Cây viết trong tôi ở nơi đâu?

tieulong92

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/8/14
Bài viết
240
Gạo
0,0
Xem một vài chương trình liveshow gần đây trên truyền hình. Nhất là chương trình đào tạo ca sĩ hay diễn viên trẻ, tôi có vài cảm nghĩ nói không ra lời. Nhất là những lời đánh giá và phê bình của mấy vị giám khảo.

Tôi tự nhận rằng mình không hiểu lắm về nghệ thuật, âm nhạc, ca múa,...Tôi nghe mà như mộng du, không hiểu được rốt cuộc bài hát hay điệu múa đó nói gì. Tôi sẽ không nói trên cương vị một người yêu nghệ thuật, tôi nói dựa theo cảm nghĩ của mình.

Tôi tự hỏi, ai là người hiểu bài hát hơn chính người tác giả tạo nên. Sẽ là những nhà phê bình, những cô ca sĩ nổi tiếng nhiều kinh nghiệm, hay những khán giả đang ngồi cần sự thư giãn. Không, hoàn toàn không. Một bài hát viết về biển thì không có người nào hiểu về bài hát hơn người sống miền biển. Một bài hát về người lính, về chiến đấu, không ai có thể hiểu được điều nhắn gởi đó qua bài hát bằng những người lính. Một bài hát viết về tình yêu, không ai có thể hiểu được tâm điều gởi gấm ngoài những người có cùng tâm trạng trong lời bài hát.

Tôi muốn hỏi, điều nghệ thuật đưa lên sân khấu kia có còn là điều khát vọng của người viết ra nó hay không. Tôi không nói về những bài hát không gây cảm xúc nhiều trong tôi, bởi lẽ tôi chẳng hiểu những điều đó. Trước khi nghe bài hát về công trường thủy điện Sơn La mới hoàn thành gần đây, nếu không bắt gặp một bài phóng sự dài nói về những khó khăn và công sức họ bỏ ra. Tôi sẽ không có nhiều cảm xúc để nói.

Tôi nghĩ, một tác phẩm, hướng về một đối tượng.

Nói đến các tác phẩm văn học và tiểu thuyết mạng bây giờ. Người tác giả, không có khả năng tự trải nghiệm rồi mới hòa mình vào văn chương được như những tác phẩm nổi tiếng thời đại trước.

Tôi đặt câu hỏi, họ viết tác phẩm đó cho ai. Khi mà nó chỉ là sản phẩm tưởng tượng của họ. Chị tôi từng nói với tôi một câu, lúc mà tôi đang say mê đọc truyện Trung, "Đọc làm chi những sản phẩm tưởng tượng của người khác." Đó là lời nhận xét của một người từng mê các tiểu thuyết võ hiệp Trung Quốc, nhưng qua bao nhiêu từng trải cuộc đời, để rồi họ đưa ra nhận định như vậy. Chị của tôi chỉ là một góc nhỏ trong thế giới này, sẽ không có nhiều lắm người có cùng quan điểm với chị ấy. Nhưng nó gây cho tôi một cảm xúc mới, tôi bắt đầu viết truyện, để tìm xem mình rốt cuộc muốn tìm điều gì ở những câu chuyện đó.

Tôi thấy rằng, ngoài cảm giác tự sướng của bản thân ra, không có cảm giác nào khác. Đó là cảm xúc của bộ truyện đầu tiên tôi viết, hiện nó đang bỏ dở nằm một góc nào đó. Tôi dần tìm được cảm xúc khi viết bộ thứ hai, tôi viết theo cảm xúc của mình, để rồi, cảm xúc đó chỉ mãi là của tôi. Bởi lẽ, tôi không có được vốn văn chương đủ để đưa cảm xúc của mình truyền vào người khác. Như một bản nhạc vậy, nếu không ở trường hợp đó, ta không thể hiểu được ý nghĩa của nó. Nhưng nghệ thuật không dừng lại ở đó, nó có thể truyền cảm xúc qua người khác nếu ta biết cách truyền đạt.

Nói đến các tác phẩm truyện mạng bây giờ và những tay viết trẻ. Điều họ thiếu là nghệ thuật, nghệ thuật để truyền đạt cảm xúc của mình qua tác phẩm đến người đọc. Tôi tìm thấy cảm xúc mới qua các tác phẩm mình đã đọc, nay tôi đã hiểu vì sao mình viết, tôi muốn nói ra những cảm xúc của mình. Nhưng khó khăn luôn lớn với những ai là tay chơi nghiệp dư, không một thành công nào đến một cách dễ dàng.

Qua thời gian khá lâu cầm bút, tôi tự hỏi. Khi tôi có khả năng truyền đạt cảm xúc của mình qua cây bút, tôi nghĩ sẽ nên viết lên điều gì đầu tiên. Bạn trẻ, thường viết về tình yêu lứa đôi. Những người yêu tổ quốc, sẽ chọn đề tài nâng cao tinh thần dân tộc. Quá nhiều cảm xúc đọng lại từ những bộ truyện đã đọc, tôi bâng khuâng những điều mình sắp truyền tải. Tôi đang trên đường tìm kiếm, và tôi vẫn đang viết.

Đôi lời nhắn gởi:

Hãy tuyển lựa cẩn thận điều mà bạn sắp truyền tải, bởi nó sẽ gây cảm xúc đến nhiều người.

Một người trẻ, dám ước mơ, dám dấn thân vào thử thách, hãy tung hết sức mình mà tỏa sáng cho đến khi bạn tìm được chính mình.

Văn phong rồi sẽ tốt hơn, nhưng đừng để những cảm xúc tiêu cực trong bạn lớn lên theo từng con chữ.

Cây bút của bạn rồi một ngày nào đó sẽ tỏa sáng, đừng nản chí mà vứt bỏ đi ngay khi sắp thành công. Thành công chỉ là một ranh giới.

Chúc các bạn viết tốt, viết khỏe mỗi ngày.
 

tieulong92

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/8/14
Bài viết
240
Gạo
0,0
Re: Cây viết trong tôi ở nơi đâu?
Bạn nghĩ gì khi tìm đến một bóng râm để có thể viết, để có được sự che chở?

Bạn có được sự trăn trở cần thiết ở người viết khi gặp những vấn đề khó khăn?

Có lúc nào bạn tự hỏi, bạn đã viết được những gì, làm được điều gì bên dưới gốc cây đó?

Bạn có bâng khuâng những người lớn tuổi nghĩ về mình như thế khi thấy bạn đang viết?

Người viết luôn phải có cái tâm, bạn hiểu gì ở đó và đã tìm được gì cho mình?
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Re: Cây viết trong tôi ở nơi đâu?
*lắc la lắc lư* tieulong92 đổi từ thành viên tich cực sang mọt sách rồi?
 

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Re: Cây viết trong tôi ở nơi đâu?
Mỗi lần viết mình cũng ráng suy nghĩ cẩn thận lắm nên tới giờ vẫn chưa viết được gì nhiều. :))
 

xiaofang

Gà nhập
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/2/14
Bài viết
2.426
Gạo
3.600,0
Re: Cây viết trong tôi ở nơi đâu?
Bạn nghĩ gì khi tìm đến một bóng râm để có thể viết, để có được sự che chở?
Câu này không hiểu lắm nên im vậy.
Bạn có được sự trăn trở cần thiết ở người viết khi gặp những vấn đề khó khăn?
Mình nghĩ mỗi một người khi viết đều sẽ gặp những khó khăn riêng, chưa chắc là ai cũng như ai. Cá nhân mình thì gặp khó khăn nhất là viết cho người đọc hiểu được ý của mình, nhiều khi do ngữ pháp của mình nó ngược với Tiếng Việt nên làm người đọc khó hiểu. Cũng không biết có được tính là trăn trở hay không nữa.
Có lúc nào bạn tự hỏi, bạn đã viết được những gì, làm được điều gì bên dưới gốc cây đó?
Viết được gì hay không thì mình chưa biết, nhưng mình có thể nhìn thấy sự tiến bộ của chính mình. Hồi trước muốn viết một đoạn văn có thể diễn tả hết ý của mình cũng đã là cả một vấn đề, bây giờ có thể viết một câu truyện xem như có tình tiết, có nội dung, câu văn cũng trôi chảy hơn xem như mình đã tiến bộ.
Bạn có bâng khuâng những người lớn tuổi nghĩ về mình như thế khi thấy bạn đang viết?
Đối với ba mình thì ngoài tứ đại danh tác, 300 bài thơ đường và mấy tác phẩm của Kim Dung ra thì những thể loại khác đều không đáng xem, thế nên chuyện người lớn tuổi nghĩ thế nào khi thấy mình đang viết không ảnh hưởng gì tới mình. Mỗi người một cách nghĩ, mỗi thời đại có một lối tư duy riêng. Muốn tìm một tiếng nói chung không phải chuyện dễ dàng.
Người viết luôn phải có cái tâm, bạn hiểu gì ở đó và đã tìm được gì cho mình?
Cái tâm của người viết theo mình nghĩ chính là cái tâm với những gì mình viết ra. Viết không phải cho người khác mà là viết những gì trong đầu mình nghĩ. Trước đây có thấy chữ ký của một bạn rất hay: "Là tác giả thì phải thường xuyên trao đổi với nhân vật của mình." Đó cũng là cái tâm của người viết.

P/S: Đến tận bây giờ, nhiều khi nghĩ trong đầu rất nhiều nhưng khi đặt tay xuống gõ thì lại không biết nên viết thế nào. Nói lan man thế thôi. :-h
 

tieulong92

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/8/14
Bài viết
240
Gạo
0,0
Re: Cây viết trong tôi ở nơi đâu?
1. Với nhiều người, chúng ta đơn thuần chỉ là một người trốn tránh điều khó tìm đến sự dễ dàng. Không có sự trải nghiệm cần thiết và niềm đam mê cho sự viết. Tôi gọi đây là bóng râm, trốn tránh đi khung trời nắng gắt mà đến dưới khung trời dưới bóng râm. Tôi muốn hỏi, bạn nghĩ gì khi lựa chọn khung trời nhỏ đó?

2. Tại sao khi viết, chúng ta phải trăn trở? Bởi vì chúng ta đang suy nghĩ và lựa chọn những điều sắp viết, những cách thức truyền tải. Ở đây, bạn nghĩ điều đó có quan trọng?

3. ...

4. Người lớn là những người đánh giá thế hệ của chúng ta bởi vì chúng ta không thể tự đánh giá mình. Có lẽ, đâu đó bạn đã nghe người khác gọi "Tác giả trẻ", "Những cây bút trẻ", đó chính là chỉ một thế hệ. Ở những người đã đi trước trên con đường mà chúng ta sắp bước theo, họ có những suy nghĩ hay nhận định gì về thế hệ đi sau? Những đánh giá của người khác thường không nói lên con người chúng ta, nhưng đạt được sự thừa nhận là cách mà chúng ta tồn tại trên xã hội này.

5. ...
 

xiaofang

Gà nhập
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/2/14
Bài viết
2.426
Gạo
3.600,0
Re: Cây viết trong tôi ở nơi đâu?
1. Thế nào là khó và thế nào là dễ? Căn cứ vào đâu để mà đánh giá nó? Viết không phải cũng chia nhiều thể loại đó sao, cái nào là khó và cái nào là dễ? Tôi thấy trải nghiệm và đam mê không nhất thiết phải gộp chung một chỗ, viết cần đam mê, đúng là như vậy. Còn về trải nghiệm? Bạn có chắc bạn có được trải nghiệm mà bạn cho rằng cần thiết? Mỗi bài viết đều có một đối tượng độc giả nhất định, thế nào mới là trời nắng gắt và thế nào thì là bóng râm?
2. Những ý mà bạn nêu ra đều quan trọng. Người nào khi viết cũng đều phải suy nghĩ tới vấn đề đó, không phải sao?
4. Tôi cảm thấy sự đánh giá của người khác có thật quan trọng đến thế? Chúng ta và những thế hệ trước có thế giới quan và tiêu chuẩn đánh giá khác nhau, tại sao lại cần sự thừa nhận của họ cho sự tồn tại của mình? Tôi nghĩ viết là một nghệ thuật, mà nghệ thuật cần một người nhìn ra được cái hồn bên trong nó thì những người khác nghĩ thế nào đều không ảnh hưởng gì.

Đã dở tiếng Việt rồi mà gặp bạn nữa. :'( Cầu trời bạn hiểu ý mình nói.
 

tieulong92

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/8/14
Bài viết
240
Gạo
0,0
Re: Cây viết trong tôi ở nơi đâu?
1. Thế nào là khó và thế nào là dễ? Căn cứ vào đâu để mà đánh giá nó? Viết không phải cũng chia nhiều thể loại đó sao, cái nào là khó và cái nào là dễ? Tôi thấy trải nghiệm và đam mê không nhất thiết phải gộp chung một chỗ, viết cần đam mê, đúng là như vậy. Còn về trải nghiệm? Bạn có chắc bạn có được trải nghiệm mà bạn cho rằng cần thiết? Mỗi bài viết đều có một đối tượng độc giả nhất định, thế nào mới là trời nắng gắt và thế nào thì là bóng râm?
2. Những ý mà bạn nêu ra đều quan trọng. Người nào khi viết cũng đều phải suy nghĩ tới vấn đề đó, không phải sao?
4. Tôi cảm thấy sự đánh giá của người khác có thật quan trọng đến thế? Chúng ta và những thế hệ trước có thế giới quan và tiêu chuẩn đánh giá khác nhau, tại sao lại cần sự thừa nhận của họ cho sự tồn tại của mình? Tôi nghĩ viết là một nghệ thuật, mà nghệ thuật cần một người nhìn ra được cái hồn bên trong nó thì những người khác nghĩ thế nào đều không ảnh hưởng gì.

Đã dở tiếng Việt rồi mà gặp bạn nữa. :'( Cầu trời bạn hiểu ý mình nói.
Không biết nên nhận định về bạn thế nào, thôi cứ tạm thời phân tích cái ý bạn truyền đạt mà mình hiểu.

Không biết nói rằng bạn có ý chí hay lòng tự tôn của niên thiếu.

Tại sao là bóng râm? Bởi vì có được sự chở che. Tôi không nói cái đam mê hay trải nghiệm. Họ luôn tìm đến một con đường dễ dàng để đi, một con đường mà mọi người dọn sẵn, đáng nói là dù đi nhưng họ chẳng có lấy một sự vận động nào. Ở đây, tôi muốn mọi người hiểu được sự vận động, dù ở bất cứ con đường nào ta cũng làm chủ được.

Cần sự thừa nhận của người khác là để chứng nhận sự thành công của ta. Ta chẳng thể hô hào, tự tin ngẩng mặt khi mà chỉ có những người trẻ tuổi, những người cùng tâm trạng đồng tình.

Bạn nghĩ gì khi nhà thơ Trần Đăng Khoa liên tục ca tụng về thần đồng Nguyễn Bình, một tác giả lớp 5 với 8 quyển tiểu thuyết được xuất bản ở Nhà xuất bản trẻ. Được ngợi khen như người đi đầu của thế hệ văn học hiện đại. Trong khi bạn còn đang khóa chặt mình vào thế giới mà bạn gọi là thế giới của người trẻ.
 

xiaofang

Gà nhập
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/2/14
Bài viết
2.426
Gạo
3.600,0
Re: Cây viết trong tôi ở nơi đâu?
Chuyện cái bóng râm kia coi bộ tôi không hiểu bạn và bạn không hiểu tôi, gác lại vậy.

Có lẽ do tôi viết cho chính mình và những người giống mình là chính nên không cần đến cái mà bạn gọi là sự thừa nhận. Người khác nghĩ gì thì tôi vẫn ngẩng cao đầu.

[Thạch Đầu Ký] cũng từng bị "người đi trước" chê bai, cấm đoán đủ điều, phải rất lâu sau mới có thể ra ánh sáng nhờ những "người trẻ" không phải sao?

Tôi đã hỏi khá nhiều người, ai cũng lắc đầu không biết Nguyễn Bình, Google nói Nguyễn Bình là vị anh hùng lịch sử nào đó. Nhưng một đứa trẻ mà được tôn vinh như bạn đã nói thì tôi lại thấy lo lắng cho nó.
 

Banhmitrung

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/8/14
Bài viết
174
Gạo
0,0
Re: Cây viết trong tôi ở nơi đâu?
Được ngợi khen như người đi đầu của thế hệ văn học hiện đại. Trong khi bạn còn đang khóa chặt mình vào thế giới mà bạn gọi là thế giới của người trẻ.

Thứ nhất mình không nghĩ cậu bé Nguyễn Bình là người đi đầu của văn học hiện đại. Văn học có đặc thù khác với những ngành khác và giống với nghệ thuật, đôi khi văn học trẻ không dùng để chỉ người trẻ. Tương tự như thế văn học hiện đại không dùng để chỉ văn do lứa người hiện đại viết ra mà nó là từ đại diện của một giai đoạn phát triển gắn liền với thời hiện tại.

Thứ hai là nếu không phải dân viết chuyên nghiệp (chuyên nghiệp được định nghĩa là kiếm tiền từ công việc mình đang làm, không phải dùng để xét hay hay dở) thì mình nghĩ cũng không cần đợi người khác công nhận hay ngưỡng mộ gì đó mới được ngẩng cao đầu hãnh diện. Bất kỳ ai cũng có quyền tự hào về những thứ mình làm ra, miễn là không ảnh hưởng xấu tới người khác.

Rất rất nhiều người trả một cái giá lớn để có thể đạt được cảm giác thỏa mãn tự thân.
 
Bên trên