Truyện ngắn 26 bông hoa và 4 động vật quý hiếm

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
26 bông hoa và 4 động vật quý hiếm
~Ô ăn quan~
H2Cut.jpg

Truyện gồm 3 phần:
I. 26 bông hoa và 4 động vật quý hiếm
II. Kỳ cắm trại không thể quên
III. Áo lớp, "không phải dạng vừa đâu"
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Re: 26 bông hoa và 4 động vật quý hiếm
I.
Khi hay tin tôi đã đậu Ngô Quyền, ba mẹ vui mừng đến mức chạy đi khoe hàng xóm ngay lập tức. Ai nấy đều vui lây cho tôi.

Còn tôi, tôi chả thấy có gì vui cả, bởi nguyện vọng ban đầu của tôi không phải trường này. Tôi buồn vì không được học chung với đám con trai mà tôi chơi thân suốt mấy năm cấp hai.

Ngày khai giảng, tôi ôm tâm trạng lửng lơ đi dự. Chiếc áo dài gấm trắng dù được may trừ hao, so với cơ thể tôi có chút rộng, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể giấu nổi những đường nét chưa hoàn hào của tuổi dậy thì. Bằng chứng là trông tôi gần như hai lưng. Phía sau là LCD phẳng hoàn hảo, phía trước là tivi màn hình lồi kiểu cũ. Nhưng tôi cũng chả quan tâm. Việc mặc áo dài còn khiến tôi thấy vô cùng phiền phức, nó cứ lùng nhà lùng nhùng, vướng víu chết được.

Trường tôi xây theo kiểu khép kín, các lớp học quây lại theo hình bánh chưng, để dư một khoảng trống ở giữa. Khoảng trống ấy được gọi là sân trường.

Sân trường được lót bằng phiến đá to, có cỏ mọc xen kẽ, nhìn cứ như sân bóng đá ấy. Tôi ngồi gần cuối của hàng. Mỗi lớp chỉ được xếp thành hai hàng, để tránh rối đội hình, mà thực ra là sân cũng không đủ rộng nếu cứ ngồi chàng hang ra. Trong lúc thầy hiệu phó đọc diễn văn, thì tôi buồn chán bứt đống cỏ xung quanh lên.

Sở dĩ tôi chán nản như vậy là vì trước giờ trong mắt tôi, tụi con gái đích thị là những đứa phiền phức. Tụi nó thay đổi còn hơn thời tiết, mới đầu giờ còn chia nhau ổ bánh mì, vậy mà tan học đã lườm nguýt, nói xấu nhau, chia bè chia phái... Để tránh xa khỏi mớ rắc rối kinh niên ấy, tôi chỉ chơi với con trai. Ha, tụi con trai á, phải nói là tuyệt vời ở cái khoản không lắm lời, chơi với tụi nó vô cùng sảng khoái, chả cãi nhau hay bực bội bao giờ. Vậy mà, giờ nhìn xem, tôi đã rơi trúng vào chỗ nào? 10 C1 nha, chuyên ban C đấy, híc híc, toàn gái là gái thôi.

Mấy đứa con gái tết bím xinh xắn, làm quen nhau xong cứ ngó xuống chỗ tôi. Bắt được sóng điện phát ra từ mắt của một nhỏ beo béo, tôi liền cúi gằm xuống, dán mắt vào đôi xăng đan mới được mẹ mua cho chiều qua, đếm xem có bao nhiêu mũi chỉ khâu xung quanh đế. Vừa đếm tôi vừa thầm mong mau mau hết giờ, để tôi còn về nhà.

Nhưng tôi đã lầm to, trống vừa điểm là tụi tóc bím ùa lại vây kín xung quanh tôi. Hỏi han tôi bằng những cái miệng chúm chím thiệt là dễ thương. Hỏi tôi tên gì, nhà ở đâu, ba má làm nghề gì, nhà có mấy anh chị em... À ờ, công an hỏi cung thể nào thì tụi nó hỏi tôi cũng tương tự vậy á.

Trả lời xong đống câu hỏi ấy, tôi mệt muốn ná thở. Khi tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc thì tụi nó lại kéo tôi đi ăn chè. Tại bàn chè, tôi được tụi nó mở mang tầm mắt bằng những câu chuyện về diễn viên, ca sĩ nổi tiếng thế giới và những bộ phim, bài nhạc với những tình tiết gay cấn, hấp dẫn. Tụi nó còn hồn nhiên bình phẩm về những cảnh thân mật của nam nữ chính trong phim với lời lẽ "bạo" đến mức khiến tôi chỉ biết há miệng, tròn mắt mà nghe. Thấy mặt tôi cứ ngơ ra, tụi nó liền hỏi về những phim yêu thích của tôi. Vì tụi nó hỏi nên tôi cũng không ngại mà cứ thành thật liệt kê ra. Nào là Tây Du Ký, Thuyền trưởng Simbad, Hoàn Châu công chúa... Kể được vài tên phim thì mặt đứa nào đứa nấy chảy sệ cả ra, rồi tụi nó ngán ngẩm nhìn tôi mà lắc đầu. Có phải tôi lạc hậu quá không nhỉ?

Ngày đầu tiên đến trường kết thúc bằng việc tôi được gia vào nhập hội "Đẹp tự nhiên" do con Vy và Loan khởi xướng, với các tiêu chí sau: môi hồng tự nhiên, da trắng tự nhiên, mi dài tự nhiên, tóc óng mượt tự nhiên... và cả ngực to tự nhiên. Dĩ nhiên, tôi chỉ được mỗi cái trắng tự nhiên thôi. Thật buồn mà!

Nỗi buồn đó nhanh chóng được thay thế bằng niềm vui, đó là tôi chợt khám phá ra tụi con gái ở tuổi này hình như đã "người lớn" hơn. Tụi nó nói những chuyện thú vị và quan tâm đến nhiều vấn đề khác, chứ không luẩn quẩn và tủn mủn như tụi "con nít" cấp hai. Điều đó có nghĩa là quãng thời gian sau này của tôi chắc sẽ không đến nỗi nào. Nghĩ thế, tôi vui sướng guồng chân nhanh hơn, chiếc xe đạp mini được thể lao vun vút. Tôi quên luôn cả lời mẹ dặn là phải đi thật chậm và chú ý cắt đường ray xe lửa theo chiều vuông góc. Vậy nên sau tiếng "pặc" thần thánh thì cả người tôi bay lên, tạt thẳng vào vệ cỏ, còn chiếc xe đạp hiên ngang đứng nguyên tại chỗ với cái bánh trước bị kẹp giữa đường ray.

Chiếc xe đạp không bị trầy xước gì, nhưng tôi thì có. Không những trầy xước rớm máu mà cái quần còn bị rách bươm. Nhưng khi ấy tôi hoàn toàn không lo lắng vết thương sẽ bị nhiễm trùng hay thành sẹo xấu thế nào... Trong đầu tôi chỉ có duy nhất một hình ảnh, đó là khuôn mặt khó tả của mẹ khi biết tôi đã làm gì với bộ áo dài mới toanh này.

...


Đúng ngày 7 tháng 9, tôi đến trường để nhận sách. Đây là dịp để chúng tôi làm quen lẫn nhau và bình bầu ban cán sự lớp. Qua đây tôi cũng biết được sĩ số của lớp mình.

10 C1 có cả thảy ba mươi mống, 26 nữ và 4 nam. Vì có ít nam như thế nên chúng tôi ưu ái liệt bọn con trai vào danh sách động vật quý hiếm cần được bảo vệ.

Cô chủ nhiệm để tụi tôi tự bình bầu lấy, thế nên tụi con gái nhất quyết bỏ phiếu cho tôi làm lớp trưởng, dù rằng sau đó tôi đã hết sức từ chối.

Vâng, cái chức lớp trưởng đã giúp tôi bộc lộ được bản chất tiềm ẩn, cộng thêm sự trợ giúp từ hội "Đẹp tự nhiên", tôi càng tác oai tác quái tợn.

Kỉ luật thép của tôi đã giúp lớp liên tục xếp hạng nhất các tuần, giành cờ vàng của tháng. Đến nỗi thầy quản sinh đã nói tôi khỏi mang cờ xuống nộp, vì tuần nào lớp tôi chả hạng nhất.

Mọi chuyện diễn ra yên bình như thế khiến tôi cứ nghĩ là mơ. Lớp toàn được phê A+, thầy cô khen lấy khen để, tiếng thơm lan đến tận cả... Trấn Biên, Bùi Thị Xuân... 10 C1 ngày càng có "máu mặt" trong lẫn ngoài trường.

Tôi sẽ mãi vui vẻ và tự hào về tài cán của mình như thế, nếu không có một ngày thằng Lâm vác khuôn mặt sưng phồng đến lớp.

Có biến, cả lớp lập tức bu lại chỗ nó. Dĩ nhiên, tôi là người lên tiếng đầu tiên, vì tôi là lớp trưởng mà.

Tôi hất hàm hỏi:

- Lâm, bị sao vậy?

Thằng Lâm nhăn nhó, bộ dạng thập phần đau đớn, nó rờ tay lên khoé miệng rỉ máu, khẽ rên vài tiếng.

Đám con gái tụi tôi thấy vậy thì "ruột đau như cắt", bởi tục ngữ có câu: Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ mà.

Thằng Lâm đau như thế, làm sao nói được, vậy nên tụi tôi rất tức thời, liền dồn tất cả chú ý lên thằng Hiệp.

Tay tôi chỉ chỉ vào thằng Lâm, còn mắt thì nhìn thằng Hiệp:

- Lâm bị sao vậy Hiệp?

Thằng Hiệp chỉ chờ có thế, nó chẹp miệng, điệu bộ khoa trương quá mức cho phép:

- Nó bị Trương Tam Phong dùng Thuần Dương Vô Cực, trên tung cước, dưới dùng quyền, cứ thế liên hoàn...

- Stop! - Tôi giơ tay, ra hiệu cho thằng Hiệp dừng cái màn múa may quay cuồng lại. - Đừng có thao thao bất tuyệt nữa, vào vấn đề chính giùm cái!

Mặc cho thằng Hiệp chưng hửng, tôi nhấn mạnh thêm:

- Ngắn gọn thôi!

Thằng Hiệp lập tức như cái máy liên thanh, nó bắn một tràng:

- Thằng Lâm bị thằng Phong và mấy thằng bên C3 chặn đánh ở bãi giữ xe sau trường!

- Lí do?

- ... Vì quá... đẹp trai!

Thằng Hiệp nói xong bụm miệng cười. Nó ẩy ẩy đầu thằng Lâm:

- Đáng đời mày, còn vênh váo chê tao xấu nữa không? Đẹp đó, sướng chưa?

- Bộ đẹp trai là cái tội hả? - Nhỏ Vy, bí thư lớp gào lên.

Chưa hết, theo sau tiếng gào ấy là hàng chục ánh mắt quỷ dị của đám con gái găm vào mặt thằng Hiệp, khiến nó choáng toàn tập.

Thằng Hiệp nào biết nó đã chạm đến sở thích tao nhã và thời thượng của chúng tôi, đó là chuyên rình và ngắm "giai đẹp".

Cơ mà, hình như "Bụt chùa nhà không thiêng", nên tụi tôi chẳng phát hiện ra trong lớp cũng có mĩ nam, chỉ đến khi mĩ nam ấy bị tụi côn đồ giở thói "vùi hoa dập liễu".

Uy lực từ ánh mắt của tụi tôi khiến thành Hiệp mùa hè mà cũng lạnh sống lưng. Nó vội vã lái chúng tôi quay lại chủ đề chính:

- Vụ thằng Lâm, xử sao đây mấy bà?

Tôi thu ánh mắt viên đạn lại, nhíu mày suy nghĩ:

- Mà, thằng Phong gốc gác thế nào?

- Nó là đại ca của khối 10 chứ sao, đúp ba năm rồi, năm nào cũng bị đình chỉ vì đánh bạn nhập viện... Bla... Bla...

- Lưu ban ba năm? - Tôi há hốc miệng lặp lại.

Con Thảo, lớp phó học tập, nãy giờ im re, nghe đến đoạn này cũng ngứa miệng xen vào:

- Ba năm? Sao có thể chứ? Lẽ ra phải bị đuổi rồi mới đúng!

Đám con gái cũng thấy vô lí, bèn quay qua chia cặp, hoặc chia nhóm từ ba người trở lên, tích cực thảo luận về vấn đề này.

Thằng Lâm ngồi một xó, tự lấy khăn ướt rịt vào khoé miệng, trong mắt chứa đầy ai oán. Còn thằng Hiệp thì đứng chết trân như Từ Hải vậy.

- Mấy bà, bộ đó là vấn đề chính hả?

Thằng Sơn chịu hết nổi với sự xàm xí đang diễn ra, nó la lên một cách đầy phẫn nộ.

Thằng Sơn là động vật quý của quý, bởi nó tuy là nam nhưng lại sở hữu giọng nữ cao hoàn hảo. Tiếng thét của nó còn chói tai hơn cả còi xe bus (Tôi thề là không nói điêu tẹo nào).

Đám con gái lập tức im re.

Thằng Lâm ấm ức nói:

- Hồi đầu, ai là người nói sẽ bảo vệ tụi tôi này nọ, mà bây giờ... Ai? Ai hả? Bây giờ tôi thế này đó, mấy bà tính sao? Có đòi lại công bằng cho tôi không?

Những ánh mắt rực lửa ban nãy đều nhất loạt cụp xuống, né tránh cái nhìn khẩn thiết của thằng Lâm. Chỉ có tôi là không làm như thế, vì sao? Vì tôi là lớp trưởng, tôi phải có trách nhiệm với thành viên của mình.

Tôi lại chỗ thằng Lâm, vỗ vai nó an ủi, hạ tông giọng xuống thập nhất có thể, để làm sao khi phát ra âm thanh, nghe ấm áp nhất. Tôi nói:

- Lâm, đừng lo gì cả. Giờ cứ dưỡng thương cho tốt. Chuyện đứa nào đã nói ra câu đấy, cứ để tớ lo. Tớ đảm bảo sẽ nhớ được, chỉ cần cho tớ thời gian thôi, nhất định sẽ nói rõ tên họ của đứa đó. Nhé!

Câu nói của tôi coi như kết sổ. Ai nấy về chỗ ngồi, lôi tập vở ra chuẩn bị vào tiết mới.

Chuyện thằng Lâm bị đánh, chúng tôi cũng không thưa với cô chủ nhiệm, bởi nếu làm thế, rất có thể thằng Phong sẽ nhờ đám bạn bên ngoài của nó tẩn thằng Lâm thêm vài trận không chừng. Thôi thì, tránh voi chẳng xấu mặt nào mà, đúng không? Nhất là cái mặt đang đẹp nữa chứ.

Đẹp trai kể cũng khổ phết!

Có hai điều nho nhỏ tôi muốn kể thêm đó là việc tôi hứa với thằng Lâm và vụ nuôi thù của bốn động vật quý hiếm.

Việc đầu tiên, tôi thực sự có lỗi, vì cho đến khi vết sứt trên mặt thằng Lâm đóng mài, rồi bong mài, để lại mấy vệt trắng hếu thì tôi vẫn chả nhớ ra đứa nào đã hùng hồn tuyên bố như thế. Dù theo lời của hội “Đẹp tự nhiên”, thì kẻ đó chính là tôi. Nhưng tôi cật lực bác bỏ, sao tôi có thể không nhớ những cái mà tôi đã nói chứ.

Việc thứ hai là tụi con trai đã nung nấu ý chí báo thù lâu lắc như thế nào. Đúng là ứng với câu Quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà.

Tụi con trai chọn ngày 8/3 làm thời điểm “đáp lễ” tụi tôi.

Sau khi tặng hoa và hát tặng cô giáo những giai điệu ngọt ngào ca ngợi công ơn thầy cô thì tụi nó nháy mắt với nhau.

Ngay khi tụi nó mắt giao mắt, tình ý dạt dào như thế, tôi đã sinh nghi. Bởi vậy, khi tụi nó nói muốn hát tặng tụi tôi một bài thì tôi đã lắc đầu.

Nhưng đám con gái ngây thơ nào biết được chi, mắt đứa nào đứa nấy long lanh vì cảm động, miệng đứa nào đứa đấy rộng đến tận mang tai.

Thằng Hiệp là đứa hát mở màn, cái giọng nó nghe thật chua:

- Con gái nói có là không, con gái nói không là có đó, con gái nói buồn là vui, con gái nói vui là buồn...

Tụi con gái ở dưới đung đưa người, tay thì vỗ vỗ theo nhịp bài hát.

Ai ngờ, tụi con trai lại rống lên như bò bị chọc tiết:

- Đừng nghe những gì con gái nói! Đừng tin những gì con gái nói!

Tụi nó không những cải biên lời nhạc mà còn dùng hết sức bình sinh để gào rú, đã thế còn lặp đi lặp lại cho thỏa lòng mong ước.

Đám con gái ở dưới nín bặt vì sốc, tôi cúi đầu thở dài.

Riêng cô Văn thì cười nghiêng ngả, sém chút không nhặt được hàm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
Re: 26 bông hoa và 4 động vật quý hiếm
Mới ra chương đầu mình chưa có gì nhận xét cả, đợi bạn chương sau nhé! :3
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Re: 26 bông hoa và 4 động vật quý hiếm
Đọc cái này thấy 4 cậu con giai lớp này ba chấm quá...
Giọng văn của bạn tưng tửng nhưng mình thấy có chút "tưng tửng gượng ép". Hóng tiếp phần sau nhé.
a nam nữ chính trong phim vời lời lẽ "bạo" đến mức
tôi vàng tác oai tác quái tợn.
khi mĩ nam ấy bị tụi con đồ giở thói "vùi hoa dập liễu".
Riêng cô Văn thì cười nghiêng ngả, sém chút không nhặt được hàm.
 

Tiêu sọ

Gà con
Tham gia
3/4/15
Bài viết
11
Gạo
0,0
Re: 26 bông hoa và 4 động vật quý hiếm
Sao mình thấy cách hành văn nó cứ không được tự nhiên mấy. :tho3:
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Re: 26 bông hoa và 4 động vật quý hiếm
Đọc cái này thấy 4 cậu con giai lớp này ba chấm quá...
Giọng văn của bạn tưng tửng nhưng mình thấy có chút "tưng tửng gượng ép". Hóng tiếp phần sau nhé.
Cảm ơn bạn đã đọc và góp ý truyện của mình nhé!
Mình có vài lời:
1. Mình viết dựa trên tình tiết có thật ạ, vì vốn dĩ định tham gia cuộc thi viết của Gác, khi viết luôn cố ngắn gọn nhưng khi đánh lên máy thì lại ngót ngét 5000 chữ (giờ thấy may mà không tham gia vì có vẻ nó cũng lan man chả vào đâu nhỉ).
2. Vì lí do trên, mình cũng cảm thấy truyện này có chút nửa vời, kiểu như ngắn không ra ngắn mà dài không ra dài, ý chưa diễn đạt đủ, ý thì bị cắt xén... cứ có chút gì đó vội vàng.
3. 4 đứa con trai lớp mình... trong truyện mình đã nâng tụi nó lên một chút, chứ ngoài đời, tụi nó "gái hóa" 100% rồi, khi ấy tụi mình khổ tâm với tụi nó lắm.
4. "Tưng tửng" có phải là điên điên không ạ? "Tưng tửng gượng ép" là điên điên mà lại còn gượng ép? Mình cũng không hiểu cụm từ này lắm, 8x tụi mình hay đồng hóa điên, khùng, tửng, chập, hâm, hấp... thành một nghĩa. Mình có vẻ dở khi kể bằng ngôi thứ nhất, vì mình không lồng ghép được cảm xúc vào, một lợi thế của ngôi thứ nhất.
5. Mình vốn dĩ muốn viết theo cách vui một chút, vì chính tâm trạng mình cũng đang có chút "ba chấm", thế nên có lẽ là nó đã tạo ra một màu không tự nhiên như bạn Tiêu sọ nói. Nhưng thực sự khi giở lưu bút ra đọc và nhớ lại những chuyện này, mình đã ngoạc cả miệng ra đấy. ^^
Một lần nữa, cảm ơn hai bạn đã góp ý.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Re: 26 bông hoa và 4 động vật quý hiếm
II

“Trường tổ chức hội trại...”, chúng tôi sướng điên lên khi nhận được giấy thông báo từ thầy quản sinh.

Giờ ra chơi, đám con gái xúm lại lập kế hoạc dựng trại, nấu nướng và vô số những thứ lặt vặt khác kèm theo. Tiêu chí của tụi tôi đưa ra là: đẹp, độc, rẻ. Xếp thứ tự thế thôi chứ thực ra “rẻ” được ưu tiên hàng đầu. Bởi chúng tôi chỉ được trường hỗ trợ 200 ngàn... Nghĩ xem, 200 ngàn cho tất cả vật liệu dựng trại và nguyên liệu nấu ăn... Đó gần như là việc không tưởng.

Hội trại lần này có hai giải chính: giải trang trí cổng trại và giải ẩm thực. Các giải phụ chỉ có cờ hoặc cúp như: múa, hát, kịch, đố vui... chúng tôi không quan tâm. Chỗ này, phải nói rõ chút, nếu chúng tôi đã ẵm hai giải chính rồi mà còn xơi nốt mấy giải phụ thì xem ra không phải đạo cho lắm... thế nên là chúng tôi nhất định chỉ nắm chắc giải chính thôi. À ừ thì, một phần cũng là vì số tiền thưởng, chúng tôi cũng cần phải liên hoan mừng thắng lợi chứ.

Đầu tiên, chúng tôi xúi tụi con trai đi chặt tre ở khu nhà con Hằng. Khu nhà nó không hiểu sao nhiều tre dã man. Ở một nơi như thành phố mà lại có tre mọc tự nhiên thành từng bụi lớn, quả là ông trời giúp chúng tôi mà.

Đám con trai ở chung với chúng tôi cũng đã hơn nửa học kỳ, thành ra có chút “gái hóa”. Tụi nó õng ẹo từ chối, nào là nắng, nào là rắn rết, vô số lí do lí trấu.

Vậy là tôi đành phải dụ:

- Làm đi, tụi tôi phụ nữa mà. Rồi tụi tui mua nước, mua đồ ăn... cho tụi ông ăn luôn. Phục vụ tận răng luôn, nha! Nha! Nha!

Xét cho cùng, lũ con trai cũng chỉ là động vật quý hiếm háu ăn, thế nên vừa đem đồ ăn ra dụ là tụi nó gật đầu lia lịa.

Trưa tan học, cả đám mò sang khu nhà con Hằng. Đám con trai hì hụ chặt tre, tụi con gái ở dưới gốc cây si gần đó, vừa hưởng thụ bóng mát vừa hò hét chỉ đạo, xem nên chặt cây to hay cây có vỏ bóng...

Đến cuối tuần tụi tôi mới vác tre lên trường. Lúc này, mấy lớp kia đã dựng xong khung trại bằng sắt. Có lớp còn dùng cả ống nhựa sơn màu sắc sặc sỡ để làm cổng trại. Dù hơi lo lắng nhưng rốt cuộc tôi cũng thây kệ tụi nó. Tôi cho rằng lớp chúng tôi vẫn sẽ làm tốt hơn và giựt giải.

Đám con trai có vẻ rất chuyên tâm vào công việc của mình, tụi nó đo đạc tỉ mỉ rồi mới cưa, xén, vót... Dưới nắng nóng như thiêu như đốt, mồ hôi cứ thế chảy ròng ròng, vậy mà tụi nó không kêu ca gì cả. Tôi núp dưới phần râm của bức tường, cảm động dõi theo tụi nó, không nói nên lời.

- Nước đây, nước đây, cứu hạn cứu lửa đây...

Đó là tiếng của nhỏ Loan, thủ quỹ lớp. Nó lạch bạch xách thùng giữ nhiệt chạy tới.

Giữa trưa hè, từ “nước” mới có ma lực làm sao. Nó mạnh hơn cả nam châm, bởi vừa nghe nhắc đến “nước” là gần chục cái miệng nhao lên, bu lại.

Thứ mà nhỏ Loan bưng tới chính là thùng trà đá thanh nhiệt, giải độc cơ thể, rất tốt cho sức khỏe. Tụi con gái uống ngon lành, trong khi bọn con trai đứng như trời trồng.

Thằng Hiệp chỉ thùng nước, hất hàm hỏi:

- Ê mấy bà, đây là trà đá hả?

- Nhìn không biết à? Nếu vậy uống thử đi! Uống là biết 100% là trà đá à, không lẫn vào đâu được. – Tôi tỉnh bơ đáp.

Thằng Hiệp hôm nay sao lắm lời dữ, nó lại quay qua chỉ vào mấy bịch bỏng nổ:

- Rồi, kia là cái gì?

- À! – Tôi cười tươi hơn hoa. – Cái này hả? Là tụi con gái đích thân, đích thân đó nghe hông, đi ra chợ mua đậu xanh rồi về đãi vỏ, sau đó mang qua cho ba con Hiền nổ thành bỏng này nè. Mấy ông ăn đi! Ăn tự nhiên, đừng ngại!

Thấy bốn thằng cứ nghệt mặt ra, tôi liền nhón lấy mấy đoạn bỏng dài đưa cho tụi nó, không quên khuyến mại thêm mấy câu quảng cáo:

- Đây toàn là cây nhà lá vườn cả nha, là đồ hanmade đấy. Tụi tôi vì mấy ông nên mới đặc biệt làm vậy. Không cần cảm động đâu!

Nhưng hình như tôi đã lầm, tụi nó chẳng có vẻ gì là cảm động trước tấm chân tình của tụi con gái chúng tôi. Bằng chứng là khi tôi vừa dứt lời thì thằng Sơn gào lên:

- Tụi tôi muốn uống Coca, Pepsi... muốn ăn bánh mì kẹp thịt... hiểu không?

Thằng lâm phụ họa:

- Căn tin vẫn mở cửa á, cách đây 30 mét thôi!

Tôi trừng mắt nhìn thằng Sơn, xong dịu dàng mỉm cười nhìn thằng Lâm. Đẹp trai mà, trai đẹp luôn luôn đúng theo một khía cạnh nào đó, hoặc giả có sai hoàn toàn thì cũng nên giải thích từ tốn, không nên quá thô lỗ.

Tôi dúi bỏng nổ vào tay thằng Lâm, tay còn lại dùng quạt phe phẩy cho nó, miệng dẻo quẹo nói:

- Lâm nè, cậu học Hóa giỏi nhất lớp mà. Cậu thử nghĩ xem, trong Coca, Pepsi có bao nhiêu là thành phần tự nhiên? Làm gì có đúng không? Toàn là hóa học cả thôi, toàn là chất độc ấy... Tụi tớ sao nỡ nhìn thấy các cậu uống chất độc vào người mà không ngăn cản? Còn trà xanh, là do tụi này đi chợ, lựa từng lá...

- Thôi stop giùm con đi má! – Thằng Hiệp cáu tiết ngắt ngang. – Lần sau không tin lời mấy má nữa!

Vậy là, tụi con trai cuối cùng cũng nhượng bộ, chập nhận giải khát bằng trà đá và lót dạ với bỏng nổ. Tụi nó ăn chả sót vụn nào, nước thì uống luôn cả đá. Thế mà cứ chê ỉ chê ôi, rõ ghét!

Tụi con trai chỉ có mỗi việc dựng cổng trại và căng lều. Còn tụi con gái thì có cả đống việc phải mần.

Chúng tôi mua thật nhiều giấy kiếng màu về, cắt nhỏ thành những khổ vuông vức to nhỏ khác nhau, sau đó chia nhau xếp hạc.

Chúng tôi cũng làm một con “hạc mẹ” khổng lồ, có khung bằng tre, mặt ngoài dán giấy đơn thuần để chúng tôi và những “quan khách” ghé trại có thể kí tên lưu niệm trên đó.

Do số lượng hạc con cần rất nhiều nên đám con gái phải tranh thủ tất cả khoảng thời gian trống có được để gấp lấy gấp để. Chẳng hạn như trong giờ truy bài, chuyển tiết, thay vì ầm ĩ mượn tập vở để chép bài, hay vội vã lôi sách ra học thuộc lòng cho môn kế tiếp, thì chúng tôi cắm đầu cắm cổ mà gấp lấy gấp để. Thậm chí trong tiết học, nhân lúc tụi bạn sửa bài trên bảng, ở dưới chúng tôi cũng sột soạt gấp, vừa gấp vừa len lén quan sát thái độ của cô.

Hạc con được chúng tôi kết chùm lại bằng keo và dây thép mỏng, sau đó tạo thành hình “10 C1” to uỳnh, treo ngay ngắn trước cổng trại.

Ba mươi mống tụi tôi đứng nhìn thành quả của mình mà nghẹn ngào không biết nói gì.

Việc trang trí chưa dừng ở đó. Nhỏ Thủy nổi tiếng láu cá, còn nảy ra ý tưởng phủ sao dạ quang lên lều trại.

Nhưng do trường phát bạt màu xanh nên phủ sao lên thì cũng không nổi bật được. Cuối cùng tụi tôi đã dùng bạt dứa trắng đục chuyên phơi cơm khô của nhà thằng Sơn để trùm lên bạt của trường.

Sau khi phủ kín sao dạ quang theo hướng tập trung ở đỉnh lều và thưa dần khi xuống dưới thấp, chúng tôi hoàn thành công việc trang trí lều trại.

Khi màn đêm buông xuống, ngoài chỗ lửa trại ra, thì lều của chúng tôi là lấp lánh và sáng nhất, do hiệu ứng của giấy kiếng và sao dạ quang.

Nhỏ Hằng, đứa học giỏi Văn nhất lớp được giao nhiệm vụ thuyết trình về trại. Nó thức trắng đêm để viết ra một bài dài đến tận hai tờ A4. Chất giọng trong trẻo cùng lời lẽ chạm tới lòng người của nó khiến Ban giám khảo như bị trúng rà, cứ gật đầu lia lịa, miệng không ngớt khen ngợi. Xong xuôi con Hằng còn tặng cho mỗi người một vòng tay bằng hạc ngũ sắc nữa, đúng là con nhỏ giỏi nịnh nọt. Thế nên, BGK tuy chân rời đi, nhưng hồn đã gửi lại trại chúng tôi rồi.

...

Sáng hôm sau, hội chợ ẩm thực diễn ra trong sự hân hoan của toàn thể học sinh Ngô Quyền. Đám học sinh nhốn nháo mang tiền đi đổi lấy phiếu để mua đồ ăn. Trường tài trợ cho việc in ấn phiếu miễn phí, mệnh giá ghi trên phiếu tương ứng với mệnh giá tiền thật. Có các loại phiếu sau: 1 ngàn, hai ngàn, 5 ngàn và 10 ngàn.

Không biết những lớp cùng khối, và các lớp của anh chị khối trên bán gì, chỉ biết hai lớp bên cạnh chúng tôi đều bán mỗi nước ngọt. Lớp chúng tôi bán soup gà trứng cút.

Có một tỉ lệ đau lòng như thế này, cứ mười đứa đến thì có chín đứa mua nước, và chỉ có một đứa mua soup của chúng tôi mà thôi.

Thấy vậy tôi chợt ngộ ra “chân lý”, người ta có thể không ăn cái này cái kia, nhưng không thể không uống nước, vì cho dù là chỉ nhìn ngắm và bình phẩm, thì độc việc nói không thôi cũng đủ khát lắm rồi.

Nhìn mấy lá phiếu lẻ tẻ trên tay mà tôi thấy đau lòng, không lẽ lớp tôi chịu hụt mất giải này sao?

Tôi nhìn cái mẹt treo lủng lẳng cạnh con Vy, liền nảy ra sáng kiến.

Tôi gỡ cái mẹt xuống, gỡ luôn cả mấy chữ xốp ghi tên món ăn trên mẹt, rồi bảo tụi nó xếp các ly soup lên mẹt. Rồi tôi với con Loan bưng đi từng nơi mời mọc.

Nhờ cái miệng dẻo quẹo của tôi và khuôn mặt xinh như “bông hậu” của con Loan mà mẹt soup loáng cái trống trơn. Mục tiêu của tụi tôi lần này đã xác định, đó là mấy anh trai khối trên, mấy anh vừa dễ xiêu lòng lại cục kỳ hào phóng. Soup có 5 ngàn nhưng mấy anh toàn đưa 10 ngàn kèm theo câu nói không thể ngọt ngào hơn:

- Không cần thối lại đâu em!

Cuối cùng, lớp tôi vừa bán tại trại, vừa bán “rong” khắp trường. Những đứa không có mẹt thì hai tay hai ly, nhong nhong chạy đi bán. Đối tượng của chúng tôi dần mở rộng hơn, không tha cho bất cứ ai, kể cả thầy cô trong trường.

Vậy là, nhờ mỹ nhân kế và lưỡi nhân kế, tụi tôi đã bán hết soup trong thời gian nhanh nhất, và cũng gom được nhiều phiếu nhất.

Khi so tổng giá trị của phiếu với những lớp còn lại, lớp tôi đã thắng với con số áp đảo.

Khi trao giải, lớp tôi ẵm cả hai giải chính như kỳ vọng.

Khi nghe tên lớp được xướng lên, chúng tôi đã gào lên như điên, rồi ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở. Bốn động vật quý hiếm góp sức rất nhiều trong đợt thi thố này cũng được chúng tôi kéo vào ôm chặt. Sau này nghĩ lại, chắc đó là giờ phút hạnh phúc nhất của tụi nó trong quãng thời gian làm học sinh, bởi dễ gì được những 26 bông hoa xinh đẹp bu lại sờ mó.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Re: 26 bông hoa và 4 động vật quý hiếm
3. 4 đứa con trai lớp mình... trong truyện mình đã nâng tụi nó lên một chút, chứ ngoài đời, tụi nó "gái hóa" 100% rồi, khi ấy tụi mình khổ tâm với tụi nó lắm.
Mấy từ bôi đen làm tui cười muốn lộn ruột.
4. "Tưng tửng" có phải là điên điên không ạ? "Tưng tửng gượng ép" là điên điên mà lại còn gượng ép? Mình cũng không hiểu cụm từ này lắm, 8x tụi mình hay đồng hóa điên, khùng, tửng, chập, hâm, hấp... thành một nghĩa. Nên mình giải thích là: mình thực sự đang xì trét với cái truyện Gốm, vì không biết nên kể bằng ngôi thứ nhất hay thứ ba. Nên nhân lúc Gác có phong trào, mình thử dùng ngôi thứ nhất xem sao. Mình có vẻ dở khi kể bằng ngôi thứ nhất, vì mình không lồng ghép được cảm xúc vào, một lợi thế của ngôi thứ nhất.
Truyện tui viết luôn bị gọi là "tưng tửng" thành ra quen, dùng luôn cho nhận xét này. Ý tui là nó hài. Tưng tửng gượng ép nghĩa là hài nhưng có chút không tự nhiên. Đơn giản vậy đó. ^^
Với Ivy, tưng tửng tuyệt đối là lời khen.
Nghĩa gốc của nó này:
Tưng tửng

Tính từ
minus_section.jpg

ra vẻ như không có gì, nửa như đùa nửa như thật
giọng nói tưng tửng
bộ mặt tưng tửng
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Re: 26 bông hoa và 4 động vật quý hiếm
III

Số tiền đoạt giải ấy chúng tôi không dùng để liên hoan như dự định ban đầu, mà mang đi in áo lớp.

Khi bắt tay vào thiết kế áo lớp, chúng tôi lại tự đặt ra tiêu chí mới, đó là: đẹp, độc, lạ.

Sau khi bàn qua chọn lại thì tiêu chí đầu tiên nhanh chóng bị bỏ quên. Đứa nào đứa nấy, trong đầu chỉ nung nấu ý nghĩ sao cho áo lớp phải không đụng hàng.

Vâng, cuối cùng nó đã không đụng hàng thật. Không những thế nó còn hiên ngang lọt vào top áo “xấu lạ” của trường mà không có ai cạnh tranh.

Trong khi tụi con gái ủ rũ vì cái áo không giống ai, thì đám con trai lại phấn khích tột độ. Tụi nó bảo áo lớp quá đẹp, quá chuẩn. Thứ nhất là màu áo, màu đen trắng kết hợp vừa thời trang lại vừa ngầu, tụi con trai mặc lên thì “men – lỳ” khỏi chê, tụi con gái diện vào thì nước da trắng cứ gọi là nổi bần bật. Chả thấy xấu ở chỗ nào cả.

Để chứng minh tụi nó nói đúng, áo lớp được tụi nó diện khắp nơi, đi xem phim, đi học thêm, đi ăn ốc với bồ... Tụi nó chụp hình từa lưa rồi quăng lên mạng xã hội, nhận được vô số like và những comment có cánh. Sau đó tụi nó cho đám con gái xem. Chúng tôi khỏi nói, cảm động rưng rức, quyết định trích quỹ, mua cho tụi nó mỗi đứa một lon co ca và một ổ bánh mì kẹp thịt.

Sau này tụi con gái cũng tự tin mặc áo lớp vào tiết sinh hoạt thứ bảy mỗi tuần. Công nhận, áo lớp chúng tôi quá “khác biệt”, giữa một rừng xanh đỏ tím vàng na ná nhau, sự kết hợp của hai màu đen trắng (đen làm chủ đạo) khiến thành viên của C1 không thể lẫn đi đâu được.

...

Lật cuốn lưu bút ra đọc, cảm xúc vẫn trọn vẹn như xưa. Cảm thấy những chuyện của hơn mười năm về trước, vẫn chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, rất gần...

Có một điều mà tôi luôn thấy tiếc vì khi viết lưu bút cho tụi nó đã không ghi vào, chỉ vì khi đó cảm thấy quá sến sẩm.

Đó là dòng p.s phía dưới chữ ký với nội dung: “C1 thân yêu, tớ yêu các bạn rất nhiều, nhiều như thế này... thế này... này.”
 
Bên trên