Đánh cắp nụ hôn - Chương 7
Chương 7
“- Sao anh lại nói thế?
– Laura đau khổ - Anh không biết rằng, với em, anh quan trọng thế nào sao?
Ted thở dài, thờ ơ.
- Từ sau buổi khiêu vũ
ấy, anh không thể tin em được nữa.”
Laura cắn môi, cố giấu
cơn giận dữ. Laura và Ted đã tập đi tập lại đoạn này nhưng tâm trí Ted cứ để
đâu đâu. Anh thuộc kịch bản, nhưng diễn xuất không có hồn. Laura đề nghị:
- Mình nghỉ chút đi.
- Đúng đấy, nghỉ thôi.
Ted ngồi phịch xuống
chiếc ghế dài trong phòng phụ trang.
- Hết đoạn này là xong
phải không?
- Vâng.
Laura ngồi cạnh Ted. Sau
nhiều cảnh diễn, cả hai đã thấm mệt. Từ đầu đến giờ, đây là lần đầu tiên họ gặp
một trục trặc nho nhỏ. “Đừng lo. Khó khăn này rồi cũng qua. Ted thạo diễn vai
chính lắm.” Laura thầm tự an ủi.
- Anh đã xin đổi môn vật
lý chưa?
Laura thích cảm giác
luôn hiểu rõ được tâm tư và suy nghĩ của Ted. Cô bé sẽ tự tin hơn nhờ thế. Nó
cũng khiến Laura yên tâm hơn về anh. “Không giống như ai kia”. Cô bé thầm nghĩ
khi nhớ lại cuộc trò chuyện đầy bất ngờ với Mark hôm trước.
Ted nhíu mày:
- Chưa.
Ted vươn cánh tay ôm
ngang lưng Laura. Laura xúc động trước những cử chỉ nho nhỏ ấy. Anh như luôn
muốn thông báo với cả thế giới rằng họ đã là một cặp. Dù chưa tuyên bố chính
thức chuyện hai người, nhưng mỗi lần đi tập khi hai người được ngồi gần nhau,
Ted lại cầm tay hoặc ôm vai Laura. Tuần rồi, tối nào Ted cũng gọi điện, nói
chuyện với cô bé rất lâu.
- Thế anh định làm gì?
Anh còn muốn đổi nữa không?
Laura ngồi nép vào Ted,
dựa đầu lên vai anh. Vòng tay Ted ôm chặt vai cô cho Laura cảm giác thanh thản
và an bình.
- Cũng chưa biết nữa, để
anh nghĩ kỹ lại. Hình như, tình hình không xấu đến nỗi như anh nghĩ.
Ted nâng cằm Laura:
- Em biết không, ngoài
chúng mình ra, trong phòng không còn ai cả.
Như có dòng điện chạy
dọc sống lưng, Laura đỏ mặt:
- Thì sao?
Ted cúi xuống, môi chạm
môi Laura thật nhanh. Cơn giận Ted dường như tan biến. Laura quên hết xung
quanh, tận hưởng cảm giác chỉ có hai người với nhau. Ted thì thầm:
- Đây là phần anh mong
chờ nhiều nhất khi đi tập thế này. Anh chỉ muốn được ở gần em thôi.
Những cảm xúc mãnh liệt
khiến tim Laura đập dồn dập. Laura cố hít thở sâu. Hồi này, cô bé phải cầu viện
đến kỹ năng giữ bình tĩnh hơi nhiều.
Có tiếng cô Goldstein
gọi vọng vào:
- Ted, Laura trở lại sân
khấu. Chúng ta sẽ tập lại cảnh bốn.
Laura cuống cuồng. Mong
rằng cô không biết họ “tập” thế nào. Laura chợt băn khoăn, không biết Ted và
Emily làm gì trong những lần đi tập trước đây.
Cố xua đuổi những suy
nghĩ ấy, Laura trở lại sân khấu.
Cô Goldstein gợi ý:
- Mark chuẩn bị kiểm tra
phần trình diễn của các bạn nhé.
Đang đi, Laura đột ngột
dừng lại. Vừa nghe đến tên Mark, một cảm giác lạ lùng khiến lồng ngực cô thắt
lại. Mark quay lại nhìn khi Laura còn đang đứng ở cánh gà, ánh mắt như khích lệ.
Ted giục giã:
- Đi thôi em. Có chuyện
gì vậy?
Theo ánh mắt Laura, Ted
nhìn thấy Mark:
- Em vẫn còn khó chịu
với cậu ta à?
Laura lắc đầu nói nhanh:
- Không. Có gì đâu mà
khó chịu?
Ted hồ nghi:
- Anh chỉ muốn em hoàn
toàn thoải mái.
- Em không sao.
Laura nói như tự hứa. Cô
bé theo Ted trở lại sân khấu và cố quên cảm giác nóng bừng sau lưng. Nơi ánh mắt
của Mark chiếu thẳng vào.
Nghe kỹ phần diễn của
Laura, Mark ngạc nhiên trước tình cảm nồng nàn Laura đặt vào từng dòng bản thảo.
Laura không còn là chính mình nữa, mà hóa thân vào vai diễn. Ngược lại, Ted
không khơi dậy được cảm xúc từ người xem. Mark biết nhiều người khen Ted diễn
hay vì không bao giờ anh đọc sai kịch bản và biết cách diễn sao cho ăn ý. Nhưng
nói chung anh không có cảm xúc sâu lắng. Có lẽ bởi tính cách Ted không sâu sắc.
Quan sát kỹ Ted rồi, Mark bèn nhắc:
- Anh thử đến gần Laura
hơn xem. Đôi khi cũng nên dùng động tác để bày tỏ cảm xúc.
Cậu liếc cô giáo, mong
sự đồng thuận. Cô khẽ gật đầu, đồng tình. “Vậy là mình cũng có chút đóng góp ít
ỏi cho vở kịch.” Mark phấn khởi hẳn lên.
Nhưng rồi càng lúc, cậu
càng khó tập trung. Laura diễn quá hay, rất lôi cuốn. “Với Laura, vờ như không
có chuyện gì xảy ra thì thật là khó.” Mark đau khổ. Sao mình cứ để cô ấy thu
hút hết cả hồn vía thế này?
“Tập trung nào, Adams. Phải
tập trung chứ.” Mark lắc đầu xua đi những cơn mơ giữa ban ngày. “Đạo diễn như
mình chỉ có nước ăn cháo.”
- Laura này, Ở đoạn này,
động tác của em phải cho thấy sự căng thẳng rõ hơn nữa.
Mark cố bình thản khi
chỉ dẫn cho cô.
Laura bối rối:
- Ý anh là sao?
Cô Goldstein bảo:
- Em lên hướng dẫn ngay
đi. Lâu lâu em cũng phải lên điều chỉnh động tác cho diễn viên chứ.
- Vâng.
Cố trấn tĩnh, Mark lên
sân khấu, rụt rè đứng trước hai bạn diễn. Cô Goldstein nôn nóng:
- Nắm tay người ta mà
chỉnh từng động tác cho chuẩn! Laura nhẹ nhàng chìa bàn tay đang run rẩy về
phía Mark. Chắc cậu nhìn nhầm. Chắc ánh sáng đèn bị rung. Mark khó nhọc cầm lấy
tay Laura. Một dòng điện chạy khắc người Mark khi các ngón tay của cậu chạm vào
làn da trần trên cánh tay cô gái.
- Ý anh là em cần đưa
tay ra. Thế này này.
Mark chỉnh cánh tay
Laura theo góc độ phù hợp với cảnh diễn. Khi tay Laura đang ở vị trí như mình
muốn, Mark nhìn thẳng vào mắt Laura. Mark hỏi khẽ:
- Em hiểu ý anh chưa?
Làn môi Laura ở gần đến nỗi, Mark cảm giác hơi thở ấm áp của cô bé phả trên cổ
mình.
- Em hiểu rồi.
Laura nhìn thẳng vào mắt
Mark, cái nhìn quá chăm chú. Mark phải cố lắm mới kiềm chế động tác quàng tay
ngang lưng Laura và kéo sát vào mình.
- Được rồi, cậu buông
tay ra được rồi đấy.
Giọng sắc lạnh của Ted
xuyên thủng tâm trí Mark, lội cậu từ cơn mê về thực tại.
- À phải.
Mark sượng sùng về chỗ.
Mình không còn là mình
nữa rồi. Thường thì khi đã tán được ai, Mark chỉ muốn quên ngay người ấy.
Nhưng lần này ngược lại,
càng thân Laura, Mark càng mong gặp nhiều hơn. Càng muốn gặp nhiều hơn, Mark
lại càng khổ sở hơn để giữ thái độ bình thường. Rõ ràng, nếu muốn duy trì tình
bạn, Mark không được mụ người đi khi thấy Laura nữa. Vả lại, có vẻ Ted đã cho
Laura hạnh phúc trọn vẹn. Hóa ra, vấn đề lại đơn giản đến không ngờ, chỉ cần
không nghĩ đến Laura nữa là xong.
Nhìn Laura duyên dáng
trên sân khấu, Mark thầm nghĩ “Đơn giản thế mà mình không nghĩ ra sớm.”
Laura gieo mình xuống
ghế, thở dài. Hôm nay buổi tập kéo dài hơn mọi khi. Laura về nhà khi bữa tối đã
sẵn sàng. Cô bé nhắm mắt, cố thư giãn. Thầm nhẩm lại kịch bản.
Laura lại mơ màng hình
dung cảnh Ted đang cười với cô. Anh đứng sát bên, cặp mắt xanh sâu thẳm như
xuyên thấu tâm can cô. Cái lúm đồng tiền dễ ghét hằn sâu trên má.
Là Mark. Laura vụt mở
mắt “Mình nhớ Mark chứ không phải Ted!”
Laura đỏ mặt khi nhớ lúc
Mark hướng dẫn mình tại buổi tập. Cô bé như còn thấy hơi ấm của bàn tay Mark
trên cánh tay mình.
- Ngớ ngẩn! Phải thôi
ngay kiểu suy nghĩ này đi.
Laura chậm rãi đứng lên.
Mark chỉ là bạn. Ted mới chính là giấc mơ sẽ thành hiện thực của mình.
Laura quyết định lên
gác, kiểm tra tin nhắn trong máy trả lời điện thoại tự động. Có thế cô mới thôi
suy nghĩ viển vông. Laura vào phòng bố mẹ, nhấn nút Play trên máy. Toàn tin
nhắn của các bạn bố mẹ. Laura thầm nghĩ: không biết Mark có thấy rung động khi
chạm tay vào mình như thế.
- Chào anh chị Whitman. Tôi
là Seward.
Laura giật mình. Thầy
Seward là hiệu trưởng trường Julie đang học.
- Tôi muốn thông báo đến
anh chị tình hình học tập của trò Julie. Cảm phiền anh chị gọi lại.
Laura nhìn điện thoại,
ngạc nhiên. Thầy Seward muốn gặp bố mẹ cô. Chuyện lớn rồi. Cô bé chạy dọc hành
lang, lao vào phòng em, đánh thức Julie dậy.
- Chị làm gì thế? Người
ta đang ngủ ngon mà!
- Lúc nào cũng ngủ. Nghe
chị hỏi đây: ở trường xảy ra chuyện gì rồi?
Julie nhăn nhó như ăn
phải một vốc tiêu sọ:
- Làm gì có chuyện gì.
- Thế tại sao có lời
nhắn của thầy Seward trong máy nhà mình?
Julie phát hoảng:
- Nguy rồi! Laura này,
hay mình xóa lời nhắn ấy đi?
Laura lắc đầu:
- Thầy sẽ gọi lại. Em
tưởng thầy là ai chứ.
Laura ngồi xuống cạnh
giường, hất tung chăn của em ra:
- Nào, giờ thì kể hết
cho chị nghe đi.
Julie cúi gằm:
- Chắc tại em hay quên
làm bài tập về nhà. Với lại lơ đãng trong lớp. Với lại thỉnh thoảng có trốn
tiết.
Laura bắt mình phải giữ
bình tĩnh:
- Cái gì? Lá gan của em
to bằng chừng nào rồi? Sao em dám lộn xộn thế chứ?
Julie khóc nức nở:
- Không biết hồi này em
làm sao ấy. Lúc nào cũng khó chịu … bực dọc. Em đã cố gắng tập trung mà không
được. Hai mắt cứ díp lại.
Trông Julie thiểu não
quá. Trời ơi, sao lại ra nông nỗi này cơ chứ?
- Công nhận chương trình
học năm nay nặng hơn năm ngoái. Nhưng em cũng đừng căng thẳng quá. Có lẽ nguyên
nhận tại em ngủ quá nhiều. Tác phong lại lề mề, lệt bệt. Muốn tỉnh táo, em nên
tập thể dục. Hay chơi thể thao chẳng hạn.
- Nhưng em làm gì còn
hơi sức đâu mà tập với tành.
Laura đứng dậy, bối rối
đi lại trong phòng. Mọi thứ vẫn bình thường, vẫn những tấm hình Julie chụp
chung với bạn bè trên bàn học. Vẫn những tấm poster hình các ca sĩ treo trên
tường. Laura nhìn em: Thứ cần chần chỉnh là chính con người Julie.
- Nói chị nghe xem, điều
gì khiến em ra thế này?
Julie thở dài sườn sượt:
- Sao chị không chịu
nghe em? Em đã bảo rồi… chẳng có gì cả!
Laura cáu tiết. Nếu
Julie cứ dở dở ương ương thê này thì còn lâu mới khá lên được.
- Julie, em thừa biết
chị thương em, có thể làm tất cả vì em. Nhưng lúc này, chị không còn biết phải
làm sao nữa. Nếu ba mẹ mà biết thì…
Julie gào tướng lên:
- Đừng! Chỉ em với chị
biết thôi. Làm ơn đi! Em kể không phải để chị mách bố mẹ đâu đấy.
- Vậy em sẽ làm gì khi
mẹ đến gặp thầy hiệu trưởng?
Julie lắc đầu quầy quậy:
- Chưa biết. Đành bịa
vậy. Nhất định từ nay em sẽ học, làm bài đầy đủ. Em hứa đấy.
Laura không thích giấu
bố mẹ. Là người một nhà, ai lại đi giấu giếm nhau. Nhưng nếu biết chuyện, bố mẹ
lại thêm lo. Nghĩ đến đó, Laura sợ rúm người lại. Vả lại, khó mà từ chối Julie
được:
- Vậy thỏa thuận nhé. Bố
mẹ sẽ không biết nếu em hứa sẽ thay đổi. Kết quả học tập đang tụt dốc ghê lắm
đây. Còn nữa, nếu chuyện này tái diễn, phải cho chị biết ngay. Hứa không?
Julie tươi tỉnh:
- Em hứa. Em cảm ơn chị.
Rồi cô bé ôm chị thật
chặt. Laura vuốt tóc em:
- Không phải cảm ơn. Mình
là chị em cơ mà.
“Thưa các bạn! Ngôi sao
của chúng ta đã tung bóng lên rổ. Và đây!”
Quả bóng rời tay Doug và
bay trúng vào rổ.
“Anh đã ghi điểm vàng
cho đội!”
Tự bình luận xong, Doug
dẫn bóng dọc vỉa hè rồi ném cho Mark:
- Tới lượt cậu đấy!
Mấy ngày nay, mỗi khi đi
học về, Mark phải tìm cách giải khuây khi chuyện viết lách không làm được. Thế
là cậu tìm đến nhà Doug đấu bóng tay đôi ngay trên lối đi dẫn vào nhà bạn.
Mark chụp trái bóng, dẫn
đến gần rổ. Nhưng khi rời tay cậu, nó đập mạnh vào tấm bảng gỗ, để lại một
tiếng kêu chát chúa. Doug cười lăn lộn.
- Sao thế? Miếng ngon
dâng đến tận miệng còn để tuột mất. Cậu không còn là chính mình nữa rồi.
Đến lượt mình, Doug chụp
lấy banh, ném lên. Bóng gọn gàng chui vào rổ. Cậu hỏi Mark:
- Nói tớ nghe đi, có
chuyện gì vậy?
Mark ngồi bệt xuống vỉa
hè:
- Chẳng biết nữa. Chắc
tại mình quá căng thẳng. Vở kịch vẫn chưa xong. Nhức đầu quá.
Doug ngồi bên bạn, lau
mồ hôi:
- Hồi này cậu vẫn viết
đều chứ?
Mark ngắm nghía đôi giày
đế mềm dưới chân:
- Vẫn viết. Nhưng chẳng
ra đâu vào đâu.
Mark chỉ mong Doug đừng
hỏi nữa. Lúc này, cậu sợ nhất là bị gặng hỏi.
Mark cười gượng:
- Thôi chơi tiếp đi. Tớ
đâu có thể để cậu thắng dễ dàng thế được.
Giằng nghiến trái banh
từ tay Doug, Mark dẫn bóng đến gần rổ. Vừa định ném, một hình ảnh lại lướt qua
tâm trí, khuôn mặt Laura khi Mark chạm vào tay cô bé tại buổi tập. Tức tối,
Mark vung tay ném thật mạnh. Lần này, bóng còn không lên được rổ đã rơi bịch
xuống đất. Doug cáu:
- Cậu ném đi đâu vậy?
Mark càu nhàu:
- Trò này như dở hơi.
Doug lắc đầu:
- Khờ quá! Cậu vẫn thích
môn này cơ mà.
- Cậu khờ thì có.
Đến đây, Doug thở dài,
than vãn:
- Báo động đỏ rồi đây!
Mấy hôm nay, cậu cứ như người mất hồn. Có chuyện gì cứ huỵch toẹt ra xem nào? –
Doug nghiêm mặt – Hay mẹ cậu lại ốm mà cậu giấu tôi đấy?
Mark hối hận vì đã giấu
bạn thân chuyện về Laura. Từ trước đến nay, không ai hiểu và thông cảm với Mark
bằng Doug và Mike.
Doug đến bên Mark, trái
banh kẹp dưới nách:
- Nào kể đi. Có chuyện
gì thế?
Mark cười như mếu:
- Không có gì. Mẹ tớ vẫn
khỏe. Ít nhầt thì cũng khỏe như người ốm.
- Vậy thì chuyện gì?
Mark lắc đầu:
- Đã bảo không có gì mà.
Mà này, làm gì tra hỏi người ta kinh thế? Làm như tôi là người yêu cậu không
bằng.
Doug gật đầu cười nhưng
vẫn đùa dai:
- Xin lỗi cậu nhé. Thứ
cậu mà tôi thèm à? Tôi chi khoái mấy em tóc vàng thôi.
Hóa ra hắn thích con gái
tóc vàng. Còn mình lại khoái tóc nâu. Mark mê mẩn màu tóc của Laura, màu nâu
sẫm. “Khùng quá. Toàn nghĩ lung tung. Laura thì liên quan gì đến mình?”
Chợt Doug gật gù:
- Tớ vừa nảy ra một ý. Tớ
biết cậu đang rối trí vì chuyện gì rồi. Mark chột dạ. Nhỡ Doug đoán được Mark
đang mất ăn, mất ngủ vì ai thì sao nhỉ? Chắc không sao. Doug không bao giờ ngồi
lê đôi mách. Mark yên tâm ngồi xuống cạnh Doug. Cậu cố duỗi chân cho đỡ mỏi.
- Biết gì, nói thử xem.
- Thứ cậu cần bây giờ là
một em ngây thơ, xinh như mộng. Một em…
Mark gật gù:
- Rồi. Tôi hiểu ý cậu
rồi.
Doug đắc thắng:
- Biết lắm mà. Gần đây
chắc bị em nào từ chối hả?
Doug lắc đầu thông cảm. Vừa
định phản đối, Mark chợt nghĩ Doug nói cũng có lý: Nếu cậu bận rộn với một em
lớp dưới, những giấc mơ về Laura sẽ thôi đến quấy nhiễu. “Những giấc mơ về
Laura…”, mình sắp “ho ra thơ, thở ra văn mất rồi”.
- Này, Mark. Đầu óc để
đi đâu thế?
- Đâu có. Mình chỉ chợt
nhớ đến một cảnh trong vở vừa mới tập lúc chiều thôi mà.
Mark vừa nói, vừa đá
trái banh dưới chân.
- Sao cũng được. Sẵn
sàng chơi tiếp chưa?
Chưa nói xong hết câu,
Doug đã nhào tới giàng trái banh dưới chân Mark. Mark đứng lên, phủi mông quần
đầy bụi:
- Rồi.
“Thứ mình cần bây giờ là
sẵn sàng trở lại thực tại!” Tất nhiên, không phải nói muốn là có bạn gái ngay. Nhưng
Mark tin vào “sở trường” của mình, với Mark, tán gái không khó. Cứ chờ đấy. Nhất
định Mark sẽ nhanh chóng tìm được một người giúp biến kỷ niệm bên Laura thành
một ký ức vô nghĩa, mơ hồ.