Hòa Yến Sơn - Chương 14: Tranh Chấp

 

Chương 14: Tranh Chấp

 

Lan Hương Duyên

Tác giả: Hoà Yến Sơn

Chuyển ngữ: Mephim660

 

Tuyết Trản một tay nắm chặt cổ tay Tào Lệ Hoàn, quát lớn một tiếng: "Đừng ôn ào nữa! Chẳng lẽ muốn nô tỳ mời lão thái thái đến đây hay sao!"

 

Tào Lệ Hoàn nghe thấy "lão thái thái", trên mặt thoáng hiện một chút sợ hãi, nhưng ngay sau đó tỏ ra không để ý nói: "Dù ngươi có mời lão thái thái đến, ta cũng chẳng sợ, ta còn đang muốn tìm lão nhân gia để phân xử xem, loại nô tài ngang ngược dám khinh chủ như thế này, chẳng lẽ còn muốn giữ lại bên người..."

 

Lời còn chưa dứt, bỗng nghe có người nói: "Ai mà khí độ lớn vậy, dám làm phiền lão lão thái thái?" Từ cửa viện bước ra một quý phụ khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, dáng người cân đối, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đoan trang, vẻ cao quý thanh nhã. Mặc áo bối tử bằng gấm mềm màu thiên thanh, trên áo thêu cành hoa mai cực kỳ tinh xảo mà giản dị, phía dưới mặc váy dài trắng muốt, trên đầu búi tóc "khuynh kế" bóng mượt gọn gàng, chỉ cài hai chiếc trâm ngọc, loại ngọc này trong suốt long lanh, màu lục biếc thấu quang, nhìn một cái đã biết không phải hàng tầm thường.

 

Tuyết Trản thấy người đến, vội vàng kính cẩn gọi một tiếng: "Đại thái thái." Tào Lệ Hoàn không khỏi buông tay, đứng thẳng người chỉnh lại quần áo và tóc tai. Hương Lan thấy có người ra, vội vàng đứng dậy, lặng lẽ đứng vào một góc không xa không gần, chấp tay đứng im, trong lòng nghĩ: "Cách ăn mặc phong độ như thế này, lại còn xa lạ như vậy, hẳn là Đại thái thái của đại phòng Tần thị? Thật là phong tư đỉnh đạc. Luận tuổi, năm nay thái thái cũng đã ngoài bốn mươi, nhìn vẫn như mới ba mươi mấy tuổi."

 

Đại thái thái Tần thị lặng lẽ quét mắt nhìn một lượt, trước tiên nhìn thấy Lưu Bôi nằm trên đất, tóc tai rối loạn, quần áo không chỉnh tề, trên mặt nước mắt nước mũi giàn giụa, lại nhìn Tào Lệ Hoàn tóc tai xộc xệch, trầm giọng hỏi: "Đây là chuyện gì?"

 

Tào Lệ Hoàn trên sắc mặt vẫn chưa tan giận, chỉ vào Lưu Bôi lớn tiếng nói: "Ta có lòng tốt đến đón cả nhà Đại biểu cữu, con tiện tỳ này dám chặn cửa không cho vào, cuối cùng còn dám động thử với chủ tử, chỉ danh đạo tính mắng ta!"

 

Tần thị thấy tình cảnh này, trong lòng đã biết người trước mặt là ai, nhưng trên mặt vẫn giả vờ không biết, nhìn Tào Lệ Hoàn hơi nhíu mày nói: "Ngươi là..."

 

Tuyết Trản khẽ nói: "nàng ấy chính là biểu cô nương mà lão thái thái vừa nhắc đến với thái thái."

 

Tần thị trên mặt lộ vẻ hiểu ra, nhìn Tào Lệ Hoàn một cái thờ ơ nói: "Ngươi nên gọi ta một tiếng biểu cữu mẫu." Tào Lệ Hoàn há miệng định gọi, Tần thị khoát tay nói: "Thôi, ngươi theo ta vào trước." Quay người đi hai bước, lại ngoảnh lại nhìn Lưu Bôi nói, "Đừng để nàng ta nằm trên đất, đỡ vào phòng đi, lát nữa lão thái thái nhìn thấy thì ra thể thống gì." Nói xong liền đi về phía sảnh bên cạnh.

 

Tào Lệ Hoàn không còn cách nào, đành phải theo Tần thị đi. Trong lòng nàng ta đang bực tức vô cùng. Lâm gia nhị phòng nàng ta đã từng sớm đến nịnh hót, Lâm Trường Mẫn vốn là một võ phu, chỉ để tâm vào quân vụ, việc nhà không màng; Lâm nhị thái thái Vương thị trơn như lươn, dù nàng ta có nịnh hót thế nào, vẫn luôn giữ vẻ mặt tươi cười nhưng xa cách. Lâm lão thái gia sống ẩn dật, Lâm lão thái thái không ưa nàng ta, Triệu Nguyệt Thiền thì có chút giao tình, nhưng nàng ta đã tặng không ít vàng bạc châu báu gấm vóc, mà những việc Triệu Nguyệt Thiền hứa lại chẳng làm được mấy! Hiện tại đại phòng trở về, nhìn tình hình là Tần thị lại quản gia, nàng ta đã sớm chuẩn bị đến đây để nịnh bợ kết thân. Bình thường trong phủ, các nha hoàn bà tử bên ngoài đều tôn nàng ta là "biểu cô nương", bản tính nàng ta vốn ương ngạnh, lại thích hư vinh, ngày qua ngày, tâm trạng lo lắng khi mới vào phủ đã vứt sang một bên, tự coi mình là tiểu thư chính thức của Lâm gia, chẳng còn giữ bổn phận khách nhân, không ngờ hôm nay lại gặp phải chuyện này, lại còn bị Lưu Bôi vạch mặt ngay trước mọi người, khiến nàng ta càng thêm tức giận, xấu hổ. Oán cũ hận mới dồn lại, Tào Lệ Hoàn liền đánh Lưu Bôi một trận, giờ đây đầu óc vẫn còn đầy lửa giận chưa nguôi.

 

Hương Lan đi theo sau Tào Lệ Hoàn, đến cửa sảnh bên, nàng ngoan ngoãn đứng ngoài cửa canh, thấy Tuyết Trản cùng một tiểu nha hoàn dìu Lưu Bôi đi vào, Tuyết Trản nhỏ nhẹ nói: "May mà tóc muội dày, bị giật một nắm cũng không lộ ra mấy..." Lưu Bôi vừa khóc vừa đi vào một gian phòng nhỏ.

 

Trong gian sảnh. Tần thị thở dài nói: "Vừa rồi lão thái thái còn nói với ta về cháu, bảo cháu đáng thương, sớm mất cha mẹ, có ca ca nhưng cũng không trông cậy được, bảo ta ngày thường chiếu cố cháu một hai."

 

Tào Lệ Hoàn trong lòng mắng: "Chiếu cố một hai? Phóng phí (đánh rắm)! Lão bà kia chỉ mong ta biến mất ngay lập tức." Cười lạnh nói: "Lão thái thái chiếu cố cháu sao không cho cháu vào? Ngược lại còn bảo hai nha hoàn chặn ta ở cửa, một mực nói 'theo lệnh lão thái thái', nói là 'gia yến', xem ta là người ngoài, lão thái thái như vậy, mấy nha hoàn đó nào thèm để cháu vào mắt, kính cháu như chủ tử?

 

Tần thị nghe nàng ta nói vậy, lập tức trầm mặt lại, ngồi xuống ghế, không nói gì nữa. Một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói: "Hôm nay đúng là gia yến của Lâm gia chúng ta." Bốn chữ "Lâm gia chúng ta" nhấn mạnh rõ ràng. "Nam nữ tuy ngồi riêng, nhưng không có bình phong, cháu cũng đã lớn, cũng sắp xuất giá, trong nhà vài huynh trưởng cũng đã trưởng thành, cùng ngồi ăn sẽ không thoả đáng, nên mới không mời cháu. Nhưng lão thái thái đã sai người mang bốn món cháu thích ăn cùng hai đĩa điểm tâm đến, định ngày mai sẽ cho gọi mấy cô nương đến dùng cơm trưa với lão nhân gia."

 

Tào Lệ Hoàn nói: "Lão thái thái nghĩ thật chu đáo." Giọng điệu đầy mỉa mai.

 

Sắc mặt Tần thị càng thêm trầm xuống: “ Lâm gia coi trọng quy củ thể thống, cháu tuy không phải họ Lâm, nhưng cũng gọi ta một tiếng 'biểu cữu mẫu', ta liền mặt dày dạy cháu vài câu. Cháu cũng là xuất thân tiểu thư, nên có phong thái của tiểu thư, mấy nha hoàn kia dù trong lòng nghĩ gì, bề ngoài vẫn tôn trọng chủ tử, dù có một hai nha đầu ngỗ ngược không tôn trọng, cũng nên nói với quản gia hay ma ma, sao lại tự hạ thể diện tôn quý của mình mà đánh nhau với một nha đầu? Lưu Bôi dù thế nào cũng là người của lão thái thái, đánh chó còn phải xem mặt chủ, cháu đánh Lưu Bôi chẳng phải là tát vào mặt lão thái thái sao? Cháu sắp xuất giá rồi, nếu có người đem chuyện hôm nay truyền ra ngoài, thanh danh không tốt, sau này làm sao đứng vững ở phu gia?"

 

Tào Lệ Hoàn mặt lạnh, cứng giọng đáp: "cháu đi đứng ngay thẳng, làm việc chính đáng, nói về phong thái, cử chỉ, ai có thể chê trách cháu, hủy hoại thanh danh của cháu? Ở Dự Châu cháu cũng là danh môn khuê tú, biểu cữu mẫu không tin, cứ việc đi dò hỏi. Hôm nay nếu không phải nha đầu kia quá quắt, cháu đâu đến nỗi đánh nàng ta? Toàn nói những lời bỉ ổi, rốt cuộc khinh cháu không cha không mẹ, không nơi nương tựa, đến một nha đầu cũng muốn trèo lên đầu cháu."

 

Tần thị sống đến tuổi này, chưa từng có bậc hậu bối nào dám nói lời lớn lối đối đáp lại nàng như vậy, huống chi đây còn là lời khuyên tốt của nàng, không khỏi tức đến phát cười, nói: "Tốt, tốt, tốt, ý của cháu là hôm nay việc cháu làm không có lỗi, chỉ có nha đầu kia là có lỗi? Nhưng nha đầu đó nhận lệnh của lão thái thái, nói cách khác là lão thái thái có lỗi?" Không đợi Tào Lệ Hoàn trả lời, liền đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Tào Lệ Hoàn, trên mặt mang theo hai phần nụ cười nói: "Tục ngữ nói 'ân đại thành cừu', hôm nay ta mới hiểu. Nếu biểu tiểu thư cảm thấy chúng ta đều đối xử bất công với tiểu thư, lão thái thái trăm bề chiếu cố tiểu thư, ngược lại sinh thù, vậy thì thu xếp đồ đạc về nhà đi, Lâm gia chúng ta không ngại thêm một đôi đũa và một rương hồi môn, nhưng không bao giờ nuôi kẻ vong ơn phụ nghĩa!"

 

Tào Lệ Hoàn lập tức sững sờ, cô ta không ngờ Tần thị mở miệng liền đuổi cô đi! Không khỏi nghiến răng nói: “thái thái đuổi cháu? Thiên hạ lại có loại biểu cữu mẫu như vậy, vừa đến đã đuổi cháu gái đi!"

 

Tần thị vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Lời của tiểu thư ta không hiểu, rõ ràng là tiểu thư chán ghét lão thái thái, oán hận chúng ta. Đây là Lâm gia, cháu không phải người Lâm gia, đưa tiểu thư về cũng là lẽ đương nhiên."

 

Tào Lệ Hoàn há hốc mồm, đờ đẫn ở đó. Nàng ta ngang ngược quen rồi, không ngờ Tần thị lại nói ra những lời này, trực tiếp làm mất mặt nàng ta ngay tại chỗ!

 

Tần thị nhìn sắc mặt Tào Lệ Hoàn, thầm cười lạnh, đi đến cửa, quay người lại nhẹ nhàng nói: "Mau về thu xếp hành lý đi, lát nữa ta sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa đưa ngươi về." Nói xong liền thướt tha bước ra ngoài.

 

#lanhuongduyen

#hoayenson

#mephim660

#lanhuongnhuco

#truyencodai

#TranHuongLan

#lamcamlau

 

Báo cáo nội dung xấu