Không thể quên em - Chương 05
3. HK518 – Hồng
Kông ta phải giàu
“Cái này, cái này,
cái này nữa, đổi hết cho tôi”, Tang Du chỉ chiếc giường trước mặt, dặn dò với
người giúp việc sau lưng. Còn mình thì khoanh tay ngồi trên ghế, nhìn người
giúp việc đổi hết drap trải giường, chăn nệm… của trường thành bộ Hello Kitty
mà cô vừa mới mua.
Lúc vừa đặt chân vào
phòng ký túc 518 cho bốn người ở, hàng lông mày của Tang Du bất giác nhíu chặt
lại, trực giác phản ánh rằng: phòng nhỏ, người đông.
Ký túc X18 là khu ký
túc có số người mỗi tầng đông nhất và đặc biệt nhất, cũng là nơi ở của sinh
viên của đủ mọi chuyên ngành và mọi khoa.
Vốn dĩ cô đã nghĩ ký
túc xá đông người nhất chắc sẽ là nơi có điều kiện tốt nhất, ai ngờ lại là ký
túc kém nhất, không có phòng vệ sinh riêng, lúc đi vệ sinh hoặc tắm rửa gì đó đều
phải đến nhà vệ sinh công cộng ở ngay giữa các tầng.
Ban đầu tranh nhau vỡ
cả đầu để chen vào phòng ký túc này cũng chỉ vì muốn tránh cảnh đông người, ngờ
đâu phòng lại nhỏ như thế, so với phòng ngủ ở nhà của cô thì đúng là một trời một
vực.
Khi người giúp việc
trải drap giường mà trường phát, cô liếc nhìn rồi chỉ muốn đập đầu vào tường,
giống hệt như giường bệnh vậy, vỏ gối, chăn, drap giường… đều là màu xanh có
hoa văn kẻ sọc.
Cô đến để đi học, chứ
có phải đến để làm bệnh nhân đâu.
Lập tức cô móc di động
ra gọi điện về nhà, nhờ má Ngô dựa vào sở thích của cô rồi đưa tài xế đi mua vật
dụng cho giường, mang đến Đại học H với tốc độ nhanh nhất.
Ngắm chiếc giường mới
toanh vừa được thay đổi, cô hài lòng bảo người giúp việc ra về, sau đó vén tấm
màn màu hồng ra rồi chui vào trong nằm.
Tang Chấn Dương vốn
đã sắp xếp Tang Du đến Anh học tiếp nhưng đột nhiên cô lại tỏ ra rất bất bình
thường, ngày nào cũng học điên cuồng, chỉ trong một tháng, với cái đầu không đến
nỗi ngốc nghếch lắm và cả những trò khôn vặt, cô đã có thành tích thi khá tốt,
còn vượt qua cả điểm chuẩn, điều đó khiến toàn bộ thầy cô và học sinh trường Nhất
Trung đều ngạc nhiên đến rơi cả mắt kính.
Hiệu trưởng trường
Nhất Trung vui đến nỗi không khép miệng lại được, xem Tang Du là thần thoại của
trường họ.
Vốn dĩ Tang Chấn
Dương đã không còn nuôi bất kỳ hy vọng nào ở cô, chỉ cần kỳ thi đại học kết
thúc sẽ đưa thẳng cô ra nước ngoài.
Ngờ đâu Tang Du nói
một cách nghiêm với ông túc rằng, cô sẽ không ra nước ngoài vì cô đã đăng ký
thi vào ngành Quản trị kinh doanh khoa Quản trị kinh doanh của trường Đại học
H, hơn nữa điểm số của cô còn vượt qua điểm chuẩn rất nhiều, thế nên vào Đại học
H chắc chắn không thành vấn đề. Thực ra cô định đăng ký vào ngành Thiết kế nội
thất của khoa Mỹ thuật Thương mại, nhưng do trước đó chưa tham gia các kỳ thi về
nghệ thuật bao giờ, nên cô đành chọn bừa một ngành. Tóm lại, mục đích của cô là
vào Đại học H, còn ngành gì thì đối với cô cũng như nhau cả thôi.
Không làm gì được
con gái cưng, Tang Chấn Dương lắc đầu rồi thôi. Nhưng ông chẳng hề biết rằng mục
đích quang vinh của con gái cưng khi đòi vào Đại học H là để theo đuổi trai. Nếu
ông mà biết việc này thì dù có phải trói cô lại lôi đi Anh, ông cũng làm!
Đương nhiên Tang Chấn
Dương đồng ý cho cô ở lại nước học tập, nhưng cũng có yêu cầu, đó là từ nay về
sau cô phải cư xử giống một cô gái bình thường, ngoan ngoãn học hành, làm một
thục nữ có văn minh, không được suốt ngày sử dụng nắm đấm, chửi thề, thời đại
ngày nay không còn thịnh hành “dùng tay chân đánh thiên hạ” như xưa nữa.
Chuyện Tang Chấn
Dương hối hận nhất là năm đó đã để mặc cho Tang Du suốt ngày xem phim đấu súng
xã hội đen Hồng Kông, đến nỗi sau này cô hệt như một tên lưu manh đầu đường xó
chợ. Ban đầu ông còn tưởng con gái học Taekwondo là để khỏe mạnh hơn, kết quả
sau đó ông phát hiện ra động cơ của cô nàng rất không trong sáng, chẳng qua là
chưa đi vào con đường bất chính thôi, tuy thế ông cũng đã thấy an ủi lắm rồi.
Mở đôi mắt to, Tang
Du nhìn tấm rèm buông dưới chân mình, cô quyết định hôm nay nghỉ một ngày, ngày
mai sẽ đi “thăm viếng” cái con chim ngố đáng ghét kia.
Bỗng nhiên cô thấy
không khí ký túc xá có phần kỳ quặc, quay đầu sang thì phát hiện ba người bạn
cùng phòng trước đó vẫn ríu rít trò chuyện không ngớt, bây giờ đang nhìn cô bằng
ánh mắt “mau đến xem quái thú đi”!!!
Cô vạch tấm rèm màu
hồng, thò đầu ra, thắc mắc: “Sao vậy? Chẳng lẽ tớ có ba đầu sáu tay à?”.
Ba cô bạn mặt méo xệch,
trong đó một cô gái cao gầy ho vài tiếng rồi nói với vẻ lịch sự: “Mình tên Hà Kỳ
Tư, còn hai bạn này là Sa Sa và Trương Sơ Sơ, cậu có thể gọi bọn mình là Tư Tư,
Sa Sa và Sơ Sơ. Không biết bạn tên gì nhỉ?”.
Tang Du ngồi dậy,
cau mày rồi đáp gọn: “Tang Du, Tang trong cây dâu, Du trong ‘chí tử bất
du’[1].” Năm ấy bố mẹ cô cũng sến thật, cứ đòi phải thể hiện tình cảm của họ trong
tên của cô thì mới chịu, nhưng giờ thì sao, e rằng “sinh tử hữu du[2]” thì có.
“Một cái tên rất
hay, có thể gọi cậu là Tiểu Du không?”, Hà Kỳ Tư hỏi.
“Ừ”, Tang Du miễn cưỡng
gật đầu.
Nếu với tính cách
trước kia, nhất định cô sẽ phớt lờ luôn ba cô gái này. Chẳng qua là khi thi vào
Đại học H, cô đã thề với trời rằng, cô phải làm một người văn minh, có văn hóa,
đối xử với bạn bè thân thiện hòa nhã, chứ không phải chưa gì đã dùng đến nắm đấm.
Phải “dĩ nhân vi bản,
dĩ đức vi tiên”[3].
“Bạn Tiểu Du này,
không biết trước khi vào ký túc, bạn đã xem qua thông báo chưa, chăn gối nệm…
mà sinh viên năm nhất chúng ta dùng nhất định phải do trường phát, không thể
thay đổi bừa bãi được. Nếu phòng nào vi phạm nội quy sẽ bị trừ điểm, đồng thời
mọi người trong phòng đều sẽ bị phạt lau chùi nhà vệ sinh tầng đó suốt một
tháng”, Hà Kỳ Tư rất kiên nhẫn “kháng nghị” về một đám Hello Kitty hồng tươi đầy
giường Tang Du.
Đôi lông mày càng
nhíu chặt, im lặng một lúc sau, Tang Du hỏi: “Thông báo nào? Viết ở đâu?”. Sao
cô không thấy cái thông báo vô duyên kỳ lạ đó nhỉ?
“Cái bảng lớn dựng
ngay trước ký túc ấy”, Trương Sơ Sơ nói.
“Viết bằng chữ bút
lông đen trên tờ giấy đỏ lớn ấy.”
Ngay trước ký túc
xá? Giấy màu đỏ? Chữ bút lông màu đen?
Tang Du chớp chớp mắt,
bỗng nhớ ra lúc cô kéo lê túi xách vào ký túc xá, quả nhiên trước mặt cũng có dựng
một tấm bảng, cô bực nó cản đường mình nên đã một cước đá văng nó đi mất. Sau
đó hình như có giọng bà bác trung niên nào đó, không biết đang làu bàu gì sau
lưng cô, cô đã bảo người giúp việc ra đó giải quyết rồi.
Thì ra là tấm bảng
chết tiệt đó.
Cô hoang mang nhìn
ba người đối diện: “Nhưng những thứ y hệt trong bệnh viện đã bị tớ vứt đi rồi,
làm sao bây giờ? Có mua lại được không?”. Để phòng ngừa đám vật dụng như giường
bệnh viện ấy làm chướng mắt, sau khi thay xong, cô đã bảo người giúp việc ném
đi rồi.
Khóe môi Tư Tư, Sa
Sa và Sơ Sơ chỉ có thể giật giật.
Rung động không bằng
hành động.
Ba người kéo Tang Du
đang ngồi đờ đẫn trên giường dậy, lao ra khỏi ký túc xá.
Đáng tiếc là, những
vật dụng hằng ngày mà trường chuẩn bị cho tân sinh viên đều mua theo đầu người,
không hơn không kém một bộ nào, lại vừa phát hết!
---
[1] Cụm từ này nghĩa là: Chết cũng không rời.
[2] Nghĩa là sống chết cũng phải lìa xa.
[3] Lấy sự phát triển toàn diện của con người
làm mục tiêu, lấy đức trọng làm đầu.
Nhìn ba cô bạn với vẻ
mặt rầu rĩ, Tang Du như chợt nhận ra việc lau dọn nhà vệ sinh trong một tháng
là chuyện vô cùng đau khổ. Từ ba cô bạn, cô biết trường yêu cầu dùng đồ đạc thống
nhất là mong ký túc sẽ có một môi trường sạch sẽ tươm tất, chứ không phải giường
này đỏ, giường kia xanh, khiến người ta có cảm giác rối loạn tạp nham.
Sạch sẽ, tươm tất, gọn
gàng?
Tang Du bỗng buột miệng,
“Khi nào kiểm tra phòng?”.
“Haizzz, tám giờ tối…”
Tư Tư ôm đầu, nhìn món thịt bò xào ớt yêu thích nhất, chẳng muốn động đũa gì cả,
cứ nghĩ đến việc phải dọn dẹp nhà vệ sinh trong một tháng trời thì còn ai muốn
ăn gì nữa.
Tang Du nhìn điện
thoại di động, bây giờ là sáu rưỡi, tức là còn một tiếng rưỡi nữa, vẫn kịp. Lại
thêm một cú điện thoại gọi về nhà, dặn dò má Ngô, nhờ bà đưa tài xế đi mua thêm
ba bộ vật dụng Hello Kitty nữa.
Ba cô bạn cùng phòng
đổ dồn mắt nhìn cô gọi điện thoại, mắt chữ O miệng chữ A.
Một tiếng sau, ba bộ
Hello Kitty được đưa đến rất đúng giờ, ba cô nàng vẫn giữ nguyên trạng trái ngốc
nghếch của một tiếng trước. Đến khi Tang Du đặt ba chiếc đồng hồ báo thức màu hồng
Hello Kitty xuống trước mặt ba người, cuối cùng họ cũng tỉnh lại, hứng chí gào
thét bắt đầu thay đổi hết mọi thứ trên giường mình.
Nửa tiếng sau, cả
căn phòng tràn ngập một màu hồng, từ drap trải giường, gối nằm, áo ngủ, quần ngủ,
dép lê, thậm chí bình nước, hộp cơm, ly nước, khăn mặt, chậu rửa mặt… mọi thứ đều
đổi thành hình mèo Hello Kitty hồng rất thống nhất.
Tóm lại là, cả gian
phòng hoàn toàn phù hợp với tám chữ “ngăn nắp, sạch sẽ, gọn gàng, thống nhất”.
Bốn người mệt nhoài
nằm rạp ra bàn thè lưỡi như cún, hài lòng cười ngốc nghếch, cho đến khi một tiếng
hét vang lên ngoài cửa, mới thấy ba cô gái đến kiểm tra phòng đang đứng bất động
bên ngoài như khúc gỗ.
Không lâu sau, cả tầng
lầu, thậm chí cả khu nhà đều chấn động, tất cả nữ sinh lao ra như ong vỡ tổ, hướng
về phòng 518…
Tám chữ “ngăn nắp sạch
sẽ gọn gàng thống nhất” không hề mang lại vận may cho bốn người họ.
Mà ngược lại, sáng
hôm sau, trên các bảng thông báo của trường đều dán thông báo bốn cô nữ sinh
phòng 518 lầu T khu B bị nhà trường phê bình, đồng thời cảnh cáo các sinh viên
khác không được có hành vi “lãng phí xa xỉ hào nhoáng xa hoa”, nếu còn tái phạm
sẽ xử phạt nghiêm khắc.
Trong tấm kính lồng
bảng thông báo, ảnh bốn người trở thành tiêu điểm cho các giáo sư và sinh viên
ngắm nghía.
Từ đó, Tang Du, Hà Kỳ
Tư, Sa Sa và Trương Sơ Sơ trở nên nổi tiếng toàn trường, thành nhân vật ngôi
sao mà Đại học H không ai không biết. Phòng 518 mà họ ở cũng có được đặt một cái
tên vô cùng mỹ miều, chỉ cần đến Đại học H, không ai không biết phòng ký túc nữ
sinh lầu T khu B xuất hiện một “HK518”[1].
Mà đáng hận nhất là,
bốn người Tang Du vẫn không thoát khỏi số phận bị phạt lau dọn nhà vệ sinh một
tháng. Do buổi chiều hôm sau các tân sinh viên phải tham gia đợt huấn luyện
quân sự trong nửa tháng, nên hình phạt “quang vinh và cực hạn” này được đổi
thành “cái chết chậm” cho nửa tháng sau.
Sau đợt huấn luyện
quân sự nửa tháng ở vùng núi sâu, các tân sinh viên đều thành người châu Phi,
ai cũng kêu gào khóc cha gọi mẹ khi trở về ký túc xá, ở đó đúng là thiên đường
nhân gian.
Khi mọi người đã bắt
đầu hưởng thụ cuộc sống sinh viên, bốn người Tang Du lại bắt đầu “hành trình
WC” trong một tháng.
Đến tối, ngoại trừ
Tang Du ra thì Tư Tư, Sa Sa và Sơ Sơ đều trốn trong chăn khóc, từ đó tiếng khóc
ai oán trở thành khúc hát ru bất định sau khi tắt đèn đi ngủ của phòng 518.
Ba cô nàng khóc là
vì nhớ nhà, ở nhà ai cũng là cục cưng cả, nhưng đến trường thì lại phải chịu khổ
như vậy.
Tang Du không khóc
không phải vì cô không nhớ nhà, mà vì sau khi vào Đại học H, di động của cô
chưa bao giờ reo. Cho dù có reo thì cũng là má Ngô gọi hỏi: “Tiểu thư có muốn
ăn gì không, tôi làm cho cô, làm xong sẽ bảo tài xế mang đến, quần áo bẩn cô đừng
dọn dẹp, tôi bảo người đến lấy về”.
Cha mẹ cô, một người
chỉ biết công việc, người kia chỉ biết mạt chược. Có lúc cô thật sự nghi ngờ
không biết bản thân đã trưởng thành bằng cách nào.
Tần ngần cầm điện
thoại một lúc lâu, cuối cùng cô gọi về nhà, người nghe máy là má Ngô, vẫn như
cô đoán, một người chưa về, một người đang ngồi ở bàn mạt chược.
Nhìn ba cô gái ngoan
ngoãn ôm đầu đau khổ trong phòng, cô châm một điếu thuốc, lặng lẽ đứng hút
ngoài ban công.
Chỉ trong một tháng,
gần như ai cũng gầy đi mất mấy cân, cuối cùng đi ngang qua nhà vệ sinh, ngửi thứ
mùi “phấn chấn lòng người”, khiến người ta “muốn lên tiên, muốn chết ngất”, họ
lại muốn lao vào trong lau dọn. Đáng thương nhất là, sau lần “hành trình WC”
đó, bốn người đã mắc phải chứng bệnh táo bón với những cấp độ khác nhau.
Tổng kết sự kiện HK
lần đó, Tang Du và ba cô bạn cùng phòng đã hiểu thế nào gọi là “hoạn nạn gặp
chân tình”, càng quyết tâm giữ vững tình đoàn kết gắn bó keo sơn ở HK518.
Mắt to động lòng người,
mắt nhỏ mê người, không to không nhỏ rực rỡ nổi bật. Câu nói ấy thể hiện được hết
vẻ đẹp bốn cô gái xinh xắn phòng HK518.
HK518 là phòng hỗn hợp,
Tang Du khoa Quản trị kinh doanh, Tư Tư khoa Tiếng Anh, Sa Sa khoa Xây dựng,
còn Sơ Sơ lại học khoa Mỹ thuật Thương mại. Thật trùng hợp cả bốn đều là người
miền Nam, Tư Tư cũng giống Tang Du, đều là người thành phố N, hơn nữa là Sa Sa
và Sơ Sơ đều là người Chiết Giang.
Tư Tư có dáng vẻ của
con gái phương Bắc, cao ráo, ngũ quan sáng sủa, da rất trắng khiến người ta có
cảm giác cô là hậu duệ của quý tộc phương Bắc. Sa Sa lại có nước da nâu khỏe mạnh,
nước da mà người ta hâm mộ nhất lúc bấy giờ, đôi mắt phượng khi cười rất mê hoặc,
từ nhỏ cô đã học nhảy nên dáng cô cực kỳ hoàn hảo, chỉ cần đung đưa theo điệu
nhạc thì cô chắc chắn sẽ là tiêu điểm. Sơ Sơ là người ít nói nhất, nhỏ bé ngọt
ngào, đôi mắt to lấp lánh, làn da như em bé, mịn đến nỗi tưởng như véo vào là
có thể tươm ra nước.
Chuyện Tang Du thích
làm nhất chính là thỉnh thoảng lại nhéo má Sơ Sơ: “Nhéo thì mới hồng hơn chứ”.
Từ khi HK518 nổi tiếng
toàn Đại học H, một loạt chuyện phiền phức cũng liên tục kéo đến, ngoài việc có
bao nhiêu kẻ hâm mộ tán tỉnh, thì rất nhiều các đoàn đội câu lạc bộ cũng tranh
thủ lôi kéo họ tham gia, để đạt được danh tiếng trong bảng xếp hạng của trường,
nên sớm tối kiểu gì họ cũng bám theo các cô cho bằng được.
Cuối cùng không
kháng cự lại những đợt công kích hừng hực khí thế đó, Tư Tư với vốn tiếng Anh rất
tốt đã chọn câu lạc bộ Ngoại ngữ Mặt Trời, Sa Sa thích khiêu vũ thì chọn nhóm
nhảy, Sơ Sơ hiền lành ít nói chọn nhóm cắm hoa nghệ thuật.
Tang Du không hứng
thú gì với mọi thứ, vì sự đào hoa đã khiến cô rất bực bội rồi, làm gì có thời
gian đi nghiên cứu đội nhóm gì nữa.
Cứ ngỡ rằng vào được
Đại học H thì Tang Du có thể tìm Thẩm Tiên Phi để tính sổ, ngờ đâu “sự kiện
HK518” dẫn đến bao chuyện rắc rối, khiến một thiên kim đại tiểu thư như cô bị
hành hạ đến mức không bình yên nổi một ngày.
Trận thế ong bướm
vây quanh khiến cô gần như phát điên, Tang Du là người trọng lời hứa, nhớ lời hứa
với bố rằng mình sẽ làm một thục nữ văn minh, không dùng đến vũ lực, cho nên cô
chỉ có thể nhẫn nhịn những trò tán tỉnh ve vãn ấy. Nhưng cái đám con trai đó
còn dính chặt hơn cả loại băng cá nhân mà lúc trước cô đánh nhau bị thương hay
dùng, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cô không thèm nghe lời bố làm một thục nữ
văn minh mà đánh cho tên con trai cao to học năm thứ hai một trận nên thân, mới
khiến cái đám ong đó sực tỉnh khỏi giấc mộng.
Thì ra một số vật đẹp
đẽ chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, nhưng nên nhớ rằng không được đùa giỡn!
---
[1] “Hongkong wu yi ba” phát âm giống với
“Hongkong wo yao
fa”, có nghĩa là Hồng Kông, ta phải giàu.

