Mình chưa biết nên xưng hô ra sao cho đúng nên mạn phép gọi tớ - bạn nhé!

Mình xin có một vài cảm nhận cá nhân về câu chuyện này.
Truyện của bạn rất ý nghĩa, giàu tính nhân văn. Không chỉ đơn thuần viết về tình yêu trai gái bình thường mà đan xen đó là tình cảm gia đình, tình anh em.
Cách bạn tả cảnh, tâm trạng, đời sống nội tâm rất phong phú, xoáy sâu vào tâm can nhân vật.
Ngôn từ biến đổi linh hoạt, có tính chắt lọc cao, dễ ăn sâu vào tiềm thức độc giả.
Tuy nhiên tình tiết chưa cao trào lắm. Đơn thuần mới chỉ do sự ngăn cấm của cha mẹ hai bên (điều này là tâm lí hết sức bình thường của các bậc sinh thành). Nếu Hoàng Nam, Phương Thảo được tạo ra để làm chất xúc tác cho tình yêu cặp đôi chính thì mình thấy hai bạn này hơi hiền quá.
Mình để ý có vài điểm lưu ý bé tí tẹo sau đây.
sau dấu phẩy.
Thiếu dấu kết câu.
Hơi lủng củng chút.
-> Món su hào om xương hôm nay sở dĩ đặc biệt...
Câu hơi cụt.
-> Tôi gọi điện cho mẹ mà lòng không khỏi rối bời.
Về vấn đề thiếu dấu kết câu tớ thấy có một số chỗ vẫn chưa có nên chỉ đưa ra một vài ví dụ điển hình.
Thiếu dấu kết câu.
Thiếu dấu kết câu.
Mình cực kết câu này.
Cũng không sao -> vẫn không sao.
Thiếu khoảng trống sau dấu câu.
Thừa khoảng trống trước dấu câu.
Lặp từ.
-> Từng tia sáng lấp lánh chiếu xuống từ những tán cây lớn ven đường, hắt lên cửa kính xe...
Dấu phẩy xuất hiện làm tính bất ngờ của câu văn bị ngắt quãng.
Đoạn này mình đọc xong được một phen vỡ bụng.
Không biết nói sao nhưng mình thấy đọc lên hơi ngang.
Ngón tay.
Đột nhiên.
Thiếu dấu ngoặc kép.
Hai phó từ cùng một câu thành ra hơi mang tính đánh nhau.
Câu văn hơi dài.
-> Buổi chiều tôi được em Sương đặc cách cho vào phòng để làm nhiệm vụ “đóng thế” và “duyệt”. Tạm gạt những tâm tư rối bời sang một bên, tôi thấy tư tưởng thoải mái trở lại nhờ mấy trò tinh nghịch của em.
Lại đánh nhau nữa rồi. Thường người ta hay nói lại bị hoặc cũng bị.
Nên bỏ từ bố đầu tiên.
Mấy dạo trước thấy anh này có vẻ nhát lắm nhưng bây giờ lại quay ngoắt 180 độ. Không biết có phải do mình hiểu sai ý tác giả không đây!
Lặp từ, sau dấu phẩy không viết hoa.
Mình hơi thắc mắc giữa buổi sáng là vào lúc nào nhỉ?
Lặp từ.
-> Sau bữa cơm bác Tùng và bố ngồi đàm đạo trong phòng trà.
Anh này "vốn là người yếu đuối" mà nhanh nảy sinh "mong muốn" kể cũng hơi bạo.
Con -> còn.
Câu này quá tuyệt!
Đó chỉ là cảm nhận chủ quan của mình, có thể không đúng vì là suy nghĩ một chiều mà.

Mình sẽ tiếp tục theo dõi và ủng hộ truyện. Good Luck.