Khế Ước Quân Hôn (Quyển 2) - Chương 25 phần 2

Trước sự kiên trì của Lương Tuấn Đào, Lương Đống vẫn tới. Gần đây thân thể ông
cụ không tốt lắm nhưng khi xuất hiện trước mặt mọi người, đôi mắt lợi hại vẫn
không giận mà uy như trước.
"Đào Tử, cháu ầm ĩ cái gì?" Được Bùi Hồng Hiên dìu đỡ, Lương Đống
chậm rãi đi tới, khi ánh mắt nghiêm khắc hướng vào đứa cháu vàng mình yêu quý
thì không khỏi nhu hòa xuống, bất giác lộ ra yêu thương.
Thấy ông cụ, khí thế của Lương Tuấn Đào thấp đi nửa phần, nhưng hắn vẫn thầm
thì sự bất mãn của mình: "Lâm Tuyết là vợ cháu, tới giờ chúng cháu phối
hợp thực sự ăn khớp, sao lại muốn đưa cô ấy rời khỏi cháu?"
Lương Đống gật gật đầu, nói: "Vấn đề này hỏi rất hay, sau này ông sẽ trả
lời cháu! Có điều quân lệnh nói đã thông qua đơn xin, tuyệt đối sẽ không thay
đổi!"
"Ông!" Lương Tuấn Đào thở mạnh, tính cách bá đạo bị kích lên mãnh
liệt, đối với ông nội mình hắn cũng dám trừng mắt: "Cho cháu một lý do
vững chắc đi, nếu không cháu sẽ đem tờ quân lệnh này trở lại bàn làm việc của
Lãnh phó chủ tịch, bảo ông ấy thu hồi mệnh lệnh đã ban!"
Đối mặt với lời lẽ quá khích của Lương Tuấn Đào, Lương Đống không so đo cùng
đứa cháu kia làm gì. Ông xoay người, ôn hòa nói với Lâm Tuyết vẫn luôn im lặng
bên cạnh: "Cháu ở đây, đợi Quân đoàn trưởng Bùi đích thân trao tặng quân
trang mới và huân chương chiến công!"
"Dạ! Cám ơn các thủ trưởng trọng dụng, cháu lấy tính mạng của mình ra đảm
bảo, sau này trong bất cứ thời điểm nào, bất cứ tình huống nào cũng không bôi
nhọ phần vinh quang và thành tích này!" Ngược với sự kinh ngạc phẫn nộ của
Lương Tuấn Đào, tâm tình Lâm Tuyết phấn khởi tung tăng, cô cảm thấy như có một
con đường mới tinh rộng lớn xuất hiện trước mắt, cô càng có thể giương cánh bay
lượn trong trời đất này.
*
Lương Tuấn Đào dìu ông nội hắn tới văn phòng quân vụ cá nhân, vào văn phòng,
Lương Đống bảo cảnh vệ binh lui ra, trong phòng lớn như vậy chỉ còn lại ông
cháu hai người.
Đi được vài bước, Lương Đống thở dốc nhè nhẹ, sắc mặt cũng có chút lúng túng.
"Ông nội, gần đây thân thể ông thế nào?" Lương Tuấn Đào nhìn ra tinh
thần và thể lực ông cụ dường như có chút không tốt, liền lo lắng hỏi han.
Lương Đống khoát tay, tỏ ra mình không sao cả. Thở chậm lại trong chốc lát, ông
mới mở miệng nói. Từng lời từng chữ của ông cụ như châu ngọc, những câu ấy
khiến Lương Tuấn Đào đầy bụng bất mãn á khẩu không trả lời được.
"Nhi nữ tình trường, anh hùng thoái chí! Chẳng lẽ cháu không biết quá say
đắm dính nhầy với con bé cũng không phải chuyện tốt sao? Chẳng những sẽ ảnh
hưởng ý chí chiến đấu của cháu, còn khiến kẻ địch chú ý đến nó! Điều con bé tới
quân bộ là quyết định tốt nhất, để con bé rời khỏi sự che chở của cháu mới có
thể thật sự lột xác thành một người quân nhân đủ tư cách! Nếu lựa chọn con
đường này, cháu cần xuất ra phong thái quân nhân, thời điểm cần khắc chế bản
thân thì nên khắc chế, kiên quyết không cho phép mình bị tình riêng ảnh hưởng ý
chí chiến đấu! Tách khỏi vợ mình thì chuyện gì làm cũng không an tâm à? Nếu như
vậy, không bằng hai người các cháu cùng xuất ngũ, về nhà trường tương tư thủ
(nắm tay sống đến già) đi!"
Đúng vậy, từ lúc đi trên con đường quân nhân, Lương Tuấn Đào liền biết mình
vĩnh viễn không thể giống Lưu Dương tự do như vậy! Cái gì gọi là quân lệnh như
núi? Người chưa trải qua quân ngũ thì vĩnh viễn đều không thể hiểu nổi.
Doanh trại quân đội như thép, binh lính như nước chảy, điều động biến đổi là
chuyện thường. Quân nhân cần nhớ khẩu hiệu: nếu tổ quốc cần, tôi nguyện ý bốn
biển là nhà!
Huống hồ, hắn chưa bao giờ rời xa thủ đô đã coi như không tệ! Cháu trưởng của
Lãnh lão gia Lãnh Trí Thần thậm chí đã đi tới Tây Tạng xa xôi ba năm liền,
người chưa từng đến quân khuTây Tạng thì mãi mãi không hiểu đối với một quý
công tử quân môn quyền quý từ nhỏ đến lớn sinh sống ở thủ đô có điều kiện cực
tốt ý vị sẽ thế nào.
Vào mùa đông, nửa tháng - thậm chí một tháng không thể tắm rửa, nửa tháng ăn
rau xanh và hoa quả một lần, lúc thời tiết lạnh nhất, tay chân đều bị tổn
thương do giá rét! Do tuyết phủ kín núi, đừng nói những phương tiện giao thông
khác, ngay cả phi cơ trực thăng cũng không bay vào được, không cách nào vận
chuyển quân dụng vật tư, chiến sĩ nơi đó bao gồm cả sĩ quan cao cấp đều sinh
hoạt trong điều kiện cực kỳ gian khổ.
Nước ngọt túng thiếu, trong điều kiện cho phép, đãi ngộ cao nhất cho sĩ quan
chỉ vẻn vẹn là nửa tháng được tắm một lần... Cho nên khi Lãnh Trí Thần chiến
thắng trở về, cụ bà nhà họ Lãnh đã ôm đứa cháu yêu da dẻ ngăm đen thô ráp khóc
đến mức không thành tiếng!
"Đưa con bé vào quân bộ cháu đã chịu không nổi ư? Nếu sau này có nhiệm vụ
khẩn cấp cần xa nhau một tuần, một tháng thậm chí một năm thì cháu muốn thế
nào? Bất chấp nhiệm vụ mà tiếp tục ở cạnh vợ mình à? Thế thì không cần đợi tới
ngày đó đâu, bây giờ cháu mau cởi bỏ quân trang về nhà đi!" Lương lão gia
phất phất tay, không hề nhìn đứa cháu kia.
Bị dạy bảo mặt xám mày tro, Lương Tuấn Đào không dám phản đối việc thuyên
chuyển Lâm Tuyết nữa, một lúc lâu sau hắn mới ngoan ngoãn đáp: "Tất cả đều
nghe ông nội sắp xếp!"
"Ừ!" Lương Đống hài lòng gật gật đầu, đứa cháu này tuy từ nhỏ đã bất
hảo, sau khi lớn lên lại bướng bỉnh không kềm chế được, nhưng coi như cũng hiểu
chuyện nghe lời. Nhất là việc liên quan đến quân vụ, biết phân biệt phù hợp, rõ
ràng nặng nhẹ."Nhìn đường cụt mở ra, phỏng chừng Lâm Tuyết nên cùng Hồng
Hiên thẩm vấn Duẫn Lệ Na."
"..." Hóa ra lần này việc thẩm vấn Hoàng Y Na, không đúng, là nhiệm
vụ thẩm vấn Duẫn Lệ Na đều không có phần của hắn!
Bấm vào nút, màn hình siêu lớn gắn trên vách tường hiện ra, bên trong chiếu
bóng hình xinh đẹp của Lâm Tuyết.
Cô gái vừa đổi sang quân hàm Thượng úy tư thế oai hùng hiên ngang, khuôn mặt
thanh lệ, lông mày như họa, đôi mắt trong suốt như suối vẫn điềm tĩnh như trước,
nhìn không ra bất cứ thần sắc nào khác với bình thường.
Quả nhiên Lâm Tuyết không giống những cô gái tầm thường, tối thiểu cũng hiểu
được nội tình, bất cứ thời điểm nào vui mừng đều không lộ rõ trên mặt, chỉ bằng
điểm nhỏ ấy đã khiến tên giảo hoạt lăn lộn rất nhiều năm trong quân đội cảm
thấy mình không bằng cô...
Thay quân trang mới, Lâm Tuyết đeo huân chương chiến công lần đầu đạt được rồi
theo sau Bùi Hồng Hiên vào nơi bí mật giam giữ Duẫn Lệ Na ( với tên giả Hoàng Y
Na ).
Từ hoàn cảnh sống đầy đủ, việc chú ý sắp xếp chữa bệnh có thể nhận ra mức độ coi
trọng của quân bộ đối với tên tội phạm này, kéo dài mạng sống của Duẫn Lệ Na,
tuyệt đối không thể để cô ta tự sát hoặc chết vì bệnh, còn phải nhanh một chút
lấy được tin tức thực sự hữu hiệu từ miệng cô ta, bởi chẳng bao lâu nữa sẽ đặt
nền móng cho hành trình Tam Giác Vàng.
Lâm Tuyết và Bùi Hồng Hiên cùng với vài cảnh vệ binh tinh nhuệ được đặc biệt
sàng lọc tuyển chọn tiến vào phòng chăm sóc được chuyên môn chuẩn bị, thấy Duẫn
Lệ Na đang nằm trên giường vẫn không nhúc nhích.
Trước khi tới đây, Bùi Hồng Hiên đã giới thiệu tình hình hiện giờ của cô ta cho
Lâm Tuyết biết. Thân thể cô ta cực kém, nhưng lại xuất hiện bệnh thần kinh
chứng động kinh, tuyệt thực, hơi một tí là bất tỉnh nhân sự.
Nhìn ra được Duẫn Lệ Na có cảm giác chán đời, dường như hiện tại chỉ muốn chết.
Để tránh cho phạm nhân mâu thuẫn cảm xúc, Bùi Hồng Hiên đi đến trước giường,
cách khoảng ba thước liền dừng lại, còn Lâm Tuyết thì tiếp tục đi về phía
trước.
Người đàn bà đau đớn nằm sấp trên giường giống như không hề có sự sống, đối với
việc Lâm Tuyết tới gần cũng không có bất cứ phản ứng gì.
"Duẫn Lệ Na!" Lâm Tuyết đứng cạnh thân thể cô ta cất tiếng gọi, gọi
lên tên thật của đối phương.
Duẫn Lệ Na vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe thấy gì.
Lâm Tuyết cúi người, muốn nhìn một chút xem cô ta đã tỉnh hay chưa, đúng lúc
này, Duẫn Lệ Na đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhúng độc mãnh liệt dò xét về
phía cô.
Trong nháy mắt đồng tử cô co rút lại, đây là phản ứng sợ hãi theo bản năng. Lâm
Tuyết kiểm soát được sự sợ hãi của mình, đôi mắt trong trẻo ngầm chứa xót xa
chú ý không hề rụt rè mà chăm chú nhìn lại đối phương.
Nhớ thật lâu trước kia, khi hoàng hôn dần dần buông xuống, trên mặt cỏ, Mạc Sở
Hàn vì cô mà đánh chết một con rắn độc đã khiến cô kinh hãi. Lúc ấy con rắn kia
nằm trong vũng máu, dáng vẻ nằm sấp đau đớn cũng tương tự Hoàng Y Na bây giờ.
Lúc ấy, Lâm Tuyết cúi người nhìn xem rốt cuộc con rắn kia chết hay chưa, giữa
hoàng hôn đen tối, đợi cô thấy con rắn yên tĩnh kia thật sự còn sống hay không,
đầu rắn lại từ vũng máu ngẩng lên, ánh mắt âm độc so với Hoàng Y Na hiện tại
quả thực giống nhau như đúc!
Cảnh tượng nhiều năm trước trùng hợp xuất hiện lần nữa khiến Lâm Tuyết không
khỏi nghi ngờ, người đàn bà trước mắt mình có phải đã bị con rắn độc kia chiếm
thân thể hay không! Cô ổn định lại tinh thần, xua đuổi những ý nghĩ hoang
đường, bắt đầu chuẩn bị nghênh chiến.
"Ha ha ha..." Duẫn Lệ Na đột nhiên bùng nổ một trận cười nham hiểm
chói tai, âm thanh mạnh mẽ quả thực khiến người ta không thể tin được đây là kẻ
sắp tắt thở!
Lâm Tuyết lạnh lùng nhìn cô ta, bất động thanh sắc.
Cười xong, Duẫn Lệ Na bắt đầu công kích cô lần thứ nhất. Cô ta nhìn chằm chằm
vào quân trang mới tinh và quân hàm một gạch ba sao của Lâm Tuyết, ánh mắt ghen
ghét đến mức xuất huyết: "Ô, thăng cấp quân hàm à! Chúc mừng a chúc mừng!
Chậc chậc! Xem ra lợi ích từ việc cùng Lương Tuấn Đào lên giường thật sự nhiều
a! Nhìn xem, chỉ vài ngày công phu, quả thực thăng chức như hỏa tiễn! Sau này
các nữ quân nhân đều phải lấy cô là tấm gương, không cần đi giết địch lập công,
chỉ cần ở trên giường dựa sát hầu hạ các thủ trưởng thoải mái là thu phục được
tất cả!"
Lời Duẫn Lệ Na còn chưa dứt, lập tức liền có cảnh vệ binh dùng súng tiến lên
khiển trách: "Câm miệng! Nói chuyện có văn minh chút!"
"Phi! Lão nương lập tức sẽ chết, còn gì phải sợ đây? Tôi càng muốn mắng,
có gan thì các người cầm súng bắn chết tôi đi!" Duẫn Lệ Na một bộ lợn chết
không sợ nước sôi dội vào, cô ta nhe răng cười nói: "Bắn tôi đi! Các người
dám sao? Ha ha ha... Còn vì tôi mà mời bác sĩ tốt nhất đến khám và chữa bệnh, ha
ha ha..."
Cuối cùng Lâm Tuyết đã biết vì sao quân bộ bó tay hết cách với người đàn bà
này, đối với một người mất cảm xúc, không để ý đến thân thể hoàn toàn suy sụp
của mình, tất cả cưỡng bức dụ dỗ đều không dùng được.
Cho những cảnh vệ binh ăn no mắng một hồi, Duẫn Lệ Na lần nữa đem tiêu điểm lửa
đạn nhắm ngay vào Lâm Tuyết. Dù sao biết mệnh mình không còn bao lâu, cô ta dứt
khoát: có thể làm bao nhiêu chuyện trả thù Lương Tuấn Đào liền làm bấy nhiêu.
"Ôi, thật ra vừa rồi tôi nói nhảm với cô đấy! Tôi rất yêu Tuấn Đào, dù
chồng tôi bị giết tôi cũng không oán hận anh ấy! Anh ấy càng yêu tôi hơn, cô
xem, bất kể tôi đã làm gì, anh ấy chưa bao giờ trách cứ tôi, cũng không nhẫn
tâm thẩm vấn tôi, Tuấn Đào thật sự yêu tôi đấy! Anh ấy thường nói với tôi, tôi
là người phụ nữ xinh đẹp mê người nhất anh ấy từng gặp qua..."
Lâm Tuyết cắn chặt môi, đôi bàn tay trắng như phấn bắt đầu nắm chặt. Người đàn
bà này quả nhiên không đơn giản, biết rõ lời nói như thế nào sẽ đả kích được
đối phương.
"Khi tôi cùng anh ấy ở trên giường, Tuấn Đâò rất ôn nhu a! Ha ha, dám chắc
anh ấy không dịu dàng và kiên nhẫn với cô, anh ấy còn liếm khắp toàn thân tôi,
ừ a a..." Duẫn Lệ Na bắt đầu rên rỉ dâm lãng, giống như đang cùng người
đàn ông khác hoan lạc.
Những cảnh vệ binh mặt đỏ rần, thầm mắng người đàn bà không biết xấu hổ hiếm
thấy kia. Bùi Hồng Hiên ở bên cạnh xì một hơi, cảm thấy ghê tởm thay cho Lương
Tuấn Đào. Khẩu vị gì đây, loại đàn bà mang độc này mà hắn cũng dám động vào!
*
Lương Tuấn Đào ở trước màn hình lớn quả thực muốn điên lên, hắn thật sự không
thể tưởng nổi Duẫn Lệ Na lại phóng đãng vô sỉ thế! Cô ta đang nói hưu nói vượn,
hắn liếm khắp thân thể cô ta lúc nào chứ... Móa, ngẫm lại đã ghê tởm buồn nôn!
"Mẹ nó chú, đồ đàn bà thối tha!" Lương Tuấn Đào nắm chặt thiết quyền,
nói: "Cháu tự tay đi bóp chết cô ta!"
"Đứng lại!" Lương Đống khiển trách: "Lại xúc động rồi! Cô ta làm
vậy để chọc giận Lâm Tuyết khiến con bé mất đi năng lực phán đoán sự thật, đâu
ngờ Lâm Tuyết không trúng kế, ngược lại cháu đã mất kiên nhẫn rồi!"
"Cháu có thể so với Lâm Tuyết ư? Cháu quan tâm cô ấy, cô ấy thì hoàn toàn
không để ý đến cháu! Đừng nói cháu ở trên giường với người phụ nữ khác, đoán
chừng dù cháu cùng heo mẹ lên giường cô ấy cũng không có bất cứ phản ứng
gì!" Lương Tuấn Đào vừa ảo não vừa phẫn nộ, hắn ngã ngồi xuống ghế, đấm
đấm vào đầu mình, hối hận sâu sắc vì sự phóng túng nhất thời của mình.
Hắn Na chỉ từng cùng Hoàng Y gần gũi da thịt một lần, lúc ấy cô ta giả vờ quá
mức ngây thơ, khiến trong lòng hắn tồn tại áy náy. Từ đầu đến cuối không có
những chuyện ghê tởm như hắn liếm cô ta, từ đó về sau hắn cũng không chạm vào
cô ta nữa!
" Không phải Lâm Tuyết không để ý, nhưng nó biết kiềm chế tâm tình của
mình! Biết rõ kẻ địch đang cố ý chọc giận mình, nếu con bé tức giận, chẳng phải
sẽ chui đầu vô lưới sao? Đạo lý này ai cũng hiểu được, nhưng chờ tới khi bản
thân thực sự đối mặt thì thường không thể cố gắng giữ tỉnh táo!" Lương
Đống trầm ngâm trong chốc lát, ông nhẹ nhàng thở dài: "Ngay cả Bùi Hồng
Hiên cũng bị người đàn bà kia làm ghê tởm đến ói ra nước miếng, thần sắc Lâm
Tuyết lại không thay đổi chút nào! Tố chất tinh thần rất mạnh mẽ, không biết
làm thế nào mà con bé luyện được!"
*
Nếu Lương Đống biết Lâm Tuyết từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh thế nào, hơn nữa
còn gặp quá nhiều đả kích thương tổn mới luyện ra được tính cách tỉnh táo này
thì ông cụ sẽ không cảm thấy kỳ quái!
Trong thân thể mảnh khảnh mềm mại của cô như cất giấu một loại sức mạnh kỳ
quái, giống nhuyễn kiếm trong truyền thuyết, sức mạnh nào cũng không thể đè nén
chặn đường cô. Khi mềm có thể cuộn ba vòng, khi cứng cỏi có thể chém sắt như
chém bùn.
Càng đánh cô, cô càng yên tĩnh. Chăm chú nhìn đối phương giương nanh múa vuốt,
chỉ chờ đúng cơ hội, hoặc toàn thân thối lui hoặc một kích tất trúng!
Bất kể Duẫn Lệ Na nói gì, Lâm Tuyết đều lạnh lùng nhìn cô ta, giống như đang
xem một người nhảy nhót biểu diễn trò khôi hài sứt sẹo trong vở hài kịch.
Đợi thể lực Duẫn Lệ Na cạn kiệt nghiêm trọng, rốt cuộc nằm trên giường không
nâng nổi đầu, Lâm Tuyết bắt đầu phản kích.
"Duẫn Lệ Na, cô yêu Tuấn Đào sao?" Lâm Tuyết hỏi.
"Yêu chứ! Đương nhiên yêu rồi!" Vừa nghe thấy Lâm Tuyết hỏi đề tài
này, tinh thần Duẫn Lệ Na nhất thời tỉnh táo trở lại. Xem ra cô ta xúi giục ly
gián một hồi vẫn có tác dụng, nếu Lâm Tuyết không quan tâm sẽ không hỏi như
vậy."Tôi quá yêu Tuấn Đào, Tuấn Đào cũng yêu tôi! Cô thấy đấy, dù biết rõ
tôi lừa gạt anh ấy hai lần, anh ấy vẫn không động đến một sợi tóc của tôi, bởi
vì -- anh ấy không nỡ!"
Khóe miệng Lâm Tuyết kéo ra nụ cười lạnh, cô nhàn nhạt hỏi tiếp: "Vậy cô
yêu chồng mình - Hoắc Vân Hải sao?"
Duẫn Lệ Na bị ngưng đọng, đối mặt với sự chất vấn của Lâm Tuyết, cô ta cứng
họng không đối đáp được. Hoắc Vân Hải qua đời đã hơn hai năm, tình yêu từng có
như chậm rãi trôi qua theo thời gian mà không còn nữa, ít đi trở thành nhạt,
giống như không khắc sâu như vậy.
Cô ta không khỏi nâng cánh tay, nhìn vào đóa hoa mai dùng đầu thuốc lá in vào
bên cạnh khuỷu tay, đó là khi Hoắc Vân Hải vừa mới qua đời, để giảm bớt sự nhớ
nhung và thống khổ trong lòng, cô ta dùng thuốc lá tự mình in dấu lên! Mỗi một
cái dấu cô ta đều sẽ nhắc nhở bản thân cần báo thù, nhất định phải giết Lương
Tuấn Đào trả thù cho chồng!
"Không đội trời chung với kẻ giết chồng mình! Cô trăm phương ngàn kế mưu
hại tính mạng Lương Tuấn Đào, cùng Hoắc gia thiết hạ bẫy rập muốn đưa anh ấy
vào chỗ chết! Chiêu chiêu đoạt mệnh, không để lối thoát, không biết xấu hổ còn
to mồm, cô xứng đáng nói yêu anh ấy sao?" Lâm Tuyết dùng giọng điệu châm
chọc, lạnh nhạt chế giễu nói: "Yêu anh ấy chính là muốn hủy diệt anh ấy,
tình yêu vô liêm sỉ của cô xem ra thật sự khiến người thường không cách nào
hiểu nổi!"
Duẫn Lệ Na dùng tay lục lọi đầu giường, sau đó cười quái dị một hồi: "Ha
ha, đúng vậy! Tôi muốn giết anh ta! Đồ đàn ông chết tiệt, giết chết chồng tôi,
tôi và anh ta thù này không đội trời chung!"
"Sao cô vào được quân khu? Muốn tới gần Lương Tuấn Đào cũng không dễ dàng
gì, cô rất có năng lực đó!" Lâm Tuyết nửa mỉa mai nửa kích động hỏi han.
"Chỗ nào cũng có tham quan!" Duẫn Lệ Na đắc ý báo ra tên một quan
lớn, nói: "Được tiền trà nước của Hoắc gia, mười đời tên tham quan đó cũng
xài không hết!"
Đã ghi lại tên của tham quan kia, thành công thanh trừ một con sâu mọt lớn cho
quốc gia!
Bùi Hồng Hiên ở bên cạnh ngạc nhiên ngẩng đầu, ông hơi giật mình vì Lâm Tuyết
giữa lúc bất động thanh sắc lại hỏi vòng vèo ra được tin tức quan trọng như
thế. Xem ra chỉ cần dùng đúng phương pháp rồi thẩm vấn sẽ không có thành lũy
nào không phá được.
"Cô rất có bản lĩnh!" Đáy mắt Lâm Tuyết hiện lên tia mỉa mai.
"Đương nhiên rồi!" Duẫn Lệ Na đắc ý cười rộ lên, khoe khoang với Lâm
Tuyết: "Tôi đây có bản lĩnh đùa giỡn anh ta trong lòng bàn tay mình! Ha
ha, thành công đưa anh ta vào vòng vây, tôi giả vờ rơi vào bẫy rập, thật ra là
để tránh vụ nổ! Đâu ngờ sau đó quân đội lại xem tôi thành liệt sĩ, cạc cạc, quá
buồn cười!"
Nhìn người đàn bà điên cuồng này, khuôn mặt thanh lệ của Lâm Tuyết không vui
không giận, cô cẩn thận bắt giữ sắc mặt đối phương và cả lúc cô ta vô tình tiết
lộ tất cả cơ mật.
Một lúc lâu sau, Lâm Tuyết hỏi: "Có phải vòng vây kia thiết lập trong một
sơn động không? Trong sơn động còn mạch nước ngầm chảy xiết, bất cứ chiếc xe
nào cũng đều không thể chạy qua, bởi vì nối liền hai bờ của mạch nước ngầm kia
chỉ có một sợi dây thừng bện thành cầu mềm?"
Nơi đó cô từng đi qua! Lúc vừa vào quân ngũ, để tránh sự đuổi giết điên cuồng
của Mạc Sở Hàn, Lương Tuấn Đào lái xe chở cô vào trong sơn động khép kín. Do
quen thuộc địa hình, hắn thành công mà biến nguy thành an lần nữa.
Cô thật sự rất bội phục tố chất tâm lý siêu cường của hắn, bởi vì có rất ít
người dám trở lại nơi suýt lấy tính mạng mình.
Khi Lương Tuấn Đào rơi vào tập kích, tất cả ưu khuyết điểm của nơi đó hắn sẽ rõ
như lòng bàn tay. Nơi từng suýt khiến hắn bỏ mạng biến thành cảnh đẹp tránh
nạn, phản ứng và chỉ số thông minh của người đàn ông này quả không giống bình thường.
"Đúng!" Duẫn Lệ Na hung hăng trừng cô, ghen tị hỏi: "Có phải
Lương Tuấn Đào nói cho cô biết không? Hừ! Tôi biết tính tình đàn ông mà, ở trên
giường cái gì cũng nói với cô!"
Trước khi xảy ra nổ mạnh, Duẫn Lệ Na kinh hoàng lúng túng chạy về phía Lương
Tuấn Đào, báo cho hắn tin trúng mai phục, nơi này có bom, sau đó cô ta liền
tiến vào bẫy rập. Bên ngoài nhìn vào, cô ta cứu Lương Tuấn Đào, trên thực tế,
nơi này có ẩn tình tuyệt mật không muốn người khác biết.
Từ lúc Duẫn Lệ Na kêu sợ hãi có bom rồi tiếp tục làm bộ không cẩn thận ngã
xuống bẫy rập đến khi bom nổ mạnh chỉ khoảng mười giây đồng hồ. Mười giây này
cô ta có thể thành công lọt vào đáy bẫy đồng thời dùng cơ quan kéo nắp bẫy chặn
lại, bảo đảm dù nổ mạnh cũng không ảnh hưởng đến sự an toàn của cô ta.
Đâu ngờ mười giây ngắn ngủi ấy là hy vọng sống sót trở về mà Lương Tuấn Đào lãi
được. Lúc đó hắn gần như không chút do dự mà nhảy xuống mạch nước ngầm, còn
nhanh chóng ẩn vào chỗ đấy nước sâu nhất, thoát khỏi công kích của vụ nổ mạnh
bất ngờ.
Không ai biết kỹ năng bơi lội của Lương Tuấn Đào lại tốt như vậy, huống chi
khoảng cách từ mạch nước ngầm đến bờ biển sâu như thế, ngoài vận động viên nhảy
cầu chuyên nghiệp, phỏng chừng không ai có dũng khí nhảy xuống. Nhưng... hắn
làm được!
Sau đó Duẫn Lệ Na hối hận đến mức ruột gan thâm sì, lúc ấy vì cái gì cô ta lại
muốn biểu diễn một tuồng kịch như vậy? Thật sự làm điều thừa thãi! Kết quả để
Lương Tuấn Đào thoát chế, kế hoạch hoàn mỹ mất rất nhiều tâm huyết thất bại
trong gang tấc.
Cô ta không cách nào tha thứ được cho sai lầm của bản thân, giữa lúc thống khổ
hối hận liền dùng thuốc phiện để tìm sự giải thoát. Sau này, người của Hoắc
người phát hiện cô ta đang hít thuốc phiện, liền ép cô ta cai nghiện, kết quả
cai nghiện cô ta lại mắc bệnh thần kinh chứng động kinh, từ đó thân thể cũng
hoàn toàn suy sụp!
Đây là toàn bộ sự thật mà Duẫn Lệ Na - người được gọi là ân nhân cứu mạng của
Lương Tuấn Đào đã trải qua, hóa ra chỉ là một tuồng kịch!
Trong lòng Lâm Tuyết hơi thở dài: sau khi Lương Tuấn Đào biết được chân tướng,
không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì với vị "Ân nhân" này.

Báo cáo nội dung xấu