Ni Ni...Ni...Ni…
An cứ thế vừa kêu vừa rượt theo con mèo bướng bỉnh của mình. Nó chui tọt vào nhà bác Sáu, cô suy nghĩ nhanh như điện xẹt 1 đến 02 giây rồi chạy tọt vào nhà bác luôn. Cô đứng thở hổn hển, vài giọt mồ hôi nhẹ lăn xuống vầng trán bướng bỉnh…Vừa thở cô vừa nói:
“Bác Sáu...con mèo của con, nó vừa chạy vào đây…”
“An hả em?”
Hả? Anh Chung? An bình tĩnh lại, ngó lên, thấy cả nhà bác Sáu đang ngồi quanh bàn uống trà, ai cũng nhìn cô cười hiền từ, nụ cười nổi bật nhất, rạng rỡ nhất là từ người vừa gọi tên cô.
“Dạ…” Cô hơi chột dạ, chân cô bên này quíu chân bên kia. Cô thấy mình thất lễ quá, vào nhà đã không gõ cửa, đã vậy còn la om xòm nữa chứ...Có mình bác Sáu còn đỡ, sao đông đúc thế này cơ chứ….
Con Ni không hổ danh là con mèo cô nuôi, từ đâu nó lại vọt ra, chạy ra khỏi nhà….Cô lắp ba lắp bắp “Con chào các bác...con bắt con mèo…”.
Chung ngó theo cô, cười khổ, quay lại hỏi ba “Nó vẫn nghịch ngợm vậy hả ba?”.
Vừa bồng con mèo mướp lim dim ngủ trên tay, An lại nhớ lại cảnh lúc nãy. Anh Chung đi học về rồi à? Cách đây 02 năm anh đi học tu nghiệp thêm về âm nhạc, vậy chắc là học xong rồi. An tự nhiên cười một mình, nụ cười sảng khoái nhất mà cô có.
-----------------------------------------
Từ ngày Chung về lại xóm, An có người đi học chung. Hóa ra Chung đang trong quá trình hoàn tất luận văn tiến sĩ, anh về nước, vừa nghiên cứu, vừa tham gia giảng dạy các khóa nâng cao về nhạc lý cho sinh viên. Trường An là một trong số các trường Chung có nhận lời hỗ trợ, thế là hóa ra cô có thể đi ké Chung vài buổi. Bình thường cô đi xe buýt cho đỡ nắng và đỡ tốn tiền xăng, nay có tài xế tự nguyện, cô gật đầu không suy nghĩ.
Chung ít nói, cho dù nụ cười của anh lúc nào cũng ấm áp, cũng làm cho An cảm thấy tin tưởng. An không có anh trai, cô tin là nụ cười anh trai dành cho em gái chắc cũng ấm áp cỡ đó là cùng. Mỗi lần xuống xe, chào anh đi vào lớp trước, anh đáp lại cũng chỉ bằng nụ cười.
Thỉnh thoảng ngoài sân trường, quay tới quay lui bắt gặp anh đứng với đồng nghiệp nào trên gác, lại có ảo giác là anh cũng đang cười với mình. Có nhiều lúc, cô quên mất mình đang ở trong trường, định giơ tay vẫy vẫy...gọi anh như kiểu gọi con mèo Ni Ni ở nhà. Bàn tay giơ lên định vẫy, rồi nhớ ra, ngó lơ, để nhẹ tay xuống...hú hồn...Đồng nghiệp anh thấy cô gọi anh như thế, thì còn ra thể thống gì nữa…
Cô cũng chỉ đi cùng anh vài buổi, anh còn nhiều việc đi nhiều nơi khác, việc dạy chỉ là một trong nhiều thứ anh phải làm. Mỗi ngày ngồi trên xe buýt, An lại thấy nhơ nhớ nụ cười chào tạm biệt trước khi vào lớp của anh.
An cứ thế vừa kêu vừa rượt theo con mèo bướng bỉnh của mình. Nó chui tọt vào nhà bác Sáu, cô suy nghĩ nhanh như điện xẹt 1 đến 02 giây rồi chạy tọt vào nhà bác luôn. Cô đứng thở hổn hển, vài giọt mồ hôi nhẹ lăn xuống vầng trán bướng bỉnh…Vừa thở cô vừa nói:
“Bác Sáu...con mèo của con, nó vừa chạy vào đây…”
“An hả em?”
Hả? Anh Chung? An bình tĩnh lại, ngó lên, thấy cả nhà bác Sáu đang ngồi quanh bàn uống trà, ai cũng nhìn cô cười hiền từ, nụ cười nổi bật nhất, rạng rỡ nhất là từ người vừa gọi tên cô.
“Dạ…” Cô hơi chột dạ, chân cô bên này quíu chân bên kia. Cô thấy mình thất lễ quá, vào nhà đã không gõ cửa, đã vậy còn la om xòm nữa chứ...Có mình bác Sáu còn đỡ, sao đông đúc thế này cơ chứ….
Con Ni không hổ danh là con mèo cô nuôi, từ đâu nó lại vọt ra, chạy ra khỏi nhà….Cô lắp ba lắp bắp “Con chào các bác...con bắt con mèo…”.
Chung ngó theo cô, cười khổ, quay lại hỏi ba “Nó vẫn nghịch ngợm vậy hả ba?”.
Vừa bồng con mèo mướp lim dim ngủ trên tay, An lại nhớ lại cảnh lúc nãy. Anh Chung đi học về rồi à? Cách đây 02 năm anh đi học tu nghiệp thêm về âm nhạc, vậy chắc là học xong rồi. An tự nhiên cười một mình, nụ cười sảng khoái nhất mà cô có.
-----------------------------------------
Từ ngày Chung về lại xóm, An có người đi học chung. Hóa ra Chung đang trong quá trình hoàn tất luận văn tiến sĩ, anh về nước, vừa nghiên cứu, vừa tham gia giảng dạy các khóa nâng cao về nhạc lý cho sinh viên. Trường An là một trong số các trường Chung có nhận lời hỗ trợ, thế là hóa ra cô có thể đi ké Chung vài buổi. Bình thường cô đi xe buýt cho đỡ nắng và đỡ tốn tiền xăng, nay có tài xế tự nguyện, cô gật đầu không suy nghĩ.
Chung ít nói, cho dù nụ cười của anh lúc nào cũng ấm áp, cũng làm cho An cảm thấy tin tưởng. An không có anh trai, cô tin là nụ cười anh trai dành cho em gái chắc cũng ấm áp cỡ đó là cùng. Mỗi lần xuống xe, chào anh đi vào lớp trước, anh đáp lại cũng chỉ bằng nụ cười.
Thỉnh thoảng ngoài sân trường, quay tới quay lui bắt gặp anh đứng với đồng nghiệp nào trên gác, lại có ảo giác là anh cũng đang cười với mình. Có nhiều lúc, cô quên mất mình đang ở trong trường, định giơ tay vẫy vẫy...gọi anh như kiểu gọi con mèo Ni Ni ở nhà. Bàn tay giơ lên định vẫy, rồi nhớ ra, ngó lơ, để nhẹ tay xuống...hú hồn...Đồng nghiệp anh thấy cô gọi anh như thế, thì còn ra thể thống gì nữa…
Cô cũng chỉ đi cùng anh vài buổi, anh còn nhiều việc đi nhiều nơi khác, việc dạy chỉ là một trong nhiều thứ anh phải làm. Mỗi ngày ngồi trên xe buýt, An lại thấy nhơ nhớ nụ cười chào tạm biệt trước khi vào lớp của anh.