Chương 43:
Sau khi đụng mặt Đắc Hưng buổi sáng, cả ngày hôm đó Hương Nhu giả bộ đi thăm thú Thất trại, chỗ nào nàng cũng chạy tới ngó một tí, hỏi một tí. Ai cũng biết nàng là tiểu muội của Thất đương gia, mấy ngày tới còn là áp trại phu nhân của Đại đương gia nên không ai dám ngăn chặn.
Đỗ Việt vì có chút áy náy với nàng, nên chỉ cho người trông coi, đảm bảo nàng không trốn đi, còn mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm. Đến cuối chiều nàng gần như thăm thú hết tất cả ngõ ngách của Thất trại. Nàng chuyển hướng sang khu vực có nhiều người canh giữ: khu nhà giam.
Bốn tên đứng canh bên ngoài thấy nàng đòi vào xem thì cũng không làm khó vì đã nhìn nàng chạy loạn khắp nơi từ sáng. Chúng còn rất vui mừng vì từ sáng đến giờ chỉ được ngắm nàng từ xa. Nàng cười ngọt ngào khiến bốn tên thất phu lỗ mãng ngây hết cả người. Nàng làm quen với mấy người này, ngồi cùng bàn uống trà, ăn lạc rang với họ. Nói chuyện chán mới đòi vào xem nhà lao. Lúc này thì người đẹp có đòi hái sao trên trời thì bọn họ cũng làm chứ nói gì đi thăm nhà lao.
Đắc Hưng giả làm người đi buôn để đám sơn tặc của Thất trại bắt. Sau đó lại khai là nhị công tử của phú thương trong kinh thành nên bị giam lại để đòi tiền chuộc, cũng bởi vậy nên đãi ngộ cho hắn tương đối tốt. Gian phòng giam ở cuối dãy, có cửa sổ, trong phòng không có giường nhưng khá sạch sẽ, có rơm để lót chỗ nằm. Hương Nhu quét mắt rất nhanh đánh giá thấy Đắc Hưng không có thương tích gì. Khuôn mặt hắn có chăng là thêm rắn rỏi so với mấy năm trước.
Khi ánh mắt hai người gặp nhau, Hương Nhu không có cách nào thu lại ánh nhìn của mình. Cả hai như có cả trăm điều muốn nói nhưng lại bị ngăn cách bởi chấn song nhà giam và ngăn cách bởi những tên cai ngục.
Đắc Hưng nhìn nàng cười dịu dàng, nụ cười như xóa tan khoảng cách và thời gian. Hương Nhu như thấy mình quay trở lại là tiểu cô nương mười tuổi năm nào ngồi trên cây vải, và cậu thiếu niên đứng dưới gốc cây luôn cười với nàng như thế. Đắc Hưng nhìn đôi mắt đỏ lên của nàng thì vội đưa một ngón tay lên miệng “suỵt” nhẹ.
Hương Nhu vội cúi đầu giấu đi đôi mắt đỏ hoe. Khi đi đến sát phòng giam Đắc Hưng, nàng thả chiếc vòng ngọc cho nó lăn vào một gian phòng giam cách đó không xa. Nàng giả bộ tìm vòng ngọc. Bốn vị huynh đệ coi ngục đương nhiên sốt sắng tìm giúp nàng. Cả bốn đều muốn là người tìm được vòng ngọc cho nàng nên tỏa ra tìm. Nhân cơ hội đó nàng nói nhỏ.
“Hưng ca ca, sao huynh lại ở đây?”
Đắc Hưng cười khẽ, đáp:
“Ta tới cứu muội.”
Hương Nhu lại cúi đầu một lần nữa giấu đi đôi mắt hoe đỏ của mình. Nàng biết mà, ngay khi nhìn thấy Hưng ca ca là nàng đã biết huynh ấy vì nàng mà tới đây. Nàng không hỏi vì sao huynh ấy biết nàng ở đây, chỉ nói thật khẽ.
“Sáu ngày nữa muội phải thành thân với Đại đương gia Lưu Vũ.”
Thấy có người hớn hở cầm vòng ngọc giơ lên cho nàng nhìn. Nàng lấy tay che miệng giả bộ cười nhưng thực chất là nói nhỏ.
“Ngày mai muội quay lại.”
Sau đó cất bước chạy về phía người cầm chiếc vòng ngọc.
----
Ngày tiếp theo, có người đến cho nàng thử đồ cưới. Đại đương gia có vẻ rất thích nàng, mang đến cho nàng rất nhiều sính lễ. Đỗ Việt cũng xuất hiện, hắn nhìn nàng thật lâu rồi mới nói một câu.
“Nếu muội nguyện ý làm áp trại phu nhân của Lưu Vũ, ta sẽ là ca ca thực sự của muội, là chỗ dựa cho muội, ở đây sẽ không cho ai ức hiếp muội.”
Có vẻ như Đỗ Việt cảm thấy có chút hối lỗi vì hành động đem nàng gả cho Lưu Vũ nên đang cố gắng tìm cách bù đắp cho nàng. Hương Nhu không nói gì, ném cái mũ phượng sang một bên, lạnh lùng nhìn Đỗ Việt. Nếu nàng tỏ ra chấp nhận số phận nhanh quá hắn hẳn sẽ nghi ngờ nàng.
Thoát khỏi việc thử đồ cưới, nàng mất cả buổi sáng ngồi chơi ở ven rừng. Nha hoàn của nàng còn ít tuổi, dễ bị lừa bịp. Nàng tìm cây thuốc xung quanh nhưng nàng ta lại tưởng là nàng nghịch hoa lá vớ vẩn. Dược liệu quanh đây có nhiều nhưng phải vào sâu hơn trong rừng mới có, mà Đỗ Việt chắc chắn không cho nàng đi xa, nàng cũng không muốn lộ ra mục đích là thu thập dược liệu. Đến chiều nàng lại chạy đến thăm bốn vị huynh đệ canh nhà giam mới quen được hôm qua. Cả bọn hi hi ha ha nói chuyện một hồi, Đỗ Việt đi ngang qua thấy nàng ngồi cùng bàn nói chuyện với mấy người đó thì nhíu mày một cái. Vừa thấy bóng hắn thì Hương Nhu làm mặt lạnh, quay đi hướng khác. Đỗ Việt đành thở dài, tiếp tục bước đi.
Tối đó nàng thức đến tận khuya. Nha đầu hầu hạ nàng ít tuổi ham ngủ nên chẳng cần hạ dược thì bây giờ đã ngủ không biết trời đất gì. Nàng cứ nhìn theo cửa sổ mãi cho đến tận giờ Tý* mới thấy có người đẩy cửa sổ đi vào. Nàng cố ý không cài cửa sổ vì nàng biết Hưng ca ca nhất định sẽ tới, nàng còn giúp hắn hạ dược mấy tên đứng canh bên ngoài. Lạc rang húng lìu hay lừu hôm nay có rắc thêm mê dược nàng mới chế.
*Giờ Tý: Là khoảng thời gian 23 giờ đêm đến 1 giờ sáng.
Người bước vào phòng không hỏi nàng một câu nào mà trực tiếp kéo nàng vào lòng ôm thật chặt. Đáng lý nàng nên giãy ra nhưng hoảng sợ trong những ngày qua khiến nàng vô cùng mừng rỡ khi tìm lại được vòng tay thân quen, nàng cũng choàng tay ôm chặt Đắc Hưng. Dưới ánh trăng chiếu qua cửa sổ, bóng hai người đan chặt, lồng vào nhau.
“Sao muội biết tối nay huynh sẽ tới?”
“Sao huynh biết muội ở đây?”
Cả hai cùng đồng thanh hỏi rồi cùng nhìn nhau cười. Đắc Hưng nói biểu ca hắn nhìn thấy nàng trên đường tới kinh thành Đại Việt nên báo cho hắn, hắn vội vã đuổi theo nhưng chỉ tóm được lão Tùng và tìm thấy chiếc xe ngựa bỏ lại nên hắn đoán nàng bị bắt tới đây.
Hương Nhu vì mừng rỡ gặp được hắn lên tin ngay câu truyện, nếu vào lúc khác nàng nhất định sẽ hỏi hắn: ở đây có tới tám trại, sao hắn biết nàng ở Thất trại? Dường như trong thâm tâm nàng đã mặc định rằng Hưng ca ca chẳng bao giờ nói dối nàng đâu, nếu có nói dối thì cũng vì tốt cho nàng mà thôi. Thế nên nàng không hề nghi ngờ huynh ấy.
Hương Nhu cũng bịa ra một câu chuyện nói ngày đó theo A Bình và Vũ nhi đi du lịch, giữa đường bị lão Tùng bắt cóc. Không ngờ lại bị bắt cóc thêm một lần nữa. Biết là nàng nói dối nhưng Đắc Hưng không vạch trần. Hắn hỏi:
“Muội có kế hoạch gì chưa?”
“Không có kế hoạch nào khả thi cả, cho dù muội có trốn ra được cũng chạy không thoát.”
Nói rồi nàng nháy mắt tinh nghịch nhìn Đắc Hưng.
“Chẳng phải Hưng ca ca tới cứu muội sao, muội cần gì phải có kế hoạch?”
Đắc Hưng xoa đầu nàng cười, ánh mắt hắn vừa có sự sủng nịnh yêu thương vừa có sự phức tạp mà Hương Nhu không nhận ra.
“Hai ngày nữa sẽ có người tới trợ giúp, muội cứ ngoan ngoãn đợi trong phòng. Ta sẽ tới cứu muội.”
“Được, vậy hôm đó muội sẽ lại hạ dược mấy người đứng canh nhà giam.”
Đắc Hưng cười.
“Muội cứ ngoan ngoãn đợi ta ở trong phòng là được.”
Hương Nhu thấy câu nói này có chút mờ ám, định trêu chọc vài câu thì bất ngờ lại bị ôm chặt. Nàng ngây người ra, bên tai nàng là tiếng cười khẽ.
“Đừng sợ gì hết, có Hưng ca ca bảo vệ muội rồi!”
Khi định thần lại thì Đắc Hưng đã đi từ bao giờ. Bờ vai nàng, cánh tay nàng dường như vẫn còn vương mãi hơi ấm từ lồng ngực Đắc Hưng.
Tối đó vì tâm lý thoải mái Hương Nhu nằm ngủ thẳng đến tận trưa ngày hôm sau. Khi tỉnh dậy, nàng vừa vươn vai thì sợ đến thót tim, thiếu chút nữa hét ầm lên. Người đang ngồi bàn trà nhìn nàng chẳng phải là Đại đương gia Lưu Vũ sao? Nàng kéo chăn đến cổ, lùi vào góc giường, miệng lắp bắp nói không nên lời. Gã này không phải là không đợi được đến ngày thành thân đấy chứ?
Thấy bộ dạng của nàng, hắn bật cười. Trông vẻ bình tĩnh ngày hôm trước còn tưởng nàng cứng rắn lắm, hóa ra cũng chỉ là một tiểu cô nương. Hắn mặc dù chỉ gặp một lần nhưng vô cùng ưng ý vị tân nương tử này. Vẻ đẹp của nàng không chỉ khiến hắn giật mình mà tính cách nàng cũng hấp dẫn hắn.
“Đừng sợ!” Hắn nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất “Ta chỉ muốn đến thăm tiểu nương tử một chút thôi.”
Hắn tự rót cho mình một chén trà, đợi nàng bình tĩnh lại mới hỏi tiếp.
“Vì sao lại muốn làm áp trại phu nhân?”
Hương Nhu vẫn ngồi im ở góc giường, nàng đè xuống cảm giác lo lắng, bình tĩnh trả lời.
“So với việc bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ thì làm áp trại phu nhân tốt hơn.”
Lưu Vũ hơi giật mình vì câu trả lời thẳng thắn của nàng. Hắn được biết mấy ngày trước Đỗ Việt khi cướp một xe ngựa thì tìm được nàng. Ngày hôm sau đã tuyên bố đó là muội muội của mình. Dung mạo hai người cũng không giống nhau. Đỗ Việt tuổi trẻ tài cao khiến hắn coi trọng, nhưng xuất thân của y rất mù mờ, có vẻ y không phải là người Đại Việt. Hắn một phần vì muốn tìm hiểu mục đích của Đỗ Việt, một phần vì tò mò cô gái vài hôm nữa sẽ thành nương tử của hắn mà tới đây.
“Nàng và Đỗ Việt thực là huynh muội?”
“Ta gọi phụ thân hắn là nghĩa phụ, ta và hắn không lớn lên cùng nhau, hai năm trước thì thất lạc.”
Lưu Vũ trầm ngâm một chút.
“Nàng có nguyện ý làm áp trại phu nhân của ta không?”
“Ta nói không thì đương gia sẽ đồng ý thả ta đi sao?”
Hương Nhu nàng đâu có ngây thơ đến vậy. Cả Lưu Vũ và Đỗ Việt đều muốn nàng khuất phục, nhưng cũng sẽ nghi ngờ nếu nàng khuất phục quá dễ dàng. Bất quá qua chuyện này nàng biết Lưu Vũ không hoàn toàn tin tưởng Đỗ Việt. Đỗ Việt vì nịnh nọt hắn mà dâng nàng cho hắn, chỉ không ngờ rằng nàng có thể để lại ấn tượng tốt đối với Lưu Vũ.
“Nàng nói đúng. Vậy nếu đã ý thức được thì ngoan ngoãn đợi ta đem kiệu tám người khiêng tới đón.”
Hương Nhu nhận ra là có ẩn ý đằng sau câu nói của Lưu Vũ nhưng nàng nhất thời không đoán ra được ý của hắn. Nàng nén một tiếng thở dài, nhắm mắt lại, khẽ quay đầu tránh đi cái vuốt mặt của Lưu Vũ. Hắn rời đi, còn để lại một câu.
“Đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng.”
Có vẻ Lưu Vũ động tấm chân tình với nàng, nhưng nàng thì không. Ngày mai Đắc Hưng sẽ đem nàng rời nơi này.
Chương 42 << >> Chương 44
P/s: Thank Trích Tiên & Kem Dâu & bupbecaumua beta giúp.
Sau khi đụng mặt Đắc Hưng buổi sáng, cả ngày hôm đó Hương Nhu giả bộ đi thăm thú Thất trại, chỗ nào nàng cũng chạy tới ngó một tí, hỏi một tí. Ai cũng biết nàng là tiểu muội của Thất đương gia, mấy ngày tới còn là áp trại phu nhân của Đại đương gia nên không ai dám ngăn chặn.
Đỗ Việt vì có chút áy náy với nàng, nên chỉ cho người trông coi, đảm bảo nàng không trốn đi, còn mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm. Đến cuối chiều nàng gần như thăm thú hết tất cả ngõ ngách của Thất trại. Nàng chuyển hướng sang khu vực có nhiều người canh giữ: khu nhà giam.
Bốn tên đứng canh bên ngoài thấy nàng đòi vào xem thì cũng không làm khó vì đã nhìn nàng chạy loạn khắp nơi từ sáng. Chúng còn rất vui mừng vì từ sáng đến giờ chỉ được ngắm nàng từ xa. Nàng cười ngọt ngào khiến bốn tên thất phu lỗ mãng ngây hết cả người. Nàng làm quen với mấy người này, ngồi cùng bàn uống trà, ăn lạc rang với họ. Nói chuyện chán mới đòi vào xem nhà lao. Lúc này thì người đẹp có đòi hái sao trên trời thì bọn họ cũng làm chứ nói gì đi thăm nhà lao.
Đắc Hưng giả làm người đi buôn để đám sơn tặc của Thất trại bắt. Sau đó lại khai là nhị công tử của phú thương trong kinh thành nên bị giam lại để đòi tiền chuộc, cũng bởi vậy nên đãi ngộ cho hắn tương đối tốt. Gian phòng giam ở cuối dãy, có cửa sổ, trong phòng không có giường nhưng khá sạch sẽ, có rơm để lót chỗ nằm. Hương Nhu quét mắt rất nhanh đánh giá thấy Đắc Hưng không có thương tích gì. Khuôn mặt hắn có chăng là thêm rắn rỏi so với mấy năm trước.
Khi ánh mắt hai người gặp nhau, Hương Nhu không có cách nào thu lại ánh nhìn của mình. Cả hai như có cả trăm điều muốn nói nhưng lại bị ngăn cách bởi chấn song nhà giam và ngăn cách bởi những tên cai ngục.
Đắc Hưng nhìn nàng cười dịu dàng, nụ cười như xóa tan khoảng cách và thời gian. Hương Nhu như thấy mình quay trở lại là tiểu cô nương mười tuổi năm nào ngồi trên cây vải, và cậu thiếu niên đứng dưới gốc cây luôn cười với nàng như thế. Đắc Hưng nhìn đôi mắt đỏ lên của nàng thì vội đưa một ngón tay lên miệng “suỵt” nhẹ.
Hương Nhu vội cúi đầu giấu đi đôi mắt đỏ hoe. Khi đi đến sát phòng giam Đắc Hưng, nàng thả chiếc vòng ngọc cho nó lăn vào một gian phòng giam cách đó không xa. Nàng giả bộ tìm vòng ngọc. Bốn vị huynh đệ coi ngục đương nhiên sốt sắng tìm giúp nàng. Cả bốn đều muốn là người tìm được vòng ngọc cho nàng nên tỏa ra tìm. Nhân cơ hội đó nàng nói nhỏ.
“Hưng ca ca, sao huynh lại ở đây?”
Đắc Hưng cười khẽ, đáp:
“Ta tới cứu muội.”
Hương Nhu lại cúi đầu một lần nữa giấu đi đôi mắt hoe đỏ của mình. Nàng biết mà, ngay khi nhìn thấy Hưng ca ca là nàng đã biết huynh ấy vì nàng mà tới đây. Nàng không hỏi vì sao huynh ấy biết nàng ở đây, chỉ nói thật khẽ.
“Sáu ngày nữa muội phải thành thân với Đại đương gia Lưu Vũ.”
Thấy có người hớn hở cầm vòng ngọc giơ lên cho nàng nhìn. Nàng lấy tay che miệng giả bộ cười nhưng thực chất là nói nhỏ.
“Ngày mai muội quay lại.”
Sau đó cất bước chạy về phía người cầm chiếc vòng ngọc.
----
Ngày tiếp theo, có người đến cho nàng thử đồ cưới. Đại đương gia có vẻ rất thích nàng, mang đến cho nàng rất nhiều sính lễ. Đỗ Việt cũng xuất hiện, hắn nhìn nàng thật lâu rồi mới nói một câu.
“Nếu muội nguyện ý làm áp trại phu nhân của Lưu Vũ, ta sẽ là ca ca thực sự của muội, là chỗ dựa cho muội, ở đây sẽ không cho ai ức hiếp muội.”
Có vẻ như Đỗ Việt cảm thấy có chút hối lỗi vì hành động đem nàng gả cho Lưu Vũ nên đang cố gắng tìm cách bù đắp cho nàng. Hương Nhu không nói gì, ném cái mũ phượng sang một bên, lạnh lùng nhìn Đỗ Việt. Nếu nàng tỏ ra chấp nhận số phận nhanh quá hắn hẳn sẽ nghi ngờ nàng.
Thoát khỏi việc thử đồ cưới, nàng mất cả buổi sáng ngồi chơi ở ven rừng. Nha hoàn của nàng còn ít tuổi, dễ bị lừa bịp. Nàng tìm cây thuốc xung quanh nhưng nàng ta lại tưởng là nàng nghịch hoa lá vớ vẩn. Dược liệu quanh đây có nhiều nhưng phải vào sâu hơn trong rừng mới có, mà Đỗ Việt chắc chắn không cho nàng đi xa, nàng cũng không muốn lộ ra mục đích là thu thập dược liệu. Đến chiều nàng lại chạy đến thăm bốn vị huynh đệ canh nhà giam mới quen được hôm qua. Cả bọn hi hi ha ha nói chuyện một hồi, Đỗ Việt đi ngang qua thấy nàng ngồi cùng bàn nói chuyện với mấy người đó thì nhíu mày một cái. Vừa thấy bóng hắn thì Hương Nhu làm mặt lạnh, quay đi hướng khác. Đỗ Việt đành thở dài, tiếp tục bước đi.
Tối đó nàng thức đến tận khuya. Nha đầu hầu hạ nàng ít tuổi ham ngủ nên chẳng cần hạ dược thì bây giờ đã ngủ không biết trời đất gì. Nàng cứ nhìn theo cửa sổ mãi cho đến tận giờ Tý* mới thấy có người đẩy cửa sổ đi vào. Nàng cố ý không cài cửa sổ vì nàng biết Hưng ca ca nhất định sẽ tới, nàng còn giúp hắn hạ dược mấy tên đứng canh bên ngoài. Lạc rang húng lìu hay lừu hôm nay có rắc thêm mê dược nàng mới chế.
*Giờ Tý: Là khoảng thời gian 23 giờ đêm đến 1 giờ sáng.
Người bước vào phòng không hỏi nàng một câu nào mà trực tiếp kéo nàng vào lòng ôm thật chặt. Đáng lý nàng nên giãy ra nhưng hoảng sợ trong những ngày qua khiến nàng vô cùng mừng rỡ khi tìm lại được vòng tay thân quen, nàng cũng choàng tay ôm chặt Đắc Hưng. Dưới ánh trăng chiếu qua cửa sổ, bóng hai người đan chặt, lồng vào nhau.
“Sao muội biết tối nay huynh sẽ tới?”
“Sao huynh biết muội ở đây?”
Cả hai cùng đồng thanh hỏi rồi cùng nhìn nhau cười. Đắc Hưng nói biểu ca hắn nhìn thấy nàng trên đường tới kinh thành Đại Việt nên báo cho hắn, hắn vội vã đuổi theo nhưng chỉ tóm được lão Tùng và tìm thấy chiếc xe ngựa bỏ lại nên hắn đoán nàng bị bắt tới đây.
Hương Nhu vì mừng rỡ gặp được hắn lên tin ngay câu truyện, nếu vào lúc khác nàng nhất định sẽ hỏi hắn: ở đây có tới tám trại, sao hắn biết nàng ở Thất trại? Dường như trong thâm tâm nàng đã mặc định rằng Hưng ca ca chẳng bao giờ nói dối nàng đâu, nếu có nói dối thì cũng vì tốt cho nàng mà thôi. Thế nên nàng không hề nghi ngờ huynh ấy.
Hương Nhu cũng bịa ra một câu chuyện nói ngày đó theo A Bình và Vũ nhi đi du lịch, giữa đường bị lão Tùng bắt cóc. Không ngờ lại bị bắt cóc thêm một lần nữa. Biết là nàng nói dối nhưng Đắc Hưng không vạch trần. Hắn hỏi:
“Muội có kế hoạch gì chưa?”
“Không có kế hoạch nào khả thi cả, cho dù muội có trốn ra được cũng chạy không thoát.”
Nói rồi nàng nháy mắt tinh nghịch nhìn Đắc Hưng.
“Chẳng phải Hưng ca ca tới cứu muội sao, muội cần gì phải có kế hoạch?”
Đắc Hưng xoa đầu nàng cười, ánh mắt hắn vừa có sự sủng nịnh yêu thương vừa có sự phức tạp mà Hương Nhu không nhận ra.
“Hai ngày nữa sẽ có người tới trợ giúp, muội cứ ngoan ngoãn đợi trong phòng. Ta sẽ tới cứu muội.”
“Được, vậy hôm đó muội sẽ lại hạ dược mấy người đứng canh nhà giam.”
Đắc Hưng cười.
“Muội cứ ngoan ngoãn đợi ta ở trong phòng là được.”
Hương Nhu thấy câu nói này có chút mờ ám, định trêu chọc vài câu thì bất ngờ lại bị ôm chặt. Nàng ngây người ra, bên tai nàng là tiếng cười khẽ.
“Đừng sợ gì hết, có Hưng ca ca bảo vệ muội rồi!”
Khi định thần lại thì Đắc Hưng đã đi từ bao giờ. Bờ vai nàng, cánh tay nàng dường như vẫn còn vương mãi hơi ấm từ lồng ngực Đắc Hưng.
Tối đó vì tâm lý thoải mái Hương Nhu nằm ngủ thẳng đến tận trưa ngày hôm sau. Khi tỉnh dậy, nàng vừa vươn vai thì sợ đến thót tim, thiếu chút nữa hét ầm lên. Người đang ngồi bàn trà nhìn nàng chẳng phải là Đại đương gia Lưu Vũ sao? Nàng kéo chăn đến cổ, lùi vào góc giường, miệng lắp bắp nói không nên lời. Gã này không phải là không đợi được đến ngày thành thân đấy chứ?
Thấy bộ dạng của nàng, hắn bật cười. Trông vẻ bình tĩnh ngày hôm trước còn tưởng nàng cứng rắn lắm, hóa ra cũng chỉ là một tiểu cô nương. Hắn mặc dù chỉ gặp một lần nhưng vô cùng ưng ý vị tân nương tử này. Vẻ đẹp của nàng không chỉ khiến hắn giật mình mà tính cách nàng cũng hấp dẫn hắn.
“Đừng sợ!” Hắn nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất “Ta chỉ muốn đến thăm tiểu nương tử một chút thôi.”
Hắn tự rót cho mình một chén trà, đợi nàng bình tĩnh lại mới hỏi tiếp.
“Vì sao lại muốn làm áp trại phu nhân?”
Hương Nhu vẫn ngồi im ở góc giường, nàng đè xuống cảm giác lo lắng, bình tĩnh trả lời.
“So với việc bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ thì làm áp trại phu nhân tốt hơn.”
Lưu Vũ hơi giật mình vì câu trả lời thẳng thắn của nàng. Hắn được biết mấy ngày trước Đỗ Việt khi cướp một xe ngựa thì tìm được nàng. Ngày hôm sau đã tuyên bố đó là muội muội của mình. Dung mạo hai người cũng không giống nhau. Đỗ Việt tuổi trẻ tài cao khiến hắn coi trọng, nhưng xuất thân của y rất mù mờ, có vẻ y không phải là người Đại Việt. Hắn một phần vì muốn tìm hiểu mục đích của Đỗ Việt, một phần vì tò mò cô gái vài hôm nữa sẽ thành nương tử của hắn mà tới đây.
“Nàng và Đỗ Việt thực là huynh muội?”
“Ta gọi phụ thân hắn là nghĩa phụ, ta và hắn không lớn lên cùng nhau, hai năm trước thì thất lạc.”
Lưu Vũ trầm ngâm một chút.
“Nàng có nguyện ý làm áp trại phu nhân của ta không?”
“Ta nói không thì đương gia sẽ đồng ý thả ta đi sao?”
Hương Nhu nàng đâu có ngây thơ đến vậy. Cả Lưu Vũ và Đỗ Việt đều muốn nàng khuất phục, nhưng cũng sẽ nghi ngờ nếu nàng khuất phục quá dễ dàng. Bất quá qua chuyện này nàng biết Lưu Vũ không hoàn toàn tin tưởng Đỗ Việt. Đỗ Việt vì nịnh nọt hắn mà dâng nàng cho hắn, chỉ không ngờ rằng nàng có thể để lại ấn tượng tốt đối với Lưu Vũ.
“Nàng nói đúng. Vậy nếu đã ý thức được thì ngoan ngoãn đợi ta đem kiệu tám người khiêng tới đón.”
Hương Nhu nhận ra là có ẩn ý đằng sau câu nói của Lưu Vũ nhưng nàng nhất thời không đoán ra được ý của hắn. Nàng nén một tiếng thở dài, nhắm mắt lại, khẽ quay đầu tránh đi cái vuốt mặt của Lưu Vũ. Hắn rời đi, còn để lại một câu.
“Đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng.”
Có vẻ Lưu Vũ động tấm chân tình với nàng, nhưng nàng thì không. Ngày mai Đắc Hưng sẽ đem nàng rời nơi này.
Chương 42 << >> Chương 44
P/s: Thank Trích Tiên & Kem Dâu & bupbecaumua beta giúp.
Chỉnh sửa lần cuối: