Không thể quên em - Chương 06
4. Ngôi nhà tù tội
với ngôi nhà ly hôn
Giải quyết được đám
ve vãn kia, cuối cùng Tang Du cũng rảnh rỗi hơn.
Hôm ấy đã là ngày mười
một tháng mười một, Lễ Độc Thân mỗi năm một lần, đám con trai trong khu ký túc
cứ cách mấy giây lại tru lên những tiếng sói tương tư.
“A Phi ơi, dưới lầu,
Bá Vương Hoa của HK518 tìm cậu kìa.” Một cậu trai cao to da ngăm đen, đứng trước
cửa phòng 406 cười khoe hàm răng trắng, vẻ mặt mờ ám, nhướn mắt ra hiệu với đám
anh em trong phòng.
Bỗng nhiên, cả phòng
ký túc nam 406 bừng bừng sức sống.
“A a…”
“Có gì mà phải kêu,
ai cũng biết A Phi rất đào hoa, ngày nào cũng có nữ sinh đến tìm.”
“Lần này khác, Bá
Vương Hoa của HK518 đấy, không chỉ xinh đẹp mà nghe nói rất giàu có, thằng nhóc
chết tiệt, cậu có phúc quá đấy.”
“Ở đâu thế?”
“Kia, đứng dưới tán
cây ấy.”
Thẩm Tiên Phi đang nằm
giường trên đọc sách, chau mày hỏi Vương Hạo, phòng kế bên đến báo tin “vui”:
“Cái gì mà HK518? Bá Vương Hoa là gì? Tôi không quen”, nói xong, anh cúi đầu tiếp
tục đọc sách.
Trương Trung Thành
trong phòng ngẩng lên nhìn anh như nhìn người sao Hỏa, cười nói: “A Phi, không
phải chứ, dạo trước HK518 – Hồng Kông ta phải giàu ầm ĩ cả trường, thế mà cậu
không biết à? Cậu có còn là người Trái đất không vậy?”.
“Cô gái phòng 518 lầu
T khu B ném hết đồ dùng mà trường phát thống nhất cho các phòng, đổi thành hình
mèo Hello Kitty gợi cảm, đã thông báo toàn trường, phạt lau dọn nhà vệ sinh một
tháng ấy”, Vương Hạo nhếch môi.
“Thôi làm ơn đi,
hình tượng đáng yêu trong sáng như Hello Kitty mà cũng bị tên háo sắc nhà cậu
nói thành bậy bạ như thế à?”, Lý Thần Hy huơ nắm đấm về phía Vương Hạo.
“Bậy bạ là cậu thì
có, nếu không làm sao cậu biết màu hồng là màu bậy bạ[1]?” Vương Hạo nói xong,
đám con trai trong phòng cười ầm ĩ, thế mới nói ký túc xá nam sinh không bao giờ
thiếu những chủ đề bậy bạ.
“Xem này, Bá Vương
Hoa kia lại biết hút thuốc?”, Trương Trung Thành kêu lên.
“Choáng, tư thế khá
là điệu nghệ đấy chứ.”
Thẩm Tiên Phi cau
mày, anh ghét nhất người khác hút thuốc, mà còn là nữ sinh nữa.
“A Phi, rốt cuộc cậu
có xuống không? Cậu mà không xuống thì tôi dám chắc Bá Vương Hoa kia sẽ lao vào
phòng chúng ta đấy, nếu cậu làm cả khu lầu ký túc xá nam này xảy ra bạo động
thì cậu có tội lắm!”, Vương Hạo dựa vào cửa sổ bỡn cợt Thẩm Tiên Phi đang ngồi
trên giường.
Phiền chết được,
ngày nào cũng gặp những chuyện vớ vẩn như thế này. Thật không hiểu đám nữ sinh
đó thi vào đại học để làm gì, là để yêu đương hay sao?
“Không đi!”, Thẩm
Tiên Phi gấp sách lại, nằm dài ra giường, chuẩn bị ngủ.
***
Điếu thuốc đã hút hết,
cũng chẳng thấy bóng dáng Thẩm Tiên Phi đâu, Tang Du dập tắt thuốc, búng vào
thùng rác cách đó mấy mét.
Cái con chim ngố
này, đúng là con rùa rụt cổ.
Đến dưới cửa sổ
phòng 406, Tang Du ngẩng lên thấy cậu chàng giúp cô chuyển lời và mấy nam sinh
khác đang dựa vào cửa sổ nói nói cười cười nhìn cô, những phòng khác cũng có
vài ba người thò đầu ra nhìn ngó.
Quả nhiên, đàn ông
mà tin được thì heo nái cũng biết leo cây.
Lần này còn trốn
trên đó cười cô nữa chứ.
Được thôi, không xuống
chứ gì? Cô không tin là không ép được anh ta xuất hiện, nếu không được thì Tang
Du cô không mang họ Tang nữa.
“Thẩm Chim Ngố, đồ
rùa rụt cổ, chai Pepsi Cola anh nợ tôi rốt cuộc đến bao giờ mới trả đây?” Bố
già nói phải làm một người văn minh, cô không thể mắng chửi bằng những ngôn từ
không văn minh được.
***
Thẩm Tiên Phi nằm
trên giường vốn không ngủ được, khi nghe tiếng hét dưới lầu thì hơi sững người,
giọng nói sắc nhọn ấy rất quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu đó rồi.
“A Phi, cậu chỉ nợ
Bá Vương Hoa một chai Pepsi Cola? Nếu biết sớm thì tôi đã tặng cô ấy một thùng
rồi”, Vương Hạo châm chọc.
Bọn con trai trong
phòng phụ họa, đồng thời giương mắt nhìn Thẩm Tiên Phi vẻ tò mò.
Lại là Pepsi Cola.
Từ học kỳ trước kết
thúc, gặp phải cô bé nữ sinh trung học đáng ghét kia, mỗi khi anh nhìn thấy cửa
hàng bán nước ngọt đó đều đi vòng sang hướng khác. Người tìm anh đòi Pepsi chẳng
lẽ là cô nàng đáng ghét đó?
Thẩm Tiên Phi ngồi dậy,
xuống giường, đến bên cửa sổ, nhìn xuống lầu thấy Tang Du đang đứng chống nạnh,
ngước lên nhìn với vẻ mặt hung dữ.
Đúng là cô nàng nữ
sinh trung học đó.
Một cô gái đức hạnh
tệ hại thế sao lại thi được vào Đại học H của anh?!
***
Tang Du thấy Thẩm
Tiên Phi thò đầu ra thì lại tiến lên một bước, hét to: “Thẩm Chim Ngố, anh xuống
đây cho tôi. Hạn anh trong vòng ba mươi giây xuống ngay, nếu không tôi sẽ lao
vào phòng các anh. Mau xuống đây, trả Pepsi Cola cho tôi!”.
Thẩm Tiên Phi mắng
thầm trong lòng một tiếng, sa sầm mặt đi ra khỏi phòng.
Sau lưng anh ồ lên
những tiếng kinh ngạc, vì Bá Vương Hoa là người đầu tiên trong lịch sử gọi
thành công A Phi xuống lầu, không hổ danh là nhân vật đứng đầu của HK518.
Mấy tên con trai
nhoài ra cửa sổ hứng chí hét lên với Tang Du: “HK518, A Phi xuống rồi”.
Những nam sinh phòng
khác cũng nghe thấy, ai nấy đều ồ lên phụ họa, những tiếng huýt sáo bậy bạ bắt
đầu lanh lảnh.
Tang Du lườm bọn họ
một cái, khoanh tay trước ngực nhìn Thẩm Tiên Phi ra ngoài tòa nhà.
Cách nhau ít nhất
năm mét, Thẩm Tiên Phi dừng lại, hai tay đút vào túi quần, giọng nói có phần
nóng nảy: “Tóm lại cô tìm tôi có việc gì? Nếu là vì chai Pepsi thì tôi nghĩ cô
chỉ phí công thôi”, nói xong, anh quay người định đi vào trong.
“Chim Ngố kia, mấy
tháng nay anh không gặp ‘bạn gái’ là em, anh cũng không nhớ em à? Em thì mấy
tháng nay ngày nào cũng mong nhớ anh. Vì anh, anh xem này, em còn thi vào Đại học
H nữa”, Tang Du đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn. Cô quả là rất nhớ anh,
nhớ xem phải theo đuổi anh như thế nào, để anh phải yêu cô, sau đó giẫm đạp sự
tự tôn của anh xuống chân, đạp đạp rồi lại chà chà.
Vừa nghe hai chữ
“chim ngố”, đột nhiên, lửa giận của Thẩm Tiên Phi bừng lên. Vì tên của anh là
Tiên Phi, từ nhỏ đến lớn đều bị gọi là “chim ngố”, anh cũng không hề tức giận,
nhưng vừa nghe cô nàng không biết lý lẽ này gọi mình là “chim ngố”, anh đã
không kìm được: “Xin cô hãy biết tôn trọng người khác có được không? Tôi là Thẩm
Tiên Phi, ‘Phi’ của phi phàm, xin cô đừng gọi bậy bạ. Còn nữa, chớ nhắc đến mấy
chữ như cô là bạn gái tôi, đừng nói vớ vẩn như thế. Con người cần mặt mũi, cây
cần vỏ, cô không cần nhưng tôi cần!”.
Còn vì anh mà thi
vào Đại học H nữa? Anh đúng là quá xui xẻo, gặp phải quỷ mới đụng trúng cô vào
buổi sáng và buổi chiều hôm đó.
Cái gì mà con người
cần mặt mũi, cây cần vỏ? Cô đến tìm anh tính sổ chứ có phải đến thảo luận về da
mặt đâu.
Cô tiến lên vài bước,
cơ thể sắp áp sát vào Thẩm Tiên Phi, học theo cách Thẩm Tiên Phi ban nãy gào
toáng lên: “Anh hét lên to thế để làm gì? Không gọi thì không gọi, có cần phải
to tiếng thế không? Tưởng anh cao là lấy khí thế chèn ép người khác à?”.
Giây phút căng thẳng
ấy khiến mấy dãy cửa sổ trong tòa ký túc xá nam sinh đều vang lên những tiếng
huýt sáo lạ lùng, thậm chí có cậu chàng ở phòng nào đó không biết lấy đâu ra
hai cái chiêng, đập inh ỏi, những người khác đều hét lên trợ uy: “HK518, cố
lên! Bá Vương Hoa, cố lên!”.
Đôi lông mày chau lại,
Thẩm Tiên Phi đẩy mạnh cô ra, liếc nhìn đám con trai náo loạn trên kia rồi đột
ngột quay người, bỏ đi hướng khác.
“Người đẹp ơi, đuổi
theo đi…”, lại một tràng chiêng trống rộn rã.
Tang Du quay lại
nhìn đám con trai nhiều chuyện đó, không chỉ có tiếng chiêng mà còn cờ đỏ phấp
phới, nhìn kỹ lại, hóa ra là quần lót tam giác màu đỏ bản mệnh mà siêu thị thường
bán[2].
Thấy Thẩm Tiên Phi
đã cách xa mình mười mấy mét, cô vội vàng sải bước đuổi theo.
---
[1] Ở Nhật Bản màu hồng là màu của thể loại
phim cấp ba, tương tự màu đen ở Việt Nam.
[2] Ở Trung Quốc khi đến năm tuổi, thường người
ta sẽ tặng nhau hoặc mặc quần lót đỏ để tránh xui xẻo và lấy may mắn.
Thẩm Tiên Phi đi thẳng
đến trước cửa siêu thị của trường mới bước chậm lại. Vào trong siêu thị, anh đến
trước giá nước ngọt, lấy hai chai Pepsi Cola xuống rồi đến quầy thu ngân thanh
toán. Ra khỏi siêu thị, anh lạnh lùng nhìn Tang Du rồi đi về phía vắng vẻ hơn.
Tang Du tỏ vẻ thắc mắc,
thấy trong tay anh cầm hai chai Pepsi thì thầm nghĩ tên này chắc nghĩ thông rồi,
muốn mời cô uống Cola đây.
Ai ngờ Thẩm Tiên Phi
bỗng dừng lại rồi quay người, Tang Du đang cắm cúi đi theo nên đâm sầm vào ngực
anh, khiến mũi cô đau nhói. Kìm nén lửa giận sắp bùng nổ, cô sờ sờ mũi, ngước
lên nhìn Thẩm Tiên Phi, còn anh đã “tự giác” lùi ra sau một bước ngắn.
Nhét hai chai Pepsi
vào tay cô, Thẩm Tiên Phi nói: “Đây là hai chai Pepsi, mua một tặng một, cô
nghĩ là tôi nợ cô, bây giờ trả sạch rồi, xin cô sau này đừng đến ký túc xá nam
tìm tôi nữa”.
Nói xong, Thẩm Tiên
Phi bỏ đi thẳng một mạch về phía tòa nhà ký túc xá.
Mua một tặng một?
Việc ấy mà con chim
ngố đó cũng nghĩ ra được. Đi theo anh hơn nửa vòng trường, dạo bộ nhiều như vậy,
chẳng lẽ cô chỉ muốn có được hai chai Pepsi đó thôi sao?
Tang Du cô vừa xinh
đẹp vừa phóng khoáng, gia thế lại tốt, từ nhỏ đến lớn, những người xung quanh
dù là nam hay nữ, đều vây quanh cô, chỉ cần cô giậm chân thì đất chỗ đó cũng có
thể chấn động.
Cái tên Chim Ngố chết
tiệt, tưởng hai chai Pepsi là có thể đuổi cô đi, thiên hạ này đâu có chuyện dễ
dàng như thế, nếu không cô phí sức vào Đại học H này bằng được để làm gì chứ?
Nhìn hai chai Pepsi
trong tay, Tang Du mím môi, vừa xuất trận đã bất lợi, lần đầu tiên chiến bại,
chỉ tại cô vừa mở miệng đã đòi trả Pepsi Cola gì đó cho cô.
Chim Ngố chết tiệt,
anh cứ đợi đó mà xem. Tang Du rủa thầm, cô muốn xem thử cái tên Tôn Hầu Tử Thẩm
Tiên Phi này làm sao thoát được lòng bàn tay cô.
Cầm hai chai Pepsi
trong tay, cô hậm hực trở về ký túc xá, thả hai chai nước cái “rầm” xuống bàn
khiến Sa Sa giật bắn mình, tưởng cô uống phải thuốc nổ.
Sa Sa tụt từ tầng
trên xuống, hai tay ấn lên vai Tang Du, “Sao vậy Tiểu Du? Ai bắt nạt cậu?”.
Tư Tư đang chơi game
Bóng Đêm trong laptop, vừa ra sức chém cương thi, vừa chen vào: “Trông bộ dạng muốn
mà không được của cậu ấy thì tám phần là bị con trai từ chối”.
Sa Sa có vẻ tò mò:
“Hả? Tiểu Du, bao nhiêu anh chàng theo đuổi cậu mà cậu lại theo đuổi ngược lại
người ta á? Khoa nào thế?”.
Tư Tư lại nói: “Tớ
đã hạch hỏi rồi mà cái tên đó không thèm nói. A a a, giết giết giết…”.
Tang Du lườm Tư Tư một
cái: “Chém cương thi thì chém bằng tay, cậu kêu lên làm gì?”.
“Không kêu thì không
gợi cảm, kêu lên mới gợi cảm”, Tư Tư cười, nhún vai.
“Tiểu Du, tóm lại
anh chàng khoa nào, khóa nào? Có gì mà khó cưa thế?”, Sa Sa hỏi.
Tư Tư thở một hơi
dài thườn thượt, cuối cùng đã ra khỏi mê cung, tạm ngừng một lúc, không đợi
Tang Du lên tiếng, cô nàng đã quay ra tiếp lời: “Theo như tớ biết thì hiện nay
Đại học H chúng ta có hai chàng trai khá là khó cưa, một là Thẩm Tiên Phi ngành
Thiết kế nội thất khoa Mỹ thuật Thương mại, còn người nữa là Tăng Tử Ngạo học
chuyên ngành Quản lý thông tin máy tính khoa Quản lý thông tin năm thứ nhất,
không biết Tang tiểu thư nhắm trúng anh chàng đẹp trai nào đây?”.
Vừa nghe nhắc đến
tên Thẩm Tiên Phi, Tang Du đã nghiến răng kèn kẹt, mở nắp chai Pepsi ra nốc một
hơi rồi đặt mạnh xuống bàn: “Tớ vì chai Pepsi này nên mới quyết định thi vào Đại
học H đó”.
“Thi vào đây vì chai
Pepsi? Không phải chứ?” Tư Tư đưa tay sờ trán Tang Du, xác nhận cô không bị sốt,
“Công ty Pepsi Cola trả bao nhiêu tiền quảng cáo cho cậu? Tớ cứ tưởng cậu chỉ
vì muốn mà không được thôi, thì ra là đang ức chế với chai Cola này. Xì…”.
“Ai thất tình à?”,
Sơ Sơ cầm lẵng hoa tươi vừa cắm vào, thấy Tang Du thì tò mò hỏi, “Ủa, Tiểu Du,
chẳng phải cậu đi hẹn hò với Thẩm Tiên Phi à? Sao lại ngồi đây?”.
“Á…”, Tư Tư bỗng hét
lên, “Là Thẩm Tiên Phi thật sao? Thẩm Tiên Phi học năm hai chuyên ngành Thiết kế
nội thất khoa Mỹ thuật Thương mại?”.
Tang Du bịt tai lại,
tiếng hét the thé của Tư Tư khiến tai cô ong ong lên.
Vừa nghe thấy tên Thẩm
Tiên Phi, Sa Sa đã nhảy lên, túm lấy vai Tang Du lay lắc dữ dội, còn tỏ điệu bộ
tát Tang Du liên tục, “Hay thật, khai mau, cậu quen Thẩm Tiên Phi từ bao giờ,
không nói thì một cái tát tai cho cậu đi đời luôn”.
Tư Tư nhào đến, đóng
cửa phòng lại, kéo Sơ Sơ vẻ mặt ngơ ngác vào để cùng thẩm vấn.
Sơ Sơ đặt hoa xuống:
“Trên đường đi tớ nghe hai nam sinh nói thế nên mới biết chuyện Tiểu Du đến ký
túc xá nam tìm Thẩm Tiên Phi”.
Trải qua hai tháng ở
bên nhau, Tang Du đã quen với việc tiếp xúc cơ thể thân mật, nếu là khi còn học
trung học, bọn Chu Tiên Tiên dám làm thế với cô thì cô đã đá cho một cước rồi.
Để có thể vào được Đại
học H, cô đã hứa với bố sẽ làm một thục nữ văn minh.
Thế là, cô châm một
điếu thuốc, kể hết từ đầu chí cuối việc cô quen Thẩm Tiên Phi thế nào. Đương
nhiên cô không kể chuyện vì trộm Pepsi mà mình bị bắt, muốn trả thù Thẩm Tiên
Phi nên mới thi vào đây, mà đổi thành lúc đó Thẩm Tiên Phi vội đi dạy thêm, cưỡi
xe đâm vào cô làm chai Pepsi bị đổ rồi chạy mất, sau phút bàng hoàng, cô bỗng
có cảm tình với anh chàng đẹp trai Thẩm Tiên Phi. Sau này đến nhà bạn chơi, vừa
hay anh chính là gia sư của em gái bạn cô, thấy dáng vẻ nghiêm túc dạy học của
anh, trông rất tuyệt và thế là cô đã thích anh. Vì anh, cô từ bỏ cơ hội đi học ở
Anh, thi vào Đại học H, lúc nãy lấy hết can đảm dùng chai Pepsi để làm cái cớ,
đến ký túc xá nam sinh tìm anh.
Tuy Tang Du kể rất
thắm thiết, tình cảm tràn trề, nhưng thực sự trong lòng cô liên tục rủa xả, nếu
Thẩm Tiên Phi dám kể sự thật ra, nhất định cô sẽ không đối đãi với anh bằng
phương thức của người văn minh!
Một điếu thuốc đã hết,
câu chuyện của cô cũng dệt xong.
Ba cô gái cùng hét
lên.
Tư Tư kích động nói:
“Nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm. Không ngờ bình thường cậu lạnh lùng
như thế, nhìn cool như thế, mà lại vì tình yêu từ bỏ tất cả, thật khiến người
ta cảm động. Vậy anh ấy có biết không?”.
Đã ấu trĩ lại còn mê
trai. Tang Du lườm ba cô nàng rồi châm điếu thuốc khác: “Nếu anh ấy thích tớ
thì có còn mua hai chai Pepsi xem như đền cho tớ không?”. Tên đáng ghét, lại
còn dám nói là mua một tặng một nữa chứ.
Tư Tư nghe kết quả
thì lập tức vỗ vỗ vai Tang Du như an ủi: “Haizzz, tên ấy quả là khó cưa, trước
kia tin đồn anh ấy lên đại học không có bạn gái đã bay đầy trời rồi, nếu không
thì cậu nghĩ là đám con gái khóa mình lại chịu im lặng được à? Cách mạng vẫn
chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng!”.
Bỗng nhiên Sa Sa đập
bàn: “Tiểu Du, cậu đừng nản lòng, phải giống như con bê vừa sinh ra, dựa vào
lòng can đảm, tấn công từng chút một vào trái tim kiêu ngạo của Thẩm Tiên Phi”.
Nhưng lúc đó, Sơ Sơ
lại thở dài: “Tiểu Du, tớ cảm thấy hay là cậu đừng theo đuổi anh ấy, tớ cảm thấy
anh ấy rất đáng sợ”.
“Tại sao?”, Tư Tư và
Sa Sa cùng hỏi vẻ tò mò.
Tang Du cũng thắc mắc,
quay sang nhìn Sơ Sơ.
“Cái anh chàng theo
đuổi tớ ấy, hai hôm trước tớ đi hát karaoke với mấy người bạn của anh ấy, trong
số đó có một người là bạn cùng lớp với Thẩm Tiên Phi, uống say rồi nên bọn họ
nhắc đến anh ấy, nói là nhà Thẩm Tiên Phi là ngôi nhà tù tội. Cho dù cậu và anh
ấy có ở bên nhau thật, nhưng với điều kiện gia đình cậu như thế thì chắc chắn bố
mẹ cậu sẽ không đồng ý đâu, nếu chỉ là muốn đùa vui ở đại học thôi thì thà cậu
đổi người khác còn hơn.”
“Ngôi nhà tù tội là
sao?”
“Nghe nói bố anh ấy
vì thiếu tiền chơi cổ phiếu nên đã tham ô một số tiền lớn của công ty, phải vào
tù; bác anh ấy vì làm ăn bị người ta lừa, tìm người ta để liều mạng, chém người
ta thành người thực vật, phải vào tù; chú anh ấy vì bạn gái thay lòng nên giết
chết cô ta, rồi tự sát không thành, cũng phải vào tù, còn cô của anh ấy không
biết phạm tội gì, hình như cũng đang ngồi tù…”
Quả đúng là ngôi nhà
XX, bọn họ nghe đến nỗi mắt chữ O miệng chữ A.
“Một ngôi nhà biến
thái quá…”, Sa Sa là người đầu tiên hoàn hồn, kéo Tang Du, nói: “Tang Du à,
chưa biết chừng Thẩm Tiên Phi cũng có gene tội phạm đó, cậu đừng bao giờ một bước
sa chân mà ôm hận ngàn thu nhé”.
Tang Du đần mặt ra tự
nãy giờ, cô hoàn toàn không ngờ rằng Thẩm Tiên Phi lại có thân thế như vậy.
Chẳng lẽ chính là
duyên phận mà ông Trời sắp đặt? Gia đình cô và anh lại có điểm chung không thể
nói ra, bác trai cô vì dính dáng đến một người phụ nữ trong giới xã hội đen,
khiến cho người của họ ngày nào cũng đến nhà quấy rối, bác gái cô vì không chịu
được cuộc sống như vậy nên đã ly hôn; cô thứ hai của cô vì lấy phải một ông chồng
vô tích sự, về sau chê bai chồng chỉ biết dựa dẫm người khác nên đã tìm mối
duyên mới, cuối cùng đá văng ông chồng chân yếu tay mềm đi, và lại kết hôn với
tình nhân mới; chú của cô cũng vì quá đào hoa mà khiến thím cô đòi ly hôn; bây
giờ ông bố của cô không biết đã có bao nhiêu cô bồ, cuối cùng về nhà nằng nặc
đòi ly hôn với mẹ cô.
Thế thì có phải nhà
họ cũng được gọi là “ngôi nhà lăng nhăng”? “Ngôi nhà ngoại tình”? Hay “Ngôi nhà
ly hôn”?
Sơ Sơ lại nói: “Chuyện
này đừng đồn lung tung, nếu người ta biết cũng không tốt cho anh ấy, dù sao anh
ấy chẳng đụng chạm gì đến bọn mình. Thực ra Thẩm Tiên Phi rất đáng thương, đẹp
trai như vậy, học hành lại tốt thế, nhưng có một gia đình tệ quá”.
“Này, Tiểu Du sao cậu
đờ đẫn ra thế?”, Tư Tư huých vào người Tang Du.
Lúc đó Tang Du mới
có phản ứng, điếu thuốc trong tay suýt nữa cháy sém vào ngón tay, cô vội dập tắt.
Nhược điểm của con
chim ngố kia chắc chính là tâm lý tự ti về gia đình.
Tư Tư nhìn vẻ mặt
hoang mang của Tang Du bèn nói với cô: “Ôi trời, Tiểu Du à, hay là cậu bỏ Thẩm
Tiên Phi đi, đẹp trai thì sao, nhà anh ta là gia đình phần tử khủng bố, lỡ như
cậu và anh ta yêu nhau, hôm nào đó gene tội phạm tiềm ẩn trong anh ta bộc phát
thì cậu rất thê thảm đó”.
Tang Du chỉ cười nhạt
một tiếng, đầu óc bỗng bắt đầu quay mòng mòng, nếu như cô theo đuổi anh ta
thành công, con chim ngố kia lại có vấn đề về tâm lý, quay ngược lại trả thù cô
thì chẳng phải cô sẽ rất thảm hay sao? Vậy rốt cuộc là có nên theo đuổi hay
không, nếu không thì cô thi vào đây chẳng phải là tâm thần ư?
Lời nói và hành động
của con chim ngố kia đều rất bình thường, chắc cô sẽ không xui xẻo đến thế đâu,
hơn nữa cô có Taekwondo phòng thân, nếu con chim ngố kia bị “cúm gia cầm”, nhất
định cô sẽ đánh cho anh ta rụng lông đầy đất. Tang Du cô là người trọng lời hứa,
nếu đã từng thề với trời rằng sẽ cưa đổ Thẩm Chim Ngố thì cô không thể đánh trống
rút lui được.
Cô đứng bật dậy, đặt
chân lên ghế rất tự nhiên, mở miệng: “Nhà anh ấy là ngôi nhà tù tội thì sao, chỉ
cần anh ấy không phạm tội là được. Tớ vẫn quyết định theo đuổi anh ấy! Nếu chỉ
vì gia đình anh ấy thì rõ ràng Tang Du tớ quá hèn kém, nhất định đến chết tớ
cũng không thay đổi, nếu không thì có lỗi với cái tên mà bố mẹ đặt cho quá”, vừa
nói cô vừa xòe bàn tay phải ra rồi nắm chặt lại. Đúng, chết cũng không thay đổi,
không dạy dỗ anh ta thì cô không phải Tang Du, phải bóp chết con chim ngố
kia!!!
Ba người kia thấy
Tang Du đạp một chân lên ghế hình Hello Kitty, tư thế rất đàn chị xã hội đen,
miệng lại nói những lời thâm tình như vậy mặt mũi ai nấy đều giật giật. Nếu trước
kia Tang Du cũng theo đuổi Thẩm Tiên Phi với bộ dạng như vậy thì chẳng trách
anh chàng ấy lại tặng cho cô hai chai Pepsi Cola.