Lắng nghe nước mắt - Chương 12
Chương 12: Biết
đâu bất ngờ...!!!
“Có một ngày
con sẽ hiểu, có những lúc người con gái cần phải biết mở một con mắt, nhắm môt
con mắt.”
Bóp nhẹ vỏ chiếc cốc giấy đựng cafe đã hao đi nhiều, đứng tựa vào thành
cửa sổ từ tầng 6, Lam liếc mình nhạt bóng trong tấm kính màu nâu nhợt. Thả ánh
nhìn chơi vơi đằng xa, nơi con đường không bao giờ được ngủ, lúc nào cũng chật cứng và ồn ào. Nơi những tòa nhà chọc trời đua
nhau hứng cơn nắng hiếm hoi trong đông giá. Trong không khí, mơ hồ lan tỏa mùi
thơm, mùi ngọt, cả vị ấm và lạnh chen chân bay cùng nhau tiếng điện thoại đã
kéo Lam ra khỏi dòng tâm trạng mông lung ấy.
“ Alo, chị đây. Em về Hà Nội rồi à?”
“ Em chưa thể về ngay được. Chắc phải ở lại thêm 10 đến 15 ngày nữa. Tiểu
Nguyễn bận suốt nên chắc An An vẫn phải nhờ chị rồi.”
“ Tưởng cô gọi cho chị có chuyện gì cơ đấy. Con bé rất ngoan, mà chị có
thêm nó cảm giác thấy vui hơn rất nhiều. Em cứ lo việc của em đi nhé.”
“ Vâng. Nhờ cả vào chị đấy. Thôi, chị làm việc nhé. Có gì chị em mình lại
buôn sau nhé. Em tắt máy đây”
Thẫn thờ gác máy, Lam bỗng nghĩ về Hương và những chuyến đi. Cô biết cô
gái này đã được gần 3 năm rồi. Và năm nào cũng trong thời gian này cô đều thấy
Hương mang theo balo, túi lớn, túi bé lên những vùng núi cao Tây Bắc. Bao nhiêu
người tìm tới nơi ấy đâu phải riêng Hương. Chỉ là họ đi du lịch còn cô gái trẻ
kia lên những bản vùng cao ít người để làm từ thiện, mang hơi ấm tình thương đến
với những đứa trẻ nghèo khó, những thiên thần bé nhỏ không có cơm no. Lam cười
chua chát. Cô thật sự không dám và không có can đảm để sống như vậy ngay cả
trong ý nghĩ.
.........
Nguyên bước vội vã trong con ngõ quen của phố Cổ. Đây là lần đầu tiên cô
tới nhà Khang một mình. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô vẫn không thôi khẩn
trương và hồi hộp. Cô biết ông nội anh rất có thiện cảm với cô, cả mẹ anh cũng
luôn không ngớt lời khen ngợi cô. Nhưng Nguyên hiểu hơn ai hết rằng bản thân
mình còn nhiều yếu kém. Rằng gặp được anh là sự may mắn lớn nhất của cuộc đời
cô.
Cúi đầu chào ba mẹ Khang, cô khéo léo đặt túi quà đã chuẩn bị xuống bàn.
Bà Vi thì không ngừng nhìn cô cười và gật đầu rồi trách khéo:
“ Cứ coi như đây là nhà con, lần sau đến đừng quà cáp gì cả. Ông thằng
Khang vẫn ở nhà chú chưa về. Ông mà biết con sang chơi chắc là mừng lắm.”
Nguyên chủ yếu ngồi trò chuyện với mẹ Khang. Bà thật sự rất thoải mái và
dễ gần khiến Nguyên quên đi cả cảm giác khẩn trương ban đầu lúc đến đây. Một giọng
nói phát ra từ trước hiên nhà khiến Nguyên bỗng giật mình:
“ Con chào hai bác, chào em ạ.”
Nguyên lễ phép đứng dậy đáp lễ:
“ Em chào chị.”
Đây là lần thứ hai cô gặp Lam, cô không biết rằng cô gái này có mối quan
hệ thế nào với gia đình Khang. Nhưng nếu đã là bạn của anh thì việc biết gia
đình anh và về nước tới chơi cũng là lẽ thường. Hẳn là họ có mối quan hệ rất
thân thiết và gắn bó. Lam nhìn Nguyên gật đầu cười, ánh mắt Lam như dò xét rồi
lên tiếng:
“ Em đến một mình à? ”
“ Dạ, anh ấy vẫn phải đi làm. Em hôm nay được nghỉ nên ghé qua thăm hai
bác.”
Bà Vi đón lấy túi quà Lam đưa cho và dịu dàng cất giọng:
“ Hai đứa biết nhau rồi à? Con về nước từ bao giờ sao hôm nay mới tới
đây thế?”
Lam thân mật khoác tay bà và nũng nịu: “ Con bận quá, bao nhiêu việc cứ
đổ lên đầu nên hôm nay mới qua chào ông và hai bác được.”
Ba Khang nhấp từng ngụm trà rồi đứng dậy nhìn về phía Nguyên:
“ Cháu đã đến chơi thì ở lại đây dùng cơm với gia đình bác rồi hãy về.”
Nguyên cúi đầu nhỏ tiếng “ vâng”.
Sau đó ba Khang quay sang Lam:
“ Con theo ta lên trên phòng một lát. Có mấy thứ lần trước chú Cường đi
Trung Quốc mang về muốn cho con xem.”
Lam đứng dậy theo ông lên gác một cách rất tự nhiên: “ Chắc là lại bắt
con nhận biết trà ngon chứ gì? Con đoán không có sai đâu.”
Trong lòng Nguyên có một cảm giác mất mát khó gọi tên. Cả buổi tới đây
ba anh không nói với cô một câu, nhưng sự xuất hiện của Lam như đã làm không gian
ngôi nhà hoàn toàn đổi khác. Từ giây phút Lam bước chân vào đây đã mang phong
thái rất đỗi tự nhiên, thân thuộc. Còn Nguyên, dù được anh công nhận với danh
phận đàng hoàng thì cảm giác vẫn chỉ là một người khách không hơn. Có lẽ, cái
gì cũng cần phải có thời gian. Có lẽ Lam có thời gian ở bên gia đình anh quá
lâu còn Nguyên vẫn chỉ là lạ lẫm. Vì anh, vì tương lai của họ nên cô chỉ biết hứa
với lòng đành cố gắng, sẽ cố gắng coi bố mẹ anh như bố mẹ mình để một ngày nơi
đây không làm cô thoáng buồn như lúc này được nữa.
Bà Vi rất sâu sắc và tinh tế, bà hiểu được tâm sự của Nguyên nên khẽ nắm
lấy bàn tay cô và thở dài rồi khẽ nói:
“ Đứa trẻ này thật đáng thương, con đừng nhìn vẻ ngoài xinh đẹp và thành
đạt của nó mà nghĩ rằng nó hạnh phúc.”
Nguyên thoáng sửng sốt khi nghe bà Vi nói vậy, nhưng cô chỉ biết lặng im
nghe bà kể tiếp:
“ Kỳ thực, ta biết nói với con những chuyện này là không nên, nhưng dù
sao con cũng nên biết để hiểu hơn về thằng Khang. Cách đây rất nhiều năm rồi, lúc ấy nó còn quá
trẻ để hiểu về cuộc đời nên khi nó bập vào chuyện yêu đương đã bị ta phản đối.
Cô gái đó thật sự không xứng để có thể làm dâu nhà họ Trịnh. Vì giận ta nên nó
mới chuyển ra ngoài sống và gần như cô lập mình, cũng chẳng có giao du gì với
ai. Khó khăn lắm mới thấy nó thay đổi, cũng là khi con bé Lam xuất hiện. Ta
cũng chẳng giấu gì con, cả nhà đều thật sự rất quí và thương con bé. Nó rất
lương thiện và rất tốt. Nhưng cách đây
hơn hai năm do bị dính líu tới vụ các công giáo của nhà thờ Thái Hà nên
không may con bé nằm trong danh sách theo dõi của công an. Thân là một kiểm
toán cao cấp của ngân hàng, lại còn là người theo đạo nên chuyện đó càng không
tránh khỏi. Người ta nghi nó có liên quan tới hành vi rửa tiền gì đó của tổ chức
phi chính phủ. Phải nhờ người quen, ba thằng Khang mới giải quyết ổn thoả được
vụ việc đó. Tất cả những chuyện đó thằng Khang đều không biết và chúng ta đều
không nói. Ít lâu sau khi mọi việc lắng xuống thì con bé làm thủ tục ra nước
ngoài ổn định cùng gia đình. Như một thoả thuận ngầm, chúng ta không ai còn nhắc
đến tên cô gái đáng thương này nữa. Thằng Khang và nó dù trước đó tình cảm có
thế nào thì cũng không thể đến được với nhau. Làm vợ của một công an rồi con sẽ
hiểu nghề nghiệp và quan điểm chính trị quan trọng đến mức nào.”
Nguyên trầm giọng hỏi nhỏ bà: “ Vậy chị ấy có phải là phản động không ạ?”
“ Chuyện đấy ta và ông ấy chưa bao giờ hỏi. Chúng ta luôn tôn trọng và
yêu quí con bé, thật sự coi nó chẳng khác nào con gái mình vậy nên mong con hiểu
cho. Dù phải hay là không thì cũng không quan trọng. Quan trọng là tình cảm giữa
người với người. Con hiểu không? Chuyện của thằng Khang với con bé Lam đã là
chuyện của quá khứ rồi nên con đừng có bận tâm. Tuy thằng Khang không nói ra
nhưng việc nó quan tâm và chu đáo với con cũng đủ để chúng ta hiểu: Con sớm đã
trở thành người vô cùng quan trọng với nó. Cùng là phụ nữ với nhau nên ta mong
con hiểu cho con trai ta, quá khứ đã là ngày hôm qua không cần nhắc tới. Đôi
lúc chúng ta cần phải hy sinh nhiều lắm con ạ. Có một ngày con sẽ hiểu, có những
lúc người phụ nữ phải nhắm một con mắt, mở một con mắt.”
Đúng như những gì Nguyên đoán trước đó, hoá ra giữa Khang và Lam lại có một
đoạn dây tình cảm nhưng đoạn tình cảm đó lại gặp phải những trắc trở như vậy.
Thoáng buồn song những gì mẹ anh vừa nói khiến Nguyên cảm thấy được an ủi rất
nhiều. Đúng vậy, có những lúc cô nên hiểu mình cần phải nhắm mắt lại. Ai mà
không có quá khứ chứ. Điều quan trọng hiện tại anh đã là chồng chưa cưới của
cô. Giữa họ đã có những nền tảng nhất định để nghĩ về một tương lai trước mắt.
................
Buổi tối hôm đó Nguyên có kể cho Khang nghe về việc cô tới thăm ba mẹ
anh và gặp Lam ở đó. Khang chỉ ậm ờ vài câu nhưng việc đó chẳng có chút ảnh hưởng
nào tới anh vậy. Anh vẫn dịu dàng ôm cô vào lòng rồi im lặng. Trong hơi ấm mà
anh mang lại, suýt chút nữa Nguyên đã ngủ quên. Chỉ cho đến khi anh hỏi cô: “
Có được không em?” Nguyên mới lấy lại tỉnh
táo ngước nhìn anh và khẽ nói: “ Cái gì có được không hả anh?”
“ Vợ tôi đáng yêu quá đấy. Không phải trong lúc anh hỏi em đã ngủ quên đấy
chứ? Anh nói rằng: sáng mai tranh thủ anh ra đón em và mình đi đăng ký trước,
có được không?”
Nguyên khúc khích cười và gật đầu rồi nép vào lòng anh. Sáng hôm sau họ
cùng hạnh phúc bước ra khỏi uỷ ban phường, Khang thì thầm vào tai cô:
“ Bây giờ thì anh không còn cảm giác mang tội nữa rồi.”
Nguyên tròn mắt nhìn anh: “ Tội gì cơ?”.
“ Điều 111 trong bộ Luật Hình Sự” rồi anh phá lên cười và nắm tay cô tiến
về phía đỗ xe.
Cảm giác ngọt ngào của tình yêu mang lại khiến Nguyên cũng quên luôn
chuyện về Lam chỉ là cho đến khi vài ngày sau cô vô tình gặp lại Lam trong bệnh
viện. Thấy Lam, Nguyên lên tiếng gọi trước:
“ Chị Lam, chị có chỗ nào không khoẻ à? ”
“ Ồ. Em làm việc ở Vinmec à? Con gái chị đang nằm viện. Phòng 24C6 thì ở
tầng mấy vậy em?”
Nghe tới từ con gái, Nguyên hơi ngạc nhiên. Nhưng cô chợt nghĩ có lẽ Lam
đã sớm kết hôn và sinh con. Cô cười với Lam:
“ Để em đưa chị đi, ngay đây thôi.”
Khi họ cùng bước chân vào phòng bệnh, ở đó có một cô gái trẻ khác và một
đứa bé gái được quấn một lớp băng trên trán. Cánh tay đứa trẻ có vài chỗ xây xước.
Đôi mắt đứa bé đen tròn và trong sáng. Nguyên thầm nghĩ thật là một đứa bé đáng
yêu.
An An thấy Lam đến bỗng vươn tay ra muốn nắm lấy tay cô. Lam dịu dàng bế
đứa bé vào lòng và dỗ dành:
“ Sao lại trở nên thế này? Ngoan, nói cho mẹ nghe xem nào. Dì Tiểu Nguyễn
gọi cho mẹ, khiến mẹ sợ lắm.”
Cô gái trẻ lạ mặt trong phòng thấy vậy liền lên tiếng:
“ Thật xin lỗi chị. Em mới đến đảm nhận dạy các bé buổi đầu tiên nên còn
nhiều sai sót. Bé An cãi nhau với một bé gái khác rồi trong quá trình xảy ra
tranh chấp, cháu bé kia đã chẳng may xô ngã An An nhà mình. Lỗi này là của
chúng em. Xin chị bớt lo lắng ạ.”
Nguyên tiến lại gần quan sát vết thương trên khuôn mặt nhỏ xinh của đứa
trẻrồi quay sang Lam:
“ Vết thương của cháu không nặng lắm, chỉ sợ để lại sẹo trên trán thôi
chị ạ. Nhưng chị đừng lo, da của bọn trẻ nhanh lành sẹo lắm. Bác sĩ ở đây đều
có trình độ rất tốt, đường khâu chắc chắn
sẽ không để việc đáng tiếc đấy xảy ra đâu.”
Lam dịu dàng vuốt ve đôi má phúng phính của An an và nhìn Nguyên dịu
dàng: “ Cảm ơn em.” Rồi quay sang cô giáo của An An và nói:
“ Bình thường cháu rất ngoan, cũng chẳng bao giờ cãi lời hay là tranh chấp
gì với trẻ em khác. Chuyện hôm nay cô có biết vì sao không?”
Cô giáo đầy lúng túng nhìn Lam, còn An An thì oà khóc, đôi bàn tay bé nhỏ
ôm chầm lấy cô và nũng nịu:
“ Bạn ấy bảo con không có ba. Còn bảo con là đồ con hoang. Con không biết
đồ con hoang là gì, nhưng con đã bảo bạn ấy là ba con rất tốt, còn đẹp trai gấp nhiều lần ba bạn ấy.
Thế là bạn ấy bảo con nói dối. Con thật sự không nói dối.”
Nói rồi con bé lại oà lên khóc, ánh mắt Lam bỗng hiện lên biết bao là
thương xót. Khi Tiểu Nguyễn gọi điện bảo rằng An An có chuyện, cô vẫn còn đang
trong cuộc họp thường niên chưa kết thúc. Ngay sau khi xong việc, cô vội vã đến
đây ngay.
Nguyên nghe tiếng khóc và câu chuyện của đứa trẻ kia cũng thấy hết sức
đau lòng. Một đứa trẻ vẫn còn bé như vậy mà đã phải chịu nhiều chuyện thương
tâm đến vậy thật không nên. Tiếng bước chân bước đến, kèm theo tên Nguyên được
người đó cất lên:
“ Nguyên, em đến phòng trực ký tên giao ca giúp chị đã được không?”
Gật đầu với người đó, và Nguyên quay sang Lam:
“ Em ra ngoài một lát đã” rồi cô bước khỏi phòng bệnh của An An.
Nửa ngày trời do khóc lóc nên An An đã thấy đói bụng liền quay sang Lam
nũng nịu: “ Mẹ ơi, con đói.”
Lam cười dịu dàng nhìn con rồi nói với cô giáo:
“ Cô vất vả quá. Nhưng có thể phiền cô ở thêm với cháu một lúc nữa được
không? Tôi muốn ra ngoài mua cho cháu chút đồ ăn.”
Cô giáo vội gật đầu:
“ Chị cứ đi đi, ở đây đã có em. Ở với cháu cũng là trách nhiệm của em
mà.”
Nói rồi, Lam đóng cửa phòng và đi xuống.
........
Khang trở lại phòng làm việc cũng là lúc xế chiều. Buổi trưa vì trời hửng
nắng nên anh xuống dưới cơ sở trực thuộc làm việc không mang áo khoác, vô tình
quên luôn cả điện thoại. Lúc này anh mới thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Có 7
cuộc từ số máy lạ và 1 cuộc gọi của Tiểu Nguyễn. Nhấc máy gọi đến số lại kia
trước. Nghe máy là giọng của một cô gái rất trẻ.
“ Alo, xin chào. Tôi thấy có rất nhiều cuộc gọi tới từ số máy của bạn
vào máy tôi. Xin lỗi vì không mang điện thoại theo nên không biết. Bạn là ai và
có việc gì không ạ?”
“ Dạ. Chào anh. Em là cô giáo của bé An. Bé bị ngã đang phải nằm viện,
vì liên lạc với mẹ của cháu không được nên em gọi cho anh do cháu cung cấp số.”
“ An An sao rồi cô giáo? Cháu đang ở đâu, cô cho tôi xin địa chỉ?”
Khang chạy xe như bay đến viện. Chắc là con bé sẽ không sao. Vừa chạy xe
anh vừa thầm trách cô giáo của trường mầm non, không hiểu trông trẻ kiểu gì
không biết. Để con nhà người ta bị ngã tới mức phải nhập viện là sao. Chưa đầy
10 phút sau, anh đã sải bước chân tiến về phía phòng bệnh. Cô giáo thấy anh đến
nhanh như vậy cũng rất ngạc nhiên. Và ngạc nhiên hơn nữa là không ngờ ba của An
An lại đẹp trai đến thế. Cả ba và mẹ của đứa trẻ thật sự là toát lên khí thế áp
đảo người khác, tiếc là gia đình có vẻ không hạnh phúc. Chắc đứa trẻ sống với mẹ.
Vợ chồng còn trẻ thế mà đã ly hôn sao?
Khang nhìn thấy tấm băng trên trán An An liền xót xa ôm con bé vào lòng:
“ Công chúa của ba sao lại thành ra thế này chứ?”
Vui mừng vì thấy Khang đến, con bé vé von:
“ Sao giờ ba mới đến? Con rất nhớ ba.”
“ Sao lại không cẩn thận để bị ngã thế này?”
An An mím chặt môi, khuôn mặt đầy sợ hãi ngước nhìn anh như vì đã phạm
phải lỗi sai khó nói. Đôi bàn tay bé nhỏ bấu chặt vào mảng áo sơ mi trước ngực
anh. Như hiểu được điều gì đó, Khang quay sang cô gái trẻ đang đứng cạnh:
“ Con gái tôi làm sao vậy cô giáo? Chắc chắn đã có chuyện gì đó nên cháu
mới có thái độ sợ hãi thế này. Tôi muốn được nghe giải thích, mong cô nói rõ
giúp tôi.”
Nguyên sau khi giao ca cho đồng nghiệp xong, liền thay áo Blouse và đi về
phía phòng bệnh của An An. Bước chân cô bỗng khựng lại khi nghe thấy một giọng
nói quá đỗi quen thuộc.
“ Cô thử nói xem, nếu con gái cô bị con nhà khác cố ý đẩy ngã phải vào
viện liệu có bình tĩnh được không? Các
cô trông trẻ kiểu gì không biết? Chuyện như vậy mà nói một câu xin lỗi liệu có
thể cho qua được sao?”
Cô giáo chẳng nói được lên lời, còn An An nghe thấy ba nổi giận với cô
giáo liền sợ hãi:
“ Ba. Không phải tại cô đâu. Là bạn ấy, bạn ấy bảo con không có ba. Con
đã bảo với bạn ấy ba làm công an, còn rất giỏi nữa nhưng bạn ấy bảo con gạt người.”
Nguyên như bị sét đánh ngang tai. Đứa trẻ kia vừa gọi chồng cô là gì? Cô
nhìn qua khe cửa của phòng bệnh vẫn chưa đóng hẳn thấy ánh mắt anh đầy thương
xót. Cách anh nâng niu đứa trẻ đó như là báu vật vậy. Hoá ra, đó là con gái
anh. Con gái anh và Lam sao? Hoá ra cô vẫn chỉ là một người thừa mà không hề
hay biết? Sao không ai cho cô biết một chuyện động trời thế này? Xoay bước về
phía cuối hành lang, Nguyên nhắn cho Khang một tin nhắn: “ Em về nhà mẹ nên anh
không cần đón em đâu.” Sau đó cô tắt
máy. Như một người mất hồn, bước từng bước một , vô tình cô xô phải một cô gái
khác khiến cô ta ngã xuống.
“ Chị đi đứng kiểu gì vậy? Làm ơn nhìn đường một chút được không?”
Nguyên chỉ biết cúi đầu:
“ Thật xin lỗi, xin lỗi cô” rồi bước vào bên trong thang máy. Tiểu Nguyễn
thấy cô gái kia chắc chắn thần kinh có vấn đề hoặc là vừa phát hiện bệnh hiểm
nghèo nên mới thế, lắc đầu rồi lại chạy nhanh tìm phòng bệnh của An An.
Lao đi lúc đèn đỏ tắt phụt và đèn xanh bật sáng. Chiếc ô tô rú còi ầm ĩ
và phanh vội khi một cô gái bước qua đường mà không thèm nhìn. Tránh kịp sau cú
lườm giận và câu chửi tục tĩu của tài xế nhưng đủ để uy hiếp hệ thần kinh,
Nguyên ngã bệt xuống dải phân cách rồi ôm mặt khóc tức tưởi. Khóc như kẻ tay trắng
vẫn luôn không thể nắm được gì trong tay! Biết trách ai đây? Đời mà, đừng trách
họ tàn ác nhẫn tâm khi cướp đi thứ mà cô không giữ chặt vì xét cho cùng họ chỉ
lấy lại những gì mà vốn dĩ thuộc về họ mà thôi.