Vòng bảy người - Chương 16
Chương 16: Ngôi miếu đổ
nát trong mưa
Tam
Béo đi tới nhà Trần Hạo, đã gần 10 giờ, trên đường kẹt xe, hơn nữa khoảng cách
cực kỳ xa. Trì hoãn không ít thời gian. Hắn vừa vào nhà, cũng cảm giác được ba
cặp mắt phức tạp nhìn chằm chằm cuốn tiểu thuyết nọ. Nhất thời hắn cũng cảm
giác được một loại tâm tình cổ quái khó nhịn.
Bốn
người bọn họ không nói nhiều, chỉ dùng ánh mắt chào hỏi, cảm giác có chút giống
kẻ nghiện hít thuốc phiện, chỉ cần dùng tay ra hiệu, đồng loại liền biết hắn
đang mượn ống chích.
Chu
Quyết lại một lần nữa lật xem sách, loại khuynh hướng cảm xúc thô ráp này, cùng
mùi máu thối mơ hồ lại bắt đầu lan tràn, giống như đang mở một bình khí ga nhỏ,
khí ga từng chút từng chút tràn ra.
Câu
chuyện tiếp tục diễn biến quái đản:
Lâm
Húc và Thúy Nương cuối cùng cơ hồ cùng thây ma hồi sinh giống nhau dựa vào bản
năng đi về phía trước. Bất quá trong lòng Lâm Húc rất rõ ràng, anh chỉ cần đem
đồ vật này đưa đến nơi kia, Thúy Nương cùng những người trong hội gì đó sẽ gặp
mặt, anh có thể dỡ xuống trọng trách trên vai. Nghĩ tới đây trong lòng anh cư
nhiên có một tia chần chừ, anh không biết kế tiếp còn có thể gặp lại Thúy Nương
không. Rồi sẽ ở dạng trường hợp nào gặp lại nàng, thời điểm đó Trung Quốc có
tốt lên chưa. Chí ít có thể vào lúc xuân về hoa nở, mang theo nàng ngao du sông
Tần Hoài còn gì chuẩn hơn chứ...
Song
đây chỉ là tâm tư anh vẽ nên, Lâm Húc không dư sức để nằm mơ, anh phải dẫn nữ
nhân này, đến một nơi mà anh căn bản chưa từng đi qua, thấy một đám người anh
căn bản không biết rõ ràng.
Dọc
theo đường đi, bọn họ luôn men theo nơi hoang vu nhất để đi, tách khỏi chiến
hỏa. Ít nhất trong tay bọn họ còn có một cây súng, bên trong còn có ít đạn, Lâm
Húc có nắm chắc bắn chết một đầu sói, nhưng anh không tin từ trong tay một đại
đội giặc ngoại xâm bảo trụ được mạng của hai người bọn họ. Bọn họ rất ít ăn gì,
thật sự đói bụng đến không chịu nổi, bọn họ muốn bắt một vài con thú hoang nhỏ,
mùa đông động vật đều tinh khôn tựa kẻ trộm. Song vận khí của bọn họ không tồi,
ở trên đường bọn họ bắt được một con thú tương tự heo rừng, có lẽ bị lạc đàn. Dù
sao nó cũng đã lọt vào tầm mắt hai kẻ chạy nạn bụng đói kêu vang này rồi.
Đêm
hôm đó, đêm mùa đông lại bắt đầu nổi mưa to. Phương nam không giống phương bắc,
trời lạnh không dễ đổ tuyết, nhưng cực kỳ dễ đổ mưa. Trong mưa còn có thể mang
theo hạt băng, đánh vào trên mặt cực kỳ đau đớn.
Lâm
Húc lau mặt nói: “Không thể đi lại nữa, phía trước có một ngôi miếu, chúng ta
đến trú, ban ngày lại đi.”
Nàng
bất đắc dĩ hướng Lâm Húc gật đầu, Lâm Húc kéo cánh tay nàng rất nhanh chạy vội
đến ngôi miếu nhỏ vô danh kia. Tiến vào trong miếu, bọn họ mới nặng nề thở hổn
hển một hơi, thần kinh buộc chặt thả lỏng, bọn họ cảm thấy được rét lạnh, là
loại lạnh không cách nào chịu được này.
Môi
Thúy Nương đã đông lạnh phát tím, nàng bưng cằm, không để cho miệng mình run
rẩy quá kịch liệt. Lâm Húc lập tức vơ vét tất cả những thứ có thể đốt, anh đốt
vải vóc trước, sau đó là bổ đứt một cái ghế đẩu làm củi đốt.
Bộ
dáng của Thúy Nương có chút mất hồn, Lâm Húc cảm giác được, nàng có khả năng đã
bị cảm. Quả nhiên Thúy Nương liền bắt đầu hắt hơi, một cái tiếp một cái, thân
thể cũng run rẩy càng lợi hại, anh rất nhanh từ trong hòm thuốc lấy ra vài viên
thuốc cảm cúm, bảo Thúy Nương nhanh chóng uống vào, sau đó anh một mình nhóm
cho Thúy Nương một đống lửa, rồi dùng vải rách làm một cái rèm nói: “Thúy Nương
cô nương, cô phải cởi quần áo ra sau đó hong khô, nếu không cô sẽ bị cảm. Như
vậy sẽ không cách nào chạy đi nữa.”
Thúy
Nương không phản ứng, Lâm Húc quơ quơ tay, Thúy Nương lúc này mới ý thức mơ hồ
gật gật đầu, nàng run rẩy đứng dậy sau đó vào trong rèm, bắt đầu thoát y phục.
Lâm Húc thì canh giữ ở cửa, anh sợ gió lạnh xông vào, đem ván cửa đã ngã một
bên dựng thẳng lên.
Mưa
bên ngoài đánh vào trên ván cửa, thanh âm như có người dùng toàn bộ khí lực đập
vào mặt cửa. Lâm Húc cảm thấy đầu bắt đầu có chút trướng căng, anh biết bản
thân anh cũng sắp chống đỡ đến cực hạn rồi. Thúy Nương ở mặt rèm bên kia, anh
bên này có thể nhìn thấy bóng của Thúy Nương trên tường. Vóc người của nữ nhân
rất tốt, mặc dù cảm giác có chút gầy, nhưng đường cong của cô cực kỳ ưu mỹ. Thúy
Nương cong lưng rúc bên đống lửa, như lại đang len lén khóc.
Lâm
Húc nghĩ bản thân có chút hạ lưu, bất quá anh cho rằng đó là do choáng đầu não
trướng, Thúy Nương không nói gì, anh cũng không có khí lực tiếp lời. Dần dần
Lâm Húc cảm thấy thân thể bắt đầu rất trầm, giống như linh hồn bắt đầu chìm
xuống.
Anh
đầu tiên cảm giác được lạnh, tiếp đó là cảm giác được thân thể trở nên thật
căng, thật trầm. Anh sợ hãi anh cứ như vậy ngủ, có thể sẽ chết luôn. Cho nên
anh liều mạng làm cho bản thân tập trung tinh thần. Anh cắn đầu lưỡi, dùng móng
tay bấm trụ cánh tay mình.
Nhưng
anh vẫn cứ ngủ, anh tiến vào một giấc mộng, trong mộng này ngoại trừ hắc ám chỉ
có một nơi là có điểm sáng. Lâm Húc hướng điểm sáng khó hiểu thần bí kia đến
gần. Anh phát hiện điểm sáng này là một cây nến - một cây nến sắp đốt hết.
Trong
một mảnh bóng tối, chỉ có một cây nến. Lâm Húc thuận tay cầm lên, nến không có
chút nhiệt độ. Phảng phất như ngọn lửa này cũng băng lãnh.
Anh
bắt đầu xem xét, nhưng nơi ánh lửa chiếu đến vẫn là một mảng đen nghịt, anh bắt
đầu cầm nến đi về phía trước, bất quá anh phát hiện ngoại trừ cây nến này, cái
gì anh cũng đều không nhìn thấy. Anh mở to hai mắt, muốn tìm xung quanh, anh đi
bốn năm bước, cảm giác dường như đã tới cuối. Anh muốn dùng tay chạm đến, dựa
vào cảm giác để xác định. Anh nghi hoặc mà đem bàn tay hướng về phía hắc ám. Sau
khi tiếp xúc anh phát hiện anh đang mò tới, cư nhiên là... một bó to tóc đen!
Tóc này như rèm rũ xuống, bao bọc lấy không gian cổ quái này. Mà Lâm Húc ngay
trung tâm của đám tóc đen này.
Lúc
này nến trong tay anh phụt một tiếng, tắt ngúm.
Tóc
bắt đầu run rẩy, phát ra tiếng vang sột soạt, Lâm Húc chỉ có thể nắm thật chặt
nến trong tay, lúc này anh phát hiện trừ tay anh ra, còn có một bàn tay khác
bao trùm lên tay anh, cùng nhau nắm cây nến đã lụi tắt kia. Cái tay kia rõ ràng
không phải tay người, lạnh như băng khiến cho da đầu Lâm Húc tê dại. Anh sợ đến
lảo đảo lùi bước, nhưng lúc này anh mới phát hiện, tóc này đã áp sát vào anh, cánh
tay kia là từ giữa đám tóc này vươn tới. Anh bật người muốn hất cái tay kia, cái
tay kia phảng phất như cảm giác được ý thức công kích của Lâm Húc, giây tiếp
theo liền rút về trong tóc. Lâm Húc không ngừng chuyển người, đề phòng tay
trong đám tóc đen.
Dưới
tình huống xung quanh chỉ còn lại hắc ám. Trên trán Lâm Húc đều là mồ hôi, anh
chỉ có thể thông qua thanh âm để phân biệt. Anh tự nói với mình phải tỉnh dậy. Mộng
này không thể mơ tiếp. Tóc vẫn phát ra tiếng sột soạt chói tai, tiếp theo, anh
cảm giác lại có một người đến gần anh. Anh theo bản năng đưa tay chống cự. Anh
đụng phải một khuôn mặt, anh cảm thấy trên mặt người này toàn chất lỏng, không
biết là máu hay nước mắt. Bởi vì anh nhìn không thấy.
Tiếp
đó anh lại cảm thấy phía sau anh cũng có một người dựa vào anh, từ phía sau anh
vươn đến một đôi tay, chậm rãi đặt trên mắt Lâm Húc. Lâm Húc chỉ nghe một thanh
âm căn bản không giống như con người phát ra, anh cảm giác tóc lại bắt đầu phát
ra rối loạn bất an, mà phạm vi di động của Lâm Húc cũng càng ngày càng ít, anh
cuối cùng ngay cả xoay người đều có vẻ cực kỳ khó khăn. Anh hiểu được, tóc đã
bắt đầu bao vây anh. Anh cảm thấy hô hấp bắt đầu khó khăn, phảng phất bản thân
cũng đã bị tóc này quấn trụ.
Trong
lòng anh bắt đầu lo lắng, anh biết đây là một giấc mộng, nhưng mộng này lúc nào
có thể tỉnh dậy đây? Đây mới là chuyện khủng bố nhất, bạn biết đây là hư ảo, nhưng
không cách nào thoát khỏi nó.
Tiếp
theo Lâm Húc cảm giác được tóc này bắt đầu nhích lại gần thân thể của mình, phía
sau anh vẫn như cũ cảm giác được người cứng rắn kia. Anh bắt đầu gào thét, làm
một người quân nhân, nếu không phải gặp sợ hãi thật sự không cách nào thừa nhận,
chắc hẳn sẽ không gào thét. Cho dù là một viên đạn từ trong não anh xuyên qua, nếu
kỷ luật không cho phép anh kêu lên, anh cũng sẽ không phát ra thanh âm nào. Nhưng
lúc này đây, Lâm Húc nghĩ bản thân đã quay về lúc năm đó chỉ là một đứa nhỏ
mười hai tuổi, anh lạc đường, vì vậy bắt đầu khóc hô, anh muốn tìm được anh
trai mình. Nhưng tìm khắp nơi thế nào cũng không được, cuối cùng dưới sự sợ hãi
cực độ và suy yếu, anh nhìn thấy anh trai mình đốt đèn lồng, trên tóc đều là mồ
hôi, anh trai tìm anh một buổi tối, anh cũng nghĩ đến anh trai một buổi tối.
Trên
thế giới này, anh yêu nhất chính là anh trai mình, không muốn nhớ tới nhất cũng
chính là anh trai này. Lâm Húc biết anh không làm sai, giết anh ấy là đúng, nhưng
trong lòng anh lại có một thanh âm, thanh âm kia thuộc về đứa nhỏ mười hai tuổi,
Lâm Húc lớn đã giết người yêu dấu duy nhất của Lâm Húc mười hai tuổi kia. Điểm
này, Lâm Húc cảm thấy thống khổ hơn bất cứ ai.
Cơn
ác mộng của Lâm Húc chính là bắt đầu từ khi giết anh trai anh, có lẽ từ lúc
người Nhật Bản bắt đầu bước vào Trung Quốc, có lẽ là lúc anh bắt đầu phát hiện
anh trai mình phản quốc. Có lẽ... là lúc anh bắt đầu phát hiện anh chỉ còn lại
một mình.
Tóc
quấn quanh anh, anh cảm thấy không cách nào hô hấp. Người sau lưng giống như
một nắp quan tài dán sau lưng anh. Gắn với anh cùng nhau khóa trong tầng tầng
lớp tóc này.
Anh
nghe được phía sau truyền đến một thanh âm cực kỳ quen thuộc mà ôn nhu, thanh
âm kia nói: “Húc Nhi, đừng sợ bóng tối, đèn vẫn luôn sáng mà...”
Tức
thì, Lâm Húc mạnh mở mắt, anh phát hiện anh rốt cuộc đã từ trong mộng tỉnh dậy.
Anh cảm giác thân thể mình vẫn cực kỳ lạnh, tay chân đã lạnh đến tê dại. Anh
dùng bàn tay lạnh như băng sờ trán, anh phát hiện nguyên lai bị cảm chính là
anh. Lộ trình này lại càng khó đi.
Anh
bắt đầu ho khan một tí, phát hiện phổi hít thở cực kỳ gian khổ, anh là một bác
sĩ, thời điểm này anh biết anh cần uống nước, nhưng nơi này lấy đâu ra nước cho
anh uống đây. Anh nhớ tới Thúy Nương, muốn đi xem tình hình của nàng. Anh quay
về hướng rèm thấp giọng nói: “Thúy Nương cô nương, cô còn thức không?”
Trong
rèm Thúy Nương không hề động, chỉ thoáng gật đầu. Lâm Húc không thể tiến vào, anh
an tâm gật đầu. Tiếp đó anh muốn lấy một ấm nước ra ngoài hứng một ít nước mưa
đun uống. Khi anh uể oải kéo thân thể, hứng đầy nước trở về phát hiện sau rèm
đã không còn bóng của Thúy Nương nữa. Trong lòng anh rùng mình, vội vàng buông
ấm nước vọt tới sau rèm. Thúy Nương đã không thấy nữa. Anh lo âu ra ngoài gọi Thúy
Nương, bên ngoài mưa to như trút, trong ngôi miếu đổ nát chỉ có hai đống củi
này miễn cưỡng duy trì nhiệt độ. Lâm Húc gắng gượng chống thân thể, vọt vào
trong mưa. Nhưng ngoài phòng một mảnh đen ngòm, đừng nói một người, cho dù là
một đám người anh cũng chưa chắc thấy được.
Khi
anh nghĩ tới đây, anh phát hiện trong bóng đềm truyền đến tiếng cười của nữ
nhân, loại thanh âm này giống như sau khi rống đến khàn giọng, hoàn toàn là run
rẩy phát ra trong cổ họng, thanh âm lúc cao lúc thấp, Lâm Húc không cách nào
xác định nơi phát ra thanh âm này. Nhưng anh tìm không được Thúy Nương, lúc anh
liền quyết định đuổi theo thanh âm kia, thình lình từ phía sau anh truyền ra
một bóng người. Động tác cực nhanh quả thực khiến người ta không thể tưởng
tượng nồi, Lâm Húc phản ứng không kịp, cảm giác thân thể bị người nọ túm một
cái. Cả người ngã vào trong ngôi miếu đổ nát phía sau, bay qua cánh cửa, trực
tiếp ngã vào trong.
Lâm
Húc cảm thấy sau não oanh một tiếng, cơ hồ mất vài giây đồng hồ trống rỗng, anh
gian nan bò người lên. Quay đầu phát hiện, một người cũng mặc áo liệm, đeo đai
lưng đỏ. Người này tuổi cực kỳ trẻ, diện mạo thanh tú khôi ngô, nhưng ánh mắt
lại lộ ra một cỗ lãnh sát.
Lâm
Húc chậm rãi bò dậy, thiếu niên chỉ thoáng lui về một bước. Mắt lạnh nhìn Lâm
Húc vụng về đứng thẳng lên. Lâm Húc đỡ trán hỏi: “Cậu là ai?”
Ánh
mắt thiếu niên vẫn như cũ không biểu lộ một tia cảm xúc, hắn hơi hé môi nói: “Một
trong bảy người.”
Lâm
Húc rốt cuộc bắt đầu ho khan, anh biết anh đã nhiễm phong hàn. Thiếu niên kia
vẫn như cũ diện vô biểu tình nhìn anh, phảng phất như sống chết của anh cùng
hắn không quan hệ. Lâm Húc đành phải hỏi: “Vậy... Cậu làm gì vậy? Tôi đau, đầu
của tôi rất đau a.”
Lâm
Húc đến bên đống lửa, mở hòm thuốc của mình ra, từ bên trong lấy ra một viên
thuốc không dùng nước liền nuốt xuống. Thiếu niên lúc này đã vô thanh vô tức
ngồi trước mặt anh, hắn nói: “Tôi tên là Lưu Phi. Nhân xưng Liễu Tử Yến.”
Lâm
Húc không biết xưng hô của giang hồ, nghiêng đầu chờ hắn nói tiếp, mà thiếu
niên lại vì thái độ của anh kỳ quái nói: “Anh không phải người cùng một đường?”
Lâm
Húc cảm giác những người này nói chuyện đều dùng tiếng lóng, có vài câu nghe
không hiểu. Lâm Húc đầu càng nghiêng. Điều này khiến trên khuôn mặt diện vô
biểu tình của thiếu niên kia, rốt cuộc xuất hiện một tia kinh ngạc. Hắn nói: “Nếu
anh không phải người cùng một đường, anh Hổ sao có thể cho anh thay thế anh ấy
chứ?”
Lâm
Húc bất đắc dĩ thở dài, mặt của thiếu niên tối xuống, hắn nói: “Tại sao anh
quen bọn họ?”
Lâm
Húc cười khổ mấy tiếng, kể cho thiếu niên anh làm thế nào quen biết hai người
này, mà Hổ Tử lại làm thế nào trọng thương mà chết. Lưu Phi nghe được Hổ Tử đã
chết. Không nhịn được hoảng hốt. Đây là thần tình kinh ngạc và khoa trương nhất
mà khuôn mặt thanh tú kia có thể biểu hiện. Hắn nắm đấm tay tự nhủ: “Anh Hổ cư
nhiên đã chết... Tôi còn tưởng rằng anh thay thế Thúy Nương, nói vậy... Hiện
tại anh là người đứng đầu của chúng tôi rồi?”
Lưu
Phi không đợi Lâm Húc tiếp lời, trực tiếp lắc đầu nói: “Người như anh căn bản
không được, sự tình tiếp nhận anh làm không được.”
Lâm
Húc có chút căm tức lời của hắn, dù sao một thằng nhóc lông tóc chưa đủ so với
mình nhỏ hơn mấy tuổi, luôn nhắc đi nhắc lại mình không được, đây là một loại
chuyện rất mất mặt.
Lâm
Húc ồ ồ nói: “Cậu dựa vào cái gì nói vậy?”
Lưu
Phi nhíu mày nhìn anh nói: “Anh biết đám người chúng tôi đang làm gì không?”
Lâm
Húc tức giận nói: “Không phải đảo đấu sao!”
Lưu
Phi bị Lâm Húc chọc cười, híp mắt nở nụ cười nói: “Không, tôi là một phật gia.”
Lâm
Húc mặc dù không hiểu tiếng lóng của đảo đấu này, nhưng dù sao anh trước đây
từng tham gia quân đội, từ xưa binh tặc như nước với lửa không đội trời chung. Cho
nên anh hiểu được kỳ thật tiểu tử Lưu Phi này là một tên đầu trộm đuôi cướp.
Một
quân sĩ quan trung cấp, một kẻ trộm, lúc này mặt đối mặt ngồi trong ngôi miếu
đổ nát, bên ngoài mưa to như cột nước, mà trên người cả hai đều mặc một bộ áo
liệm. Loại tình tiết này có thể chỉ xuất hiện trong Phù Thế Hội[1]
quái đản nhất.
[1] Phù Thế Hội là tranh
phong tục, tranh khắc bản của Nhật Bản. Là nghệ thuật làng chơi điển hình. Chủ
yếu miêu tả cuộc sống thường nhật của người thường, phong cảnh, và diễn kịch.
Lưu
Phi cảm giác được Lâm Húc đối với thân phận của hắn rối rắm, trước anh một bước
phá tan trầm mặc, hắn nói: “Vậy một phần nọ của anh Hổ ở trên người anh?”
Lâm
Húc gật đầu vuốt khối vật cứng nọ trong lòng, trong ánh mắt của Lưu Phi dần
hiện ra một loại tình tự hoài nghi và khó hiểu. Hắn lại hỏi: “Anh mở nó ra
chưa?”
Lâm
Húc nghĩ thầm: Ta dọc đường đi cơ hồ đều bôn ba, đừng nói mở bọc này, ngay cả
thở dốc cũng không có cơ hội. Lâm Húc cười khổ lắc đầu, bọn họ đồng thời mở
miệng nói: “Anh/cậu làm thế nào bị cuốn vào?”
Lời
vừa nói ra, hai người đều nở nụ cười, điều này khiến cho bầu không khí giữa
song phương thoải mái hơn nhiều. Lưu Phi bất đắc dĩ nhún vai nói: “Chạy nạn a, đám
chó Nhật Bản kia, nói cái gì muốn tàn sát cả thành, vì vậy tôi đi theo sư phụ
cùng nhau từ bắc xuôi nam, không ngờ tới phía nam rồi, phát hiện cũng không
thua gì đông bắc. Cuối cùng sư phụ chết, một mình tôi theo dòng người cùng trốn,
cuối cùng lại cùng bọn anh Hổ một chỗ.”
“Vậy
các người tới cùng đã gặp cái gì?”
Lưu
Phi như là hồi tưởng lại một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ, hắn vỗ trán, thân thể
thoáng có chút run rẩy, thanh âm hắn có chút run, nói: “Giặc đuổi tới, trong
chúng tôi có vài người bị bọn giặc đánh chết, mắt thấy chúng tôi cũng sắp chết,
anh Hổ nói nơi này có một động vào trộm mộ. Chúng tôi liền vào cái huyệt kia...”
Lâm
Húc vừa thở một hơi tức giận, chuẩn bị truy vấn. Chợt nghe ngoài cửa truyền đến
tiếng gọi ầm ĩ suy yếu của Thúy Nương. Hai người vội vàng đứng dậy, vọt tới cửa,
trong một mảnh đen kịt căn bản không tìm được thân ảnh của Thúy Nương, mà lúc
này thanh âm cũng đã biến mất. Chỉ còn lại tiếng vang của mưa to tầm tã, Lâm
Húc thử hô vài tiếng. Thanh âm đều bị cơn mưa này hút đi. Trở nên phi thường vô
lực.
Thân
thể Lâm Húc bắt đầu nóng lên, anh gian nan bước về phía trước vài bước. Liền
ngã về phía sau, Lưu Phi vội vàng lấy tay đỡ anh. Thời điểm này bọn họ lại nghe
thấy tiếng Thúy Nương kêu, bất quá lúc này đây thanh âm là từ phía sau bọn họ
truyền đến, bọn họ quay đầu lại phát hiện Thúy Nương đang tựa bên cạnh cánh cửa
rách nát, lo lắng nhìn bọn họ.
Lưu
Phi nâng Lâm Húc trở lại ngôi miếu đổ nát, hắn hỏi: “Thúy Nương chị từ bên
trong đi ra sao.”
Thúy
Nương gật đầu nói: “Ừ, tôi phát hiện chỗ này có một mật đạo. Bên trong có thể
thông đến một mật thất nhỏ. Bên trong mật thất có một người chết.”
Nói
xong ba người đồng thời đi theo Thúy Nương vào trong miếu, tượng Phật trong
miếu đã ngã trái ngã phải, đổ nát không chịu nổi, có một đầu La Hán tọa thậm
chí đã rơi trên mặt đất, nhưng loại thần sắc trợn mắt nhìn này, cũng chưa từng
vì bụi bặm mà biến mất, lục tổ Tuệ Năng đại sư từng bảo: “Bồ đề vốn không phải
cây, minh kính cũng không phải đài. Vốn không phải vật, sao có thể rước lấy bụi.”
Lúc này ngôi miếu đổ nát bị lãng quên tựa hồ càng có thể xác minh chân lý của
bài thơ này, Phật tại tâm, mà không tại biểu tượng. Tâm tại ý mà không tại Phật.
Lâm Húc mặc dù không tin Phật giáo, nhưng vẫn như cũ cung kính chắp tay, quay
về tượng Phật bốn phía xá một cái.
Khi
anh ngẩng đầu, anh đột nhiên phát hiện, đầu La Hán trợn mắt kia không biết tại
sao, đã trở thân mình, hướng vào bên trong, quay ót về phía Lâm Húc.
Lâm
Húc nghi hoặc nghĩ: Trước đó rõ ràng là mặt hướng mình... Nói xong anh đi sang
đầu kia, phát hiện đầu kia căn bản không phải La Hán gì, mà là đầu của một
người chết, trừng đôi mắt, miệng há hốc, xem chừng như vẫn đang duy trì vẻ
hoảng sợ khi bị chém đầu. Người chết chuyển động miệng, phát ra thanh âm như nữ
nhân bị bóp trụ yết hầu nói: “Đi mau...” Lâm Húc bị dọa đến lập tức lùi vài
bước, đụng vào Lưu Phi phía sau. Lưu Phi nhìn anh hỏi anh đã phát hiện gì, anh
chỉ vào đầu kia, Lưu Phi thuận thế nhìn lại. Không cho là đúng nói: “Đầu Phật
mà thôi, đi lính có rất ít người nhát gan như anh đó.”
Lâm
Húc nhắm mắt lại, phát hiện nơi đó đích thật là đầu Phật.
Lưu
Phi phớt lờ Lâm Húc, đi theo Thúy Nương mở ra bệ thờ, phía dưới tượng Phật là
một lỗ đen thật lớn, Thúy Nương ra hiệu bọn họ nhặt cây đuốc lên. Sau đó họ
cùng nhau đi vào, thông đạo không dài lắm, đi mười bước đã đến đầu ra, bọn họ
cũng hiểu được tại sao thanh âm của Thúy Nương lại từ cửa truyền đến, nàng nhất
định đã nhìn thấy thi thể kinh hoảng kêu lên.
Cuối
đường là một mật thất bốn bức tường gạch, bên trong không có bài biện gì, chỉ
có kinh văn chất đống cùng vài quyển trục. Một đống đã có chút mục nát. Nhìn
qua giống như một quầy vải rách.
Mà
người chết kia nếu không phải Thúy Nương đã nhắc nhở trước, không chú ý, thật
sự sẽ bị dọa phát bệnh. Bộ dáng của thi thể này không giống như cao tăng kim
thân tọa[2] mà chết, cảm giác như là bị người hại chết ở đây. Gã
ngã vào trong chồng kinh quyển, không biết là trong kim thư có chất liệu gỗ đặc
thù gì hay vì nguyên nhân khác, khối thi thể này cư nhiên trở thành xác ướp
chống phân hủy.
[2] Kim thân tọa: Tượng Phật ngồi, màu vàng.
Bất
quá ngoại trừ Thúy Nương lính mới đảo đấu ra, hai nam nhân khác đều là người
quen nhìn thấy sinh tử, cũng không biểu hiện kinh ngạc quá lớn. Bọn họ trở mình
thi thể, để gã mặt hướng lên trời đối diện ba người bọn họ, lúc này bọn họ phát
hiện trên người thi thể mặc quần áo Minh triều, cùng áo liệm của bọn họ hiện
tại rất giống. Dù sao áo liệm chính là dựa theo quần áo Minh triều làm ra, Mãn
Thanh vào biên quan, có tập tục sinh mặc Mãn phục, chết mặc Minh y.
Cho
nên nếu không phải bím tóc trên đầu thi thể kia, thật đúng là rất khó nói đó là
xác ướp cổ của triều đại nào.
Lâm
Húc sau khi nhìn kỹ cỗ thi thể kia, anh thật hút một hơi lãnh khí nói: “Gã
giống chúng ta a...”
Thúy
Nương nghiêng đầu nhìn anh, trái lại Lưu Phi bên cạnh anh lập tức hiểu được ý
tứ của anh, cũng không khỏi a một tiếng. Lâm Húc nhìn Thúy Nương nói: “Khối thi
thể này là Thanh triều, nhưng mọi người đều biết Mãn Thanh vào biên quan, thi
thành chính sách ‘cạo tóc đổi trang phục’. Sau đó mới có cách nói ‘lưu đầu
không lưu tóc, lưu tóc không lưu đầu’. Do đó nếu gã là người Thanh triều làm
sao có thể quang minh chính đại mặc phục sức của Minh triều? Mà lão bách tính
của Thanh triều phải mặc trang phục Minh triều chỉ có một loại hình thức, đó
chính là áo liệm. Người chết có thể khôi phục y phục dân tộc Hán mình mặc vào.”
Lưu
Phi bổ sung nói: “Các người nhìn xem, các người nhìn xem, trong miệng thi thể
này hình như có vật gì a...”