn
đến không cách nào suy nghĩ, không cách nào đứng thẳng, thậm chí không cách nào
hô hấp. Cậu bưng trán muốn thoát khỏi vòng lẩn quẩn này, tranh đấu đi vài bước,
cuối cùng lại bất lực té trên mặt đất, hôn mê.

Trước
đây có một loại côn trùng, nó cả đời đều dựa vào ánh trăng để xác định phương
hướng, thế nhưng chúng nó không cách nào phân rõ sự khác biệt của ánh trăng và
ánh lửa, lúc chúng nó cho rằng đó là con đường an toàn nhất, thì đã đi trên một
tử lộ không cách nào quay đầu lại. Cuối cùng vốn tưởng rằng hướng đi chính xác,
nhưng lại thành quỹ đạo chôn vùi chính mình.

Loại
côn trùng này tên gọi là bướm đêm.

Cho
nên đôi mắt và đại não đôi khi đều có thể dẫn đến hủy diệt, có người nói tôi
không tin bất luận kẻ nào, chỉ tin tưởng chính mình. Nhưng mình chẳng lẽ cũng
có thể tin tưởng? Hiện tại Chu Quyết nghĩ cậu không tin được bản thân mình.

Khi
cậu một lần nữa mở mắt ra, cậu đang trong phòng y tế của trường, trên mu bàn
tay cậu cắm một cây kim truyền dịch. Cậu phát hiện trước mắt cậu vẫn như cũ cực
kỳ mơ hồ, mọi người cũng chỉ là một bóng trắng, mà thanh âm căn bản không cách
nào truyền vào trong tai cậu. Nhiều nhất cũng chỉ có thể nghe được tiếng vang ong
ong.

Cậu
lại một lần nữa nhắm mắt, không cho phép mở ra nữa. Cậu cảm thấy có một đôi tay
lạnh lẽo phủ trên trán cậu, bên tai truyền đến tiếng cười chói tai, cậu mở mắt
ra. Cái tay kia trong nháy mắt liền biến mất, phảng phất như không ai sờ qua
trán của cậu. Nhưng cảm giác băng lãnh nọ vẫn như cũ kích thích đầu óc và da
cậu.

Cậu
kêu thành tiếng, rất nhanh đã có người sang đây, dần dần cậu nhìn thấy tình
cảnh xung quanh. Đầu tiên cậu thấy là Trần Hạo, Trần Hạo tựa bên giường lạnh
lùng nhìn cậu, loại ánh mắt cực kỳ băng lãnh này, khiến Chu Quyết nghĩ đến
nhiệt độ của bàn tay kia.

Chu
Quyết nhìn anh suy nghĩ hồi lâu hỏi: “Tam Béo và Khỉ Còi đâu?”

Trần
Hạo muốn hút thuốc, suy nghĩ chút vẫn là bỏ qua, anh chỉ vào cửa nói: “Không
dám tiến vào, sợ cậu trách bọn họ.”

Chu
Quyết lúc này mới nhớ ra, hai tên này bỏ cậu mà chạy. Cậu than thở quay về cửa
hô: “Hai thằng khốn kia, lại đây cho tao.”

Cửa
quả nhiên truyền đến tiếng bước chân, Tam Béo và Khỉ Còi như học trò nhỏ phạm
lỗi đi đến. Vẻ mặt bọn họ rất khó xử, cũng rất hài hước.

Chu
Quyết liếc mắt trừng từng đứa, hỏi: “Làm thế nào hắn sống được?”

Trần
Hạo tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống nói: “Nếu tôi nói cho cậu biết, hắn vốn
không chết. Cậu sẽ nghĩ thế nào?”

Chu
Quyết cảm thấy trán lại một trận đau đớn kịch liệt. Không hề phát ra tiếng.

Tam
Béo thấy tất cả mọi người trầm mặc, hắn mới lên tiếng: “Này... Thật quá tà môn!
Đích thật có người nhảy lầu, song đó là một bạn trẻ ở tầng năm, thi rớt luẩn
quẩn trong lòng đến cùng đường.”

Khỉ
Còi nói tiếp: “Kỳ thật cũng chính xác, lầu chúng ta không cao, lầu ba mà thôi, cho
dù té xuống, cũng không thể chết khó coi như vậy...”

Chu
Quyết cảm thấy hết thảy đều hoang đường, cậu hỏi: “Nhưng chúng ta đều nhìn thấy,
nằm trên mặt đất đích thực là Lão Cửu, hơn nữa Trần Hạo cũng gặp quỷ hồn của
hắn. ‘Lão Cửu’ kia lại từ đâu tới đây?”

Mọi
người nghẹn giọng, lại một mảnh yên lặng. Lúc này nhân viên y tế đẩy cửa tiến
vào, nhìn thoáng qua bình nước biển. Bắt đầu giúp Chu Quyết rút kim truyền dịch,
Chu Quyết cảm thấy một trận đau nhói, trên mu bàn tay chảy ra một giọt máu bằng
viên đậu tương.

Đợi
nhân viên y tế đi rồi, Trần Hạo là người đầu tiên lên tiếng nói: “Kỳ thật các
cậu có nghĩ tới không, Phùng Lão Cửu này mới là thật.”

Tam
Béo nghi hoặc hỏi: “Ý gì?”

Trần
Hạo nói: “Nói cách khác, người trước ở cùng các cậu một tháng trước mới là giả,
hắn... Rốt cuộc là thứ gì chứ?”

Chu
Quyết bị câu thứ gì của anh bóp chặt tim. Đầu lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, có
một loại xúc động muốn nôn mửa, điều này làm cho cậu nôn khan vài tiếng. Mọi
người lo lắng nhìn cậu, cậu khoát tay áo nói: “Không sao, Lão Cửu này hắn từng
nói hắn trước khai giảng đã gọi điện thoại cho thư viện, mà tôi tiếp nhận điện
thoại...”

Tam
Béo hỏi: “Cậu có nhận không?”

Ánh
mắt Chu Quyết xẹt qua một tia không xác định, nhưng cậu vẫn lắc đầu nói: “Không
có, tôi không nhận được.”

Tiếp
đó không ai nói câu nào nữa, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng một việc, đó
là: Nếu không phải Chu Quyết điên rồi, thì chính là mọi người đều điên rồi. Bởi
vì ngoại trừ điên, không còn các giải thích nào khác cho một đống chuyện hỗn
loạn như vậy.

Chu
Quyết lên tiếng đầu tiên, cậu nói: “Tôi nghĩ, trên cơ bản có thể chúng ta đã
phạm sai lầm. Có lẽ... Tôi chỉ đoán, mọi người có thể không dựa theo lối suy
nghĩ của tôi...”

Khỉ
Còi nhàn nhạt nói: “Lão Nhị, không sao, mày cứ nói.”

Chu
Quyết cảm kích liếc mắt nhìn Khỉ Còi, cậu ấp a ấp úng nói: “Mọi người... Tôi
muốn nói mọi người có nghĩ tới kỳ thật chúng ta là bị người dắt mũi hay không?
Tựa như lao vào chỗ chết. Người khác dẫn chúng ta vào hoàn cảnh hỗn loạn này. Nói
cách khác, hết thảy chuyện này đều là con người làm. Kỳ thật con mẹ nó căn bản
không có quỷ!”

Chu
Quyết nói xong câu đó, cậu lần lượt nhìn vào mắt mọi người, cuối cùng cậu đưa
mắt dừng lại trên mắt Trần Hạo. Cậu nhìn Trần Hạo nói: “Có người, đang thiết
lập cục diện cho chúng ta. Để chúng ta như con thiêu thân lao đầu vào lửa.”

Kỳ
thật trong lòng Chu Quyết một chút cũng không nắm chắc, cậu thà rằng tin đây là
có người đang chỉnh cậu, thậm chí cậu hy vọng nhìn thấy mọi người sau khi nghe
xong đều cười thành tiếng, nói hết thảy chuyện này đều là trò đùa dai, kỳ thật
đều để hù dọa cậu. Cậu có thể rít gào hoặc rống giận, tiếp đó liền trở lại bình
thường. Đúng, cậu hy vọng đây chỉ là một trò đùa dai mà thôi.

Nhưng
không ai phát ra tiếng cười, chỉ bất lực thở dài. Chu Quyết cảm giác tất cả nội
tạng trong thân thể đều trầm xuống. Cậu vô lực tựa trên giường. Tiếp đó “Lão
Cửu” khiến tất cả mọi người coi như là bóng đè bước vào.

Tam
Béo giãy giụa thân thể cứng ngắc chen phía sau Khỉ Còi so với hắn còn gầy gấp
hai lần, Phùng Lão Cửu thấy mọi người như gặp quỷ trừng hắn, sờ sờ cằm, nhấp
nháy mắt nói: “Tao thế nào? Tụi mày tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Lão Nhị mày
thế nào rồi? Vừa muốn cho mày mang vài túi nho khô phát cho các anh em, mày lại
ba chân bốn cẳng bỏ chạy, cư nhiên còn té xỉu. Xảy ra chuyện gì?”

Mọi
người không đáp lời hắn, tính tình thối của Phùng Lão Cửu cũng bị kéo ra, hắn
ném ba túi nho khô trên bàn rồi đi ra ngoài. Chu Quyết nghĩ đây không phải cách,
cậu cất tiếng hô: “Lão... Lão Cửu, mày đừng đi a, việc này aiz, mày trước trở
lại đây cho tao.”

Phùng
Lão Cửu cau mày không tình nguyện xoay đầu sang, khuôn mặt này kéo so với với
mặt lạc đà còn dài hơn, Chu Quyết đánh mắt cho Tam Béo, Tam Béo vội vàng cười
nói với Lão Cửu: “Aiz, Lão Cửu, mày xem mày, mày cũng không biết chỗ chúng tao
tới cùng xảy ra chuyện gì, liền sinh hờn dỗi như vậy rồi. Mày xem tính tình
bướng bỉnh của mày này.”

Phùng
Lão Cửu nhìn sắc mặt Chu Quyết, cân nhắc một hồi ngồi trên băng ghế, nâng mắt
kính nghiêng đầu thở sâu. Vẻ mặt ủy khuất và phẫn nộ, cái này không thể giả vờ.
Hơn nữa loại tính tình này hoàn toàn chính là của Phùng Lão Cửu hắn a.

Chu
Quyết không chắc nữa, nhưng duy chỉ có Trần Hạo so với cậu có thể phân tích vấn
đề hơn lại không nói một câu, trầm mặc tựa như không tồn tại. Chu Quyết liếc
mắt xem xét Trần Hạo, người nọ chỉ nhìn chằm chằm mấy túi nho khô. Chu Quyết
biết không trông cậy được vào anh nữa, nhãn cầu vừa chuyển lập tức biểu hiện
cực độ suy yếu, cậu vẫy vẫy tay hướng Phùng Lão Cửu, người nọ thấy cậu bộ dáng
như sắp trăng trối, cũng có chút không đành lòng, giật giật bả vai, cuối cùng
vẫn đi tới bên cạnh cậu. Sắc mặt Chu Quyết vốn rất tái nhợt, thật không cần giả
bộ, cậu bị dọa quá sức.

Cậu
hô hấp dồn dập nói: “Lão Cửu a, mày không biết đâu, tao một tháng này, đã gặp
chút chuyện a! Đây tuyệt đối khiến người nghe mà kinh sợ, nghe mà mất vía a. Không
phải như trước đây từng trải qua a.”

Phùng
Lão Cửu liếc cậu một cái, thấy trong ánh mắt cậu thật sự lóe ra sợ hãi và bất
an. Hơn nữa không phải giả vờ, cũng có chút chột dạ, điều chỉnh thái độ nói: “Tới
cùng xảy ra chuyện gì? Sao mấy đứa... thành bộ dạng này?”

Chu
Quyết quan sát Lão Cửu, thấy hắn hoàn toàn không có bộ dáng lòi đuôi gì, nếu
như nói hắn là một diễn viên, đây tuyệt đối là đẳng cấp vua điện ảnh. Đây chỉ
có thể chứng tỏ hắn thật sự là Lão Cửu. Vậy người đã chết kia... Là giả?”

Chu
Quyết không rõ ràng lắm, nhưng cậu vẫn không từ bỏ muốn thử, cậu liếm môi đem
chuyện sách và Lão Cửu đã chết kia nói một lần. Lúc nói chuyện, Chu Quyết cơ hồ
theo dõi đôi mắt hắn, chỉ cần hắn có chút thần sắc quỷ dị, Chu Quyết cũng có
thể bắt được. Nhưng sau khi cậu nói xong đầu đuôi ngọn nguồn, Lão Cửu chỉ có
chút ngơ ngẩn, hắn chưa kịp phản ứng. Điều này khiến nội tâm Chu Quyết xáo trộn,
nói xong việc này, đều tìm không được một từ kết.

Lại
một lần nữa trầm mặc. Khuôn mặt Phùng Lão Cửu có chút vặn vẹo, hắn cười nói: “Lão
Nhị, mày biên soạn truyện hả? Chuẩn bị viết tiểu thuyết?”

Chỉ
có mình hắn cười, mặt những người khác đều cứng đến gắt gao. Phùng Lão Cửu lúc
này mới hiểu được kỳ thật mọi người chính là hoài nghi hắn, không ai yên tâm về
hắn. Hắn lúc này mới khôi phục nghiêm túc, nói: “Tao thật sự một tháng không
tới, tụi mày nếu hoài nghi có thể đến Tân Cương. Ở đây tao còn có cuống vé.”

Tam
Béo ngồi trên ghế, hướng mọi người nói: “Vậy coi như vòng về sao? Lão Cửu không
chết? Vậy người chết kia... Cũng là Lão Cửu a!”

Phùng
Lão Cửu lắc đầu, hắn nói: “Tụi mày có thể mắc chứng cuồng loạn tập thể hay
không a.”

Chứng
cuồng loạn tập thể đích xác có loại chuyện này, kỳ thật là một đám người cùng
một chỗ sinh ra tâm lý ám thị mãnh liệt. Nói ví dụ tổ chức bán hàng đa cấp
chính là một loại thôi miên tập thể, mọi người đều bị vây vào trạng thái phấn
khích cực đoan. Đôi khi cũng sẽ xuất hiện trong quân đội và trường học, hoặc
công ty có áp lực công việc thật lớn.

Chu
Quyết và Tam Béo liếc mắt nhìn nhau, bọn họ chưa từng nghĩ tới vấn đề này xảy
ra trên người mình. Hiện tại đột nhiên có một người đề xuất tinh thần bọn họ kỳ
thật không bình thường, mà giải thích này cũng hợp tình hợp lý nhất. Điều này
khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, lại cực kỳ dao động.

Lúc
này Khỉ Còi nói: “Sẽ không, chúng ta đều rất thanh tỉnh.” Hắn chỉ vào Trần Hạo
nói: “Nếu bốn người chúng ta điên rồi, vậy anh ấy thì sao? Anh ấy làm thế nào
giải thích?”

Tam
Béo vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, nếu chúng ta điên rồi, anh ấy giải thích thế
nào a, anh ấy cũng nhìn thấy. Thầy, không phải thầy nói mình cũng nhìn thấy sao.”

Nhưng
ngoài dự liệu của mọi người, Trần Hạo cư nhiên chỉ nói một chữ không.

Tất
cả mọi người sững sờ đứng đó, Chu Quyết mạnh ngẩng đầu, cậu nhìn Trần Hạo, mà
sắc mặt của anh tái nhợt, nhưng cực kỳ bình tĩnh. Trần Hạo nói: “Tôi không
chứng kiến thi thể của Lão Cửu kia, thời điểm đó tôi chỉ biết có một người tự
sát. Nhưng tôi không hề tận mắt nhìn thấy.”

Chu
Quyết lập tức nói: “Không phải anh cũng nhìn thấy quỷ hồn của Lão Cửu kia sao?”

Trần
Hạo không phủ nhận, anh gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi nhìn thấy phía sau các cậu
còn một người ngồi, nhưng...” Anh quay đầu nhìn Lão Cửu tiếp tục nói: “Không
giống với cậu ấy.”

Chu
Quyết còn muốn nói chút gì đó để chứng minh bản thân thanh tỉnh. Nhưng cậu phát
hiện vô luận cậu nói gì, cậu càng nói càng hỗn loạn, điều này khiến chính cậu
khắc sâu suy nghĩ, rất có thể mình thật sự... Điên rồi?

Loại
thần sắc tranh đấu và sợ hãi này, trong mắt Tam Béo và Khỉ Còi đếu có thể thấy
được. Chẳng lẽ nói ba người bọn họ đồng thời bệnh tâm thần rồi? Được rồi, Chu
Quyết nghĩ đến chị của Trần Hạo cũng như vậy, cuối cùng thành bệnh tâm thần. Nhưng
chị ấy cũng không thể xác định cái gì là thực, cái gì là giả. Phảng phất như
định nghĩa của hết thảy đều mơ hồ.

Phùng
Lão Cửu lắp bắp nói: “Tao thấy... Mọi người đừng nên suy nghĩ nhiều nữa thì tốt
hơn, tiểu thuyết nọ kệ nó đi, mọi người tiếp tục như vậy...”

Lúc
này Trần Hạo lại cắt ngang lời của hắn nói: “Nhưng mà, tôi có thể khẳng định
Chu Quyết bọn họ không điên.”

Phùng
Lão Cửu nhất thời nghẹn giọng, mà những lời này phảng phất như một loại cứu trợ
cho Chu Quyết, Chu Quyết cảm kích nhìn Trần Hạo, Trần Hạo lần đầu hướng cậu mỉm
cười vô cùng tự nhiên. Chu Quyết phát hiện tiểu tử này cười rộ lên thật sự rất
dễ nhìn. Hơn nữa anh phảng phất như cũng nhận được sự giải thoát cho chính mình.
Có lẽ năm đó chị gái anh hoang mang đến khó thể tự kiềm chế như vậy, mà lúc ấy
anh đã lựa chọn không tin.

Chu
Quyết điều chỉnh tâm tình, cậu vuốt bông băng trên mu bàn tay nói: “Nhưng mà, nếu
Lão Cửu này mới là người chúng ta quen năm nhất. Vậy người đã chết kia giải
thích thế nào?”

Tất
cả mọi người ở đây lại lần nữa trầm mặc. Bởi vì tất cả mọi người cùng Lão Cửu
đã chết kia sinh hoạt một tháng, trong một tháng này muốn giả dạng không hề sơ
hở quả thực không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3