Lắng nghe nước mắt - Chương 13
Chương 13:
Đôi ta chợt rời xa nhau....
Đêm se lạnh, lướt trơn tru cùng màu đen tím trên đường. Chàng trai chăm
chú lái xe, nhưng chính cái sự chăm chú khác thường so với biểu hiện lơ đãng và
ngẫu hứng ngày thường đã tố cáo rõ nhất tâm trạng bất ổn trong anh. Phải thôi,
vì anh vừa gặp lại Lam. Chỉ là lần này trái tim anh đã thôi không còn xao xuyến
nhưng vẫn chưa thể bình thường mà đón nhận những cử chỉ hỏi han. Anh cần một thời
gian nữa. Thời gian làm con người anh thay đổi. Không hẳn. Thời gian làm thói
quen yêu thương nhạt nhòe. Vẫn chưa đủ. Thời gian làm anh đánh mất ngày xưa,
đánh mất tình mình. Và còn nhiều hơn thế. Yêu, tưởng như chết được vì tình yêu
đó, tưởng như đã yêu hết, yêu mãi, không bao giờ muốn ngừng yêu. Nhưng đợi thời
gian chạy qua, tất cả có thể rất khác.
Khang về đến nhà đã gần mười giờ. Hôm nay thật sự là một ngày dài và mệt
mỏi. Anh gọi cho Nguyên nhưng đáp lại chỉ là tiếng cô nhân viên tổng đài quen
thuộc, có lẽ Nguyên lại để điện thoại hết pin. Lấy tay day hai bên thái dương,
Khang kiên nhẫn cầm điện thoại và nhắn tin gửi đến số máy quen thuộc ấy: “ Vợ
à. Thật sự nhớ em nhưng ngày mai còn nhớ gấp nhiều lần hơn nữa vì anh phải đi
Trung Quốc mà không biết được bao giờ mới về. Em yêu ngủ ngon nhé. Yêu em.”
Rồi anh đứng dậy bước về phía tủ
quần áo gấp tạm vài bộ. Lúc tối Nhung có gọi cho anh thông báo giờ bay. Nghĩ đến
4h sáng đã phải rời nhà mà anh thấy nản. Mệt mỏi lại đan xen, Khang nhanh chóng
thu dọn và ngả mình xuống giường rồi thiếp đi lúc nào không biết.
.........
Nguyên gạt những giọt nước mắt lăn dài trên má, gượng gạo đứng dậy và
lang thang hết con phố này sang con phố khác cho tới khi đôi chân mệt mỏi và vô
tình cô đang đứng trước cửa Sheraton từ bao giờ không hay. Bất giác, như người
vừa bước ra từ trong mộng, cô mỉm cười. Cô không thể yếu đuối được. Tờ giấy
đăng ký kết hôn vẫn còn chưa ráo mực thì sao cô có thể để người khác nghiễm
nhiên cướp mất chồng mình. Cô phải giữ lấy tự trọng của một người vợ, giữ lấy
anh. Đặt phòng và tắm rửa. Mùi tinh dầu làm thần thái của Nguyên dễ chịu hơn rất
nhiều. Tắm xong cô thấy bụng mình cồn cào cơn đói. Cầm ví và xuống sảnh trước của
khách sạn, Nguyên gọi đầy cả một bàn ăn. Chẳng phải trong tạp chí vẫn thường
nói việc ăn uống là cách tốt nhất để quên buồn hay sao? Cô nhân viên phục vụ
bàn nhìn Nguyên với ánh mắt ngưỡng mộ:
“ Xin hỏi, chị đi mấy người và có cần dùng thêm đồ uống không ạ?”
Đồ uống? Được. Dù sao cũng cần phải thả lỏng mình. Nguyên mỉm cười đáp lại:
“ Em lấy cho chị một chai Chivas. Cảm ơn.”
Động đũa từng món một và cạn hết ly này sang ly khác. Cô muốn ném bay
suy nghĩ về cô gái xinh đẹp trong quá khứ của chồng mình sang một bên, cô cũng
muốn ném luôn cả anh vào một thế giới khác. Việc gì phải buồn vì những chuyện
không đáng. Chẳng mấy chốc chai Chivas đã vơi đi còn lại một nửa non.Liên tiếp.
Dồn dập. Cứ như rượu là thuốc giảm đau cho những quằn quại không dứt. Phải uống
thôi. Vì cứ ngừng lại, một chốc để rót tiếp ly khác, nỗi đau lại cào lên, lấn
át. Rượu sẽ mau cuộn thành từng lớp, không nổi váng mà lắng cặn toàn bã nơi đáy
lòng, nhạt thếch vô dụng. Cái gì mới thực sự là thuốc độc? Rượu hay vết thương
lòng mới, hở toác, lở loét, xót chua và đang sưng tấy? Mắt nhòe, đôi lúc tóe
đom đóm, cảm giác từng nhát búa thổ lên vỏ sọ, điếng người. Miệng khô, nứt nẻ từng
vết hằn vì rượu cứ đọng rồi lại bốc hơi, nhanh khủng khiếp. Mồm đắng, bởi cố nuốt
những ly rượu to, cho những thương tổn trào ngược vào trong.
Cách đấy không xa có một đôi tình nhân đang dùng bữa tối. Chàng trai vẫn
quan sát từ đầu đến cuối biểu hiện của cô gái trẻ đang uống rượu một mình ở
phía xa. Ban đầu Minh ngờ ngợ nhưng nhanh chóng anh nhận ra đó là cô y tá chăm
sóc ông nội cách đây vài tháng. Anh cười rồi lắc đầu: “ Đúng là người đẹp trong
trạng thái nào cũng vẫn đẹp.” Ngọc Hà thấy vậy cũng ngước mắt lên nhìn Minh rồi
theo ánh nhìn về phía xa ấy:
“ Anh quen chị ta à? Có vẻ như đã uống khá nhiều đấy.”
“ Không quen, nhưng sẽ quen.”
“ Ồ. Ngay và luôn đi. May quá mình chưa đi đăng ký nên anh vẫn tự do đấy.”
“ Vợ ơi là vợ. Em nghĩ cái gì thế hả? Em nhìn kỹ tay cô ấy đi rồi hãng
nói.”
Ngọc Hà thoáng bất ngờ khi nhìn về phía Nguyên rồi lại quay về phía cổ
tay mình:
“ Ý anh nói, đó là họ hàng nhà anh?”
Minh cầm ly vang trắng lắc đều rồi nhấp từng ngụm một. Chậm rãi anh nhìn
cô vợ chưa cưới đầy âu yếm:
“ Em đi sang bên đó cố gắng rút cho anh chiếc vòng ngọc về đây. Cô ấy
say thế sẽ không biết gì đâu. Chúng ta sắp giàu rồi vợ ạ.”
Nhìn Minh đầy nghi hoặc nhưng cuối cùng cô vẫn đi về phía Nguyên. Cô gọi
nhân viên lại thanh toán : “ Đây là bạn tôi, tôi sẽ thanh toán thay cho chị ấy.”
Chờ cô nhân viên đi khỏi, Ngọc Hà rút vội chiếc vòng ngọc và cầm hoá đơn mỉm cười
đi về phía Minh. Còn Nguyên vẫn nằm mơ màng nhìn ly Chivas lấp lánh màu hổ
phách. Cô giờ đã say không còn biết trời đất là gì. Nhưng say trong câm lặng,
không ầm ĩ cũng chẳng cần gào thét.
Minh đón chiếc vòng từ tay Hà rồi quay sang cô:
“ Em nói chuyện với anh trai anh, bảo anh ấy địa chỉ rồi đến đón cô gái
của anh ấy về.”
Nhanh chóng anh cầm điện thoại của Ngọc Hà và bấm số. Máy báo đã kết nối.
Khang đang mơ màng ngủ. Anh thật sự rất mệt và đau đầu. Chẳng hiểu ai gọi giờ
này không biết. Đấu tranh tư tưởng cuối cùng anh cũng vùng dậy với điện thoại rồi
nhấc máy:
“ Alo. Ai đấy ạ?”
“ Xin chào. Em là một công dân gương mẫu. Em có chuyện muốn báo. Không
biết anh có hứng thú để lắng nghe không ạ?”
“ Nếu không có chuyện gì tôi cúp máy đây.”
“ Ấy đừng. Cô gái của anh đang say rượu ở Sheraton. Em nghĩ chắc là anh
sẽ không nỡ để một bông hoa xinh tươi như ngọc bị người khác làm tổn hại.”
Khang giật mình. Cô gái của anh? Muốn nói gì nữa nhưng bên kia đã cúp
máy, gọi lại báo máy bận . Đã gần 12h rồi chẳng lẽ người kia nói sự thật? Chống
lại cơn buồn ngủ đang ập đến, Khang lặng lẽ rời giường và mặc quần áo rồi chạy
xe tới địa chỉ vừa nhận được.
Nhanh chóng anh tìm thấy Nguyên. Người cô mềm nhũn ra và gục xuống, mái
tóc đen dài buông trên vai. Cả người toàn là mùi Chivas nồng nặc. Bộ váy công sở
có đôi chỗ bị nhàu lại. Xót xa trước bộ dạng hiện tại của vợ mình. Ánh mắt anh
còn nhanh chóng nhìn thấy thẻ phòng của cô đặt cạnh. Khang cầm thẻ phòng nhanh
chóng lên lấy túi xách giúp cô và thanh toán rồi đưa cô ra xe. Đêm hoang mang.
Và đêm sợ hãi. Ánh mắt chàng trai đang ngồi trong xe sa sầm lại, thỉnh thoảng
anh lại quay sang nhìn người bên cạnh trong bộ dạng ma men.
Khang đặt Nguyên lên giường rồi anh thay đồ giúp cô, anh bận rộn dùng
khăn ấm lau mặt cho cô. Cảm nhận được ai đó đang chạm vào mình, Nguyên khẽ cựa
mình rồi lại mơ màng ngủ tiếp. Khang định ngủ thêm một lúc nữa nhưng anh lại sợ
không thể dậy nổi lúc 3h. Anh quyết định mang lap về phòng làm việc và xem qua
một vài văn bản nhưng chẳng một chữ nào có thể lọt được vào trong đầu. Nghĩ về
cuộc điện thoại lạ lúc nửa đêm, nghĩ về Nguyên và bộ dạng say không biết gì. Cô
còn nói dối anh về nhà mẹ. Điều quan trọng là lần đầu tiên cô đã nói dối anh. Vậy
cuối cùng hôm nay cô làm sao? Cô gặp ai và gặp phải chuyện gì? Cuối cùng anh vẫn
chưa hiểu được gì về cô. Có phải vì họ đã quá vội vàng trong mọi chuyện. Cuộc
hôn nhân này thoáng chốc khiến Khang thấy lo lắng. Nếu còn một lần nào như hôm
nay thì anh sẽ biết phải nghĩ sao? Cơn đau đầu như muốn dày vò Khang. Anh đứng
dậy đi về phía bếp đặt nồi cháo rồi trở lại phòng làm việc. Cầm cây bút kim
quen thuộc, những ngón tay dài của anh nhanh chóng đặt lên giấy viết mấy dòng:
“ Gửi cô gái mà anh yêu thương
ngày hôm qua,
hôm nay
và cả mai sau nữa. !!!
Em biết không, anh chưa bao giờ tự nhận mình là người đàn ông tốt. Và
hôm nay anh càng thấy suy nghĩ đó hoàn toàn là đúng. Vì người đàn ông tốt sẽ
không phải để vợ mình ở một nơi xa lạ lúc nửa đêm trong tình trạng hoàn toàn
không tỉnh táo....Anh vẫn luôn nghĩ rằng điều quan trọng của hôn nhân là niềm
tin và trách nhiệm. Anh đã rất cố gắng cho cuộc hôn nhân này, rất cố gắng cho
trách nhiệm của một người chồng và sống xứng với niềm tin bấy lâu mà em dành tặng.
Em thì sao? Em cũng vậy đúng không?
Nhưng hôm nay, anh chợt nhận ra rằng cố gắng của anh không là gì cả. Vì
xét đến cùng anh không hề hiểu được vợ mình. Rằng cô ấy vui hay buồn anh cũng
chẳng thể nào biết được. Rằng cô ấy gạt mình mà vẫn không hay. Em nói về nhà mẹ
nên anh cũng đồng ý và nghĩ rằng em ở nhà mẹ. Nhưng rồi một người lạ gọi cho
anh đến đón em. Còn em người đang toả ra hương rượu nồng và trạng thái thì mê
man chẳng còn ý thức được điều gì cả. Nếu anh nói rằng anh không sao thì là anh
nói dối. Còn nói là anh đau lòng thì em sẽ nghĩ sao? Sự thật là trong anh có
đôi phần thất vọng.
Phải chăng vì hôn nhân của chúng ta tới quá vội vàng nên khiến em bị khủng
hoảng? Còn anh có phải đã làm em luôn bị chịu sức ép, gò bó và tự do của em bị
kiểm soát? Xin lỗi, anh thật sự chỉ muốn quan tâm em, dành nhiều thời gian bên
em nhưng vô tình điều đó đã khiến em ngạt thở? Anh xin lỗi. Hồi còn nhỏ, ba anh từng dạy anh rằng: “ Dục
tốc bất đạt.” Giờ anh mới thấu hiểu câu nói ấy. Tình cảm không thể gượng ép, mọi
thứ phải đến một cách từ từ. Anh đã quá vội vàng khiến em càng trở nên sợ hãi.
Mà khi sự sợ hãi không thể nói ra sẽ trở thành một ám ảnh đáng lo ngại vô cùng.
Vì vậy, chúng mình hãy cùng tạm xa nhau một thời gian. Được chứ em? Anh muốn
chúng mình cùng suy nghĩ nghiêm túc một lần nữa về ý thức và trách nhiệm của cuộc
hôn nhân chớp nhoáng này.
4h sáng nay anh phải bay đi Trung Quốc. Quãng thời gian này anh sẽ không
liên lạc với em. Em cố gắng chăm sóc cho bản thân thật tốt. Em biết không, từ
lâu em đã trở thành phần hiện hữu bên anh mà anh chỉ có thể thiếu đi một lúc chứ
không thể mất đi cả đời. Hãy làm những gì em thích và thoải mái nhất. Trong lúc
xa anh, em hãy ở lại nhà mình được chứ?
Yêu em rất nhiều.
CK.”
3h sáng, Khang đặt lá thư bên cạnh đầu giường, anh hôn nhẹ lên trán
Nguyên rồi mang cặp tài liệu và kéo theo valy rời khỏi căn nhà của mình. Đêm vẫn
cô đơn. Người đàn ông bước vào xe cũng cô đơn như thế.
..............
Đêm trôi qua, một ngày mới lại bắt đầu. Nguyên tỉnh dậy trong những âm
thanh quen thuộc: tiếng vespa nổ máy của cô chủ nhà đối diện, tiếng nhạc ven hồ
của mấy cụ tập dưỡng sinh, tiếng cười của những đôi vợ chồng rời nhà đến cơ
quan buổi sớm...Khu biệt thự lại được thổi bừng sức sống. Tham lam quấn vào
trong hơi ấm Nguyên lười nhác nheo mắt. Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô sực tỉnh.
Đêm qua cô đã uống rượu và không hề về nhà. Nhưng rõ ràng đây là nhà cô, phòng
ngủ của cô và Khang? Vô thức lấy tay quờ chỗ trống cạnh mình. Cảm giác trống vắng
và lạnh lẽo. Vậy thì anh đã ở đâu? Và sao cô lại về đây? Cô về nhà bằng cách
nào? Gượng sức, Nguyên bật dậy. Đôi mắt đen mở to nhìn sang chiếc gối cạnh mình
chỉ thấy một phong thư được gấp sẵn. Những ngón tay thon dài mềm mại khẽ mở ra.
Nguyên mím môi thật chặt. Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, sắc mặt cô tái xanh.
Anh nói anh thất vọng về cô? Anh nói cả hai nên cần thời gian suy nghĩ lại? Anh
nói rằng tình cảm không thể gượng ép? Anh có quyền để nói vậy với cô sao?
Nguyên đứng dậy tìm túi xách của mình trên kệ trang điểm, đôi tay run tìm điện
thoại của mình trong đó. Gọi đến số quen thuộc của anh nhưng máy đã tắt. Tiếp tục
kiên nhẫn gọi vào một số khác, Nguyên chờ bên kia nghe máy:
“ Alo. Văn phòng tham mưu xin nghe.”
“ Chào chị. Chị có thể cho em xin số liên lạc của anh Cao Khang ở Trung
Quốc hiện tại được không?”
“ Xin lỗi. Nhưng chị là ai và cần tìm đồng chí Khang có chuyện gì không ạ?”
“ Em là vợ anh ấy.”
Một câu nói của Nguyên khiến Nhung gần như đứng tim. Anh Khang có vợ mà
cả phòng cô không có một ai hay biết? Chẳng lẽ là sự thật? Nhung chậm rãi đọc từng
số đường dài cho Nguyên. Lịch sự cảm ơn, Nguyên cúp máy và tiếp tục gọi điện.
“ Alo. Khang nghe.” Giọng anh vẫn còn đầy mệt mỏi. Chuyến bay vừa kết
thúc cách đấy không lâu. Chưa kịp chợp mắt thì điện thoại đã réo.
Trong phẫn nộ chất dồn từ chiều qua tới giờ, Nguyên trở nên cáu kỉnh:
“ Khang à. Là em đây. Là em uống rượu đấy. Em nói dối anh đấy. Thì đã
sao? Anh hài lòng chưa? Anh lấy tư cách gì để quản em? Anh nói đi? Anh có quyền
gì chứ?”
“ Anh mệt lắm. Để lúc khác nói đi. Cháo anh nấu cho em ở trong bếp. Em
hâm nóng rồi hãy ăn.”
“ Em không ăn đấy. Em không cần những quan tâm giả tạo của anh. Em cũng
chẳng có gì cần phải suy nghĩ cả. Em hối hận rồi. Em hối hận vì lấy anh. Anh biết
không hả Trịnh Cao Khang?”
“ Em nói lại một lần nữa xem?”
“ Em hối hận vì đã lấy anh. Anh nhanh về đi chúng ta đi ly hôn. Trả lại
tự do cho nhau là tốt nhất.”
Khang cúp máy rầm một cái rồi ném điện thoại vào một góc. Chuyện điên rồ
gì đang xảy ra với anh không biết. Anh biết đối với phụ nữ luôn cần phải kiên
nhẫn nhưng chuyện này đã đi quá mức chịu đựng của anh. Chỉ trong một đêm, cô vợ
bé nhỏ đã mang đến cho anh hết bất ngờ này sang bất ngờ khác. Cuộc sống thật là
khó tưởng tượng.
.........................
Nguyên vùi mặt mình vào nước lấy lại sự tỉnh táo. Cô thật sự không muốn
cãi nhau với anh. Nhưng bản thân cô không thể nào kiểm soát được những suy nghĩ
nổ ra trong đầu mình. Thần kinh bị ức chế. Bao nhiêu câu hỏi đè nặng mà không
thể nói ra. Cô rất muốn tìm một ai đó có thể trút hết nỗi lòng. Nhưng ai? Ai
đây? Mẹ cô sao? Rồi bà sẽ lại thương xót cô và càng khiến cô khó xử hơn nữa. Đồng
nghiệp? Cô không thân thiết với ai đến mức có thể lôi chuyện riêng ra để giãi
bày. Chỉ sợ họ nghe xong lại cười khẩy rồi bỏ đi. Nguyên bước ra khỏi phòng tắm.
Cô chọn một bộ đồ công sở đẹp nhất mà Khang mới mua cách đây không lâu tặng cô.
Đúng vậy. Cô vẫn phải sống, vẫn phải đi làm và vẫn phải đối mặt cùng tất cả.
( Còn tiếp)