Trước hết khi bạn đọc bài viết này tôi xin cảm ơn bạn vì đã đọc nó. Thực chất đây là tâm sự của bản thân tôi,chỉ có điều tôi không biết chia sẻ với ai,cũng như lo sợ rằng họ không hiểu câu chuyện của tôi. Thành thật cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc nó !
Trước tiên tôi xin giới thiệu về bản thân mình. Tôi là một cô gái 16 tuổi, sống trong một gia đình hạnh phúc gồm ba, mẹ, chị và một người cô. Tôi tự nhận thấy được sự may mắn của mình khi được sinh ra tại gia đình này. Tuy vậy, ba mẹ tôi lại bảo bọc tôi quá mức, họ luôn sợ khi thả lỏng tôi thì tôi sẽ trở nên hư hỏng. Cuộc sống của tôi bao gồm đến trường, về nhà, đến lớp học thêm, xem TV,lên mạng ,ăn uống, ngủ nghỉ. Thỉnh thoảng tôi thấy phát mệt vì nó, tôi không có sự tự do của bản thân. Khi bạn bè cùng nhau đi chơi, mặc dù rất muốn, tôi lại không thể tham gia. Lý do ư ? Vì ba mẹ tôi không cho phép, họ sợ tôi sẽ tập tành hư hỏng. Tôi lại không nghĩ vậy, tôi cảm giác như họ không tin tưởng tôi, nên phải kềm kẹp suốt ngày. Tôi đã phát mệt vì điều đó ! Đôi khi tôi chỉ mong mình lớn thật nhanh, đi thật xa, đến nơi không ai biết mình là ai. Tôi rất yêu gia đình mình, nhưng tôi lại cảm thấy mệt mỏi vì nó.
Năm 14 tuổi, khi bắt đầu rung rinh đầu đời, tôi tìm đến tiểu thuyết. Tôi đọc nó hằng ngày, say mê và thích thú. Tôi cảm nhận được một chút không thực tế của nó, nhưng vẫn yêu thích. Lý do là bởi vì khi đọc nó tôi cảm thấy tôi như sống một cuộc sống mới, một cuộc sống tự do, đầy màu sắc. Những nhân vật với những hoàn cảnh khác nhau, cá tính khác nhau mang lại cho tôi nhiều trải nghiệm mới. Có thể bạn nghĩ tôi không bình thường, nhưng thật sự tôi muốn trở thành những con người đó.
Năm 15 tuổi, ngoài tiểu thuyết tôi còn tìm đến phim ảnh. Và dĩ nhiên ở tuổi này, tôi làm sao thoát khỏi số phận mê mẩn phim Hàn Quốc chứ. Xem phim giúp tôi thư giản, tìm đến được một thế giới khác, một thế giới rộng lớn, tự do hơn cuộc sống hiện nay của tôi. Từ đó, trong con người tôi trào dâng ước muốn làm diễn viên. Nghe thì thấy buồn cười, có thể mọi người nghĩ tôi trẻ con, chẳng hạn như gia đình tôi. Họ nghĩ tôi muốn làm diễn viên vì để có cuộc sống giàu có ư, hay là được mang trên mình những bộ cánh lộng lẫy, hay mong muốn được sự nổi tiếng ? Câu trả lời là "Không". Bật mí với các bạn một tí, ham mê danh vọng thì tôi có một tí đấy, nhưng không lớn đâu. Ước mơ của tôi chính là hoà mình vào những cuộc sống ảo ấy. Tôi muốn thử cảm nhận nhiều khía cạnh của cuộc sống hơn qua những nhân vật tôi thủ vai. Tôi muốn cảm nhận những chuyện vui, buồn, sự tuyệt vọng,điều hạnh phúc của các nhân vật. Tôi biết tất cả chỉ là ảo nhưng đó là ước mơ cơ mà. Tôi luôn mong muốn bản thân mình có thể sống vì ước mơ đó và hoàn thành nó một cách tốt nhất có thể.
Hôm nay đến đây thôi, còn một bộ phim tôi cần xem. Một lần nữa cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc hết bài viết này.
Trước tiên tôi xin giới thiệu về bản thân mình. Tôi là một cô gái 16 tuổi, sống trong một gia đình hạnh phúc gồm ba, mẹ, chị và một người cô. Tôi tự nhận thấy được sự may mắn của mình khi được sinh ra tại gia đình này. Tuy vậy, ba mẹ tôi lại bảo bọc tôi quá mức, họ luôn sợ khi thả lỏng tôi thì tôi sẽ trở nên hư hỏng. Cuộc sống của tôi bao gồm đến trường, về nhà, đến lớp học thêm, xem TV,lên mạng ,ăn uống, ngủ nghỉ. Thỉnh thoảng tôi thấy phát mệt vì nó, tôi không có sự tự do của bản thân. Khi bạn bè cùng nhau đi chơi, mặc dù rất muốn, tôi lại không thể tham gia. Lý do ư ? Vì ba mẹ tôi không cho phép, họ sợ tôi sẽ tập tành hư hỏng. Tôi lại không nghĩ vậy, tôi cảm giác như họ không tin tưởng tôi, nên phải kềm kẹp suốt ngày. Tôi đã phát mệt vì điều đó ! Đôi khi tôi chỉ mong mình lớn thật nhanh, đi thật xa, đến nơi không ai biết mình là ai. Tôi rất yêu gia đình mình, nhưng tôi lại cảm thấy mệt mỏi vì nó.
Năm 14 tuổi, khi bắt đầu rung rinh đầu đời, tôi tìm đến tiểu thuyết. Tôi đọc nó hằng ngày, say mê và thích thú. Tôi cảm nhận được một chút không thực tế của nó, nhưng vẫn yêu thích. Lý do là bởi vì khi đọc nó tôi cảm thấy tôi như sống một cuộc sống mới, một cuộc sống tự do, đầy màu sắc. Những nhân vật với những hoàn cảnh khác nhau, cá tính khác nhau mang lại cho tôi nhiều trải nghiệm mới. Có thể bạn nghĩ tôi không bình thường, nhưng thật sự tôi muốn trở thành những con người đó.
Năm 15 tuổi, ngoài tiểu thuyết tôi còn tìm đến phim ảnh. Và dĩ nhiên ở tuổi này, tôi làm sao thoát khỏi số phận mê mẩn phim Hàn Quốc chứ. Xem phim giúp tôi thư giản, tìm đến được một thế giới khác, một thế giới rộng lớn, tự do hơn cuộc sống hiện nay của tôi. Từ đó, trong con người tôi trào dâng ước muốn làm diễn viên. Nghe thì thấy buồn cười, có thể mọi người nghĩ tôi trẻ con, chẳng hạn như gia đình tôi. Họ nghĩ tôi muốn làm diễn viên vì để có cuộc sống giàu có ư, hay là được mang trên mình những bộ cánh lộng lẫy, hay mong muốn được sự nổi tiếng ? Câu trả lời là "Không". Bật mí với các bạn một tí, ham mê danh vọng thì tôi có một tí đấy, nhưng không lớn đâu. Ước mơ của tôi chính là hoà mình vào những cuộc sống ảo ấy. Tôi muốn thử cảm nhận nhiều khía cạnh của cuộc sống hơn qua những nhân vật tôi thủ vai. Tôi muốn cảm nhận những chuyện vui, buồn, sự tuyệt vọng,điều hạnh phúc của các nhân vật. Tôi biết tất cả chỉ là ảo nhưng đó là ước mơ cơ mà. Tôi luôn mong muốn bản thân mình có thể sống vì ước mơ đó và hoàn thành nó một cách tốt nhất có thể.
Hôm nay đến đây thôi, còn một bộ phim tôi cần xem. Một lần nữa cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc hết bài viết này.