Truyện ngắn Cái giá phải trả

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0

CÁI GIÁ PHẢI TRẢ

sad-girl-pictures-1.jpg

Kì nghỉ đầu tiên sau khi đi du học, tôi chán muốn chết. Bạn bè không về nhà cũng đi du lịch, cả kí túc xá chỉ còn mỗi mình tôi. Bảy ngày nghỉ tôi đã dùng mất ba để xem phim dài tập Hàn Quốc và thật sự không muốn bắt tội đôi mắt phải nhìn màn hình máy tính một ngày mười mấy tiếng nữa. Chồng gọi, dặn dò ra ngoài đi dạo nhiều vào đừng có ru rú trong nhà. Đi dạo một mình có gì thú vị? Vì không có anh đi cùng em mới ru rú trong nhà đấy. Nghĩ vậy nhưng tôi chỉ đáp vâng một tiếng rồi giục chồng đi làm và tắt khung chat.

Ngoài cửa sổ, những tia nắng yếu ớt đang chiếu xuống hiên sau nhà, những mảng tuyết lớn đang dần nhỏ lại, đâm chồi vươn lên từ lớp băng mỏng là những mầm cây báo hiệu mùa xuân đã về. Tôi đã một mình vượt qua một mùa đông dài lạnh giá, ban đầu cứ ngỡ là không thể chịu đựng được vậy mà thời gian chẳng vì vết thương lòng của ai đó chưa lành mà ngừng trôi. Nhắm mắt lại và nằm dài trên giường, tôi nghĩ mình sẽ cứ nằm như thế tới khi anh đi làm về và gọi điện hỏi: Em yêu đang làm gì thế? Nhưng tiếng tin nhắn xuất hiện sớm hơn thường lệ, tôi ghé mắt nhìn vào màn hình máy tính.

- Chị còn nhớ em không?

Đằng sau cái tên Reo là một chữ Work nên tôi biết đây có thể là một khách hàng từng nhận được dịch vụ tư vấn của mình. Tôi đã bỏ công việc này gần hai năm nay nhưng thỉnh thoảng vẫn nhận được tin nhắn xin lịch hẹn của một vài khách quen. Liếc nhìn đồng hồ, mới bốn giờ chiều tức là khoảng mười giờ sáng ở Việt Nam. Bảy tiếng nữa chồng mới đi làm về, thật chẳng biết phải làm gì trong khoảng thời gian đó vậy nên tôi ngồi dậy, gõ xuống bàn phím.

- Có chứ, chào Reo, dạo này em có khỏe không?

Với tư vấn viên, nhớ được khách hàng đã từng sử dụng dịch vụ là yêu cầu số một để họ quay lại hoặc giới thiệu khách hàng khác cho mình. Nhưng tôi đâu có bộ óc bác học mà nhớ được hết thế nên vừa trả lời tôi vừa mở phần mềm lưu trữ, gõ vào đó cái tên Reo. Kết quả tìm kiếm là: Not found (không thấy). Tôi bặm môi, khẽ nhăn mặt, Reo nào nhỉ? Tôi liếc nhìn tin nhắn đến:

- Hì, lần trước em đặt lịch cho đứa em họ, lâu như thế không ngờ chị nhớ được, chị tài thật.

À, tôi chuyển tên Reo sang tìm kiếm ở mục Relatives (họ hàng) quả nhiên tìm thấy thông tin, hai năm trước cô bé này đã đặt lịch hai buổi giáo dục giới tính cho cô em họ mười sáu tuổi. Tôi gõ xuống:

- Có gì đâu mà tài hả em? Em tốt nghiệp chưa? Tìm chị có việc gì không em?

Khung chat Skype ẩn hiện tên Reo cứ như em đang gõ cái gì đó dài lắm mà hồi lâu chẳng thấy tin nhắn nào gửi tới. Tôi kiên nhẫn chờ không phải vì tôi vốn là người giỏi lắng nghe, công việc tạo cho tôi sự kiên nhẫn đó. Mãi mới thấy Reo nhắn lại.

- Em muốn đặt lịch tư vấn, hiện tại em không ra ngân hàng được, chị còn nhận thẻ điện thoại không?

Hồi ở Việt Nam khi nhận ca tư vấn cho các em nhỏ dưới mười tám tuổi chưa có tài khoàn ngân hàng, đôi khi tôi cũng nhận thanh toán bằng thẻ điện thoại, nhưng tôi cần thẻ Viettel làm gì khi đang ở Thụy Điển chứ? Tôi vẫn đồng ý, đơn giản chỉ là vì muốn làm gì đó cho đỡ nhàm chán.

- Em muốn tư vấn khi nào, cho ai, email giúp chị thông tin cơ bản của người đó và nếu có thể thì sơ lược vấn đề khúc mắc nữa nhé.

- Em… là em muốn được tư vấn, và nếu có thể thì ngay bây giờ được không chị?

Thường thì tôi cần thời gian để tìm hiểu hồ sơ và vấn đề mắc phải của khách hàng, nhưng tôi có cảm giác cô bé này đang gặp vấn đề khá nghiêm trọng và cần được chia sẻ ngay nên đồng ý. Có điều ngay sau đấy tôi thấy hối hận vì quyết định đó. Reo đã hai mươi mốt tuổi, khẩn cấp yêu cầu tư vấn tâm lý và giới tính thì lí do thường gặp nhất chỉ là có vấn đề về xu hướng tình dục hoặc mang thai. Quả nhiên:

- Chị, em chậm kinh hơn một tháng rồi.

Khi còn trẻ các cô gái tìm mọi cách tránh thai, tới khi có tuổi thì đi khắp nơi chữa trị để sinh con, đây có thể coi là một xu thế mới của xã hội không? Tôi thở dài, hỏi Reo:

- Còn nhớ ngày kinh cuối cùng không em?

Từ tính kì kinh, tôi biết em mang thai hơn hai tháng rồi. Bạn trai là người em quen được bốn tháng thông qua bạn của bạn. Tôi như nhìn thấy được vẻ thẫn thờ của Reo bên kia bàn phím khi cái tên của em một lần nữa ẩn hiện trên khung chat mà chẳng có lời nhắn nào được gửi tới. Tôi không giục mà liếc nhìn đồng hồ, hết giờ tư vấn là tôi hết trách nhiệm. Thực ra tôi không muốn tiếp tục ca tư vấn này. Khi chỉ còn mười phút nữa là hết giờ hẹn thì Reo nhắn:

- Chị ơi, em không giữ đứa bé lại được.

Tim tôi đau nhói. Vì những ca như thế này mà chồng đã khuyên tôi ngừng công việc tư vấn và giờ tôi hiểu anh ấy nói đúng. Tôi day nhẹ tay lên ngực như thể muốn vỗ về những vết rạn trong con tim đang muốn nứt toác của mình. Tư vấn viên không phải là cha mẹ người ta, cũng không phải là quan tòa phán xét đúng sai. Việc của tôi chỉ là lắng nghe khách hàng, xác định nguyện vọng của họ và đưa ra lời khuyên, tất cả chỉ có vậy. Trong tình huống này, việc tôi phải làm là giảng giải nguy cơ của việc phá thai để em cân nhắc lại và nếu em vẫn cương quyết với quyết định thì tôi sẽ cung cấp cho em địa chỉ và bảng giá của một số cơ sở y tế uy tín, dặn dò em cách chăm sóc bản thân sau khi phá thai. Nhưng, đứa bé đầu tiên tôi mất cũng mới chỉ là bào thai hơn hai tháng tuổi, tôi đã không thể cầm lòng mà làm trái quy tắc của một tư vấn viên khi gõ xuống:

- Em à, đứa bé đã có não bộ và trái tim, nếu đi khám bác sĩ có thể cho em nghe tiếng tim đập. Em đành lòng sao?

Reo không trả lời. Tôi vò đầu bứt tóc một hồi rồi gửi cho Reo mấy file thông tin về dịch vụ y tế và chăm sóc sức khỏe rồi tắt máy tính. Cố gắng lắc mạnh đầu và lẩm bẩm mãi một câu: chỉ là một khách hàng mà thôi, chỉ là một khách hàng mà thôi…

Với một người mong con tới đỏ mắt như tôi thì những cuộc tư vấn kiểu này thật sự quá sức chịu đựng. Tôi đã hai lần mang thai nhưng không thể làm mẹ. Lần sẩy thai đầu tiên tôi đã nhận ra sự khác thường bởi bản thân có hiểu biết nhất định với y học nên đã đi khám rất nhiều nơi. Cuối cùng vợ chồng tôi nhận được chẩn đoán: không thích hợp về mặt di truyền. Đơn giản có thể hiểu là chúng tôi đều bình thường về vẻ bề ngoài nhưng có những khiếm khuyết trong bộ gen, nếu kết hôn và sinh con với người khác thì không sao, nhưng hai kẻ cùng khiếm khuyết ấy lại yêu nhau nên những đứa con sẽ mang những dị tật của bố mẹ và cơ thể tôi sẽ đào thải chúng ngay từ khi còn là bào thai.

- Không có con cái thì ngày sau sống thế nào hả? Mày lại thích trẻ con như thế… Thôi còn trẻ hay bỏ đi lấy đứa khác con ạ, hoặc tụi mày mỗi đứa kiếm lấy một đứa con riêng về mà nuôi.

Mẹ tôi vừa lau nước mắt vừa khuyên tôi như thế. Tôi không tin, không muốn tin vào điều đó nên ép chồng để mang thai thêm một lần nữa, và lần này tôi mất đứa bé ở tháng thứ năm. Tôi như rơi vào hố sâu tuyệt vọng và khốn khổ hơn là mẹ chồng biết chuyện. Bà gây áp lực để vợ chồng tôi bỏ nhau, và bà đã thành công khi khiến tôi hoảng sợ mà chạy trốn tới tận đất nước xa xôi này.

...

Tối chồng gọi điện tới, dịu dàng hỏi han:

- Em làm gì hôm nay?

- Em có một ca tư vấn!

- Em…

Tiếng của anh vang lên nghe ra vẻ tức giận và cả chua xót, tôi vội vàng lấp liếm:

- Thôi nào, anh làm như ai tìm đến em tư vấn cũng là để phá thai ấy. Chỉ là một ca tư vấn cũ xin vài lời khuyên thôi. Em cũng sẽ không tiếp tục công việc này nữa, hứa mà!

Anh thở phào bảo tôi: thế thì được. Mắt tôi hoe đỏ, người đàn ông thương yêu và quan tâm mình tới mức này làm sao tôi có thể buông tay đây? Tôi day day cái mũi cay xè, trêu anh vài câu. Dù đã yêu nhau và làm vợ chồng nhiều năm nhưng chúng tôi vẫn có thể thủ thỉ nói chuyện hàng giờ như hồi mới yêu. Mức độ hòa hợp về tính cách của chúng tôi lớn đến vậy vì sao về di truyền lại đối nghịch nhau cơ chứ?

Nói chuyện với chồng xong tôi hơi bất ngờ khi nhận được email của Reo.

“Chị, em mới nói chuyện với bạn trai. Anh ấy bảo cho anh ấy một tuần để về quê thuyết phục bố mẹ, anh ấy hứa sẽ cưới em và lo cho mẹ con em. Bạn trai em là dân ngoại tỉnh, công việc chưa ổn định, em đã nghĩ anh ấy sẽ kêu em đi phá thai. Em không đủ tự tin và khả năng để làm một bà mẹ đơn thân, em sẽ phải nghỉ học, tương lai của em và của cả đứa bé cũng sẽ bị hủy hoại. Thế nên em mới có ý định phá thai. Nhưng câu nói cuối cùng của chị đã khiến em khóc òa. Cám ơn chị rất nhiều, nhờ chị em có dũng cảm để nói chuyện với bạn trai, có dũng cảm để lựa chọn giữ lại đứa bé.”

Tôi nở nụ cười, trái tim chợt thấy ấm áp lạ thường. Tôi gửi lời chúc phúc tới gia đình nhỏ của Reo. Niềm vui của mỗi người luôn dễ dàng lan tới tôi, dù tôi biết, đó chỉ là một khách hàng.



Sau kì nghỉ dài thì không khí học tập của tuần đầu tiên có chút uể oải, trừ kẻ đang chán muốn chết chờ ngày đi học như tôi thì mặt của sinh viên nào cũng có thể dùng cụm từ “dài như cái bơm” để miêu tả. Đám sinh viên trong kí túc xá muốn cải thiện tình hình nên mở party vào cuối tuần, tôi định tham gia nhưng cuối cùng đổi ý vì nhận được email chuyển tiền. Người gửi lấy tên Reo và đặt lịch hẹn trước bữa tiệc nửa tiếng. Vì bận rộn cả ngày trên trường nên tôi không kịp check mail, theo quy tắc nếu tôi không email xác nhận thì buổi tư vấn được đặt lịch sẽ hủy nhưng tôi cảm nhận được có điều gì đó không ổn và tôi không nỡ để Reo phải đối diện với nó một mình.

Tên của Reo ẩn hiện ở khung chat nhưng lần này tôi nhận được tin nhắn và nó rất dài. Gã bạn trai của Reo sau một tuần “về thuyết phục gia đình” đã mất hút, chỗ trọ cũng chuyển đi mất, tự block facebook và tắt máy điện thoại. Reo chưa từng về nhà anh ta nên chẳng biết đi đâu tìm, bạn bè anh ta thì không ai đủ thân thiết để cô thăm hỏi, mà dường như anh ta cũng đã nói gì đó với họ nên tất cả đều tránh mặt Reo. Cái thai trong bụng Reo đã sang tháng thứ ba, và em hoàn toàn tuyệt vọng.

- Ông trời rất thích trêu đùa em chị ạ. Cứ lôi em lên thiên đàng rồi ngay sau đó đày em xuống địa ngục.

Nick của Reo tắt ngóm đèn khi tôi còn chưa đưa ra được một lời tư vấn nào cả. Em ấy thực ra cần một người lắng nghe mình thôi còn quyết định làm gì thì ngay từ đầu em đã có. Tôi đưa tay sờ bụng, nơi này tôi đã từng có hai đứa con của riêng mình chỉ tiếc rằng tôi chẳng thể giữ được chúng. Giá như Reo biết với tôi sinh mạng những đứa trẻ quan trọng tới mức nào? Tôi nhắn với chồng là đi dự party nên anh ấy cũng không gọi tới và tôi có thể ôm chăn bật khóc một mình trong suốt buổi tối.

Nửa đêm tôi dậy vì tiếng tin nhắn Skype trên điện thoại, người gửi là Reo.

- Chị em ở bệnh viện rồi.

- Em muốn nghe tiếng tim thai một lần.

- Bác sĩ nói nó là là thai đôi chị ạ.

- Chị ơi, em…

Ngón tay tôi run bắn khi lướt qua các tin nhắn. Tôi chẳng có tư cách gì khuyên em giữ hay bỏ nhưng tôi không thể cầm lòng khi đứng trước sinh mạng của không chỉ một mà là hai đứa trẻ.

- Em nên về nhà cho tĩnh tâm lại đã. Đừng vội làm gì dại dột.

Tôi đã nhắn cho Reo như thế dù biết rằng chẳng dễ dàng gì em mới có quyết tâm tới bệnh viện, bây giờ ra về tới khi nào em mới đủ dũng cảm để quay lại? Nếu là một tư vấn viên chuyên nghiệp, tôi nên hỏi em: Em muốn thế nào? Quyết định của em là gì? Và trong tình huống này tôi đã biết câu trả lời, lời khuyên của tôi phải là nhắm mắt, thư giãn và chịu đau một lần rồi thôi. Càng kéo dài thì khi phá thai cơ thể em sẽ càng mất thời gian phục hồi, và ảnh hưởng tâm lý tới em càng nặng nề hơn. Nhưng những lời ấy, sao tôi có thể nói được? Chồng nói đúng, nghề này chẳng hợp với tôi.

Reo đã nghe lời khuyên của tôi và trở về nhà còn tôi ôm gối thức trắng một đêm. Sáng hôm sau tôi viết mail cho Reo.

“Reo à, chị nói lời này không phải với tư cách một tư vấn viên mà với tư cách một người phụ nữ. Đó là sinh mạng của hai đứa trẻ đấy, xin em hãy suy nghĩ cẩn trọng. Chị có quen biết một số trung tâm tình thương, nếu em quyết định sinh chúng ra chị sẽ giúp em liên hệ để chúng có thể nhận được bố mẹ nuôi tốt nhất. Hãy cho chúng một cơ hội được nhìn thấy ánh sáng mặt trời được không em?”

Reo không trả lời email ấy của tôi. Tôi chuyển khoản lại số tiền Reo gửi cho cuộc tư vấn thứ hai và thêm một số tiền nữa vì tôi biết em khó khăn về tài chính. Reo nhắn lại tức thì:

- Vì sao chị chuyển tiền cho em?

Tôi đã bình tĩnh lại và hiểu dù có nói gì thì tôi cũng không thể sống hộ Reo được, cuộc đời Reo là của cô ấy, quyết định của Reo phải do chính cô ấy lựa chọn. Thế nên tôi đã nói:

- Nếu em muốn bỏ, thì dùng số tiền ấy tới một trung tâm y tế có chất lượng để giảm thiểu di chứng sau khi phá thai. Còn nếu em muốn giữ lại, thì giúp chị mua tặng tụi nhỏ bộ quần áo mới.

Tôi biết Reo đã đọc tin nhưng em ấy không nhắn lại. Dù biết nhiều khả năng Reo sẽ không thay đổi quyết định nhưng tôi vẫn mang một hi vọng mỏng manh và đợi chờ em ấy liên lạc lại. Vì nếu phá thai, vấn đề được giải quyết em sẽ chẳng cần tôi nữa còn nếu lại tìm tới tôi nghĩa là Reo cần sự giúp đỡ từ tôi cho hai đứa trẻ. Nhưng mọi chuyện chẳng như tôi mong muốn, hai tuần sau khi đang nói chuyện với chồng, tôi nhận được email của Reo.

“Tuần trước em đã tới bệnh viện. Chị có thể mắng em là con quỷ độc ác, không có nhân tính vì em cũng cảm thấy bản thân mình như vậy. Nhưng em làm vậy vì em cũng là một đứa con nuôi. Cuộc sống ở trại trẻ mồ côi khủng khiếp thế nào chị không tưởng tượng nổi đâu. Em đã sung sướng vô cùng khi được nhận nuôi, ai cũng nói đó là “bố mẹ nuôi tốt nhất” và quả thực những ngày tháng sau đó của em vô cùng tốt nhưng nó chấm dứt khi mẹ nuôi em mang thai. Họ bắt đầu ghẻ lạnh em. Khi em đậu đại học, họ nói lo học phí cho em bốn năm nhưng đổi lại đừng quay về nhà nữa.

Em cũng muốn những đứa bé này được nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng em không muốn chúng sống khổ sở như em. Em hận người sinh ravà bỏ rơi mình lắm vì thế em không muốn con sẽ hận em. Em đã không thể quyết định số phận mình rồi nên em muốn có thể đem tới những gì tốt đẹp nhất cho con và bây giờ chưa phải lúc ấy. Vì quyết định này nên em đau đớn và khổ sở lắm, nhưng em coi đó là cái giá phải trả để thực hiện điều em muốn. Nếu số phận trừng phạt khiến sau này em không thể có con thêm một lần nữa thì em cũng chấp nhận với sự trừng phạt ấy. Cám ơn chị đã không hề phán xét và tôn trọng quyết định của em.”

Tôi hiểu sự khó khăn trong quyết định của Reo nhưng vẫn đau xót và bật khóc nức nở. Chồng lo lắng hỏi:

- Em sao vậy?

- Có một cô bé mang thai đôi mà em tư vấn cách đây không lâu, em… đã nghĩ tới việc thuyết phục em ấy sinh chúng ra và mình sẽ nhận nuôi chúng. Nhưng em biết mẹ sẽ chẳng thể nào đồng ý đâu, việc em nhận hai đứa con nuôi có khi còn là lí do chính đáng để mẹ ép anh bỏ em... Em sợ mất anh… Em cũng chưa hoàn toàn tắt đi hi vọng sẽ có đứa con của riêng mình, em chưa sẵn sàng cho việc nhận nuôi con. Vì thế em đã im lặng và cô bé ấy đã phá thai. Giá như… giá như…

Tôi nói ngắt quãng và cuối cùng khóc nghẹn. Tôi chẳng biết phải nói giá như điều gì. Giá như tôi đủ quyết tâm để thuyết phục Reo? Giá như hai đứa bé ấy nằm trong bụng tôi chứ không phải em ấy? Hay giá như mối quan hệ vợ chồng tôi không rơi vào tình huống này? Chính tôi cũng chẳng biết là mình muốn giá như điều gì, nhưng tôi biết tất cả chỉ là giá như. Sự thật là chúng tôi không thể sinh con, sự thật là hai đứa bé đã mất, và sự thật là chúng tôi đang cách nhau tới tám nghìn cây số.

Chồng đợi cho cơn xúc động của tôi qua đi mới nhẹ nhàng hỏi tôi có đủ bình tĩnh không vì anh có điều muốn nói. Tôi cuống quýt tắt webcame. Tôi sợ “cái điều muốn nói” này vô cùng, tôi sợ anh không đủ yêu thương tôi, sợ anh muốn có những đứa con của riêng mình, sợ anh không chịu được trước áp lực của mẹ mà bỏ rơi tôi nên đã bỏ trốn, trốn tới tận nơi cách biệt anh tới sáu giờ đồng hồ vào giữa mùa đông lạnh tới buốt tim.

Anh đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt khổ sở và cả sự tuyệt vọng trên khuôn mặt tôi, những tin nhắn cứ lần lượt được gửi tới.

- Vợ à, em luôn như vậy. Em không muốn cô gái kia phá thai nhưng không kiên quyết làm đến cùng, để rồi sự việc xảy ra em lại cảm thấy hối tiếc. Em không muốn chúng ta chia tay, nhưng em lại bỏ mặc anh để một mình chạy trốn. Em có nghĩ rằng nếu cứ trốn tránh như vậy một ngày mình sẽ mất nhau?

- Em đi học được hai tháng, mẹ đem về một cô giúp việc rất trẻ. Em cũng biết chuyện trong nhà anh chưa từng quản đúng không? Nhưng lần này anh không thể ngồi yên được vì nửa đêm cô ta không mặc gì và mò vào phòng mình.

Tôi đờ đẫn đọc những con chữ. Trái tim tôi lạnh ngắt và ngón tay cứng ngắc trước bàn phím.

- Khi anh đuổi cô ta ra ngoài thì mẹ xuất hiện. Mẹ bảo, để cô ta mang thai hộ, đến khi em trở về thì con đã sinh ra rồi, chỉ cần nói với em là đứa trẻ này được nhận nuôi. Nếu anh và mẹ không nói ra, mọi chuyện sẽ êm ấm. Mẹ sẽ không bận tâm về chuyện con cái của chúng ta, em cũng có những tháng ngày thanh thản. Sau khi mất con và trước khi đi du học, nhìn em chẳng còn chút sức sống nào mà vẫn ngày đêm bị mẹ chì chiết, tim anh đau lắm. Không giấu vợ, anh cũng bị lung lay, cũng bị thuyết phục, nhưng rồi anh không làm được. Lừa dối em trên chính chiếc giường của vợ chồng mình, đánh liều với tình yêu của chúng ta… anh không làm được.

- Vợ à, anh không thể bỏ mặc mẹ, nhưng tin tưởng anh được không? Anh nhất định sẽ không bỏ rơi em, và xin em cũng đừng bỏ rơi anh! Anh đã nhiều lần tự nhủ coi việc không có con là cái giá cho việc mình được bên nhau, tuy cái giá đó quá đắt nhưng anh chấp nhận. Anh không muốn mất em. Em à, chẳng lẽ để bên anh em không thể trả cái giá đó sao?

- Vợ à, đừng chạy trốn nữa, học xong về với anh nhé em?

Nước mắt lăn dài trên má, tôi tháo kính lau đi nhưng cứ lau xong nước mắt lại chảy, có điều những giọt nước mắt này ấm nóng và như keo dính nhẹ nhàng hàn gắn trái tim đang nứt toác của tôi. Tôi đưa tay chạm vào những con chữ trên máy tính một cách tỉ mẩn như đang chạm vào má của chồng, người đàn ông duy nhất tôi yêu. Tôi khao khát có được đứa con của riêng mình, tôi sợ hãi trước những lời cay nghiệt của mẹ nhưng cái giá dù có đắt hơn tôi vẫn muốn trả, vì tôi yêu anh.
Hết.
Ivy_Nguyen
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Re: Cái giá phải trả
Có một số câu cần thêm dấu phẩy để ngắt nghỉ phù hợp hơn chị ạ.
Niềm hạnh phúc to lớn nhất của người phụ nữ là được làm mẹ, làm bà. Em mong rằng, nếu trên kia có thượng đế, người sẽ gửi những thiên thần khác đến với anh chị.
Tuy bình thường chồng già của chị rất bựa, nhưng anh ấy đúng là một người đàn ông tốt. Hãy kiên trì và lạc quan chị ạ.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Re: Cái giá phải trả
người sẽ gửi những thiên thần khác đến với anh chị.
Thank em đã chia sẻ cảm xúc, nhưng em à, câu chuyện của chị thường có khoảng 50% là chất liệu cuộc sống còn lại được viết theo cảm xúc của chị. Vậy nên xin hãy coi nó như là một câu chuyện thôi, đừng coi tất cả là cuộc sống thực của chị em nhé.

Có một số câu cần thêm dấu phẩy để ngắt nghỉ phù hợp hơn chị ạ.
Lỗi này vài bữa nữa đọc lại chị sửa, cái gì vừa viết xong chị đọc lại cũng thấy như áng văn để đời ấy, phải để vài hôm sau mới thấy được cái dở hơi của câu chữ. ^^
asd
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phong Vu

Gà cận
Tham gia
13/9/14
Bài viết
387
Gạo
600,0
Re: Cái giá phải trả
Bạn à, truyện cảm động. Bệnh tham tình tiết giảm thiểu đáng kể ở truyện này đấy, chi tiết tui thấy vừa đủ. Nhưng tôi vẫn thấy thiêu thiếu điều gì đó. Đất diễn cho Reo khá nhiều nhưng đơn điệu, cũng khó vì bà viết bằng giọng văn của Tôi và chỉ có thể cảm nhận Reo qua chat, lại còn chat tay chứ. Bà kể hai câu chuyện trong một, đoạn đầu lồng ghép khá tốt, đoạn cuối ổn nhưng sao tui thấy chưa thỏa mãn nhỉ?
Bệnh của bọn học grammar tiếng Anh:
người đàn ông duy nhất tôi đã yêu.
Tôi yêu thôi nhở, chứ tôi đã yêu thì là hành động diễn ra ở thì quá khứ đến nay không còn nữa hả? :))
 

vivian.nguyen

Iron Maiden
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
☆☆☆
Tham gia
10/12/14
Bài viết
1.134
Gạo
6.000,0
Re: Cái giá phải trả
Truyện này ghi điểm ở phần cuối. Không phải ghi điểm ở cốt truyện hay cách khai thác nội tâm nhân vật mà ở hành động của người chồng và quyết tâm của "tôi" ở cuối truyện - chi tiết này khơi dậy cảm xúc của độc giả. Toàn bộ phần trên chỉ có vai trò như dây dẫn.

Có điều tui không thích cách khắc hoạ cảm xúc trong truyện, nó giống ghi lại cảm xúc hơn lột tả cảm xúc. Vậy nên nó khiến tui có cảm giác bài viết này mang tính Tản văn nhiều hơn mặc dù nó đúng là Truyện ngắn.
 

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Re: Cái giá phải trả
nó giống ghi lại cảm xúc hơn lột tả cảm xúc. Vậy nên nó khiến tui có cảm giác bài viết này mang tính Tản văn nhiều hơn mặc dù nó đúng là Truyện ngắn.
Đây! Chuẩn cơm, tui đang nghĩ nó là tản văn chứ hông phải truyện mà chưa biết còm nhận xét thế nào! Mụ Vivi đunga là chung hội có khác!^^
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Re: Cái giá phải trả
Truyện này ghi điểm ở phần cuối. Không phải ghi điểm ở cốt truyện hay cách khai thác nội tâm nhân vật mà ở hành động của người chồng và quyết tâm của "tôi" ở cuối truyện - chi tiết này khơi dậy cảm xúc của độc giả. Toàn bộ phần trên chỉ có vai trò như dây dẫn.
Đoạn này nhận xét đúng này, tui muốn cảm xúc đạt cao trào ở cuối truyện nên khá là "ém hàng" ở phần trên, giống như bà nói vai trò như dây dẫn ấy. Vì thế viết đoạn trên cứ run, sợ người ta chưa tới được cao trào đã chán mà ngưng ngang truyện. Thêm nữa khi hứng truyện này tới tui đã dừng lại ở đoạn nghĩ ra cốt, vì sợ viết xong sẽ mất ngủ nên sáng hôm sau viết lại phần cảm xúc của tôi bị "bay" đi bớt. :P. Thành ra bà nói cái này cũng đúng nốt này:
nó giống ghi lại cảm xúc hơn lột tả cảm xúc


Vậy nên nó khiến tui có cảm giác bài viết này mang tính Tản văn nhiều hơn mặc dù nó đúng là Truyện ngắn.
Đây! Chuẩn cơm, tui đang nghĩ nó là tản văn chứ hông phải truyện mà chưa biết còm nhận xét thế nào! Mụ Vivi đunga là chung hội có khác!^^
Ê nhận nhầm hội rồi nha bà Lâm. :)). Mụ Vivian vẫn thừa nhận nó là truyện ngắn, dù cách viết mang tính Tản Văn, cò bà thì cho rằng nó là tản văn không phải truyện ngắn. Thôi hai người chia tay nhau đi, không cùng hội cùng thuyền đâu.
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Re: Cái giá phải trả
Em thấy đồng cảm với cả hai nhân vật. Và nhiều hơn là với Reo.
Câu chuyện về Reo có lẽ là diễn ra rất nhiều ngoài đời thực. Em hay đọc được những chuyện tương tự trên cfs của các trường đại học trên facebook. Và có thể nói là tất cả các cô gái đó đều quyết định giống Reo, chẳng ai biết họ có hoàn cảnh như thế nào, nhiều người tỏ vẻ đồng cảm, nhưng lại có nhiều người mắng chửi họ vì việc học làm với cái thai.

Nhưng nếu không thể chăm sóc đứa trẻ tốt thì đừng nên sinh nó ra, sinh ra rồi để nó sống trong trại trẻ mồ côi, hay bỏ nó bên đường, mặc kệ tương lai của nó sao? Cũng như nhân vật tôi nói: chị không phải quan tòa phán xét đúng sai, và tất cả chúng ta chẳng ai có quyền đó với Reo hay những cô gái khác. Có mấy cô gái có đủ kiên cường chấp nhận bỏ dở việc học, tự mình bươn trải mà nuôi con? Và nếu khi làm thế, đứng trước cuộc sống khó khăn vất vả đó có khi nào trong lòng họ sinh ra oán trách?

Còn vụ truyện ngắn hay tản văn, thì em không có ý kiến gì nha, kiểu đọc xong không xác định được...
P/s: Rất có tình cảm với ông chồng trong truyện này, dạo này hay gặp những ông chồng yêu vợ nhiều đến nỗi người ngoài như em thấy gato kinh khủng ý.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Re: Cái giá phải trả
Nhưng tôi vẫn thấy thiêu thiếu điều gì đó. Đất diễn cho Reo khá nhiều nhưng đơn điệu, cũng khó vì bà viết bằng giọng văn của Tôi và chỉ có thể cảm nhận Reo qua chat, lại còn chat tay chứ. Bà kể hai câu chuyện trong một, đoạn đầu lồng ghép khá tốt, đoạn cuối ổn nhưng sao tui thấy chưa thỏa mãn nhỉ?
Tui bị mắc kẹt trong diễn biến tâm lý và lột tả sao cho logic từ vấn đề của Reo sang cặp đôi chính ở đoạn email cuối cùng. Trong truyện có xử lý nhưng chưa ưng ý.
 
Bên trên