Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Hồi 5 - Chương 227 ---> 229
Chương 227: Anh Thật lòng thích em
“Sao vậy?”
“Thì em nói gì anh cũng không phản đối, rất dịu dàng.”
“Sao vậy? Không thích anh dịu dàng sao?” Nam Cung Nghiêu cố
ý làm mặt lạnh, lông mày nhíu chặt lại. “Em thích anh như thế này sao?”
“Không phải vậy!”
Cái người này có cần trở mặt nhanh đến vậy không, cứ như
đang làm ảo thuật vậy.
Vuốt nhẹ đôi lông mày của anh. “Em không thích anh mặt ủ mày
chau, anh cười nhìn đẹp hơn.”
“Vậy sao? Ngay cả chính anh còn không biết.” Nam Cung Nghiêu
than thở.
Đời này của anh, trải qua rất nhiều khó khăn, anh tưởng mình
không thể nở nụ cười nữa, cho đến khi nhận nuôi Vũ Nhi. Cô bé nhỏ ấy, mang đến
cho anh rất nhiều niềm vui.
Nhưng bọn họ đã định sẵn không thể ở bên nhau, yêu cô, đồng
nghĩa với việc phải rời xa cô. Sau khi cô xuất ngoại, có một khoảng thời gian
dài anh không hề nở nụ cười, cả ngươi giống như một cái xác không hồn, mất cảm
giác.
Kết hôn với Uất Noãn Tâm, đều xuất phát từ lợi ích thương
mại, anh chưa từng nghĩ đến, cuộc sống của mình sẽ vì cô có bất kỳ ảnh hưởng
gì.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đi vào trong tim anh
từng chút từng chú một, để anh vì cô tức giận, buồn phiền, tâm tình thường
xuyên không yên, có lúc thực sự rất muốn bóp chết chết cô.
Nhưng cô có rất nhiều hành động nhỏ đáng yêu, rõ ràng rất vô
nghĩa, rất ngây thơ, lại có thể chọc anh cười. Giống như tâm trạng có tồi tệ
đến đâu, cũng sẽ tiêu tan theo mây khói.
Ở bên cô, anh cảm thấy một niềm vui chưa bao giờ cảm nhận được.
Từ từ trở thành thói quan, đến nỗi anh không muốn mất đi, sợ mất đi.
Anh lo được lo mất, không biết làm sao để giữ lại. Nhưng có một
điều anh hiểu rất rõ, anh không thể mất đi cô, và sẵn sàng đánh đổi tất cả vì
điều đó.
“Anh cười, thực sự nhìn rất đẹp. Từ lần đầu tiên em nhìn
thấy anh cười, thì đã cảm nhận được rồi. Chỉ là nụ cười lúc trước của anh, chỉ
dừng lại ở trên khuôn mặt, mà không phải nụ cười thật lòng, em càng hy vọng
nhìn thấy anh thực sự vui vẻ.”
“Bây giờ anh rất vui vẻ, bởi vì có em ở đây!” Anh hôn nhẹ
lên bờ má trắng nõn của cô. “Em vui không?”
“Vâng….. chỉ là không kiềm được nỗi lo lắng, không biết niềm
vui như vậy, lại có thể duy trì được bao lâu, em đã tổn thương và sợ hãi rồi.
Vũ Nhi là em gái anh, nhưng em vẫn không kiềm chế được mà ghen tỵ với cô ấy. Em
biết cô ấy rất quan trọng với anh, nhưng mà…….. Em vẫn hy vọng, anh có thể nghĩ
đến cảm nhận em nhiều hơn dù chỉ một lần.”
“Anh biết, anh cũng muốn…… Nhưng anh nợ Vũ Nhi quá nhiều,
anh phải trả lại.”
“Anh nợ cô ấy cái gì?” Cứ cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không
đơn giản, giữa anh em với nhau lại có nợ nần như anh vừa nói sao? Hơn nữa, anh
đối xữ với cô ấy quá tốt rồi.
“Anh hiện tại không thể giải thích với em. Cho anh thời
gian, để tự anh giải quyết, được không?” Cứ lấp lửng, do dự bên nào cũng được
như vậy không giống tích cách của anh, chỉ đồng thời giày vò cả ba người, anh
phải nhanh chóng chặt đứt rắc rối, đưa ra quyết định.
“Mặc dù có nhiều lúc, anh làm cho em đau buồn khó chịu,
nhưng xin em hãy tin tưởng, anh thật lòng thích em. Bất cứ tổn thương gì, đều
không phải anh muốn, không có người nào hy vọng em vui vẻ hơn anh!”
“Vâng! Em tin anh!”
Lúc hai người ôm nhau thì thời gian lại trôi qua thêm một
phút một giây, nhìn thấy đã hơn tám giờ năm rồi, Uất Noãn Tâm buộc chính mình
phải buông ra dù không nỡ. “Chúng ta đi thôi, bằng không sẽ trễ mất.”
Hai người lên xe, nhưng Nam Cung Nghiêu phát hiện, xe không
khởi động được. Thử thêm mấy lần, vẫn như vậy.
“Sao vậy?”
“Không biết nữa. Anh gọi người lái xe đến.” Anh lấy điện
thoại ra, thì phát hiện không còn cục sóng nào, Uất Noãn Tâm cũng vậy. Cô sốt
ruột. “Phải làm sao đây? Em đã hẹn với Ngũ Liên rồi.”
“Chỗ này là khu tư nhân, gần đây không có chiếc xe nào
khác.”
“Vậy để em đi bộ.” Uất Noãn Tâm quyết định, mở cửa xe chãy
ra ngoài.
Nam Cung Nghiêu xông ra giữ cô lại. “Đường núi ở đây rất
dài, lại khó đi, em rất dễ bị lạc đường. Cho dù em đi xuống núi, cũng không
kịp.Hơn nữa hình như sắp mưa rồi, sẽ rất nguy hiểm.”
“Không được, em không thể để anh ấy thất vọng.” Uất Noãn Tâm
không muốn để ý đến bất cứ chuyện gì, trong lòng chỉ có lời hứa với Ngũ Liên.
Nam Cung Nghiêu nhiều lần ngăn cản không được, đành phải đi
theo cô.
Đi chưa được bao lâu, trời đã nổi giông bão, sấm chớp vang
rền, hạt mưa như chiếc roi quất vào hai người. Uất Noãn Tâm bị mưa tạt đến mức
không mở được mắt, trong tiếng sấm vang thét về phía anh. “Anh quay về trước đi,
em đi một mình được rồi.” Vừa dứt lời, chân bị trượt, ngã lăn xuống núi.
“Noãn Tâm!” Nam Cung Nghiêu nhào đến ôm lấy cô, hai người lăn
hết mấy mét mới dừng lại. Anh không lo cho mình, chỉ căng thằng hỏi hang cô.
“Em không sao chứ?”
“Không, không có việc gì……..” Cô cố gắng đứng lên, nhưng vừa
động nhẹ thì cảm thấy quá đau. “Mắt, mắt cá chân hình như bị trật rồi…..”
“Mưa quá lớn, em không thể xuống núi được, chúng ta về
thôi!”
“Nhưng còn Ngũ Liên…….”
“Đừng nhưng nhị nữa, nghe lời anh, nếu không cả hai chúng ta
đều bị nhốt ở đây.”
Cô tự biết không thể xuống núi được, càng không thể liên lụy
đến anh, đành phải gật đầu.
Nam Cung Nghiêu cõng cô, đi lên núi trên con đường sình bùn
khó đi. Trải qua khó khăn, mới trở lại nhà trúc.
Tắm mưa một hồi lâu, cả người Uất Noãn Tâm lạnh run, cả
người run rẩy, đôi môi trắng bệch. “Rất, rất lạnh……”
Nam Cung Nghiêu vội mở lò sưởi, chuẩn bị nước nóng, để cô
tắm trước. Sau khi cô ấy vào phóng tắm, mới đi vào phòng tắm khác.
Uất Noãn Tâm ngâm trong nước nóng hơn nửa tiếng, cơ thể lạnh
băng mới từ từ ấm lên, máu cũng bắt đầu lưu thông lại.
Quần áo đã bị ướt hết, không thể mặc lại, đành phải quấn
khăn tắm đi ra ngoài. Trong phòng đã bật điều hòa, ấm áp dễ chịu. Đèn tường tỏa
ánh sáng màu vàng khắp căn phòng, rất ấm áp.
Nam Cung Nghiêu cũng tắm xong, vừa đi ra liền ôm cô lên
giường. Một mảng lớn da thịt lộ ra, như con tôm luột.
Bởi vì thẹn thùng, co chân lại, giống như một hạt trân châu
nhỏ đáng yêu, mặt ửng đỏ, làm cho anh ham muốn hận không thể biến thành sói ăn
sạch cô………..
Chương 228: Khăn tắm rơi xuống rồi (H+)
Nam Cung Nghiêu lấy một ly trà sữa nóng, cầm lấy bàn tay cô,
nhẹ nhàng bao lấy, sức nóng từ ly trà sữa, lan truyền khắp tay chân cô, ấm áp.
“Uống đi sẽ cảm thấy thoải mái hơn đó.”
“Vâng” Cô hớp một ngụm. “Anh không uống sao?”
Anh nâng bàn chân nhỏ của cô lên, nhìn thấy bị trầy một mảng
da, nhíu mày lại, đứng đậy lấy hộp y tế.
Cô rút bàn chân về. “Không cần, chỉ bị trầy xướt nhẹ thôi
mà.”
Anh vẫn cố ý kéo bàn chân cô, đặt nó trên đùi anh. Lấy bông
gòn tẩm nước thuốc, bôi nhẹ giúp cô. Cô đau đến nỗi nhíu mày lại, cúi đầu rên
“xia……..”
“Đau không?”
“Vẫn, vẫn ổn, không đau lắm….”
Cô lại bướng bỉnh rồi! Anh khom lưng, thổi vài hơi vào bàn
chân. “Hua……” Sau đó, lại ngẩng đầu lên. “Thổi một chút sẽ không đau nữa rồi.”
Uất Noãn Tâm liền mềm nhũn. Ai có thể nói với cô, người đàn
ông ở trước mặt có thực sự là Nam Cung Nghiêu không? Anh cũng có lúc giống như
người đang dỗ ngọt trẻ con sao? Thật khó tin, không thể tưởng tượng được mà!
“Lúc nãy anh vừa ôm lấy em, có chỗ nào bị thương không vậy?”
“Không có!”
“Xạo, em còn bị thương, sao anh lại không có chứ.” Uất Noãn
Tâm sốt ruột muốn kiểm tra vết thương của anh, hai người đẩy qua đẩy lại.
Một lúc bất cẩn, Uất Noãn Tâm đè Nam Cung Nghiêu xuống
giường.
Một lúc không cẩn thận, mà xui xẻo đến mức làm khăn tắm quấn
bên hông anh rơi xuống.
Càng xui xẻo hơn là, lúc hai người đang mắt to mắt nhỏ nhìn
nhau, thì khăn tắm của cô cũng lỏng dần….lỏng dần… lỏng dần….
Cho nên, hai người với tư thể nam trên nữ dưới, nhìn thẳng nhau.
Mặt Uất Noãn Tâm bị trêu một lúc liền đỏ ửng lên, tim đập
thình thịch.
Còn Nam Cung Nghiêu lại rất ung dung, đôi mắt lộ ra nét
cười, sáng chói, rực rỡ. Trêu chọc: “Uất Noãn Tâm, em cố ý mà!”
“Em, em không có….”
Cô thề, cô chỉ đơn thuần muốn kiểm tra vết thương của anh mà
thôi. Tất cả những chuyện vừa xảy ra, chính cô cũng không biết, đều do ‘xui
xẻo’ mà ra.
“Em có, em xem, em đang đè anh kìa.”
Hơn nữa còn đè rất chặt, cơ thể của hai người như bánh răng,
mỗi chỗ lồi lõm đều cực kỳ khớp nhau.
Ví như ngực của cô và lồng ngực của anh, nơi bí mật của cô
và phân thân của anh…. Chỗ nào đó đang hiên ngang hùng dũng khí thế bừng bừng
dựng thẳng quốc kỳ lên.
Uất Noãn Tâm vô cùng lúng túng, một tay chống người dậy, một
tay tìm khăn tắm của mình. Trên mặt nở nụ cười cực kỳ gượng gạo. “Chỉ là tai
nạn, tai nạn, không không cần để ý đâu….”
“Phải không?” Nam Cung Nghiêu híp mắt lại, giống như một con
báo mạnh mẽ đang săn mồi. Một cái lật người, đè cô dưới cơ thể mình. “Anh thích
tai nạn này.”
Ngay sau đó, một nụ hôn nóng mặt đặt lên môi cô, sấm chớp
vang ầm, ngọn lửa cháy ‘bùm bùm’ thiêu đốt hai người.
Uất Noãn Tâm lúc đầu còn hơi giãy giụa, nhưng rất nhanh
chóng chìm vào trong cái hôn mạnh mẽ lại không thiếu đi sự dịu dàng này, sa vào
từng chút từng chút một.
Lưỡi của anh linh hoạt quá mức, lúc thì tiến quân thần tốc,
trêu chọc, lúc lại né trái tránh phải, làm cho cô theo không kịp, trong băng
giá mang theo nhiệt độ ấm áp, lửa băng giao thoa nhau, vô cùng ngây ngất, vô
cùng có sức hấp dẫn, Uất Noãn Tâm vốn không thể chống cự lại được.
Cô căng thẳng muốn chết, chỉ cảm thấy từng tế bào trên người
đều xao động, gào thét, đầu gối đành phải cọ xát ở giữa đùi của anh, rất ngứa
cũng rất tra tấn người khác, trêu chọc làm cho Nam Cung Nghiêu khó kiềm chế
được ham muốn. Một tay phủ lên nơi bí mật của cô một cách rất tự nhiên, chìa
một ngón tay ra, men theo đường nông của khe rãnh, ma sát làm thông.
Uất Noãn Tâm lúc này vang lên hồi chuông cảnh giác, vội vang
ngăn cản sự quấy nhiễu của anh, thở hồng hộc. “Không muốn…. ở đây không được….”
Mặc dù Nam Cung Nghiêu không quá hy vọng đêm nay sẽ là đêm
của hai người, nhưng nửa đường dừng lại, với người đàn ông mà nói, là một sự
tra tấn cực lớn, anh cố kiềm nén khát vọng tiếp tục xâm chiếm, dừng động tác
tay lại. “Đừng sợ…. Anh sẽ không muốn em…. Anh chỉ muốn hôn em thôi.”
Sau đó cả cơ thể lẫn con tim đều chìm trong nụ hôn mãnh liệt
đó, mặc dù ở bên dưới đã rất căng trướng, kêu gào muốn đi vào, nhưng tay cũng
chỉ dừng ở trên phạm vi cơ thể cô, vuốt ve đôi thỏ ngọc của cô, xoa vòng tròn.
Thực ra ham muốn của Uất Noãn Tâm cũng đã bị khơi dậy, càng
không muốn nhìn thấy anh khó chịu như vậy, trên cổ cũng đã nổi đầy gân xanh
rồi.
Trong phút giây đó, thậm chí không muốn đếm xỉa đến điều gì,
mà cho anh. Nhưng lý rất nhanh đã thức tỉnh cô, bây giờ không phải lúc thích
hợp, cô vẫn còn chưa chuẩn bị tốt để nói ra tất cả.
Chỉ có tiếng thở hổn hển kết thúc nụ hôn này, Nam Cung
Nghiêu ngã qua một bên, hai đôi mắt đỏ ửng nhuốm màu ham muốn, khắp người khó
chịu giống như bị con sâu đục khoét. Bất đắc dĩ đưa mắt nhìn phân thân, nó vẫn
còn hiên ngang đứng thẳng.
“Rất, rất khó chịu sao?”
“Vẫn ổn! Nhịn một chút sẽ hết thôi.” Anh nở một nụ cười an
ủi cô, nhìn thấy vẻ mặt cô đầy áy náy, ôm lấy cô hôn một cái. “Ngốc à, không
cần cảm thấy áy náy. Chuyện như thế này, cả hai bên phải tình nguyện mới cảm
thấy vui vẻ, anh không muốn ép em.”
“Nhưng chỗ đó của anh…. vẫn chưa hạ xuống phải làm sao đây?”
Trên ngọc long quấn đầy gân xanh, căng đến nỗi giống như muốn nổ tung, kích
thước to đến dọa người. Cô còn sợ nó sẽ bất thình lình phát nổ.
“Đợi thêm một lát nữa đi.” Nam Cung Nghiêu cũng đành chịu.
Trong lòng hai người đều đếm thầm một phút, nhưng mà, cờ đỏ
vẫn sừng sững không ngã.
Uất Noãn Tâm nói nhỏ: “Bằng không em dùng cách khác giúp anh
giải quyết nhé.”
“Cách gì?”
Cô đỏ mặt, rất lâu mới thốt ra một chữ. “Tay.”
Nam Cung Nghiêu lập tức phản ứng lại, bật cười. “Ngốc à! Em
không cần làm như vậy!” Nhìn vẻ mặt của cô giống như người vợ nhỏ chịu ấm ức,
anh sao đành lòng. “Hai người ngủ cùng với nhau, không nhất thiết phải làm chuyện
kia. Có thể trò chuyện với em, anh đã rất vui vẻ rồi. Đừng nghĩ quá nhiều.”
“……….. Vâng!”
Lại một phút nữa trôi qua, phân thân cuối cùng cũng không
dựng lên nữa, vô cùng chán chường mềm xuống.
Nam Cung Nghiêu và Uất Noãn Tâm cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Đã mười một giờ rồi……….. Ngũ Liên nhất định rất thất vọng……
Uất Noãn Tâm thầm thở dài. Anh đối xữ với cô tốt đến thế, còn cô ngay cả chuyện
đã hứa với anh cũng không hoàn thành được, thực sự rất xấu hổ. Chỉ hy vọng, ngày
mai anh có thể nghe cô giải thích, bằng lòng tha thứ cho cô….
Chương 229: Thổ lộ trong ngày sinh nhật
Xa xa ở phía bên kia hồ Nguyệt Quang tại Đài Bắc, bữa tối
lãng mạn dưới ánh nến đã được chuẩn bị xong. Nhạc công đang biểu diễn violon và
đàn dương cầm.
Khăn trải bàn Scotland, trên bàn đặt một giá để nến bằng
bạc, ánh trăng tĩnh mịch, bầu không khí tràn ngập hơi thở lãng mạn, tất cả
tuyệt đẹp giống như trong truyện cổ tích.
Mà tất cả sự trang trí tỉ mĩ này, chỉ vì sự có mặt của một
người.
Ngũ Liên đứng ở bên cạnh chiếc bàn, trên người khoát lên bộ
đồ tây, khôi ngô tuấn tú, phong lưu phóng khoáng. Hiếm khi thu lại vẻ du côn
như mọi ngày, tôn quý hiên ngang.
Ở bên cạnh anh, là một bó gồm chín mươi chín đóa hoa hồng
kết thành chữ ‘tâm’, nở rộ mãnh liệt rực rỡ, giống như lửa cháy trong tim anh
vậy.
Anh quét mắt nhìn đồng đồ đeo tay, mười giờ năm mươi, chắc
cô cũng sắp đến rồi.
Cả trái tim, hồi hộp đập.
Anh không muốn phải chờ đợi một cách vô nghĩa nữa, quyết
định chọn hôn nay, thổ lộ với cô. Cho dù cô không chấp nhận, anh cũng muốn để
cô biết lòng mình. Nếu như cô cần thời gian để suy nghĩ. Vậy thì, anh bằng lòng
chờ.
Điện thoại đổ chuông, bên kia truyền đến tiếng trêu chọc.
“Pháo hoa đã chuẩn bị xong rồi. Đã nhiều năm rồi, lần đầu tiên thấy cậu vì một
cô gái bỏ nhiều tâm huyến như vậy, xem ra cậu thực sự động lòng rồi nha. Chừng
nào dẫn đến ra mắt để anh em bình phẩm đây?”
“Có cơ hội mà, cám ơn, người anh em!”
Anh nhìn những trái bong bóng màu hồng treo bên cầu, ánh mắt
tràn ngập sự chờ đợi.
Thời gian trong ‘bản ánh trăng’ từ từ trôi qua, một giây một
phút qua đi, anh lại nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi.
Tại sao còn chưa đến? Không lẽ quên rồi sao?
Nhưng anh rất nhanh cảm thấy cô vốn không phải là người lỡ
hẹn, chắn chắn bị kẹt xe rồi, sẽ tới trễ một chút. Chỉ cần có thể đến trước
mười hai giờ là được.
Anh đợi tiếp, lại mười phút nữa trôi qua, mười một giờ bốn
mươi.
Mất đi sự nhẫn nại, lo lắng cô gặp chuyện, vội vàng gọi điện
thoại. Nhưng chỉ nhận được tiếng: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc
được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Chết tiệt! Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao? Ngũ Liên đang
định đi tìm cô, thì bên đầu kia của cây cầu, xuất hiện một bóng người, từ từ đi
về phía anh.
Anh vui vẻ chạy về phía trước, đột nhiên dừng lại.
Bởi vì, người đó không phải Uất Noãn Tâm.
Cô ta rất cao, chỉ mặc một chiếc váy liền thân gợi cảm, làn
váy thổi bay về phía sau, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn. Mái tóc xõa bồng
bên vai, tinh xảo tựa như búp bê. Khóe miệng nhếch lên một nũ cười xấu xa. “Ngũ
thiếu đang đợi người sao?”
Ngũ Liên tự biết không có chuyện tốt, nhưng vẫn bình thản
đối phó. “Nhưng người tôi đợi không phải cô!”
“Tôi biết, người anh đợi là Uất Noãn Tâm! Đáng tiếc, cô ta
không thể đến rồi! Bởi vì….. bây giờ cô ta đang quấn quít bên Nam Cung Nghiêu.”
“Vậy cô không đi ngăn cản, đến đây làm gì?”
“Mừng sinh nhật cùng với anh nha! Mừng sinh nhật cô đơn một
mình, đáng thương biết bao.” Cô ta thương hại vỗ lên mặt anh, anh né tránh.
“Sao nào? Cô ta không nhớ anh rồi, vẫn còn vì cô ta giữ thân như ngọc, người
khác không thể đụng vào sao? Không thấy ngu ngốc sao?”
“Đó không phải việc của cô, không cần cô bận tâm.”
“Ngũ thiếu thật lạnh lùng, tôi còn dày công giúp anh chuẩn
bị một món quà đó.” Nam Cung Vũ Nhi lấy một bức thư trong túi ra, trong mắt
lướt qua một tia lạnh lùng, cười nhạo.”Sinh nhật vui vẻ.”
Ngũ Liên nhận lấy, tim đột nhiên nhói đau, cảm thấy rất nặng
nề.
Nhưng anh vẫn mở ra, bên trong quả nhiên là một bức ảnh khó
coi.
Mặc dù giống như những gì anh đoán, nhưng hai dáng người
trần trụi quấn lấy nhau xuất hiện trong tầm mắt anh, anh vẫn bị tổn thương nặng
nề, hận không thể chọc thủng đôi mắt của mình. Mắt rất đau, tim cũng rất đau, ghẹt
thở, run rẩy, co giật.
Không nghĩ tới, ngày sinh nhật của mình sẽ nhận được một món
quà ‘tàn nhẫn’ đến vậy, điều này là cố ý tra tấn anh sao?
Mặc dù mặt mày xanh lè, đôi môi trắng bệch, anh vẫn không
muốn mất phong độ trước mặt cô ta, bày ra dáng vẻ tao nhã bỏ tấm hình vào trong
phong thư. “Chụp lén, là thủ đoạn tôi khinh thường nhất. Món quà này, tôi không
thể nhận nổi rồi.” Đem nó quăng về phía cô ta.
Tuy rằng anh giả vờ rất khéo, nhưng Nam Cung Vũ Nhi vẫn nhìn
ra. “Quá lãng phí tấm lòng của tôi rồi.”
“Tấm lòng của cô bổn thiếu đã nhận rồi.” Ngũ Liên bỏ hai tay
vào trong túi quần, bàn tay siết chặt lại, móng tay cắm sâu vào trong da thịt,
mới nở một nụ cười.
“Cô làm như vậy, chẳng qua chỉ muốn kích động tôi, để tôi
hợp tác với cô. Nhưng, tôi vẫn câu nói đó, tôi không hứng thú. Tôi đã có thể
chấp nhận chuyện cô ấy là vợ của Nam Cung Nghiêu. Những thứ này với tôi mà nói
không có chút sức sát thương nào. Cô cho rằng cô dùng những thủ đoạn đê tiện
này, tôi sẽ mắc mưu cô sao?”
“Thủ đoạn của tôi đê tiện, nhưng nếu Uất Noãn Tâm không
muốn, tôi cũng không thể cầm dao kề lên cổ cô ta, ép cô ta tìm Nam Cung Nghiêu,
không phải sao? Quyền lựa chọn, là ở trên tay cô ta.”
Ngũ Liên bị nói trúng tim đen, nhắm chặt mắt lại, tức giận
lại đau đón, một giây cũng không thể giả vờ được nữa, quay người bỏ đi.
Nam Cung Vũ Nhi thừa thắng xông lên, đuổi theo sau anh. “Tôi
đê tiện, nhưng ít nhất tôi còn vì mục tiêu của mình mà cố gắng. Còn anh, chỉ
biết trốn tránh. Anh cho rằng anh làm bữa tiệc ánh nến như thế này để thổ lộ,
cô ta sẽ chấp nhận sao? Đừng nằm mơ nữa, anh trong lòng cô ta, không khác gì
một công cụ, anh không bằng một góc của Nam Cung Nghiêu.”
“Đừng cho mình là thánh thần, tự cho mình vĩ đại, thực ra
anh thật đáng thương hại và yếu đuối, anh là người đàn ông vô dụng nhất tôi
từng gặp. Ngũ Liên, anh đứng lại cho tôi. Nếu anh bỏ qua cơ hội lần này, cả đời
anh sẽ phải hối hận!”
Câu nói cuối cùng đó, đã khiến Ngũ Liên đứng ngay lại. Ánh
mắt mâu thuẫn, đầy tranh đấu và do dự.
Anh khinh thường cô ta sử dụng thủ đoạn đê tiện, nhưng anh
thực sự không đành lòng mất đi cô ấy không phải sao?
Không! Anh không cách nào chấp nhận được!
Nam Cung Nghiêu tuyệt đối không phải người có thể mang hạnh
phúc đến cho cô, anh không thể mở to mắt nhìn cô nhảy vào hố lửa, anh phải cứu
cô. Chỉ sợ rằng, cả một quá trình này cô sẽ bị tổn thương, khiến cô đau đớn.
Nam Cung Vũ Nhi lộ ra một nụ cười thắng lợi, cô ta biết, cô
ta đã thành công có được một người cộng tác. Có anh ta, chiến thắng là điều hiển
nhiên…….

