Đơn phương - Cập nhật - Huyền Nhâm

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Em cũng không biết.
Trời! :))
Chị chỉ buồn cười cái tính phũ phàng của bạn Minh thôi. Phũ trên mọi phương diện, với mọi đối tượng. Đoạn cậu ta thản nhiên nói với cô giáo "em đây không thèm" đúng là... :)) Chẳng còn để lại chút mặt mũi cho ai nữa.
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Hôm nay em mới có thời gian đọc chương mới. Lâu không đọc em có cảm giác chị viết hay hơn. Em thích cách chị dùng tâm trạng của nhân vật để dẫn dắt câu chuyện. Trong mấy truyện của chị em thích truyện này nhất.
 

phaletim1995

Gà con
Tham gia
25/9/15
Bài viết
6
Gạo
0,0
Hic. Thực ra lúc đầu Minh cũng chưa để tâm đến Mai mà. Chị nghĩ tới tận lúc cậu ta hỏi Quyên về "cảm giác thích" mới là đang bắt đầu chú ý thôi.
Nhưng không phủ nhận là cậu chàng nghịch ng-u. :)) Tất nhiên có lý do cho sự manh động ấy, nhưng đó là một bí mật không ai biết (trừ cậu ta, và tới chương cuối mới bị lộ). :D R.I.P thiếu niên trẻ trâu. :))

Cho chị xin cảm nhận thì biết ơn lắm. :x
Cho chị xin cảm nhận thì biết ơn lắm. :x
Hi hi. Em dốt văn lắm, nên lời nhận xét có lủng củng thì mong chị và mọi người đừng chê. Thực ra em đọc truyện này cũng là do tình cờ, vô cùng tình cờ( Loay hoay trên mạng tìm truyện đọc thì lạc vào gác sách và vô tình " vớ" phải truyện này :)).

Nói sao về truyện này nhỉ! Chỉ mới đọc chương đầu tiên, em đã bị cuốn hút vào từng câu từng chữ của truyện, và theo dõi không dứt ra được. Tuổi thanh xuân, quãng thời gian mà mỗi con người chỉ có một, khi đã trôi qua thì không bao giờ trở lại. Nó bao trọn những khoảnh khắc tươi đẹp nhất, một thời trong sáng, mộng mơ và tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Nhưng trong đó không phải lúc nào cũng tràn đầy nụ cười mà có cả những giọt nước mắt, những đắng cay và cả những vấp ngã để rồi từ đó ta dần dần trưởng thành hơn.

Lôi thôi dài dòng một hồi bây giờ em sẽ quay lại chủ đề chính. Khi đọc truyện này ta bắt gặp đâu đó hình ảnh của chính mình, và rồi trái tim ta bất chợt rung động bởi vì ta đã từng có một thời như thế... Thời thanh xuân, trong số chúng ta ai mà không rung động vì một ai đó ( có thể ta không biết hoặc không thừa nhận mà thôi). Một ánh mắt, một cử chỉ, một hành động dù nhỏ cũng đủ trái tim loạn nhịp dù chẳng biết lý do tại sao. Tình cảm xuất phát từ hai phía thì thật là đẹp nhưng mà chỉ là tình đơn phương thì sao nhỉ? Khi bạn bè, hoặc người thân của ta thích thầm một ai đó mà không dám bày tỏ, ta sẽ thấy buồn cười vì sự nhút nhát của họ rồi chân thành ra sức khuyên bảo người đó phải mạnh dạn bộc lộ tình cảm nhưng đó bởi vì ta không phải là họ, nói thẳng ra là kẻ ngoài cuộc. Khi là người trong cuộc bạn có dám khẳng định là sẽ thẳng thắn bày tỏ. Một khi đã rung động đâu phải ai cũng can đảm để thổ lộ. Nhút nhát, e dè hay sợ một khi thổ lộ thì ngay cả tư cách yêu đơn phương ta cũng chẳng còn, …

Xuyên suốt câu truyện là một chuỗi các mối tình đơn phương của các nhân vật tạo thành các sợi tơ hồng nối với nhau chằng chịt ( cái này phải đổ lỗi cho mụ tác giả). Đầu tiên là về hai nam chính (cứ mặc định như vậy vì chưa biết chính phụ). Minh, chàng trai đa tài, lạnh lùng, kiêu ngạo, bí ẩn là hình mẫu mà đa số chị em phụ nữ luôn mơ ước(cái này cũng là một phần giải thích lý do tại sao số vote của bạn ấy lại cao như thế). Yêu mà không biết cách thể hiện để rồi vô tình làm tổn thương Mai, vuột mất cơ hội, khi quay đầu thì đã quá muộn màng muốn níu kéo nhưng đành bất lực, cay đắng nhìn cô ấy tay trong tay với người khác. Việt, chàng trai chân thành, ấm áp, thấu hiểu, luôn biết cách che chở cho người mình yêu, hình mẫu mà chị em phụ nữ nên nên lựa chọn ngoài đời thực.Yêu nhưng dù đang nắm trong tay vẫn tự ti vì mình là kẻ đến sau, nên nhiều lúc tạo ra sự thiếu tin tưởng trong tình yêu.Về nữ nhân vật chính dù được nhận xét là hơi “bèo” một chút nhưng đó cũng là tâm lý bình thường của một cô bé đang tuổi mộng mơ, chưa trải qua những vấp váp của cuộc đời. Mình sẽ không đi sâu vào phân tích các nhân vật bởi vì các bạn đã nhận xét hết rồi. Mình nhận thấy Thanh Mai đã thực sự yêu Việt, không còn là trách nhiệm cũng như sự dựa dẫm để tránh bị tổn thương nữa. Minh là mối tình đầu cũng là mối tình đơn phương đầy đau khổ. Mọi cử chỉ, hành động của Minh đã quá quen thuộc đến nỗi gần như là một sự ám ảnh trong Mai nên dù bị tổn thương quá sâu nhưng không thể nào quên được dù cho mãi về sau. Nhưng tình cảm với Minh chỉ còn là sự rung động do sự thổ lộ quá mãnh liệt của người mình từng thích, thói quen và sự ân hận, nuối tiếc những gì đã qua. Còn với Việt có lẽ Thanh Mai cũng chẳng rõ mình đã yêu mà chỉ là vẫn tưởng rằng mình có trách nhiệm vì đã làm tổn thương cậu. Đặc biệt sau chương 20, ta thấy rõ trái tim Thanh Mai đã hoàn toàn nghiêng về phía Việt. Cảm giác đau đớn vì bị phản bội đó khác hoàn toàn so với lúc trước. Hình ảnh Việt choán hết tâm trí Mai, đến nỗi lúc ấy Minh cũng không xen vào được. Và dần dần trong những lúc xa nhau nỗi nhớ về Việt ngày càng dâng đầy, đây chính là nỗi nhớ của người con gái dành cho người mình yêu chứ không phải cảm giác hụt hẫng do mất đi người yêu mình.Cũng có thể mình nhầm lẫn do tác giả “lừa tình” quá xuất sắc=)). Tác giả xây dựng hình ảnh hai anh nam bỏ thì thương vương thì tội nên chẳng buông bỏ được ai. Hai chàng trai, một mờ ảo như ánh trăng, một rực rỡ như ánh mắt trời với các cách yêu trái ngược tạo nên một bức tranh đầy màu sắc trong cuộc đời Thanh Mai. Cuộc sống vốn là một vở diễn, và mỗi chúng ta đều là một diễn viên trong cuộc sống ấy. Ranh giới giữa vai chính vai phụ thật mong manh, có thể ta là vai chính trong cuộc đời này nhưng lại chỉ là vai phụ trong cuộc đời khác. “Cuộc đời vốn dĩ không công bằng” không thể phân phát hạnh phúc cho mọi người ngang nhau mà chỉ có thể cố gắng giảm tổn thương càng nhiều càng tốt. Mai, Minh, Việt là còn quá trẻ, họ còn có cả một tương lai phía trước. Không thể chắc chắn hoàn toàn rằng tình yêu của họ dành cho nhau có còn sâu đậm như lúc đầu hay sẽ phai nhạt dần theo thời gian nhưng chắc chắn lúc này sẽ mãi là những kỷ niệm mà họ vĩnh viễn không thể nào quên. Nếu bắt buộc phải chọn một người nam chính (tác giả đã khẳng định là không có người thứ ba) thì mình sẽ chọn Việt. Là con gái thì mình nên chọn người toàn tâm toàn ý yêu mình, mặc dù có thể không hoàn toàn thấu hiểu nhưng tạo cho sự ấm áp, quan tâm, an toàn và tin tưởng. Có thể có người không thích Việt vì cậu theo đuổi quá dai dẳng, tạo áp lực quá lớn cho người mình yêu. Nhưng hãy hiểu trong tình yêu đôi khi rất ích kỷ, bạn hãy hiểu cho cảm giác khi thấy người mình yêu chưa thể dứt khoát hoàn toàn với tình cũ, tình địch hàng ngày đều xuất hiện trong tầm mắt lại còn rất yêu người yêu của bạn, càng ngày bộc lộ tình cảm một cách “ nguy hiểm”, chưa chắc chắn tình cảm người mình yêu dành cho mình là yêu hay chỉ là người thay thế.

Trên đây chỉ là một số cảm nhận riêng về diễn biến của những chương mới nhất. Cảm ơn các bạn sẽ, đã, đang đọc những dòng lảm nhảm của con bé dở hâm dở hấp này. Rất cảm ơn và mong tác giả sẽ có đầy đủ sức khỏe để hoàn thành tác phẩm và cho ra đời nhiều tác phẩm mới.
 

nguyenhuuchinh

Gà con
Tham gia
23/8/15
Bài viết
11
Gạo
0,0
THÔNG BÁO: Bắt đầu từ chương sau (chương 21) trở đi, mình sẽ dừng việc đăng truyện công khai trên diễn đàn Gác Sách. Thế vào đó, mình sẽ chỉ share hạn chế cho những bạn đang theo dõi, hoặc đăng kí theo dõi thông qua hộp thư của chính diễn đàn.

Điều này áp dụng cho cả bốn truyện dài (sắp kết thúc) của mình: Yêu Ảo - Đơn Phương - Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã - Nhật Kí Quen Trai Bê Ka nhé!

Hiện tại truyện Đơn Phương đã có chương mới. Trừ một vài bạn đã biết, còn lại những ai muốn theo dõi tiếp vui lòng xác nhận lại giùm mình một lần nữa, để mình tạo hộp thư và mời các bạn vào xem nhé. Tag một vài thành viên nào: Ruby Đặng Mộng Lạc Băng Kỳ Một Lít Nước Mắt Hoàiymull
Cậu "Cô gái học bách khoa" gửi thư qua cho tớ từ chương 20 trở đi nhé! Thank
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Hôm nay em mới có thời gian đọc chương mới. Lâu không đọc em có cảm giác chị viết hay hơn. Em thích cách chị dùng tâm trạng của nhân vật để dẫn dắt câu chuyện. Trong mấy truyện của chị em thích truyện này nhất.
Cảm ơn em! >:D< Thực ra chị cũng không hiểu lắm ý em nói "dùng tâm trạng nhân vật để dẫn truyện" là thế nào, nhưng chị sẽ cố gắng để diễn đạt mọi thứ rõ ràng hơn.
Hiện giờ có ý kiến "truyện gì mà nhiều nữ chính" quá làm chị cũng hơi... bối rối. Có thể việc mình đưa ngoại truyện với lời kể của nhân vật khác theo cùng ngôi với nữ chính chưa tốt lắm thì phải. :( Hoặc có thể đây không phải một ý hay. :(
Cậu "Cô gái học bách khoa" gửi thư qua cho tớ từ chương 20 trở đi nhé! Thank
Mình đã mời bạn vào hộp thư theo dõi tiếp rồi. Lưu ý đừng share nội dung các chương sau ra bên ngoài nha. Cảm ơn bạn đã theo dõi và ủng hộ truyện. :x
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Em thì thấy việc đưa ngoại truyện vào như vậy lại có cái hay riêng. Người đọc sẽ hiểu rõ hơn về các nhân vật khác. Với cả em không thấy rối chút nào mà chỉ thấy càng tò mò hơn.
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
phaletim1995 Ôi biết nói sao nhỉ? Cảm ơn em vì những dòng cảm nhận tâm huyết này. Có người đọc và suy nghĩ về truyện của mình, quả thực chị vui lắm! >:D<

Hiện tại đọc tới chương mới nhất chắc các bạn cũng hiểu trái tim nữ chính đã thuộc về ai rồi nhỉ. Ha ha, chị không lừa tình gì đâu, cô ấy cảm thấy thế nào thì chị viết ra thế ấy thôi. Có thể hợp ý hay không hợp ý một số độc giả, nhưng theo chị đó là diễn biến tâm lý phù hợp đối với một người có tính cách như cô ấy. Chị không dám khẳng định đây hoàn toàn là tình yêu hay vẫn bao gồm cả cảm giác trách nhiệm, nhưng chị nghĩ tình cảm là một phạm trù rất phức tạp. Nảy sinh tình cảm với ai đó nhiều khi chỉ là chuyện của cảm xúc, nhưng để tình cảm đó được lâu dài thì lại cần nhiều yếu tố khác nữa, như em đã kể.

Nhưng tất nhiên tương lai không ai nói trước được điều gì. Và mọi chuyện cũng chưa dừng lại tại đây. Có một thứ dù thế nào đi nữa ta cũng không thể chống lại được, như phần giới thiệu truyện chị đã nói tới. Chị hi vọng em và các bạn độc giả vẫn sẽ cùng dàn nhân vật số nhọ này đồng hành đến cuối truyện, và hài lòng với cái kết mà chị đã an bài. >:D<
Trên đây chỉ là một số cảm nhận riêng về diễn biến của những chương mới nhất. Cảm ơn các bạn sẽ, đã, đang đọc những dòng lảm nhảm của con bé dở hâm dở hấp này. Rất cảm ơn và mong tác giả sẽ có đầy đủ sức khỏe để hoàn thành tác phẩm và cho ra đời nhiều tác phẩm mới.
Cảm ơn em! ^_^ Mong sẽ được đọc thêm nhiều "dòng lảm nhảm" nữa của em. Mỗi một phản hồi của độc giả về nội dung truyện, dù khen hay chê, luôn là động lực to lớn để tác giả đi tiếp mà! >:D<
Em thì thấy việc đưa ngoại truyện vào như vậy lại có cái hay riêng. Người đọc sẽ hiểu rõ hơn về các nhân vật khác. Với cả em không thấy rối chút nào mà chỉ thấy càng tò mò hơn.
Hic. Vì truyện kể theo ngôi 1 nên trong tầm mắt của nữ chính, có quá nhiều quá nhiều chuyện cô ấy không thể biết được. Lại được cái người nhát chết, suốt ngày rút mình vào vỏ ốc, từ chối tìm hiểu sự đời nữa chứ. Vấn đề là các nhân vật khác nhau lần lượt kể chuyện, nhưng chị lại không điều chỉnh được giọng văn của mình để cho giọng kể có sự khác nhau và khác với nhân vật chính kia. :( Sợ là ai cũng giống ai.
Chị băn khoăn về vấn đề này ngay từ đầu rồi nhưng vẫn đang bất lực chưa biết làm sao. :(
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Đúng là giọng văn khó mà thay đổi được.
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 26 – Ngoại truyện 3: Quyên (3)

Lên cấp ba, tôi vào Việt Đức. Thực ra học trường nào cũng chẳng quá quan trọng. Tốt nghiệp phổ thông tôi sẽ đi Áo luôn. Ba đã quyết như vậy rồi.

Minh trượt Thăng Long, phải vào Trần Nhân Tông vốn chỉ là một trường hạng hai trên địa bàn Hà Nội. Nghĩ cũng buồn cười. Người có đủ thành tích từ cấp quận tới cấp thành phố như Minh sao lại vô duyên với những kì thì bình thường đến thế? Trượt lớp chọn hồi trung học đã đành, giờ đến cả thi tốt nghiệp cũng chẳng hề suôn sẻ. Tôi đã nghĩ như vậy cho đến khi gặp lại Minh sau đó hai năm. Ra cậu ta bị tình cảm ảnh hưởng tới học tập thật. Và cái mớ bòng bong vây quanh cậu ta hồi cấp hai còn theo đến tận cấp ba, chưa bao giờ kết thúc.

[...]

(Còn nữa)

(Để đọc tiếp, mời các bạn vào hộp thư thoại riêng của truyện Đơn Phương nhé!) >:D<
 
Bên trên