Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Hồi 3 - Chương 148 ---> 150

Chương 148: Ngoại tình trước mặt cô

Uất Noãn Tâm vẫn nở nụ cười, lễ phép trả lời: “Xin lỗi, công
ty có quy định không được tiến hành bồi thường, cho nên những câu trả lời của
cô có ý nghĩa rất quan trọng đối với việc thắng kiện.”

“Không bồi thường? Đang đùa gì chứ? Dựa vào quan hệ giữa tôi
và Nghiêu, anh ấy không chịu bỏ ra chút tiền cỏn con đó sao?”

“Việc này cô phải hỏi Nam Cung tổng tài, tôi chỉ theo lệnh
của cấp trên mà làm, hy vọng cô hiểu cho.” Cô cũng muốn biết Nam Cung Nghiêu
đang nghĩ cái quái gì! Đầu óc ngập nước rồi sao?

“Anh ấy sẽ nhanh chóng đến đây, tôi muốn gặp mặt hỏi rõ
ràng. Câu hỏi của cô, tôi tạm thời không muốn trả lời.”

“Được thôi!” Uất Noãn Tâm không muốn lãng phí thời gian giải
thích mục đích bên trong những câu hỏi cô ta phải trả lời, có thể không nói
chuyện, càng tốt!

Cái gọi ‘nhanh chóng’ là chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ dài lê
thê, Uất Noãn Tâm vẫn bình tĩnh ngồi đợi cùng Hạ Nghiên Chi. Cô ta rất nhanh đã
không còn nhẫn nại, gọi điện thoại cho Nam Cung Nghiêu nhưng không ai bắt máy,
chuyển mũi nhọn về phía Uất Noãn Tâm, bày ra bộ mặt thối ngàn năm.

Cô cảm thấy bản thân rất oan uổng, cũng không phải cô bảo cô
ta đợi. Hơn nữa, không phải cô cũng đang đợi sao? Có ngon, trút giận lên Nam
Cung Nghiêu kìa, ngồi ở đây nhăn nhó thì được gì chứ?

Ngồi đợi rất lâu, cơn tức giận của Hạ Nghiêu Chi đủ làm nổ tung
cả cái studio, Nam Cung Nghiêu cuối cùng cũng xuất hiện. Cô ta lập tức thay đổi
sắc mặt ba trăm sáu mươi độ, bước nhanh đến đón tiếp. “Nghiêu, anh đến rồi!”
Muốn dán chặt bao nhiêu thì dán chặt bấy nhiêu, một chút dáng vẻ hống hách lúc
nãy cũng không nhìn thấy.

Không hổ danh là nữ diễn viên, diễn xuất cực tốt. Nếu không
chứng kiến toàn bộ quá trình, Uất Noãn Tâm cũng cho rằng cô ta là người phụ nữ
có nhân cách cực kỳ tốt.

“Đợi lâu lắm sao?” Hiếm khi thấy vẻ mặt Nam Cung Nghiêu dịu
dàng trước mặt mọi người, không có một chút tránh né, liền liếc mắt đưa tình
với Hạ Nghiêu Chi, nhéo nhẹ má của cô ta. “Được rồi, đừng tức giận.”

Uất Noãn Tâm dợn sống lưng. Người này là Nam Cung Nghiêu
sao? Nhìn anh cô sợ đến hoảng!

“Đâu có tức giận đâu, đợi anh là một chuyện rất hạnh phúc….”
Hạ Nghiên Chi trìu mến nói, cứ như hoàn toàn xuất phát từ trong lòng.

“Ngoan!” Nam Cung Nghiêu vỗ vào mặt cô coi như phần thưởng,
tầm mắt di chuyển đến người Uất Noãn Tâm. “Công việc giải quyết đến đâu rồi?”

“Hạ tiểu thư nói, cô ấy muốn gặp anh bàn bạc.”

“Nghiêu, những câu cô ấy hỏi em đều quên hết rồi, rất phiền
phức, không phải trực tiếp bồi thường là xong sao? Tại sao nhất định phải toàn
thắng chứ?”

“Toàn thắng?” Nam Cung Nghiêu chất vấn. “Luật sư Uất, hình như
tôi đã nói tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là trên dưới năm triệu mà!”

“Là sao có thể, trưởng phòng giao trách nhiệm xuống như
vậy…..tôi không…..”

“Ngay cả một câu nói cũng không nhớ, còn đòi làm luật sư!”
Hạ Nghiên Chi khinh thường ‘hừ’ một tiếng.

Uất Noãn Tâm biết mình có biện hộ cũng vô dụng, đành nhịn
xuống mở miệng nói. “Cho dù là năm triệu cũng không đủ!”

“Tôi biết, nếu không tôi cần cô làm gì?” Thái độ Nam Cung
Nghiêu cứng rắn, bày ra bộ dạng đó là điều hiển nhiên. Anh là tổng tài, chỉ cần
ra lệnh chỉ huy cấp dưới làm việc, những việc vặt vãnh này vốn không cần anh phải
lo lắng.

“Vâng, tôi biết rồi!” Uất Noãn Tâm không muốn tranh cãi
trước mặt nhiều người, dù sao anh cũng là cấp trên. Anh nói như thế nào, thì
như thế nấy, cho dù bất mãn!”

“Anh quay về công ty đây!”

“Sao lại nhanh vậy chứ?” Hạ Nghiên Chi kéo tay anh lại không
cho đi. “Bên này em sắp chụp xong rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm nha….anh biết
một nhà hàng Anh đặc biệt đẹp….”

“Công ty còn có việc! Anh cố ý dành thời gian rãnh đến gặp
em, còn không đủ sao?” Khóe miệng Nam Cung Nghiêu khẽ nhếch lên, ánh mắt tràn
đầy dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Người ngoài nhìn vào, cho rằng anh đối với Hạ Nghiêu Chi không
giống với người khác, là cực kỳ cưng chiều, thậm chí còn đoán anh rất nhanh có
khả năng lấy cô ta về làm vợ lẻ. Nhưng điều này đối với anh mà nói, chỉ là diễn
kịch. Người xem mà anh để ý đến, là Uất Noãn Tâm. Nhưng đáng tiếc cô không
biết, lại coi anh đang làm thật!

“Luật sư Uất, cô cùng về với tôi!”

“Tôi tự mình gọi xem về công ty được rồi!” Ai biết được anh
lại có âm mưu gì.

“Công ty không chi trả!”

“…….” Anh đoán chắc cô không có tiền gọi xe, sẽ khuất phục
sao? Uất Noãn Tâm không cam chịu nghĩ vậy.

Nhưng….anh quả thật đã đoán trúng rồi!

Cô không có tiền.

Chỉ đành không có liêm sỉ đi theo anh, thầm thề lần sao nhất
định phải mang theo tiền, nếu lại xảy ra tình huống như vậy, nhất định sẽ quay
đầu chạy lấy người mất.

……………

Trên đường quay về công ty, hiếm khi Nam Cung Nghiêu không
xem tài liệu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Uất Noãn Tâm nghẹn nãy giờ, cực kỳ khó chịu,
cho đến khi…..

“Có lời muốn nói.”

Là anh muốn cô nói đó nha! Cô nói thẳng vậy.

“Tổng tài, tôi không muốn tiếp nhận vụ kiện này.”

“Lý do?”

“Buổi sáng tôi đã xem qua tài liệu, trong vụ kiện này, quả
thật là hạ tiểu thư vi phạm hợp đồng. Mặc dù có vài chỗ hổng, khởi kiện không
phải hoàn toàn không thể đánh, nhưng tôi vẫn không muốn thụ lý, anh giao cho
người khác đi!”

“Đây là nguyên tắc của cô sao?” Nam Cung Nghiêu bày ra dáng
vẻ thoải mái hất mặt lên, giọng nói không trầm không bổng. “Nếu vừa gặp phải
khó khăn liền giao cho người khác, vậy làm luật sư chẳng có ý nghĩa gì sao?”

“Không phải vì khó khăn, tôi chỉ không muốn làm chuyện trái
với lương tâm!Sở dĩ tôi lựa chọn trở thành luật sư, là muốn bảo vệ công bằng
chính nghĩa trong xã hội, mà không phải….”

“Trong cái thế giới này, mỗi người đều đang làm chuyện trái
với lương tâm của mình. Nếu như cô tự nhận mình thanh cao, sớm muộn gì cũng bị
người khác ăn sạch sành sanh. Nếu đã như vậy, không bằng trốn trong nhà đợi
người khác nuôi.”

“…………” Uất Noãn Tâm không cách nào phản bác lại. Quả thật,
cái thế giới này tràn đầy âm mưu. Một mình cô không có đủ khả năng thay đổi,
chỉ có thể không đổ xô theo người khác, tự lo chính mình. “Mặc kệ nói như thế
nào, tôi không muốn nhận.”

“Tôi cho cô quyền lựa chọn sao? Một khi cô trở thành cấp
dưới của tôi, nghĩa vụ duy nhất là phục tùng!”

Uất Noãn Tâm cảm thấy bản thân giống như con cua bị anh trói
chặt lại, rồi cắm một cái cây vào. Không có cách nào phản kháng, cũng không có
cách nào chống trả lại. Bởi vì ngay từ đầu, địa vị của hai người đã không bình
đẳng rồi.

“Nếu anh đã có thể tặng cho Hạ tiểu thư sợi dây chuyền một
trăm hai mươi triệu, tại sao còn tiếc rẻ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng chứ?
Lợi ích Hạ tiểu thư có thể mang đến cho công ty, hoàn toàn có thể nhiều hơn
tiền vi phạm hợp đồng.”

Chương 149: Cô không ghen tuông?

“Tôi là thương nhân, mọi thứ đều đòi hỏi lợi ích lớn nhất.
Hơn nữ, ‘thiên nga chi tâm’ là bản thân tôi tặng cho cô ấy, không liên quan đến
công ty.”

“……….”

“Xem ra, cô đối với việc này rất có ý kiến? Đồ mà bản thân
mình thích bị một người con gái khác chiếm giữ, có cảm giác gì? Rất khó chịu
sao?”

“Không có! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thứ đó sẽ thuộc về
tôi.”

“Cô thật đạo đức giả. Nếu như không cảm thấy thích, đã không
nhìn trừng trừng TV lâu đến vậy, còn chủ động yêu cầu cho cô xem. Không phải cô
ngộ nhận tôi sẽ tặng cho cô chứ? Kết quả lại để cô rất thất vọng?”

Uất Noãn Tâm bị anh nói trúng tim đen, tức giận, chết vẫn
còn cứng miệng. “Không có!”

“Tôi từng nói, cô diễn xuất vẫn chưa đủ tốt đâu! Muốn diễn ở
trước mặt tôi, tốt như đừng để lộ ra bất cứ dấu vết nào!”

“Được! Tôi thừa nhận tôi có một chút không vui, nhưng đó là
vì tôi thích thiết kế của ‘thiên nga chi tâm’, không liên quan gì đến giá trị
của nó, cũng chẳng liên quan đến anh.”

“Nhìn thấy chồng mình cùng người phụ nữ khác ngoại tình ngay
trước mặt, một chút cảm giác cô cũng không có sao?”

“Anh từng nói, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tại
sao tôi phải ghen tuông chứ?” Trong mắt của Uất Noãn Tâm không có chút bất mãn
nào, ngược lại còn nở nụ cười hỏi ngược lại anh. “Lần trước anh nói, anh đối với
chuyện ‘ngoại tình’ của tôi và Lương Cảnh Đường nhắm một mắt mở một mắt, làm
tròn trách nhiệm người chồng, tôi nên cảm kích anh. Bây giờ tôi cũng như vậy,
không phải anh cũng nên cảm kích tôi sao?”

Bởi vì cô to gan dám khiêu khích anh, Nam Cung Nghiêu cảm
thấy không vui, xoang mũi phả ra một tiếng hừ khinh bỉ. “Cô không nhắm một mắt
mở một mắt, còn làm được gì chứ? Cô có thể làm gì nào?”

Anh thừa nhận, anh cố ý ngoại tình với Hạ Nghiên Chi, kích
thích cô, mục đích muốn xem phản ứng của cô, nhưng người phụ nữ chết tiệt này,
một chút phản ứng cũng không có, ngay cả một chút không hài lòng cũng không
nhìn thấy! Cô cứ vậy không thèm để ý đến sao? Nói sao thì, anh cũng là chồng cô
mà!

Anh cũng không biết tại sao bản thân mình lại so đo như vậy,
tóm lại anh khó chịu khi cô ở cùng với Lương Cảnh Đường, cô cũng nên như vậy,
chứ không phải chết tiệt không có chút phản ứng nào! Giống như anh với cô chẳng
qua là người xa lại, không gây cho tâm trạng của cô có bất kỳ dao động nào.

Nhưng anh không biết, khi Uất Noãn Tâm nói ra những lời này,
cũng có một cơn tức giận. Mặc kệ anh đối với tình cũ khó quên hay như thế nào,
nhìn thấy anh cùng người con gái khác liếc mắt đưa tình, trong lòng cô rất chua
xót, co lại, ánh mắt đau đớn như bị kim đâm vào. Có thể giống như những gì anh
nói, cô có thể làm gì chứ? Ngoài trừ nhắm một mắt mở một mắt ra, cô còn có thể
làm gì sao?

Trong lòng anh, vốn không hề có cô. Bất luận cô có khó chịu
đến đâu, thậm chí làm ầm lên, cũng không thể làm thay đổi bất kỳ sự thật nào.

Cô cố đèn nèn sự kiêu ngạo lại, không còn sức lực để tranh
cải, cười khổ. “………..Đúng vậy, tôi cái gì cũng không làm được!”

Cô chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay anh mà thôi!

Thời tiết giữa trưa của mùa hạ thay đổi thất thường, lúc rời
khỏi studio, trời đã có chút âm u. Chưa được hai mươi phút, bây giờ đã đổ mưa
to nổi gió lớn, như dây roi, sét đánh quật từng đợt lên cửa sổ xe. Thế giới ngoài
cửa xe ‘núi chuyển đất rung’, ‘âm u đáng sợ’.

Uất Noãn Tâm vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không nói
chuyện, Nam Cung Nghiêu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô đột nhiên kêu lên một câu. “Dừng xem….”

Tiếng kêu quá gấp gáp, làm cho lái xe đạp phanh thật mạnh.
Nam Cung Nghiêu bất ngờ không kịp đề phòng, cả người ngã mạnh về phía trước,
tức giận nhíu mày. “Cô đang làm cái quải gì vậy hả?”

“Có dù không?” Cô vội vàng hỏi.

Nam Cung Nghiêu đưa đại một cây cho cô, chưa kịp hỏi cô muốn
làm gì, cô đã bung dù xuống xe. Xuyên qua làn mưa, anh mơ hồ nhìn thấy cô cầm
một cái dù đưa cho một bà cụ đang che bìa các tông trên đường, rồi giúp bà ấy
đi đến trước cửa ngân hàng tránh mưa, cả người của chính mình bị ướt nhẹp.

Trong đáylòng có một sợi dây thần kinh mềm mại bị xúc động.

Nhưng khi cô ướt như chuột lột ngồi trong xe, anh làm mặt
lạnh quăng cho cô một cái khăn. Nói lời trái với lòng mình. “Đừng có ở trước
mặt tôi giả vờ lương thiện, chiêu này của cô vô dụng, ngược lại làm cho tôi cảm
thấy cô càng dối trá thêm.”

“Tôi làm vậy phải để cho anh xem, tôi vì chính sự lương
thiện của bản thân làm vậy! Anh có thể xem như chưa thấy gì!”

Nam Cung Nghiêu căng khuôn mặt lạnh lùng ra, bảo tài xế lái
xe.

………………..

Về đến công ty tiếp tục để cho máy lạnh phả vào, quần áo
cũng khô, nhưng khí lạnh đã xâm nhập vào trong cơ thể của Uất Noãn Tâm, lạnh
đến mức bất thình lình rùng mình. Tiếp theo đó càng cảm thấy lạnh hơn, liên tục
hắt hơi. Đồng nghiệp ở xung quanh nhận thức được điều này, ai cũng cho cô thuốc.
Cô từ nhà về sinh đi ra, trên bàn có thêm một ly sữa nóng, còn đè một tờ giấy ở
phía dưới, dặn cô phải uống. Ở góc còn vẽ một cái mặt cười dịu dàng, vừa nhìn
là biết chỉ có Lương Cảnh Đường mới quan tâm như vậy, làm cho tim của cô có
chút ấm áp.

Không được bao lâu, Hướng Vi cũng đến, mang một cái bình giữ
nhiệt đặt trên bàn cô, bỏ đi không nói tiếng nào.

Cô mở ra xem thử, là thuốc nước trị cảm cúm.

Nam Cung Nghiêu giống như loại người sẽ làm những việc này
sao? Bên trong không bỏ độc chứ!

Cô cố ý ‘bóp méo’ ý tốt của anh, nhưng không thể phủ nhận,
cô vẫn có chút cảm động.

Sữa nóng và thuốc cảm cúm, cô nên chọn cái nào?

…………..

Mặc dù trong lòng có trăm ngàn cái không muốn, Uất Noãn Tâm
vẫn phải thức cả ngày lẫn đêm chuẩn bị tài liệu cho vụ kiện, cắm đầu tìm lỗ
hổng của đối phương. Năm ngày sau, phiên tòa mở vụ kiện. Bồi thẩm đoàn đã đến đông
đủ, Hạ Nghiên Chi ngồi ở ghế bị cáo, đang bận chơi trò chơi trên Ipad, tâm
trạng rất tốt.

Nam Cung Nghiêu ngồi ở ghế nghe xử, gật đầu coi như chào hỏi
với cô.

Uất Noãn Tâm đã thay xong quần áo luật sư, nhưng do dự không
muốn bước vào. Mặc dù đã chuẩn bị rất nhiều tâm lý cần thiết, nhưng cô vẫn
không có cách nào ép buộc bản thân làm chuyện trái lương tâm. Hô hấp khó khăn, dũng
khí không đủ.

Lúc này, có người ở phía sau đánh cô một cái. Cô hoảng sợ,
chưa hoàn hồn đã quay đầu lại, là Lương Cảnh Đường. “Anh đứng ở đằng sau người ta
làm gì chứ, còn mặc cả áo luật sư?” Cô trêu chọc. “Không phải anh là luật sư
biện hộ của đối phương chứ?”

“Không phải vậy! Vụ kiện này, anh đến thay cho em!”

Uất Noãn Tâm ngây ngốc, đầu nhất thời không tiêu hóa được
chuyện này. “Anh đến thay em sao? Tại sao chứ?”

“Anh biết em không muốn, muốn giúp em!”

“Nhưng mà, anh càng có nguyên tắc hơn em. Vụ kiện trái lương
tâm này, anh càng không muốn đánh! Không được, em không thể để anh làm như
vậy.”

Cô vội vàng đi lên pháp đình, bị Lương Cảnh Đường kéo lại,
mỉm cười như gió xuân. “Là anh cam tâm tình nguyên mà! So với nguyên tắc, anh
càng muốn bảo vệ em hơn!”

Chương 150: Khiêu khích

Những lời của Lương Cảnh Đường mang đến cho Uất Noãn Tâm một
sự rung động rất lớn, cũng rất cảm động. Tuy nhiên, cũng bởi vì anh đối với cô
tốt như vậy, cô càng không thể liên lụy đến anh, kéo anh xuống nước. “Cám ơn ý
tốt của anh, nhưng em không có cách nào làm như vậy! Đây là vấn đề của bản thân
em, em phải tự mình giải quyết.”

“Ngốc à, đừng có chuyện gì cũng ôm đồm hết lên người mình,
như vậy rất mệt. Chỉ lần này thôi, để anh vì em làm chút chuyện, được không?”

Ánh mắt của anh quá dịu dàng, kiên định, làm cho Uất Noãn
Tâm không cách nào phản kháng lại. Bởi vì cảm động mà nghẹn lời, cổ họng nghẹn
ngào. “Cám ơn nhé!”

“Đồ ngốc, chuyện này có gì đáng cảm ơn chứ!” Lương Cảnh
Đường lau giọt nước mắt ở khóe mắt cô. “Được rồi, em ở đây đợi một lát, anh sẽ
nhanh chóng đến tìm em!”

Khi anh bước vào pháp đình, những người ở phòng luật sư của
công ty có chút ngạc nhiên. Sắc mặt của Nam Cung Nghiêu không thay đổi, nhưng
ánh mắt hơi có chút biến chuyển. Anh ta cho rằng anh ta làm như vậy rất vĩ đại sao?
Không tự lượng sức mình.

Đây là một vụ kiện nhất định phải bồi thường, gần như không
có khả năng xoay chuyển, nhưng Lương Cảnh Đường vẫn tinh ý bắt được một vài lỗ
hổng trong đó, hỏi đến nỗi luật sư của đối phương ghẹn lời không trả lời được,
sức hút, khả năng hùng biện và cách xữ sự tao nhã đã làm chấn động xung quanh,
cuối cùng tiền vi phạm hợp đồng từ hai mươi triệu ép xuống ba triệu, đạt được
thắng lợi lớn.

Uất Noãn Tâm cảm thấy vô cùng vui sướng, đối với Lương Cảnh Đường
tràn đầy sự áy náy. Nhưng khi anh mỉm cười xuất hiện trước mặt cô, mở rộng hai
tay hỏi: “Em không cho anh một cái ôm chiến thắng sao?”

Phòng tuyến của cô hoàn toàn đổ vỡ, gần như nhào vào lòng
anh. “Cám ơn anh…..xin lỗi….xin lỗi anh……”

“Đồ ngốc à! Việc này là anh cam tâm tình nguyện làm mà.” Vào
giờ phút ôm cô vào lòng, Lương Cảnh Đường mới ý thức được bản thân đã không thể
tự kiềm chế bản thân mình yêu người con gái này.

Cái ôm này, anh đã chờ đợi rất lâu rất lâu rồi. Anh rất muốn
cứ ôm cô như vậy, ôm thật chặt, không buông tay. Nhưng anh sợ bản thân dùng sức
quá lớn, làm cô đau. Cô giống như một con búp bê bằng sứ, anh yêu quý trân
trọng đến ngay cả tim cũng đau, không biết phải trân trọng như thế nào.

Cả màn này, đập thẳng vào mắt Nam Cung Nghiêu, trên mặt mây
đen kéo mù mịt, bàn tay nắm chặt lại.

Nếu như ngày trước anh đã hiểu lầm cô, anh tình nguyện tin
tưởng cô, vậy bây giờ thì sao nào? Cô ở nơi công cộng không e dè gì ôm một
người đàn ông khác, có từng nghĩ đến anh sẽ nhìn thấy không?

Có lẽ, cô vốn không thèm để ý đến anh có nhìn thấy hay
không! Thậm chí hy vọng trực tiếp ly hôn, để cô tự do.

Trong đáy lòng vô cớ chứa đầy sự mệt mỏi sâu thẩm, và bất
lực, anh ngay cả sức mỉa mai cô cũng không có, thậm chí nghĩ cũng cảm thấy mệt.

Sắc đêm rực rỡ, ngoài cửa sổ đèn neon nhấp nháy, so với ban
ngày càng sôi nổi đẹp đẽ hơn, choáng ngợp trong xa hoa. Phòng tổng thống của
khách sạn năm sao, Nam Cung Nghiêu đứng sát bên cửa sổ, kiêu ngạo đứng nhìn
thành phố phồn hoa và sáng đèn ở dưới chân mình, một ly rượu mạnh, rượu chạy qua
cổ họng, đẩy lên từng cơn cay nóng, đốt cháy.

Màu sắc về đêm của Đài Bắc, là thứ dễ lừa gạt người khác
nhất trên thế giới này. Không phải là sự nhộn nhịp của nhân gian, chẳng qua chỉ
là một tầng che đậy, che dấu sự tàn nhẫn cùng dơ bẩn của thực tế. Đắm chìm
trong cuộc sống phồn hoa, là dùng tiền xếp chồng lên. Không có tiền, cuộc sống
chỉ còn lại vô vàng đau khổ và chán nản.

Anh không cho phép bản thân trở thành kẻ yếu đuối, cho nên
anh mặc dù đã trở thành người chi phối nền kinh tế Đài Loan, anh cũng không lơi
lỏng một chút nào, làm việc như điên để mở rộng lãnh thổ.

Tim của anh quá lạnh rồi, những thứ có thể làm cho tim anh
ấm áp quá ít, co nên anh chỉ có thể để cho bản thân chìm đắm trong cái phồn hoa
này, ít nhất cảm thấy không cô đơn.

Ngay cả đây là một giấc mộng, chỉ cần không tỉnh lại là
được!

Cứ để anh cả đời sống trong cái thế giới dối trá này, chìm
đắm trong đó.

Một đôi tay như rắn nước bò lên ngực anh, đôi môi thơm lừng
rơi xuống má của anh. “Sao lại một mình uống rượu? Cũng không gọi em? ” Cô ta
dịu dàng đến mức gần như sắp tan chảy, cả người dán chặt trên người anh.

Cho dù đứng trước mặt người ngào, Hạ Nghiên Chi như nữ vương
cao ngạo, nhưng đối mặt với người đàn yêu thương, cô cam tâm tình nguyện là một
kẻ vâng lời, người con gái nhỏ đáng yêu.

Cô là siêu sao quốc tế, bên cạnh không thiếu người theo
đuổi, nhưng không có ai bằng anh. Bởi vì từ trước đến giờ anh không bao giờ
dính vào scandal, còn kết hôn rồi, cô cho rằng bản thân không có cơ hội tiếp
cận anh, không ngờ đến anh đột nhiên đến tìm cô làm người phát ngôn, còn cho cô
một sợi dây chuyền đắt tiền.

Cô đợi gần một tuần lễ, mới đợi được đến đêm nay, cô nhất định
phải nắm chắt cơ hội, cố gắng bày ra hết chiêu thức trên người, khiến anh say
mê bản thân.

Nam Cung Nghiêu không thích khi ở một mình bị người khác
quấy rầy, kéo cánh tay cô ta ra, có chút lạnh lùng. “Em ngủ đi!”

Nhìn thấy cảnh Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường ôm nhau,
lòng anh khó chịu, kéo Hạ Nghiên Chi ra khỏi phòng. Nhưng mà, một chút vui vẻ
anh cũng không có, ngược lại cảm thấy rất phiền phức.

“Bây giờ ngủ còn quá sớm, hôm nay công ty thắng kiện, cũng
nên chúc mừng một chút nhỉ?” Hạ Nghiên Chi nhận lấy ly rượu của anh, đôi lông
mi mềm mại chớp liên tục, ấn xuống một cái hôn trên môi anh, đưa từng ngụm nhỏ
Whisky vào, ánh mắt tràn đầy khiêu gợi.

Cả người mặt một bộ nội y gợi cảm, hai đỉnh nhụy như ẩn như
hiện, bên dưới càng không che đậy được, không khác gì không mặc, quyến rũ lại
phóng đãng.

Nhìn thấy Nam Cung Nghiêu không làm gì, cô ta bỏ ly cao chân
xuống, ôm lấy cổ anh, nhón chân chủ động dâng lên đôi môi hồng, lại không hôn,
nhưng cách một khoảng nhỏ như chẳng có ma sát gì, phả hơi thở nóng rực lên môi
anh, cố ý dụ dỗ anh, khiến anh chủ động.

Nhưng Nam Cung Nghiêu lại không có phản ứng, cô ta có chút
gấp gáp rồi.

Cơ thể anh hẳn không có vấn đề gì chứ? Đàn ông bình thường,
cô làm đến mức như vậy, sớm đã cương cứng lên, nhào thẳng lên trước rồi.

Cô ta vẫn dùng hết sức khiêu khích anh, dụ dỗ anh.
“Nghiêu…..không lẽ…..anh không muốn em sao? Hử? Nghiêu……”

Nam Cung Nghiêu quả thật một chút ý nghĩ muốn cô ta cũng
không có, chỉ cần ngử thấy mùi nước hoa động vật nồng nặc trên người cô ta, anh
cảm thấy thật buồn nôn. Anh vẫn thích mùi hương nhàn nhạt trên người Uất Noãn Tâm,
hình như là mùi hương của sữa tắm, rất thoải mái……

Đáng chết! Tại sao lại nghĩ đến cô rồi?

Nam Cung Nghiêu buồn bực, cô như bóng ma đuổi không đi làm
anh không vui, tra tấn tinh thần anh.

Vì để chứng minh anh không thích cô, anh đối với cô không
thèm để ý đến, anh tức giận ôm Hạ Nghiên Chi, quăng cô ta lên giường, cô ta đói
khát cất lên tiếng rên rỉ. “Nghiêu…..em rất thích sự thô bạo của anh, đến đây……”

Báo cáo nội dung xấu