Mưa làm người ta nhớ tới nhiều thứ, chẳng hạn như, người họ thương, phải chăng nhớ một người không thể gặp, cũng là một loại dày vò. Hôm nay em nhớ ai? Người ta ở đâu? Thế nào? Cùng ai? Em biết không? Có phải ngoài nhìn Facebook, Zalo của người ta ra, em không biết được gì phải không? Cũng chỉ là vài dòng trạng thái, vài tấm ảnh, chứng minh được gì em ơi?.
Mưa thế này, người ta dù không làm gì cũng bận em à, như em đây, em nhớ người ta, người ta cũng biết nhớ người khác, ai lại chẳng mang trong mình một bóng hình, không thể quên, theo thời gian càng chẳng thể nhòa, nếu không có, vậy người ta sao lại không nhận ra, cô gái như em, dùng cả thanh xuân theo đuổi người ta. Người ta đã vờ không biết, hà cớ gì em lại đánh đổi tuổi xuân như vậy?.
Em không trách người ta, là em tự mình diễn vai si tình, vậy thì em diễn đạt lắm cô gái. Khổ sở, đau lòng, nước mắt, tự nhiên mà có, tự nhiên mất đi, tỉnh giấc em lại là em, vô tư, tất cả đều biến thành dũng khí cho ngày mai, để ngày mai em lại thất tình.
Người ta hôm nay đăng một dòng tâm trạng buồn, tim em cũng đủ rối bời rồi, hàng nghìn suy nghĩ trong đầu em, người ta sống không tốt, lòng em không yên, vậy em bây giờ, nói tôi nghe, em sống tốt sao?.
Em ngồi đâu đó góc phố này, nhìn ra bên ngoài, trời đang mưa, nước mắt em chỉ trực chờ rơi xuống, mới đó đã nằm ra bàn, khoanh tay cúi mặt, người ta chỉ đăng một tấm hình cùng người con gái khác, em lại như vậy rồi, nhìn em xem, không phải tự đã tự dặn bản thân, người ta yêu người khác, em sẽ chúc phúc họ, em quên rồi, hay là, em làm không được, thực sự không được nữa rồi?.
Mưa đã tạnh hay chưa? lòng em có bớt đau ít nhiều? Sớm đã biết là sẽ không có hy vọng, sao trước đó không từ bỏ sớm hơn? Không phải là chưa từng nghĩ tới, chỉ là không cách nào từ bỏ. Người ta vẫn chưa có người yêu, lòng em vẫn mong chút hy vọng, đối tốt em một chút, liền khiến em ghi nhớ cả đời, like một status của em, trả lời comment của em, repost tin nhắn của em, dù chỉ là ừ ờ thôi, liền nghĩ người ta cũng có chút thích em, là em tự dối mình rồi.
Mưa, ngày càng nặng hạt, có hay không, em còn giữ những lời chưa kịp nói, chi bằng để nước mắt hòa mưa, em nói ra hết lời trong lòng.
"Trong anh giờ đang nghĩ gì? Nghĩ gì người ơi!
Trong anh giờ đang nghĩ gì? Nghĩ gì người ơi!
Trong em giờ cũng thấy buồn,
Mà trong anh thì không thấy vui.
Sao ta chẳng thể nói cho nhau những lời nói chân thành?
Những lời nói chân thành..."
[Em đang nghĩ gì - Hoàng Tôn]
Em thương người ta, thương đến nhường nào, nếu em không bày tỏ làm sao người ta biết đây, em sợ gì? Sợ lại bị từ chối? Hay sợ bị ghét bỏ? So với những điều đó, tình cảm mà em muốn dấu đi, lại muốn cho người ta biết, sợ không thể bày tỏ, mới là nỗi sợ lớn nhất.
Em mập mờ, người ta cũng mập mờ, tình cảm không rõ ràng kết cục chỉ có lặng lẽ đi qua nhau.
Trời mưa rồi, em ra ngoài nhớ giữ ấm, đối xử tốt với bản thân tốt một chút, là con gái, không xinh đẹp thì ra ngoài bằng mọi cách phải xinh đẹp, cho bản thân chút tự tin, mang theo chiếc ô to một chút, ai biết đâu, tình cờ, cùng người ta trú mưa một chổ, em còn có đủ dũng khí, "đi cùng em nhé".
Em đã nghĩ ra chưa? Có nên hay không, thử một lần đánh cược, lời trong lòng cứ thế nói hết ra, xem em được gì, mất gì? Dù cho sau đó em sẽ lại tự trách mình, sao lại nói ra những lời ngốc đến vậy. Nhiều năm sau nghĩ lại, tôi chắc rằng em sẽ cười, hóa ra từng có một thời ngây thơ, e là em sẽ mong, sao khi ấy không nói nhiều thêm chút.
" Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa..."
[Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi]
Luôn luôn không là quá muộn để nói ra, cơn mưa này cùng em bày tỏ, mưa tạnh, mây tan, tôi hy vọng trái tim em đã tự do.
Sài gòn, 06-04-2017, for you.
Thân : MâyR
Mưa thế này, người ta dù không làm gì cũng bận em à, như em đây, em nhớ người ta, người ta cũng biết nhớ người khác, ai lại chẳng mang trong mình một bóng hình, không thể quên, theo thời gian càng chẳng thể nhòa, nếu không có, vậy người ta sao lại không nhận ra, cô gái như em, dùng cả thanh xuân theo đuổi người ta. Người ta đã vờ không biết, hà cớ gì em lại đánh đổi tuổi xuân như vậy?.
Em không trách người ta, là em tự mình diễn vai si tình, vậy thì em diễn đạt lắm cô gái. Khổ sở, đau lòng, nước mắt, tự nhiên mà có, tự nhiên mất đi, tỉnh giấc em lại là em, vô tư, tất cả đều biến thành dũng khí cho ngày mai, để ngày mai em lại thất tình.
Người ta hôm nay đăng một dòng tâm trạng buồn, tim em cũng đủ rối bời rồi, hàng nghìn suy nghĩ trong đầu em, người ta sống không tốt, lòng em không yên, vậy em bây giờ, nói tôi nghe, em sống tốt sao?.
Em ngồi đâu đó góc phố này, nhìn ra bên ngoài, trời đang mưa, nước mắt em chỉ trực chờ rơi xuống, mới đó đã nằm ra bàn, khoanh tay cúi mặt, người ta chỉ đăng một tấm hình cùng người con gái khác, em lại như vậy rồi, nhìn em xem, không phải tự đã tự dặn bản thân, người ta yêu người khác, em sẽ chúc phúc họ, em quên rồi, hay là, em làm không được, thực sự không được nữa rồi?.
Mưa đã tạnh hay chưa? lòng em có bớt đau ít nhiều? Sớm đã biết là sẽ không có hy vọng, sao trước đó không từ bỏ sớm hơn? Không phải là chưa từng nghĩ tới, chỉ là không cách nào từ bỏ. Người ta vẫn chưa có người yêu, lòng em vẫn mong chút hy vọng, đối tốt em một chút, liền khiến em ghi nhớ cả đời, like một status của em, trả lời comment của em, repost tin nhắn của em, dù chỉ là ừ ờ thôi, liền nghĩ người ta cũng có chút thích em, là em tự dối mình rồi.
Mưa, ngày càng nặng hạt, có hay không, em còn giữ những lời chưa kịp nói, chi bằng để nước mắt hòa mưa, em nói ra hết lời trong lòng.
"Trong anh giờ đang nghĩ gì? Nghĩ gì người ơi!
Trong anh giờ đang nghĩ gì? Nghĩ gì người ơi!
Trong em giờ cũng thấy buồn,
Mà trong anh thì không thấy vui.
Sao ta chẳng thể nói cho nhau những lời nói chân thành?
Những lời nói chân thành..."
[Em đang nghĩ gì - Hoàng Tôn]
Em thương người ta, thương đến nhường nào, nếu em không bày tỏ làm sao người ta biết đây, em sợ gì? Sợ lại bị từ chối? Hay sợ bị ghét bỏ? So với những điều đó, tình cảm mà em muốn dấu đi, lại muốn cho người ta biết, sợ không thể bày tỏ, mới là nỗi sợ lớn nhất.
Em mập mờ, người ta cũng mập mờ, tình cảm không rõ ràng kết cục chỉ có lặng lẽ đi qua nhau.
Trời mưa rồi, em ra ngoài nhớ giữ ấm, đối xử tốt với bản thân tốt một chút, là con gái, không xinh đẹp thì ra ngoài bằng mọi cách phải xinh đẹp, cho bản thân chút tự tin, mang theo chiếc ô to một chút, ai biết đâu, tình cờ, cùng người ta trú mưa một chổ, em còn có đủ dũng khí, "đi cùng em nhé".
Em đã nghĩ ra chưa? Có nên hay không, thử một lần đánh cược, lời trong lòng cứ thế nói hết ra, xem em được gì, mất gì? Dù cho sau đó em sẽ lại tự trách mình, sao lại nói ra những lời ngốc đến vậy. Nhiều năm sau nghĩ lại, tôi chắc rằng em sẽ cười, hóa ra từng có một thời ngây thơ, e là em sẽ mong, sao khi ấy không nói nhiều thêm chút.
" Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa..."
[Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi]
Luôn luôn không là quá muộn để nói ra, cơn mưa này cùng em bày tỏ, mưa tạnh, mây tan, tôi hy vọng trái tim em đã tự do.
Sài gòn, 06-04-2017, for you.
Thân : MâyR
Chỉnh sửa lần cuối: