Không thể quên em - Chương 10

8. Thục nữ nhanh
chóng hình thành

Đến trung tâm thương
mại, ngoài những món quà tặng cho bọn Tư Tư ra, Tang Du tặng toàn bộ quần áo có
dáng vẻ trung tính trong hai túi đồ cho hai cô gái tiếp tân đã giúp mình trông
đồ ban nãy.

Đêm Giáng Sinh, khu
trung tâm thương mại và các cửa hàng đều kinh doanh suốt hai mươi tư giờ, bây
giờ vẫn chưa đến mười hai giờ khuya, cô lao lên lầu hai là khu bán trang phục
cho các thục nữ, nhìn quanh một lúc, chỉ toàn thấy màu đỏ hồng và hồng phấn.

Không lãng phí nhiều
thời gian, cô liếc mắt nhìn, thấy một nhãn hiệu mang tên “Phòng thục nữ”, OK,
chọn nó vậy! Cô tiến đến nói với cô gái bán hàng: “Nhìn dáng người tôi, giúp
tôi chọn một bộ từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới”.

Cô gái bán hàng ban
đầu sững người, sau đó tươi cười hớn hở, hôm nay thành tích bán hàng đã rất tốt
rồi, không ngờ sắp đóng cửa còn bán được thêm một đơn hàng nữa, cô nàng không
chỉ chọn một bộ như Tang Du nói, mà chọn đến bốn, năm bộ mang ra.

Tang Du không thèm
nhìn, chụp lấy một bộ trong đó rồi vào phòng thử đồ.

Một lúc sau, Tang Du
bước ra.

Cô gái bán hàng lập
tức tiến lên, đôi mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ và tán thưởng: “Cô vẫn là sinh viên phải
không?”.

Tang Du gật đầu.

“Bộ quần áo này cô mặc
thật quá đẹp, xem này, còn đẹp hơn cả người mẫu trong poster quảng cáo dán trên
kia của chúng tôi nữa”, câu này của cô ta không phải là lời nói sáo rỗng để bán
được hàng, mà thực sự rất thật lòng.

Nhìn người trong
gương, Tang Du bỗng thất thần trong tích tắc, người trong gương là cô ư? Thật
là kỳ quặc.

Áo khoác màu xanh nhạt,
phía sau eo có một chiếc nơ bướm đáng yêu, bên trong là chiếc áo len trắng muốt,
trước ngực còn thêu hình lấp lánh, cổ áo và tay áo đều là loại ren rất đáng
yêu, phía dưới là một chiếc váy ngắn đến đầu gối. Trang phục ấy khiến Tang Du vốn
đã rất xinh đẹp càng thêm rực rỡ, giống như cô gái bán hàng đã nói, còn đẹp hơn
cả người mẫu trên poster quảng cáo nữa, nhưng nhìn từ trên xuống dưới, thứ lạc
điệu nhất chính là đôi giày Nike trên chân cô.

“Cô nên xuống lầu một
mua một đôi giày da, như thế sẽ đẹp hơn”, cô nàng bán hàng đề nghị.

Tang Du hỏi: “Như thế
này trông có vẻ rất đáng yêu, rất thục nữ?”.

Cô nàng bán hàng che
miệng cười: “Tất nhiên rồi, bộ sưu tập này của chúng tôi chủ yếu dành cho thục
nữ vào mùa đông này mà”.

Nhướn mày lên, Tang
Du lại ngắm mình trong gương, thầm nghĩ: “Thì ra Thẩm Tiên Phi thích loại này,
thật là kỳ quặc, loại trang phục này giống như kiểu ăn vận đáng yêu mà khi học
mẫu giáo cô mới mặc, hồng lòe loẹt thế này, chẳng lẽ Thẩm Tiên Phi mắc chứng
yêu trẻ con?”

Suy nghĩ đó khiến
Tang Du bất giác rùng mình, đưa tay nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, phải về
trường ngay, thế là cô nói với cô gái bán hàng: “Gói hết mấy bộ quần áo ban nãy
cô chọn giúp tôi, còn nữa, cô xuống dưới lầu mua giày với tôi, tôi không rành lắm”.

Cô nàng kia kinh ngạc
há hốc mồm, to đến mức có thể nhét được đến mấy quả trứng gà.

Sau đó, dưới sự chỉ
đạo nhiệt tình của cô gái bán hàng, Tang Du lại mua một đôi giày và vài đôi tất
lụa, cô chê phiền phức, mang vào rồi không chịu cởi ra, đồng thời ném hết quần
áo và giày cũ của mình vào thùng rác trong khu mua sắm.

Rồi túi lớn, túi nhỏ
như thế, Tang Du mang đôi giày cao gót, lóng ngóng lao ra khỏi nơi đó.

Bây giờ chỉ còn lại
tóc thôi, Thẩm Tiên Phi chết tiệt, tưởng cô là con ngốc, cho rằng cô sẽ đợi đến
khi tóc dài đến eo mới đi tìm anh hay sao.

Chim Ngố đáng ghét,
bây giờ xã hội này n năm trước đã có kỹ thuật gọi là nối tóc. Sở dĩ cô biết
chuyện này là cũng nhờ bà mẹ cô, vì mẹ cô ngoài mạt chược ra thì chỉ quan tâm đến
dung nhan và tóc tai, nên cô đã được mở mang kiến thức.

Tang Du vẫy xe đến
tiệm thẩm mỹ nơi mẹ mình hay đến, nhân viên ở đó đã quen cô từ lâu. Theo yêu cầu
của Tang Du, stylist bắt đầu bận rộn với mái tóc của cô.

Mỗi lần cô sắp ngủ gục
thì mái tóc lại kéo đau khiến cô choàng tỉnh. Cứ nghĩ rằng bản thân phải chịu mấy
tiếng đồng hồ hành hạ ở đây là vì mấy câu nói vớ vẩn của Thẩm Tiên Phi, cô lại
nghiến răng kèn kẹt, đợi khi nào cô nắm được con chim ngố Thẩm Tiên Phi trong
lòng bàn tay rồi, cô nhất định sẽ hành hạ chà đạp anh, trả hết cho anh bao nỗi
oán hận tích tụ bấy lâu nay.

Tang Du thầm nguyền
rủa: “Hừ, Chim Ngố chết tiệt, anh đợi đó mà xem.”

Làm tóc xong thì đã
hơn ba giờ sáng, tiệm làm tóc đóng cửa, chỉ còn phục vụ mỗi mình Tang Du mà
thôi.

Nhân viên của tiệm
khó khăn lắm mới gọi được Tang Du thức dậy, cô nheo đôi mắt mơ màng, không còn
tâm trí đâu để quan tâm mái tóc mình được nối thành kiểu gì, chỉ xách túi lớn
túi nhỏ, mang đôi giày năm phân, lảo đảo loạng choạng ra cửa.

Nhiệt độ ban đêm lạnh
hơn nhiều so với lúc trước đó, từng cơn gió lạnh thốc đến, Tang Du rùng mình một
cái, cuối cùng cũng tỉnh hẳn.

Nhìn bao nhiêu thứ
đang cầm trong tay, cô vất vả rút một tay ra, vỗ vỗ đầu rồi nhìn đồng hồ, trường
đã đóng cửa từ lâu, đợi đến khi trời sáng rồi mở cửa lại còn có lý hơn, dù sao
cũng không về được nữa.

Ngẫm nghĩ, thôi cứ
tìm khách sạn nào đó nghỉ ngơi một đêm rồi tính.

Với Tang Du mà nói
thì đó chính là đêm Bình An xui xẻo.

Hệt như các nhà hàng,
đi liền năm khách sạn rồi mà chỗ nào cũng xin lỗi rằng, đêm nay các phòng đều
đã kín hết, đồng thời còn nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ mờ ám ra hiệu rằng: Cô à,
hôm nay là đêm Bình An mà, người đến thuê phòng tất nhiên là nhiều rồi, ai lại
rảnh rỗi một mình đến đây thuê phòng như cô chứ.

Ra khỏi khách sạn thứ
năm, Tang Du đã chửi to: “Fuck you!”.

Cực kỳ mệt mỏi, cô
đành bắt xe quay về trường, mặc kệ là lúc mấy giờ, chỉ cần nghĩ cách vào được
thôi, cô sẽ có chỗ ngủ, chuyện đó mới quan trọng nhất.

Đối diện với cổng
trường khép chặt, Tang Du vừa tay xách đồ, vừa lần mò đến bờ tường kế cận.

Hạ sách, chỉ có trèo
tường.

Ngắm nghía bức tường
không cao lắm nhưng cũng không thể gọi là thấp này, Tang Du đang nhẩm tính xem
làm sao trèo vào được, thì phía sau lưng một giọng nam rất dễ nghe vang lên: “Bạn
không thấy là xách nhiều đồ như thế rất vướng víu à?”.

Quay lại, Tang Du
nhìn thấy một chàng trai ăn vận thoải mái đang đứng sau lưng.

Đồng đạo trung nhân,
người cùng cảnh ngộ?

Tăng Tử Ngạo nhìn
Tang Du ăn vận rất thục nữ, đôi mắt ánh lên vẻ hứng chí không che giấu. Trước
đó anh tưởng mình hoa mắt mới nhìn nhầm người, vậy ra đúng là Tang Du, người mà
mười một tiếng trước anh đã nhìn thấy ở Lục Nhân Các. Điều khiến anh bất ngờ
hơn là chỉ trong vòng mười một tiếng, một đêm mà thôi, cô lại có sự thay đổi lớn
đến đảo lộn trời đất, cực kỳ xuất sắc.

Khóe môi anh bất
giác nhướn lên.

“Thu ngay ánh mắt
dung tục và nụ cười dâm đãng của cậu lại ngay!”, giọng điệu Tang Du rất khó chịu.

Tăng Tử Ngạo không
giận mà còn cười: “Chào bạn, tôi là Tăng Tử Ngạo, rất vui được quen với bạn
trong một buổi sớm mai như thế này”.

“Tôi thèm quan tâm cậu
là ai à, không rảnh rỗi đâu.” Tang Du lườm anh một cái rồi xách đồ đi về phía
khác, quyết định trèo tường ở chỗ này.

“Bạn xách nhiều đồ
như thế làm sao trèo tường được?” Tăng Tử Ngạo cũng theo sau cô, cười phản đối:
“Hai người, có một kẻ giúp sức, dù kiểu gì cũng tiện hơn”.

Đồng lưu hợp ô[1]?

Tang Du nhìn chàng
trai với mái tóc đang tung bay, tướng mạo không thua gì Thẩm Tiên Phi, lúc cười
lại rất đẹp trai ấy, buột miệng nói: “Cậu cũng là sinh viên trường H?”.

“Phải, Tăng Tử Ngạo
ngành Quản lý thông tin máy tính, khoa Quản lý thông tin”, Tăng Tử Ngạo cười rất
đẹp.

Tăng Tử Ngạo? Cái
tên nghe quen quá.

Tang Du nhìn Tăng Tử
Ngạo đẹp trai, bỗng nhớ đến lời Tư Tư nói, kêu lên: “Ồ, tôi biết rồi, cậu chính
là cái tên khó cưa thứ hai”.

“Khó cưa?” Tăng Tử
Ngạo nhướn mày, anh khó cưa? Sao anh không biết mình khó cưa nhỉ?

“Cậu muốn giúp tôi
vào trường?”, Tang Du tiến đến gần anh.

“Ừ”, Tăng Tử Ngạo cười.

Anh rất cao, gần như
bằng Thẩm Tiên Phi, cô chỉ đứng đến dưới cằm, chắc là hơn một mét tám.

“Được, cầm lấy, đợi
tôi lên được rồi thì cậu ném nó cho tôi”, Tang Du dúi mấy cái túi vừa to vừa nặng
cho Tăng Tử Ngạo.

Sau đó cô nhìn bức
tường, lùi lại mấy bước, khởi động cánh tay rồi chạy lấy đà mấy bước, sau đó nhảy
lên tường. Ai ngờ vì cô mang giày cao gót, bị trượt chân nên không lên được mà
hai tay lại đập trúng vào tường.

Tăng Tử Ngạo kêu
lên: “Cẩn thận!”.

Nghiến răng, Tang Du
vận hết sức lực, hai tay bám chặt rồi trèo lên, ngồi vững ở phía trên, nói với
Tăng Tử Ngạo: “OK, bây giờ đưa đồ cho tôi được rồi”.

“Không ngờ bạn cũng
nhanh nhẹn quá nhỉ.” Tăng Tử Ngạo đứng dưới tường, ném từng túi lên cho Tang
Du.

“Vẫn chưa gọi là khó
lắm, lát nữa làm sao vào được ký túc đó mới là vấn đề”, Tang Du nhếch môi.

“Ký túc xá nữ sinh
phiền phức thế đấy.” Tăng Tử Ngạo vừa nói vừa nhảy lên, hai tay vịn lấy bờ tường,
nhẹ nhàng nhảy lên ngồi phía trên.

“Cậu cũng khá đấy chứ”,
Tang Du khen ngợi.

“Ừ, tất nhiên, trèo
nhiều rồi mà.”

Tang Du cười khẽ, kiểu
này thì cái anh chàng Tăng Tử Ngạo đã chơi bời nhiều ở ngoài rồi đây.

Lúc đó, giọng của
ông chú bảo vệ cổng vẳng đến: “Đứa nào làm trò gì ở đó?”.

“Chết rồi, bị phát
hiện rồi, chạy mau!” Tăng Tử Ngạo nhanh nhẹn nhảy xuống trước rồi đứng phía dưới
ngước lên nói với Tang Du: “Không sao, nhảy xuống, tôi đón bạn”.

Nhìn ánh đèn pin mỗi
lúc một gần, Tang Du không do dự nhảy xuống, bị Tăng Tử Ngạo ôm chầm vào lòng.
Tang Du kinh hoảng đang định tháo lui thì túi đồ trong tay đã được Tăng Tử Ngạo
giữ lấy, anh kéo tay cô chạy về phía tay phải.

Hai người chạy cuống
cuồng như ăn trộm, cuối cùng cũng dừng lại.

Thở hổn hển, Tang Du
mới nhận ra tay mình đang được Tăng Tử Ngạo nắm lấy, cô vội vàng hất tay anh
ra.

Lòng bàn tay bỗng trống
không, Tăng Tử Ngạo cảm thấy luyến tiếc, nhưng vẫn mỉm cười: “Tang Du, rất vui
được làm quen với bạn”.

Hơi sững sờ, Tang Du
liếc nhìn Tăng Tử Ngạo đang nở nụ cười khiến người ta váng vất, anh lại biết
tên cô, mà lại là người duy nhất không nhắc đến HK518.

“Ừm”, Tang Du uể oải
đáp lời, “Sau này gặp lại”.

Quay người đi, cô
xách túi lớn, túi nhỏ, loạng choạng đi về phía khu ký túc xá nữ sinh.

Tăng Tử Ngạo cười,
hét với theo bóng cô: “Tang Du, thực ra chúng ta chỉ cần đợi thêm mười phút là
không cần phải trèo tường nữa, sáu rưỡi trường mở cổng rồi”.

Khi Tang Du hung
hăng quay lại, thì Tăng Tử Ngạo đáng ghét kia đã chạy xa rồi.

---

[1] Ý chỉ làm chuyện xấu với người xấu.

Đến dưới lầu, cửa ký
túc đã mở, chí ít không cần leo ống nước để lên lầu năm nữa. Tang Du ngẩng lên
nhìn, lầu năm, cô phải xách cả đống đồ này để trèo lên những năm tầng lầu ư?

Lấy di động ra, cô
đánh thức ba cô nàng vẫn đang say ngủ dậy, ra lệnh cho họ xuống giúp cô chuyển
đồ lên.

Lo lắng suốt đêm, Sơ
Sơ nhận điện thoại, vừa nghe giọng của Tang Du đã rất kích động, đánh thức Tư
Tư và Sa Sa dậy rồi lao xuống dưới lầu. Nhưng ba cô nàng nhìn quanh mãi cũng
không thấy Tang Du đâu, mà chỉ thấy một cô gái mặc áo khoác xanh nhạt, tóc dài
đến eo đang gục đầu ngồi trên đống đồ đạc.

“Này, cậu chắc chắn
Tiểu Du đang đứng dưới này chứ?”, Tư Tư đẩy đẩy Sơ Sơ.

“Trăm phần trăm”, Sơ
Sơ gật đầu.

“Thôi, gọi thử xem
sao”, Sa Sa gọi toáng lên, “Tiểu Du, Tiểu Du”.

“… Đây này”, Tang Du
mệt mỏi giơ một tay lên.

“Tiểu Du!”, ba người
ngạc nhiên kêu lên.

“Tóc của cậu? Quần
áo của cậu? Giày của cậu?”

“Đồ quỷ, tối qua có
phải cậu đã gặp Chúa Jesu rồi?”

“Đêm qua cậu chết ở
nơi nào hả?”

“Khai mau, tối qua cậu
ra ngoài làm trò gì với tên nào?”

“Cậu có biết đêm qua
kiểm tra phòng không?”

Ba con quạ trước mặt
ồn ào quá, cô buồn ngủ rũ rượi rồi, cô muốn lên giường ngủ. Đứng phắt dậy, Tang
Du gạt hết ba gương mặt đang chụm lại gần, nheo nheo mắt rồi đi vào khu nhà với
dáng đi ưỡn ẹo của một con rắn.

Không biết ngủ bao
lâu rồi, lúc Tang Du mở mắt ra thì đã hơn sáu giờ tối, cô ngủ gần mười hai tiếng
đồng hồ.

“A, rơi gối rồi, cổ
đau quá đi mất.” Tang Du xoay xoay cổ, xuống giường, chuẩn bị đánh răng rửa mặt,
nhưng lại thấy Tư Tư, Sa Sa và Sơ Sơ đang sa sầm mặt ngồi bên cạnh bàn, gương mặt
ba người cứ như bị ai đánh vậy, cô không nén được cười, “Ha, ba cậu kỳ quặc
quá, thì ra còn có người xui xẻo hơn tớ, cùng lúc bị đập trong đêm Bình An,
không sưng mắt thì cũng sưng mặt”.

“Tang Du…” Ba người
lập tức bổ nhào đến Tang Du như sói vồ mồi, kết quả là lại bị đạp văng ra trở lại.

Sau đó, cuối cùng
Tang Du cũng sắp xếp lại mọi chuyện, vì sáng nay ba người xuống dưới đón cô,
làm phiền cô đang ngủ nên mới bị cô đánh ra nông nỗi đó, dẫn đến việc hôm nay
là lễ Noel mà cũng không thể nào ra ngoài “làm trò gì đó” với bạn trai được.

Đáng đời, ai bảo vô
nhân tính.

Tang Du nhìn ba cô bạn
khuất phục dưới “uy vũ” của mình, ném cho họ mỹ phẩm mà hôm qua cô đã mua tặng,
xem như bù đắp cho sự tiếc nuối của ba cô vì không thể ra ngoài chơi hôm nay.

Khi ba cô nàng biết
được vì mấy câu nói của Thẩm Tiên Phi mà Tang Du suốt đêm không ngủ để đi nối
tóc, ai cũng đờ đẫn đứng nhìn cô, sững sờ đến nỗi mãi không nói được gì.

Một lúc sau, Sơ Sơ
ngồi xuống trước mặt Tang Du, e dè hỏi: “Tiểu Du, có phải cậu đã thích Thẩm
Tiên Phi thật không?”.

“Hử?” Tang Du nghi
ngờ nhìn Sơ Sơ, tại sao cô bạn lại đột ngột tỏ ra nghiêm túc như thế.

“Tiểu Du, không phải
các chị em đây nói xấu cậu, nhưng nếu không phải bị quỷ ám thì cậu đã thích anh
ấy thật rồi”, Tư Tư lấy một cái gối ôm hình mèo Hello Kitty đập vào đầu Tang
Du.

“Ban đầu tớ chỉ nghĩ
là cậu giống những đứa con gái khác, chỉ thích mới lạ. Nhưng chuyện này đã qua
lâu rồi mà hứng thú với anh ấy của cậu không những không giảm mà ngược lại còn
mạnh mẽ hơn, còn vì mấy câu nói của anh ấy mà cả đêm không ngủ, sửa soạn bản
thân đến nỗi như trở thành một người khác vậy. Chẳng lẽ không phải là thích anh
ấy thật rồi sao?”, Sơ Sơ lại nói.

“Tiểu Du, sao cậu đần
mặt ra thế? Nói câu gì đi, có phải là cậu thích anh ấy thật không?”, Sa Sa cuống
lên.

Trong tích tắc đầu
óc cô như đông đặc lại, Tang Du cứng người bất động. Sao cô có thể thích cái
tên đáng ghét đó chứ, sở dĩ cô làm thế là vì muốn trả thù thôi, làm sao thích
anh ta được, thích anh ta đúng là bị quỷ ám thật!

Nhưng không hiểu vì
sao mà gò má cô mỗi lúc một nóng lên, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Cô
nghĩ chắc chắn mình đã bị ba cô nàng kia làm cho cuống lên rồi, vì không thể
nói với họ rằng cô muốn trả thù nên mới làm thế được.

“Trời ơi, Tiểu Du, cậu
thích Thẩm Tiên Phi kia thật á, xem mặt cậu đỏ như đít khỉ kìa, mất mặt chết đi
được”, Tư Tư lấy đầu mèo úp lên mặt Tang Du.

“Toi cậu rồi, hết
thuốc chữa rồi, gia nhập nhóm mê trai đi”, Sa Sa hùa theo.

Sơ Sơ kéo đầu mèo
ra, thở dài: “Thích thì thích, nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý đó, từ khi anh ấy
vào đây học cho đến hiện nay thì chưa có nữ sinh nào thành công cả. Cậu có thể
bức anh ấy phải ra ngoài ở, cũng xem như là một dạng ‘thành công’ rồi”.

***

Lễ Giáng Sinh điên
cuồng qua chưa mấy ngày đã tới Tết dương, Tết dương trôi qua xong lại đến kỳ
thi cuối kỳ vô tình, không khí trong trường không còn thoải mái tự do như lúc
vào học, mọi người đều ngoan ngoãn vùi đầu gặm sách, chuẩn bị thời khắc lao đến
“nơi thụ hình”.

Mỗi buổi trưa, Thẩm
Tiên Phi vẫn lấy xong cơm rồi về phòng ăn, vì thời tiết lạnh nên mỗi lần về đến
nơi, cơm canh đã nguội lạnh cả, anh đành lấy nước nóng đổ vào ăn. Như thế tuy
hơi phiền phức, hơi đau khổ, nhưng có thể trốn được Thần Dịch Bệnh.

Lúc gần đến ký túc,
anh thấy nam sinh qua lại khá đông, ai cũng cười hớn hở không biết là đang nói
cái gì, không khí khác hẳn thường ngày khi anh về, trong lòng ngân vang tiếng
chuông cảnh báo, anh bỗng có một linh cảm không lành.

Không thấy Tang Du,
anh thấy yên tâm hơn, rảo bước nhanh về phía khu nhà.

“Thẩm Tiên Phi!”, một
giọng nói quen thuộc nhưng không chắc chắn lắm vang lên bên tai anh.

Anh chậm rãi quay lại,
cách đó vài bước, một cô gái tóc xoăn dài mặc áo khoác trắng đứng dưới gốc cây,
anh ngẩn người, sau khi ngắm kỹ gương mặt tươi cười đó, anh bỗng thất thần
trong tích tắc.

Nhìn vẻ mặt sững sờ
của Thẩm Tiên Phi, Tang Du cười nhẹ, tiến đến gần anh. Khóe môi khẽ nhướn lên,
đôi mắt đẹp mê người trong vắt như nước, sóng mắt lay động càng thêm yêu kiều.

“Ồ, chuyện đó… cũng
không có chuyện gì đặc biệt, em chỉ muốn đến thăm anh”, cắn môi, hàng mi dài của
Tang Du khẽ chớp.

Khẽ nuốt nước bọt,
nhất thời Thẩm Tiên Phi không biết phải nói gì, anh khẽ ho một tiếng rồi quay mặt
đi, hướng ánh mắt về nơi khác.

Vốn dĩ khi nhìn thấy
vẻ kinh ngạc của Thẩm Tiên Phi, Tang Du đã có phần vui mừng, nhưng thấy anh đối
phó bằng sự im lặng, còn quay mặt đi, khiến trái tim Tang Du bỗng thấy nhói đau
kỳ lạ.

Dần dần, gương mặt
đang tươi cười xuất hiện vẻ buồn bã, bất giác cô mím chặt môi.

Cô thật sự không hiểu
rốt cuộc đã sai sót ở đâu, cô làm theo y như lời anh nói, tóc đã dài ra, y phục
rất thục nữ, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng, chỉ sợ hơi lớn
tiếng một chút sẽ khiến anh sợ hãi bỏ chạy. Cho dù là ai thì thấy cô thay đổi
như vậy cũng sẽ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cũng hết lời khen ngợi. Chỉ có anh
là sững sờ trong tích tắc mà thôi, rồi vẫn vẻ mặt ngốc nghếch, lạnh lùng đó.

Cắn môi, cô hít một
hơi thật sâu rồi từ từ mở miệng: “Xin lỗi, anh cứ lên ăn cơm đi, cơm nguội cả rồi,
hôm khác… hôm khác em lại đến tìm anh”, nói xong, cô buồn bã quay người bỏ đi.

***

Thẩm Tiên Phi ngồi
trước bàn, vẫn là bữa trưa anh hay ăn, nhưng lần này lại cảm thấy bữa ăn kéo
dài như cả thế kỷ. Anh không kìm nổi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng ở gốc
cây trước khu nhà kia.

Đêm đó anh chỉ nói bừa
thôi mà cô lại ngỡ là thật. Tuy anh sững sờ vì sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi
mà cô lại nuôi được mái tóc dài như thế, cho dù là tóc giả, nhưng phối hợp với
áo khoác trắng như tuyết, dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm đó, thực sự rất hợp với
cô.

Trong khoảnh khắc,
dường như anh nghe thấy trái tim mình đập “thình thịch” không ngừng. Thậm chí
anh không dám nhìn cô, chỉ có thể chọn cách trốn tránh.

Hôm nay giọng nói cô
rất hay, trầm trầm, nhẹ nhàng, dịu dàng, dễ chịu hơn nhiều so với lúc trước
chưa gì đã hét “Thẩm Chim Ngố”. Điều đó khiến anh nhớ đến đêm Bình An, trên xe
buýt, bộ dạng hung tợn của cô chọc cho cô nàng kia tức điên lên phải xuống xe,
hoàn toàn là hai người khác nhau, thật không biết cô làm cách nào được như vậy.

Nơi mềm yếu nhất
trong lòng như bị thứ gì đó chạm phải, khóe môi anh bất giác cong lên thành một
nụ cười rất nhẹ.

“Ôi ôi ôi, tôi bắt gặp
anh chàng đẹp trai ngây thơ nhất khoa Mỹ thuật Thương mại chúng ta đang cười trộm
nhé. Bữa cơm này ăn mãi giờ vẫn chưa xong, không giống tác phong của cậu, nhất
định là đang nhớ đến Bá Vương Hoa của cậu có đúng không?”, Vương Hạo phòng kế
bên bỗng hét toáng lên.

Lý Thần Hy nhảy xổ đến:
“Bá Vương Hoa cái gì? Cậu không thấy mấy hôm nay cô ấy ăn mặc thế nào à? Giống
hệt một đóa bách hợp thuần khiết ấy”.

“Trước kia cảm thấy
Bá Vương Hoa rất cá tính, ai ngờ chuyển sang bộ dạng thục nữ rồi, giống hệt con
mèo gợi cảm này, siêu thuần khiết”, Vương Hạo cầm một con Hello Kitty lên so
sánh, rồi hôn chụt một cái.

“Không thấy các cậu
vớ vẩn lắm à?” Cơm đã nguội ngắt, lại bị Vương Hạo quấy rối, Thẩm Tiên Phi càng
không muốn ăn nữa.

Vương Hạo chồm đến cản
đường anh: “A Phi à, rốt cuộc cậu có thích người ta hay không, nếu cậu không
thích thì người anh em này sẽ theo đuổi đấy”.

Thẩm Tiên Phi lườm
Vương Hạo một cái, khẽ đẩy cậu ta rồi đi về phía bể nước.

Bàn tay đang rửa
khay cơm dừng lại, Thẩm Tiên Phi ngẩn ngơ nhìn vòi nước.

Anh không hiểu nổi
sinh viên bây giờ nghĩ thế nào, hình như vào đại học là phải yêu đương vậy. Anh
vào đại học là để học hành, chứ không phải để yêu đương.

Từ khi anh hiểu biết
mọi chuyện thì đã luôn cố gắng chăm chỉ học hành, vì anh có một gia đình như thế,
vất vả thi đỗ vào Đại học H, hơn một năm nay ngoài học ra thì chỉ có học, lý tưởng
của anh là sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được một công việc tốt, có thể mua được một
ngôi nhà của riêng mình, đón mẹ từ phố Tây ra, hiếu thảo, yêu kính mẹ, để mẹ,
người đã khổ hơn nửa đời người, được an dưỡng tuổi già.

Tang Du, cô tiểu thư
nhà giàu ấy, suốt ngày rảnh rỗi buồn chán, vì cô ta mà anh đã phải ra ngoài ở.
Hôm nay thấy cô ăn mặc hệt như Lý Thần Hy nói, giống như… giống như một đóa
bách hợp trong trắng, anh thừa nhận, khoảnh khắc đó, anh bỗng thấy hồi hộp kỳ lạ,
thậm chí rối bời.

Cái cô Tang Du ấy,
không hề biết khó khăn mà rút lui gì cả, khiến anh thật sự rất bối rối.

Hai tay vịn bể nước,
anh thở dài, chuyện này không thể cứ thế mãi được, anh không có nhiều thời gian
tiêu phí cho cô, việc anh phải làm còn nhiều lắm, anh không phải là đồ chơi cho
kẻ nhà giàu thích đùa bỡn.

Chắc chắn suy nghĩ
trong lòng rồi, anh nhanh chóng rửa xong bát đũa, về lại phòng, chuẩn bị cho tiết
học buổi chiều.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3