Linh hồn ác - Chương 15 - 16

Juliette liên tục trở mình trên giường trong phòng ngủ của
khách. Sau khi đã chạy trốn cánh nhà báo, cô đến trú tạm ở nhà Camelia và ngủ
qua đêm tại đó. Cô không biết chính xác sau đây sẽ phải làm gì, rõ ràng là cô
không thể trốn chạy báo chí mãi được, sớm hay muộn cô cũng phải trở về nhà
mình, nhưng hiện tại cô cảm thấy không đủ dũng cảm. Không hoàn toàn vì sự ầm ĩ
của báo chí, mà chủ yếu là vì những câu hỏi sẽ đặt ra cho cô, cô sợ nỗi đau lại
thức tỉnh và sợ rơi vào một dạng của chứng sợ không gian rộng kịch phát khiến
cô không dám ra khỏi ngôi nhà. Cô đã phải chịu đau khổ và buồn bã và đã chiến
đấu khá lâu để tạo lại cho mình sức khỏe tâm thần và niềm tin vào người khác,
không thể tin nổi là giờ đây tất cả sẽ tan tành.

Như mọi khi, Camelia dang tay đón tiếp cô ân cần, cho cô một
chỗ dựa vững chắc. Và cũng như mọi khi, Camelia biết tỏ ra nghiêm túc và động
viên lúc đầu sau đó khéo léo nói chuyện hài hước để Juliette bớt căng thẳng.
Cuối cùng, cả hai cô gái trẻ đã cười rất nhiều, và vì hôm sau không phải đến
trường nên Juliette đã uống những ly cocktail mà Camelia mời cô. Cùng với những
tràng cười như điên và rượu cocktail, buổi tối kết thúc nhanh chóng khi cả hai
đều mệt mỏi.

Hơi choáng váng vì rượu, Juliette nghĩ sẽ ngủ ngay khi đặt
lưng xuống giường nhưng không phải thế. Cô cảm thấy mệt lử, kiệt sức vì các sự
kiện mới đây, nhưng không thể khiến đầu óc lang thang đến với xứ sở của những
giấc mơ được. Đầu đặt trên gối, cô lại nghĩ đến cậu bạn có tên Thomas mà cô đã
đuổi cổ chiều nay. Cậu ta không muốn điều gì xấu cho cô cả, ngược lại, cô cảm
nhận được lòng tốt trong cách xử sự của cậu ta, tất cả những gì cậu ta mong
muốn là giúp đỡ cô. Và cô đã đuổi cậu ta đi. Đúng là cô cần phải kiểm soát
mình, nhất là không được để cảm xúc, nỗi sợ hãi và chứng cuồng ám điều khiển
trí óc. Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Một gã điên thích giết phụ nữ đúng
theo cách của Leland Beaumont? Một kẻ khùng, một copycat nếu gọi theo thuật ngữ
chính xác. Nhưng đó không phải là Leland Beaumont, hắn đã chết và đã bị chôn từ
cách đây hơn một năm.

Juliette mở mắt. Căn phòng tối om, toàn bộ ngôi nhà chìm
trong im lặng, Camelia hẳn đã ngủ được ít nhất nửa tiếng rồi.

Cô ngồi trên giường, bật ngọn đèn ngủ đầu giường. Biết rằng
không thể ngủ được ngay, cô lấy cuốn tiểu thuyết mang theo trong túi ra. Một
cuốn sách của Davod Lodge. Cô không biết tại sao mình lại thích các tiểu thuyết
gia Anh đến thế, nhưng đó là những tác giả cô đọc say sưa nhất. David Lodge,
Nick Hornby hay Ken Follet…Cô tìm thấy ở đó cách viết thông minh xa rời mọi
tham vọng, những cuốn tiểu thuyết này nói về cuộc sống, đôi khi với lời khẳng
định xứng đáng là những câu châm ngôn vĩ đại nhất, nhưng không tự phụ, không
tham vọng. Cô đắm chìm trong câu chuyện về một thầy giáo người Anh trong cuộc
cách mạng tình dục vào cuối những năm 1960 ở Mỹ, nhưng cũng không tìm lại được
nụ cười.

Đọc được vài trang, cô nhận ra rằng mắt cô lướt trên các
hàng chữ, nhưng đầu óc cô không nhìn thấy chúng. Cô đang ở nơi khác.

Cô lại nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, đến người phụ nữ
được tìm thấy đã chết trong rừng. Cô không thôi trằn trọc trên giường, cô cảm
thấy khó ở. Cô muốn biết liệu có phải, giống như các phương ti truyền thông đã
loan tin, là cô gái trẻ đó cũng bị cắt tay như các nạn nhân của Đao phủ
Portland hay không. Câu hỏi này khiến cô lo lắng, và tồi tệ hơn nữa, khiến cô
bị ám ảnh.

Cô muốn biết chính xác.

Liệu đây có thực sự là một copycat bắt chước cách hành động
của Leland Beaumont hay chỉ là sản phẩm tưởng tượng của các nhà báo?

Nhưng người duy nhất có thể trả lời được câu hỏi này hoặc ít
nhất có thể biết thông tin là Joshua Brolin. Cô không thể quấy rầy anh mãi
được, anh có cuộc sống riêng mà cô phải tôn trọng. Thế nhưng anh đã đến thăm cô
chỉ sau một cú điện thoại, họ đã chuyện trò khá lâu trong đêm và ngủ trong cùng
một phòng. Dường như điều này đủ để cô gọi cho anh, một kiểu tình bạn, cho dù
rất mong manh.

Nghĩ tới đây, Juliette biết rằng cô sẽ gọi cho Brolin ngay
hôm sau.

Cô không có gì nhiều để hỏi anh cả, cô chỉ cần biết.

Leland Beaumont đã chết.

Nhưng có lẽ hồn ma của hắn thì chưa.

Chương 16

Ở trụ sở cảnh sát trung tâm Portland, thứ Bảy cũng
không được nghỉ. Tội ác không hề có ngày nghỉ, không bao giờ tạm dừng cuối
tuần. Đã sắp hết các buổi sáng, và các lò sưởi mới được bật làm tường kêu răng
rắc. Ngày đã mát mẻ hơn những tuần trước, bầu trời màu xám và làn gió mát thổi
từ hướng Tây đập vào mặt tiền các ngôi nhà khiến người dân thành phố bị bất ngờ
khi thức giấc.

Hôm nay là thứ Bảy, ngày hai tháng Mười, cuối cùng mùa thu
cũng đến, xua tan cái nóng muộn cuối cùng của mùa hè. Bọn trẻ con thích thú
thấy vài cơn dông tới ngay trước lễ Halloween, nông dân trồng nho
ở Oregon vui sướng vì có được quãng thời gian cuối hè quá đẹp để thu
hoạch nho.

Còn Salhindro lẩm nhẩm đằng sau ô cửa sổ phòng làm việc, tâm
trạng bực bội và không thích ý nghĩ sắp bước vào mùa đông. Ông thấy nơi làm việc
của mình quá lạnh, còn cà phê lại quá nóng. Ngày sẽ chẳng ra gì cả, ông tin
chắc như thế. Quả thật, cả tuần đã chẳng ra gì thì hai ngày nghỉ cuối tuần cũng
không thể khá hơn. Lại thêm buổi họp sáng nay về vụ án mạng trong rừng mà ông
được mời dự. Ông biết rằng Brolin muốn ông có mặt, nhưng đại úy Chamberlin
không thích ông tham gia trực tiếp vào cuộc điều tra. Chamberlin luôn miệng
nhắc nhở ông: “Salhindro, anh phụ trách điều phối chung, chứ không điều tra cụ
thể!”

Salhindro quá rõ một điều, ông không được giao vị trí này vì
thừa cân nặng. Người ta thích ông giám sát các cuộc tuần tra hơn là khó nhọc di
chuyển khối mỡ của mình trên đường phố. Để bảo vệ ông hay chăm chút cho hình
ảnh đẹp của cảnh sát Portland? Đây chính là điều khiến ông phiền lòng. Ông
biết mình là một điều tra viên tốt, và Brolin thích ông có mặt để giúp một tay,
vậy thì tại sao người ta lại không cho ông làm công việc mà ông thích chứ, mẹ
kiếp! Có cấp bậc, được tôn trọng và đã qua thử thách, Salhindro không thể chịu
đựng được việc phải ngồi mốc đằng sau màn hình chờ nghỉ hưu.

Điều khiến ông khó chịu hơn nữa là biết rằng “đầu đất” cũng
dự họp. Bentley Cotland, trợ lý tương lai của chưởng lý Gleith, chỉ là một
thằng ngốc nghĩ mình cao hơn mọi người vì bằng cấp đầy mình. Nhưng anh ta biết gì
về cuộc sống của một cảnh sát? Anh ta chỉ biết những giờ làm việc dài dằng dặc,
mài đít quần trên ghế với khoản thù lao 600 đô la để bằng cách trữ tình nhất
giảng giải xem làm thế nào có thể tổ chức được một cuộc chào bán cổ phiếu ra
công chúng – điều mà Salhindro tự biết mình không đủ khả năng hiểu, nhưng ít
nhất ông cũng không lên mặt xem thường mọi người. Suốt ba mươi năm cuộc đời,
Bentley Cotland đã tích lũy lý thuyết và sự tự tin, nhưng không hề có ý niệm về
k cách giữa chúng và thực tế, ít nhất là trong thế giới tội phạm còn hơn cả
thực dụng.

Suy cho kỹ thì đó phần nào cũng là hình ảnh mà Brolin thể
hiện lúc mới tới đây, khi vừa chân ướt chân ráo rời khỏi FBI ba năm về trước.
Nhưng Brolin ngay lập tức tìm cách phá bỏ vẻ bề ngoài giỏi lý thuyết để chứng
tỏ rằng ít nhất anh cũng giỏi như vậy trên hiện trường.

Salhindro lùa tay vào mái tóc điểm bạc trên đầu.

Hơn nữa, dù muốn hay không, anh chàng Bentley Cotland này
cũng có một cái đầu không thuộc về anh ta. “Đầu đất”, phải, với cặp mắt lồi,
tai hơi vểnh ra và mái tóc được cắt cẩn thận trước gương trong phòng tắm.

Salhindro chợt nhận ra mình đang kết tội Cotland mà chưa
thực sự hiểu anh ta. Ông ác cảm với anh ta chỉ vì hình thức bề ngoài và thái độ
trong khi mới gặp anh ta trong vòng một giờ đồng hồ. Người khác có thể nghĩ gì
về ông khi ông đến làm một nơi xa xôi? Với tình trạng thừa cân, tính tình khó
chịu và sự tự tin quá mức vào bản thân? Rõ ràng là người ta sẽ ghét ông, thế
nhưng Salhindro nghĩ mình không phải loại người xấu.

Còn anh chàng Cotland này, tất cả mọi người đều bực bội vì
sự hiện diện của anh ta do chưởng lý Gleith áp đặt, nhưng xét cho cùng thì họ
đánh giá anh ta hơi khắt khe, trong khi đang tức giận. Có lẽ anh chàng đáng
thương này chỉ muốn hòa vào nhóm, để học hỏi và thay đổi, làm mất đi vẻ tự mãn
của mình. Rốt cuộc, tất cả họ đều bêu xấu anh ta đủ điều, nhưng cần phải cho
anh ta một cơ hội tự hoàn thiện mình.

Salhindro gật đầu đồng ý.

Ông sẽ nói chuyện này với Joshua vào chiều nay, cần phải bớt
nghiêm khắc với Bentley Cotland, và họ sẽ thấy ngay kết quả.

Ông thỏa mãn vỗ lên bụng.

Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. Ông có tin mới
cho cuộc điều tra, đây mới là điều quan trọng.

Ông cầm cuốn sổ ghi chép và đi ra khỏi phòng.

Báo cáo nội dung xấu