Yến dập mạnh ống nghe điện thoại, vẻ mặt thản nhiên như chưa có gì xảy ra trước bảy cặp mắt còn lại cũng thản nhiên không kém. Gần đây họ đã quen với biểu hiện ấy của Yến và tội nghiệp thay cho người xui xẻo yêu phải cô nàng. Một anh đồng nghiệp lên tiếng:
"Lại "đến cữ" à?"
Cô nhún vai, lấy túi xách ra về vì đã đến giờ tan sở. Đặt tay lên tay nắm cửa, cô đếm nhẩm "Ba, hai, một..." rồi hơi mở hé cửa, lại đếm "Một, hai, ba..." sập mạnh vào.
"Rầm!"
"A!" Một tiếng thét vang lên.
Cười nhạt, hất tóc, lúc bước ra còn không quên nghiến chặt gót giày nhọn năm phân lên bàn chân của kẻ nào đó đang ôm mặt, nhân tiện phá huỷ luôn đôi giày da mới cóng.
Phía sau vọng tới tiếng gào của "kẻ nào đó":
"Em đứng lại ngay cho anh!"
Cô im lặng nhấn nút đóng cửa thang máy, thuận tiện tặng cho "kẻ nào đó" một ánh nhìn hờ hững. Tôi đẹp chứ có bị thần kinh đâu! Ôm bó hoa to đùng kia rồi đi cùng anh xuống lầu, không bị mấy chục chùm tia laser chiếu chết mới lạ!
Đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức - nhìn bóng mình phản chiếu trên vách thang máy, cô cười mỉa. Cô mới có hai sáu cái xuân xanh thôi, mẹ cô lại gấp gáp tìm đối tượng như là sợ cô sẽ "treo giá" đến sáu hai tuổi vậy. Cô cũng đã nói thẳng với anh ta rằng mình ghét nhất là mấy thứ sến súa, chỉ cần tìm hiểu một thời gian, nếu hợp thì lấy nhau, không thì thôi. Không biết là do cô quá khô khan không giống phụ nữ hay tại tên đó ủy mị quá mức không giống đàn ông nữa. Anh ta luôn bày ra những trò "lãng mạn" đến phát buồn nôn. Lúc thì tặng hoa hồng, khi thì hẹn cô đi ngắm sao, hôm lại bắt cô thức trắng đêm ở bờ biển chỉ để quan sát nửa tiếng bình minh. Thật không hiểu nổi, rõ ràng lúc mới quen biết anh ta "bình thường" lắm cơ mà? Dạo gần đây ngày nào anh ta cũng đến công ty đón cô tan sở, ai cũng biết cô có vị hôn phu chu đáo, săn sóc, lãng mạn gì đấy... Bà đây có cần đâu! Bực mình!
Ài, thôi quên đi... Trời lạnh thế này nên đi làm việc nhỏ Hương nhờ rồi tranh thủ ngủ sớm thì hơn.
***
Cây lá trơ trụi, không khí ẩm thấp và gió rét căm căm là những đặc trưng của mùa đông. Đôi khi Yến cảm thấy tâm hồn mình cũng như cảnh vật trong chiều đông vậy, âm u, cằn cỗi và hoang tàn. Khẽ thở dài, cô vặn tay nắm cửa bằng kim loại lạnh lẽo - lạnh như ánh mắt của cô gái đang nằm trên chiếc giường bệnh trắng toát cạnh cửa sổ. Cô gái đó nhìn chằm chằm vào cô, cái nhìn sắc lẹm, u ám. Thở dài lần nữa, cô đặt túi cam lên đầu tủ, cố gắng trưng ra một nụ cười thân thiện:
"Chị Hương phải đi công tác đột xuất nên nhờ chị đến thăm nom em. Hôm nay em đã khá hơn chưa? Có thèm ăn gì không, chị ra ngoài mua cho. Ban nãy chị thấy một tiệm bánh còn mở cửa, nghe Hương nói em thích nhất là..."
"Không cần chị lo!"
Yến nhẹ nhàng lách người qua một bên tránh chiếc gối suýt thì đập vào mặt mình. Ba năm học Karate không uổng phí chút nào. Nhưng cô còn chưa kịp mừng vì điều đó thì một chiếc dép đã đáp trên vai cô. Lần này Yến hết cười nổi. Khoan, bình tĩnh, bình tĩnh lại, bác sĩ đã dặn rồi. Phải mềm mỏng, dịu dàng...
"Chị cút cho tôi, đồ khốn!"
Dịu dàng con khỉ, vứt hết đi! Yến đập mạnh lên nút chuông đầu giường bệnh rồi gầm lên:
"Tôi không phải người thân bạn bè của em, không phải bác sĩ y tá có nhiệm vụ chăm sóc em, càng không phải là thiện nam tín nữ gì! Em thử giở thái độ đó ra lần nữa xem? Muốn chết đúng không, tôi giúp một tay nhé!"
Trên giường bệnh, cô gái đó la hét, gào khóc và giãy dụa kịch liệt khi bị các bác sĩ túm chặt để tiêm thuốc an thần. Đón lấy ánh mắt oán hận cuối cùng của cô trước khi chìm vào giấc ngủ, Yến lại thở dài thườn thượt:
"Em không biết tự quý trọng bản thân thì cũng chẳng ai xem em ra gì đâu, tỉnh táo lại đi Thư!"
Chẳng biết con bé có nghe được không, riêng cô đã bị bác sĩ Khánh kéo ra hành lang mà "giảng" cho một trận ra trò. Đây không phải lần đầu cô lớn tiếng với Thư. Cô cũng biết mình không nên làm thế, nhưng tính cô tự do quen rồi, nghĩ gì nói nấy.
Đó cũng chính là lý do trước đây Thư ghét cô, dù cô là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Hương - chị con bé. Cách đây một tháng, Thư bị tên bạn trai quen qua mạng cưỡng hiếp. Vốn con bé chẳng phải là người yếu đuối, nhưng trước sự chỉ trích dày đặc từ chính người thân của mình, dù kiên cường đến thế nào cũng phải sụp đổ. Thư bị trầm cảm nặng, lúc bấy giờ gia đình cô mới thấy hối hận và đưa cô vào viện, nhưng vẫn không thèm đến chăm lo cho cô. Mẹ Hương đã mất từ lâu, bố Hương lại rất sĩ diện nên gánh nặng về bệnh tình của em gái đặt hết lên vai Hương.
Nhìn những cành cây khẳng khiu giơ lên giữa màn đêm như muốn khiêu chiến với bầu trời, Yến thở dài theo thói quen. Nếu năm đó cô không phản ứng lại, có phải hôm nay cô đã như Thư, sống tuyệt vọng, héo tàn dần trong một nơi trắng toát thế này? Miên man về quá khứ, khi ấy cô nhu nhược hơn Thư nhiều, không dám kiện hắn, thậm chí không dám cho gia đình biết mà câm lặng chịu đựng hơn mười năm. Mười năm u uất, mười năm khóc thầm, đời người có bao nhiêu cái mười năm? Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy mình đã quyết định đúng khi kết thúc khoảng thời gian mười năm đầy ám ảnh kia.
Bác sĩ Khánh cực kỳ đau đầu nhìn cô gái thẫn thờ không biết đang suy nghĩ cái gì, ra sức khuyên nhủ nãy giờ cô lại chẳng thèm nghe vào tai. Ông uể oải nói lời cuối cùng:
"Nếu sau này cô Hương còn nhờ cô chăm sóc Thư thì cô đứng ngoài phòng là được, tôi sẽ căn dặn các y tá chú ý hơn đến Thư. Cô đừng kích thích cô ấy nữa, như vậy không tốt với bệnh trạng hiện giờ..."
Yến lơ đãng nghe, lơ đãng gật đầu và lơ đãng ngắm cảnh đến nỗi bác sĩ Khánh lắc đầu bỏ đi khi nào cũng không biết. Cô còn mải miết trong những ký ức của hai mươi năm trước, ký ức của một cô bé mới được sáu tuổi.
***
"Nhớ đừng nói cho mẹ biết nha."
"Dạ!"
Cô bé ngây thơ chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra, cũng dễ dàng quên lời hứa với anh trai. Bé sà vào lòng mẹ, giọng nói líu lo thủ thỉ:
"Mẹ ơi, ban nãy anh hai dạy con "hun môi", ảnh còn tè dầm ra cái gì màu trắng trắng nữa, nhìn ngộ lắm!"
Bé nghiêng đầu nhìn mẹ và người anh hơn tuổi mình cả thập kỉ vào phòng nói chuyện riêng, đầu óc trẻ con chẳng đủ dung lượng để ghi nhớ những gì xảy ra sau đó...
***
"Yến, lại đây, mẹ dạy con cái này."
Cô bé tám tuổi vẫn hồn nhiên như hai năm trước, tò mò hỏi sau khi mẹ bé kết thúc bài giáo dục giới tính:
"Vậy là con mất chinh rồi sao?"
"Không phải, con chưa có bị... Cái này... Ừm..."
Và năm ấy chính là lúc cô bé thơ ngây kia hiểu được chuyện gì đã xảy đến với mình.
***
"Hu hu, không muốn mà... Em méc mẹ bây giờ! Buông ra đi mà..."
Cô bé mười một tuổi giằng co với người cô gọi là "Anh hai". Roẹt một tiếng, chiếc quần lót in hình Mickey bị xé rách, cô chạy vào góc phòng khóc rấm rứt. Mẹ đưa cô đến nhà dì, nơi anh cô nương tựa bởi nhà dì gần trường học hơn. Tưởng rằng khi gặp nhau anh em cô sẽ rất vui vẻ, chẳng ngờ cơn ác mộng năm nào lại tái diễn...
"Không muốn thì thôi!" Hắn ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Giờ này nhà dì không có ai, cô núp trong phòng một hồi lâu mới dám ra ngoài. Hắn chọn một đĩa phim hoạt hình cho cô xem, trò chuyện bình thường như chưa từng có gì xảy ra. Cô cũng giả vờ chăm chú xem tivi, giả vờ ăn kẹo, giả vờ với mẹ rằng hôm nay ở nhà dì vui lắm...
***
Cô cắn mạnh vào tay hắn, nhưng chẳng ảnh hưởng gì. Thậm chí hắn còn mở móc áo lót của cô, định luồn tiếp bàn tay còn lại vào. Cô hất mạnh hắn ra, chạy vào toilet khép cửa đánh sầm.
Sau khi sửa sang lại quần áo, cô bước ra, thản nhiên ngồi xuống trước máy tính. Trời mưa ầm ầm, dội mạnh lên mái tôn phòng trọ nhỏ hẹp. Ở nhà không gắn internet nên mẹ bảo cô sang nhà trọ hắn thuê chung với bạn gái để tải nhạc vào điện thoại. Không ngờ bạn gái hắn đã về quê, phòng trọ chỉ còn mình cô và hắn.
Loay hoay mãi không tải được, cô quay lại hỏi hắn, có thể xem là hét lên vì tiếng mưa tầm tã át đi mọi âm thanh. Hắn điềm nhiên bảo:
"Nói chuyện với anh mày mà không biết dạ thưa gì hả?"
Cô im lặng vài giây mới đáp lại:
"Dạ! Làm sao để tải bài này về máy!"
"Mày hỏi chuyện người ta mà hét kiểu đó ai thèm trả lời."
"Không hét làm sao anh nghe được!"
Hắn cười. Cô cũng cười. Về nhà kể lại đoạn đối thoại đó với mẹ, mẹ cười rất tươi vì nghĩ hai anh em hoà thuận với nhau.
Cô đã quen với cách hắn tỏ ra bình thường sau mỗi lần có ý định xâm hại cô, và cô thoả hiệp với hắn. Một cách nhu nhược.
***
"Mày dám chửi tao?"
"Muốn răn dạy tôi à? Anh chả còn tư cách đó đâu! Từ khi anh làm ra những chuyện đồi bại đó, tôi đã không còn xem anh là con người rồi! Bao năm qua tôi vẫn nhịn vì sợ mẹ đau lòng, nhưng giờ anh đã giở giọng bất hiếu đó ra thì tôi chẳng còn gì để e ngại nữa! Mở to mắt ra nhìn cho kỹ đây, đồ hèn hạ! Cầm thú! Vô nhân tính! Bẩn thỉu! Mày đi chết đi!"
Bên kia im lặng một hồi lâu. Lúc cô nghĩ hắn đã chuồn mất thì tin nhắn mới lại đến:
"Nếu mày thù tao dữ vậy, thì mày phải cố gắng làm sao thành công hơn tao, bằng không tao sẽ cười vào mặt mày. Tao biết khả năng của mày có thể làm được những gì, và mày sẽ làm những gì. Vì mày cũng như tao thôi, chúng ta có cùng chung dòng máu quái vật, mà con quái vật này là do mẹ chọn cho hai chúng ta."
Thù? Cô chỉ cảm thấy buồn cười. Sau những tin nhắn này cô sẽ xem hắn như người dưng, mà một người dưng xa lạ chẳng thể nào ảnh hưởng tới cảm xúc của cô nữa.
Hít sâu, mười ngón tay mảnh khảnh lướt nhanh trên bàn phím:
"Tôi có hơn anh hay không cũng chả liên quan quái gì tới anh. Muốn cười thì cứ cười, bởi tôi không giống anh, tôi chả thèm để ý tới mấy thứ đó đâu.
Còn nữa, anh muốn làm quái vật quái thai gì cũng chớ có lôi tôi vào, đó không phải do mẹ chọn, mà chính anh đã lựa chọn nó. Đúng, mẹ chọn nhầm gã sở khanh như cha là sai lầm, nhưng anh đã tự chọn con đường biến thành quái vật cho mình! Đừng có đổ lỗi cho người khác!"
Năm ấy, cô vừa tròn mười tám tuổi, và tự tay giết chết con người nhu nhược trước đây.
***
Những năm tháng đó, người duy nhất cô có thể tâm sự là Hương. Không ít lần Hương mắng cô yếu đuối, khuyên cô phải kể lại cho gia đình nghe để ngăn chặn tên khốn kiếp kia. Nhưng làm sao cô có thể lên tiếng đây? Không khí trong nhà luôn nặng nề vì thói trăng hoa của cha, một mình mẹ cô phải cáng đáng gia đình bởi ông ta chỉ biết đến bản thân. Cô không đành lòng chất thêm gánh nặng lên vai mẹ. Hương cũng khuyên cô nên "vùng lên", không để hắn ta lấn lướt, nhưng... Cô không dám.
Đúng, cô sợ hắn. Cho đến bây giờ, khi sắp bước đến tuổi ba mươi vẫn còn sợ. Những ký ức tồi tệ thuở bé thơ đã hằn sâu vào trái tim cô, biến nỗi sợ thành một loại bản năng mà chính cô không có cách nào kiềm chế được. Trong mắt người đời, Thụy Yến là một đứa con gái nghênh ngang, chẳng xem ai ra gì, tự tin đến mức kiêu ngạo. Chỉ có cô mới biết con bé ấy bất lực đến mức nào...
"Hắt xì!"
Cái tật suy nghĩ linh tinh của cô mãi không bỏ được, trời lạnh thế này mà cứ đứng chôn chân một chỗ hứng gió. Siết chặt vạt áo khoác, cô vào phòng bệnh của Thư, ngả người trên chiếc ghế bành nhỏ và cố ép mình chợp mắt. Ngày mai sư phụ tổ chức buổi liên hoan nhân kỷ niệm ba mươi năm thành lập võ đường, cô không muốn cosplay gấu trúc đi ăn tiệc.
***
Tiếng Hương cằn nhằn cứ vang lên bên tai cô mãi không dứt:
"Biết mình không uống được rượu mà cứ liều, mày ngông vừa thôi! Lần sau tao đem mày đi bán luôn bây giờ!"
"Ai nói tao say? Ai nói..." Yến nói bằng giọng nhừa nhựa. "Tao say thì đã nhìn hai thằng cha áo xanh kia thành bốn rồi, tao không say!"
"Mày nói hai thằng cha nào?"
"Hai người mặc áo xanh kia kìa, mày đi đo mắt đi, ha ha..."
"Tao hất nguyên ly đá vô mặt cho mày tỉnh bây giờ, nhìn một thành hai còn dám nói không say à?"
"Gì chứ... Hai người, hai người mà..." Yến vẫn tiếp tục lè nhè.
Hương vừa dìu vừa kéo lê bạn mình ra bãi giữ xe nhưng cô nàng cứ vùng vẫy đòi... múa quyền. Chịu hết nổi, Hương để Yến ngồi bệt xuống đất, vừa đè vai cô nàng vừa lôi điện thoại ra gọi cho "kẻ nào đó":
"Tùng, tôi cho anh hai mươi phút, gọi taxi đến nhà hàng Sông Mây đưa bà vợ chưa cưới của anh về ngay, không thì tôi để mặc nó tự sinh tự diệt đấy!"
Tùng đón lấy Yến, đặt cô lên ghế sau taxi rồi quay lại:
"Sao cô ấy uống say thế? Có chuyện gì vừa xảy ra à?"
Hương hơi lúng túng:
"Chắc là vì nhớ đến chuyện cũ... Tối qua tôi nhờ nó đi trông giúp em gái, bé Thư đó, anh biết mà... Hôm qua tôi lại đi công tác đột xuất, trong nhà chẳng còn ai. Đến tận chiều nay tôi mới về, lúc đến đây đã thấy nó say thế này rồi."
"Không cần nói nữa đâu, tôi đưa cô ấy về trước. Cô tự chạy xe về được mà đúng không? Tạm biệt."
Này này, tốt xấu gì tôi cũng làm quân sư quạt mo cho anh gần nửa năm trời, có cần phải phũ phàng thế không? Cô chẳng còn ai để nhờ vả mới đành phải gọi Yến chứ bộ...
Hơi men nồng nặc toả ra khắp chiếc taxi, người tài xế cất giọng bực bội:
"Anh mở cửa sổ ra giùm tôi, cố giữ đừng để cô ấy làm dơ xe."
Tùng cười hòa, lẳng lặng làm theo yêu cầu của ông ta. Cô nàng kia đã say gục mất, mái tóc rũ rượi, đôi mắt nhắm nghiền trông lôi thôi lếch thếch, khác hẳn vẻ chỉn chu thường ngày. Tùng học theo cô nàng thở dài thườn thượt, tay nhẹ nhàng vỗ về để cô không cau mày khó chịu nữa. Yến lầm bầm bất mãn điều gì đấy rồi đổ hẳn vào lòng anh, chính thức đi vào giấc ngủ. Từ lúc quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên cô dựa dẫm vào anh không chút phòng bị.
Tùng giữ chặt, tránh cho cô bị xóc nảy, đôi mắt anh dõi ra cửa sổ, chất chứa bao cảm xúc nặng nề. Sự im ắng trong xe càng khiến anh phiền muộn. Gương mặt say ngủ yên bình và nét hững hờ thường ngày của Yến như lồng ghép, đan xen vào nhau làm anh chợt thấy bức bối vô cớ, bao nhiêu thứ tích tụ bấy lâu như muốn nổ tung. Cảm xúc thất vọng lại lần nữa dội thẳng lên ngực, chèn ép khiến anh thấy khó thở, ngột ngạt vô cùng.
Tùng gõ cửa nhà Yến, giao cô cho hai bác và ngồi lại trò chuyện một lúc lâu mới ra về. Gió đêm thốc lên lạnh thấu xương, sương trắng giăng phủ che mờ cả cảnh vật hai bên đường. Không khí ướt lạnh và nặng trĩu, hệt như tâm tình của anh bây giờ. Nhìn bộ dáng cô say mèm mà trái tim anh như bị nhét một con dao lam vào, ê ẩm đau xót. Em vẫn chưa khép được vết thương lòng sao?
Mẹ của Yến là bạn cùng làm ăn với cô ruột của anh, hai người hợp tính nhau nên tình cảm hai bên rất thân thiết. Anh vừa tròn ba mươi nhưng chưa đưa cô bạn gái nào về ra mắt gia đình nên cô của anh liền bàn với mẹ Yến cho hai người xem mắt, để thân càng thêm thân.
Qua lại hơn nửa tháng, suy nghĩ của anh về Yến chỉ có một câu ngắn gọn: thích hợp để làm vợ.
Anh thích tự do, Yến cũng thế, anh không thích những cô gái yểu điệu, gặp chuyện chỉ biết khóc tìm người yêu, còn cô có cá tính ngông nghênh chẳng ai dám chọc vào. Hơn nữa, hôn nhân không thể chỉ tồn tại bằng sự lãng mạn mà luôn phải có mặt cơm áo gạo tiền, cô nàng thực tế đó quả thật rất thích hợp với anh. Tuy anh chẳng phải người khô khan, nhưng cô đã nói thẳng thì chẳng có lý do gì để quơ việc vào mình. Anh đã định giữ vai trò một người chồng tỉnh táo, lý trí như thế cho đến khi nhận được lời hẹn gặp riêng của Hương.
"Chuyện là thế đấy. Là bạn thân của nó, tôi luôn muốn nó được hạnh phúc. Tin tôi đi, bây giờ chính nó còn chẳng biết mình muốn gì đâu. Bắt đầu từ tuổi mười tám, nó trở nên thờ ơ, chẳng chủ động để ý tới bất kì điều gì, lãnh đạm với chính bản thân mình..."
Bật công tắc, ánh đèn vàng dìu dịu làm không khí trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Pha một ly trà đậm theo thói quen, anh nhìn làn khói mỏng manh cuộn lên, không khỏi liên tưởng đến những gì Hương đã nói.
Nhẹ nhàng và yếu ớt, mơ mộng và ngây thơ, tinh nghịch và sâu sắc. Ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, cô vứt bỏ hết những điều tốt đẹp đó, để rồi khoác lên lớp vỏ hờ hững, ích kỉ anh thấy hiện giờ.
"Nếu anh có ý định kết hôn với nó, thì hãy tìm hiểu về người mình sắp cưới trước. Hôn nhân không có tình yêu cũng chết sớm như loại hôn nhân "hai trái tim vàng" thôi!"
Miết nhẹ vành ly, anh như thấy được hình ảnh của cô gái nhỏ bé kia phản chiếu trong màu trà vàng cam ấm áp. Anh nghe theo chỉ dẫn của Hương, bày trò theo đuổi sến súa, chọc cô tức điên nhưng cũng giúp anh từng chút thấy được con người cô đang ẩn giấu. Dần dần, không biết từ khi nào nhịp đập trái tim anh đã giao quyền điều khiển cho Yến.
Cô cười, anh cũng thấy vui vẻ. Cô giận dỗi, anh sẽ lo lắng dỗ dành. Cô chán nản, anh sẽ tìm mọi cách động viên, an ủi cô. Mọi cảm xúc của anh đều bị cô chi phối. Nếu ban đầu Yến đối với anh chỉ là người "thích hợp để làm vợ" thì giờ đây, anh muốn bước vào trái tim cô, muốn cho cô một cuộc đời hạnh phúc, muốn xoá sạch nỗi buồn ẩn sâu trong đôi mắt luôn mang vẻ kiên cường kia.
Nhưng cô chưa bao giờ khóc trước mặt anh. Chưa từng. Cô luôn lặng lẽ với nỗi đau âm ỉ trong lòng, không chia sẻ với một ai. Đó là điều khiến anh cảm thấy bất lực đến khổ sở, nhưng cũng càng làm anh muốn che chở cho cô hơn.
***
Yến bước vào phòng làm việc, câu thông báo của đồng nghiệp làm cô tắt hẳn nét cười trên mặt:
"Ban nãy anh trai Yến đến tìm em đấy, chị nói với anh ta là em bận đi photo tài liệu, nhờ cậu Minh dẫn anh ta xuống phòng khách chờ rồi."
Cô không ngờ hôm nay hắn lại đến tìm mình, tay chân cô lạnh toát. "Đừng sợ!" Cô tự nhủ. "Mày đâu còn là con bé hèn yếu tám năm trước, giờ mày đã hai sáu tuổi, hắn chẳng làm gì được mày cả. Dũng cảm lên! Mạnh mẽ lên!"
Quãng đường xuống phòng khách chẳng bao xa, nhưng với Yến nó như kéo dài, dài mãi... Bước chân cô nặng trịch như đeo đá, những ký ức đáng sợ lại ùa về, vây chặt lấy cô, khiến cô suýt thì nghẹn thở.
Yến hoàn toàn không biết mình đã đến phòng khách từ khi nào. Cô nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu cánh cửa gỗ âm trầm kia. Bên trong là con người cô cố tránh né suốt tám năm qua. Thoáng chút do dự, cô thật sự có thể đối mặt với hắn sao? Có nên giả vờ như không biết hắn đến đây chăng? Trốn được lúc nào thì trốn...
Bỗng Yến giật mình vì suy nghĩ muốn rút lui của bản thân. Không! Lần này cô sẽ không trốn tránh nữa! Chẳng phải năm ấy cô đã từng nói rồi sao? Hắn sẽ chỉ là người dưng, một người dưng không thể gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đến cô. Đúng! Cô đã trưởng thành, giờ đây hắn chẳng là gì cả!
Cô đẩy mạnh cửa phòng khách như muốn chứng tỏ sự kiên cường với bản thân. Cánh cửa đập bắn vào tường và dội lại, phát ra âm thanh rất chói tai. Thế nhưng... Chẳng có ai ở bên trong cả. Chuyện gì thế này?
"Chị Yến, ban nãy chồng sắp cưới của chị đánh nhau với người ta ở đây. Hai người ẩu đả can thế nào cũng không được, bị bảo vệ kéo ra ngoài. Không biết họ đi đâu mất rồi." Cô bé lễ tân thấy cô cứ ngơ ngẩn mãi bèn lên tiếng.
Trời ạ, hôm nay là cái ngày xui xẻo gì vậy? Điện thoại reo vang, Yến bắt máy, đến giờ cô mới nhận ra hai tay mình vẫn đang run rẩy.
"Mày đến nhà ông Tùng ngay đi!"
"Có chuyện gì à?"
"Thì mày cứ đến đi, hỏi lắm thế! À mà nhớ mang theo bông băng đấy."
Anh trai, phòng khách, đánh nhau... Một ý nghĩ lướt vụt qua đầu cô.
***
Cô bước vào căn hộ của anh, tay xách túi băng gạc mua vội ở nhà thuốc. Tùng ngồi trên sofa, chẳng hiểu đang nghĩ gì mà cô đứng trước mặt mới hoảng hồn nhảy dựng lên. Cô lẳng lặng bày dụng cụ y tế ra, thấm ướt oxi già lên bông gòn rồi híp mắt quan sát gương mặt anh.
Mí mắt bầm tím, một bên má sưng to, môi dưới rướm máu, ngoài ra chỉ xây xát nhẹ. Cô thật sự muốn đập cho "hắn" một trận. Có lần anh giở trò đòi hôn hít bị cô đánh cũng đâu bị thương đến mức này.
Yến sát trùng vết thương rồi thoa thuốc cho anh, sự trầm mặc giữa hai người làm bầu không khí trong phòng nặng nề hẳn đi. Tùng lên tiếng bông đùa mong giảm bớt áp lực xung quanh:
"Anh đưa chìa khoá cho em lâu thế mà giờ mới chịu dùng, đêm nay có muốn ngủ lại không?"
Yến vẫn im lặng, chăm chú vào vết thương trên mặt anh như thể cô chẳng nghe được anh đang nói gì. Tùng bất giác nín thở, căng thẳng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt yêu dấu, còn cô vẫn thản nhiên như thường.
Dọn dẹp dụng cụ xong, Yến nhìn thẳng vào mắt anh:
"Sao lại gây sự với hắn ta?"
Anh im lặng, nhìn xa xăm đâu đó.
"Trả lời em."
"Thụy Yến, trái tim em có một lớp tuyết đọng lâu năm. Anh không muốn người vợ tương lai của mình phải chịu sự lạnh giá, một mình gặm nhấm nỗi buồn. Hương nói đúng, hôn nhân không có tình yêu thì chẳng thể tồn tại lâu được. Cô ấy yêu cầu anh phải hiểu con người em rồi mới quyết định có bước đến hôn nhân hay không. Những gì chúng ta đã thỏa thuận, anh không làm được. Hiện giờ, anh thật sự muốn cho em được hạnh phúc, muốn làm tan lớp tuyết kia đi. Cho anh một cơ hội, nhé?"
Cô biết ngay mà, trừ con nhỏ kia ra còn ai lẻo mép đi kể với anh chuyện năm xưa nữa. Nên cảm ơn nó hay cho nó một trận trước đây?
Đối với cô, đàn ông là loại sinh vật không cần thiết trong cuộc đời. Từ nhỏ đến lớn, chính họ đã mang đến những tổn thương cho cô và mẹ, những người phụ nữ vô tội. Phụ nữ có đáng phải nhận lấy những nỗi đau ấy không? Đương nhiên là không! Hoàn toàn không!
Lớn lên, cô nhận thức được không phải người đàn ông nào cũng xấu, nhưng đàn ông tốt thì hiếm hoi như sếu đầu đỏ sắp tuyệt chủng vậy. Khi quyết định kết hôn với anh, cô từng nghĩ rằng có thể yêu anh, có thể chăm sóc anh, nhưng tuyệt nhiên không thể tin tưởng anh.
Thế mà giờ đây suy nghĩ đó đã bị dao động... Cô có nên thử một lần chăng? Trái tim cô rung lên từng hồi, có lẽ...
"Lớp tuyết đó được vun đắp trong mười năm, là những gì khổ đau nhất đọng lại trong em. Muốn làm nó tan biến, có thể cần thêm mười năm, hay hai mươi, ba mươi năm chưa biết chừng. Anh thật sự có thành ý sao?"
"Nhìn vào mắt anh, em sẽ biết được câu trả lời."
Trong đôi mắt anh là sự kiên định cùng tình cảm dịu dàng dành cho cô. Hai người nhìn nhau một hồi lâu...
"Buồn nôn quá!"
"Anh nổi hết da gà rồi!"
Yến bĩu môi:
"Anh lãng mạn lắm mà, mới nhiêu đó đã nổi da gà? Tuyết đọng? Làm tan tuyết? Sến vừa thôi!"
Tùng vặc lại:
"Bình thường em cũng lý trí lắm cơ, nhưng ban nãy ai nói mấy câu yểu điệu thục nữ đó? Anh hả?"
Yến giả lơ đi thẳng vào bếp, tiếng gót giày gõ cồm cộp lẫn với tiếng cô vang lên đều đều:
"Không thèm cãi với anh, em đi nấu cháo. Môi anh rách thế này không nhai cơm được đâu. Sao nhà bếp không có dao kéo gì thế? Kêu em nấu bằng niềm tin à?"
"Ra ngoài ăn đi, quân tử xa nhà bếp, anh để dành bếp cho vợ quản."
"Đừng mơ, sau này anh phải vào rửa chén đấy."
Tùng trả lời rất ngoan ngoãn:
"Tuân lệnh bà xã!"
Yến vẫn hùng hổ:
"Phải đổi màu sơn tường nữa, màu lạnh ngắt này chả có hứng nấu nướng gì cả. Mua thêm đồ ăn dự trữ, tủ lạnh anh để trưng bày cho đẹp à."
Tùng dịu dàng nhìn Yến, tay khoác hờ lên eo cô, miệng cười tươi rói:
"Ừ, mai chúng ta cùng đi siêu thị nhé."
"Phải thêm một bộ nồi, một tủ chén, gắn thêm quạt hút khói, một lò nướng bánh nữa... Mai em đi thăm bé Thư, nghe Hương kể là đã khá hơn nhiều rồi."
"Em đến chọc cho bệnh cô bé nặng hơn hả? Ác độc quá đi!"
"Em cho anh khỏi nhai cơm suốt phần đời còn lại bây giờ." Yến dứ nắm đấm dưới cằm anh.
"Chỉ cần có em nấu cháo cho anh ăn đến hết đời thì đó chỉ là chuyện nhỏ." Tùng giả vờ ngả ngớn, ngón tay trêu chọc véo nhẹ gò má Yến bị cô thẳng tay hất ra:
"Cút!"
Mặt trời bắt đầu toả sáng, cây hé lá non, gió đã ấm áp hơn nhiều. Hôm nay là một trong những ngày đông cuối cùng. Bóng dáng đôi tình nhân khuất dần sau ngã rẽ, tiếng nói cười còn văng vẳng mãi.
Sắp đến mùa xuân, tuyết cũng tan dần...
Có thể sau này cô sẽ hối hận với quyết định hôm nay. Nhưng đó là chuyện của tương lai, cô chỉ cần vun đắp cho hiện tại là đủ rồi.