Đánh cắp nụ hôn - Chương 8
Chương 8
- Anh thấy màu này thế
nào?
Laura giơ bịch giấy kếp
toàn màu rực rỡ lên cho Mark nhìn thấy. Cậu nhăn nhó:
- Sặc sỡ quá.
Laura rên rỉ:
- Còn đẹp hơn mấy thứ
giấy đen thui anh định chọn.
Họ đã quanh đi quẩn lại
cửa hàng The Party Store, thuộc trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố cả tiếng
đồng hồ rồi mà chưa thống nhất nên chọn mẫu trang trí nào. Laura khá chắc chắn
Mark đang nhầm sinh nhật của Rosita với lễ truy điệu của ai đó. Đúng là tâm hồn
u ám hết sức. Mark gỡ bịch giấy trên tay Laura để lại quầy.
- Muốn chọn nhanh, tụi
mình đừng nghĩ đến sở thích riêng nữa. Hãy nhớ xem Rosita thích gì.
Laura giận dỗi chống
chế:
- Em vẫn đang theo sở
thích của Rosita mà.
- Thế sao em cứ đòi hoa
vải màu hồng?
Laura cười hối lỗi:
- Thôi được rồi. Chưa
chắc Rosita thích màu ấy. Nhưng còn anh, sao anh lại nghĩ mấy hình quảng cáo
cho phim lại thích hợp khi trang trí cho một buổi tiệc mừng sinh nhật?
Mark phản đối:
- Hợp quá đi chứ. Nhưng…
chưa chắc Rosita sẽ thích chúng.
Cả hai nhìn nhau cười làm
hòa. Laura bảo:
- Lộn xộn quá! Cùng cứng
đầu mà làm chung thế này, chừng nào mới xong đây?
Mark đặt tay lên vai
Laura, nhìn thẳng vào mắt cô bé:
- Có việc khó cho em đây.
Chịu khó cùng anh chui vào đầu Rosita để tìm hiểu xem cô nàng thích gì nhé.
- Đồng ý.
Nhờ hạ quyết tâm như thế
nên chỉ sau 15 phút dạo quanh cửa hàng, họ đã tìm xong. Trong khoảng thời gian
đó, Laura phải kiềm chế lắm mới không lựa những món trang trí cô bé thích mê. Nếu
là sinh nhật mình, Laura đã chọn chúng từ lâu. Cuối cùng, họ cùng mang những
món đã chọn tới quầy tính tiền.
Khi cùng ra khỏi cửa
hàng, Laura tự hỏi họ sẽ làm gì tiếp theo. Liệu Mark có đưa thẳng cô về nhà? Hi
vọng là không. Chưa bao giờ Laura vui đến thế. Cô bé thích nói chuyện với Mark
hơn bất kỳ ai, ngoại trừ Rosita. Mark vừa đổi tay xách túi, vừa đề nghị:
- Mình đi loanh quanh
thêm chút nữa rồi hẵng về nhé.
- Đồng ý. Phải nói khu
mua sắm này quá rộng, lại nhiều hàng hóa nữa chứ. Mình đi cả ngày, chưa chắc đã
xem hết.
Mark dẫn Laura len qua
một đám choai choai đang cười đùa rôm rả đi ngược chiều họ.
- Đạo diễn Kevin Smith
nói có làm một bộ phim dài cũng chưa mô tả hết mức độ hoành tránh của khu phức
hợp này.
Laura hỉnh mũi:
- Anh đang nhắc đến phim
Mall Rats chứ gì. Phim đó dở lắm.
- Ừ, anh cũng thấy thế. Mà
này, em cũng biết đạo diễn ấy à? Anh không ngờ đấy!
Laura hãnh diện hất mái
tóc dài:
- Tất nhiên rồi. Ông ấy
còn làm phim Chasing Army có Ben Afffeck thủ vai chính.
Mark tủm tỉm:
- Ít nhất em cũng biết
ông ấy là ai. Hóa ra anh và em cũng có vài điểm chung đấy nhỉ?
- Đừng vội mừng. Mình
mới chỉ đồng thuận về một chi tiết nhỏ thôi mà.
Họ cùng ngồi nghỉ chân
trên một ghế băng kê ngay cạnh bức tượng Siêu nhân trong khu vui chơi. Laura tự
hỏi không hiểu sao mỗi lần ngồi bên Mark, Laura lại như bị chấn động mạnh. Suy
cho cùng, họ chỉ là bạn bè. Không đời nào Laura lại muốn lặp lại tình huống ngớ
ngẩn như tối thứ Sáu ấy. Vậy thì tại sao cô cứ nghĩ giữa họ hình như có một mối
giao cảm nào đó? Nghĩ thế, Laura ngồi nhích ra xa. Còn Mark đang mải ngắm anh
chàng Siêu nhân đang đứng ngay cạnh.
- Vậy hãy tìm hiểu xem
mình còn đồng tình về điểm nào khác không nhé! Theo em, ai là siêu anh hùng của
mọi thời đại: Siêu nhân hay Người Dơi?
- Hỏi lạ. Tất nhiên là
Siêu Nhân rồi. Siêu Nhân nhìn xuyên tường, di chuyển với tốc độ của ánh sáng…
Ngược lại, nếu không có đủ loại thiết bị tối tân và bộ cánh khác người, Người
Dơi sẽ chẳng làm được gì.
Mark thở dài:
- Chính vì thế Người Dơi
mới hơn hẳn Siêu Nhân. Có khả năng như Siêu Nhân, ai cứu nhân loại mà chẳng
được. Người Dơi lại khác, một người bình thường tự biến mình thành siêu anh
hùng. Dù anh ta có một quá khứ đầy ám ảnh, một tâm hồn luôn bất an. Người như
thế nhất định hấp dẫn hơn nhiều chàng Siêu Nhân có quá nhiều tài năng trời phú.
- Đúng là sẵn năng lực
siêu nhiên, người ta dễ ra tay nghĩa hiệp. Nhưng bộ anh tưởng làm Siêu Nhân dễ
lắm sao? Siêu Nhân đã biết dùng tài năng của mình làm việc thiện. Còn nỗi buồn
sâu thẳm của Người Dơi chỉ là một chi tiết thừa. Chẳng cần phải có một tâm tư
buồn tủi mới khơi nguồn cảm hứng từ người xem.
Mark lắc đầu:
- Giả sử Siêu Nhân có
thật, ai cũng muốn xuất hiện trước công chúng cùng chàng ta. Nhưng thật lòng
đi, nếu được chọn hoặc Siêu Nhân, hoặc Người Dơi, em sẽ chọn ai? Rõ ràng, những
bí ẩn của Người Dơi khiến anh ta hấp dẫn hơn nhiều!
Laura suy nghĩ một lát,
tay lại bất giác nghịch đuôi tóc. Hình như họ đang tranh cãi về một điều gì
khác sâu sắc hơn là các nhân vật trong phim.
- Có lẽ, với Người Dơi
sẽ vui hơn. Nhưng anh ta không đáng tin – Laura cao giọng – Siêu Nhân luôn giữ
lời hứa. Ngược lại, không ai đoán được suy nghĩ của Người Dơi. Anh ta luôn xuất
hiện rồi biến mất trong đêm tối. Muốn tin Người Dơi cũng khó vì với anh ta,
không ai biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.
Vài người đi qua còn
ngoái lại nhìn họ. Laura nhận ra rằng cô bé đã hơi to tiếng. Hai má nóng bừng,
Laura đột ngột ngừng nói và dựa người lên lưng ghế tựa. Mark nói nhỏ:
- Em này, mình cãi nhau
hơi nhiều đấy nhỉ? Em còn muốn xem gì nữa không?
- Để xem nào. Em đói rồi.
- Anh cũng thế. Hay mình
đi ăn pizza đi.
- Ừ, ý hay đấy.
Họ ra khỏi khu vui chơi
đến thẳng quầy thức ăn nhanh. Cũng may chỉ có vài người xếp hàng trước quầy. Chỉ
loáng sau, họ đã ngồi ngay ngắn bên bàn với thức ăn trước mặt.
Mark ăn ngốn ngấu miếng
bánh đầu tiên chỉ trong vài giây. Laura mỉm cười tự hỏi tại sao con trai ăn
nhanh đến thế. Mark dừng lại trước khi bắt đầu miếng thứ hai, ghé sát vai Laura
thì thầm:
- Nhìn các ông đứng
trước quầy kia kìa.
Theo tay Mark chỉ, Laura
thấy một ông thấp béo đang cãi cọ với nhân viên bán hàng đứng sau quầy. Ông ta
cứ vỗ hai tay bên người trông giống con gà đang vỗ cánh.
- Ông ta làm sao?
- Cứ nghe đi.
Giọng ông ta mỗi lúc
càng lớn hơn. Hóa ra ông ta than phiền ly nước soda không được đầy. Theo tính
toán của ông thì chỗ nước ngọt thiếu hụt ấy chính xác đáng giá 23 xu.
Laura nhấp một ngụm Coke
dành cho người ăn kiêng.
- Sống như ông ấy buồn
chết đi được.
- Ừ.
Mark ranh mãnh nhìn
quanh.
- Hãy tìm vung méo để
đậy vào cái nồi méo ấy nhé? – Mark hất đầu sang trái – Kia có một bà mặc bộ đầm
màu xanh. Hai tay xách những túi đựng đồ mua sắm vĩ đại. Câu chuyện của bà ta
là gì?
Laura liếc nhìn bà ta,
suy nghĩ:
- Phát hiện chồng có bồ
nhí, bà ta xài hết thẻ tín dụng của ông chồng trước khi bỏ đi.
Mark lắc đầu:
- Sao phụ nữ khắc nghiệt
thế?
- Chứ anh muốn sao? Nhào
tới ôm hôn chồng thắm thiết hay quỳ gối cảm ơn ông ta?
Cặp mắt xanh của Mark
chớp chớp. Laura chỉ muốn nhìn hoài đôi mắt ấy. Cả lúm đồng tiền nữa. Đã lâu
lắm rồi, Laura mới được vui như vậy. “Nhỡ linh cảm của mình hoàn toàn sai thì
sao? Biết đâu …”
Mark cắt ngang dòng suy
nghĩ của Laura:
- Quan điểm chấp nhận
được. Vậy ai sẽ là người tiếp theo đây?
Cố lờ đi nhịp tim đang
tăng nhanh. Laura nhìn đám người phía sau lưng Mark. “Nếu cứ thường xuyên đi
chơi thế này thì mình e …”
- Thôi nào Laura, đừng
căng thẳng thế. Có ai chấm điểm đâu mà sợ. Chọn đại một người xem nào?
- Em chọn ngay đây.
Máu trong người như dồn
cả lên hai má Laura. “Đừng nghĩ ngợi gì nữa. Chọn ngay đi, ai cũng được mà.” Cô
bé chọn một cô gái xinh đẹp cao với mái tóc thật dài lượn sóng đang đi về hướng
họ:
- Một cô gái trạc tuổi
chúng ta, cao ráo, tóc thời trang. Vừa sơn móng tay cẩn thận cho buổi hẹn hò
tối nay.
Mark bĩu môi, chán nản.
- Cô ấy đang đi về hướng
này. Anh thử đoán xem cô ấy đến đây mua thuốc sơn móng tay hay son môi?
Khi Mark tặc lưỡi quay
lại nhìn thì cô gái đã đến gần lắm rồi. Nhìn thấy Mark, cô ta dừng bước và mỉm
cười. Thôi chết, hình như họ biết nhau. Cô bé xăm xăm đi về phía Mark. Cổ họng
Laura đắng nghét.
- Mark phải không?
Laura khẽ gật đầu chào,
toàn thân như đông cứng lại. Lại thêm một chiến lợi phẩm từ những lần chinh
phục của Mark. “Mình cũng thế thôi, cũng là một chiến lợi phẩm trong tay anh ta.”
Laura tự nhắc và tự nhiên thấy buồn.
- Debi, em đi đâu đấy?
Mark nhìn cô ta từ đầu
đến chân khiến Laura thấy như có gì nhộn nhạo trong bụng. Sao mình ngu thế nhỉ,
sao mình có thể nghĩ mình và anh ta còn cơ hội chứ? Laura khoanh tay trước ngực
cố bình tĩnh “Vả lại, Mark không phải người mình cần. Mình chỉ điên rồ trong
một phút nhất thời. Mình đã có Ted, anh ấy mới thật đáng tin..”
- Tóc anh dài rồi này!
Debi reo lên rồi thân mật đưa tay vuốt tóc Mark. Laura cúi đầu cười thầm.
- À ừ.
Mark nhìn Laura, nhăn
nhó. Laura thầm nghĩ “Để tôi yên”.
Debi khẽ vuốt vai Mark,
chòng ghẹo:
- Sao anh cứ rụt rè như
con nít thế?
Laura thầm nhại “Sao anh
cứ rụt rè như con nít thế?” Phải cố lắm cô bé mới không rên lên thành tiếng.
- Mừng vì gặp lại anh. Nhưng
em có chút chuyện phải làm. Vậy thôi chào anh nhé.
Mark gật đầu:
- Ừ. Tạm biệt nhé, Debi.
Debi vẫy tay chào rồi bỏ
đi. Laura chỉ muốn ra khỏi nơi này ngay, tránh Mark càng xa càng tốt. Bất chợt
Laura nôn nóng chỉ muốn gọi điện ngay cho Ted.
Vẫn còn nhìn theo Debi,
Mark lơ đãng hỏi:
- Mình vừa nói đến đâu
rồi nhỉ?
Laura lạnh lùng:
- Mình nên về thôi.
Mark thắc mắc:
- Ngay bây giờ ư?
- Ừ. Ở nhà em còn cả
đống việc phải làm.
Mark nhún vai:
- Thì đành về vậy.
Khi ra khỏi khu mua sắm,
Laura cố kìm cơn giận. Nhất định không để Mark tưởng mình đang ghen. Ai thèm
ghen chứ. Sao Laura lại để ý đến Mark, một anh chàng rõ ràng không tập trung
vào quan hệ với bất kỳ cô gái nào và cũng không thể giữ lời hứa với bất kỳ ai. Nhất
là khi cô đã có Ted, một người là cả thế giới với Laura. Một người hoàn toàn
phù hợp với cô. Toàn bộ trải nghiệm này chỉ như một lời khẳng định Laura chọn
Ted là đúng. Cứ cho là Mark là một người bạn khá thú vị. Nhưng chỉ đến thế mà
thôi. Khi Mark đẩy cánh cửa kính nặng nề của siêu thị cho Laura, cô bé thầm
nghĩ “Mình quyết định chọn Ted. Còn Mark chỉ là bạn bình thường. Một người bạn
tốt, thế thôi.”