Quả Cấm - Chương 020
Giấc ngủ bình yên đến với Valentina chưa được bao lâu thì cô mơ thấy mình lạc bước vào một sa mạc trơ trụi đầy nắng và gió. Xung quanh cô không tồn tại một bóng người, chẳng có lấy một tán cây hay bất kỳ sinh vật sống nào còn hiện hữu cả. Tất cả những gì mà cô nhìn thấy chỉ toàn là cát và cát. Những cơn gió khô khốc thốc vào người cô từng đợt như thể muốn mang cô đi thật xa. Valentina chợt nhận ra điều gì đó rồi buông thõng cơ thể mình. Cô bé nhẹ nhàng thả trôi tâm trí để mặc cho những làn gió cuốn cô bay lên trời cao. Cô bay mãi bay mãi như một đám mây phiêu bạt băng qua tầng tầng lớp lớp sóng cát cuộn trào bên dưới, để rồi nhẹ nhàng hạ cánh ở cạnh đụn cát với dạng hình thù kỳ lạ.
Sự tò mò thúc giục cô tiến lại gần để xem cho rõ hình dạng của nó. Càng đến gần, lớp cát che phủ bên trên càng bị gió thổi mạnh hơn, để lộ ra một tòa kim tự tháp đồ sộ nhút nhát ẩn mình dưới lớp cát mềm. Công trình này hoàn toàn nổi bật so với quang cảnh trống trải xung quanh. Một phần vì kích thước quá to lớn; phần còn lại là bởi sắc đen huyền bí tựa một hố sâu không đáy mà kim tự tháp đang mang trên mình. Đỉnh tháp bị che mờ bởi cơn bụi cát sa mạc khiến cô không thể nhìn rõ được phần nửa trên của nó trông ra làm sao.
Cô tiến đến, vươn tay chạm nhẹ vào công trình di tích khổng lồ, lập tức quang cảnh xung quanh liền thay đổi một cách chóng mặt. Mọi thứ diễn ra hệt như một thước phim đang tua ngược về quá khứ. Những cơn gió dữ dội cứ thế lụi tàn dần, trả những hạt cát về lại đúng vị trí mà chúng từng ở từ thời xa xưa. Những tòa nhà cao tầng dần dần thế chỗ cho những đụn cát khổng lồ, và đường sá giao thông hiện ra cuốn phăng đi những vệt cát cuối cùng còn bám trụ lại. Một sa mạc bao la rộng lớn trải dài đến tận chân trời trong chớp mắt hoàn toàn tan biến, nhường chỗ cho một siêu đô thị hùng vĩ vừa được hồi sinh từ đống hoang tàn.
Mặt đất dưới chân Valentina được dâng cao hơn tất thảy, thu gọn toàn bộ đô thị bên dưới vào trong tầm mắt của cô. Đô thị này mang dáng dấp một đô thị thời kỳ trung đại, nhưng các tòa nhà lại sở hữu nhiều nét hiện đại hơn so với những hình ảnh cô từng biết tới. Kim tự tháp sau lưng Valentina cũng được phục hồi trở về nguyên trạng, trông nó không hề giống với những công trình mà cô từng thấy trong các cuốn sách về bảy kỳ quan thế giới cổ đại. Những kim tự tháp cô biết thường được dựng nên từ các khối đá vuông vức xếp chồng lên nhau thành những tầng bậc và thu hẹp dần tới đỉnh, còn công trình trước mắt cô thì lại không được hình thành theo một khuôn mẫu như thế.
Bề mặt của nó trơn tru, phẳng lỳ và được xây dựng theo cấu trúc mặt phẳng nghiêng tạo thành hình chóp tứ giác đều hoàn hảo. Những dòng thác không ngừng chảy ra từ bốn mặt bên trở thành bốn con sông lớn trôi dần về phía hạ nguồn, nuôi dưỡng và bồi đắp nên những nét văn hóa đặc trưng của một đại đô thị sung túc. Cư dân bắt đầu xuất hiện. Dòng người tấp nập vẽ nên một bức tranh sống động tràn ngập màu sắc. Các thiếu nữ xinh đẹp trưng diện trên mình những chiếc váy Kalasiris mỏng tang đi dạo trên phố, phô bày ra những đường nét quyến rũ khiến bao kẻ phải ngoái nhìn. Một vài cô gái giàu có thì đeo trên cổ những chiếc vòng Usekh lấp lánh đá quý nhằm tôn lên vẻ sang trọng quý phái và thể hiện địa vị xã hội của họ. Đàn ông thì ăn bận đơn giản hơn. Đa phần là mặc đồ từ vải lanh và quấn quanh eo những chiếc Shendyt gọn nhẹ để thoải mái trong việc di chuyển. Tất cả điều này tạo nên một khung cảnh sống động mà Valentina khó có thể tin rằng mọi thứ chỉ đơn thuần là một giấc mơ.
“Kim tự tháp là một công trình tổng hòa của chất duyên dáng và vẻ đường bệ ở mức cao nhất. Chúng ta có thể đo lường được các thông số của nó, nhưng không thể diễn tả vẻ đẹp của nó thành lời.”
Đó là những lời mà nhà Ai Cập học Jean-François Champollion từng thốt lên khi lần đầu tiếp xúc với một kim tự tháp ở khoảng cách gần. Quả nhiên, việc được tận mắt chiêm ngưỡng một kỳ quan cổ đại nằm ngay sát sườn như thế này thật sự khiến con người ta cảm nhận rõ nét được vẻ uy nghi mà nó toát ra. Valentina trầm trồ đi dạo một vòng quanh khuôn viên của kim tự tháp. Vừa đi, cô vừa ngắm nhìn quang cảnh rộng lớn của thế giới kỳ lạ đang hiện hữu ngay trước mặt. Những đứa trẻ chạy nhảy nô đùa, những âm thanh nói cười giòn giã,… Tất cả tạo nên một cảnh tượng yên bình mà rất lâu rồi Valentina mới có dịp được cảm nhận lại. Cô cứ thế chậm rãi bước đi, cho tới khi một giọng nói từ sau lưng cắt ngang những dòng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu:
“Vương quốc của ta đẹp chứ?”

