Không thể quên em - Chương 11

9. Thất tình giống
như cơn đau bụng kinh của phụ nữ

“Ui da…”, Tang Du vừa
nghiến răng kêu khẽ, vừa cố gắng “chiến đấu” trong toilet.

Mấy hôm nay để đi đứng
kiểu thục nữ, ngày nào cô cũng mặc váy, đôi chân đáng thương chỉ mang mỗi một
đôi tất lụa mỏng, gió lạnh xuyên qua khiến cô như nhành liễu yếu ớt đón gió vậy.

Cần phong độ không cần
nhiệt độ, lần này thì báo ứng đến rồi.

Đây đã là lần thứ tư
bị tiêu chảy trong ngày hôm nay, ngoài hai chân đang run lẩy bẩy ra, cô còn có
dấu hiệu bị cảm nhẹ.

Chầm chậm đứng lên,
hai chân tê vì ngồi quá lâu nên cô hít một hơi thật sâu: “Ôi…”.

“Haizzz, những gì cậu
nói là thật à? Thẩm Tiên Phi có bạn gái rồi sao? Không thể nào.” Lúc đó, trong
nhà vệ sinh xuất hiện hai cô gái, lời của một cô trong đó khiến bàn tay Tang Du
đang đặt trên nắm đấm cửa rụt lại.

Thẩm Tiên Phi có bạn
gái rồi?

“Ừ, sáng nay đã đồn ầm
lên rồi, nói là Thẩm Tiên Phi chở Vu Giai vào cổng trường, Vu Giai ngồi phía
sau, dựa vào cậu ấy rất thân mật. Mấy hôm nay hai người họ cùng đến nhà ăn,
cùng đến thư viện, cười cười nói nói, không phải nam nữ đang yêu nhau thì còn
là gì?”

“Ha, có chuyện đó thật
à? Tớ cứ nghĩ cái con cá chết phòng HK518 kia sẽ phá kỷ lục hơn năm nay của trường
ta chứ. Không ngờ giữa đường lại có một Trình Giảo Kim chui ra.”

“Hê, không phải
Trình Giảo Kim đâu. Vu Giai rất xinh đẹp, là hoa khôi của lớp anh ấy, cũng là
hoa khôi của toàn khoa, ban đầu bọn tớ chỉ biết là Vu Giai theo đuổi Thẩm Tiên
Phi lâu rồi mà chưa được, ai ngờ hai người lại yêu đương lén lút. Lần này Thẩm
Tiên Phi đã bị con cá chết kia bức cho cuống lên rồi.”

“Cũng đúng. Với tính
cách của Thẩm Tiên Phi mà thích con cá chết kia mới lạ. Tuy nhà con cá chết kia
giàu có, nhưng có tiền thì sao, nghe nói rất giỏi đánh nhau, nhìn hệt như phường
lưu manh, tên con trai nào đi yêu cô ta đúng là muốn chết thật, đợi ngày nào
cũng bị đánh đi.”

“Ha ha ha…”

Nghe hai giọng nói mỗi
lúc một xa, Tang Du nghiến răng kèn kẹt, bàn tay đặt nơi cửa hơi động đậy.

Cá chết, thì ra biệt
danh của cô là cá chết?

Thẩm Tiên Phi có bạn
gái, cô nàng đó còn là bạn cùng lớp với anh, tên Vu Giai? Cô rất giỏi đánh
nhau, là một nữ lưu manh, con trai yêu cô tức là muốn chết? Thẩm Tiên Phi không
thể thích cô?

Sa sầm mặt, Tang Du
về lại phòng. Vì hôm nay cứ bị tiêu chảy nên cô đã xin nghỉ ốm, cả phòng đều đi
hết chỉ còn mình cô. Trong tích tắc, tâm trạng cô rất bực bội, lần tìm thuốc lá
và bật lửa ở đầu giường, đốt một điếu rồi rít vào mấy hơi.

Cô không tin chỉ
trong mấy hôm ngắn ngủi này mà bên cạnh Thẩm Tiên Phi lại xuất hiện một cô bạn
gái một cách kỳ lạ như thế, nếu đúng như lời hai cô gái học năm hai ấy nói, thì
những lời anh nói trong đêm ấy là đùa bỡn cô. Cô phải làm rõ chuyện này là thật
hay giả, phải tìm anh để hỏi cho ra lẽ.

Xưa nay cô luôn nói
là làm, nhìn thời khóa biểu của Thẩm Tiên Phi, chiều nay anh không có tiết, còn
mấy ngày nữa là thi rồi, nếu anh không ở trong phòng thì sẽ ở thư viện đọc
sách. Gọi đến phòng anh, bạn bè đều nói anh đã đến thư viện.

Chưa làm thì không
nghĩ nhiều, cô mặc áo khoác vào rồi vội vàng xuống lầu.

Phòng C trong thư viện,
Tang Du mãi mãi không muốn thấy cảnh lại ấy.

Thẩm Tiên Phi rất hiếm
khi cười, nhưng với cô nàng ngồi cạnh anh, mà anh lại có thể cười tự nhiên, vui
vẻ như thế.

Ánh mắt Tang Du nhìn
chằm chằm vào cô gái ấy, tóc dài, ăn vận nữ tính, nói chuyện nhẹ nhàng, dịu
dàng, nghiêm túc sống và học hành… Thì ra anh nói dạng con gái anh thích chính
là cô gái ấy…

Vẻ mặt lạnh lùng,
Tang Du tiến đến, đứng sau lưng hai người.

Liếc thấy một bóng
đen xuất hiện, Thẩm Tiên Phi quay lại, thấy ngay Tang Du sắc mặt trắng bệch
đang đứng sau lưng. Mái tóc dài màu nâu đậm và áo khoác màu trắng khiến gương mặt
không chút sắc máu của cô càng trở nên yếu ớt vô cùng.

Lông mày nhíu chặt,
Thẩm Tiên Phi chỉ mím môi, liếc nhìn cô một cái rồi cúi xuống.

Vu Giai quay lại thấy
Tang Du thì gật đầu lịch sự.

“Thẩm…” Vất vả mãi mới
lên tiếng, Tang Du nhận ra giọng mình khàn khàn, cô nuốt nước bọt rồi khẽ nói:
“Thẩm Tiên Phi, anh ra đây một chút, em có chuyện muốn nói”.

Điều phải đến cuối
cùng đã đến, Thẩm Tiên Phi gật đầu với Vu Giai rồi đứng lên theo Tang Du ra khỏi
thư viện.

Đi theo Tang Du mãi,
Thẩm Tiên Phi thấy cô đang hướng đến sân bóng rổ.

Đi được nửa quãng đường,
đột nhiên, Tang Du dừng chân rồi quay phắt lại, đứng ngay trước mặt Thẩm Tiên
Phi.

Nhìn gương mặt tuấn
tú mà nữ sinh nhìn thấy chỉ muốn hét lên, cô cười cười, nụ cười ấy có vẻ khó
coi lạ lùng, nuốt nỗi oán giận xuống, cô nói: “Tóc dài, mặc đồ nữ tính, nói
chuyện nhẹ nhàng dịu dàng, nghiêm túc sống và học hành… Thẩm Tiên Phi, thực ra
muốn làm những điều anh nói không khó, chỉ cần có lòng thì sẽ làm được. Đêm ấy
chia tay anh rồi, em đã bỏ ra một đêm không ngủ, là để trở thành bộ dạng mấy
hôm nay đây. Em đã phù hợp với yêu cầu làm bạn gái của anh chưa?”.

Thẩm Tiên Phi đút
hai tay vào túi quần, mím chặt môi, không nói câu nào.

“Anh giả chết cái
gì? Bản lĩnh lớn nhất của anh là giả chết, hỏi anh mười câu thì đến chín câu
anh không trả lời.” Tang Du cố khống chế sự phẫn nộ trong lòng, tiến sát lại gần,
ngẩng lên nhìn vào mắt anh, “Anh nói đi chứ, đêm ấy em đã làm theo những yêu cầu
của anh, thế thì xin anh cho em biết, cô gái kia ở đâu ra? Để làm gì?”.

Im lặng hồi lâu, Thẩm
Tiên Phi nhìn thẳng cô, thấy gương mặt cô dưới mái tóc hình như rất tái, tái nhợt
đến độ lồng ngực anh đột nhiên thắt lại, anh nghiến răng nói: “Cô ấy là bạn gái
tôi, là chị họ của bạn học trung học, chúng tôi đã quen nhau từ lâu”.

Thì ra những lời hai
cô nữ sinh năm hai kia nói với nhau trong toilet đều là thật.

Cuối cùng cô đã nghe
chính miệng anh thừa nhận.

Cô đúng là đồ ngốc,
vì mấy câu nói của cái tên đáng chết kia mà ngô nghê ăn vận thành “người đẹp
đông cứng người”. Kết quả là cuối cùng, người ta nói với cô rằng anh đã có bạn
gái lâu rồi. Cô đúng là ngốc nghếch hết thuốc chữa, cứ cố chấp thực hành “kế hoạch
truy bắt chim” nhảm nhí kia.

Không khống chế nổi
cơn giận trong lòng, Tang Du co nắm tay đấm vào má trái Thẩm Tiên Phi, gầm lên:
“Có phải anh cảm thấy trò này buồn cười lắm không?! Đùa giỡn tôi vui lắm à?! Đẹp
trai thì hay ho chắc?!”.

Quay mặt đi, cơn đau
nóng rực trên mặt khiến Thẩm Tiên Phi co chặt nắm tay.

Từ khi quen biết cô
nàng vô lý này, anh đã bị cô đánh cho đến hai lần, lần nào cũng ra tay rất nặng.
Cứ ngỡ cô ăn mặc như thế, lại thêm dáng vẻ yếu ớt, dịu dàng, thì sẽ bớt đi phần
nào tính khí xấu xa kia, nào ngờ cô không hề thay đổi.

Bình tĩnh lại, Thẩm
Tiên Phi nhìn cô, nói gọn: “Tôi không đùa với cô, từ đầu tôi đã nói rất rõ rằng,
tôi sẽ không thích cô, cũng không thể tìm cô để làm bạn gái. Tôi vào đây không
phải để tìm kiếm mối tình kích thích nào. Cô đã khiến tôi rất bực bội, nói khó
nghe hơn là, cô cứ luôn quấy rối tôi. Cô nghĩ lại xem bấy lâu nay cô đã làm những
gì?”.

Thẩm Tiên Phi không
nói còn ổn, vừa thốt ra những lời đó, Tang Du càng giận thêm.

Quấy rối? Thì ra cô
làm nhiều chuyện như thế mà lại là quấy rối?

Giơ nắm đấm lên,
Tang Du còn định tặng cho Thẩm Tiên Phi một cú đấm nữa, nhưng cổ tay đã bị giữ
gọn.

Vì tự vệ và bất lực,
Thẩm Tiên Phi nắm chặt cổ tay cô, nhìn vào đôi mắt tóe lửa vì giận dữ đó, anh lạnh
lùng nói: “Không đứa con trai nào lại thích một cô gái thô lỗ vô lý. Căn bản cô
không hề thay đổi! Cho dù dáng vẻ bên ngoài thay đổi thì bản chất vẫn thô lỗ
như xưa. Chẳng phải cô cũng đang lừa gạt? Nhà cô giàu có, cô là thiên kim tiểu
thư, cô có những thú vui làm lúc rảnh rỗi, tôi thì không. Thẩm Tiên Phi tôi một
là không có tiền, hai là không có thời gian. Đêm Giáng Sinh ấy cô cũng thấy rồi,
vì tiền sinh hoạt mỗi tháng và học phí mỗi kỳ mà thời gian rảnh rỗi tôi phải
làm đi thêm kiếm tiền. Ở trường này, những gì duy nhất tôi có thể làm được và
muốn làm chính là học tập. Cô và tôi thuộc hai thế giới khác nhau, mãi mãi cũng
không giao nhau được. Cô chỉ muốn tìm kiếm điều mới lạ thú vị nhất thời, qua đi
rồi thì chẳng còn là gì cả, cô vẫn là cô, tôi vẫn là tôi. Tang đại tiểu thư,
tôi không chơi nổi, không có thời gian, không có sức lực, cô có hiểu không?”,
cuối cùng, giọng Thẩm Tiên Phi bỗng cao vút lên.

Giằng ra khỏi tay
anh, Tang Du chụp lấy ngực áo anh, giận dữ: “Vấn đề là ở chỗ anh nói lời mà
không giữ lời, anh là đồ lừa gạt! Anh là đồ khốn! Tang Du tôi chưa bao giờ là đứa
dễ đùa bỡn!”.

Vừa nói, cô lại huơ
nắm đấm, thoi một cú thật mạnh vào bụng Thẩm Tiên Phi. Anh đau đớn cúi gập người.
Hôm nay nhất định cô phải cho anh ta một trận nhớ đời, thù mới thêm hận cũ, cô
phải đánh cho anh ta không lết xuống giường nổi mới thôi.

“A Phi, A Phi, A
Phi…” Vu Giai vội vàng chạy đến, thì thấy Thẩm Tiên Phi bị Tang Du đánh mà anh
không hề đánh trả, còn để cô mặc sức ra đòn. Lúc nãy ở thư viện, cô sực nhớ đến
cô gái tên Tang Du hình như đánh nhau rất giỏi, còn Thẩm Tiên Phi làm thế chắc
chắn đã chọc giận cô ta rồi. Không ngờ cô ta lại đánh anh thật.

Nhìn thấy bóng dáng
nhỏ nhắn yếu ớt kia lao đến, Tang Du mắng một tiếng: “Thẩm Tiên Phi, sau này
anh tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, nếu không gặp lần nào tôi sẽ đánh lần
ấy”.

Nói xong, Tang Du tức
tối quay người bỏ đi.

“A Phi, cậu không
sao chứ?”, Vu Giai lao đến đỡ lấy Thẩm Tiên Phi, má trái của anh đã sưng tấy,
“Trời ơi, cái con nhỏ Tang Du ấy sao mà thô bạo thế, sao ra tay nặng như vậy?”.

“… Tôi không sao.”
Thẩm Tiên Phi hất tay Vu Giai theo bản năng khiến cô nàng rất ngượng ngùng. Anh
quay mặt đi rồi lại nói, “Vu Giai, cảm ơn cậu đã giúp tôi nhiều như vậy, bắt đầu
từ hôm nay cậu không cần vất vả giúp tôi nữa. Nhưng sau này chắc cậu sẽ gặp một
số phiền phức, cứ thấy cô ta thì cố gắng tránh xa ra là được. Thật xin lỗi, cảm
ơn cậu. Tôi… về ký túc xá trước đây”.

Nhận lấy sách từ tay
Vu Giai, Thẩm Tiên Phi đi về hướng ký túc xá.

“A Phi…”, Vu Giai khẽ
gọi một tiếng nhưng không đuổi theo.

Từ rất lâu rồi, cô
đã rất thích Thẩm Tiên Phi. Vì em họ cô là bạn cùng lớp anh, để có thể thi đậu
vào cùng một trường với anh, ba năm trung học cô luôn học hành rất chăm chỉ, về
sau cô đãi cậu em một bữa thịnh soạn bằng số tiền khó khăn lắm cô mới dành dụm
được, chỉ vì cậu em nói cho cô biết anh thi vào trường nào, sau đó lúc điền
nguyện vọng, cô điền y hệt anh, thậm chí chuyên ngành cũng thế. Tóm lại, mọi nỗ
lực đều không lãng phí, cô và anh cùng thi đậu vào H, hơn nữa còn cùng một
ngành, cùng một lớp.

Con gái trong trong
trường theo đuổi Thẩm Tiên Phi rất nhiều, cô luôn chôn giấu mối tình đơn phương
ấy trong lòng, vì chẳng ai có thể hiểu hoàn cảnh gia đình của anh hơn cô, không
ai hiểu nguyên nhân Thẩm Tiên Phi nỗ lực thi lên đại học hơn cô. Cô hiểu rõ
anh, cô sẽ không điên cuồng đeo dính lấy anh như các cô gái kia, như thế chỉ
khiến anh đẩy ra xa hơn.

Hôm ấy lúc Thẩm Tiên
Phi đến tìm cô, nhờ cô giúp đỡ, cô đã xúc động đến mức không ngủ nổi. Chí ít
thì, khi anh khổ sở nhất, người đầu tiên anh nghĩ đến là cô. Tuy chỉ mới bắt đầu
nhưng cô tin, chỉ cần cô luôn ở bên anh thì sẽ có một ngày đợi được mùa hoa nở.

Ngồi trên chiếc ghế
cạnh sân bóng rổ, Tang Du nhìn quả bóng rổ bay từ rổ này sang rổ khác, nghe tiếng
bóng “binh binh” đập vào khung sắt và đập liên tục trên nền đất.

Dần dà, trong đầu lại
xuất hiện cảnh Thẩm Tiên Phi bị cô hành hạ, khiến cô bất giác nghiến chặt răng,
nếu có thể xem cái tên Thẩm Tiên Phi chết tiệt kia là quả bóng rổ mà đập lung
tung thì hay biết mấy.

Trong khoảnh khắc biết
anh có bạn gái, cô trở nên rất hoảng loạn, nghe chính miệng anh thừa nhận, cô cảm
thấy lồng ngực mình đau buốt, khó chịu, cảm giác như có thứ gì đó đang gặm nhấm,
ngay cả mười ngón tay cũng tê dại theo.

Đánh anh một trận
tơi bời, lẽ ra cô nên vui sướng mới đúng, chẳng phải cô luôn mong muốn làm thế
hay sao? Cô muốn đánh cho anh một trận để rửa sạch nỗi nhục ở cửa hàng tiện lợi
lần trước, giải tỏa ấm ức trong lòng.

Nhưng hôm nay đánh
xong rồi, cô chẳng thấy vui sướng tí nào, cũng chẳng thấy thoải mái hơn, từ
trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trong ra ngoài, cô không thấy có chỗ nào
nhẹ nhõm cả. Cái “kế hoạch truy bắt chim” xui xẻo lại vô hiệu kia, căn bản là
lãng phí tiền bạc, thời gian và cuộc sống. Giống như anh đã hỏi ngược lại cô, bấy
lâu nay cô đã làm những gì?

Bỗng thấy sống mũi
cay cay, trong mắt như có thứ gì nong nóng trào lên khiến cô rất khó chịu, cô
chớp chớp mắt, chợt lúc ấy, một bóng đen tròn tròn lao đến chỗ cô.

Thông thường ở trong
trường, gần nơi có sân bóng rổ, sân đá bóng sẽ là nơi thường xuyên xảy ra sự cố
nhất, mà thường thì những sự cố đó mà sẽ tạo thành một cặp tình nhân bất ngờ,
đó chính là định luật tình yêu của sân bóng trường.

“Binh” một tiếng, quả
bóng rổ đập ngay vào má trái Tang Du, cơn đau nóng rát lập tức xuất hiện bên má
trái của cô.

Đau chết được, lúc
nãy cô đấm Thẩm Tiên Phi cũng rất mạnh, tay phải cô đến giờ vẫn còn đau.

Tang Du ôm má trái bị
bóng đập vào, trong tích tắc cô không nhịn được nữa, nước mắt lập tức tuôn
trào.

“… Tang Du, cậu
không sao chứ?” Tăng Tử Ngạo khi thấy quả bóng đập vào Tang Du, anh đã sững người,
cứ ngỡ với thân thủ của mình cô sẽ tránh được nó. Anh thừa nhận lúc nhìn thấy
cô đến sân bóng đã muốn lại gần chọc cô, nhưng vẫn còn đang thi đấu nên không
thể, về sau thấy gương mặt cô ngờ nghệch như có ai nợ mấy trăm vạn tệ vậy, nên
anh đã cố ý ném trượt tay để bóng bay về phía cô, nhưng quả bóng này có đập mạnh
thế không? Sao cô lại khóc thương tâm đến vậy? Anh khẽ vỗ vỗ cô, cuống quýt: “Cậu
đừng khóc, xin lỗi, tôi không biết bóng lại đập vào cậu mạnh như thế!”.

Tăng Tử Ngạo đã gặp
rất nhiều cô gái hay khóc, anh cảm thấy con gái khóc rất phiền phức, nhưng
không hiểu sao, thấy Tang Du khóc anh lại có cảm giác xót xa lạ lùng. Trong hiểu
biết của anh, cô gái tên Tang Du có lúc cười rất rạng rỡ, có lúc lại tỏ vẻ
hoang mang rất giống một cô ngốc, khi thì ngậm điếu thuốc cảnh cáo đừng chọc giận
cô, đa phần đều lạnh lùng, lãnh đạm, chắc là một cô gái rất mạnh mẽ, nhưng hôm
nay lại vì quả bóng đập vào mà khóc thương tâm như thế, chẳng giống với một cô
gái biết đánh nhau với nam sinh và trèo tường giỏi như cô tí nào.

Trận thi đấu bóng
đang sôi nổi cũng dừng lại vì chuyện Tang Du bị bóng đập trúng, những người khác
thấy trời cũng sắp tối rồi nên vỗ lưng Tăng Tử Ngạo, nói vài câu rồi bỏ đi hết.

Sân bóng chỉ còn lại
Tang Du và Tăng Tử Ngạo, Tang Du càng khóc dữ dội hơn, lúc bóng đập vào má
trái, cơn đau ấy khiến cô nhớ ngay đến cú đấm vào má trái Thẩm Tiên Phi, nhất định
anh cũng rất đau. Hơn một tháng này, ngày nào cô cũng theo Thẩm Tiên Phi, dáng
anh ăn cơm, dáng anh chăm chỉ học hành, dáng anh chơi bóng, dáng anh nói năng từ
tốn thong thả, dáng vẻ lạnh lùng không tìm đâu chút hơi ấm ấy, đều khắc sâu vào
trái tim cô, điều khiến cô khó quên nhất là đêm ấy, sau khi anh làm thêm xong
đã mời cô một bát mì. Bát mì ấy là món quà Giáng Sinh tuyệt với nhất, bất ngờ
nhất sau khi cô đã đói meo bụng mấy tiếng đồng hồ…

Đúng như Sơ Sơ đã
nói, cô đã thích anh thật rồi, chính vì bát mì ấy mà cô đã thích anh đến không
kháng cự nổi. Ghét quá đi mất, Tang Du cô lại vì một bát mì mà thích một chàng
trai, thật sự rất đáng ghét!

Nhưng anh lại nói với
cô rằng, anh có bạn gái rồi, mà lại là người bạn gái anh đã quen từ lâu…

“Tang Du, có gì thì
cứ từ từ nói, khóc gì chứ?”

Tăng Tử Ngạo nói thế,
Tang Du càng khóc dữ hơn, nước mắt nước mũi đầm đìa, chiếc áo màu vàng tươi
phía trước kích thích mắt cô, bất chấp mọi thứ, cô túm lấy nó để lau nước mắt,
nước mũi mình.

“Này, Tang Du, sao cậu
lại lấy áo bóng rổ của tôi để lau nước mắt, nước mũi? Bẩn quá…” Tăng Tử Ngạo
đau khổ than thầm: Trời ơi, cô nàng lại xem chiếc áo Nike của mình là miếng vải
để sử dụng, sao lại thế cơ chứ…

“Kêu cái gì mà kêu?
Tôi chưa thèm chê áo cậu toàn mùi mồ hôi thì thôi, cậu còn chê tôi bẩn à?” Tang
Du ngước lên rất mất hình tượng, lúc đó cô mới nhìn thấy Tăng Tử Ngạo, “Quả
bóng lúc nãy là cậu cố ý ném trúng tôi, đúng không? Đừng tưởng tôi không thấy!”.

Tăng Tử Ngạo không
bao giờ ngờ rằng Tang Du lại trở mặt còn nhanh hơn lật sách như thế, phút trước
còn khóc đau khổ tuyệt vọng, bây giờ đã lại nghiêm túc truy cứu chuyện anh ném
bóng trúng mình.

“Ờ, có thể lúc đó
trượt tay”, Tăng Tử Ngạo nhìn ngó quanh quất.

“Thế hả? Vậy tôi
cũng trượt tay, ném cậu thử xem nhé?” Cái tên này nhân lúc cô đang đau khổ mà
ném bóng vào cô, còn dám nói trượt tay, nhưng vốn dĩ cô đã muốn khóc rồi, vừa
hay quả bóng ấy đã che giấu dáng vẻ ngờ nghệch sắp khóc của cô, tên này cũng
xem như đã giúp cô nhiều, ít nhất thì ngày mai sẽ không có chuyện toàn trường
ai cũng biết, Tang Du HK518 đau khổ với quả bóng rổ, còn rơi nước mắt, thì ra
là thất tình.

“Nếu cậu ném tôi mà
có thể hả giận thì cũng chẳng có gì ghê gớm cả.” Tăng Tử Ngạo đưa quả bóng
trong tay cho cô.

Tang Du nhìn thấy
“hung khí” đó, đập văng đi rồi ngước lên, cau mày nói: “Tăng Tử Ngạo…”.

“Hử?”

“Cậu không lạnh à?”
Ánh mắt Tang Du nhìn từ trên xuống dưới, chỉ thấy da anh lộ ra ngoài bộ đồng phục.

Tăng Tử Ngạo nhìn
theo, thấy đôi chân thò ra dưới chiếc quần đùi thể thao ngắn cỡn.

“Xin cậu đừng nhìn
tôi với ánh mắt dã thú, nồng cháy như thế được không? Cậu nhìn tôi như thế, tôi
sợ lắm, làm như tôi giống bữa ăn thịnh soạn không bằng.”

“Xì, lông chân nhiều
thế, ai thèm hứng thú với cậu.”

“Lông nhiều mới quyến
rũ, cậu không hiểu à?”

“Ừ, vậy sao cậu
không giống con king kong luôn đi, càng quyến rũ hơn.” Tang Du lườm anh rồi đứng
dậy, phủi bụi trên quần áo.

Nhún nhún vai, Tăng
Tử Ngạo mặc áo khoác đặt trên ghế vào rồi tò mò hỏi: “Tang Du, lúc nãy quả bóng
đập vào cậu đau lắm à? Cậu khóc thương tâm như thế, chẳng giống cậu tí nào. Có
phải là cậu thất tình không?”.

Chuyện Tang Du theo
đuổi Thẩm Tiên Phi cả trường đều biết, mà mấy hôm trước có tin đồn Thẩm Tiên
Phi và một nữ sinh trong lớp cặp kè nhau, cô lại khóc dữ dội như thế, chắc
không phải là vì chuyện này chứ.

Tang Du quay sang
nhìn Tăng Tử Ngạo, tên này sao ghét thế, cứ xát muối vào vết thương của người
khác!

Cô trừng mắt, nghiến
răng thốt ra mấy chữ: “Cậu chọn ngành máy tính thật là sai lầm, phải chọn ngành
nuôi gà mới đúng”.

“Thất tình thật à?”,
Tăng Tử Ngạo tiến lên choàng lấy vai cô, cười nói, “Chỉ là thất tình thôi mà.
Thất tình giống như cơn đau bụng kinh của phụ nữ, mọi khó chịu đều tồn tại
trong ngày đầu tiên, ngày hôm sau nỗi đau giảm đi phân nửa, ngày thứ ba xem như
chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi đảm bảo ba hôm sau cậu sẽ tươi tỉnh lại cho xem”.

“Cậu đau bụng kinh rồi
à?” Tang Du liếc anh, đúng là nói đâu ra đó, cái gì mà thất tình giống cơn đau
bụng kinh của phụ nữ chứ.

“Em gái tôi thường
xuyên đau bụng kinh, mỗi lần nó đau là tôi thê thảm.” Tăng Tử Ngạo nhớ đến cô
em gái Tăng Tử Kiều của mình, mỗi lần đau bụng kinh đều khóc sướt mướt, nếu
không là mẹ thì cũng là anh tốn bao nhiêu sức lực mới dỗ dành cho nó ngủ, phụ nữ
đau bụng kinh đúng là phiền toái, “Cậu chưa đau bụng kinh bao giờ à?”.

Tay trái của Tăng Tử
Ngạo vỗ vỗ vai trái cô.

“Tăng Tử Ngạo, bỏ
cái móng heo của cậu ra khỏi người tôi.” Cô đau bụng kinh hay không cũng phải
nói anh ta biết à? Nhưng hình như cô chưa bị đau bụng kinh thật, cảm giác đó là
thất tình sao?

“Người đẹp, phải biết
là tôi đang hy sinh nhan sắc để giúp cậu mà. Quả bóng đó phải cảm ơn tôi đấy,
cô gái đau lòng vì thất tình à. Tôi biết cậu là cao thủ Taekwondo, không sao,
có cơ hội luyện tập cũng được”, Tăng Tử Ngạo bất chấp sự phản kháng của Tang
Du, choàng vai cô đi, “Đi thôi, ăn cơm tối chưa? Nếu chưa thì mời tôi ăn”.

Đại học H, gần cuối
học kỳ bỗng xảy ra một chuyện kỳ lạ, Tang Du vốn dĩ đã thề sẽ theo đuổi Thẩm
Tiên Phi, lại không thể kháng cự lại tình cảm cuồng nhiệt của anh chàng đẹp
trai cùng khóa Tăng Tử Ngạo, quay sang vòng tay của anh Tăng đẹp trai, điều đó
khiến những kẻ theo đuổi anh Thẩm đẹp trai thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại dẫn đến
những tiếng oán trách hờn giận chưa bao giờ có của những người theo đuổi anh
Tăng, vì bọn họ đều biết, anh Tăng chưa bao giờ chủ động theo đuổi con gái, mà
Tang Du là người đầu tiên.

Báo cáo nội dung xấu