1. Anh.
Tôi và anh quen nhau mười năm, mười năm thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết có hai con người vẫn tựa vai nhau ngẩn ngơ ngồi ngắm hồ Gươm thơ mộng mỗi buổi chiều rảnh rỗi. Chẳng hiểu yêu nhau từ bao giờ, bốn năm cấp hai trong sáng, ba năm cấp ba ngọt ngào, bốn năm đại học mặn nồng, sau nữa, tình yêu của chúng tôi như hai cục nam châm trái dấu hút chặt lấy nhau, kín kẽ, yên bình, sinh ra đã có. Nhưng, tôi không biết, trái, đã là khác biệt. Mười năm bên nhau bùng cháy rực rỡ và rồi lụi tàn trong một chiều thu lặng gió nơi ghế đá quen thuộc.
*****
Anh vẫn luôn như vậy, vẫn dứt khoát, vẫn lạnh lùng như ấn tượng đầu tiên ngày hai đứa gặp mặt. Anh quay lưng đi, bóng lưng cao ngất chưa một lần bỏ rơi tôi lại buông tay nhanh đến vậy. Tôi ngẩn người ngồi trên ghế đá, cúi gằm nhìn hai bàn tay trắng bệch không thể ngừng dày vò mép áo. Người tôi yêu sâu đậm bỏ tôi đi rồi.
Đáng lẽ tôi nên nhận ra sớm hơn một chút, nhận ra anh thay đổi rồi, anh không còn yêu tôi nữa. Anh không còn là người chủ động nhắn tin cho tôi mỗi ngày, anh bỏ quên tin nhắn của tôi tới vài ba ngày mới trả lời, anh ngừng lại những cuộc gọi sến sẩm mỗi giờ nghỉ trưa khiến tôi ngoác mồm cười cả ngày dài, "Anh bận." nên những buổi hẹn hò chiều chủ nhật cũng thưa dần và biến mất khi tôi không hay. Vòng xoay cuộc đời và trái tim thiếu tinh tế đã đẩy mối quan hệ chúng tôi xuống đáy vực sâu không tài nào vớt vát.
"Mình chia tay đi, anh mệt. Xin lỗi em, là anh có lỗi."
Mười năm quá dài cho một mối quan hệ không cam kết, và có lẽ, quá dài để anh còn tìm thấy niềm vui nơi tôi. Tôi chẳng có khuôn mặt xinh đẹp, chẳng có thân hình bốc lửa, chẳng có giọng nói ngọt ngào và cũng chẳng biết khéo léo chiều lòng người. Tôi luôn thẳng thắn bày tỏ bản thân trong các tin nhắn của hai người dù nó có phần thô tục và trần trụi, tôi nhạt nhẽo chỉ biết im lặng ngồi nghe mỗi khi anh dẫn đi ăn với bạn, tôi cổ hủ và cố chấp với hai chữ "trinh tiết", tôi ăn mặc quê mùa, tôi quá giản dị với cái xã hội luôn đổ xô theo xu hướng này. Quá nhiều khuyết điểm mà anh đã bù đắp che chắn cho tôi để đến khi anh đi rồi, tôi mới thấy nó phơi bầy trước mặt.
Tôi ngồi đó đến tối muộn, thẫn thờ nhìn thành phố Hà Nội bắt đầu lên đèn rực rỡ. Phố đi bộ tấp nập, ồn ào náo nhiệt hẳn lên, rộn vang tiếng cười quanh quẩn trong bầu không khí se se đầu tháng chín. Người người nườm nượp đi dạo quanh hồ tận hưởng hơi người ít ỏi giữa xã hội lạnh lẽo, tay đan chặt tay cho nhau chút hơi ấm nơi trái tim thổn thức. Còn tôi, cô độc trong bóng tối ôm lấy hai chân tự sưởi ấm cho cơ thể rét buốt, cho cõi lòng trống rỗng, cho trái tim chết lặng. Ghế đá lạnh băng, cái lạnh len lỏi khắp cơ thể đông cứng người tôi, dường như đã làm tê dại tất cả cơ quan yếu ớt. Mắt tôi khô cong ráo hoảnh, trợn trừng nhìn về phía trước cố gắng kiếm tìm bóng lưng rộng lớn.
Đau quá, đau đến mất sạch cảm giác. Tôi khó nhọc thở ra một hơi dài, co ro nằm xuống hít hà chút hơi ấm khi xưa, hơi ấm của mười năm luôn chọn chiếc ghế không tên này. Tay tôi cuộn tròn trước ngực cảm nhận nhịp đập yếu ớt, tựa như một người vô gia cư đang chống trọi với cô đơn cùng cực, mà đúng rồi, mái nhà kiên cố tôi gửi gắm bay đi mất rồi.
"Anh mệt, anh có đau không?"
*****
Tôi gập máy tính, mệt mỏi dụi dụi mắt nhìn lên đồng hồ trên cao. Hai giờ sáng, màn đêm mịt mùng giăng kín khung cửa sổ nhỏ đối diện, im lìm tối đen như mực. Tôi tựa đầu vào thành giường vươn người lấy lọ thuốc ngủ bên cạnh, ngẩn ngơ nghe tiếng mấy viên thuốc lạch cạch va chạm vào nhau. Hai viên kia vẫn không thể đưa tôi vào giấc ngủ, hai viên nữa thì sao? Ba tháng, tôi sống vật vờ qua ngày bằng vài ba món ăn nhanh và những viên thuốc ngủ có thể mua ở mọi hiệu thuốc. Ban đầu tôi còn có thể ngủ một vài tiếng xong bây giờ tình trạng nhờn thuốc ngày một nghiêm trọng. Khuôn mặt tôi hốc hác và sức khoẻ suy giảm thấy rõ, nhưng làm gì còn anh chăm lo cho tôi mỗi khi tôi ốm nặng?
Nhìn màn hình sáng, Viettel nhắn tin, không phải anh, tôi chợt cười giễu cợt cái sự thảm hại tột cùng của bản thân. Anh dường như đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống nhạt nhẽo của tôi, âm thầm rút đi từng bước rồi đóng sập cánh cửa lớn ngay trước mắt tôi. Tin nhắn vẫn đó, biệt hiệu vẫn đó, màu sắc vẫn đó, Been Together vẫn đó, chỉ có anh là đi mất rồi. Anh không còn online facebook, không còn cập nhật trạng thái của mình. Tôi hình thành thói quen vào tường nhà anh kiểm tra vài ba lần một ngày, ngắm nhìn những tấm ảnh chưa bị xoá, những tấm ảnh đầy ắp kỉ niệm đẹp đẽ sừng sững ngự trị với lời khen cùng ghen tị của bạn bè anh.
"Chắc anh bỏ nick này rồi, bỏ em, bỏ cả quá khứ."
Nỗi nhớ anh quằn quại giằng xé khi tôi âm thầm đọc lại dòng tin xưa cũ. Tôi nghe tiếng trái tim mình vỡ thành từng mảnh theo từng tin nhắn, từng kỷ niệm đang ùa về ngập tràn tầm mắt tôi.
"Anh nhớ em."
"Em yêu, em muốn ăn phở bò hay phở gà?"
"Hôm nay anh gọi sao không nghe máy? Bận quá hả, muốn anh không?"
"Ngày mai chủ nhật, cô nương của tôi đừng có ngủ quên nhé."
...
Đắng ngắt, cổ họng tôi ứ nghẹn mớ cảm xúc rối loạn đang tràn lên lan toả trong khuôn miệng. Từng câu nói cầm dao khoét sâu vào trái tim tôi, từng nhát từng nhát chằng chịt đan xen sâu hoắm.
Tôi khó thở đứng dậy mở cửa sổ, gió đông ập vào mơn man làn má tôi buốt giá, xoa dịu trái tim mãi chẳng chịu lành. Mà lạ ghê, tôi chưa từng khóc cho mối tình chấm dứt của mình. Phải chăng tôi quá mạnh mẽ, hay nỗi đau kia đã nuốt sạch những giọt lệ dư thừa chẳng chút tác dụng? Nhìn điện thoại, đầu óc tôi bỗng quay mòng mòng với mong muốn được nói chuyện với anh, được biết rằng anh vẫn tồn tại. Dù sao, anh cũng bỏ rồi...
"Anh dạo này sao rồi?" Bao nhiều cảm xúc dồn nén trong câu chữ, lại chỉ có thể phun ra năm từ. Tôi căng thẳng nhắm chặt hai mắt ôm lấy điện thoại, hai bàn tay ghì chặt chờ đợi tiếng "ting" quen thuộc, bỗng, hối hận. Chia tay rồi, tôi lại còn muốn dây dưa? Bàng hoàng, hoảng loạn, sợ hãi, mệt mỏi,... cảm xúc như tơ vò giăng kín bó chặt bộ não tôi, nghiền nát nó nhường chỗ cho cảm xúc ào ạt lấn át lý trí gần tới bờ vực thẳm, chi phối cơ thể đã quá yếu ớt này làm chút khát khao bé nhỏ. Thôi thì đành vậy, tôi vắt tay lên trán nhắm mắt rồi ngủ lúc nào không hay. Thuốc ngủ vẫn có chút tác dụng.
*****
"Chị là người yêu anh ý mà chị lại không biết? Anh ý bị ung thư ruột già, giai đoạn cuối, và anh đã ra đi từ hai tháng trước rồi. Chị độc ác lắm, chị biết không? Chị biết trên giường bệnh, anh ý vẫn chỉ mong ngóng chị hay không? Anh ý yêu chị nhiều như thế, thương chị như thế, sao chị lại chấp nhận lời chia tay vội vàng đến vậy? Chị chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân, mấy lần chỉ để ý được cơ thể gầy gò xanh xao của anh ý? Ngày anh ý trốn viện ra gặp chị, đáng lẽ là ngày anh ý đi Mỹ tiếp nhận điều trị, nhưng anh ý không chịu. Anh ý kiên trì ở lại, anh bảo muốn chết ở nơi có chị! Nực cười, đúng là mù quáng. Sao anh trai tôi lại yêu một con người như chị chứ? Chị tận hưởng tình cảm đó, rồi chị bỏ anh tôi đơn độc trong những giây phút đau đớn nhất ư? Tôi ghét chị lắm, chị "dâu" ạ, tôi hận chị."
Tôi nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào, chẳng biết là do em ý hay do tôi.
Anh ra đi rồi.
Tôi quỳ sụp xuống sàn nhà, run lẩy bẩy nghe tiếng khóc thét bén nhọn đập vào tai đau điếng. Nước mắt tôi tràn ra, từng giọt từng giọt rồi ùa ra mạnh mẽ. Tôi khóc không thành tiếng, há miệng cố gắng phát ra chút âm thanh. Cảm xúc vỡ oà, bùng nổ sục sôi trong cơ thể tôi. Nó muốn phá vỡ đi ra, đi tìm đến anh để chất vấn vì sao lại giấu nó, vì sao lại bỏ nó, vì sao, nó lại ngu ngốc đến thế. Tôi khóc, xong tôi lại cười chính bản thân mình đáng chết. Tôi khóc, anh không trở lại, tôi mất đi anh bởi chính bản thân dốt nát. Cuối cùng tôi cũng khóc rồi, chát.
Cô đơn quá, anh ơi.
Lạnh quá, anh ơi.
Về với em chút đi, anh ơi, đừng để em một mình chống trọi nữa.
Sao hôm đó em không nhìn theo bóng lưng anh? Sao em không bỏ tâm tư mình cho anh? Sao em không chủ động thương anh, chăm lo anh nhiều hơn?
Sao anh cứ sống quẩn quanh sợ em buồn? Sao không nói với em rồi mình cùng vượt qua? Sao không cho em sự chuẩn bị? Sao lại lừa dối em, chơi em, để em nỗi đau quá lớn như này?
Em sụp đổ rồi, em yếu ớt quá, khi không có anh.
Cho em theo anh nhé...