Không thể quên em - Chương 08
6. Đêm Bình An bi
thảm
Thời gian như tên
bay, đếm đi đếm lại thì “kế hoạch truy bắt chim” của Tang Du đã thực thi được
hơn một tháng, hoàn toàn không có tiến triển.
Sau khi lớp Pháp luật
kết thúc, đã ba ngày rồi cô không thấy Thẩm Tiên Phi đâu, hỏi các bạn cùng
phòng anh thì đều nhất loạt nói là không biết. Bỗng nhiên trong lòng có một cảm
xúc rất lạ, cô lại thấy hơi nhớ anh, có câu nói thế nào nhỉ, một ngày không gặp
như xa cách ba thu!
Hôm nay là hai mươi
tư tháng mười hai, đêm Bình An, trong trường đâu đâu cũng thấy những cặp tình
nhân tay trong tay, ngay cả ba cô yêu nữ trong phòng cũng ăn diện rất đẹp để ra
ngoài dạo phố với bạn trai, những bạn khác trong lớp cho dù không có người yêu
cũng cặp kè từng nhóm với nhau đi chơi hết. Thường ngày ngoài mối quan hệ khá tốt
với ba yêu nữ cùng phòng ra, Tang Du và các bạn khác cũng chỉ có thể xem là ngoại
giao cho có, thậm chí có bạn còn không nhớ nổi tên.
Trong tích tắc, cả
ngôi trường bỗng trở nên lạnh lẽo.
Sau khi ba yêu nữ
kia đi rồi, Tang Du bỗng thấy tim mình trống rỗng, giống như thiếu thứ gì đó.
Cô lấy di động ra, lần lượt gọi cho Chu Tiên Tiên và mấy bạn khác, gọi họ đi
chơi với cô, kết quả là mấy tên không có nghĩa khí đó từ khi lên đại học đã có
bạn trai hết, tối nay ra ngoài hẹn hò cả rồi.
Đúng là không có
nhân tính, ngay cả đại tỷ đây mà cũng quên bẵng!
Cúp máy rồi, suýt
chút nữa là Tang Du tức đến thổ huyết. Trước đó cô gọi điện về nhà, muốn cùng
gia đình đón lễ Giáng Sinh, ngờ đâu bố cô đi công tác, mẹ cô thì hẹn người ta
chơi mạt chược, ngay cả người nhà cũng bỏ rơi cô.
Ai cũng ức hiếp, cô
không có bố mẹ cưng chiều, không có bạn trai yêu.
Rít một hơi thuốc,
Tang Du càng thấy phiền muộn, cảm giác ấy cô không thể diễn tả thành lời.
Cái tên Thẩm Tiên
Phi chết tiệt, hệt như cô gái trong trắng vậy, giương bảng tiết liệt lên rõ
cao, khiến cô muốn đẩy cũng không đổ nổi. Có lẽ cuộc sống của cô đã quá đủ đầy,
thứ gì cũng có trong tầm tay, cho dù là sao trên trời, bố cô cũng sẽ gắng hết sức
hái xuống cho. Nhưng có mỗi tên Thẩm Tiên Phi đó là không bao giờ chịu để cô
mát mặt lần nào, khiến cô rất mất mặt. Nói dễ nghe là, cô theo đuổi anh vì để
trả thù lần trước, nhưng kết quả thì sao, sự thực bày ra trước mắt, tên ấy khó
cưa đổ đến nỗi chẳng có chút khe hở nào cho cô lợi dụng. Lần đầu tiên cô nếm trải
được mùi vị không có được một thứ gì đó, khó chịu như thể mèo cào, khiến cô rất
suy sụp.
Nhất định là do hôm
nay là đêm Bình An, cô nhìn thấy quá nhiều nam thanh nữ tú tay trong tay, nên mới
rảnh rỗi ở đây nhớ về con chim ngố chết tiệt kia.
Dập tắt điếu thuốc,
cầm áo khoác lên, cô quyết định ra ngoài chơi.
Phụ nữ phải đối xử tốt
với bản thân, không có bố mẹ quan tâm thì sao, không có bạn trai yêu chiều thì
sao, cô có tiền là được, nhất định cô phải dời hết mọi thứ trong trung tâm
thương mại về đây, khiến ba yêu nữ kia ngưỡng mộ chết đi.
Có bạn trai thì hay
ho lắm chắc?
Ra ngoài chơi không
thành vấn đề, nhưng việc quan trọng nhất là lấp đầy bụng rỗng đã.
Nhìn túi lớn túi nhỏ
trên tay, bây giờ vẫn chưa đến năm giờ chiều, Tang Du thấy hơi đói, lại nhớ hôm
nay là đêm Bình An, thôi thì cứ ăn sớm là hơn, nếu không đến lúc đó lại tranh
giành chỗ với các cặp tình nhân, cô không tức đến nôn ra máu mới là lạ. Sau sự
kiện sâu xanh lần trước, cô đã cố nhịn để ăn cơm ký túc hơn một tháng, tuy thỉnh
thoảng cũng đến chỗ khác ăn, nhưng hôm nay thì thế nào cũng không thể ngược đãi
bản thân được.
Thế là cô vào nhà
hàng Lục Nhân Các kiểu Tây mà mình hay ăn, lập tức có một cô gái xinh đẹp cao
ráo ra nghênh đón: “Xin chào quý khách! Xin hỏi đi mấy người ạ? Có đặt trước
không?”.
Tang Du phớt lờ, tìm
một chỗ trống ngồi xuống, cô gái tiếp tân vội nói: “Xin lỗi, chỗ này đã có người
đặt trước. Nếu cô đi hai người, xin mời ngồi bên này”.
Đổi sang chỗ khác,
Tang Du mở thực đơn ra xem, càng nhìn càng chau mày, cô giơ thực đơn lên nói với
phục vụ: “Thực đơn của nhà hàng đổi từ khi nào vậy? Hai hôm trước mới ăn vẫn
không như thế này”.
“Thưa cô, rất xin lỗi,
vì hôm nay là đêm Bình An, một ngày khá đặc biệt nên sáng nay thực đơn đã được
thay đổi”, phục vụ nói.
“Vậy có món gì tôi
ăn được không?” Cô lướt một vòng thực đơn, toàn là phần ăn dành cho tình nhân,
còn phân ra ABCDE, sau đó là phần ăn gia đình, lại phân ABCDE, cứ như bắt nạt
người thân cô thế cô vậy!
“Thưa cô, xin hỏi cô
đi một người hay hai người?”
“Cô nhìn xem bây giờ
tôi là một người hay hai người?”
“Xin lỗi, hôm nay
nhà hàng chúng tôi chỉ chuẩn bị phần ăn tình nhân và phần ăn gia đình.”
“Nếu mỗi nhà hàng đều
giống thế này thì có phải hôm nay chỉ cần là người độc thân, không có gia đình
đều chết đói cả trên đường sao?”
“Chuyện này… rất xin
lỗi, hay là cô chọn phần ăn tình nhân nhé.”
“Tại sao tôi phải chọn
phần ăn tình nhân? Nửa tiền còn lại cô trả giúp tôi hả?”
“Chuyện này… rất xin
lỗi, cô vẫn phải trả tiền cho phần ăn tình nhân.”
“Không trả tiền cho
tôi còn bảo tôi chọn phần ăn tình nhân làm gì?”
“Chuyện này… rất xin
lỗi…”
“Cô xin lỗi cái thực
đơn này đi.”
Ném xoạch thực đơn
xuống trước mặt cô phục vụ nãy giờ vẫn luôn miệng xin lỗi, trừng mắt một cái,
Tang Du đứng lên rời khỏi nhà hàng, cô không tin mình không tìm ra chỗ nào
không bán phần ăn tình nhân.
Còn cô phục vụ kia
sau khi đã nhận lấy thực đơn một cách bình thản, vẫn tỏ ra cung kính với bóng của
Tang Du: “Rất xin lỗi. Xin hoan nghênh lần sau quay lại”.
***
Tang Du đi rồi,
chàng trai ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ nhìn ra phố chếch phía sau luôn nhoẻn miệng
cười, ánh mắt luôn dõi theo chiếc áo khoác màu đen đang dần mất hút trong biển
người ngoài kia.
“Tử Ngạo, anh đang
nhìn gì vậy?”, cô nàng xinh đẹp Trương Tiểu Mạn ngồi đối diện huơ huơ tay trước
mắt anh.
Tăng Tử Ngạo, sinh
viên mới của ngành Quản lý thông tin máy tính, khoa Quản lý thông tin, có vẻ
ngoài đẹp trai toát lên sự khiêm nhường, nho nhã, nói cách khác là anh có một vẻ
ngoài đủ để giết chết thiếu nữ, thiếu phụ, các bà, các cô. Anh khác với Thẩm
Tiên Phi lạnh lùng, chưa bao giờ anh từ chối các cô gái theo đuổi mình, chỉ cần
cô gái ấy có một chút ưu điểm khiến anh cảm thấy mới lạ, ưa thích, thì anh sẽ đồng
ý quen cô gái đó. Và nếu cảm giác mới lạ ấy không còn, cũng tức là hết thời hạn
“bảo hành” mà người ta hay nói, có nghĩa là chia tay.
Tuy là thế nhưng vẫn
có rất nhiều cô gái tiếp tục lao vào anh.
Mới vào học chỉ có mấy
tháng, mà nghe đồn số bạn gái anh thay đổi đã vượt quá phạm vi hai bàn tay.
Trương Tiểu Mạn nhìn
Tăng Tử Ngạo đang mỉm cười mê người, nhếch môi: “Đang ngắm cô nàng Tang Du của
‘Hồng Kông ta phải giàu’ à?”.
Tăng Tử Ngạo ngước
lên nhìn Trương Tiểu Mạn đang tỏ vẻ hờn ghen, hình như anh đã qua lại với cô
nàng này được hơn nửa tháng rồi nhỉ, thấy cô cũng khá được, vốn dĩ đang muốn
kéo dài mục tiêu là một tháng, nhưng đêm nay cô nàng lại khiến anh từ bỏ ý nghĩ
đó, anh không thích cô gái nào hay ghen tuông vớ vẩn.
Phụ nữ ghen tuông,
là chuyện rất phiền toái.
“Cái bạn Tang Du đó
cũng kỳ quái lắm, theo lý thì đêm nay cô ta không phải ở một mình đâu, từ sau sự
kiện HK518, bao nhiêu nam sinh theo đuổi cô ta, nhưng cô ta lại giống quái thai
ấy, đối xử với những người đó như kiến hôi vậy, nghe nói còn đánh cậu chàng học
năm hai một trận tơi tả”, Trương Tiểu Mạn hút một ngụm nước cam.
Tăng Tử Ngạo vẫn cắt
món beafsteak trước mặt một cách tao nhã.
Trương Tiểu Mạn nói
tiếp: “Nhưng một tháng trước nghe nói cô ta đang theo đuổi Thẩm Tiên Phi năm
hai, đúng là thú vị thật, tưởng nhà có mấy đồng tiền là có thể mua được tất cả,
cô ta cũng không nhìn xem Thẩm Tiên Phi là ai, dễ theo đuổi thế à? Xì, người ta
xem cô ta là Thần Dịch Bệnh, tránh còn tránh không kịp…”.
“Sao? Beafsteak hôm
nay không ngon?”, Tăng Tử Ngạo dừng dao nĩa lại.
Trương Tiểu Mạn thấy
gương mặt đẹp trai của Tăng Tử Ngạo sa sầm thì vội vàng khoát tay: “A, không phải,
rất ngon”.
Tăng Tử Ngạo chỉ hơi
nhếch mép, dùng dao cắt một miếng thịt bò nhỏ rồi nói gọn: “Ngon thì ăn nhanh
đi”.
Đêm xuống, gió càng
lạnh hơn, ánh đèn neon dịu dàng khiến thành phố N xinh đẹp càng thêm rực rỡ lộng
lẫy, khắp nơi vang vang khúc nhạc mừng Giáng Sinh, nhưng Tang Du chỉ thấy một sự
mỉa mai kỳ lạ.
Dường như ông Trời cố
ý đối địch với cô vậy, nắm trong tay những túi đồ vừa mua xong, cô đi qua đi lại
con phố ẩm thực giữa trung tâm thành phố phồn hoa, mà không có chỗ nào là không
cung cấp phần ăn tình nhân và gia đình, điều đó như một sự sỉ nhục đối với người
độc thân và không có gia đình bên cạnh như cô.
Dù đi giày thể thao
nhưng hai chân cô đã không nhúc nhích nổi, thế là cô tìm một chiếc ghế ở khu
nghỉ ngơi ngay giữa sảnh trung tâm mua sắm để ngồi xuống.
Nhìn đồng hồ đeo
tay, lúc đó đã gần chín giờ tối, cô lại ngốc nghếch đến độ từ năm giờ hơn đi đến
tận giờ này mà vẫn chưa ăn cơm, chỉ vì muốn tìm một quán ăn có phần ăn cho người
độc thân. Để hả giận mà cô lại tự mình chịu tội thế này.
Cô đấm đấm hai đùi mỏi
nhừ, nhìn ra ngoài phố qua cửa kính của trung tâm mua sắm, một ông già Noel xuất
hiện trong tầm nhìn của cô. Ông già Noel đó đang phát quà cho những người bộ
hành. Cô đi qua đi lại trên phố ẩm thực, nhìn thấy ông già Noel không dưới sáu
lần, thì ra đó cũng là người xui xẻo như cô, đến giờ vẫn chưa được ăn cơm.
Lúc đó không biết một
đứa trẻ tinh nghịch ở đâu chạy ra, nhân lúc ông già Noel đó không chú ý, cướp mất
túi quà trong tay ông rồi xoạc cẳng bỏ chạy. Ông già Noel đó vì mang đôi giày
quá to, quá vướng víu, nên đuổi theo được mấy bước thì cả thân người to béo cứ
lảo đảo loạng choạng, suýt nữa thì ngã.
Đám quỷ nhỏ này, dám
bắt nạt một người đã đói bụng hơn ba tiếng đồng hồ!
Tang Du mặc kệ đùi
đang đau nhức, ném mấy túi đồ vừa mua được lên quầy phục vụ chính, nói một câu
gọn lỏn “Trông giúp tôi một chút, tôi quay lại ngay”, rồi mặc kệ hai cô gái phục
vụ ở đó nhận hay không, cô đã chạy đuổi theo cậu nhóc đó.
Đuổi đến một con hẻm
nhỏ gần đó, cô đã giật lại được túi quà lớn của ông già Noel.
Lần đầu giúp người,
chỉ vì người đó cũng là kẻ đáng thương đói bụng suốt hơn ba tiếng như mình.
Khi cô đưa túi quà đến,
ông già Noel lại đờ người bất động, không cả biết nhận lại túi quà nữa.
“Xin lỗi nhé, Thẩm
Tiên Phi, tôi đến muộn quá, hại cậu tới giờ vẫn chưa ăn”, một giọng nói bỗng
vang lên oang oang.
Tang Du nhìn Thẩm
Tiên Phi đang kéo cái đầu ông già Noel vừa to kềnh càng vừa ngốc nghếch xuống,
kinh ngạc đến nỗi không nói được gì.
“Cảm ơn cậu. Thật
xin lỗi, hại cậu tới giờ vẫn chưa ăn cơm. Hôm khác tôi mời cậu ăn nhé.” Cậu
chàng lúc nãy nhận đồng phục của Thẩm Tiên Phi, lại lấy túi quà trong tay Tang
Du, đến một chỗ vắng người mặc vào, sau đó xách chiếc túi, bắt đầu phát những
món quà nhỏ.
Không biết bao lâu
sau, Tang Du mới tìm lại được giọng nói của mình: “… Không ngờ lại là anh”.
Thẩm Tiên Phi nhìn
cô với vẻ phức tạp, không nói gì, hai tay đút túi quần, đi về phía một hẻm nhỏ
khác.
Nhìn theo bóng dáng
cao ráo của anh, cuối cùng Tang Du cũng phát hiện ra đèn đuốc đêm nay rực rỡ biết
nhường nào.
Lẽ nào đó là do ông
Trời thương cô đã hơn ba tiếng không ăn gì nên cho cô một cơ hội, khiến cô và
Thẩm Tiên Phi cùng ăn bữa tối Giáng Sinh chăng?

