Không thể quên em - Chương 07
5. Pháp luật là một
dạng nghệ thuật của cuộc sống
Tục ngữ nói đúng,
nam theo đuổi nữ, cách cả ngọn núi; nữ theo đuổi nam, chỉ cách một lớp sa.
Chẳng qua chỉ là một
lớp vải sa thôi, đối với Tang Du mà nói thì cách trực tiếp nhất là xé hết. Sau
khi đã hạ quyết tâm, cô bắt đầu dùng các cách mà những tên con trai ve vãn mình
đã dùng để áp dụng với Thẩm Tiên Phi.
Mỗi ngày một thú nhồi
bông Hello Kitty được đưa đến phòng 406, mỗi một con Hello Kitty đều được thắt
một dải ruy băng màu hồng, trên dải ruy băng đó đều viết một dòng: Chết không
thay đổi.
Liên tiếp trong một
tuần đã tặng bảy con Hello Kitty, đồng thời không con nào giống con nào, Thẩm
Tiên Phi chẳng thèm liếc mắt đến một cái.
Lý Thần Hy, bạn cùng
phòng anh, lấy từ hộp quà ra con Hello Kitty thứ bảy, ngắm nghía kỹ rồi nói:
“Con mèo gợi cảm này không rẻ đâu, từ sau sự kiện HK518, bạn gái tôi ngày nào
cũng đòi tôi mua cho cô ấy, không ngờ lần này Bá Vương Hoa của HK518 lại tặng
nhiều như thế. Đúng là xa xỉ thật”.
Không nói lời nào,
Thẩm Tiên Phi giật lấy hộp quà từ tay Lý Thần Hy, ném cả hộp lẫn mèo nhồi bông
vào thùng rác gần bàn học.
Trương Trung Thành
thấy vậy thì nhặt hộp quà lại, lôi Hello Kitty ra rồi nói với Thẩm Tiên Phi:
“Dù sao cũng là tâm ý của con gái người ta, cái tên này chẳng biết lãng mạn là
gì”.
“Tôi đến đây để học,
chứ không phải để yêu đương”, Thẩm Tiên Phi lạnh lùng đáp.
Trương Trung Thành
hô biến ra sáu con Hello Kitty khác hệt như một nhà ảo thuật, nói với mọi người:
“Nhìn này, đây có bảy con, đều bị cậu ta ném hết, cũng may tôi đều nhặt lại. Với
kiểu của Bá Vương Hoa thì ít nhất cũng phải tặng một tháng ròng, hay là chúng
ta treo hết đám mèo này lên, đính lên mỗi con một con số, làm lịch cho phòng
chúng ta, thế nào?”.
Ngoài Thẩm Tiên Phi
ra, mấy người còn lại đều cười ầm lên.
“Thế mà cậu cũng
nghĩ ra được.”
“Ừ ừ, ngày nào cũng
nhìn đám mèo quyến rũ đó, anh em ta chắc chắn sẽ ngủ rất ngon.”
Thẩm Tiên Phi nãy giờ
vẫn sa sầm mặt bỗng gầm lên: “Các cậu không thấy nhàm chán à?”.
“Chính vì nhàm chán
nên mới tìm chuyện thú vị để làm mà”, Lý Thần Hy vỗ vai Thẩm Tiên Phi, “A Phi
này, dù sao ném thì cũng ném rồi, chi bằng treo trong phòng làm vật trang trí
cũng được, cậu thấy phòng bọn con trai bọn mình đó, toàn là dương thịnh, vạn vật
xem trọng âm dương điều hòa, treo những thứ mềm mại này lên, âm dương kết hợp.
Giao cho bọn này đi, cậu cứ xem như chưa bao giờ nhận đám mèo quyến rũ này là
được”.
Đúng như Trương
Trung Thành dự đoán, Tang Du đã tặng quà một tháng trời.
Trong một tháng đó
ngoài tặng mèo nhồi bông ra, những việc khác Tang Du cũng rất bận rộn chuẩn bị,
lại thêm sự ủng hộ nhiệt tình của ba cô bạn, cô đã nắm rõ trong lòng bàn tay thời
gian đi ăn và thời khóa biểu của Thẩm Tiên Phi.
Vốn dĩ cô thích ăn
trong nhà ăn, bây giờ còn đặc biệt chuẩn bị cả thẻ ăn.
Khi Tang Du ôm khay
cơm Hello Kitty dáo dác tìm bóng Thẩm Tiên Phi, bọn Lý, Trương cùng hét lên:
“HK518, ở đây ở đây”.
Mọi người xung quanh
nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, những tiếng cười trộm vang lên không dứt.
Nhưng lúc sắp được
ngồi ăn cơm cùng Thẩm Tiên Phi, Tang Du bỗng thấy hơi do dự, vì khi tặng “món
quà tình yêu” thì không cần gặp anh, còn lần này sắp mặt đối mặt, cô sợ mình sẽ
tiêu hóa không nổi.
Ba cô nàng Tư Tư, Sa
Sa và Sơ Sơ đang tìm chỗ ngồi, thấy có người gọi Tang Du còn cô bạn thì vẫn đờ
đẫn đứng đó, thế là ba người tiến lên đẩy cô cùng chen vào ngồi bàn của Thẩm
Tiên Phi, đẩy cô xuống ghế cạnh anh.
Thẩm Tiên Phi vừa
nhìn thấy cô ngồi xuống thì bỗng hoảng loạn, bị nghẹn cơm, ho sặc sụa.
Lúc đó, Sa Sa ngồi ở
bàn khác ra sức nháy mắt với cô, ý bảo Tang Du vỗ vỗ lưng cho anh.
Tang Du cau mày, trợn
mắt lên, phải vỗ lưng cho anh ta à, có nhầm không, lỡ như cô vỗ lưng rồi không
kiềm chế được cơn giận, phát cho một cú làm anh đập mặt vào khay cơm, tuy có thể
tạm thời hả giận một tí, nhưng kế hoạch vĩ đại sau này của cô sẽ tan thành mây
khói mất.
Tư Tư và Sơ Sơ cũng
ra sức nháy mắt, Tang Du quyết định cứ liều vậy, vỗ thì vỗ. Thế là, móng vuốt
sói thò ra sau lưng Thẩm Tiên Phi.
Ai ngờ chỉ một cú,
mà Thẩm Tiên Phi đang ho bị vỗ đập ngực xuống bàn, mặt đỏ bừng lên, suýt nữa lật
đổ cả khay cơm trước mặt, khay cơm rung lên mấy lần rồi mới dừng lại.
Tư Tư, Sa Sa và Sơ
Sơ nhất loạt đưa tay lên che mắt.
Lại ho hai tiếng nữa,
Thẩm Tiên Phi không chút cảm xúc bưng khay cơm chưa ăn xong rời khỏi bàn, ra khỏi
nhà ăn.
Nhìn theo bóng anh,
Tang Du rụt tay lại, ảo não vỗ vỗ đầu.
Chết tiệt, đã nói cô
sẽ không kìm được vỗ mạnh mà, cũng may lúc nãy Thẩm Tiên Phi đỡ được cú vỗ của
cô, chỉ đập ngực vào bàn mà thôi.
Dưới ánh mắt chê bai
của ba cô nàng cùng phòng, Tang Du ủ rũ gảy gảy từng hạt cơm vô cùng khó nuốt
trong hộp, cô tâm thần rồi nên mới tới đây ăn thức ăn kiểu này. Hừ, ngày mai
con chim ngố ấy có van xin cô đến đây ăn, cô cũng không thèm, buổi tối cô quyết
định về nhà ăn nhỏ chọn cơm rang còn hơn.
Đột nhiên, cô nhìn
chằm chằm vào món rau trên thìa cơm, có cảm giác buồn nôn, phát ra một tiếng
kêu quái dị.
Tư Tư nhìn cô vẻ kỳ
thị: “Cái đồ vô dụng này, cậu kêu gì mà kêu?”.
“Ăn phải một con
sâu, đáng sợ, ăn phải hai con sâu, rất đáng sợ, vậy ăn mấy con sâu là đáng sợ
nhất?”, Tang Du cảm thấy giọng mình đang run lên. Tuy cô thích gây sự đánh
nhau, hung dữ hệt đàn chị xã hội đen nhưng cô sợ nhất là những thứ mềm nhũn ghê
tởm như thế này.
Lý Thần Hy ngồi cạnh
đã ăn xong cơm nghe thế liền huýt sáo một tiếng, rất tự nhiên tiếp lời: “Chúc mừng
bạn, Bá Vương Hoa, nửa con sâu không phải ai cũng có thể ăn phải đâu”, vừa nói
vừa cười ầm lên với đám bạn rồi đi rửa khay cơm.
Tư Tư, Sa Sa và Sơ
Sơ nhìn kỹ xác nửa con sâu cứng đờ, hai hàng chân đã bị chiên giòn thẳng đơ,
bên trên vẫn còn lông và gai, dựng đứng lên rất rõ ràng, nghĩ đến nửa thứ còn lại
đã vào miệng Tang Du, rồi vào bụng cô, ba người chen nhau nói: “Hôm nay cậu đừng
nói chuyện với bọn này, còn nữa, không được ngồi toilet”.
Tang Du tức giận đặt
thìa xuống, bưng khay cơm lên đến ô lấy thức ăn, ở đó chỉ có vài sinh viên chọn
món, nhân viên phục vụ bên trong đang tán chuyện với nhau.
Gõ gõ ô cửa kính, một
ông chú hỏi cô có chuyện gì?
Cô chỉ cho ông chú ấy
nhìn thấy nửa con sâu kia, ông ta “Ồ” một tiếng dài thườn thượt: “Protein đấy,
dinh dưỡng lắm, cô bé không được lãng phí. Nào, tặng miễn phí cho cháu một
thìa, không cần quẹt thẻ đâu”.
Ông chú đó vô cùng
“tốt bụng” xúc một thìa rau vào khay cơm cho Tang Du, nửa con sâu kia bị che lấp
mất tăm.
Tang Du chỉ thấy máu
nóng dồn lên đầu, nắm tay co lại chưa kịp làm gì thì cô đã bị người ta bịt miệng,
khay cơm trong tay cũng bị cướp mất, hai tay bị khóa chặt, rồi cứ thế bị lôi xềnh
xệch ra khỏi nhà ăn.
Ông chú ngồi trong
ngó ra: “Mấy bạn kia chắc chắn là ganh tỵ lắm, đi cướp cả đồ ăn của cô bé kia”.
Bị lôi ra khỏi nhà
ăn, Tang Du vùng vẫy cả tứ chi, khiến ba cô nàng Tư Tư, Sa Sa và Sơ Sơ đều kinh
hãi lùi ra xa hơn một mét.
“Các cậu làm gì thế?
Tớ muốn phát biểu ý kiến với thức ăn trong nhà ăn cũng không được à?”, Tang Du
giận dữ.
Tư Tư nói: “Tớ xin cậu,
Tang đại tiểu thư, thật cậu chỉ đến đó ý kiến ý cò thôi à? Cậu vỗ một cú làm
anh Thẩm đẹp trai bỏ đi, tức tối không chỗ nào xả, lại ăn mất nửa con sâu, chỉ
đến ý kiến với người ta thôi hả? Lần trước cậu đánh cho anh chàng theo đuổi cậu
một trận ba ngày cũng không xuống giường nổi, hơn nữa còn để lại di chứng,
gương mặt ấy sau này nhìn sao cũng thấy giống mặt heo. Nắm tay sắt của cậu và cả
gương mặt La Sát nữa, rõ ràng là định lôi ông chú đó ra đánh cho một trận thì
có”.
Sa Sa nói: “Tang đại
tiểu thư à, đây là luật bất thành văn, luật bất thành văn cậu có hiểu không?
Cơm ký túc là thế, chỉ là hôm nay cậu xui xẻo thôi. Cậu không thấy đàn anh, đàn
chị năm hai, năm ba, năm tư à, cho dù trong cơm có kiến thì vẫn bình chân như vại
đấy thôi”.
Sơ Sơ nói: “Nếu
không phải ba đứa bọn mình kéo cậu đi thì ngày mai cậu lên bảng thông báo rồi.
Cậu đã lên đó một lần rồi, nếu tái phạm sẽ bị ghi sổ đen đó. Biết không? Người
có ‘tiền án tiền sự’ sẽ khó tốt nghiệp lắm”.
Tư Tư bảo: “Cuối
cùng tớ cũng biết tại sao Thẩm Tiên Phi nhìn thấy cậu cứ như thấy Thần Dịch Bệnh,
chạy còn nhanh hơn cái gì ấy”.
Sa Sa nói: “Vì cậu bạo
lực”.
Sơ Sơ nói: “Mà còn
khá là bạo lực”.
Ba cô nàng mỗi người
một câu, vô tình dập tắt lửa giận bừng bừng của Tang Du.
Mãi một lúc sau, cô
mới khoát tay: “Thôi, tối nay chúng ta đến nhà ăn nhỏ chọn món đi”.
Tư Tư hỏi: “Vậy cậu
không theo đuổi Thẩm Tiên Phi nữa à? Hôm đó cậu phát biểu nghe khí thế lắm cơ
mà, không nuốt lời đấy chứ?”.
“Nếu vì theo đuổi
anh ấy mà khiến tớ mắc bệnh chán ăn thì thà tớ…” Ba chữ “không theo đuổi” nghẹn
lại trong cổ họng Tang Du nhất quyết không chịu nhả ra, tiếng lòng ấy tuyệt đối
không thể nói được.
“Thà thế nào?”, ba
cô bạn không chịu buông tha.
“Ăn cơm nhà ăn”,
Tang Du nhanh chóng sửa lại. Tang Du cô quyết không phải loại người nói bỏ cuộc
là bỏ dễ dàng, cô nhất định phải khiến con chim ngố kia khuất phục!
Sau khi Tang Du chọn
ăn cơm ở nhà ăn, nhiều nhất cũng chỉ gặp Thẩm Tiên Phi ba lần, về sau cô chỉ thấy
bạn của anh, sau nữa hỏi ra mới biết, Thẩm Tiên Phi đã sửa thời gian đi ăn của
mình, tóm lại không đến ăn sớm thì cũng cố tình đến muộn, sau khi lấy xong thức
ăn thì về thẳng phòng ký túc.
Điều đó khiến quyết
tâm theo đuổi của Tang Du càng thêm mãnh liệt, chẳng qua chỉ là một con chim ngố,
cô không tin lại không bắn rơi được.
Kế hoạch nhà ăn
không được, chuyển sang kế hoạch giảng đường.
Tiết đó học môn Pháp
luật, thông thường một môn đại cương như vậy, học sinh các lớp sẽ tụ tập lại với
nhau, những dãy ghế sau bao giờ cũng tốt hơn những dãy trước, người ăn vụng,
người đánh bài, kẻ lại ngủ gục rất say sưa.
Thẩm Tiên Phi đến giảng
đường bậc thang này rất sớm, ngồi xuống một trong những dãy ghế đầu tiên.
Dần dần, học sinh
vào lớp mỗi lúc một đông, bên cạnh anh cũng có người ngồi xuống, nhưng anh
không buồn ngẩng đầu lên, cứ lặng lẽ đọc sách.
Hồi chuông vang lên
lanh lảnh như đòi mạng, một vị giảng viên mặc áo khoác ka ki tiến những bước
chân tao nhã gợi cảm vào giảng đường, vì vị giảng viên này đi cực kỳ giống người
mẫu đang đi catwalk, nên các bạn học đều đặt cho thầy biệt danh là “catwalk”.
Catwalk nói chuyện rất
thú vị hài hước, mỗi lần kể các vụ án lại khiến mọi người ôm bụng bò lăn ra cười,
ngay cả Thẩm Tiên Phi xưa nay trầm mặc kiệm lời cũng không nhịn được cười.
“Không ngờ anh cũng
biết cười cơ đấy.”
Bất ngờ một giọng
nói tựa ma quỷ xuyên thẳng vào tai Thẩm Tiên Phi, anh quay sang nhìn người bên
cạnh, gương mặt đang nở nụ cười đột nhiên trở nên lạnh lẽo như tảng băng vạn
năm.
“Sao cô chui vào đây
được?!”
“Hiên ngang đi trên
con đường mà thầy đã vào đây”, Tang Du vừa trả lời vừa nhìn vị giảng viên
Catwalk chằm chằm, chăm chú ghi ghi chép chép. Ông thầy Catwalk này cũng giỏi
thật, pháp luật là một dạng nghệ thuật cuộc sống, giống như đi catwalk vậy. Hiếm
hoi lắm mới có một môn học không khiến cô ngủ gục, sao lúc đầu cô không học
khoa Pháp luật nhỉ, cô quyết định lên năm hai sẽ chọn môn học của thầy Catwalk
này.
Đối diện với cách nói
trơ trẽn của Tang Du, Thẩm Tiên Phi chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng bên cạnh đã gài
một quả bom hẹn giờ như thế, về sau thầy có nói gì, anh cũng không cách nào
nghe nổi nữa.
Còn mười mấy phút nữa
mới tan học, Catwalk nhìn đồng hồ đeo tay rồi đảo đôi mắt chim ưng một vòng
trong lớp, khi ánh mắt lướt qua cô gái ngồi cạnh Thẩm Tiên Phi, thầy nói bằng
giọng cực kỳ dịu dàng: “Hôm nay có một vài bạn không đến, nhưng hình như lại có
thêm một vài học viên không nên xuất hiện trong môn học này, khiến Đàm tôi cảm
thấy vô cùng vinh hạnh. Thế nên hôm nay Đàm tôi quyết định điểm danh, để làm một
trong những tiêu chí chấm điểm cho kỳ thi cuối kỳ của môn học này, giảm bớt áp
lực cho các bạn. Có điều những bạn đã điểm danh không được điểm danh hộ, tôi
đây trông thường thường bậc trung, nhưng khó điều khiển nhất là tai và mắt, nếu
có bạn nào điểm danh hộ, thế thì tiếng ‘có’ của bạn ấy tôi sẽ tự động quy về
tên của bạn cuối cùng được gọi. Được rồi, bắt đầu điểm danh”.
Lời thầy Catwalk vừa
dứt, bên dưới náo loạn một phen, ai nấy đều thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay
mình đã lên lớp, chỉ có thể xin lỗi những bạn đã cúp học thôi.
Catwalk bắt đầu điểm
danh từng tên, bên dưới từng người đáp lại.
“Thẩm Tiên Phi!”
Từ khi Tang Du ngồi
cạnh, đầu óc Thẩm Tiên Phi bắt đầu hỗn loạn, không biết đang nghĩ ngợi gì, chỉ
mong mau chóng tan học, đến nỗi về sau thầy Đàm nói gì, anh cũng không nghe nổi
nữa.
“Này, Chim Ngố, thầy
gọi tên anh kìa, anh thẫn thờ gì thế?” Tang Du lấy cùi chỏ huých vào người anh,
lực rất mạnh khiến cánh tay Thẩm Tiên Phi đau điếng.
“Cô nhẹ tay chút có
được không, lần nào cũng ra tay nặng! Cảnh cáo cô không được gọi tôi là Chim Ngố
nữa”, Thẩm Tiên Phi nổi giận.
“Thẩm Tiên Phi!”,
Catwalk nhìn Thẩm Tiên Phi, lại gọi tên.
“Có!”
“Tai bạn Thẩm hình
như còn khó sử dụng hơn cả tai tôi, sức ảnh hưởng từ bên ngoài quả nhiên là rất
lớn”, Catwalk cười nói, ánh mắt lại liếc nhìn Tang Du đang cắn bút.
Tai và má Thẩm Tiên
Phi nóng bừng lên như có lửa đốt.
Catwalk tiếp tục điểm
danh, khi tiếng chuông tan học vang lên cũng vừa lúc gọi xong tên cuối cùng,
xong xuôi thầy lại nhìn Thẩm Tiên Phi và Tang Du, cười đầy mờ ám, rồi ôm sách sải
những bước catwalk đầy uyển chuyển rời khỏi giảng đường.
Ngoài Thẩm Tiên Phi
và Tang Du ra, những bạn khác đều đứng dậy, lục tục theo sau Catwalk ra khỏi giảng
đường, có người còn bắt chước dáng đi của Catwalk nữa.
Vương Hạo, Lý Thần
Hy, Trương Trung Thành lúc đi ngang qua họ, ai nấy đều giơ tay hình chữ V với
Tang Du, biểu thị sự ngưỡng mộ.
Mọi người đều đi hết,
cả giảng đường rộng thênh thang chỉ còn lại Thẩm Tiên Phi và Tang Du.
Thẩm Tiên Phi quay lại
hỏi Tang Du: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”.
“Chẳng phải anh cũng
biết điều đó sao?”, Tang Du hỏi lại.
“Tôi không biết. Rốt
cuộc cô muốn gì, muốn đánh tôi một trận sao, cô cứ nói thẳng ra đi, đừng có suốt
ngày đeo bám tôi mãi thế.”
Thấy lửa giận bừng bừng
của Thẩm Tiên Phi, Tang Du nắm chặt tay lại muốn đấm cho anh một trận, nhưng
bình tĩnh lại, cô buông tay ra, cố kéo da mặt đã cứng đơ để nặn ra một nụ cười
méo mó: “Là anh bảo em nói ra đấy nhé, vậy em nói đây. Em muốn là bạn gái của
anh…”.
Cuối cùng cũng nghiến
răng kèn kẹt nói ra câu đó, Tang Du bỗng cảm thấy mặt mình như bị sốt, cô nghĩ
nhất định cô đã bị lửa trong lòng thiêu cháy rồi.
“Thần kinh!”, Thẩm
Tiên Phi xếp sách lại ngay ngắn, đứng lên bỏ đi.
“Cái anh này lạ thật,
là anh bảo người ta nói, nói rồi lại mắng người ta thần kinh”, Tang Du đạp chân
lên bàn, nhảy qua chiếc bàn phía trước, phóng thẳng xuống trước mặt Thẩm Tiên
Phi, cản đường anh lại, “Muốn làm bạn gái anh là thần kinh, vậy sau này anh cưới
vợ có phải cũng là thần kinh không?”.
“Tôi thần kinh cũng
sẽ không chọn một cô gái vừa thô lỗ vừa bạo lực như cô làm bạn gái đâu”, Thẩm
Tiên Phi trừng mắt nhìn cô, đẩy cô ra một cách tuyệt tình rồi ra khỏi giảng đường.
Lần đầu tiên, sau
khi vào Đại học H, Tang Du muốn chửi thề.
Cô nhịn nữa, nhịn
mãi, đến khi không thể nhịn nổi, thì đã đá một cước tung cánh cửa giảng đường.
Kết cuộc là, chiều
hôm đó Tang Chấn Dương cho người đến lắp một cánh cửa mới tốt hơn, lần này nhà
trường không những bỏ qua cho Tang Du, mà ngược lại còn khen cô là một cô gái tốt
biết yêu trường, yêu lớp.
Trải qua sự kiện điểm
danh lần đó, môn Pháp luật bỗng xuất hiện một hiện tượng rất lạ kỳ.
Thẩm Tiên Phi rất muốn
đến sớm chiếm chỗ ngồi, nhưng để tránh Tang Du lại ngồi kế bên nên đành bất lực
canh thời gian thật chính xác, chỉ mấy giây trước khi Catwalk vào cửa, anh mới
chịu vào, mà lúc nào cũng chỉ có thể ngồi ở mấy hàng ghế sau, chịu đựng đám bạn
tụ tập đánh bài, thì thầm to nhỏ tâm sự ở mấy dãy ghế trước.
Không biết là vì
thích Catwalk hay vì sao, mà những môn học khác của Thẩm Tiên Phi, Tang Du chưa
bao giờ đến, chỉ đến khi học môn Pháp luật, tiết nào cô cũng tham gia đầy đủ,
hơn nữa còn ghi chép rất kỹ lưỡng, chăm chỉ hơn cả những sinh viên năm hai phải
học môn này.
Có lần thầy Catwalk
không nhịn nổi, hỏi xem cô là sinh viên khoa nào ngành nào. Những người ngồi gần
đó đều quen cô nên nhiệt tình trả lời giúp.
Khi Catwalk vừa nghe
cô là HK518, thầy cười càng ý nhị, luôn dụ dỗ cô bằng giọng nói cực kỳ dịu dàng
của mình: “Có muốn chuyển ngành không? Đến khoa Pháp luật của thầy đi”.
Còn Tang Du luôn trả
lời vẻ nghiêm túc: “Có thể chuyển sang ngành Thiết kế nội thất khoa Mỹ thuật
thương mại không ạ?”.
Mấy lần dụ dỗ Tang
Du chuyển ngành không thành công, một hôm trước khi tan học, thầy rất dịu dàng
nói với các sinh viên ngồi bên dưới: “Các bạn hãy mang vở ghi chép lên, đây sẽ
là tiêu chuẩn để chấm điểm cho kỳ thi cuối kỳ, chú ý là tiêu chuẩn chấm điểm, nội
dung câu hỏi thi sẽ không được lặp lại trong những đề thi khác. Cho các bạn mười
lăm phút, hãy nhanh chóng nộp vở ghi chép lên đây”.
Giọng nói dịu dàng ấy
đối với các sinh viên năm hai mà nói, chính là tiếng sét – giữa – trời – quang,
còn mạnh hơn gấp mười lần so với bom nguyên tử. Trong tích tắc, cả giảng đường
kêu than ngất trời, cuối cùng sau khi thương lượng, Catwalk cũng đồng ý tan học
nộp vở ghi chép cũng được.
Vốn dĩ vở ghi chép của
Thẩm Tiên Phi luôn là mục tiêu giành giật đầu tiên của các bạn học, nhưng vì bị
Tang Du quấy nhiễu, Thẩm Tiên Phi có đến mấy lần không ghi đủ, vì thế nên vở
ghi của Tang Du trở thành hàng “hot”.
Đối diện với một đống
tiền đang phất phơ trước mặt, Tang Du vẫn không tỏ vẻ gì. Cô có rất nhiều tiền,
thứ không thiếu nhất cũng chính là tiền. Cô phô tô vở ghi ra làm n bản, ai có
thể cung cấp được ngày sinh, địa chỉ gia đình, sở thích, thông tin cuộc sống… của
Thẩm Tiên Phi, cô sẽ đưa miễn phí một chương của vở ghi.
Chiêu ấy quả nhiên rất
hữu hiệu, những mảnh giấy nhỏ ghi đủ mọi chuyện liên quan đến Thẩm Tiên Phi bỗng
chốc bay đầy trời, bao gồm cả việc lúc nào thì anh đi vệ sinh, hôm nay mặc quần
lót màu gì… đều có đủ!
Vì sự kiện vở ghi
chép của Catwalk mà đời tư của Thẩm Tiên Phi đã phơi bày hoàn toàn trước mặt
Tang Du, điều đó khiến anh không thể chịu đựng nổi, và cuối cùng đã ra một quyết
định.

