Chương 3: Kai bẩn
Vèo một cái, kỳ thi lại đến. Mọi người rủ nhau lên thư viện học. Tôi thì có thói quen thường lên thư viện học một mình. Đơn giản vì ở thư viện không được nói to nên học chung không thể thảo luận được, mà thảo luận phải rôm rả thì mới có khí thế. Vậy nên, thư viện không phải là nơi tốt để làm việc nhóm. Hôm nay tôi vẫn cô đơn lên thư viện học đêm. Vì tôi có cái thói quen hại người là cứ đến kì thi tôi phải học đêm thì nó mới vào. Học ở nhà sợ phiền chị Jenny ngủ, được cái thư viện mở 24/24, học sinh học đêm cũng có nên tôi quyết định cuốn gói ở trọ tại thư viện đến hết kỳ thi.
Ngồi học, viết lách rất chăm chú, cái bụng tôi biểu tình. Xấu hổ muốn chết, cái bụng réo to quá làm cậu bạn ngồi bên ghé sang nhìn tôi với ánh mắt kì lạ.
“Cái gì vậy, tôi đói hiểu chưa, tôi học chăm chỉ nên đói, hiểu không. Bụng tôi kêu chứ có phải tôi xì hơi đâu mà nhìn tôi kì vậy. Cậu có thấy mùi không mà bịt mũi. Chẳng nhẽ bụng cậu không kêu bao giờ.” – Tôi nghĩ bụng vậy thôi, muốn gào thét lắm nhưng xấu hổ quá không nói lên lời. Cũng may cậu ta nhìn cái rồi quay lại học tiếp, chứ cậu ta tốt bụng hỏi có cần cậu ta trông đồ giúp để tôi đi WC thì tôi thối mặt, không còn đường lên thư viện nữa.
Hôm nay trước khi lên thư viện tôi đã biết trước mà lấp cái bụng với một cái bánh burger to đùng rồi, vậy mà mới học có chút cái bụng đã đòi tiếp năng lượng. Tôi nghĩ học hành cũng stress nên tôi nhanh đói. Thật ra cũng không dám chắc có stress hay không, mới viết có mấy chữ thôi mà.
Bụng đói thì ta phải làm vừa lòng cái bụng, vậy mới gọi là biết trân trọng bản thân, mà thế thì học hành mới vào được. Theo đúng chủ trương như vậy, tôi lôi thanh kẹo sôcôla Snickers ra ăn.
Chẳng là thế này, tôi thích ăn kẹo này lắm, cứ mỗi ngày, ít nhất tôi phải cắn nó một miếng không thì không chịu được. Không có chút ngọt ngọt của sôcôla vào người là tôi cảm thấy không có sức sống. Với lại tôi bị huyết áp thấp nên cần có ít đường cầm hơi, vậy là tôi luôn thủ sẵn trong túi hai hoặc năm thanh kẹo này. Đừng nhầm là mỗi ngày tôi ăn hết ngần đó nhé, tiếp cả đống đường này vào chắc tôi tăng động luôn ấy chứ. Đây chỉ là đề phòng, cho tôi và cho người khác, nhỡ ai đấy cũng bị tụt huyết áp cần kẹo của tôi thì sao. (Tôi tốt bụng lắm mà, hì hì). Vì tôi hiểu cái cảm giác tự dưng không có sức lực để nhấc cái tay, không có sức mà nói mình bị sao, toàn thân không có sức sống như thế nào. Có lần tôi bị tụt huyết áp ở cửa hàng tạp hóa tôi làm, nhưng lúc đó chẳng có ai cả, không có sức mà đi đâu chỉ ngồi sụp một chỗ, may mà bà chủ đến thăm hàng quán làm ăn thế nào, phát hiện ra nên đã bóc cái kẹo nhét vào mồm tôi không thì tôi đi tầu bay giấy về nhà rồi.
Hôm nay cũng vậy, bụng đói tụt huyết áp. (Ăn lắm trước đó rồi mà vẫn tụt, khổ tôi không chứ lị). Tôi lấy kẹo ra ăn, lột bỏ cái vỏ thật nhanh, nhưng không cho hết vào miệng, thưởng thức từ từ. Ngậm thanh kẹo, cắn từng miếng ngập răng, nhai và nhai. Ôi cuộc đời tôi thật hạnh phúc, ông trời vẫn phủ hộ cho tôi có cơ hội ăn “của giời”. Lúc này tâm trạng tôi rất tốt, pháo hoa đang nổ trên đầu tôi, say đắm trong vị kẹo. Bỗng có tiếng thì thầm nhỏ gần tôi:
- Con gái ăn nhiều đồ ngọt không tốt đâu, vừa nhanh già lại còn béo núc béo ních nữa đấy.
Tôi nghe vậy giật mình quay ra, miệng vẫn ngậm thanh kẹo đang ăn đó. Tên kia từ đâu chui ra lấy mất thanh kẹo đang ăn dở của tôi, tôi điên quá, điên lắm, núi lửa phun trào luôn ấy chứ. Thời buổi này là cái thời chết đói hay sao mà giành miếng ăn của nhau. Gì chứ ai mà giành miếng ăn của tôi, tôi quyết sống mái một phen.
Vì tôi ngồi ở khu tự học nên các bàn đều có vách ngăn để học sinh có không gian riêng và buổi tối thư viện không mở đèn toàn khu mà ở khu tự học này, ai học thì mở đèn học thôi. Chính vì thế mà tôi không nhìn rõ mặt cậu ta lắm, chỉ thấy dáng người quen quen, đến khi tôi quay cái đèn học, dí sát vào mặt cậu ta thì tôi mới biết, cảnh tượng hãi hùng mà tôi muốn cắn xé. Đó chính là cậu Kai nhà tôi đang vui vẻ nhai nuốt cái kẹo ăn đang dở của tôi. Tên này giỏi lắm, tôi quyết trả thù. Nhưng quân tử trả thù mười năm không muộn, chốn thư viện yên tĩnh này, tôi cần tôn trọng để còn có cơ hội vác mặt lên đây học lần sau. Vậy nên đây cũng không phải nơi thích hợp để nhảy vào cắn xé tên Kai này tả tơi. Tôi nhẫn, tôi nhịn, nhỏ giọng nói:
- Kai, ai dậy cậu từ núc ních vậy?
Cậu ta nhai nhai kẹo trong mồm, khoanh tay trước ngực, bắt chân chéo ngũ, thảnh nhiên trả lời:
- Mẹ tôi.
Tôi nói tiếp:
- Thế mẹ cậu có nói là con gái béo béo một chút mới xinh không? Kiểu mềm mại như gấu bông không? Hồi bé cậu có thích chơi gấu bông không?
Cái mặt Kai hớn hớn nói:
- Ui thích chứ, nói cho bà biết hồi bé tôi có cả bộ sưu tập gấu bông lớn nhỏ đó nha.
Tôi nghĩ: “Thằng bệnh hoạn, con trai thì sưu tập rô bốt hay xe ô tô gì đó chứ, sưu tập gấu bông làm chi.”
Cậu ta lại đổi giọng nghiêm nghị:
- Ngày xưa là vậy nhưng bây giờ tôi thích chơi Barbie cơ.
Ý cậu ta là bây giờ chỉ có chân dài, dáng người kiểu ngực dính vào lưng, que củi mới là gu của cậu ta. Còn kiểu lùn lùn, mẫm mẫm, cậu ta không cho vào mắt. Mà chính vì thế tôi mới là bạn cậu ta.
Cái mồm cậu ta nhai kẹo của tôi, cái mặt thái độ, cái môi nhoẻn cười đắc trí vì không thấy tôi trả lời. Nghĩ tôi thua trong cuộc đấu khẩu này.
Tôi điên lắm, đáng lẽ cái cậu ta đang nhai bây giờ đang phải nằm gọn trong bụng tôi từ lâu rồi, chọn thời điểm nào không đến, đến đúng cái lúc ăn, các cụ có câu “trời đánh còn tránh miếng ăn”. Tên sao chổi này thật là biết chọn thời điểm. Tôi lại ghé vào gần gần cậu ta, nói:
- Thế mẹ cậu có dạy là ăn đồ của người khác đang ăn (không phải đồ ăn thừa nhé, tôi đang ăn mà) là rất bất lịch sự và mất vệ sinh không? Vi khuẩn của tôi sẽ lây sang cậu, mà tôi còn chưa đánh răng đâu? (Ở thư viện học cả đêm đánh răng là điều xa xỉ).
Thấy tôi nói vậy cậu ta sặc ho mấy lần, rồi ổn định lại, chắc biết tôi đang trả thù cậu ta, mặt bình thản nói:
- Tôi quen rồi, cứ ai thân là tôi có thể ăn chung đồ với người đó, uống nước chung chai còn được nữa là ăn đồ ăn họ đang ăn.
Ơ thằng này hôm này cứng đấy, tôi cứ tưởng mấy cậu công tử ăn mặc hàng hiệu thì bị bệnh sạch chứ không như tên ăn tạp này. Cái mặt tôi trở nên lém lỉnh, nói tiếp:
- Thế cậu có nghĩ đến ăn đồ như vậy là ăn nước bọt của người khác không?
Lúc này mặt cậu ta mới xanh lét, mặt thối ra, một lúc ngẫm ngẫm rồi chạy vọt đi. Tôi đắc trí cười bể bụng. Cuối cùng thì cũng phải khuất phục, tạm coi bước đầu trả thù thành công. Một lúc sau cậu ta quay lại, mang cho tôi cái bánh ngọt và chai nước tưởng mua cho tôi, ai ngờ cậu ta mở ra tu sạch một hơi. Chắc lúc nãy bị tôi phân tích khoa học kĩ càng quá nên mở mang ra nhiều điều.
Cậu ta nói:
- Ăn đi, trẻ con ăn sôcôla là bị sâu răng đấy, mà tôi thấy cái kẹo này có gì ngon mà cậu ăn lắm thế, suốt ngày ăn, thế đêm có mộng du bóc kẹo ăn không? - Vừa nói cậu ta vừa vứt cái bánh vào mặt tôi.
Tên này đúng là chán sống rồi, đợi ta ra khỏi chỗ này sẽ cho ngươi bài học lên thân. Mà nói cũng được lắm, nói kẹo không ngon nhưng tranh ăn hết hơn nửa cái của người ta. Ngươi giỏi lắm Kai ạ, chị đây sẽ cho cậu một vố đau, “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” phải không. Muốn nhịn nhưng không thể, tôi nhịn và nhẫn lâu quá rồi, không chịu được nữa quát lên:
- Trẻ con cái con khỉ đột, cậu im miệng cho tôi.
Ôi tôi lại thối mặt lần hai rồi. Vừa nói xong đã thấy mình dại. Kai cũng giật mình, vội nhổm dậy bịt miệng tôi, nói nhỏ nhỏ:
- Cậu động kinh cái gì, muốn nổi tiếng à? Cậu không có hình tượng thì không nói làm gì, nhưng cậu phải nghĩ cho tôi cái người có hình ảnh lớn như tôi chứ.
Lần này thì thối với cả thư viện này luôn, tiếng tôi hét lên khiến ai cũng phải quay ra nhìn tôi một cái. Tôi nổi tiếng rồi, chính thức nổi tiếng mà còn nổ hơn cả cậu Kai ngồi cạnh kia nữa. Tôi đảm bảo ngày mai tên tôi sẽ có trong danh sách đen của thư viện. Tất cả là tại tên Kai khốn kiếp kia, bà điên lắm rồi, đã thế không còn sỹ diện gì nữa, dù sao cũng sẽ không thể lên đây được nữa, tôi quyết làm một phen với cậu ta. Mặt tôi đỏ bừng, lấy hơi để xổ ra một tràng đang chất chứa trong bụng thì chị thủ thư xinh đẹp từ đâu đi tới, nhìn tôi vẻ không vừa lòng. Tay đưa lên miệng:
- Suỵt! Nói nhỏ nhé!
Thế là lại bị chặn họng, lời đến tận miệng rồi mà còn phải nuốt vào. Được, coi như số cậu hên. Kai cười cười với chị ta một chút rồi chị ấy đi ngay, không nói thêm gì nữa.
Chả là thế này, ở trường tôi có chị thủ thư xinh đẹp, cao ráo, mỗi tội ghê gớm. Đứa nào mà trả sách muộn thể nào chị ấy cũng sẽ nhắn tin, gửi email đòi và mỗi lần như vậy chị ấy sẽ tính phí báo tin và tăng phí nộp sách muộn lên. Muộn một ngày là 50cent, quá một tháng thì $3 một ngày và phí mỗi lần báo tin đòi sách, chị ấy tính rẻ $1. Tôi nhớ lịch sử của một anh khóa trên. Mượn sách không trả, chị ấy nhắn tin mấy lần cũng không trả, chị ấy quyết định không báo tin nữa, hằng ngày tự tăng tiền nợ thư viện cho anh khóa trên kia. Đến khi tốt nghiệp, nhà trường báo phải trả nợ thư viện mới trả bằng tốt nghiệp, anh chàng đau đơn đi trả $500 tiền mượn một cuốn sách bé tí của thư viện, thêm vào đó phải đi mua cuốn mới trả cho thư viện vì cuốn sách mượn kia đã mất từ lâu. Từ đó, chị ấy là một huyền thoại của trường tôi, không đứa nào dám trả sách muộn nữa. Mặt dễ thương mà lại là cáo đội lốt cừu.
Thật ra tôi cũng mấy lần trả sách muộn rồi nhưng may mắn không mất phí. Đơn giản là tôi lợi dụng mĩ nam kế. Tôi biết mấy chị kiểu này bước đầu thì được nhiều người theo nhưng biết chất thì người ta chạy mất dép. Hoàn cảnh thiếu thốn đàn ông bên cạnh nên chắc chắn rất mê trai. Chính vì vậy mà tôi đã đánh một đòn rất hiểm. Mỗi lần trả sách muộn, tôi lại lôi cậu Kai nhà tôi đi, bắt cậu ta cười cười, nháy mắt trái, nháy mắt phải với chị ấy để chị ấy bỏ qua cho tôi. Tất nhiên cách này không bao giờ là lỗi thời, mọi thứ hoàn toàn chót lọt.
Kai cũng được lắm nhớ, tôi chỉ dạy lần đầu là đến chào chị ấy, cười với chị ấy là được rồi. Lần đầu cậu ta làm y như tôi nói, hiệu quả rất tốt, lần sau tôi chỉ cần gọi điện là cậu ta lại cun cút theo tôi lên thư viện trả sách. Thậm chí còn cao thâm hơn là ngồi tán phét với chị thủ thư, nói giọng kiểu cua cua chị ấy, thấy ghét. Thế là ông trời run rủi thế nào, anh chàng Kai bị chị ấy cua lại, còn xin số điện thoại của cậu ta. Vì tương lai mượn sách miễn phí nên không chờ cậu ta đọc, tôi đã đọc một dãy số, thậm chí ghi lại cẩn thận, lấy bút nhớ bôi vàng cam rực rỡ cho chị ấy.
Kai thấy vậy điên lắm, phát rồ lên, lúc đi ra khỏi thư viện, nhảy lên hét vào mặt tôi:
- Bà bảo mẫu của tôi bị điên rồi à?
Tôi thản nhiên nói:
- Kai, bình thường dì dạy con là phải biết tôn trọng dì, có biết bảo mẫu là cũng gần bằng vai với mẹ không?
Cậu ta thấy tôi thản nhiên như không có chuyện gì, lại càng tức, gầm lên:
- Mẹ mẹ cái con khỉ? Bà có biết bà cho chị ấy số của tôi là hỏng hết một đời trai không hả?
Tôi mặt vẫn điềm tĩnh:
- Cậu Kai ơi là cậu Kai, tôi nhớ là đã phân tích về giới tính rõ cho cậu rồi, cậu là đang có hơi hướng 3D, cậu biết không? Tôi sẽ kiểm định giúp cậu để chắc chắn gen 3D đang ẩn trong người cậu. Cậu nhìn cậu từ trên xuống dưới đi, có chỗ nào là đàn ông không? Phía trên khoác áo dài quá mông nhưng điều chú ý là họa tiết cái áo. Họa tiết, hoa văn thì lắm, hoa hoét, uốn lượn, hồng xanh choét loét. Bên dưới lại kết hợp với chiếc quần màu xanh lam sẫm ngắn đến mắt cá chân, lại còn đi giày nâu đen không đi tất. Có biết “đi giày không đi tất thà đi chân đất còn hơn” không hả?
Với một đứa nhạy cảm về thời trang như Kai mà bị một đứa không biết nhiều về thời trang cho lắm như tôi phân tích từ trên xuống dưới, điều này thật khiến trái tim bé nhỏ của Kai tổn thương. Lòng Kai đau như cắt vì con bé này không hiểu được gu ăn mặc thời thượng của cậu ta, Kai vùng lên chiến đấu:
- Nói cho bà biết, người ta gọi đây là Fantasy Coat – London Collections, nằm trong bộ sưu tập xuân hè mới nhất, giày này là của nhãn hiệu Paul Smith, còn nữa…
Chưa kịp nói hết thì đã bị tôi chặn họng, tôi nói:
- Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, nhãn hiệu gì tôi không quan tâm, tôi chỉ cần biết có vừa mắt hay không thôi.
Nói thật là cậu ta kết hợp màu sắc quần áo rất tuyệt, nhìn tổng thể từ trên xuống dưới không ai dám chê chỗ nào, cộng thêm số tiền cậu ta chịu chơi để mua những món đồ thế này thì chẳng ai dám bàn cãi gì cậu ta cả. Nhưng đối với tôi, chuyện đấu khẩu là nhất định phải thắng, chẳng có gì hơn cậu ta nên phải quyết giữ lấy một cái mà dùng. Vậy nên tôi luôn phân tích quần áo của cậu ta theo kiểu gà mù.
Thấy cậu ta nói câu nào tôi đáp lại câu ấy, còn ngang nhiên cắt họng nên Kai có vẻ tức lắm. Phải, tức là phải rồi, chúng tôi luôn đấu khẩu với nhau mà cậu ta rất ít khi thắng tôi. Vậy là Kai ta bây giờ chuyển sang cãi cùn, giở giọng uy hiếp:
- 3D là cái gì? Mà tôi không biết, bà đi đòi lại tờ giấy đi, không thì đừng mơ tôi giúp và trả sách nữa.
Tôi biết mất mối này là coi như xong nhưng vẫn cái tính háo thắng tôi vệnh mặt nói:
- Cưng ơi, em đã hết giá trị lợi dụng rồi. Từ nay, chị xin thông báo em chính thức thất nghiệp.
Cậu ta thối mặt đứng im tại chỗ, còn tôi khoái trí đi thẳng về nhà không thèm quay đầu lại. Tôi lại đắc thắng trở về.
<< Chương 2 ---
Chương 4 >>