Bút ký Một chút phôi pha

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
510
Gạo
8,0
Một chút phôi pha…
TSA'​

Nghĩ gì phút giây lơ đãng, nhìn gió lay hoa, bàn tay nhẹ chạm tay người.

Con đường bước chậm, lá xen cây, xanh đỏ lấp ló e thẹn nhìn ai.


Không trung nhảy múa, mờ mịt nắng trời, biến ảo bóng người đi…


Về đâu? Những ngây thơ rực rỡ, chúm chím môi cười, mắt người còn ta.


Một chút phôi pha… một khúc ca, ngân vang lên mãi chút tình ta…mỉm cười chào người xa lạ.



Còn không?

...

Ta sẽ viết khi ta còn viết được, những nỗi trôi của dòng đời bất tận.

Trong nhân thế gian này, những sự đời trôi mãi về đâu...

Một chút hoài mong, còn vấn vương, kia, những vết ngấn phai mờ...

Chú 1: Chủ đề này đăng những mẫu truyện có nội dung siêu ngắn và đôi khi thật vô nghĩa.

Chú 2: Sáng tác tùy tâm.

Chú 3: Đây chỉ là bài tựa!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
510
Gạo
8,0
Re: Một chút phôi pha
Tập viết đêm hè: những mẫu chuyện rời rạc còn vương trên giấy

Gia đứng ở đó mắt nhìn cánh cửa gỗ xỉn màu, môi mấp máy chực chờ mà sao lời không nói ra.


Đôi tay buông lỏng xuống không còn sức sống nào, cả cơ thể cô cũng vậy, bấp bênh giữa những con sóng ý nghĩ cuộn trào.


An đã thấy Gia lúc cô đạp xe vô ngõ.

Cậu lùi lại chầm chậm đến khi lưng tựa vào vách tường, mắt nhìn Gia khuất dần sau cánh cửa gỗ trước mặt, lưng tựa vách tường, tay để buông lơi, mắt cậu nhìn về phía Gia đứng rồi nhìn vào khoảng không.


...


Bao lâu rồi nhỉ? Có lẽ là đã rất lâu.


...


An! Lại đây! - Gia vẫy tay, mỉm cười nhìn An.


An thấy Gia từ lâu, bụng vẫn cồn cào sau khi nôn, mắt mông lung ngấm men say, cậu vẫn nhận ra Gia, Gia đến rồi. Cậu vẫn nhìn Gia khi Gia xuất hiện, nghe Gia gọi mình, An bước chậm về phía Gia, vẫn đôi mắt ấy, nụ cười ấy, gần Gia hơn.


Gia! - Khánh bước nhanh đến, cầm tay Gia.


An đứng đó, im lặng nhìn.


...


- Alo! Gia hả? An đây! Chúc mừng nha!


- Sao cơ?


- An! Gia phải lấy chồng!


...


Hè về rồi.
tsa'​
 

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
510
Gạo
8,0
Re: Một chút phôi pha
Bước lên đồi và ngóng nhìn biển xa
...

Đêm, đèn pha lướt nhanh dưới chân...


Khi tia sáng kia lướt nhanh trên mặt đất cũng là lúc vệt tối kéo đến. Những vệt dài ngắn lại khi tia sáng đến gần cho đến thu vào quanh vật thể để rồi bung ra bao quanh tất cả phía sau tia sáng ấy, lướt nhanh qua không ngừng.

...


Gió rít không ngừng, hú lên khúc gọi hồn từ bốn phía, phả hơi lạnh vào căn nhà từ chi chít những khe hở đen ngòm. Chiếc cửa lớn uốn éo từng đợt trong khung cửa như muốn hất tung bản lề, rên rỉ cầu được giải thoát. Bên cạnh nó, tấm bạt cũ đập phành phạch vào tường, hất tung đám bụi đất bám trên mình vào không trung mang đi cả một phần cơ thể nó.


Bụi đất và những mẫu bạt rách tả tơi lung lay bay mãi khắp không gian, lan chiếm xung quanh mãi cho đến khi chúng bị chiếu sáng, sáng hơn đến cả chúng cũng phát sáng, ánh sáng rực đỏ bồng bềnh giữa căn nhà.


Khung cảnh được nhuộm màu hồng nhạt trong tiếng tanh tách, xì xào phát ra từ đống lửa đốt tạm. Ngọn lửa cất cao phả hơi nóng vào xung quanh, xua đuổi màn đêm về phía những bức tường. Những chiếc lưỡi hồng đong đưa trong không trung, phả khói thể hiện mình tồn tại.


Không khí hồng nhạt đó như nhảy nhót theo ngọn lửa, in lên tường những bóng mờ kỳ dị mơ hồ vang lên những rầm rì, thút thít mãi...

...

Con đường đất cố rướn mình thẳng lên tới đỉnh đồi, hậu quả là nó bị bẻ ngang lúc gần đến đỉnh. Có thứ gì đó chắn lối đi, con đường như quằn quại, rung lên những nhấp nhô không cất được lời.

Rẫy cà phê lù lù nằm đó ngay trước mặt, những tán cây được chăm tỉa như những nấm mồ cất cao trên không trung, dọc ngang đều tăm tắp hiện ra trong ánh sáng mờ nhạt.

Không gian tĩnh lặng bị một thứ gì đó bao bọc lại, từ chối mọi âm thanh, tiếng động phát ra, cả bên ngoài lẫn bên trong.
Một thứ lượn lờ xung quanh, từng tia, những đám ẩn hiện tụ tan bên những chiếc lá cành cây, xung quanh mọi thứ.
Một thứ bồng bềnh mà lạnh nhạt, cái lạnh xe xe tan đều xung quanh, ngấm sâu, tan vào mọi vật...
Chúng như hoà tan ra rồi gom mọi thứ lại với nhau để thành một thể thống nhất, chỉ còn một thứ bồng bềnh trong cô tịch.

...

Con đường đất sần sùi nhấp nhô những hố to nhỏ, những cạnh đá lởm chởm, lồi lõm trên mặt, những khe rãnh tứ tung khoét sâu vào nền đất, dù rằng con đường chính nó đã được nén thêm vào đất những hòn đá to nhỏ. Nó mặc kệ, vẫn tiến tới, vươn xa về phía chân trời.

Nhìn xa về phía chân trời, phía xa kia, nơi bầu trời xanh đó, gió có nói gì không. Man mát đâu đây, thoan thoảng vị mặn của biển, nơi vùng trời mở rộng, ôm ấp những rầm rì, những cái tát yêu trong gió, phất phới bay nắng sớm mai.

...

Ở trên đồi, một nơi nào đó cách xa ĐÀ LẠT và nhìn về phía NHA TRANG...
tsa'​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
510
Gạo
8,0
Re: Một chút phôi pha
Tập truyện ngắn số 3
Gió thổi, những chiếc lá lắc lư, nụ hoa rung rinh gọi mời chú ong mật bay xung quanh. Tiếng cười oà chợt vang làm chú ong giật mình cất cánh bay đi. Bên hiên nhà, bóng người còn nhốn nháo cười đùa.


Người lớn đi làm hết, tụi nhỏ được giao nhiệm vụ trông nhà, tất nhiên là ở đằng xa trông vẫn được. Khoá cửa hoặc chỉ việc đóng cửa chính lại, ngó quanh kêu í ới gọi bạn gọi bè. Cùng xóm cả, ai cũng quen biết nhau từ lúc nhỏ ở truồng tắm mưa, chơi cùng nhau đến giờ.


Nga nhắm rịt mắt lại, miệng mím chặt nhô nhô có điều khó chịu. Thằng Toán ngồi chồm hổm trước mặt nó, múa may cánh tay, mắt liếc lia lịa khắp khuôn mặt Nga.


"Cái thằng trời đánh! Nhanh lên!"


Nga cứng người chờ đợi, thời gian như dài thêm. Nga cảm nhận được ngón trỏ thằng Toán đi dọc má xuống cằm, lướt qua môi. Xung quanh tụi bạn ồn ào cười ha hả xem. Thằng toán ngắm nghía kỹ mặt con Nga, cái miệng đô đô kia thiếu gì đó, nó dùng cả hai tay, hai ngón trỏ cùng ấn xuống rồi quẹt hai đường cong chạy dài theo mép. Cả bọn cười ha hả khoái trá lắm. Nga mở mắt, hằm hằm nhìn tụi nó hét lớn:


"Chơi tiếp!"


Nhìn hai cọng ria mép động động khi Nga nói, Lâm cười cong cả lưng, ngã dúi người ra sau, ngoác mồm cười liên tục. Chơi nãy giờ, nó bị thảm nhất, mặt giờ đen thui những vết dọc ngang. Con Nga hôm nay cầm bài ngon, nãy giờ toàn cười xoa lọ nhoẹ lên mặt đứa khác, giờ bị xoa lại, cười cho đã đã.


"Con ba. Này tới mày kìa!"


Toán đá Lâm, cái thằng nằm cười mãi giờ, bài rơi vãi khắp người lộ hết cũng không để ý. Lâm ngồi dậy, gom bài cười tí tửng, nhất là nhìn mặt con Nga, nó cười càng tợn. Con nga mắt trừng trừng nhìn nó, liếc xéo thằng Toán, ngắm bài trên tay tính toán.


"Con xì!"


Lâm đánh mạnh con xì chuồn xuống sàn, hất hàm nghía Nga. Nga nhìn bài chút lát, miệng nhấp nhấp.


"Con heo!"


Mắt trừng nhìn ba cặp mắt, bỏ con heo chuồn xuống. Nga đắc ý: "hừ, có giỏi thì chặt tiếp đi!"


Phi cộc cộc mặt úp bài, buồn đầu nhìn Toán. Mặt nó ngang dọc đầy vết lọ nhoẹ, kín hết không thua thằng Lâm. Toán nhìn hai lá bài còn lại trên tay Nga, im lặng xếp bài úp xuống:


"Qua!"


Con Nga mừng ra mặt, dục Lâm:


"Tới mày! Nhanh lên!"


Lâm trù trừ, nhìn bài trên tay rồi nhìn sàn nhà, cắn răng nói:


"Qua!"


Nga mỉm cười thả đôi mười xuống, chà xát hai tay nhìn ba đứa. Ba thằng buồn đầu nhìn bài, căng cứng đánh nốt.


Oe oe


Cả bọn quay đầu nhìn vào trong phòng. Toán bật dậy chạy vội vô trong.


Toán lại gần nôi đặt trước giường. Nhìn em gái mới thức dậy, cậu đưa nhẹ chiếc nôi nhấp miệng à ơi. Con bé im lặng nghe giọng nó quen quen, mở to mắt tò mò nhìn kẻ bên cạnh.


Oa oa


Nó khóc to hơn, Toán hơi luốn cuốn, một tay đưa nôi, tay lật tả coi em có đái ỉa gì không.


"Bình thường!" "Hay nó khát?"


Cậu chạy lại đầu tủ gỗ đặt bên cạnh cửa, mở tủ lấy chiếc bình chuẩn bị sẵn, còn âm ấm, đặt vào tay con bé.


Con bé ôm bình sữa mút chùn chụt, miệng vẫn khóc. Toán vò đầu, tụi bạn thấy vậy bu vô. Con bé ôm bình sữa khóc to hơn, vang cả nhà. Bốn cặp mắt liếc nhau, Toán nghiêm mặt lùa ba đứa ra cửa, nói giỡn lần trước ru em, tụi nó ở bên nhảy nhót ầm ỉ chả được tích sự gì, con bé khóc càng ỏm tỏi, đau cả đầu.


"Lạ! Con bé hết khóc rồi!"


Toán nhẹ tiến lại, con bé đang o è nhìn trần nhà, nhìn thấy nó, méo miệng khóc tiếp.


Toán vội đến bên cạnh, đung đưa chiếc nôi, miệng à ơi một tràng, con bé vẫn khóc, không thèm nhìn nó. Nó liếc nhanh, kiểm tra xung quanh. không có bò cạp, rết, cả kiến cũng không. Gãi đầu, Toán nhìn khắp phòng tìm đồ chơi dụ con bé, lướt qua gương, nó thấy mặt mình, khuôn mặt đen ngòm, dọc ngang lọ nhoẹ.


Toán sầm mặt đi ra, băng qua sân tiến đến bể nước. Vặn vòi, hứng nước vào hai bàn tay, Toán chụp mạnh vào mặt, lau mạnh.


"Không chơi nữa à!"


Lâm nói vậy cũng đi đến bên cạnh cúi người rửa mặt. Hai đứa kia cũng làm theo. Cả bọn hì hục lau mặt, hỏi nhau hết chưa, vẫy nước bắn tung toé.


"Sao em khóc rứa Toán?" Đang đùa thì có giọng nói sau vườn vọng lại, Dũng tay cầm bình nhựa, tay cầm cọng cỏ đi vô sân.


"Tìm được tổ kiến nhót rồi à?"


Lâm vội chùm áo lau mặt, chạy lại gần Dũng.


"Khỏi nói!"


Vừa nói Dũng vừa giơ bình nhựa lên lắc lắc.


"Dư sài!"


Cả bọn bu lại, cười ha ha.


"Chị Hà ơi! Đi bắt dế không?" Lâm gọi ới sang ngôi nhà bên cạnh, chỉ cách chục trụ tiêu.


Hà bước ra cửa, tay cầm cuốn vở nhìn qua. Cô chỉ hơi tò mò một tí, một chút xíu thôi.


Ù ù


Trời đang sáng thì tối sầm lại, tiếng ù ù như xa như gần.


Cả bọn liếc nhìn trời, ngó nghiêng. Ong nhiều thêm.


"Ong tới!"


Dũng nói lớn, chạy ù vào nhà, ôm em gái ra hiên. Cả bọn ù té chạy nấp sau hai cánh cửa. Đàn ong kéo tới đông nghịt, ù ù không ngừng. đám mây biến ảo trên không, chui vào phòng, tia nhỏ rồi rót hết vào chiếc xập đặt góc nhà.


Toán liếc nhìn chiếc xập, nhìn những con ong còn lác đác đậu xung quanh. Cậu đi chậm đến gần, tiếng ù ù còn vang vọng.


"Đừng!"


Dũng la to nhưng đã muộn. Toản nâng nắp xập lên nhìn đống ong bu thành một cục dưới nắp, gần trước mắt. Giật mình toán buông tay.


Rầm!


Ù Ù...


Nắp xập rơi xuống, khép lại nhưng đàn ong vẫn bay ra qua khe hở dưới nắp xấp. Những con ong lại tụ thành đám mây đen ù ù bay tứ tung. Rồi như được chỉ dẫn, cả đám mây bay ra cửa, lên không biến mất sau những trụ tiêu.


Dũng nhìn đàn ong thở dài. Mật ong, sữa ong bay mất tiêu rồi.

Còn tiếp...
 
Bên trên