Truyện ngắn Không bao giờ bị lãng quên

Umio

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/1/14
Bài viết
207
Gạo
400,0
17861922_945275982280078_7775439468903993361_n.jpg


Min da trắng bóc, người nhỏ thó, chỉ cao đến ngực tôi. Tóc Min màu nâu mịn, lúc nào cũng buộc gọn gàng thành cái đuôi gà lúc la lúc lắc. Mùa đông, Min hay mặc áo len cao cổ dày thật dày. Mùa hè, bạn ấy mê mẩn áo sơ mi trắng tinh, rộng thùng thình.

Min năm nay đã 17 tuổi nhưng nom vẫn như một cô nhóc. Min không biết sang đường, luôn luôn cần ai đó ở bên cạnh để nắm lấy tay bạn ấy và dắt đi. Đôi khi, Min không phân biệt được bên trái, bên phải và thường xuyên quên đường sá giữa thành phố.

Những lúc như thế, Min sẽ mở điện thoại, mặc cho tôi đang bận bịu điều gì, mà hét lên: "Phan ơi Phan, đến giúp tôi với!" Bởi vì đơn giản, Min biết tôi sẽ không bao giờ từ chối bạn ấy. Mà, có ai lại nỡ từ chối một cô gái nhỏ như thế chứ?

Tôi và Min quen nhau đủ lâu để tối nào rảnh rang, bạn ấy cũng chạy đến bấm chuông cửa nhà tôi, ăn ké bánh quy rắc đường mẹ tôi làm và leo lên gác xép bừa bộn, nhét đầy vào đó những câu chuyện của mình. Những câu chuyện của Min đôi khi rời rạc, tủn mủn và ngớ ngẩn đến mức con mèo Dây Leo trườn khỏi lòng Min, ngúng nguẩy đi xuống bếp. Những câu chuyện ấy ít nhiều đều thuộc về Huy.

Huy cùng lớp tôi, cách lớp học của Min một dãy cầu thang nhỏ. Huy đeo kính cận dày cộp, người cao lênh khênh và giỏi Hình học nhất lớp.

Huy và Min là một đôi, từ hai tháng nay. Hai tháng nay, Min không còn bất chợt gọi cho tôi một cú điện thoại để hỏi đường ra siêu thị hay thư viện nữa. Chắc là đã có Huy. Tối nào Min cũng chạy sang bấm chuông cửa nhà tôi nhưng bạn ấy không hay lên gác xép để kể chuyện. Min đến để học mẹ tôi cách làm bánh quy rắc đường. Khi tôi hỏi, Min chỉ lắc đầu mỉm cười, nhưng tôi biết Huy sẽ là người nhận được những mẻ bánh đó.

"Ha ha, thật tội nghiệp bạn trai của bà, lâu lâu phải ăn bánh khét một lần."

Tôi cầm chai nước mát lạnh áp vào má của Min khi thấy cô bạn ngồi ngơ ngẩn trước cửa nhà. Min ủ rũ cào cào mái tóc ngắn ngủn màu nâu nhạt, đôi mắt như chỉ trực trào nước.

"Ông không nhìn thấy vẻ mặt của Huy lúc đó đâu. Giống như kiểu hơi hơi thất vọng ý. Mặc dù bạn ấy còn xoa đầu tôi và nói "Không sao" nữa chứ!"

"Bạn ấy đã nói "không sao" thì bà còn băn khoăn với buồn phiền cái gì nữa hả?"

Min ngửa cổ lên trời, hoàn toàn im lặng trước câu hỏi của tôi. Một lúc lâu lắc sau, khi tôi tưởng Min đã ngủ gật thì bạn ấy mới khe khẽ trả lời: "Phan không hiểu được đâu. Tôi cứ có cảm giác Huy không thực sự thích tôi. Như cái kiểu bạn ấy luôn luôn muốn có một cô bạn gái khéo léo và giỏi nấu ăn ấy."

"Chẳng phải bây giờ bạn ấy vẫn ở bên cạnh bà đấy thôi sao? Sao phải suy nghĩ nhiều vậy chứ Min?"

Min chỉ lắc lắc đầu rồi ôm chiếc ba lô nhẹ tênh chậm rãi trở về nhà.

***

Sáng chủ nhật trời nắng sớm. Khi tôi đang đi bộ trong công viên thì nhận được một tin nhắn ngắn ngủn của Min.

"Tôi đang ở trước cửa nhà ông. Về giúp tôi với!"

Thật lạ, Min là chúa ngủ nướng, nhất là trong một buổi sáng chủ nhật như thế này. Đáng lẽ giờ này bạn ấy đang phải trùm chăn ngủ ngon lành ở nhà thay vì đứng một mình trước cửa nhà tôi. Và lạ lùng hơn nữa, khi tôi về đến nhà, Min chỉ im lặng, im lặng lâu đến mức con mèo Dây Leo phải nhảy khỏi lòng Min, thủng thỉnh bước xuống phòng khách.

Min đứng dậy lục tìm trong chồng đĩa của tôi, lấy chiếc đĩa đã bám bụi, nhẹ nhàng đặt vào cái đài nhỏ. Xen lẫn trong tiếng nhạc êm dịu, giọng Min nghe thật nhỏ bé.

"Chúng tôi chia tay rồi Phan!"

Tôi đặt tờ báo xuống giá sách, ngẩng đầu nhìn Min: "Ai là người đề nghị?"

"Huy."

"Lý do?"

"Không hợp." - Min mỉm cười nhẹ - "Nhưng tôi đã nói mà, Huy không thực sự thích tôi. Cảm giác khi ở bên bạn ấy, chênh vênh như đang ngồi trên lan can tầng hai vậy. Và giờ thì tôi đã ngã khỏi cái lan can ấy, một cách nhẹ tênh."

Tôi im lặng, bối rối. Biết nói gì với Min khi mà chính tôi không thể hiểu hết được cảm giác của Min lúc này. Chỉ biết rằng khi đã ngã khỏi cái lan can chông chênh ấy, cảm giác thực sự không dễ chịu một tẹo nào.

***

Dạo này Min hay rủ tôi đi xem phim, hoặc đơn giản chỉ là bước ra ngoài phố, chậm rãi đi bên nhau mà không nói bất kì điều gì. Tôi biết Min đang buồn, và thường xuyên cảm thấy cô đơn. Min đã khóa facebook nên không biết Huy vừa thay ảnh đại diện. Hình cậu chụp với cô bạn cùng lớp. Mà tôi cũng không có ý định nói với Min về chuyện này. Huy thật tệ vì đã làm cô bạn của tôi buồn nhiều đến vậy. Cảm giác khi thấy Min khóc trong rạp phim, tôi mới biết, điều tồi tệ nhất không phải là khi ta gặp chuyện gì đó buồn phiền, mà chính là khi nhìn người mình yêu thương buồn lại không thể làm điều gì đó cho họ, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn họ quanh quẩn trong những nỗi buồn ngớ ngẩn.

"Đôi lúc tôi có cảm giác rằng mình là người duy nhất bị lãng quên ấy. Ngày cuối cùng tôi đã nhắn tin cho Huy, vỏn vẹn mấy từ "sau này làm bạn nhé", Huy "ừ" thản nhiên. Vậy mà bạn ấy vẫn cố tránh mặt tôi trên trường. Tôi biết bạn ấy thích Th. rất nhiều"

"Tại sao bà biết? Bà nhìn thấy bức ảnh trên tường nhà Huy, phải không?"

Min khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Không, tôi chưa hề nhìn thấy bức ảnh ấy, Phan ạ. Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt của Huy với Th. tôi đã biết như thế!"

Tôi lại im lặng, bối rối. Min chưa bao giờ là người duy nhất bị lãng quên, kể cả khi bạn ấy rơi khỏi cái lan can chông chênh của Huy. Bạn ấy chỉ quên mất rằng tôi vẫn đang ở đây mà thôi!

***

Chiều nay đi học về Min nói Min sẽ tặng Huy một cái cây nhỏ.

"Kiếm một cái giầy cũ của đứa em, xúc đầy đất và gieo hạt, cái cây sẽ lớn mau thôi!"

"Bà có chắc Huy sẽ nhận không?"

Câu nói của tôi làm Min giật mình, Min chợt dừng bước, mắt mở to nhìn tôi, và cười: "Ừ, tôi ngớ ngẩn quá Phan nhỉ? Nhưng không hiểu sao khi gieo xong hạt mầm ấy, tôi vẫn muốn tặng nó cho Huy. Hi vọng Huy sẽ luôn vui vẻ."

"Thậm chí bà còn biết mình ngớ ngẩn kia à? Tại sao không đối xử tốt với bản thân chút đi? Huy rất tệ, rất rất tệ với bà, tại sao không đá cậu ta ra khỏi cuộc sống của bà đi? Và tại sao lại nghĩ rằng mình là người duy nhất bị lãng quên vậy chứ? Đồ ngốc!"

Min đứng im lặng, đôi mắt ươn ướt nước. Lúc ấy nhìn Min thật nhỏ bé, đột nhiên tôi muốn vòng tay ôm bạn ấy thật chặt để Min không bao giờ ngã khỏi cái lan can chông chênh kia lần nữa, để không bao giờ Min là người duy nhất bị lãng quên.

Huy không nhận cái cây nhỏ của Min thật. Min ngồi ủ rũ trước cửa nhà tôi, nhìn cái cây lâu thật lâu. Rồi bạn ấy chậm rãi đứng dậy, dứt khoát ném cái cây vào thùng rác trên vỉa hè.

"Như một lời chào tạm biệt." Min nói nhẹ nhàng và leo lên xe đạp. Bạn ấy vẫy vẫy tay với tôi và cái dáng nhỏ bé ấy khuất dần sau những tán cây xanh cuối đường.

Tôi chần chừ vài phút và bước tới bên cái thùng rác, cúi người nhặt chiếc giầy lên, rửa sạch nó và xúc thêm chút đất đổ vào.

Và tôi nghĩ cái cây con của Min sẽ lớn nhanh thôi, như một lời chào của ngày mới.

***

Sớm chủ nhật hôm ấy, khi tôi vẫn trùm chăn ngủ ngon lành trên giường, Phan đã gọi điện ầm ĩ. Khi tôi mở cửa, ngược chiều ánh sáng nên chỉ thấy gương mặt Phan mỉm cười trong nắng. Cậu chìa chiếc giầy cũ đến trước mặt tôi và tuyệt diệu làm sao khi tôi thấy những cái lá non khẽ rung rinh trong gió. Như một lời chào với ngày mới!

Và hình như, tôi không còn là người duy nhất bị lãng quên nữa...


For An :D
15.07.015
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lyta2206

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
22/5/16
Bài viết
138
Gạo
900,0
Re: Không bao giờ bị lãng quên
Chào bạn,

Thực ra mình biết bạn ở bên topic Truyện dài. Mình rất ít khi đọc Truyện ngắn hay Tản văn, bởi nó đòi hỏi nhiều về kỹ thuật viết. Với mình thì viết Truyện ngắn hay là cả một thử thách. Bởi trong một dung lượng nhất định, khắc họa thành công nhân vật, giải quyết gọn ghẽ tình huống nhưng vẫn phải đảm bảo độ lắng đọng về cảm xúc là một điều không hề dễ dàng.

Theo mình thì truyện không xây dựng cao trào, cũng không có tình huống chính hay thắt mở gút. Mọi thứ diễn ra nhàn nhạt, như một lát cắt nho nhỏ của cuộc sống, của một cuốn nhật ký được nhân vật biến thành một mẩu chuyện cho mình hay dành tặng một ai đó. Và đến lúc kết thúc truyện, lời đề tặng của bạn đã khiến mình thấy dự cảm của mình là chính xác.

Có thể vì truyện không có cao trào, nên mình cảm nhận được sự bình yên trong lối viết. Có thể xem nó như một ly nước lọc được mang đến đúng lúc, khi mình đang cảm thấy mệt mỏi với những truyện lai tản nửa vời. Nhưng đọc xong thì lại dễ quên, dù nó làm đúng nhiệm vụ là giải khát.

Bạn có thể xem đây là lời khen, hoặc lời chê. Bởi dẫu thế nhưng mình cảm thấy bạn hoàn thành tốt, thể hiện đủ với một mẩu chuyện slice of life. Đó là thành công của bạn. Mình thích văn phong truyện này, nhẹ nhàng, lãng đãng, đủ sức gợi mở với không gian thoáng đãng, phù hợp với nhân vật và tuyến tình cảm nhẹ nhàng trong truyện. Cách viết của bạn khiến mình nhớ về vài mẩu chuyện đăng trên bao Hoa ngày còn đi học, nên cũng cảm thấy có chút bồi hồi khi nhớ về những ngày ấy.

Vậy thôi. Chúc bạn viết lên tay và phát huy được điểm mạnh của mình.
 

Umio

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/1/14
Bài viết
207
Gạo
400,0
Re: Không bao giờ bị lãng quên
Chào bạn,

Thực ra mình biết bạn ở bên topic Truyện dài. Mình rất ít khi đọc Truyện ngắn hay Tản văn, bởi nó đòi hỏi nhiều về kỹ thuật viết. Với mình thì viết Truyện ngắn hay là cả một thử thách. Bởi trong một dung lượng nhất định, khắc họa thành công nhân vật, giải quyết gọn ghẽ tình huống nhưng vẫn phải đảm bảo độ lắng đọng về cảm xúc là một điều không hề dễ dàng.

Theo mình thì truyện không xây dựng cao trào, cũng không có tình huống chính hay thắt mở gút. Mọi thứ diễn ra nhàn nhạt, như một lát cắt nho nhỏ của cuộc sống, của một cuốn nhật ký được nhân vật biến thành một mẩu chuyện cho mình hay dành tặng một ai đó. Và đến lúc kết thúc truyện, lời đề tặng của bạn đã khiến mình thấy dự cảm của mình là chính xác.

Có thể vì truyện không có cao trào, nên mình cảm nhận được sự bình yên trong lối viết. Có thể xem nó như một ly nước lọc được mang đến đúng lúc, khi mình đang cảm thấy mệt mỏi với những truyện lai tản nửa vời. Nhưng đọc xong thì lại dễ quên, dù nó làm đúng nhiệm vụ là giải khát.

Bạn có thể xem đây là lời khen, hoặc lời chê. Bởi dẫu thế nhưng mình cảm thấy bạn hoàn thành tốt, thể hiện đủ với một mẩu chuyện slice of life. Đó là thành công của bạn. Mình thích văn phong truyện này, nhẹ nhàng, lãng đãng, đủ sức gợi mở với không gian thoáng đãng, phù hợp với nhân vật và tuyến tình cảm nhẹ nhàng trong truyện. Cách viết của bạn khiến mình nhớ về vài mẩu chuyện đăng trên bao Hoa ngày còn đi học, nên cũng cảm thấy có chút bồi hồi khi nhớ về những ngày ấy.

Vậy thôi. Chúc bạn viết lên tay và phát huy được điểm mạnh của mình.
Mình có đọc qua một số nhận xét của bạn về các topic của các tác giả khác, cảm giác khi đó của mình là bạn nhận xét quá đúng, vào thẳng trọng tâm, đúng kiểu "gãi đúng chỗ ngứa" vậy :D . Mình không giỏi nhận xét hay cảm thụ văn học, đọc xong chỉ thấy nó hay mà không biết tại sao nó hay (còn dở ở đâu là thấy ngay rầu :P), vì vậy mình thực sự khâm phục bạn ở khoản nhận xét.

Với truyện ngắn này của mình cũng vậy, bạn viết rất đúng. Mình không giỏi viết truyện hành động, cao trào, thắt nút, sở trường của mình là truyện ngắn tuổi teen nhẹ nhàng kiểu như này, có lẽ vì mình viết còn non tay và một phần nó phù hợp với độ tuổi ngoài đời của mình nữa :D.

Dù sao cũng cảm ơn bạn đã ghé qua, đọc hết được câu chuyện và để lại những dòng nhận xét đấng quý như vậy! Đối với mình đó cũng là một thành công nhỏ rồi!

Ps: Bạn là Minh Ruby phải không? Mình nhận được tin nhắn của bạn rồi :D .
 

Bảo bảo yết

Gà cận
Tham gia
12/3/17
Bài viết
375
Gạo
0,0
Re: Không bao giờ bị lãng quên
Truyện của chị đọc êm ái như ly trà sữa vậy ạ. Vừa có chút chát thoang thoảng của vị trà, ngọt ngào như vị sữa. Chắc sau vụ này, em phải học tập dần mới được, em lười quá!!!
 

Chân Nguyên

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/6/16
Bài viết
212
Gạo
0,0
Re: Không bao giờ bị lãng quên
Nhân vật dễ thương, tên dễ thương, mối tình chớp nhoáng buồn nhè nhẹ cũng dễ thương, dễ thương như cái tên "Umio" vậy. :> Thích văn phong của bạn, tuy truyện không có cao trào nhưng mang lại cho mình cảm giác bình yên, như nhâm nhi một ly sữa nóng bên một chiều mưa tầm tã. Đôi khi giữa cuộc sống bộn bề, chỉ cần như thế là đủ. :x
 

Umio

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/1/14
Bài viết
207
Gạo
400,0
Re: Không bao giờ bị lãng quên
Nhân vật dễ thương, tên dễ thương, mối tình chớp nhoáng buồn nhè nhẹ cũng dễ thương, dễ thương như cái tên "Umio" vậy. :> Thích văn phong của bạn, tuy truyện không có cao trào nhưng mang lại cho mình cảm giác bình yên, như nhâm nhi một ly sữa nóng bên một chiều mưa tầm tã. Đôi khi giữa cuộc sống bộn bề, chỉ cần như thế là đủ. :x

Cảm ơn bạn đã đào hố này của mình :D, lâu lâu có ai đó vào bình luận những dòng như thế này làm mình rất vui. Mình thích viết những truyện ngắn tuổi teen nhẹ nhàng vì nó phù hợp với độ tuổi và tâm trạng ngoài đời của mình, đôi khi là gửi gắm những ước mơ không thể thực hiện nữa. Có điều dạo gần đây mình lại không thể viết tiếp những câu chuyện như thế này nữa ^^. Nghĩ cũng thấy tiếc tiếc.
 

Chân Nguyên

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/6/16
Bài viết
212
Gạo
0,0
Re: Không bao giờ bị lãng quên
Cảm ơn bạn đã đào hố này của mình :D, lâu lâu có ai đó vào bình luận những dòng như thế này làm mình rất vui. Mình thích viết những truyện ngắn tuổi teen nhẹ nhàng vì nó phù hợp với độ tuổi và tâm trạng ngoài đời của mình, đôi khi là gửi gắm những ước mơ không thể thực hiện nữa. Có điều dạo gần đây mình lại không thể viết tiếp những câu chuyện như thế này nữa ^^. Nghĩ cũng thấy tiếc tiếc.
Vậy giờ Umio chuyển hướng sang thể loại gì rồi? :-?
 

Umio

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/1/14
Bài viết
207
Gạo
400,0
Re: Không bao giờ bị lãng quên
Vậy giờ Umio chuyển hướng sang thể loại gì rồi? :-?
Hì hì, dự định tương lai gần vẫn là hoàn "Nhan Họa Lâu ký sự", nếu có cảm hứng chắc vẫn sẽ bắt tay viết những truyện ngắn teen teen dễ thương như thế này ^^. Nhưng xác suất viết được xấp xỉ bằng 0 :( .
 

Bánh cuốn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/2/17
Bài viết
209
Gạo
0,0
Re: Không bao giờ bị lãng quên
Hì hì, dự định tương lai gần vẫn là hoàn "Nhan Họa Lâu ký sự", nếu có cảm hứng chắc vẫn sẽ bắt tay viết những truyện ngắn teen teen dễ thương như thế này ^^. Nhưng xác suất viết được xấp xỉ bằng 0 :( .
"Nhưng xác suất viết được xấp xỉ bằng 0 :(" ?
 

Umio

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/1/14
Bài viết
207
Gạo
400,0
Re: Không bao giờ bị lãng quên
Bên trên