Chiếc Lồng Xương Thịt - Chương 267
Tiêu Giới Tử cũng đồng ý đợi trời sáng rồi hẵng xuống xem. Nửa đêm canh ba, leo xuống cây nhìn đầu người rồi còn sờ mó chúng, cô thật sự không có sở thích này. Hơn nữa, dù có chứng minh được tất cả chỉ là ảo ảnh, thì cũng đâu thể mò mẫm trong bóng tối mà lên đường, chẳng phải vẫn phải nấp trên cây chờ trời sáng hay sao?
Nửa đêm về sáng, những người khác đều đã ngủ say, chỉ có cô là vẫn trừng mắt, thỉnh thoảng lại ngáp một cái, dụi đôi mắt cay xè vì buồn ngủ. Lúc này, cô cực kỳ nhớ Trần Tông, còn cả cái “lược dùi” chẳng biết đã chế tạo xong chưa của anh nữa.
Rồi sau đó, cô rơi vào một giấc ngủ rất kỳ lạ—mắt vẫn mở trừng trừng, chập chờn giữa tỉnh và mê.
Cô biết mình đang ngủ bởi có một khoảnh khắc, cô bỗng thấy con nhện của mình: nó đã lớn hơn cả cô, đang bận rộn giăng tơ. Xung quanh trắng xóa một vùng, thoạt nhìn tưởng là tuyết, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện đó toàn là tơ nhện. Những sợi tơ mới nhả ra sáng lấp lánh, quấn lấy những cây đại thụ gần xa.
Cô định tiến lên nói vài câu với con nhện, nhưng giây tiếp theo, nhện cũng được, tơ nhện cũng thế, đều biến mất không còn dấu vết, chỉ để lại một màn đêm thăm thẳm, như thể sẽ kéo dài mãi mãi.
...
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc trời tờ mờ sáng, nhưng tình hình còn tệ hơn hôm qua—rừng cây mù sương vào buổi sớm, đến tán cây đa cũng như lơ lửng trên biển sương mù.
Tiêu Giới Tử và Thần Côn thu dọn hành trang, đóng gói đồ đạc.
Ở dưới, Liêu Dương đưa áo khoác lên: “Cảm ơn nhé, hai người còn định đi tiếp à? Trên đường cẩn thận đấy.”
Thần Côn ngạc nhiên: “Ủa, chẳng lẽ hai người không đi nữa à?”
Liêu Dương úp mở: “Bọn tôi còn chưa quyết định, có khi sẽ quay lại đường cũ.”
Tiêu Giới Tử nghe mà buồn cười: chẳng phải là sợ nguy hiểm phía trước, muốn để người khác đi trước dò đường à? Chẳng khác gì Liêu Phi, trong bụng toàn mưu mẹo.
Cô nắm lấy cành cây, cầm dao nhảy xuống. Khi đi ngang qua chỗ hai người họ nấp, cô cố tình dừng lại.
Hiểu Xuyên rụt cổ một cái, còn Liêu Dương thì liếc nhìn con dao trong tay cô, rõ ràng có chút cảnh giác.
Tiêu Giới Tử nhìn về phía Liêu Dương, mỉm cười nhạt: “Là thế này, tối qua tôi không nói vì sợ làm anh sợ. Nhưng giờ trời sáng rồi, nói ra cũng không sao.”
Liêu Dương không ngờ cô lại bắt chuyện với mình, cực kỳ bất ngờ: “Cô muốn… nói gì?”
“Tôi ấy mà, thể chất hơi khác mọi người một chút, dân gian gọi là ‘âm dương nhãn’. Tối qua, tôi thấy trên lưng anh, có một người cứ bám chặt không buông…”
Còn chưa nói hết câu, Hiểu Xuyên đã đưa tay bịt miệng, mặt mày hoảng hốt, theo phản xạ né sang một bên. Còn Thần Côn ở trên cây thì ngơ ngác, thắc mắc sao hôm qua cô không nhắc gì đến chuyện này.
Sắc mặt Liêu Dương cũng trở nên khó coi: “Cô nói vớ vẩn gì thế?”
Tiêu Giới Tử nhún vai: “Tùy anh tin hay không, tôi cũng đâu quen anh, thấy gì nói nấy thôi. À đúng rồi, người đó trông y hệt anh, có điều khuôn mặt thanh tú hơn anh nhiều, hình như là một cô gái.”
Liêu Dương sửng sốt kêu lên: “Cái gì?”
Nhìn phản ứng này, có vẻ hắn ta còn chưa biết chuyện của Liêu Phi. Tiêu Giới Tử chẳng sợ chuyện lớn, nhún vai nói: “Tôi cũng không biết là chuyện gì, suy đi nghĩ lại, thấy vẫn nên nói với anh một tiếng. Có thể là điềm báo gì đó thì sao, đúng không?”
Nói xong, cô nhảy xuống đất, ngay lập tức rút dao ngang trước người, đồng thời bật đèn pin, lia qua những cọc đầu lâu rải rác trong rừng.
Thần Côn bảo rằng trong đống cọc đầu lâu này, ít nhất phải có hai cái đầu mới.
Tia sáng từ đèn pin xuyên qua màn sương sớm đang trôi lững lờ, lướt qua từng chiếc sọ hoặc trống không, hoặc còn vương xương trắng trong giỏ tre.
Rồi đột nhiên, nó dừng lại.
Ở cuối chùm sáng, trong một chiếc giỏ tre—cái đầu bên trong chẳng phải của gã đàn ông thấp lùn, vạm vỡ, tên là Phì Thất hay sao?
***
Hơn 10 giờ sáng, ba người Trần Tông đáp xuống Côn Minh.
Những người trong nhóm sẽ gặp nhau tại sân bay Trường Thủy Côn Minh, sau đó tranh thủ bay chuyến trưa đến Thương Nguyên. Dĩ nhiên, nếu ai không kịp thì buổi chiều còn một chuyến nữa.
Ba người vào sảnh chờ trước, anh họ của Lương Thiền là Lương Kiện đã có mặt từ trước. Anh ta trông khá giống Lương Thế Long, chỉ là tổng thể cao lớn hơn một cỡ.
Trên đường đi, Trần Tông đã nghe Lương Thiền kể qua về hai người anh họ này. Họ theo Lương Thế Long học buôn bán từ nhỏ, đồng thời luyện quyền cước, lúc rảnh rỗi còn nuôi đá. Tiếc rằng thuốc bổ uống suốt mấy năm, bổ đến mức chảy máu mũi thường xuyên, vậy mà vẫn chưa bước vào giai đoạn nuôi tiểu thạch, nhưng cả hai cũng không quá bận tâm, đã sớm từ bỏ.
Bọn họ được xem là cánh tay đắc lực của Lương Thế Long, luôn trấn giữ hậu phương. Lần này nghe tin chú gặp chuyện, một người đã đến.
Vừa thấy người nhà, Lương Thiền lập tức òa khóc. Trần Tông chào hỏi Lộc Gia xong liền đi mua cà phê và bánh mì cho mọi người.
Trong lúc chờ đồ, anh gọi cho Tiêu Giới Tử, nhưng đúng như dự đoán, không có ai bắt máy. Anh lại gọi cho Hoa Hầu, nhưng đầu bên kia chắc đang bận, cũng không ai nghe.
Trần Tông đành tìm một chỗ ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đồ ăn.
Đang lúc chán nản, phía trước bỗng tối lại—có người đặt cà phê xuống, thản nhiên ngồi đối diện anh, còn cười hì hì chào hỏi:
“Trần huynh, lại gặp rồi.”
Trần Tông chẳng buồn để ý, chỉ cúi đầu nghịch máy báo số bàn.
Nhan Như Ngọc làm ra vẻ tủi thân:
“Sao anh lại lạnh nhạt với tôi thế? Tôi từng lì xì cho anh, cũng lo cho ông nội anh, nào có làm gì có lỗi đâu? Ngược lại, anh toàn đâm sau lưng tôi, tôi chưa từng so đo đấy nhé.”
Trần Tông bó tay với hắn, nghe mà cứ như hắn là bạch liên hoa không bằng.
Anh ngước lên nhìn Nhan Như Ngọc: “Anh đến vì Từ Định Dương à?”
“Đâu có, tôi đến để ‘bạt kỳ’ (nhổ cờ), ra sức góp sức mà, chẳng phải để cứu người sao?”
Trong “Nhân Thạch Hội”, hội viên ít nhất phải nhổ cờ một lần trong nhiệm kỳ, nhổ nhiều cũng tốt. “Nhổ cờ” nghĩa là cống hiến cho hội, tham gia công việc chung. Nhưng chuyện này không bắt buộc, nếu nhận được lời mời mà không muốn tham gia hoặc không tiện, có thể từ chối, giữ trạng thái “cắm cờ”, lần sau lại nhổ.
Chuyến này, do tình huống gấp gáp và có phần nguy hiểm, Lộc Gia chỉ gửi lời mời đến nam hội viên trong độ tuổi 20-40, có thể lực nhất định.
Trùng hợp làm sao, Nhan Như Ngọc không chỉ đủ điều kiện mà còn hăng hái hưởng ứng.
Trần Tông “ồ” một tiếng: “Anh nhiệt tình ghê nhỉ.”
Nhan Như Ngọc cười hở răng: “Cũng như nhau thôi…”
Hắn vừa nói vừa nhìn quanh: “Cô Tiêu nhà anh đâu rồi? Không ở nhà, không ở tiệm, cũng không đi chung với anh, đi đâu tung tăng rồi?”
Quả nhiên là đang tìm Tiêu Giới Tử.
Trần Tông khẽ căng thẳng, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên: “Sao, nhớ cô ấy à? Có gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời.”
Nhan Như Ngọc chậm rãi:
“Vậy anh giúp tôi nhắn cô ấy một câu—cô ấy lấy một món đồ từ chỗ tôi, đến giờ vẫn chưa có ý định trả. Cô ấy không nghĩ tôi đã quên chuyện này chứ?”
Trần Tông sững lại, rồi nhanh chóng nghĩ ra: “Gương hắc diệu?”
Đúng vậy, gương hắc diệu. Mục đích cuối cùng của Nhan Như Ngọc khi đến A Khắc Sát chính là chiếc gương này. Nhưng sau đó xảy ra nhiều chuyện, chiếc gương dường như không còn quan trọng nữa, nên Trần Tông cũng không để tâm. Không ngờ hôm nay, Nhan Như Ngọc lại nhắc lại chuyện cũ.
Trần Tông không hiểu: “Chiếc gương này quan trọng đến thế à? Anh còn định dùng nó để tìm ‘định mệnh thạch’ gì đó sao?”
Nhan Như Ngọc thuận nước đẩy thuyền: “Đúng vậy, nó quan trọng như thế đấy. Ở trong tay cô ấy lâu vậy rồi, chắc cũng chơi đủ rồi, giờ trả lại được chưa?”
Trần Tông gật đầu sảng khoái: “Được, gặp cô ấy tôi sẽ nói lại.”
“Phải rồi, mấy ngày nay ông nội tôi vẫn ổn chứ?”
Không hiểu sao, khi nghe câu này, Trần Tông cảm giác sắc mặt Nhan Như Ngọc thoáng hiện lên một chút… quái dị và thú vị.
“Hẳn là vẫn tốt, anh chẳng phải thường xuyên gọi điện cho ông ấy sao? Tốt hay không, anh tự xem là biết mà.”
Trần Tông lấy đồ ăn, không gọi Nhan Như Ngọc, tự mình quay lại phòng chờ.
Bên phía Lộc gia lại tụ thêm hai người.
Toàn là gương mặt quen. Một người là Dưỡng Thần Quân, chống gậy dành cho người mù, giữa đại sảnh ồn ào vẫn nhắm mắt tĩnh dưỡng như thể chẳng liên quan gì đến mình. Không biết vào núi tìm người kiểu gì, một kẻ chẳng bao giờ mở mắt như vậy có thể giúp được gì đây?
Người còn lại là Ngưu Đầu – Ngưu Thản Đồ, đang dùng tay ra hiệu, nói gì đó với Lộc gia. Lộc gia mặt mày trầm ngâm, vừa nghe vừa gật đầu.
Thấy Trần Tông, Ngưu Thản Đồ vẫy tay gọi: “Ê, Trần Tông, qua đây, chuyện này cậu cũng nên nghe, có liên quan đến cậu đấy.”
Trần Tông bước nhanh tới: “Liên quan đến tôi?”
“Đúng, Mã Tư Viễn nói, Lý Nhị Kim vào viện điều dưỡng, cậu còn lấy cả video giám sát, đúng không?”
Lý Nhị Kim?
Trần Tông vội gật đầu: “Đúng, anh ta làm sao rồi?”
Ngưu Thản Đồ thở dài: “Điên nặng rồi. Mã Diện vốn định nhổ cờ lần này, nhưng chẳng phải chuyện xảy ra đột ngột sao… nên phải đi xử lý.”
Theo lời Ngưu Thản Đồ, viện điều dưỡng Mã Tư Viễn tìm cho Lý Nhị Kim ở địa phương được xem là điều kiện khá tốt, nằm giữa vùng núi ven thành, xa rời ồn ào, không khí trong lành, ngẩng đầu thấy núi, cúi đầu thấy nước, rất thích hợp cho bệnh nhân tĩnh dưỡng.
Lý Nhị Kim tuy điên, nhưng giữa một đám điên động chút là chém giết thì lại thuộc diện “nhẹ” và “ngoan ngoãn” hơn, nên mỗi sáng được phép có một tiếng hoạt động ngoài trời.
Cái gọi là hoạt động ngoài trời, thực chất chỉ là đi dạo quanh sân, phơi nắng. Lý Nhị Kim luôn một mình ngồi xổm trong góc, lúc thì lẩm bẩm, lúc thì đào đất xây nhà. Qua vài ngày, nhân viên giám sát cũng quen: cứ ngồi yên suốt một tiếng, đến giờ thì chỉ cần gọi một tiếng là anh ta sẽ vui vẻ đứng dậy quay về phòng, cực kỳ ngoan ngoãn.
Chuyện xảy ra vào sáng hôm qua.
Lý Nhị Kim vẫn như mọi khi, ngồi xổm trong góc. Hôm đó mấy bệnh nhân khác đang cãi nhau, đánh nhau, nhân viên giám sát bận đi hòa giải, không quá để ý đến Lý Nhị Kim. Đến giờ gọi về, anh ta không phản ứng, vẫn cứ rì rầm kêu khe khẽ.
Thấy lạ, nhân viên giám sát đi tới xem, vừa nhìn liền suýt nữa bị dọa đứng tim.
Một bàn tay của Lý Nhị Kim không còn nữa, vết cắt nơi cổ tay đang chảy máu ròng ròng, anh ta lại đang dí phần cụt xuống đất, cố gắng đắp bùn lên để cầm máu.
Trần Tông sững sờ: “Tay anh ta đâu?”
Ngưu Thản Đồ thở dài: “Bảo sao người ta gọi là điên. Hành vi đó hoàn toàn không thể hiểu nổi.”
Sau đó kiểm tra camera trong sân, tất nhiên, có góc chết, không quay được rõ ràng toàn bộ, nhưng cũng không khó suy đoán: Lý Nhị Kim không biết nhặt được hòn đá từ đâu, ngồi xổm đó liên tục đập vào tay mình, giữa chừng có lẽ còn cắn một phát, cuối cùng, bàn tay kia bị anh ta tự tay đập đứt.
Camera còn ghi lại cảnh anh ta bật người lên ném vật gì đó ra ngoài, nói cách khác, chính anh ta đã ném tay mình đi.
Trần Tông không thể tin nổi: “Rồi sao nữa?”
“Rồi thì còn gì nữa, cả viện nháo nhào cả lên. Trước tiên là cấp cứu, nhân viên còn chạy ra ngoài tìm xem có thể nhặt lại bàn tay bị đứt để nối lại không, nhưng tìm mãi không thấy. Vì viện điều dưỡng nằm trong núi, hệ sinh thái tốt, nghe nói có người còn từng thấy lợn rừng trong đó… đoán là bị con vật nào đó tha mất rồi.”
Lộc gia thở dài một tiếng: “Thời gian này đúng là xảy ra nhiều chuyện quá. Chuyện của Lý Nhị Kim đến nước này rồi cũng không thể cứu vãn được nữa. Mong là bên Thế Long có thể thuận lợi đi.”
***
Lẽ ra trưa đã bay đến Thương Nguyên, nhưng vì sân bay Ngõa Sơn là sân bay cao nguyên, địa hình hiểm trở, thời tiết phức tạp, chuyến bay liên tục bị hoãn, mãi đến hơn bốn giờ chiều mới hạ cánh.
Có người của Nhân Thạch Hội đến đón, người này tên Thường Hạo, làm nghề kinh doanh mã não Nam Hồng, quê ở Bảo Sơn, cách Thương Nguyên không xa, nên được xem là “chủ nhà”, đứng ra tổ chức: không chỉ lo liệu phương tiện, chỗ ở, trang bị, mà còn từ địa phương tập hợp thêm hơn chục thanh niên khỏe mạnh làm đội hỗ trợ vào núi.
Như vậy, cộng cả Thường Hạo, phía hội có tám người, thêm mười mấy người bên ngoài, tổng cộng gần hai mươi người, chỉ để tìm Lương Thế Long, khí thế không hề nhỏ.
Chuyến bay bị hoãn khiến họ lỡ thời gian hẹn với Hoa Hầu. Trần Tông vừa xuống máy bay liền gọi điện cho Hoa Hầu, giải thích tình hình, đồng thời dặn dò hắn khi đoàn người tập hợp, cố gắng đừng nhắc đến “cô Tiêu” —— có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đó, anh không muốn Nhan Như Ngọc biết Tiêu Giới Tử cũng đang ở Yểm Sơn.
Hoa Hầu nói: “Bọn tôi vào núi rồi, nhưng chỗ cửa núi có điểm liên lạc hậu cần, anh đến thì tìm họ là được.”
Trần Tông nhận ra Hoa Hầu không có tinh thần, giọng điệu cũng có gì đó là lạ.
Anh thấy hơi bất an: “Có chuyện gì sao?”
Hoa Hầu ậm ừ: “Điện thoại nói không rõ được, chờ các anh đến rồi bàn. Dù sao thì… chuyện ngoài dự tính, chúng tôi cũng bị kẹt giữa đường.”
***
Cúp điện thoại, Hoa Hầu ngẩng đầu.
Bọn họ vào núi từ hơn hai giờ chiều, tốc độ di chuyển rất nhanh, theo bản đồ thì vị trí này đã gần đến Quỷ Lâm.
Nhưng…
Đường bị chắn rồi, bị mạng nhện bít kín. Không phải loại mạng nhện bình thường có thể tùy tiện gạt đi, mà là từng tầng từng tầng, che kín đường, quấn quanh cây, dày đặc không kẽ hở. Nhìn sơ qua, diện tích bị bao phủ lên đến mấy trăm mét vuông. Lúc đầu trông thấy, hắn còn tưởng là sương tuyết rơi hay có cái kén khổng lồ nào đó.
Không dám nhìn kỹ, vì mạng nhện lớn thế này, không tránh khỏi vô số côn trùng mắc kẹt bên trên, có con đã chết, có con vẫn đang giãy giụa, chen chúc một đống, chỉ liếc một cái thôi mà da gà đã nổi đầy đầu.
