- An Tiểu Minh! Dậy đi con!
Bạn nhỏ Tiểu Minh mơ màng bị mẹ lôi kéo ra khỏi chăn, vẫn đang còn rầm rì càu nhàu những lời chẳng nghe rõ, bấy giờ mới lồm cồm bò dậy đi thay đồ, vệ sinh cá nhân. Căn phòng mát lạnh như ngăn tủ đông cũng chậm rãi tăng nhiệt độ sau tiếng "Tít" của điều hoà không khí. Khẽ mở cửa sổ, không khí ngày hè thoáng cái ùa vào làm cậu tỉnh táo hẳn lên, rất ấm áp, thơm mùi cây cối, tiếng ve ngân vang, thật sự là đã vào hè rồi!!
Mùa hè năm nay Tiểu Minh tròn mười sáu tuổi, kỳ thi vào lớp mười vừa kết thúc cũng là lúc cậu đón một kỳ nghỉ hè rực rỡ nhất của tuổi trẻ.
Đó là nếu không phải gặp lại cái tên quỷ nhà đối diện...
Đối diện nhà cậu chính là nhà của Ngô Đăng Việt Tuấn - cùng tuổi mà khác trường, khác tính cách, khác cả thành tích - đúng, thực chất cậu không ưa hắn chính là vì thành tích! Tên đó sao, vốn dĩ cấp một vẫn học chung một trường huyện be bé với nhau, thế nhưng lên cấp hai, ai kia ngang nhiên "đỗ" vào trường Chuyên trên thành phố - bỏ cậu ở lại huyện nhỏ này. Mà ba mẹ thì dĩ nhiên luôn thích dùng tên hắn thành câu mở đầu để trách cứ thành tích của cậu:
- Con xem, Việt Tuấn nhà người ta, nghe nói mới đây đã vào đội tuyển Toán của trường đó, còn đứng đầu kì thi tuyển học sinh giỏi,...
- Tiểu Minh à, có thấy Tiểu Tuấn nhà đối diện không? Bằng tuổi con mà người ta đã đi đi về về tự lo ăn uống, lại còn học tốt, con xem xem, sáng mà mẹ không gọi thì có phải lại đi muộn rồi hay không?
- Việt Tuấn thằng bé này...
Mỗi lần như vậy, bị mẹ niệm đến nỗi nghe thấy tên hắn thôi là cậu đã khó chịu rồi. Gì chứ, chẳng phải chỉ là học sinh giỏi tốp đầu của trường Chuyên thành phố thôi sao, cũng chỉ một năm đi thi giành lấy một hai cái thứ hạng cho trường thôi sao?
... Quả thực không phải khó bình thường thôi đâu. Như cậu này, cũng trầy trật đi thi đó chứ, cơ mà chạm được đến cái giải Khuyến khích thôi đã phải cố hết sức rồi. Vậy nên trong lòng cậu, Việt Tuấn kia vừa đáng ghét, vừa đáng hâm mộ.
Kỳ thực ai trong cái trường chuyên kia cũng đều làm cậu hâm mộ, bọn họ lúc đứng gần nhau cứ như là có vầng hào quang quanh thân vậy... lấp lánh vô cùng.
Thường thì hắn ta sẽ phải đi học nội trú trên trường, ôi, ai bảo cái ngôi trường đó ở tận trên thành phố, khối lượng học hành lại nặng như thế! Có lúc hắn cũng về nhà dịp cuối tuần, cơ mà cậu cũng phải đi học thêm, sau đó thì "tiện thể" rong chơi nhà chúng bạn gần đó; hắn thì lại thích dành thời gian ở nhà, bạn bè hắn cũng đều ở nơi khác cả, hai đứa cứ thế cơ hồ không mấy lần chạm mặt nhau.
Giờ thì nghỉ hè rồi, cho nên khi cậu đang mặc áo ba lỗ quần cộc tóc đầu đinh mới húi, hăng hái xách bó rau vừa mua giúp mẹ từ chợ về, thì đúng lúc cửa nhà hắn mở ra.
- Con gái nhà ai đảm đang thật! - Hắn đứng tựa một bên cửa nheo mắt nhìn cậu.
Giơ nắm đấm lên nhìn lại gã, cậu liền quay ngoắt đi vào nhà không nói lấy một lời, lòng lại thầm nghĩ: "Tên mặt trắng này thế mà lại cao lên rồi".
Ngoan ngoãn thay dép vào nhà giúp mẹ nhặt rau, cậu còn không quên nhòm xuống dưới nhà hắn một cái từ cửa sổ trên lầu, tên này đang lúi húi quét sân, ai ôi, quét luôn cả phần sân nhà cậu, tiểu tử biết điều đấy!
Thật ra mâu thuẫn ngày xưa đã qua xa lắc xa lơ rồi, ngày bé thì giận dỗi, lớn hơn chút thì do cũng chẳng mấy khi gặp nhau, lại cảm thấy hắn khá xa cách nên vẫn cứ luôn duy trì trạng thái lạnh nhạt hơi đối địch như vậy. Chỉ có hắn một năm gần đây là thay đổi, bỗng nhiên buông bỏ hết chấp nhặt, thi thoảng thấy cậu cũng sẽ chào, sẽ cười một cái. Khoảnh khắc đó quả thật là khiến cậu lạnh run cả người!...
Nói đùa, da hắn trắng bóc, tóc mái hơi dài rũ xuống, hàng lông mày đậm đều như hoạ, ngũ quan sắc sảo, chỉ có điều dần lớn càng trầm mặc ít nói, lại thêm cái gọng kính mỏng tanh mang lại hơi thở đầy học thức kia, hiệu quả khi bỗng nhiên nhìn cậu cười nhẹ... rất là khủng bố đó!
Trở lại vấn đề, dù đúng là mỗi lần gặp hắn cậu đều chỉ ra vẻ được một chút rồi chạy trối chết. Nhưng mà trong thâm tâm cậu cũng không phải là vì quá ghét hành vi của hắn, chỉ là, chẳng biết đáp lời với hắn thế nào cả, cứ cảm thấy không được tự nhiên.
Đáng ra hắn vẫn nên trừng lại mình, rồi hai đứa ai về nhà nấy, không muốn nhắc đến không muốn nghe tên đối phương mới đúng chứ? Tâm lý tuổi dậy thì thật là phức tạp, cậu nghĩ.
Hôm nay nể tình hắn quét sân nhà giúp cậu, cũng có thể là do hiệu ứng của thời tiết(?), thái độ cậu dành cho hắn có hơi hoà hoãn. Nên khi mẹ đưa một phần bò sốt vang đựng trong hộp thủy tinh, bảo cậu mang sang bên nhà cho hắn thì phản ứng của cậu rất bình thản.
- Cô Nga ơi, cô có nhà không ạ?
- Mẹ cháu bảo mang sang cho cô ạ.
- Dạ, thôi ạ, cháu về ăn cơm luôn đây ạ. Dạ, dạ...
Lúc cô Nga - mẹ hắn - ra lấy đồ ăn, cười cảm ơn mà rủ Tiểu Minh vào, hắn cũng thò đầu từ bàn ăn trong nhà ra nhìn cậu, lại cười một cái. Cái điệu bộ nghiêng cả người nhìn ra đó trông thật mắc cười hết biết, chẳng hiểu sao miệng cậu cũng hơi hơi nhếch, và trống ngực chợt đập nhanh hơn một chút. Hai nhà là hàng xóm đã lâu, chuyện có đồ ngon mang qua cho nhau này chẳng hiếm lạ, có điều thường thì cậu sẽ chẳng tự đi đâu.
Hôm nay là một sáng mùa hè quá đẹp, trời trong vắt, nắng nhẹ, phải chăng vì thế mà tâm tình từ sáng tới giờ của cậu mới cứ không ngừng tốt lên?