Truyện ngắn I miss you

táo đỏ mini

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
I miss you
Tác giả: táo đỏ mini
Thể loại: Hiện đại, tình cảm.
Tình trạng: Hoàn.
Truyện này mình đã viết cách đây khá lâu và đăng ở diễn đàn khác, nhìn chung là mới nhổ em nó ra khỏi đám rong rêu cả nhà ợ. Cũng khá dài nên mọi người nhớ làm cốc cafe' trước nha.
Chap 1.
Có ai đã từng nói với bạn rằng bạn không thích hợp để có một tình yêu chưa ?

Thứ đó với tôi thật xa vời, không có lẽ sẽ không bao giờ đến, bởi sau một giấc ngủ mọi thứ sẽ trở về điểm bắt đầu.


Nếu ai đã từng xem qua "50 fisrt dates" (50 lần hẹn đầu) hẳn sẽ khó mà quên được căn bệnh ' mất trí một ngày' của cô nàng Lucy và mối tình lãng mạn với anh chàng bác sĩ thú y đâu nhỉ ? Đúng vậy, tôi _ bệnh nhân mất trí một ngày.

Cơn mưa rào đầu hè.


Tôi là giáo viên của trường THPT X, so với những trường khác thì đây quả là một ngôi trường tốt đẹp, ngoại trừ một vài cá thể đặc biệt. Ừm, xem nào trong bản danh sách đen mà nhà trường bí mật phân phát cho đám giáo viên bọn tôi thì thành tích của mấy đứa này thật đáng nể, từ đánh bạc, hút thuốc đến thụi nhau cái nào cũng vượt mức người thường.

Vào cái ngày định mệnh ba tháng trước, ông hiệu trưởng già đã tuyên bố chiêu mộ tôi trở thành một giáo viên cốt cán trong ban hội đồng trường, bạn biết đấy đồng nghĩa với việc trở thành một người quan trọng thì gánh nặng cũng tăng gấp đôi, mà không gấp năm ấy chứ, tôi trở thành giáo viên chủ nhiệm của lớp 12 I- nơi tập trung những con sâu đáng yêu mà không ai chịu nỗi.

Bấy giờ tôi mới phát hiện ra một ưu điểm tuyệt vời của việc mất trí mỗi ngày, giả dụ như mỗi sáng vào lớp đám chúng nó lại chân thành tặng tôi một túi mắm tôm lâu năm, nghĩ mà xem cái mùi đó vương trên người đến tận trưa và khiến tôi muốn vặt lông từng đứa một nhưng chỉ sau một giấc ngủ khà khà tôi có thể cười vui vẻ và nói chuyện về món thịt chó luộc với chúng. Bạn tin không chỉ mất một tháng mười ba ngày chúng hoàn toàn khuất phục, có lẽ tôi thích hợp với nghề này.

Bắt đầu vào chuyện chút nhỉ! Đó là vào buổi sáng đầu mùa hè, khi những cơn mưa rào nhẹ đang rơi ti tách ngoài cửa sổ.

'Thôi chết rồi !' Tôi đã chậm mười lăm phút, ngoài vấn đề trừ lương ra thì còn một vấn nạn khác khiến tôi lo hơn gấp trăm lần.

Với tốc độ siêu nhân vốn có tôi đá mạnh cánh cửa phòng lao vào cùng giọng nói không thể lớn hơn: "Xin lỗi cô tới trễ".

"Quạ...Quạ...quạ..." trong lớp vắng tanh không một mống người, hừm, cái đám thấy thầy cô đi muộn thì sướng rơn như ăn cỗ này thật bất trị, chắc nhẩm bọn nó đã về hết tôi xoay người định rời khỏi phòng với nỗi đau ba trăm nghìn sắp không cánh mà bay.

"Á", đập ngay vào mắt tôi lúc đó là màu trắng, trắng tinh của chiếc áo sơ mi nam, tôi ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy ấy, trong đầu chỉ thầm suýt xoa 'Sao đám trẻ thời nay cao thế nhỉ?'.

Nở một nụ cười thân thiện hết cỡ tôi nhìn hắn nói: "Chào em, Kiến Huy".

Thằng nhóc nhìn bộ dạng ướt nhẹp của tôi, đôi mắt lười biếng, miệng cũng lười biếng đáp: "Chào... An An".

'Hả, cái quái gì thế này, thằng nhóc này nó dám gọi trống không với mình', tôi nuốt cục tức vào dạ cố gắng giảng đạo như một giáo viên thực thụ: "Này, em nên thêm đại từ vào câu nói chứ, ít nhất phải là cô An An, hoặc là giáo viên hay...", nó lách qua tôi như thể không khí...hực hực...

Tôi tiến lên bục giảng đặt cặp sách vào ngăn bàn, im lặng nhìn thái độ hững hờ của nhóc đang thả mình vào bầu trời xám xịt ngoài khung cửa sổ. Kì thực tôi rất tò mò về nhóc, không chỉ vì nó đã bị lưu ban đến tận hai năm mà còn vì cái cách nó nhìn ngôi trường này, giống như đang chờ đợi điều gì đó. Hừm, mà có khi nó bị thiểu não cũng nên, chứ có đứa nào ở lại trường đến tận sáu năm mà vẫn không chán đâu chứ, có mà nhìn rách nơi này rồi ấy.

"Này, sao em chưa về, tất cả đều về hết rồi?".

Vẫn cái kiểu hững hờ không quan tâm, nó nói: "Cô không thấy à. Trời đang mưa".

"Ừ, nhưng....".

"Im lặng đi".

Máu trong người sôi lên, tôi thực sự muốn dựng lông gáy: "Này, em không thể...".

"Cô hai tư tuổi?", lúc nhóc hỏi câu này hình như tôi đã thấy khóe môi ấy đang cười. Tôi nhíu mày vì bị ngắt lời, rồi khoan dung đáp: "Đúng, thì sao nào ?".

Kiến Huy lại quay về phía khung cửa sổ: "Tôi hai mươi".

Ngày mưa hôm ấy thật kì lạ, có một giáo viên đến lớp chẳng để dạy học, cũng có một học sinh đến lớp chẳng vì để học, hai chúng tôi chỉ im lặng ngắm mưa rơi.

Cho dù cảm xúc lúc ấy là gì thì chỉ một giấc ngủ, tôi đã quên tất cả.

Lớp tôi khác biệt.

Bởi vì sợ rằng sẽ quên hết tất cả vào ngày hôm sau nên tôi luôn mang bên mình cuốn sổ ghi chú, nó là bộ não thứ hai của tôi, từ công việc đến đồng nghiệp, cả những học sinh yêu quí, tôi luôn cố gắng đọc thuộc lòng trước mỗi giờ học. Cho dù tôi chỉ có trí nhớ đến năm lớp mười một nhưng bạn biết đấy cứ đọc đi đọc lại một thứ nhiều lần sẽ khiến bản thân tạo ra một phản xạ quen thuộc, giống như giảng dạy, đám công thức toán học nhiều khi lại tự nhiên xuất hiện trong đầu ấy.

"Cô ơi nguy rồi. Dũng bị thầy giáo đánh".

"Gì ?"_ Chai trà chanh trên tay rớt xuống đất một cái "bộp", tôi vội lao đến hiện trường giải nguy.

Tôi xen vào đám học sinh chuyên gia hóng chuyện người khác, gạt mãi mới len được vào vòng trong, trước mắt lúc này... "khốn kiếp" học sinh của tôi đang nằm bẹt dưới đất với vết bầm trên mặt rõ ràng.

Máu mẹ hiền nỗi lên, tôi quát lớn: "Mau dừng lại".

Cái gã chủ nhiệm huênh hoang lớp 12 B làm tôi phát "ói", lão chỉ vào mấy đứa học trò của tôi và tuyên bố chúng là đồ ' sâu bọ'. Cũng chẳng rõ lúc ấy tôi tìm đâu ra một xô nước lau nhà chưa kịp đổ nữa, với lực đạo mạnh nhất tôi dội gã ướt sũng như nhúng lông một con vịt, chỉ thẳng tay vào mặt gã khẳng định hùng hồn: "Việc xúc phạm học sinh không chỉ là một hành vi ngu dốt mà còn chứng tỏ năng lực thấp kém của một giáo viên. Trước khi quản lí học sinh của tôi, tốt nhất thầy nên giáo huấn nghiêm khắc những học sinh yêu kém văn hóa của thầy đi".

Hầy, với một giáo viên trẻ mới về trường thì hành động này của tôi bị liệt vào danh sách những việc làm dại dột nhất thế kỉ, cho dù là vậy tôi vẫn muốn được một lần bảo vệ học sinh của mình.

Tôi đưa Dũng về lớp, cái thằng hữu dũng vô mưu này thật khiến tôi phát điên, mặc dù hay bênh vực kẻ yếu đến mức bị cho là du côn nhưng nó vẫn ngốc thật.

Trước mặt cả lớp, tôi với cương vị một giáo viên chủ nhiệm chân chính đã giáo huấn nó một cách nghiêm khắc, đại loại là: "Sao em có thể làm ra những chuyện này. Có biết là khi đánh người thì phải chọn địa điểm không hả. Ít nhất thì nên dụ cái thằng hỗn láo ấy vào trong một cái góc vắng vẻ nào đó mà thụi chứ".

Cả lớp há hốc miệng, im phăng phắc cho đến khi tiếng cười của người học sinh ngồi gần khung cửa sổ cất lên, Kiến Huy cậu ta nhăn nhở nhìn tôi cười và kéo theo đó là nụ cười của ba mươi sáu con người khác.

Có lẽ lúc ấy tôi rất vui, chỉ có lẽ thôi bởi tôi đâu thể nhớ được.

Hai ngày sau tôi nhận lời thách đấu của gã giáo viên tồi lớp 12 B, thử thách là ba mươi phần trăm học sinh đạt điểm trung bình trong kì thi sát hạch lần hai này. Thực ra tôi khá phân vân nhưng điều một giáo viên nên làm chẳng phải là tin vào học sinh của mình ư, tôi quyết định tham gia.

Cái giá phải trả cho lần thách đấu này là việc đeo tấm bản hiệu 'Tôi là kẻ thất bại' trước ngực và chạy một vòng từ sân vận động của thị trấn về đến trường, ' bà nó chứ' đúng là biết cách sỉ nhục người khác thật. Tuy nhiên cái giá này chỉ mình tôi biết thôi.

Những ngày ôn thi đầu đối với mấy đứa chẳng khác nào cực hình, tôi cũng chỉ biết hết mình giảng dạy mặc dù biết thế này vẫn chưa đủ động lực.

Ngày thứ ba ôn thi, một sự cố bất ngờ đã xảy ra, tôi đã đánh rơi cuốn sổ ghi chép. Bố mẹ nói tôi là giáo viên và với cái đầu trống không ấy, tôi đến lớp như một con đần. Tôi ngơ ngác nhìn những học sinh lạ lẫm đang vây quanh mình cười đùa tíu tít, lúc ấy tôi hoang mang. Cố giả vờ như không có chuyện gì, tôi lên bục giảng và bắt đầu điểm danh, có rất nhiều ánh mắt nhìn tôi nghi hoặc về sau tôi mới biết từ trước đến giờ tôi không hay điểm danh chúng. Với bộ não của một học sinh lớp mười một tôi hoàn toàn không đủ trình để giảng dạy, điều ấy đã được chứng minh khi một nhóc đứng dậy nhờ tôi giải bài tập trong sách.

Chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng đến thế, tôi nhìn viên phấn trong tay sắp bị chà méo mà trên bảng chỉ có một dấu chấm duy nhất, tôi không thể quay lại cười và nói với đám học sinh đang nổ lực hết sức vì danh dự của lớp 12 I rằng ' cô không làm được', tôi phải làm sao đây.

"Cô này... em làm thử được không?"_ Tôi không biết cậu ta là ai, có lẽ là ông trời sót thương nên gửi đến một vị cứu tinh chăng, cậu ta bước đến gần tôi, đôi mắt đen láy giống như bầu trời về đêm và khi ấy tôi cảm nhận được một ánh sáng kì lạ trong đôi mắt mình.

Cũng may sáng hôm sau tôi đã lấy được cuốn sổ ghi chép từ Thu Hà _ đứa bạn thân từ thưở mặc tã, cậu ấy còn khóc bù lu bù loa lên vì nghĩ rằng không có quyển sổ tôi sẽ quên cậu ấy, thật may tôi chỉ quên những chuyện đã xảy ra hôm trước thôi.

Đóa hoa cúc cho người bạn cũ.

Tôi thua gã giáo viên đần độn đó, nói sao nhỉ 28% kết quả ấy được đánh đổi bằng sự nỗ lực, tôi rất vui. Tôi đeo tấm biển 'tôi là kẻ thất bại ' trước ngực, với thái độ khinh thường chỉ vào gã đàn ông thối đứng ở khán đài đằng xa rồi chỉ xuống dưới chân, tôi bắt đầu chạy. Cũng may bọn nhóc không ở đây...tôi đang thầm mừng thì đột nhiên thấy những khuôn mặt quen thuộc cách đó không xa. ' Sao lại thế này', tôi quay đầu lại thì thấy tên đạo đức giả đó đang giơ tay tiễn biệt trong vui sướng.

"Cô ơi! Sao lại thế này".

Tôi cười nhăn nhở nhìn chúng: "Có sao đâu, chỉ là một cách thức rèn luyện mới thôi mà".

Tôi giả ngơ rồi chạy nhanh ra con đường cái, chính khúc quay ấy tôi bị một bàn tay giữ lại.

Cái thằng nhóc tự cho mình có quyền năng lớn hơn vạn vật kia giữ chặt lấy tay tôi và nói: "Thế này là quá sức rồi".

Tôi bỉu môi: "Em bị điểm liệt đấy Kiến Huy, đừng có suốt ngày...".

Nó kéo tấm biển khỏi cổ tôi còn bồi thêm một câu: "Im lặng đi".

' Ôi trời, tôi sẽ giết nó', thằng nhóc đeo tấm biển vào cổ mình nhìn thẳng về phía trước mà nói: "Nhớ bám sát tôi nhé! An An".

"Hả ? Này, là cô giáo An An, cô giáo...".

Cậu ta chạy lên phía trước, tôi đành ngậm ngùi bám theo phía sau, chỉ một lát sau chúng tôi đã không còn đơn độc, tiểu đoàn bất bại lớp 12I đã tập hợp. Đúng vậy, tất cả học sinh của tôi, chúng vừa chạy vừa hô lớn ' tôi là kẻ thất bại', những đứa nhóc bị cho là phế phẩm của trường, những con sâu đáng ghét chúng đang dần lột xác, sẽ có một ngày chúng sẽ hóa thân thành những con bướm rực rỡ nhất trong trời đất.

Mưa liên tục hai ngày sau đó, tôi không biết tại sao dạo này lại có hứng thú ngắm nhìn những cơn mưa. Lúc đang nhâm nhi chai trà chanh tôi chợt nhìn thấy một cái bóng cô độc đang chậm rãi tiến về sân thể dục sau trường. Chỉ nhất thời tò mò tôi đã cầm ô và bước theo cậu ấy.

Cơm mưa nhỏ réo rắt nhảy bung trên nền ô xám, nơi sân bóng chuyền vắng lặng đến buồn thiu, chính giữa sân bóng ướt sũng nước là một cành hoa cúc vàng, giữa bầu không khí âm u, nó giống một điểm nhấn đẹp đẽ, có lẽ đây là một câu chuyện buồn của riêng cậu ấy.

Cũng vì chút tò mò nhất thời mà tôi đã hỏi thử những giáo viên trước kia, có người nói với tôi, trước đây đã có một học sinh bị trụy tim và chết ở đó. Không hiểu sao tôi lại cho đây là việc quan trọng mà ghi chú vào sách ghi nhớ, hình như tôi bắt đầu chú ý đến Kiến Huy.

Quen một người là "Ánh sáng ngoài thiên hà".

Ngày chủ nhật, một ngày nghỉ ngơi hoàn hảo, hôm nay tôi không cần sách ghi nhớ, bởi ngày này là ngày ăn nghỉ tại gia mà.

"Reng...reng...", tiếng chuông điện thoại cùng cuộc hẹn bất ngờ của Thu Hà làm tôi bực mình lết mông khỏi giường.

Sau một tiếng loanh quanh tìm cái quán trời đất mà cậu ta chỉ sai đường rốt cuộc nhận được một tin nhắn cho leo cây, 'Hực, tôi sẽ moi gan cậu cho xem'.

Không khí trong lành làm tôi muốn đi dạo, hôm nay tôi đội một chiếc mũ rộng vành, kết hợp với chiếc váy voan quá đầu gối, hình như đây là phong cách đang thịnh hành. Một chiếc ô tô chạy vèo qua làm chiếc mũ bay một đoạn, tôi hơi giật mình nhưng nhanh chóng lùa theo nó. Ừm, trong phim thường có mấy cảnh này, khi bạn đánh rơi đồ thì nhất định sẽ có một mỹ nam nhặt được và trả lại. Một chàng trai với chiếc áo phông kiểu cách, kết hợp với quần jean và một đôi giày thể thao đen mạnh mẽ xuất hiện trước mặt tôi, cậu ta giơ chiếc mũ về phía tôi. Chưa cần để cậu ta mở lời tôi vội vàng đón lấy thân thiện nói: "Cảm ơn anh đã nhặt nó hộ tôi".

Cậu ta im lặng, còn tôi thì mau chóng ngỡ chiếc mũ khỏi tay cậu ấy. Định nói lời gì đó nhưng không biết là lời gì nên cười thêm cái nữa, khách sáo: "Vậy tôi đi trước đây".

"Này, khoan đã", lướt qua được hai ba bước thì bị cậu ta gọi lại, tôi xoay nữa mình nghiêng đầu hỏi: "Anh còn chuyện gì à?".

"Tôi đánh rơi ví, lúc lấy mũ cho cô ấy. Mời tôi uống nước đi".

Cách làm quen của cậu ta thật là tệ hại, ngay cả Thu Hà trước giờ đi tán trai cũng không tệ hại đến thế, mà không sao tôi cũng đang rãnh với lại tôi sẽ quên cậu ta nhanh thôi.

Tôi không ngờ nói chuyện với cậu ta lại vui đến thế, cậu ta thích nói đến vũ trụ và những vì sao, từ đó mà tôi mới biết các ngôi sao có thể cháy hết và lụi tàn, nhưng ánh sáng của nó tồn tại mãi mãi. Toàn bộ ánh sáng từng phát ra từ các ngôi sao vẫn lẩn quẩn đâu đó trong vũ trụ, một hiện tượng gọi là ánh sáng nền ngoài thiên hà. Trong lúc cao hứng tôi cũng cho cậu ta biết một vài sở thích của mình, ví dụ như thích uống trà chanh, nhạc chuông là bài 'How deep is your love' của Take That, nếu xem lại cuốn sổ thì có lẽ tôi đã biết đây là lần đầu tôi nói về sở thích của mình với một người lạ. Lúc chúng tôi sắp chia tay, tôi liền mạnh dạn hỏi cậu ta về tên họ.

Cậu ta chỉ nhìn tôi rồi cười: "Cô định cứ thế mãi à".

"Hử, tôi thế nào?", cậu ta lại nhìn tôi một lượt : "Không có gì. Thế này rất xinh".

Tôi không biết cậu ta là ai nhưng có lẽ đây là người con trai duy nhất trong suốt một khoảng thời gian dài khiến tôi vui vẻ, cho nên tôi quyết định viết lại ngày hôm đó vào sổ ghi chép, tôi nhớ lại những chuyện về thế giới vũ trụ mà cậu ấy kể và quyết định gọi cậu ấy là "Ánh sáng ngoài thiên hà", giống như những ngôi sao vậy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

táo đỏ mini

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Re: I miss you
Chap 2.
Có chuyện gì đó tôi không biết.

Trong một thời gian ngắn thành tích của lớp 12I được cải thiện chóng mặt, tuy vậy có một vài thành phần vẫn cố chấp không chịu thay đổi giống như cậu ta.

Vì biết rằng cậu ấy thường đi học một là rất sớm hai là rất muộn nên tôi quyết định đi trước để trực chờ, vốn tưởng đã đi rất sớm hóa ra còn có người sớm hơn tôi. Một cô bé khóa dưới với mái tóc ngắn ngang vai bất ngờ chạy ra khỏi lớp, lúc tôi định hình được thì cô bé đã chạy mất tiêu. Tôi bước vào lớp với đôi mắt bồ câu tinh hơn cú ngay lập tức hộp quà hình trái tim ở ngăn bàn nơi cửa sổ đã bị phát giác, chỗ đó là của Kiến Huy.

Không hiểu sao máu tò mò bao nhiêu năm bị chôn vùi lại trỗi dậy, tôi lén lút chạy lại cầm lên xem thử, kiểu cách thế này chắc là socola rùi, còn chưa kịp để lại ngăn bàn thì có một bàn tay đã giật lấy.

Tôi ú ớ nhìn cậu ta mở chiếc hộp, ú ớ nhìn khóe môi cậu ta cong lên, ú ớ thấy cậu ta giở tấm thiệp trong hộp quà và đọc to: "Em đã thích anh từ lâu rồi. Liệu anh có thể làm bạn trai của em không?".

"Ặc", cậu ta dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi, ánh mắt đó kì lạ đến mức tôi giật nãy mình: "Em nhìn thế có ý gì ? Không phải của cô đâu đấy. Là một cô bé khóa dưới, cô chỉ là hơi tò mò một tý...", lấy hơi nói lớn: "Cô chưa hề mở ra xem đâu, thật đấy".

Kiến Huy đặt hộp quà vào tay tôi rồi kéo tôi sang một bên, mắt lấp lánh đá ghế ngồi xuống: "Cho cô đấy, em không thích ăn đồ ngọt".

"Ồ, nhưng đây là tấm lòng của người ta".

Nó chẳng thèm để ý lôi ra trong ba lô một chai trà chanh đặt lên bàn: "Ăn xong thì uống cái này, ăn nhiều quá sẽ ngấy".

"Ừ, mà em không định gặp cô bé hả?".

Nó đeo tai nghe rồi lấy tay xua tôi: "Về chỗ đi, cô ồn quá".

'Há, bình thường tôi mới là người có quyền nói thế chứ. Cậu ta dựa vào cái gì mà...phù, thôi bỏ qua đi'.

Hai chúng tôi lại ngồi im lặng trong lớp học, tôi ăn socola của cậu ta, cậu ta nghe nhạc của mình, dù không ai động chạm đến ai nhưng tôi nghĩ có gì đó rất lạ đang xảy ra.

Hôm nay, hiệu trưởng gọi tôi lên phòng giám hiệu và ra quyết định bất kể giá nào năm học này cũng phải tống cổ Kiến Huy khỏi trường, ừm, tôi suy nghĩ rất lâu mà vẫn bó tay chấm com. Lửng thửng cuốc bộ về lớp nào ngờ lại bị một đám nhốn nháo kéo vào, trường hợp này thường được gọi là quy luật cuốn hút.

Cô bé tặng socola buổi sáng đang vừa khóc vừa gào lu loa lên với Kiến Huy, nhỏ chỉ thẳng tay vào mặt nó nói: "Anh tưởng tôi thích anh đấy à. Một kẻ vừa dốt nát, lại không có tương lai như anh nếu có người yêu thì chỉ là vì họ thương hại anh mà thôi".

Theo vốn hiểu biết ít ỏi của tôi về tình trường thì người bị tổn thương nhất có lẽ là cô bé kia, một học sinh ưu tú của khóa dưới lại bị một thằng đại đần ở khóa trên từ chối quả là một sỉ nhục lớn.

Tôi ôm tập bài kiểm tra đang chấm dở chạy theo Kiến Huy ra sân thể dục, dưới nắng chiều ta, chiếc áo trắng của cậu ta trở nên sáng hơn thì phải, tôi lặng lẽ bước lại ngồi cách cậu ta tầm một mét, giả bộ thở ra một hơi dài, bâng qươ nói: "Chẳng rõ cái thời tiết khó chịu này khi nào mới hết đây ?".

Liếc mắt không thấy cậu ta động tĩnh gì liền quay lại cười xòa hỏi: "Em thích cái sân thể dục này nhỉ, rãnh rỗi lại thấy em ở đây".

Cậu ta vẫn không chịu nói gì điều đó khiến tôi có cảm giác như bản thân là một kẻ tâm thần nặng tự mình nói chuyện với không khí: "Này. Chí ít em cũng phải nói...".

"Cậu ấy đã chết ở đây".

Câu nói ấy khiến tôi cứng họng, quả thực mỗi lần nhìn thấy người con trai này trong đầu tôi lại viễn tưởng ra vô số suy nghĩ, đã có lúc tôi muốn tìm hiểu nhưng hình như ngày hôm sau lại quên mất. Hôm nay đúng là một ngày đặc biệt cậu ấy ngồi đằng đó sắc mặt nhàn nhạt kể lại chuyện của mình như đang kể lại một truyền thuyết từ xa xưa lắm.

Chuyện kể rằng khi hai người bạn thân sắp phải rời xa ngôi trường cùng gắn bó suốt ba năm trời, lúc ấy cả hai đã hứa vào năm hai mươi tuổi dù đi đâu, làm gì cũng sẽ trở lại sân thể dục này quyết đấu một trận bóng chuyền chỉ riêng mình họ. Dường như trên đời không có gì là toàn vẹn, cậu bạn thân của cậu ta đã bị trụy tim trong một lần hai người cùng tập luyện, cú sốc tinh thần cùng với lời hứa không thành đã níu giữ đôi chân của một con người, cậu ta chấp nhận ở mãi nơi đây chỉ vì cảm giác hối tiếc.

"Đồ ích kỉ"_ Tôi đứng dậy tiến về phía cậu ta.

Đôi mắt thăm thẳm đó ngước lên nhìn tôi.

"Có biết tình bạn là gì không hả ? Là khi em gọi người đó là bạn thì thực ra người ta đã trở thành một phần trong cơ thể em, cho dù phần cơ thể ấy có bị tổn thương thì nó vẫn sẽ cố gắng hết sức hoạt động cho đến phút cuối cùng.Vì sao ư, vì như thế nó mới có thể chắc rằng khi mình không còn nữa em vẫn sẽ không chết theo, vẫn sẽ nổ lực đến cùng. Cô biết em đã rất đau đớn nhưng tại sao em lại không chịu suy nghĩ cho người bạn của em, sao lại chỉ ích kỉ nghĩ cho cảm nhận riêng của mình".

Tôi nghĩ có lẽ đã nhân hóa hơi quá, nếu cơ thể mà biết nói chắc nó sẽ chửi tôi một trận vì cái tội lười vận động mất.

Người con trai ấy đứng trước mặt tôi y như một thân cây cao lớn mà yếu ớt, cái rễ đã chốc cố bám bíu bao nhiêu năm cuối cùng cũng không trụ nỗi nữa, cậu ấy từ từ ngã xuống dựa vào vai tôi.

Trong không gian gió lạnh khẽ phả vào cánh mũi làn hơi ẩm ướt, bên tai lúc ấy vọng lên một giọng nói trầm ấm: "An An này, ước gì có thể gặp được cô sớm hơn".

....................Còn tôi thì sao nhỉ ? Nếu gặp cậu ấy sớm hơn....có lẽ nên gặp đúng lúc thôi.............................................

Cậu ấy và tôi luôn có khoảng cách

Dạo gần đây tôi rất vui mặc dù tôi không nhớ nhưng theo cha mẹ nói thì họ cảm thấy tôi đặc biệt thích cười một mình. Những lúc ấy tôi chỉ giả ngơ và nói: "Có chuyện đó sao? Con chẳng nhớ gì cả ?".

Kì thực tôi biết đấy bởi trong cuốn sổ ghi chép có ghi: 'Ngày...tháng...năm, ánh sáng ngoài thiên hà đã đưa tôi đến ngọn cao ốc sương mù, anh ấy đã hỏi tôi có thể làm bạn gái của anh ấy không. Tôi đã đồng ý'.

Đáng tiếc thật, nếu tôi đã đồng ý làm bạn gái người ta thì cũng nên có một tấm ảnh kỉ niệm chứ. Nhưng liệu thứ tình cảm này có tồn tai lâu dài hay không, nếu tôi nói với anh ấy về căn bệnh của mình chắc anh ấy sẽ chạy mất, vì thế mà trước khi anh ấy chạy nhất định tôi phải lấy được một tấm hình.

Ngoài việc tôi phát hiện ra mình đã có người yêu thì vấn đề thứ hai khiến tôi chấn động là trong lớp 12I, lớp xếp hạng bét của trường, cái lớp bị khinh rẻ nhất ấy là nơi ẩn thân của một thiên tài thực sự.

Chỉ sau một đêm Kiến Huy đã hoàn toàn lột xác, không biết có phải đã có thế lực thần linh nào giúp đỡ hay không mà mọi bài kiểm tra của cậu ta đều đạt điểm mười đỏ chói, ngay đến cả kì thi khảo sát lần ba này thằng nhóc cũng chỉ tốn phân nữa thời gian để làm bài. Ực, với cương vị là một giáo viên tôi hoàn toàn thỏa mãn trong sự hỉ hả, thi thoảng còn lấy đó làm mặt vênh váo với mấy cái gã giáo viên chẳng ra gì, há há mối nhục năm xưa của ta đã được trả.

Với cái tinh thần phấn chấn ấy, tôi đã ra một quyết định lớn đó là khi trở về lớp sẽ đem cậu ta ra tuyên dương, có lẽ nên chụp một tấm hình cỡ bự và treo ngay chính giữa lớp để nêu cao tinh thần hiếu học. Lúc đi qua một khúc rẽ vắng, Hằng con bé bí thư lớp vội lôi tôi lại núp sau thân cột, kì thực cái cột ấy cũng không to lắm, nhất là với số lượng ba mấy con người. Cả đám chúng nó (tính cả tôi) đều dồn ánh mắt hướng về gốc cây sưa phía sân trường, nơi ấy có một cô bé và một chàng trai đang tâm tình (theo phỏng đoán của cả đám là thế).

Cô bé khóa dưới nhìn cậu ta bằng ánh mắt ngại ngùng:

"Em đã nghe nói về thành tích gần đây của anh".

Thằng nhóc hững hờ: "Thế thì sao?".

"Nếu anh làm vậy là để chọc tức em vì em đã nói những điều hôm trước thì em xin lỗi. Em biết đã hơi quá lời nhưng nếu điều đó làm anh thay đổi, vậy chúng ta hãy bắt đầu một mối quan hệ chính thức đi ".

À, hóa ra vì muốn trả thù cô bé mà cậu ta đã nổ lực đến thế, hầy, tình yêu quả là đáng sợ thật, có điều đã vì một người mà thay đổi bản thân vậy thì cô bé kia trong lòng cậu ta tuyệt đối quan trọng.

Nó đột nhiên gạt tay con bé:

"Xin lỗi, nhưng tất cả những điều tôi làm không phải vì em đâu".

"Dạ?".

Chúng tôi giật mình câm nín.

Thằng nhóc vẫn vẻ điềm đạm nói: "Tôi nghĩ em nên tìm một người thích hợp hơn".

Có lẽ tôi đã đánh giá thấp khả năng trở mặt của con bé kia, nó giận dữ dơ tay tát thẳng thừng vào mặt cậu ta như đập một quả bóng da.

"Thì ra anh là loại người đó. Anh muốn trả đũa tôi chứ gì, coi tôi là một con ngốc, muốn mọi người chế giễu, cười nhạo tôi?".

Chẳng rõ từ lúc nào mà đám học sinh lại đùn tôi ra ngoài, tôi bất ngờ lộ diện chắc hai đứa nó ngạc nhiên lắm, mặc dù không biết trong tình thế này nên cười hay nên khóc...thật là khó xử.

Kiến Huy tiến thẳng về phía tôi, phong thái ấy mạnh mẽ như một người đàn ông thực thụ, nó kéo tay tôi tiến về phía cô bé, rõng rạc tuyên bố: "Quả thực tôi vì một người mà thay đổi, người ấy là người tôi yêu. Nhưng tuyệt đối không phải là cô bé bướng bỉnh và thích đánh người như em, câu trả lời thế đã hài lòng chưa".

Chúng tôi lướt qua chỗ nhỏ, tại sao tôi lại có cái cảm giác như vừa làm gì có tội. Giống cái kiểu chồng và vợ đang tranh chấp thì bồ nhí xuất hiện, sau đó người chồng liền nắm tay con bồ nhí và lướt qua người vợ đang khóc nức nở, ôi cái thế giới này.

"Sao thế An An ?".

"Hả?"_ Tôi ngước nhìn cậu ấy. " Không có gì ?".

"Cô không vui".

"Thế à", tôi cười ngượng nhìn nó rồi ra vẻ động viên: "Có gì không vui chứ! Em bỗng nhiên trở thành một thiên tài, dang tay một cái là có thể bay thật xa. Đối với một giáo viên chủ nhiệm thì đây quả là một điều đáng mừng".

"Vậy ư".

"Đương nhiên rồi. Nếu em mà là thằng nhóc lì lợm và khó ưa trước đây nhất định là làm cô lo chết. Nhưng giờ em đã giỏi như vậy, cũng đâu cần cô phải nhắc nhở có phải không ?".

Kiến Huy đột nhiên nhíu mày nhìn tôi, đôi mắt ấy chứa sự lo lắng lẫn nghi hoặc: "Nói gì vậy An An, sao không chịu suy nghĩ trước khi phát ngôn thế hả?".

Tim tôi đột nhiên nãy lên một nấc, tôi lùi lại phía sau, cố giữ bình tĩnh: "Không đúng sao, đã đến lúc em rời khỏi ngôi trường này bước vào một cuộc sống mới. Khi em thành công và trở lại đây nhất định cô sẽ giới thiệu em với học sinh mới của mình, tự hào mà nói với chúng 'em là học trò xuất sắc nhất của cô'".

Tôi phát hiện ra bàn tay của cậu ấy đang run, đôi bàn tay ấy đặt lên vai tôi nặng chịch, ánh mắt sâu hút như muốn nuốt tôi vào trong, cậu ấy hỏi: "Nói cho tôi biết An An, trong lòng cô có vị trí nào cho em không?".

Câu nói ấy như đánh vào cái kí ức trắng xóa của tôi, làm sao tôi biết được cậu ấy ở đâu khi mỗi một ngày tôi đều phải cố gắng hòa nhập vào dòng người xa lạ.

Tôi buột miệng nói: "Là một giáo viên chủ nhiệm trách nhiệm của cô là quan tâm đến tất cả học sinh của mình".

Cậu ấy buông tôi ra, dáng vẻ ấy như sụp đổ: "Hóa ra là vậy. An An thì ra cô thương hại em".

"Cô...".

Nó dựa vào vai tôi, cái dựa ấy rất nhanh giống như một cơn gió thoáng qua trên vai áo, tôi chỉ nhớ bên tai mình văng vẳng giọng nói còn lại: "Cô không biết sao. Tất cả những gì em làm là vì cô".

Tôi đã đánh mất.

Hai hôm trước dự báo thời tiết nói ba ngày này trời sẽ mưa to, ấy vậy mà có thấy gì đâu, Dũng ôm chiếc hộp tự thiết kế giống lớp học 12I đi sau tôi vừa đi lại vừa cằn nhằn như mấy cụ già.

"Mấy thứ này chỉ có con gái mới thích thôi. Em chẳng thấy hứng thú gì cả".

Tôi lườm nó đến cháy tóc: "Em thử phát ngôn lại xem".

" Ha ha" nó cười òa lên, nức nở: "Em thấy cũng thú vị lắm ạ".

Tôi phát cho mỗi đứa một tấm thiệp tự làm, trên mỗi tấm đều có ảnh chung của cả lớp mà tôi đã chụp lén từ đầu năm học, chúng tôi dự định sẽ viết ước mơ và tưởng tượng tương lai cho năm năm sau, chúng rất hào hứng nhận thiệp còn tôi khi cầm tấm thiệp cuối cùng trong tay và nhìn về nơi chiếc bàn trống gần khung cửa sổ, tại sao lại xuất hiện cảm giác trống vắng vô cùng.

Cuối tiết giảng trời bắt đầu đổ mưa, tôi đội cặp lên đầu định chạy một mạch ra bãi đổ xe, mới thò nửa bước chân ra đã bị người ta kéo lại.

"Ốm thì sao? Em đưa cô đi".

Cũng gần nửa tháng rồi cậu ta không đến lớp, tôi đang rất lo lắng liệu cậu ta có nghĩ quẩn hay không, thì ra đến hôm qua ông hiệu trưởng già mới gọi tôi đến khóc rưng rưng và dúi tờ giấy báo học từ trường đại học Durham Anh Quốc, cùng với chứng chỉ kì thi A- level đạt thang điểm A vào tay tôi và nói ' Ôi, cuộc đời hiệu trưởng của ta đến đây thôi cũng thỏa mãn lắm rồi', cậu ta giỏi thật, đúng là một viên ngọc ẩn mình.

Chúng tôi bước chậm trên con đường xi măng lênh láng nước, tiếng mưa cùng tiếng bước chân hòa vào nhau đến không thể nhận ra, tôi đưa cho cậu ta tấm thiệp kỉ niệm nói: "Của em này, cũng nên để lại chút kỉ niệm chứ nhỉ?".

"Em đến để từ biệt cả lớp".

"Thế à".

"Chủ nhật tuần sau sẽ đi".

"Ừm".

"Cô không vui à, chẳng phải đó là điều một chủ nhiệm nên làm sao ?".

Tôi đột nhiên sững lại, tôi không vui ư, sao lại thế nhỉ?

Cậu ấy đặt chiếc ô vào trong tay tôi, khẽ nở một nụ cười:

"Đừng có tốt quá biết không, cũng đừng ngượng ép đem tình cảm của mình trao cho một ai đó chỉ vì muốn người ta tốt lên. Làm thế cả hai sẽ cùng bị tổn thương đấy". Lại cái kiểu đó ghé sát vào tai tôi thủ thỉ: "An An này, tạm biệt".

Cậu ấy mất hút sau cơn mưa dày hạt, có lẽ vì trời mưa nên tôi cảm thấy buồn quá!

Mấy hôm nay tôi thường xuyên mất ăn mất ngủ, theo cuốn sổ ghi chép thì tôi bị người yêu đá, không tin nhắn điện thoại không gặp gỡ vào mỗi sáng chủ nhật, anh ấy bốc hơi mất tiêu.

Nhiều lúc tôi lại tự hỏi mình làm thế nào mà tôi lại yêu anh ấy, nếu tôi đột nhiên gặp anh ấy trên đường thì có thể nhận ra không ?

Chủ nhật này thật đặc biệt, tôi cùng cả lớp đến sân bay tiễn biệt con đĩa già của lớp 12I, cậu ấy chửng chạc vẫy chào chúng tôi cùng một nụ cười, người ta thường nói ' chính lúc tiễn biệt là lúc bạn nhận ra nhiều điều', tôi lại chỉ cảm thấy tay chân đều tê cứng không thể nhấc nổi, điều ấy có ý nghĩa gì nhỉ ?

Một phản xạ tiềm thức đã đưa chân tôi đến quán trà quen thuộc, tôi thẩn thờ dừng chân ở đây và gọi một ly trà chanh giống mọi lần. Thỉnh thoảng tôi cũng thích yên tĩnh để lật lại những trang ghi nhớ mà mình đã viết, hôm nay cũng vậy.

"Ngày...tháng...năm, vào chủ nhật sau đó tôi gặp lại ' ánh sáng ngoài thiên hà', lần này anh ấy mời tôi đi uống nước. Chúng tôi đã trao đổi số điện thoại cho nhau".

"Ngày...tháng...năm, vẫn chỗ hẹn cũ nhưng anh ấy xuất hiện với một chiếc xe đạp màu đen, tôi nghĩ cả hai đã đạp cả một vòng trái đất".


"Ngày...tháng...năm, anh ấy bị thương khi cản tôi khỏi một gã say xỉn đi xe máy, tôi đã khóc còn anh ấy thì cười".


"Ngày...tháng...năm, anh ấy đưa tôi đến căn cứ bí mật, nơi được gọi là cao ốc sương mù, anh ấy cười bảo tôi, bây giờ chưa phải cao ốc nhưng sau này sẽ là cao ốc. Tôi cười đến thắt ruột".


...........


"Ngày...tháng...năm, hôm nay tôi đã có cảm giác kì lạ với một người con trai không phải ' ánh sáng ngoài thiên hà', Kiến Huy cậu ta khiến tôi bối rối".


"Ngày tháng năm, sau nửa tháng tôi gặp lại cậu ấy, ánh mắt của cậu ta đối với tôi thật xa lạ, mà kì thật ngày nào mọi người đối với tôi chẳng xa lạ. Nhưng tôi buồn quá, cậu ấy sắp đi".


"Ngày...tháng...năm, tôi đã không ngủ được hai ngày, tôi muốn chắc rằng cảm xúc của mình là thật. Nhưng khi nhận ra, tôi sợ hãi, cậu ấy trong lòng tôi khi nào đã quan trọng như vậy, hóa ra tôi đã thích cậu ấy lúc nào không hay."


"Ngày...tháng...năm, ngày thứ ba không ngủ tôi sắp kiệt sức rồi nhưng trước đó tôi phải gửi tin cho ' ánh sáng ngoài thiên hà' phải nói cho anh ấy về cảm xúc của tôi lúc này".


"Hôm nay chị đi một mình ạ, hôm qua bạn trai chị có ghé qua đây".

"Vậy à"_ Tôi cười nhìn cô bé tiếp tân.

"À, ai cũng nói hai người rất đẹp đôi".

"Hả", tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, còn bé thì cười:

"Mấy tháng trước cửa hàng chúng em có nảy ra ý tưởng chụp một phô ảnh nghệ thuật về hoạt động thường ngày trong quán để treo làm điểm nhấn, sau khi chụp xong khách hàng lại nãy ra ý định đem những cặp đôi lọt vào ảnh ra chấm điểm yêu thích và anh chị đứng nhất đấy. Chủ của em bảo khi nào anh chị đến thì đưa lại cho hai người một tấm, hôm qua em quên mất, bây giờ thấy chị mới nhớ ra".

Nước mắt tôi không ngừng tuôn trào khi tấm ảnh được đặt vào lòng tay, trong khuôn giấy cứng mang đậm phong cách cổ điển, hình ảnh người con trai mặc chiếc áo phông trắng, đeo tai nghe chống cằm tư lự nhìn cô gái đang chú mục vào cuốn sách thiên văn dày cộp, khung cảnh ấy yên bình biết bao.

Tôi đã không biết cậu ấy luôn dùng ánh mắt đó để nhìn mình, tôi ước gì...ước gì....

Mưa không biết từ đâu chút xuống, tôi chạy thật nhanh mặc kệ những giọt nước phủ xuống mắt lấp mất tầm nhìn, tôi biết có một nơi nào đó nhất định mình phải đến...nhưng...đáng ghét...tôi ước gì mình không mắc căn bệnh này, tại sao lại là tôi...

Cái lạnh làm tôi kiệt sức và ngất đi, khi tôi tỉnh lại cái tôi có chỉ là một tấm ảnh.

Năm năm sau.

Tôi luôn nằm mơ thấy một hình bóng có điều nó mờ quá ngoài cảm giác ấm áp ra thì chẳng thể nào chạm tới nơi.

Tối nay tôi có lịch hội ngộ với khóa 12I năm năm trước, cũng may tôi đã ghi lại rất chi tiết nhận dạng từng đứa một nên cảm thấy an tâm hơn. Năm năm rồi chúng thế nào nhỉ, tôi thấy hơi hồi hộp.

Lớp 12I của tôi, cái gia đình tổng hợp ấy cuối cùng cũng không làm tôi thất vọng, dù ở bất kì một cương vị nào chúng cũng rất xứng đáng là những học trò tiêu chuẩn. Tôi vui vẻ nhận từ chúng những cái ôm nồng nhiệt, mấy đứa con gái nhìn thấy tôi mà suýt khóc lên, tiếp đó những gì chúng trải qua trong gần ấy năm đều được đem ra bàn tán hết.

Đột nhiên giọng Hằng líu nhíu: "Không biết cậu ta có về kịp không đây".

"À ", tụi nhóc đồng tâm: "Đúng rồi, hôm nay quan trọng thế, chắc Kiến Huy sẽ về thôi".

Kiến Huy, à đứa học trò bị lưu ban hai năm và rồi trong một ngày đột ngột trở thanh thiên tài đậu vào trường đại học nổi tiếng Anh Quốc, đám giáo viên ngày nào cũng lôi nó ra tán thưởng còn đám học sinh thì nô ức đăng kí vào lớp 12I chỉ mong nơi đây tích tụ linh khí biến mình thành thiên tài, hầy, nhớ lại tôi vẫn đang sởn da gà đây.

Sau một tiếng đồng hồ bán hành bán tỏi, cuối cùng lớp tôi quyết định phá niêm yết chiếc hộp lưu giữ kí ức năm năm trước, những tấm thiệp lộ ra vẫn còn như mới giống như thách thức cùng thời gian. Đám nhóc đọc to ước nguyện của nhau, cùng cười đùa và bàn luận cho đến khi tôi cầm phải tấm thiệp không có chữ nào.

"Uầy, ai lại không viết cái gì vào đây thế ta"_ Cả lớp trầm tư.

"Là của tôi đấy".

Tôi còn nhớ thời khắc ấy khi người con trai đó xuất hiện, cả lớp đã nhào vào cậu ta như kiểu ruồi bu hủ mật, nhưng ngay cả khi tôi đứng đó cách cậu ấy một khoảng xa tôi vẫn luôn có cảm giác cậu ấy nhìn mình, một cái nhìn kì lạ.

Buổi hội ngộ kết thúc cũng đã hơn mười rưỡi đêm, gió lạnh phả vào người khiến tôi phải lấy hai tay ôm vào nhau. Một tiếng " kít" áp sát gần người làm tôi giật nãy mình, cậu ấy ngồi trên chiếc xe đạp cũ nhìn tôi hớn hở: "Cô gan nhỉ ? Nếu có kẻ xấu thì hẳn giờ này là giờ chúng hành nghề đấy".

Tôi chẳng rõ bị cậu ta thuyết phục kiểu gì mà cuối cùng lại đồng ý để cậu ấy đưa về, cảm giác của tôi ư, hình như không còn thấy lạnh nữa.

Cậu ấy dừng xe trước một khu nhà bốn tầng và dẫn tôi lên sân thượng, cậu ấy nắm lấy tay tôi giơ lên cao và hít vào một hơi thật sâu.

"An An này, đây là cao ốc sương mù của chúng ta".

Giọng cậu ấy bình thản như kể lại một câu chuyện của người khác:

"Các ngôi sao có thể cháy hết và lụi tàn, nhưng ánh sáng của nó tồn tại mãi mãi. Toàn bộ ánh sáng từng phát ra từ các ngôi sao vẫn lẩn quẩn đâu đó trong vũ trụ, một hiện tượng gọi là ánh sáng nền ngoài thiên hà. Thứ ánh sáng đó giống như một lớp sương mù, mà một khi ánh sáng của các ngôi sao khác đi vào thì ta sẽ không còn nhìn thấy nữa, ở nơi đây tôi đã chỉ cho An An bức tường sương mù ấy".

Tôi lặng im nghe cậu ấy nói, cố gắng lục tìm nhưng vô vọng làm sao.

"Đừng cố nhớ", cậu ấy đứng cách tôi một đoạn giọng chậm dần:

"Có một cô gái đặc biệt đã nhắn tin này cho tôi cách đây năm năm, cô ấy viết: Ánh sáng ngoài thiên hà, em không biết phải bắt đầu từ đâu, có lẽ nên bắt đầu từ căn bệnh mất trí một ngày của em từ tai nạn giao thông năm lớp mười một. Em đã luôn phân vân và tự ti vào tình yêu, em không dám dành tình cảm cho bất kì ai vì sáng ngày mai em đã quên họ rồi, cảm giác ấy thật đơn độc. Em không biết tình cảm em dành cho anh chiếm bao nhiêu phần trong trái tim mình điều đó có đủ đánh bại được sự lãng quên hay không nhưng chính lúc này đây em không thể đi ngược với con tim mình. Em nghĩ em đã thích người khác, trong cơn mưa hôm đó khi cậu ấy nói lời tạm biệt có lẽ em đã nhận ra, em yêu cậu ấy mất rồi. Ánh sáng ngoài thiên hà, giúp em được không hãy cho em biết trong tất cả những gì anh nghiên cứu bấy lâu liệu có khi nào có một ngôi sao nào đó, ánh sáng của nó không bị bức tường sương mù nuốt chửng không. Liệu cho dù em quên hết tất cả, cho dù lạc lõng giữa dòng người xa lạ em vẫn sẽ nhận ra anh ấy không?".

Tại sao nước mắt tôi không ngừng tuôn trào, tôi không thể kìm lại cảm giác này, nơi lông ngực đau nhói.

Cậu ấy nhìn về phía tôi ánh mắt ấy sâu thẳm: "An An, xin lỗi vì tôi đã để lỡ tin nhắn này quá lâu. Mặc dù thời gian của chúng ta mất đi là năm năm nhưng câu trả lời của tôi chỉ có một, rằng: 'Ở bất cứ nơi đâu trên Trái Đất này hay vũ trụ ngoài kia, kì tích vẫn luôn hiện hữu'".

Sâu thẳm nơi trái tim tôi luôn đợi chờ một hình bóng, người mà tôi tin rằng sẽ xuất hiện và chấp nhận mọi thứ thuộc về tôi kể cả căn bệnh điên rồ kia, ngay lúc này người ấy đang ở đây, tựa vào vai tôi và hỏi: "An An này, em nhận ra tôi không?".

Tôi ngước nhìn anh ấy, đắm chìm vào đôi mắt biết bao yêu thương dịu dàng, tôi tự hỏi trái tim mình muốn gì và rồi tôi tự nhiên đáp lại câu hỏi ấy trong nghẹn ngào: "Em nghĩ em nhớ anh".
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Re: I miss you
Táo ơi, ta nghĩ tiêu đề nên là I remember you thì đúng hơn chứ nhỉ? Vì miss là nhung nhớ nhưng ý của truyện có vẻ là "ghi nhớ", hay nàng có ý khác?
Chân thành thì ta thích truyện huyền huyễn của nàng hơn, giọng văn của nàng hợp bối cảnh cổ đại hơn, viết hiện đại hơi mang hơi hướm ngôn tình TQ.
Ngoài ra đoạn đầu có từ "thiểu não", trong bối cảnh thì có vẻ ý nàng là "thiểu năng", đúng không?
 

táo đỏ mini

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Re: I miss you
Táo ơi, ta nghĩ tiêu đề nên là I remember you thì đúng hơn chứ nhỉ? Vì miss là nhung nhớ nhưng ý của truyện có vẻ là "ghi nhớ", hay nàng có ý khác?
Chân thành thì ta thích truyện huyền huyễn của nàng hơn, giọng văn của nàng hợp bối cảnh cổ đại hơn, viết hiện đại hơi mang hơi hướm ngôn tình TQ.
Ngoài ra đoạn đầu có từ "thiểu não", trong bối cảnh thì có vẻ ý nàng là "thiểu năng", đúng không?
Hì, nói thực ta ít viết truyện hiện đại. Ngày trước ta còn không nghĩ ra nổi một chữ kia. Thành quả sau nhiều năm đưa bản thân khỏi thời kì đồ đá đấy nàng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên