Hoàn thành Tiểu thiếp thứ mười mấy của thái tử - Hoàn thành - Ivy_Nguyen

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Chương 53: Lập thái tử phi

Hôm nay sau buổi chầu sáng, Đắc Hưng và Tú Vương bị giữ lại trong ngự thư phòng của hoàng đế Đắc Nghiên. Hoàng đế ngoài 50 nhưng vẫn giữ được nét rắn rỏi, uy nghiêm. Vừa nhìn thấy bóng Đắc Hưng tiến vào, Đắc Nghiên ném mạnh bản tấu chương về phía hắn. Đắc Hưng nhanh chân tránh được, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn phụ vương mình. Tú Vương cúi xuống lượm bản tấu chương, trong bụng nghĩ thầm hẳn phụ vương ném mình nhưng nhầm hướng sang hoàng huynh, y cong môi lên hỏi:

“Phụ hoàng, có chuyện gì khiến người nổi giận với nhi thần? Dạo này nhi thần rất ngoan mà?”

Đắc Nghiên hừ mạnh một tiếng không đáp. Tú vương không thấy cha trả lời thì buồn bực đứng một bên, thuận tay mở tấu chương trong tay và rồi bất ngờ cao giọng đọc tấu chương.

“Thái tử đam mê tửu sắc, bỏ bê chính sự nơi Biên thành…”

Đọc xong hắn cười rất vô lại.

“Hoàng huynh trước nay không để nữ nhân vào mắt, giờ lại sủng ái một vũ nữ, nên ai nhìn cũng không vừa mắt, đổ mọi tội lỗi lên đầu huynh. Đệ nói rồi, cho đệ vũ nữ đó đi, đệ nổi tiếng ham mê tửu sắc rồi, sẽ chả ai tốn mực mà viết tấu chương can gián nữa đâu …”

Tú vương đang thao thao bất tuyệt thì im bặt né vội sang một bên vì hoàng đế Đắc Nghiên ném một cái nghiên mực về phía hắn. Nhìn khuôn mặt tức tối của phụ vương, hắn không dám cợt nhả nữa.

“Thấy con có hứng thú với nữ nhân, phụ hoàng rất vui, nhưng không thể để người khác lấy đó là lý do cho thất bại ở Biên Thành được.”

Đắc Hưng đen mặt, chả nhẽ trước đây phụ hoàng cho rằng hắn không có hứng thú với nữ nhân sao? Còn nữa, thất bại của Biên thành sao có thể là vì hắn đam mê nữ sắc. Mấy tay quan văn lắm chuyện, không đổ lỗi được cho ai khác về thất bại Biên Thành (?) nên mới dâng sớ lung tung. Đợi đấy, hắn sẽ xử lý từng người một.

“Còn nữa, nếu con sủng ái một trong bốn vị phi của con, hoặc sủng ái một thiên kim tiểu thư nào đó thì sẽ không bị các đại thần can gián. Con lại …”

Đắc Nghiên dừng lại nhìn con trai, cảm thán.

“Hạ tiện, vẫn là hạ tiện.”

Nhưng bắt gặp ánh mắt như giận dữ như muốn bốc hỏa của con trai, Đắc Nghiên giật mình. Thằng con trai luôn ngoan ngoãn nghe lời thế mà cư nhiên dám lườm hắn. Vũ nữ đó quan trọng trong lòng Hưng nhi đến thế sao? Chẳng trách các đại thần đều dâng sớ can gián. Xuất thân thì hạ tiện, lai lịch lại không rõ ràng, rõ là hồng nhan họa thủy. Mầm tai họa này nên diệt sớm, không thể để ảnh hưởng tới đứa con mà hắn mất công sức dạy dỗ từng li từng tí như thế này được. Đắc Nghiên cao giọng nói.

“Sao, có gì bất mãn?”

Đắc Hưng thu lại sự bất mãn và khó chịu trên mặt. Hắn cung kính thưa.

“Diễn biến ở Biên Thành không theo kế hoạch không liên quan đến nàng ta.”

Tú Vương bĩu môi một cái. Ở đó mà không liên quan, ai hạ độc hắn khiến cho quân Đại Việt không dám tiến công phải chờ một mạch cho đến khi tiếp viện của quân địch tới. Đắc Hưng biết Tú Vương nghĩ gì, ném cho hắn một ánh nhìn cảnh cáo. Tú Vương vội ngậm miệng, cụp mắt xuống. Hoàng huynh luôn thương yêu hắn là thế, vậy mà lần này vì một nữ nhân khiến hắn phải chịu bao ủy khuất.

Đắc Hưng cảnh cáo Tú Vương xong xoay người hướng Đắc nghiên tiếp tục.

“Nàng ta cũng không phải là nữ nhân hạ tiện. Nàng là người con muốn lập làm thái tử phi.”

Hoàng đế Đắc Nghiên và cả Tú Vương đều kinh hãi há miệng không nói được gì. Khi bình tĩnh trở lại Đắc Nghiên vơ tay tìm nghiêng mực để ném, nhưng vừa nãy đã dùng để ném Tú Vương rồi. Hắn vơ tay một hồi tìm được ngọc ấn, định ném, lại sợ vỡ mất ngọc ấn nên ôm vào lòng rồi lấy chân đạp đổ cái bàn trước mắt để tỏ ra giận dữ.

“Hàm hồ! Con vì nữ nhân đó mà phát điên sao? Con muốn lập Lục công chúa Nam Hạ làm thái tử phi, ta không phản đối, rồi cô ta chết, con không muốn lập ai làm thái tử phi ta cũng đồng ý, nhưng giờ con muốn một vũ nữ đê tiện làm thái tử phi, sau này làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ thì ta nhất định không đồng ý. Con định làm nhục mạ tổ tiên hay sao mà rước loại hạ tiện ấy về? Thứ đấy làm tỳ nữ thông phòng cho con cũng không xứng!”

Còn Tú Vương lắp bắp một hồi mới nói được một câu.

“Hoàng huynh… huynh điên rồi!”

Đắc Hưng đã dự đoán được những phản ứng này, khuôn mặt hắn không để lộ ra một chút cảm xúc nào, vẫn thong dong tiếp chuyện:

“Phụ hoàng, nàng không phải là vũ nữ đê tiện. Nàng là tiểu cô nương con đã gặp khi tới Bắc Giang luyện võ thuật cùng biểu ca. Biểu ca có thể làm chứng.”

Hoàng đế sao có thể quên tiểu cô nương giỏi y thuật mà Đắc Hưng sau khi từ Giang Bắc trở về ngày nào cũng kể cho y nghe. Bây giờ y vẫn còn dùng đơn thuốc trị phong thấp mà Đắc Hưng đem về. Hắn nói tiểu cô nương nghe hắn kể phụ hoàng bị phong thấp nên đã viết đơn thuốc này làm quà cho y.

Thái y đã cực kỳ kinh ngạc khi nhìn đơn thuốc, họ nói ngoài thần y Trần Uyển ra thì không ai có thể nghĩ ra đơn thuốc tuyệt vời đến vậy. Thì đúng thế, đúng là đơn của Trần Uyển chứ ai. Hương Nhu khi đó mới mười tuổi, có phải thần tiên đâu mà viết được đơn thuốc đó. Nàng vì Đắc Hưng mới trộm nghĩa phụ đơn thuốc đó đưa cho hắn. Có điều hiệu quả của đơn thuốc nhiều năm qua khiến hoàng đế Đắc Nghiên nhớ mãi tiểu cô nương ở Bắc Giang. Y cũng đồng ý để Đắc Hưng đón nàng về cung, có điều khi quay lại nàng ta đã chuyển đi nơi khác. Y cũng nhớ vì chuyện này mà Hưng nhi buồn mãi.

Lòng Đắc Nghiên khẽ biến chuyển nhưng hắn vẫn hừ giọng nói:

“Dù thế nào cũng chỉ là một nữ tử lớn lên trong dân gian, có bao nhiêu đức hạnh chứ? Lại còn hành cái nghề ca múa, nếu con muốn nạp nàng làm tiểu thiếp thì ta có thể cho qua, chứ làm thái tử phi thì trừ khi ta chết!”

Đắc Hưng dường như có chuẩn bị kĩ càng cho mọi sự chất vấn nên rất bình tĩnh.

“Phụ hoàng, nàng giỏi ca múa là vì khi xưa con nói với nàng, con thích nữ tử giỏi ca múa. Nàng cũng không bán tiếng hát nụ cười, chỉ một lần vì bằng hữu mà biểu diễn nên bị hiểu lầm. Nàng thực ra là nghĩa nữ của thần y Trần Uyển.

Những năm trước nhi thần không gặp nàng vì nàng chuyển tới kinh thành Nam Hạ, là chủ nhân của Tiểu Lục y quán. Hai năm trước nhi thần bị ám sát, phụ hoàng hẳn còn nhớ? Lúc đó con chạy tới Tiểu Lục y quán và được nàng cứu một mạng, cũng nhờ vậy mà nhận ra nhau. Sau đó con vì mê muội Lục công chúa Nam Hạ mà quên mất lời hẹn thề với nàng khiến nàng giận mà bỏ đi. Lục công chúa bạo bệnh qua đời, còn nàng bỏ đi không lời từ biệt. Con vì đau khổ chuyện Lục công chúa và ân hận vì chuyện của nàng nên mới nói tới việc không lập thái tử phi. Phụ hoàng, nay con may mắn gặp lại nàng, xin phụ hoàng ân chuẩn. Con đã phụ nàng một lần không thể phụ nàng thêm một lần nữa được.”

Thật ra Đắc Hưng có thể nói nàng chính là Lục công chúa của Nam Hạ, nhưng như vậy hơi khó khăn để giải thích chuyện nàng biến mất hai năm trước. Và với thân phận đó thì nàng phải quay lại Nam Hạ, đối diện với Đỗ Cẩn. Với sức ép của hắn, Đỗ Cẩn chắc chắn phải gật đầu đồng ý cho cuộc hôn nhân này mà thôi. Nhưng Đắc Hưng không muốn Hương Nhu phải đối diện lại với người đàn ông khiến nàng đau khổ đến chết đi sống lại, hay nói thật lòng là hắn sợ nàng đối diện lại với người đàn ông khiến nàng yêu sâu sắc, vì sợ nàng đau lòng hay sợ nàng động tâm lại thì hắn cũng không trả lời được. Hơn nữa trên phương diện chính trị, hắn định thôn tính Nam Hạ và trừng phạt Đỗ Cẩn vậy mà lại có thêm một mối liên hôn giữa Nam hạ và Đại Việt thì hắn lấy cớ gì mà phát binh?

Những gì Đắc Hưng nói giả giả thật thật tạo thành một câu chuyện hết sức cảm động khiến Đắc Nghiên cũng phải động tâm. Cô gái đó vừa là thanh mai trúc mã với con trai, lại cứu hắn một mạng, hắn lại từng phụ bạc nàng, quả là nên xem xét lại.

Tú vương đứng bên cạnh thì cực kỳ muốn phản bác. Chuyện nàng ta có phải là nghĩa nữ của thần y hay không hắn không rõ,cũng có chút tin vì nàng ta có thể hạ độc hắn bằng loại độc dược khiến bao nhiêu thái y phải bó tay. Nhưng việc nàng ta là vũ nữ thì quá rõ ràng, không chỉ là vũ nữ giỏi câu dẫn đàn ông, mà chắc tới tám chín phần nàng ta còn là gián điệp Thanh Long quốc. Hoàng huynh biết điều này, vậy tại sao? Chính hắn khi biết hoàng huynh thu nhận cô ta thì bực tức mà truyền ra ngoài tin thập nhất phu nhân của thái tử kỳ thực là một vũ nữ. Thế nên mọi người phủ thái tử mới biết cô gái thái tử mới đưa về phủ có thân phận như thế nào. Tú Vương vừa mới mở miệng định nói đã nhìn thấy ánh mắt híp lại như lưỡi kiếm của Đắc Hưng, y chỉ còn cách cúi đầu nuốt nước bọt. Bao nhiêu năm chịu sự uy hiếp của hoàng huynh, y dường như sợ hãi hắn từ trong tâm.

Hoàng đế Đắc Nghiên đã dao động, nhưng vẫn quả quyết.

“Địa vị của con trong triều chưa đủ vững mạnh, con nên lập một thái tử phi là thiên kim của một gia tộc nào đó. Sau đó lập cô gái kia làm trắc phi. Đợi con nối ngôi, phong nàng ta làm Hoàng quý phi, chỉ sau hoàng hậu, như vậy đã là ân sủng trời biển rồi.”

Tú Vương trợn mắt nhìn cha mình, rồi lại quay sang nhìn Đắc Hưng. Hoàng huynh thật có bản lĩnh, uốn ba tấc lưỡi một hồi mà phụ vương đã đồng ý từ một thông phòng cũng không xứng thành Hoàng quý phi, nhưng nhìn Đắc Hưng vẫn trầm ngâm, xem ra vẫn chưa hài lòng với kết quả này, quả nhiên thấy huynh ấy lên tiếng.

“Nói vậy chỉ cần địa vị của con đủ vững mạnh, không cần phải dựa vào bất cứ một gia tộc nào cũng có thể đứng vững thì con có thể lập nàng làm thái tử phi chứ?”

Đắc Nghiên nhíu mày, hắn lờ mờ hiểu con trai định nói gì. Chưa kịp can ngăn thì Đắc Hưng đã quỳ sụp xuống.

“Nhi thần xin phụ hoàng ân chuẩn cho lãnh binh tấn công Thanh Long quốc và Nam Hạ. Nhi thần sẽ tự tay dâng Thanh Long quốc và Nam Hạ làm quà mừng sinh thần cho phụ hoàng vào năm sau.”

Sinh thần của Đắc Nghiên năm nay còn mười tháng nữa mới tới, vậy là Hưng nhi muốn đánh hai nước kia chỉ trong vòng chưa tới hai năm sao? Có quá kiêu ngạo hay không?

“Hưng nhi, như vậy rất nguy hiểm!”

“Phụ hoàng, thống nhất bốn nước vốn là nguyện vọng của các đời đế vương Đại Việt. Con muốn phụ hoàng khi còn tại vị có thể nhìn thấy sự thống nhất giang sơn của Đại Việt. Xin phụ hoàng ân chuẩn.”

Tú Vương kinh hãi, hoàng huynh lại tự mình ra trận sao? Huynh ấy tài giỏi thế nào hắn biết, nhưng thân là thái tử cao quý, phụ vương cũng yếu rồi, chỉ cần ngồi không chờ đến ngày kế vị, sao huynh ấy phải ra trận? Vì vũ nữ kia sao? Nếu huynh ấy thống nhất được bốn quốc gia thì những việc huynh ấy làm, còn ai dám nói gi? Việc huynh ấy lập thái tử phi ai có thể can ngăn. Thậm chí sau này lập cô ta làm hoàng hậu cũng chẳng ai có thể lên tiếng.

Đắc Nghiên cau mày suy nghĩ. Y đúng là già rồi, không biết đời này có thể nhìn thấy Đại Việt thống nhất hay không, nhưng nếu để Hưng nhi đi hắn nhất định có thể. Y trực tiếp nuôi dạy đứa con này, hắn có bao nhiêu khả năng, y rõ hơn ai hết. Nhưng chiến trường đao kiếm vô tình, y sao dám để đứa con quý báu này tới, nhỡ có bất trắc gì xảy ra thì sao?

Cuối cùng Đắc Nghiên chỉ phất tay áo cho hai đứa con lui đi. Y cần suy nghĩ thêm, y không muốn tham vọng của mình mà đẩy con trai tới nơi nguy hiểm.

Chỉ có điều câu chuyện thái tử điện hạ vì muốn lập một vũ nữ làm thái tử phi đã đòi hoàng đế cho đi giết giặc đã chấn động sáu cung và gây hỗn loạn ở Đông Cung.
----------
Chương 52 << >> Chương 54
 

Phong Vu

Gà cận
Tham gia
13/9/14
Bài viết
387
Gạo
600,0
“Cúc thủy tinh mong manh dễ vỡ
Gió vô tình bỏ lỡ đường đi
Để vấn vương một đóa xuân thì
Đương hé nở giữa thu vàng óng
....
Đông lạnh lẽo chẳng dám về trông ngóng
Tiếc thương hoài một đóa cúc thủy tinh
Tay quân tử chẳng vội hái hoa tình
Làm mắt biếc của ai cười khe khẽ
...
Mây lang thang lướt mình theo gió nhẹ
Nắng chan hòa cũng chợt cất lời ca
Giữa muôn trùng trời đất với bao la
Còn đọng lại đóa thủy tinh thơm ngát” *
Bài thơ hay.
Xem ra chương tiếp theo thì diễn biến sẽ có bước ngoặt hả?
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Nếu Đắc Hưng mà đánh Thanh Long quốc thì quan hệ giữa mọi người không phải rất khó khăn sao? Hương Nhu là quận chúa, là em gái của Đinh Lăng, vương gia Thanh Long quốc mà.
Vốn dĩ bây giờ hai bên đã đang đánh nhau rồi em ạ, chỉ là Đắc Hưng chưa ra trận thôi!
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Thì thế, nếu Thanh Long quốc bại trận thì chẳng phải rất khó xử sao?
Đây là dụng ý tác giả, hồi sao em sẽ rõ.
Mà đoạn sau truyện này, chị có dàn ý rồi, mà đau cả đầu không viết được, nó phức tạp quá...
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 54: Người hỗ trợ

Kể từ ngày chuốc rượu lừa được mỹ nhân lên giường, Đắc Hưng đêm nào cũng mặt dày ở lại Hương viện mặc cho Hương Nhu đuổi thế nào cũng không đi. Ban đầu hắn đổ lỗi cho thuốc xổ của nàng làm hắn vật vã mất mấy ngày cần người chăm sóc. Đúng như Hương Nhu nói loại thuốc xổ này không có thuốc giải, đành đi nhanh về chậm mất hai hôm sau đó nằm vật ra để bù dịch, điều dưỡng lại thân thể. Đắc Hưng giận lắm, nhưng vì thế mà có lý do bám rễ ở Hương viện bắt nàng chăm sóc. Khi khỏi bệnh cũng là bốn năm ngày sau đó. Đồ đạc cá nhân của hắn quá nửa đã đem tới chỗ nàng. Rễ của hắn đã ăn sâu, càng không thể nhổ bật ném ra khỏi Hương viện. Hắn còn cao giọng lý luận.

“Ta vì sợ muội không gả được cho ai phải hứa cưới muội. Nhưng mười năm nay đến giờ ta mới được hưởng quyền lợi của trượng phu, sao muội có thể từ chối?”

Hương Nhu vừa ngượng, vừa giận, vừa buồn cười, có điều bị cưỡng ép nhiều cũng đành phải chịu. Mặt của thái tử Đại Việt dày vô đối, nàng đỡ không nổi. Sợ xanh mặt sau vụ thuốc sổ, Đắc Hưng sai nha hoàn kiểm tra nghiêm ngặt các loại dược liệu đến tay nàng, tránh cho nàng rảnh rỗi điều chế mấy thứ linh tinh rồi tiện tay cho hắn uống thử. Hương Nhu trong tay không có đến một nha hoàn thân tín, lại không có dược phòng thân nên bị Đắc Hưng khống chế hoàn toàn. Mặc dù hắn sủng nịnh nàng hết sức nhưng Hương Nhu biết đó không phải là hẳn chuyện tốt, theo kinh nghiệm cung đấu nàng có được thì sớm thôi sẽ có người tìm đến chỉnh nàng.

Đêm đó sau khi vắt kiệt sức của Hương Nhu, để tránh nàng làu bàu mắng hắn sắc lang, Đắc Hưng cố gắng chuyển đề tài. Ôm nàng vào lòng, cầm bàn tay phải của nàng lên, hôn nhẹ vào lòng bàn tay. Nhìn thật kỹ các ngón tay khẽ run rẩy, hắn đau lòng nói.

“Tay muội bị làm sao vậy?”

Sợ làm hắn đau lòng, nàng cười lắc đầu.

“Không làm sao sao muội không thể viết được? Sao muội không thể đàn được nữa, sao đột nhiên lại đập vỡ cây đàn của mình rồi chuyển sang học múa? Sao muội không thể cầm kim châm cứu được?”

Hắn biết hết sao? Chỉ có Đỗ Cẩn là biết vì sao bàn tay của nàng trở thành thế này. Sau đó vì nàng muốn dùng châm cứu để chữa trị mà Vũ nhi khi đó không có ở Kinh thành Nam Hạ, nên nàng có nhờ một đại phu trẻ tuổi ở Tiểu Lục y quán giúp nàng thi châm trên các huyệt đạo mà nàng yêu cầu. Có điều đại phu trẻ ấy cũng chỉ biết nàng có thương tổn trên tay phải mà thôi. Song Nhi và Vũ nhi đều luôn bên cạnh nàng cũng không biết tay phải nàng có thương tật. Vũ nhi thấy nàng không châm cứu nữa thì đơn giản chỉ cho rằng nàng thích dược hơn nghiên cứu y thuật. Khi nàng ấy nhíu mày vì chữ viết tệ hại của nàng thì cũng tin vào lời giải thích của nàng rằng nàng nhiều năm nay không viết chữ nên mới thế. Song nhi được đưa đến chăm sóc nàng khi tay nàng đã thành ra như thế nên lại càng không biết. Vậy mà hắn biết, Hưng ca ca của nàng thực sự quan tâm đến nàng. Hương Nhu sửng sốt nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Nàng nói.

“Là thái hậu Nam Hạ làm đấy!”

Đắc Hưng mày nhíu chặt lại.

“Bà ấy cho cung nữ dùng hơn trăm cây kim, đâm mạnh nhằm phá hủy hết các huyệt đạo trên tay phải của muội.”

Sự xót xa và tức giận hiện rõ trên đôi mắt của Đắc Hưng. Hắn âm thầm tự nhủ sẽ bắt bà ta phải trả cái giá đắt nhất. Hắn hôn nhẹ lên bàn tay nàng.

“Đau lắm phải không?”

Nàng gật đầu. Đau đớn đó nàng sao có thể quên, khi đó nàng mới mười hai tuổi. Cách tra tấn dã man mà không để lại chút thương tổn nào bên ngoài này quả đáng sợ. Nếu nàng không tinh thông y thuật, e rằng cánh tay này đã liệt từ lâu. Nàng xoa nhẹ mi tâm đang nhíu chặt của Đắc Hưng.

“Sự sủng ái luôn mang theo những mũi dao đằng sau nó. Thái hậu Nam Hạ khi đó vì căm hận sự sủng ái của tiên đế giành cho muội nên mới ra tay độc ác như vậy.”

Nàng dừng một chút, bàn tay chuyển sang sờ cằm hắn.

“Huynh nói xem, huynh sủng ái muội như thế muội có gặp nguy hiểm không?”

Nàng đưa nhanh một ngón tay lên chặn miệng hắn, không cho hắn trả lời.

“Chắc chắn là có. Nhưng huynh không phải lúc nào cũng ở bên cạnh muội, có phải hay không muội nên tìm cách tự bảo vệ mình?”

Đắc Hưng muốn nói: Ta nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho muội, nhưng lại bị cụm từ “huynh không phải lúc nào cũng ở bên cạnh muội” khiến hắn nghẹn lại. Phụ hoàng chưa đồng ý, nhưng với tính cách của ông, chuyện đồng ý là sớm hay muộn. Do đó hắn sẽ nhanh thôi phải rời xa nàng. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt như nước hồ thu của nàng.

“Muội có thể tự bảo vệ mình như thế nào?”

“Muội đã sống ở hoàng cung Nam Hạ trong năm năm với bốn bề thọ địch! Muội có cái này” Hương Nhu đưa tay chỉ vào đầu mình “và muội còn cần thêm hỗ trợ nữa!”

“Muội cần hỗ trợ gì?”

“Sợ huynh sẽ không đồng ý!”

“Nói đi, nhưng đừng có tìm cớ để mà trốn mất!”

Thấy Đắc Hưng nghiêm mặt, Hương Nhu có chút buồn cười. Cái gã này sao lúc nào cũng sợ nàng trốn nhỉ? À, nếu nàng mà là hắn, hẳn cũng sợ thôi. Đại ca mà nàng thương yêu nhất và hắn đang ở hai bờ chiến tuyến. Hắn biết đại ca nàng quan trọng với nàng như thế nào, cho nên hắn luôn lo lắng nàng sẽ bỏ đi. Mất nàng đến hai lần khiến hắn lúc nào cũng sợ hãi sẽ mất nàng thêm một lần nữa.

“Đừng kiểm soát việc chế dược của muội, muội hứa sẽ không hạ dược huynh. Còn nữa, huynh còn nhớ Vũ Nhi, Song nhi và A Bình không?”

“Một là đồ đệ của nghĩa phụ nàng, một là hộ vệ của ông ấy, còn một là tỳ nữ của nàng trong cung Nam Hạ, là con ranh đút nước tới sặc cho huynh?”

Hương Nhu vuốt mồ hôi trán. Hưng ca ca của nàng là người có ưu điểm nhớ lâu mà nhược điểm là hay thù vặt. Lần sau nhất định phải bảo mấy người kia chú ý mới được.

Nàng gật đầu với Đắc Hưng rồi nhỏ giọng nói.

“Vài hôm nữa họ sẽ tới kinh thành, huynh đồng ý để bọn họ tới Đông cung chứ?”

Đắc Hưng ngồi phắt dậy, trừng mắt nhìn nàng. Hắn kiểm soát chặt chẽ vậy mà nàng làm cách nào mà có thể liên lạc với bên ngoài. Tay hắn vô thức bóp chặt tay nàng khiến nàng khẽ kêu lên.

“Hưng ca ca, muội liên lạc với bọn họ vì muội biết muốn yên ổn sống ở đây, muội cần họ giúp đỡ, hơn nữa họ cũng sẽ vô cùng lo lắng nếu chưa được thấy muội thực sự an toàn. Muội sẽ không bỏ trốn đâu, huynh đừng như vậy!”

Đắc Hưng không nói gì thêm. Hắn nằm xuống, xoay lưng về phía nàng. Cứ như thế im lặng một lúc lâu.

Hương Nhu rụt rè ôm hắn từ đằng sau, nàng thấp giọng nói.

“Hưng ca ca, huynh sống từ nhỏ trong cung. Những đấu đá ở hậu cung, huynh chẳng nhẽ không biết. Chính Tam muội mà huynh yêu thương đã sai người bưng canh độc cho muội, chuyện này huynh chẳng lẽ không hay? Muội chỉ muốn bảo vệ mình thật tốt khi không có huynh bên cạnh mà thôi!”

Đắc Hưng sửng sốt, quay mặt lại phía Hương Nhu. Nàng ấy biết chuyện từ khi nào?

Hương Nhu lại đưa tay xoa mặt Đắc Hưng.

“Từ lúc huynh nói sẽ cưới muội làm thái tử phi, muội đã biết chuyện đó khó khăn nhường nào. Nhưng huynh sẽ không có lừa muội, huynh sẽ dọn hết mọi chướng ngại, khiến cho không có ai dám nói gì.”

Nàng lại sờ cằm hắn.

“Huynh tưởng huynh hiểu muội, còn muội không hiểu gì về huynh sao? Trận chiến kia, huynh nhất định sẽ tham gia.”

“Muội không sợ nhìn thấy cảnh ta và đại ca muội trên chiến trường sao?”

“Sợ chứ! Nhưng sợ thì làm được gì? Sợ thì huynh sẽ không tham chiến sao? Sợ thì Thanh Long quốc và Đại Việt sẽ ngưng chiến sao? So với sợ thì muội lựa chọn tin. Muội tin huynh sẽ không giết đại ca muội. So với việc để huynh hay người khác ra chiến trường thì muội lựa chọn huynh, vì nếu bất trắc xảy ra, huynh sẽ để đại ca muội có con đường sống.”

“Ta có nên vui vì muội bình tĩnh như vậy nhìn vào cục diện không?”

Đắc hưng kéo đầu Hương Nhu gục vào lòng hắn, khẽ than thở, giọng có chút ghen tuông.

“Muội không lo lắng cho ta chút nào sao?”

“Đại Việt bây giờ chiếm ưu thế hơn so với Thanh Long quốc mà. Hơn nữa lần trước viết thư cho đại ca, muội muốn nói với đại ca huynh là ân nhân cứu mạng của muội, trên chiến trường nhất định phải hạ thủ lưu tình. Nhưng huynh xóa mất dòng nhắn nhủ của muội.”

Hương Nhu chu miệng lại, giọng có chút ủy khuất.

“Ra là nàng viết như vậy, dù ta có đọc được thì ta cũng xóa thôi. Hưng ca ca của muội mà cần người khác hạ thủ lưu tình sao?”

Hương Nhu than khẽ: “Thế nên muội mới phải viết bằng ngôn ngữ riêng, ai dè không đọc được huynh cũng xóa.”

Đắc Hưng bật cười. Hắn nói ở thế giới của muội muốn nói “ta yêu nàng” thì nói thế nào? Hương Nhu đỏ mặt lắc đầu không nói.

“Nói đi, huynh sẽ để muội gặp mấy người Vũ nhi!”

“Thật không?”

“Thật hơn vàng.”

Hương Nhu tóm tay Đắc hưng, dùng ngón tay vẽ vào lòng bàn tay hắn ba chữ: I LOVE YOU.

Có điều còn chưa gặp lại được ba người đó thì Hương Nhu đã xảy ra chuyện.

------
Chương này hơi ngắn nên mình bonus thêm một đoạn nhá:

Vũ nhi nói.

“Muội thật tài giỏi, thả con rùa vàng ngũ hoàng tử, lập tức thu được con rồng vàng thái tử.”

A Bình như một ông anh trai nói.

“Từ ngày bé thấy hắn cứ quẩn lấy muội, huynh đã biết hắn có ý đồ với muội.”

Hương Nhu: Bình ca ca, xin huynh, lúc ấy muội mới tám, chín tuổi. Ý đồ cái gì chứ?

Đắc Hưng: Huynh ấy nói đúng đó, ta có ý đồ từ khi đó.

Song nhi mặt tái mét.

“Sao tiểu thư có thể ở cùng một chỗ với kẻ thù vậy?”

A Bình và Vũ nhi mới sực tỉnh: À há, có vẻ nói như thế cũng đúng, nhưng mà cũng không đúng. Bọn họ có phải con dân Thanh Long quốc đâu, bọn họ là đi theo Hương NHu mà. Nếu vậy thì bây giờ kẻ thù của bọn họ phải là Thanh Long quốc.

Song nhi khóc oa oa:

"Vậy A Khiêm của ta thì phải làm sao?"

Vũ nhi:

"Nói tiểu thư kêu hắn về Đại Việt là xong, hắn cũng có phải là người Thanh Long quốc đâu."

Hương Nhu:

"Vậy còn đại ca muội thì sao?"

Vũ Nhi:

"Thì cũng kêu …"

A Bình:

"Người ta là Bình An vương gia đó nha."

Hương Nhu:

"Còn Minh Doãn thì sao?"

Đắc Hưng:

"Kêu hắn sang đây ta giết."
-------
Chương 53 << >> Chương 55
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Một là đồ đệ của nghĩa phụ nang, một là hộ vệ của ông ấy, còn một là tỳ nữ của nàng trong cung Nam Hạ, là con ranh đút nước tới sặc cho huynh?”
Hưng ca ca của nàng người có ưu điểm nhớ lâu mà nhược điểm hay thù vặt.
=> lặp
Hương NHu:

"Vậy còn đại ca muội thì sao?"
"Kêu hắn sang đây ta giết."
=> muaaahhhhhh :)) :)) :))
Oà mỗi một mẩu.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Ngắn một khúc zạ? Đọc chả bỏ. Hì, Hương Nhu quả nhiên như ta đoán. Nàng không ngăn cản Đắc Hưng. Bé Búp yên tâm chưa?
Oà mỗi một mẩu.
Mọi người so sánh với chương 50 ta mất 4 tháng mới rặn xong, thì vầy là nhiều rồi :)). Mấy chương sau dài nhưng toàn cung đấu thôi à. Mà gió cũng sắp nổi lên rồi, yên bình mãi... chán!
 

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Mình là mình bị thích cái đoạn đằng sau hihi.
Chương 54: Người hỗ trợ

Kể từ ngày chuốc rượu lừa được mỹ nhân lên giường, Đắc Hưng đêm nào cũng mặt dày ở lại Hương viện mặc cho Hương Nhu đuổi thế nào cũng không đi. Ban đầu hắn đổ lỗi cho thuốc xổ của nàng làm hắn vật vã mất mấy ngày cần người chăm sóc. Đúng như Hương Nhu nói loại thuốc xổ này không có thuốc giải, đành đi nhanh về chậm mất hai hôm sau đó nằm vật ra để bù dịch, điều dưỡng lại thân thể. Đắc Hưng giận lắm, nhưng vì thế mà có lý do bám rễ ở Hương viện bắt nàng chăm sóc. Khi khỏi bệnh cũng là bốn năm ngày sau đó. Đồ đạc cá nhân của hắn quá nửa đã đem tới chỗ nàng. Rễ của hắn đã ăn sâu, càng không thể nhổ bật ném ra khỏi Hương viện. Hắn còn cao giọng lý luận.

“Ta vì sợ muội không gả được cho ai phải hứa cưới muội. Nhưng mười năm nay đến giờ ta mới được hưởng quyền lợi của trượng phu, sao muội có thể từ chối?”

Hương Nhu vừa ngượng, vừa giận, vừa buồn cười, có điều bị cưỡng ép nhiều cũng đành phải chịu. Mặt của thái tử Đại Việt dày vô đối, nàng đỡ không nổi. Sợ xanh mặt sau vụ thuốc sổ, Đắc Hưng sai nha hoàn kiểm tra nghiêm ngặt các loại dược liệu đến tay nàng, tránh cho nàng rảnh rỗi điều chế mấy thứ linh tinh rồi tiện tay cho hắn uống thử. Hương Nhu trong tay không có đến một nha hoàn thân tín, lại không có dược phòng thân nên bị Đắc Hưng khống chế hoàn toàn. Mặc dù hắn sủng nịnh nàng hết sức nhưng Hương Nhu biết đó không phải là hẳn chuyện tốt, theo kinh nghiệm cung đấu nàng có được thì sớm thôi sẽ có người tìm đến chỉnh nàng.

Đêm đó sau khi vắt kiệt sức của Hương Nhu, để tránh nàng làu bàu mắng hắn sắc lang, Đắc Hưng cố gắng chuyển đề tài. Ôm nàng vào lòng, cầm bàn tay phải của nàng lên, hôn nhẹ vào lòng bàn tay. Nhìn thật kỹ các ngón tay khẽ run rẩy, hắn đau lòng nói.

“Tay muội bị làm sao vậy?”

Sợ làm hắn đau lòng, nàng cười lắc đầu.

“Không làm sao sao muội không thể viết được? Sao muội không thể đàn được nữa, sao đột nhiên lại đập vỡ cây đàn của mình rồi chuyển sang học múa? Sao muội không thể cầm kim châm cứu được?”

Hắn biết hết sao? Chỉ có Đỗ Cẩn là biết vì sao bàn tay của nàng trở thành thế này. Sau đó vì nàng muốn dùng châm cứu để chữa trị mà Vũ nhi khi đó không có ở Kinh thành Nam Hạ, nên nàng có nhờ một đại phu trẻ tuổi ở Tiểu Lục y quán giúp nàng thi châm trên các huyệt đạo mà nàng yêu cầu. Có điều đại phu trẻ ấy cũng chỉ biết nàng có thương tổn trên tay phải mà thôi. Song Nhi và Vũ nhi đều luôn bên cạnh nàng cũng không biết tay phải nàng có thương tật. Vũ nhi thấy nàng không châm cứu nữa thì đơn giản chỉ cho rằng nàng thích dược hơn nghiên cứu y thuật. Khi nàng ấy nhíu mày vì chữ viết tệ hại của nàng thì cũng tin vào lời giải thích của nàng rằng nàng nhiều năm nay không viết chữ nên mới thế. Song nhi được đưa đến chăm sóc nàng khi tay nàng đã thành ra như thế nên lại càng không biết. Vậy mà hắn biết, Hưng ca ca của nàng thực sự quan tâm đến nàng. Hương Nhu sửng sốt nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Nàng nói.

“Là thái hậu Nam Hạ làm đấy!”

Đắc Hưng mày nhíu chặt lại.

“Bà ấy cho cung nữ dùng hơn trăm cây kim, đâm mạnh nhằm phá hủy hết các huyệt đạo trên tay phải của muội.”

Sự xót xa và tức giận hiện rõ trên đôi mắt của Đắc Hưng. Hắn âm thầm tự nhủ sẽ bắt bà ta phải trả cái giá đắt nhất. Hắn hôn nhẹ lên bàn tay nàng.

“Đau lắm phải không?”

Nàng gật đầu. Đau đớn đó nàng sao có thể quên, khi đó nàng mới mười hai tuổi. Cách tra tấn dã man mà không để lại chút thương tổn nào bên ngoài này quả đáng sợ. Nếu nàng không tinh thông y thuật, e rằng cánh tay này đã liệt từ lâu. Nàng xoa nhẹ mi tâm đang nhíu chặt của Đắc Hưng.

“Sự sủng ái luôn mang theo những mũi dao đằng sau nó. Thái hậu Nam Hạ khi đó vì căm hận sự sủng ái của tiên đế giành cho muội nên mới ra tay độc ác như vậy.”

Nàng dừng một chút, bàn tay chuyển sang sờ cằm hắn.

“Huynh nói xem, huynh sủng ái muội như thế muội có gặp nguy hiểm không?”

Nàng đưa nhanh một ngón tay lên chặn miệng hắn, không cho hắn trả lời.

“Chắc chắn là có. Nhưng huynh không phải lúc nào cũng ở bên cạnh muội, có phải hay không muội nên tìm cách tự bảo vệ mình?”

Đắc Hưng muốn nói: Ta nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho muội, nhưng lại bị cụm từ “huynh không phải lúc nào cũng ở bên cạnh muội” khiến hắn nghẹn lại. Phụ hoàng chưa đồng ý, nhưng với tính cách của ông, chuyện đồng ý là sớm hay muộn. Do đó hắn sẽ nhanh thôi phải rời xa nàng. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt như nước hồ thu của nàng.

“Muội có thể tự bảo vệ mình như thế nào?”

“Muội đã sống ở hoàng cung Nam Hạ trong năm năm với bốn bề thọ địch! Muội có cái này” Hương Nhu đưa tay chỉ vào đầu mình “và muội còn cần thêm hỗ trợ nữa!”

“Muội cần hỗ trợ gì?”

“Sợ huynh sẽ không đồng ý!”

“Nói đi, nhưng đừng có tìm cớ để mà trốn mất!”

Thấy Đắc Hưng nghiêm mặt, Hương Nhu có chút buồn cười. Cái gã này sao lúc nào cũng sợ nàng trốn nhỉ? À, nếu nàng mà là hắn, hẳn cũng sợ thôi. Đại ca mà nàng thương yêu nhất và hắn đang ở hai bờ chiến tuyến. Hắn biết đại ca nàng quan trọng với nàng như thế nào, cho nên hắn luôn lo lắng nàng sẽ bỏ đi. Mất nàng đến hai lần khiến hắn lúc nào cũng sợ hãi sẽ mất nàng thêm một lần nữa.

“Đừng kiểm soát việc chế dược của muội, muội hứa sẽ không hạ dược huynh. Còn nữa, huynh còn nhớ Vũ Nhi, Song nhi và A Bình không?”

“Một là đồ đệ của nghĩa phụ nàng, một là hộ vệ của ông ấy, còn một là tỳ nữ của nàng trong cung Nam Hạ, là con ranh đút nước tới sặc cho huynh?”

Hương Nhu vuốt mồ hôi trán. Hưng ca ca của nàng là người có ưu điểm nhớ lâu mà nhược điểm là hay thù vặt. Lần sau nhất định phải bảo mấy người kia chú ý mới được.

Nàng gật đầu với Đắc Hưng rồi nhỏ giọng nói.

“Vài hôm nữa họ sẽ tới kinh thành, huynh đồng ý để bọn họ tới Đông cung chứ?”

Đắc Hưng ngồi phắt dậy, trừng mắt nhìn nàng. Hắn kiểm soát chặt chẽ vậy mà nàng làm cách nào mà có thể liên lạc với bên ngoài. Tay hắn vô thức bóp chặt tay nàng khiến nàng khẽ kêu lên.

“Hưng ca ca, muội liên lạc với bọn họ vì muội biết muốn yên ổn sống ở đây, muội cần họ giúp đỡ, hơn nữa họ cũng sẽ vô cùng lo lắng nếu chưa được thấy muội thực sự an toàn. Muội sẽ không bỏ trốn đâu, huynh đừng như vậy!”

Đắc Hưng không nói gì thêm. Hắn nằm xuống, xoay lưng về phía nàng. Cứ như thế im lặng một lúc lâu.

Hương Nhu rụt rè ôm hắn từ đằng sau, nàng thấp giọng nói.

“Hưng ca ca, huynh sống từ nhỏ trong cung. Những đấu đá ở hậu cung, huynh chẳng nhẽ không biết. Chính Tam muội mà huynh yêu thương đã sai người bưng canh độc cho muội, chuyện này huynh chẳng lẽ không hay? Muội chỉ muốn bảo vệ mình thật tốt khi không có huynh bên cạnh mà thôi!”

Đắc Hưng sửng sốt, quay mặt lại phía Hương Nhu. Nàng ấy biết chuyện từ khi nào?

Hương Nhu lại đưa tay xoa mặt Đắc Hưng.

“Từ lúc huynh nói sẽ cưới muội làm thái tử phi, muội đã biết chuyện đó khó khăn nhường nào. Nhưng huynh sẽ không có lừa muội, huynh sẽ dọn hết mọi chướng ngại, khiến cho không có ai dám nói gì.”

Nàng lại sờ cằm hắn.

“Huynh tưởng huynh hiểu muội, còn muội không hiểu gì về huynh sao? Trận chiến kia, huynh nhất định sẽ tham gia.”

“Muội không sợ nhìn thấy cảnh ta và đại ca muội trên chiến trường sao?”

“Sợ chứ! Nhưng sợ thì làm được gì? Sợ thì huynh sẽ không tham chiến sao? Sợ thì Thanh Long quốc và Đại Việt sẽ ngưng chiến sao? So với sợ thì muội lựa chọn tin. Muội tin huynh sẽ không giết đại ca muội. So với việc để huynh hay người khác ra chiến trường thì muội lựa chọn huynh, vì nếu bất trắc xảy ra, huynh sẽ để đại ca muội có con đường sống.”

“Ta có nên vui vì muội bình tĩnh như vậy nhìn vào cục diện không?”

Đắc hưng kéo đầu Hương Nhu gục vào lòng hắn, khẽ than thở, giọng có chút ghen tuông.

“Muội không lo lắng cho ta chút nào sao?”

“Đại Việt bây giờ chiếm ưu thế hơn so với Thanh Long quốc mà. Hơn nữa lần trước viết thư cho đại ca, muội muốn nói với đại ca huynh là ân nhân cứu mạng của muội, trên chiến trường nhất định phải hạ thủ lưu tình. Nhưng huynh xóa mất dòng nhắn nhủ của muội.”

Hương Nhu chu miệng lại, giọng có chút ủy khuất.

“Ra là nàng viết như vậy, dù ta có đọc được thì ta cũng xóa thôi. Hưng ca ca của muội mà cần người khác hạ thủ lưu tình sao?”

Hương Nhu than khẽ: “Thế nên muội mới phải viết bằng ngôn ngữ riêng, ai dè không đọc được huynh cũng xóa.”

Đắc Hưng bật cười. Hắn nói ở thế giới của muội muốn nói “ta yêu nàng” thì nói thế nào? Hương Nhu đỏ mặt lắc đầu không nói.

“Nói đi, huynh sẽ để muội gặp mấy người Vũ nhi!”

“Thật không?”

“Thật hơn vàng.”

Hương Nhu tóm tay Đắc hưng, dùng ngón tay vẽ vào lòng bàn tay hắn ba chữ: I LOVE YOU.

Có điều còn chưa gặp lại được ba người đó thì Hương Nhu đã xảy ra chuyện.

------
Chương này hơi ngắn nên mình bonus thêm một đoạn nhá:

Vũ nhi nói.

“Muội thật tài giỏi, thả con rùa vàng ngũ hoàng tử, lập tức thu được con rồng vàng thái tử.”

A Bình như một ông anh trai nói.

“Từ ngày bé thấy hắn cứ quẩn lấy muội, huynh đã biết hắn có ý đồ với muội.”

Hương Nhu: Bình ca ca, xin huynh, lúc ấy muội mới tám, chín tuổi. Ý đồ cái gì chứ?

Đắc Hưng: Huynh ấy nói đúng đó, ta có ý đồ từ khi đó.

Song nhi mặt tái mét.

“Sao tiểu thư có thể ở cùng một chỗ với kẻ thù vậy?”

A Bình và Vũ nhi mới sực tỉnh: À há, có vẻ nói như thế cũng đúng, nhưng mà cũng không đúng. Bọn họ có phải con dân Thanh Long quốc đâu, bọn họ là đi theo Hương NHu mà. Nếu vậy thì bây giờ kẻ thù của bọn họ phải là Thanh Long quốc.

Song nhi khóc oa oa:

"Vậy A Khiêm của ta thì phải làm sao?"

Vũ nhi:

"Nói tiểu thư kêu hắn về Đại Việt là xong, hắn cũng có phải là người Thanh Long quốc đâu."

Hương Nhu:

"Vậy còn đại ca muội thì sao?"

Vũ Nhi:

"Thì cũng kêu …"

A Bình:

"Người ta là Bình An vương gia đó nha."

Hương Nhu:

"Còn Minh Doãn thì sao?"

Đắc Hưng:

"Kêu hắn sang đây ta giết."
-------
Chương 53 << >> Chương 55
 
Bên trên