Vòng bảy người - Chương 37

Chương 37: Ước hẹn bảy
người

Tất
cả mọi người bị vấn đề tưởng chừng đơn giản mà lại khó giải quyết này gây khó
dễ, Khôi Lục gia dù sao cũng là người từng trải, ông lần lượt liếc mắt nhìn mọi
người, nhưng không ai có thể cung cấp đầu mối hoặc gợi ý hữu dụng. Lúc này ông
ta mới cười nói: “Các cậu cũng không có cách nào, vậy tôi thấy vẫn nên tạm gác
chuyện này xuống, hiện tại bọn giặc Nhật Bản còn đang ở trên, chúng ta tránh
súng còn không kịp, nơi nào còn có thời gian đi tìm phần mộ ở đáy nước gì đó?”

Lời
vừa nói ra, quả nhiên thật sự khiến cho tất cả mọi người ở đây dao động, nhưng
duy chỉ có một người đó là Mao Hạt Tử, hắn lắc đầu nói: “Lục gia nói thế là sai
rồi, nếu như nói trong phần mộ này quả thật có lời nguyền oai môn tà đạo, vậy
đám chúng ta đều có khả năng sẽ gặp phiền toái, mà cái chết của Dát Tử có lẽ
chính là một cảnh cáo đấy.”

Khôi
Lục gia nhìn chằm chằm lão đầu gầy nhom này, nhưng dù sao Mao Hạt Tử trên giang
hồ coi như có chút danh tiếng, hơn nữa lời hắn nói đích xác cũng hợp lý. Cho
nên tâm tư Khôi Lục gia vốn muốn tạm thời thoát thân cũng bị dao động.

Lúc
này vốn an tĩnh Phùng Lộc Hỉ thoáng cái nhảy dựng lên, mọi người vẫn luôn ghét
bỏ tên nhát gan làm hỏng chuyện này, nhìn hắn hiện tại vừa sợ vừa chộn rộn càng
thêm không nhịn được. Khôi Lục gia hung dữ trừng mắt Phùng Lộc Hỉ hỏi hắn lại
xảy ra chuyện gì nữa.

Phùng
Lộc Hỉ sợ hãi chỉ vào thi thể Dát Tử trên mặt đất nói: “Di chuyển, di chuyển
rồi!”

Lưu
Phi nghe nói lời ấy lập tức phóng phi tiêu ra đầu tiên, nhưng phi tiêu nhập vào
trong thi thể tựa như đinh ghim trong thịt nát. Hổ Tử ngăn cản động tác của Lưu
Phi, gã cẩn thận tới gần thi thể vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất. Chung
quanh thi thể còn đang không ngừng trào ra nước đen và thịt khối.

Một
thi thể như vậy thật sự không cách nào nhìn nổi, trong nháy mắt mọi người ở đây
vội vã dời tầm mắt, thình lình thi thể thoáng cái run lên, tốc độ cực nhanh, nhưng
thay vì nói di chuyển, không bằng nói là một bãi thịt đang không ngừng mấp máy.
Thúy Nương sợ hãi kêu một tiếng, không nhịn được buồn nôn, ói ra tại chỗ. Đống
thịt nọ như có tri giác mà tản ra. Tất cả mọi người sợ thịt này dính vào mình, nhưng
khối thịt này giống như có mục đích mà di chuyển về hướng sâu bên trong mộ thất,
cảnh tượng nọ quả thực buồn nôn đến không thể nào nhìn thẳng nổi, người từng
trải như Khôi Lục gia thấy thế cũng hãi hùng khiếp vía. Đống thịt sống nọ cứ
thế phân tách ra, biến mất sâu bên trong mộ đạo, mà mọi người trước cảnh tượng
đó không một ai dám tiến lên đụng vào.

Tình
huống như thế, cũng không cần Mao Hạt Tử phân tích lại làm gì nữa. Nếu không
muốn sau khi chết giống như Dát Tử, biến thành thịt vụn vặn vẹo trở về, vậy bọn
họ nhất định phải làm rõ đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Mà phần mộ đáy nước
kia lại làm cho người ta không thể đoán nổi.

Trong
đám người, chỉ có loại người như Hổ Tử là quen thuộc với việc lạ này nhất, gã
rất nhanh phát hiện hiện trường ngoại trừ quần áo ngoài của Dát Tử ra, còn có
một đồ vật. Đồ vật kia như là một khối bạch ngọc, vì vậy Hổ Tử đoán rằng kỳ
thật lúc Dát Tử chưa đuổi kịp bọn họ, tự hắn còn thuận đường sờ soạng những đồ
vàng mã khác trong mộ thất, nhưng bên trong phần mộ này trống rỗng, trước đó
bọn họ đều xem xét kỹ cũng không tìm được đồ vàng mã, mà bạch ngọc này cư nhiên
hiện tại lại xuất hiện bên trong quần áo Dát Tử chói mắt như thế. Đây rốt cuộc
là hắn lén cầm, hay đột nhiên xuất hiện, hay sau cơn hồng thủy cổ quái kia mới
có. Hết thảy những việc này giống như đã được sắp xếp hoàn chỉnh, phảng phất như
có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy bọn họ. Dẫn dắt bọn họ tiến vào trong cục
diện càng thêm quái đản khủng bố.

Hổ
Tử cẩn thận muốn cầm bạch ngọc, nhưng lại bị Mao Hạt Tử ngăn cản. Mao Hạt Tử
nhe răng nói: “Cái chết của Dát Tử rất quái, miếng ngọc này xuất hiện càng quái
hơn. Tôi thấy thứ này tà lắm. Vẫn đừng nên chạm vào làm gì.”

Hổ
Tử lắc đầu nói: “Không đúng, đây là bạch ngọc thượng đẳng, mà từ trên bạch ngọc
lộ ra một luồng cảm giác ôn nhuận, nếu như là âm ngọc hoặc tử ngọc, vậy chất
màu thế nào cũng thanh lãnh, trong mắt của tôi hốt bản[1] này trái
lại có vài phần linh khí. Như là vật dụng của người đức cao vọng trọng.”

[1]
Hốt bản hay còn gọi là thủ bản, ngọc bản, là miếng ngọc mà quan đại thần cầm
khi diện kiến vua.


từ trong đống quần áo tàn tạ nọ rút khối bạch ngọc ra, phát hiện cư nhiên là
một khối hốt bản. Mao Hạt Tử thấy Hổ Tử không có dị trạng gì, lúc này mới lớn
gan kề sát vào nhìn. Hắn tấm tắc lấy làm lạ nói: “Thứ xuất hiện ở trong phần mộ
này không đơn giản nha, hốt bản bạch ngọc phải là đại quan nhất phẩm hoặc vương
hầu mới có tư cách cầm. Này...”

Hổ
Tử quét ra vết bẩn dính trên hốt bản, gã phát hiện trên hốt bản bạch ngọc này
còn khắc một ít chữ, nhưng do niên đại quá xưa, cộng thêm đội ngũ lưu vong này
là do người nửa mù chữ hoặc hoàn toàn mù chữ tạo thành, cho nên rất nhiều câu
đọc không hiểu, người hữu dụng duy nhất là Mao Hạt Tử cũng chỉ đứng đó lắc đầu,
tỏ vẻ không biết đây rốt cuộc là vật gì.

Đột
nhiên đầu Mao Hạt Tử đang lắc lư dừng lại, hắn nhìn hốt bản, ánh mắt tỏa sáng, hắn
cầm cánh tay Hổ Tử, chỉ vào một chữ trên hốt bản nói: “Quách Cảnh Thuần! Đồ vật
này là hốt bản của Quách Phác!”

Hổ
Tử mặc dù không biết về đế vương gì gì đó, nhưng Quách Phác này gã không thể
không nhận thức, bởi vì đây chính là tác giả của Táng kinh tiếng tăm lẫy lừng.

Mao
Hạt Tử buồn bực nói: “Quách Phác cùng mộ thất này có quan hệ gì? Nếu như nói mộ
này là thời Thái Thủy, vậy chính là mộ của Nam triều, mà Quách Phác lại là
người của Đông Tấn...”

Lưu
Phi nói: “Có thể là vật phẩm chôn theo của chủ nhân mộ thất này hay không? Tôi
nhớ rằng từng có người nói người cổ đại đặc biệt thích cất giấu những vật dụng
của văn nhân. Sau đó táng chung với mình.”

Mao
Hạt Tử vẫn lắc đầu nói: “Nhưng mà lại xuất hiện quá đột ngột, tại sao phải mắc
trên quần áo của Dát Tử? Sự xuất hiện này thực sự rất quái, chẳng lẽ chủ mộ gợi
ý cho chúng ta? Nhưng việc này có liên quan gì đến Quách Phác?”

Thúy
Nương lớn gan vừa kề sát vào nhìn nói: “Các anh nhìn phía trên có chữ viết.”

Quả
thật trên hốt bản còn có nhóm chữ nhỏ, mặc dù đọc không rõ ý gì, nhưng cũng đại
khái hiểu được, đồ vật này chính là sở hữu của Quách Cảnh Thuần tiếng tăm lừng
lẫy, mà phía trên duy chỉ có một bài thơ Mao Hạt Tử đọc hiểu.

Chính
loạn li phương hân, thề tương mệnh giá biệt

Tiềm
ba oán Thanh Dương, lâm cốc ngu phỉ hiết

Di
âm do ám hoán, nhân tôn phục cấm tuyệt

Trường
sử minh lộ viễn, âm dương song nghiệt kết.

(Giữa
loạn lạc khói lửa, thề đem mạng ra đánh đổi

Lặn
sóng oán Thanh Dương, gặp khe ước đoán không ngừng nghỉ

Để
lại vài dòng như ám hoán, cấm tuyệt con cháu không lặp lại

Đường
đến âm phủ xa xôi, âm dương hai đường kết nghiệt.)

Mao
Hạt Tử sờ cằm chẳng có lấy cọng râu nào gật gù đắc ý mà giảng giải một hồi.

Hổ
Tử nắm chặt hốt bản, gã kích động nói: “Xem ra chỉ có thể đến mộ Quách Phác một
chuyến mới có thể biết được chân tướng. Mà tiểu đệ bất tài, từ chối cho biết
phần mộ Quách Phác ở chỗ nào. Thật sự là tổ sư gia phù hộ mà!”

Mao
Hạt Tử chắp tay nói: “Hổ huynh, hiện tại đại nạn đã tới, sao lại nói thế? Việc
cấp bách không thể chậm trễ chính là tìm được phần mộ kia, nếu tôi đoán đúng, trong
mộ Quách Phác nhất định sẽ có đầu mối bảo vệ tính mạng. Theo câu ‘Di âm do ám
hoán, nhân tôn phục cấm tuyệt’, hẳn là đầu mối Quách Phác lưu lại gợi ý cho hậu
nhân. Theo suy nghĩ nông cạn của tôi lần này chúng ta chỉ có thể trong hiểm cầu
sống.”

Nhưng
Hổ Tử lại lộ vẻ khó xử, gã lắc đầu nói: “Mao sư gia có điều chẳng biết, phần mộ
của Quách Phác theo truyền thuyết là ở trong hồ Huyền Vũ, trong đó kỳ dâm xảo
thuật có thể nói là đạt tới đỉnh cao, ông ta cả đời hướng tới đỉnh cao trình độ
phong thủy, có thể nói là hậu nhân không thể sờ tới nổi. Mà nay...”

Khôi
Lục gia đối với việc này chẳng bỏ vào mắt: “Quản chi ông ta trình độ tới đâu, nếu
lần đi này có thể mua bán một chuyến, vậy cũng không cần lựa chọn nữa. Trái lại
hiện tại vấn đề là chúng ta làm thế nào có thể an ổn đi tới phần mộ theo lời
cậu nói. Chúng ta hiện tại tới cùng bước tiếp theo nên làm thế nào đây.”

Hổ
Tử nhìn mọi người ở đây, gã thở dài nói: “Dựa theo bí pháp bản môn, chỉ cần
tiến vào mộ phần thì đã là người chết một nửa, âm dương đôi đường, trong lòng
phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ bản thân đã chết. Mặc áo liệm có thể che giấu
dương khí của mình, có thể ám chỉ bản thân đã chết. Mà đai lưng màu đỏ lại bảo
tồn tam muội chân hỏa bất diệt của con người. Ngoài ra chính là bản dập, chư vị
huynh đệ mặc dù đến từ tứ hải ngũ hồ, nhưng đều là con dân Trung Quốc, bản dập
này vừa vặn cũng là bảy khối, chứng tỏ đây là chuyện ông trời đã định trước, chúng
ta hiện tại liền kết bái thành huynh muội khác phái, mỗi người mang một khối, mỗi
người lưng đeo một phần trách nhiệm. Tính mạng của đồng bạn chính là tính mạng
của mình. Bên cạnh đó bản dập này tới cùng có bao nhiêu sát khí hiện tại tôi
cũng không rõ, cho nên không dám một mình lưng đeo nhiều khối. Để ngừa sát khí
tích lũy, dập tam muội chân hỏa của bản thân.”

Nói
xong gã cố ý nhìn thoáng qua Phùng Lộc Hỉ và cô nương gọi là Khất Nhi kia. Trong
lòng mọi người cũng hiểu được chiêu này của gã là để phòng ngừa có người đào
tẩu, mà người cầm tất cả bản dập sẽ liền biến thành người chết oan. Mỗi người
đều có phần, bất luận kẻ nào cũng không thể có ý nghĩ tham sống sợ chết, vứt bỏ
đồng bạn. Đây là ước hẹn bảy người, đến chết không thôi.

Mao
Hạt Tử nghe liên tục gật đầu, cuối cùng hắn nói: “Hổ huynh không hổ là cao nhân
bắc phái, chúng ta cứ thế gấp ngược vạt áo lại trước, rồi đi ra ngoài thôi.”


Khôi Lục gia từ sau câu nói kia vẫn trầm mặc, trái lại phá lệ hỏi cô bé bên
cạnh ông: “Khất Nhi, con thấy việc này có thể làm được không?”

Khất
Nhi tỉnh táo quét nhìn mọi người ở đây, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Có
thể.”

Hổ
Tử bị một câu nói hời hợt nọ làm cho chấn động nói không nên lời, cơ hồ tất cả
mọi người đều không đem tiểu nha đầu này để vào mắt, nhưng đều e ngại Khôi Lục
gia thái tuế này nên không có cách nào lên tiếng phản bác. Khất Nhi vừa nói vừa
gấp vạt áo của mình: “Chúng ta không thể đi chung, nếu không mục tiêu quá lớn, hiện
tại người Nhật Bản phía trên đó rất nhiều, một đám người cùng đi chưa quá năm
mươi dặm khả năng sẽ bị người Nhật Bản diệt gọn ngay.”

Mao
Hạt Tử lúc này mới một lần nữa đánh giá nha đầu kín đáo này, tất cả mọi người
một mặt nghĩ làm thế nào tránh né quỷ sát trong cổ mộ này, nhưng lại quên phía
trên còn có nhiều quỷ Nhật Bản như vậy. Nếu sơ ý, còn chưa giải quyết xong
chuyện ma quỷ này, đã ăn đạn của bọn giặc trước rồi. Muốn chết cũng không thể
chết trong tay quỷ Nhật Bản được, đây là những việc cơ bản nhất mà con người
cần bảo lưu. Mà tâm tư và can đảm như thế đích xác đáng để Khôi Lục gia coi
trọng. Vì vậy Hổ Tử đồng ý nói: “Khất Nhi cô nương nói đúng lắm, tôi thấy chúng
ta cứ như vầy, tôi mang theo Thúy Nương đi, sau đó Khôi Lục gia ông mang theo
Khất Nhi và Mao sư gia, về phần Lưu Phi xin cậu lưu tâm phối hợp với Phùng Lộc
Hỉ. Chúng ta ở dưới chân núi Hoàng Cô tập hợp, ở đó tôi sẽ dẫn các vị huynh đệ
tìm tới thủy mộ của Quách Phác.”

Khất
Nhi mặt không chút thay đổi sửa sang lại quần áo xong xuôi, liền khoát súng
trong tay gật đầu. Hổ Tử lại dạy bọn họ mấy chiêu thuật trừ tà và tuyến đường
đi đại khái. Mọi người nói lời từ biệt với nhau rồi đều tự lên đường.

Sau
đó Lưu Phi tiến vào trong thành Nam Kinh không may lạc mất Phùng Lộc Hỉ, nhưng
cậu cũng đã nhìn trước được, cảnh cáo Phùng Lộc Hỉ nếu không đến hội hợp, vô
luận chân trời góc biển đều sẽ đến tóm hắn, nếu bản thân đã chết thì trước khi
chết phải tìm người giao lại đồ vật. Nếu không đến lúc đó là người thì khiến
hắn thành quỷ, là quỷ thì khiến hắn hồn phi phách tán. Một đoạn uy hiếp này dọa
Phùng Lộc Hỉ đến liên tục gật đầu.

Lâm
Húc nghe đến đây, lúc này mới hiểu những thứ bọn họ gặp được không phải cái gì
tiểu quỷ nhập thân, nữ quỷ trả thù linh tinh nữa. Mà dọc theo đường đi anh đã
mắt thấy tai nghe, cũng có thể dùng không thể tưởng nổi để giải thích. Thậm chí
liên lụy đến đại gia âm dương huyền học thời Tấn Quách Phác. Mà ngụ ý của thủ
thơ nọ tựa hồ lại vô cùng thâm ảo. Cũng không phải thứ đám người Mao Hạt Tử có
thể nghiền ngẫm được ý nghĩa sâu xa. Đối với hết thảy những việc này, anh căn
bản không có khái niệm gì. Chí ít hiện tại anh vẫn như cũ không tin sẽ có
chuyện mơ hồ như thế.

Ngay
sau khi Lưu Phi nói xong cả quá trình này, cậu nhìn Lâm Húc nói: “Tôi vẫn hoài
nghi trong số đám người chúng ta tôi ra được đã có người không phải là người
nữa... Trong chúng tôi có một là quỷ. Con quỷ trong phần mộ kia. Tôi không thể
tin tưởng bọn họ.”

Lâm
Húc nói: “Ý của cậu là trong số các cậu lúc ra ngoài có một người cũng đã chết?
Chính là tá thi hoàn hồn?”

Lưu
Phi gật đầu, cậu nói: “Tôi sau khi bị cơn lũ cổ quái kia quất vào, có một thời
gian rất dài hôn mê, tôi cũng luôn hoài nghi Thúy Nương kỳ thật đã không phải là
người nữa.”

Lâm
Húc không biết vì lý gì mà rùng mình, đầu anh lập tức dần hiện ra cảnh Thúy
Nương biến sắc mặt, cùng với hoang thôn và ngôi miếu đổ nát vô cùng quái dị
nàng ta dẫn anh đi qua. Thế nhưng, anh vẫn như cũ không muốn tin, anh nói: “Mặc
kệ nói như thế nào, chúng ta phải tìm được những người khác trước, trong tay
chúng ta chỉ có hai khối bản dập.”

Lưu
Phi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nhịn trở về, mà ngay sau đó, sâu bên
trong từ đường lại vang lên thanh âm chuyển động của cối xay. Hai người ngạc
nhiên quay đầu, phát hiện nguyên lai không phải cối xay, mà là khối đá lớn âm
quân vũ hịch kia đang chuyển động.

Mặt
sau tảng đá cư nhiên có hai người đang cật lực đẩy mạnh tảng đá, tảng đá quá
nặng chỉ có thể cực kỳ thong thả mà di chuyển, hơn nữa phát ra tiếng ma sát
chói tai nọ.

Lưu
Phi rút phi đao ra, ra hiệu bảo Lâm Húc yểm hộ, hai người vừa liếc mắt nhìn
nhau liền ăn ý, hướng tảng đá lớn đi tới, bọn họ nhìn thấy sau lưng tảng đá cư
nhiên là Phùng Lộc Hỉ và Khôi Lục gia đã tách ra. Hai người kia mặt mũi xanh
xám, sắc mặt và thần sắc cùng đám người đã chết ở thôn kia giống nhau như đúc. Hai
người bọn họ phảng phất như là tượng gỗ, không chút cảm giác nào.

Ngay
khi Lưu Phi muốn lớn tiếng kêu hai người này, đột nhiên một bàn tay bưng kín
miệng cậu, cậu rất khó tưởng tượng cư nhiên có người có thể không một tiếng
động tới gần phía sau cậu, hơn nữa xuống tay với cậu. Lưu Phi lập tức ý thức
năng lực giữa hai người thì tên kia trên cậu, phi đao trong tay cậu nắm chắc, ngay
khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc. Cậu nghe được phía sau phát ra một thanh âm
cực kỳ nhỏ nhưng lại tỉnh táo.

“Đừng
nhúc nhích, đừng lên tiếng.”

Lưu
Phi phát hiện phía sau cư nhiên là Khất Nhi, mà đồng thời, Lâm Húc cũng bị Thúy
Nương ngăn cản.

Chu
Quyết buông sách, bọn họ đã kiên trì thật lâu, hơn nữa phi thường không dễ dàng
chính là bọn họ cư nhiên đều bình yên vô sự. Nhìn thấy hiện tại một chút việc
lạ cũng chưa phát sinh. Thế nhưng nỗi hốt hoảng lo sợ này quả thực giống như
chim sợ cành cong, không có sự tình so với có sự tình còn đáng sợ hơn, bởi vì
bọn họ mỗi thời mỗi khắc đều cảm thấy giây tiếp theo việc lạ sẽ phát sinh, giây
tiếp theo nói không chừng lại tiến vào không gian cổ quái gì đó, hoặc xuất hiện
thứ gì đó không thể tưởng nổi.

Cho
nên Chu Quyết lau mồ hôi lạnh buông sách. Cậu nói: “Cư nhiên không có chuyện
gì?”

Tam
Béo hư thoát thở phào một hơi nói: “Thiện tai thiện tai, không có việc gì không
phải tốt sao? Tiếp tục thôi.”

Nhưng
Trần Hạo khoát tay nói: “Không đúng, chỗ nào đó trong câu chuyện này có vấn đề.”

Chu
Quyết quả thật không tiếp tục đọc nữa. Trần Hạo nói: “Tại sao bọn họ lại lựa
chọn thế kia?”

Tất
cả mọi người không rõ, tại sao Trần Hạo lại hỏi vậy, trước đây mặc dù gặp được
rất nhiều chuyện không thể tưởng nổi, nhưng anh đều lấy một loại thái độ cực kỳ
tỉnh táo đối mặt với hết thảy, phảng phất như hết thảy việc này anh đều đoán
được. Mà lúc này đây anh bắt đầu có chút luống cuống.

Chu
Quyết cũng bị tâm tình bối rối của anh lây nhiễm, cậu bất an hỏi: “Xảy ra
chuyện gì? Chỗ nào sai?”

Tên
Diệp Vỹ bảo vệ động vật chỉ biết chơi đùa với con mèo, chuyện gì cũng mặc kệ
kia sâu kín mở miệng nói: “Bởi vì theo phân tích mà nói hiện tại chúng ta đem
tất cả mũi nhọn đều nhắm ngay mộ Quách Phác. Nhưng bọn họ cuối cùng nếu đều
tiến vào mộ Quách Phác vậy tại sao còn có thể bị ảnh hưởng đến? Mà quan trọng
hơn chính là...”

Chu
Quyết nhíu mày, cậu hiểu được ý tứ của Diệp Vỹ, nếu như nói tất cả mũi nhọn
trong sách đều chĩa vào mộ Quách Phác, vậy tại sao Trần Như Lan lại đến mộ phần
công chúa? Dựa theo tác phong và năng lực của Trần Như Lan, cô nếu không có mục
tiêu chính xác, tuyệt đối sẽ không có lý do gì lại vứt bỏ phần mộ Quách Phác
quan trọng này, ngược lại trở về tìm mộ công chúa. Hơn nữa lúc này cô có lẽ
cũng không biết cố hồn phách ở bên trong mộ công chúa.

Hồi
tưởng lại nội dung câu chuyện, cả câu chuyện đều kể lại việc sau khi Lâm Húc
gặp được đám trộm mộ kia dẫn dắt ra sự tình phát sinh, mà hiện tại bọn họ đã có
thể khẳng định câu chuyện này không phải hư cấu. Phùng Lão Cửu và Trần Hạo đều
là hậu nhân của những kẻ trộm mộ này. Nếu không có kế hoạch chỉ dựa vào ăn may
thì thật ngu xuẩn. Mà Trần Như Lan này là nữ nhân thông minh. Chị ấy tại sao
lại lựa chọn như vậy. Chị ấy không cần thiết phải xác nhận chuyện rốt cuộc có
mộ phần công chúa này hay không, sự thật chứng minh chuyện này là thật.

Nãy
giờ không nói gì Lão Cửu mở miệng: “Sách còn phải tiếp tục đọc, Trần Như Lan có
đọc hết quyển sách này hay không tôi không biết. Nhưng chị ta cũng không có đi
tới nơi mà tôi tới. Hơn nữa, trong mộ công chúa có dấu vết đánh nhau rõ ràng, nhưng
tôi không thể xác định có phải là nhóm kia lưu lại hay không.”

Khỉ
Còi nói: “Vậy ý tứ của bài thơ là gì?”

Trong
những người ở đây, Khỉ Còi là sinh viên khoa học tự nhiên duy nhất, cho nên bài
thơ nọ đối với hắn mà nói có đọc cũng như không.

Chu
Quyết vừa định phiên dịch, Tam Béo trái lại nổi lên hứng thú, dù sao hắn cũng
là sinh viên văn khoa. Hắn tinh thần tỉnh táo ho khan một tiếng, nói: “Thơ này
kỳ thật là một bài ngũ ngôn, Quách Phác và văn nhân thời đó đều giỏi về thể thơ
cùng loại, chủ yếu cũng chịu ảnh hưởng của phong cách Kiến An, đa số hình thức
ngũ ngôn ý vị dân ca của Nhạc Phủ đời Hán, đa số tạo cảm giác thê lương...”

Khỉ
Còi nói: “Nói trọng điểm.”

Trần
Hạo liếc mắt một cái nói: “Bài này đại khái ý tứ chính là nói, Quách Phác nghĩ
thế đạo bây giờ là lúc loạn nhất, nhưng ông ta phải chết. Mà ông ta là người
đầu tiên đề xuất táng mộ dưới nước. Cho nên phần sau tiềm ba oán Thanh Dương, lâm
cốc ngu phỉ hiết. Đã vạch rõ vị trí phần mộ của mình, và mộ Huyền Vũ Quách Phác
cũng ăn khớp trong bài, cũng tiết lộ dự liệu và lo lắng đối với việc sau này. Tỏ
vẻ ông ta chết đi vẫn như cũ có thể đoán được hết thảy những việc này, trong
phần mộ của mình bảo tồn phương pháp giải cứu con cháu sau này, mà một câu cuối
cùng trường sử minh lộ viễn, âm dương song nghiệt kết... Nói cách khác chỉ cần
tìm được phương pháp tiếp xúc với trong huyệt mộ Quách Phác, có thể chấm dứt
hai loại oan nghiệt âm dương. Chỗ này giải thích của cá nhân tôi là phần mộ
Quách Phác ở trong nước, cho nên là âm, mà mộ công chúa lại ở đất liền, do đó
tôi cho rằng là dương, chỉ cần mang theo bản dập tiến vào phần mộ Quách Phác, ông
ta sẽ có biện pháp giải quyết nguy cơ cho chúng ta, từ đó chấm dứt nghiệt trái
của hai phần mộ này.”

Khỉ
Còi đột nhiên tỉnh ngộ, hắn gật đầu nói: “Khó trách, các cậu nói kỳ quái, đích
xác. Đây không phải là con rận trên đầu người hói, chuyện rõ rành rành sao. Phải
tiến vào mộ Quách Phác chứ.”

Chu
Quyết nói: “Đúng, cho nên tại sao Trần Như Lan ngược lại phải lựa chọn mộ công
chúa? Chị ấy thông minh thế, tại sao còn muốn trở về?”

Tam
Béo đột nhiên nói: “Rất đơn giản mà, các cậu đã nghĩ phức tạp rồi!”

Chu
Quyết nói: “Có ý tứ gì?”

Tam
Béo có chút kích động nói: “Bởi vì nơi đó còn giữ thứ gì đó mà bọn họ cần. Khả
năng còn giữ thứ gì đó không có thì không được.”

Trần
Hạo chợt ngẩng đầu, anh nhìn Tam Béo nói: “Đúng vậy... Vậy còn đồ vật gì Như
Lan nhất định phải lấy được đây?”

Chu
Quyết cau mày nói: “Chị ấy đưa ra nhiều tin tức như vậy, mà cuối cùng gợi ý cho
chúng ta là ở trong từ đường thôn âm binh kia...”

Trần
Hạo đột nhiên nói: “Là thứ tự, thứ tự của bản dập. Bản dập treo trên thất tinh
trụ đồng có thứ tự. Như Lan biết bản dập là dựa theo trình tự nhất định sắp xếp,
cho nên chị ấy phải biết rõ trình tự lúc đầu. Mà mục đích cuối cùng của họ hẳn
chính là mộ Quách Phác, chẳng qua chưa thể đi tới...”

Chu
Quyết thấy Trần Hạo là xuống tinh thần, lập tức chuyển chủ đề, cậu hỏi Lão Cửu:
“Cậu có nhìn thấy trình tự của bản dập không?”

Lão
Cửu lắc đầu nói: “Tôi căn bản nhìn không hiểu được thứ kia là cái gì. Tôi chỉ
biết bảy trụ đồng trọn vẹn một thể, nhưng lỗ phía trên đích thật có cao thấp.”

Khỉ
Còi nói: “Vì vậy chúng ta cũng chỉ có thể trở về lần nữa?”

Tam
Béo chột dạ nói: “Thế nhưng... thế nhưng Trần Như Lan cuối cùng là ở chỗ đó
giao phó nha. Mà đi đâu? Không phải nói đều là dầu sao?”

Chu
Quyết lại nói: “Chưa chắc, tôi nghĩ lửa đốt này có chút kỳ quặc, các cậu còn
nhớ trong tiểu thuyết trước đó nói bọn họ gặp phải cơn lũ, sau đó cũng trở về
tới chỗ thất tinh trụ đồng không?”

Lão
Cửu có chút hưng phấn nói: “Vậy nhất định thứ tôi gặp phải, nói không chừng là
trận pháp nào đó của người cổ đại?”

Chu
Quyết khó xử cười nói: “Không biết, cũng không nhất định huyền...”

Thình
lình điện thoại của khách sạn vang lên, tất cả mọi người bị tiếng chuông dọa
giật mình. Trần Hạo nhận máy nói vài câu. Anh thoáng sửng sốt, sau đó cúp điện
thoại. Anh nhìn những người khác nói: “Cụ Mã muốn gặp chúng ta. Cụ nói cụ có
chuyện quan trọng muốn nói với chúng ta.”

Chu
Quyết nói: “Không phải những gì cụ nên nói đều đã nói cả sao? Còn có gì nữa
nhỉ?”

Trần
Hạo hơi do dự nói: “Gặp đã rồi tính sau.”

Tam
Béo chỉ vào sách nói: “Thứ này xử lý sao đây?”

Trần
Hạo nói: “Theo lệ cũ, ngày mai lại đọc.”

Khách
sạn vốn là của trường học, nhà của ông cụ lại gần trường. Cho nên nói đúng ra, căn
bản không cần đón taxi, đi bộ cũng có thể đến. Do đó tài xế taxi mang bọn họ
vòng mấy vòng gạt một chút lời, rồi mới thả bọn họ xuống.

Ông
cụ thuộc về loại muốn học vấn không muốn mạng, tuổi đã một bó to còn tích cực
vậy, trừ nhà mình ra ở ngoài ông còn thuê một căn hộ một phòng cạnh đại học, tồi
cũng có chút tồi, bất quá chỉ cần có thể cho ông ngủ là được.

Nhưng
một đám người đi vào mới phát hiện nhà này tồi tàn quả thực tựa như là trạm thu
mua phế liệu. Nơi nơi đều là sách, hơn nữa căn bản đều là sách cổ. Bên cạnh đó
còn có một đám chai chai lọ lọ cộng thêm cờ-lê cũ. Ông cụ quả thực như có thêm
nghề tay trái là thu mua phế phẩm vậy.

Trần
Hạo ở cửa hô to hai tiếng, trong nhà truyền đến thanh âm của ông cụ Mã. Trần
Hạo mang theo mọi người vào phòng. Bọn họ phát hiện ánh mắt cụ Mã âm tình bất
định, cụ mở miệng hỏi: “Mấy đứa có quan hệ gì với Quách Phác?”

Báo cáo nội dung xấu